Ta Là Một Ảnh vệ
Chương 60: Ảnh vệ lam nhan họa thủy (*)
Biên tập: Lam Ying
(*) lam nhan họa thủy: cũng giống như câu “hồng nhan họa thủy”, nhưng ‘lam nhan’ là chỉ đàn ông, còn ‘hồng nhan’ chỉ người phụ nữ; đều mang ý nghĩa người có sắc đẹp thường gây ra tai họa.
Làm một người thuộc phái hành động nói được thì làm được, sát phạt quyết đoán ưu điểm đầy mình, Tấn Vương nói xong câu đó, liền rút đoản kiếm trên người một ảnh vệ bên cạnh định ra tay, trong con ngươi đen nhánh thế nhưng không có một tia do dự, mặt không cảm xúc, giống như đang làm một chuyện vô cùng bình thường, có vẻ giảo quyệt khó lường.
Sự trầm mặc đằng đẵng tràn ngập trong không khí.
Bởi vì tình trạng thân thể quá kém, ta vừa ngã cái liền không cách nào động đậy, chỉ đành ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đến lùi về sau cũng không thể lùi —— phía sau chính là sàn nhà, chẳng lẽ ta phải đào hố tự chôn mình xuống sao?
Không lâu trước còn khanh khanh ta ta hoa tiền nguyệt hạ ân ân ái ái, chưa được bao lâu đã rút kiếm muốn ngươi chết ta sống, thật là còn có thể ngược hơn nữa không. Người ta một cọng rơm rạ đè chết một con lạc đà (*), cứ cho là trong lòng ta con lạc đà kia có tám khối cơ bụng, cũng không ngăn được từng bó rơm đập vào mặt a.
(*) một câu ngạn ngữ phương Tây, có một người sở hữu một con lạc đà rất nghe lời, ông rất muốn biết rốt cục con lạc đà đó có thể chịu đựng gánh được bao nhiêu rơm rạ, liền bắt đầu đem tất cả rơm rạ chất đầy lên người nó, đến khi chỉ còn lại một cọng rơm cuối cùng. Thấy con lạc đà vẫn đứng yên bất động, ông ta liền ném nốt cọng rơm cuối cùng lên người nó, con lạc đà đã vượt quá sức chịu nặng liền bị cọng rơm cuối cùng đè ngã xuống chết.
→ Suy rộng ra nghĩa là chuyện đã phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần một yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bộc phát, phản tác dụng.
Thảm thương hơn chính là, cho dù trong lòng ta đủ loại thổ tào đủ loại gào thét, trên mặt phỏng chừng vẫn vô cùng bình tĩnh, kết hợp với vết máu chưa khô bên môi, nhìn qua nhất định khá giống thà làm ngọc vỡ, thấy chết không sờn.
… Kỳ thật ta cũng rất muốn khóc cho Tấn tra nhìn a, ta hận không thể khóc thành một đại dương mênh mông dìm chết đuối tên hỗn đản này a. Thế giới này đối xử thật sự là quá tàn nhẫn với mặt than a, kinh nghiệm lịch sử nói cho chúng ta biết, nói thà làm ngọc vỡ, sẽ rất dễ không cẩn thận là vỡ nát thật, thấy chết không sờn, rất dễ không cẩn thận liền là chết thật đó aaaa.
Nếu muốn chạy trốn trong tình huống như vậy căn bản là chuyện không thể nào, ta chỉ có thể nắm giữ quyền chủ động, vào giây phút lưỡi kiếm kia chém xuống dùng bả vai đỡ trước, nói không chừng còn có thể sống sót, Tấn Vương hẳn là không đến mức thấy ta chưa chết, sẽ bổ thêm một đao nữa đâu nhở… Có lẽ vậy.
Nhưng cho dù kết quả thế nào, ta vẫn phải cố gắng một phen mới được. Khổ nhục kế diễn càng phiến tình càng tốt, phương diện biểu cảm trời sinh đã hết cách chữa, cũng chỉ có thể dựa vào lời kịch và hiệu quả phun máu để xoay chuyển tình thế. Ta đây đang nghiêm túc suy xét từ góc độ nào đón đao miệng vết thương to một chút, nhưng thương tổn nhỏ nhất, bên kia liền có một người bỗng nhiên quỳ xuống.
“Chủ tử.” Đã lâu không gặp, thanh âm lão Đại lại mang theo sự mỏi mệt quá độ dẫn đến khàn khàn, thiếu chút nữa khiến ta nghe không hiểu: “Cầu ngài bỏ qua cho Chiến Huyền.”
Ánh mắt Tấn Vương lạnh như băng thoáng gợn chút sóng, nhỏ đến gần như không để cho bất luận kẻ nào chú ý. Như là nghe thấy chuyện gì buồn cười, hắn hơi cong khóe miệng, chậm rãi nói: “A? Ngươi muốn thuyết phục ta.”
Đầu ngón tay lão Đại khẽ run, thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi, dưới uy áp của Tấn Vương, hắn mím chặt môi, một lúc lâu mới nói: “Thuộc hạ không dám.”
Tấn Vương lại hơi nhíu mày, ánh mắt càng thêm thâm trầm, tiếng cười nặng nề phát ra từ cổ họng hắn: “Thú vị, ta cho ngươi cơ hội này.”
Lão Đại đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn về phía Tấn Vương.
“Có điều, ” Tấn Vương thu lại ý cười bên môi, thản nhiên nói: “Nếu không thể thuyết phục ta, vậy ngươi cũng chết cùng A Huyền đi.”
Ta: …
Mua một tặng một chết một đôi, người cho là nhảy lầu bán phá giá sao? Tổ chức thành đoàn thể đi xuống địa ngục lại không có giá bán buôn, mua bán thiếu sót như thế, quyết đoán cự tuyệt a! Đây là chuyện của ta, ta tuyệt đối không muốn liên lụy lão Đại. Ta muốn sống, nhưng ta càng hy vọng lão Đại, Chiến Thanh, Chiến Bạch mỗi người đều có thể khỏe mạnh. Chút chuyện như vậy, nhưng sao lại khó đến thế?
Cho nên nói tiềm lực của con người thật sự là vô hạn, ngay tại thời điểm mọi người đều cho rằng ta chỉ có thể nằm cứng đơ, ta thân tàn mà chí không tàn dùng tay trái cố gắng chống người dậy, từ trên mặt đất dần đứng lên, sau đó cố gắng xê dịch ra phía cửa, định bụng trước khi lão Đại dây dưa vào, ta liền đụng vào lưỡi đao của Tấn Vương trước, diễn xong khổ nhục kế rồi nói sau.
Ta cách hắn vốn cũng rất gần, cho nên động tác tuy rằng rất chậm, nhưng lại vẫn không ai có thể kịp phản ứng. Đồng tử Tấn Vương hơi co lại, thời gian giống như ngừng lại ngay một khắc đó, thấy ta sắp thành công, lại bị một tiếng kêu tê tâm liệt phế ghìm lại tại chỗ.
“Dừng tay!”
… Ế, thanh âm hình như có chút không đúng cho lắm. Không phải lão Đại hay Tấn Vương?
Cũng nghi hoặc giống như ta còn có hai người bọn họ. Chúng ta rất có ăn ý đồng thời hướng ánh mắt về phía ngoài cửa viện. Chỉ thấy một người nam nhân mặc quan phục vẻ mặt giận dữ tránh khỏi sự ngăn cản của ám ảnh, chạy vội đến phía bên này. Công phu của hắn rất không tồi, vài ám ảnh tiến đến chặn lại, nhưng đều bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.
Người này mặt rất quen, vừa mới gặp qua… CMN đây không phải chính là năm đó ven hồ Đại Minh trông coi cửa thành Lương Hàm kia đó sao! Chuyện quái gì đây a.
Tấn Vương đứng yên, hơi nhăn lại đầu mày, sau đó ra hiệu với nhóm ám ảnh, kêu bọn họ lui ra, đi đến trước mặt Lương Hàm: ” Người Lương gia?”
Lương Hàm dừng bước ở cửa, tầm mắt xẹt qua ta, dừng lại một hồi trên người Mộc Phàm đang ngơ ngác ngồi, mới hơi nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn về phía Tấn Vương: “Không biết các hạ là người nào, vì sao phải gây khó xử cho một dân chúng bình thường?”
Mộ Dung Cẩu Đản lập tức tiến lên, khom người hạ giọng giải thích cho Tấn Vương: “Chúng ta sau khi nhìn thấy ký hiệu, đã từng hỏi người này về hướng đi của Chiến Huyền đại nhân. Không có phát hiện hắn lén theo phía sau, là bọn thuộc hạ thất trách.”
Tấn Vương tà liếc hắn một cái, cười lạnh, ánh mắt quay lại Lương Hàm: “Ta làm cái gì, liên quan gì đến ngươi?”
Lương Hàm mím chặt môi, lại vẫn chưa lùi bước: “Nhìn quần áo các hạ, tất là quý nhân nhà ai, các hạ hành sự ta có lẽ không có quyền xen vào. Nhưng ỷ mạnh hiếp yếu, lấy thế đè người, thực sự không phải hành vi của người quân tử, mong rằng các hạ thu tay lại đúng lúc. Như thế… Lương mỗ coi như chưa từng thấy qua việc này.”
“Thì ra là thế… Đáng tiếc làm người tốt, quản nhàn sự, là yêu cầu vốn có.” Bên môi Tấn Vương gợi lên một góc độ hết sức châm chọc, lạnh lùng nói: “Dẫn hắn đi.”
Đồng tử Lương Hàm co rụt lại đang muốn ra tay, trên bụng liền chịu một kích của Mộ Dung Cẩu Đản, lảo đảo, thân hình lui về phía sau như muốn né qua sự không chế của đối phương, lại bị chưởng phong của Mộ Dung Cẩu Đản quét đến, ép buộc lui về phía sau một thước, thiếu chút nữa ngã xuống đất, hai chân còn chưa đứng vững, Mộ Dung Cẩu Đản liền lập tức lao thân lên, mười ngón chụm lại liền muốn chụp vào bả vai hắn, dưới tình thế cấp bách, Lương Hàm nhìn Mộc Phàm bên trong thất thanh hô: “Chiến Huyền!”
Tấn Vương: …
Mộ Dung Cẩu Đản: …
Ta: …
Không biết vì cái gì, ta có một loại dự cảm không tốt lắm.
“Buông hắn ra.” Tấn Vương hơi nheo mắt lại, đồng tử vốn thâm sắc hiện lên một tầng huyết sắc, thanh âm cơ hồ có thể khiến nước đóng thành băng: “Ngươi quen Chiến Huyền?”
Lương Hàm yên lặng nắm chặt nắm tay, ngưng thần đề phòng, không nói một lời nhìn chằm chằm Tấn Vương trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Ta mặc dù cùng Chiến Huyền bèo nước gặp gỡ, nhưng rất có hảo cảm với y, cho dù ngươi và Chiến Huyền có ân oán gì, mạng của y, ta nhất định phải cứu.”
Ta thiếu chút nữa phun ra một búm máu, đang muốn nói gì đó để phản bác, chợt nghe thấy Tấn Vương nhẹ nhàng cười rộ lên. Hắn chậm rãi mở miệng, con ngươi lưu chuyển, trong đó lướt qua một tia sát khí sắc bén.
“Tự biên tự diễn như thế, ngươi cũng không sợ kết quả là tự mình đa tình sao?”
“Tự mình đa tình thì sao chứ?” Lương Hàm kiên định trả lời, từng câu từng chữ đầy khí phách: “Ta tới cứu Chiến Huyền, chỉ là bởi vì ta hy vọng y có thể sống thật tốt, vốn cũng không liên quan gì đến y, cho nên y không cần phải làm ra phản ứng gì và hồi báo gì cho ta. Chỉ cần có thể nhìn thấy Chiến Huyền hạnh phúc an khang, ta liền cảm thấy mỹ mãn. Những suy nghĩ này, ta vốn là không trông cậy người vô huyết vô lệ như ngươi cũng có thể hiểu.”
“Suy nghĩ của ngươi, ta vì sao phải hiểu?” Tấn Vương khinh thường cong lên khóe môi, đáy mắt cũng là một mảnh lạnh như băng: ” Cái gọi là hạnh phúc an khang của A Huyền, nếu không phải do ta mang lại, thì có ý nghĩa gì? Chi bằng chết đi…”
Lương Hàm ý thức được gì đó, sắc mặt trở nên có chút cứng ngắc, hắn không thể tin mà mở to hai mắt, sau đó cả giận nói: “Ngươi cho mình là cái gì? Ngươi cho Chiến Huyền là cái gì?”
“Y từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, còn có ai hiểu rõ y hơn ta.” Tấn Vương cười lạnh: “Ngươi sao? Chỉ dựa vào một lần gặp mặt kia của ngươi?”
Lương Hàm cố gắng khắc chế chính mình, thanh âm vốn trầm ổn lại vẫn xuất hiện một tia run rẩy: “Hiểu rõ y? Ngươi thật sự đã từng đi tìm hiểu xem, Chiến Huyền rốt cuộc là nghĩ như thế nào chưa?”
Tấn Vương hơi ngẩn ra.
Lương Hàm không nhìn hắn nữa, cất bước liền muốn đi vào trong phòng cỏ tranh: “Ta không thể để Chiến Huyền ở lại nơi này với ngươi, ta muốn đưa y đi.”
Quá nhanh quá nguy hiểm, giữa điện quang hỏa thạch ta liền phát hiện mình đã mất đi thời cơ mở miệng…
Tấn Vương rất nhanh phản ứng lại, vươn tay ngăn cản hắn. Hai người thâm tình đối mặt, lửa cháy hừng hực. Hoàn cảnh vô cùng Quỳnh Dao (sến súa, sướt mướt), cục diện vô cùng xấu hổ.
Không có một ai dám chơi ngu đi nói chuyện phía sau, nhưng ánh mắt mọi người nhìn ta đều mang ý vị sâu sa.
Lão Đại đang quỳ thậm chí trộm cho ta một ngón tay cái.
… Ngón tay cái dựng thẳng ngươi muội a mau nhặt tiết tháo lên! Đừng cho là ta không biết ngươi đang oán thầm ta lam nhan họa thủy a. Ta rõ ràng còn chưa có chính thức thông đồng với một tên nào, vì cái m* gì phải trải qua hậu cung đẫm máu cẩu huyết này a, chịu đựng khiển trách của quần chúng, ánh mắt thế tục a, ta không cẩn thận nằm cũng trúng đạn quá bất ngờ a, ta thực vô tội biết không!
À mà, ta hiện tại đổi tên CMN còn kịp không?
(*) lam nhan họa thủy: cũng giống như câu “hồng nhan họa thủy”, nhưng ‘lam nhan’ là chỉ đàn ông, còn ‘hồng nhan’ chỉ người phụ nữ; đều mang ý nghĩa người có sắc đẹp thường gây ra tai họa.
Làm một người thuộc phái hành động nói được thì làm được, sát phạt quyết đoán ưu điểm đầy mình, Tấn Vương nói xong câu đó, liền rút đoản kiếm trên người một ảnh vệ bên cạnh định ra tay, trong con ngươi đen nhánh thế nhưng không có một tia do dự, mặt không cảm xúc, giống như đang làm một chuyện vô cùng bình thường, có vẻ giảo quyệt khó lường.
Sự trầm mặc đằng đẵng tràn ngập trong không khí.
Bởi vì tình trạng thân thể quá kém, ta vừa ngã cái liền không cách nào động đậy, chỉ đành ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đến lùi về sau cũng không thể lùi —— phía sau chính là sàn nhà, chẳng lẽ ta phải đào hố tự chôn mình xuống sao?
Không lâu trước còn khanh khanh ta ta hoa tiền nguyệt hạ ân ân ái ái, chưa được bao lâu đã rút kiếm muốn ngươi chết ta sống, thật là còn có thể ngược hơn nữa không. Người ta một cọng rơm rạ đè chết một con lạc đà (*), cứ cho là trong lòng ta con lạc đà kia có tám khối cơ bụng, cũng không ngăn được từng bó rơm đập vào mặt a.
(*) một câu ngạn ngữ phương Tây, có một người sở hữu một con lạc đà rất nghe lời, ông rất muốn biết rốt cục con lạc đà đó có thể chịu đựng gánh được bao nhiêu rơm rạ, liền bắt đầu đem tất cả rơm rạ chất đầy lên người nó, đến khi chỉ còn lại một cọng rơm cuối cùng. Thấy con lạc đà vẫn đứng yên bất động, ông ta liền ném nốt cọng rơm cuối cùng lên người nó, con lạc đà đã vượt quá sức chịu nặng liền bị cọng rơm cuối cùng đè ngã xuống chết.
→ Suy rộng ra nghĩa là chuyện đã phát triển sắp đến mức cực hạn, nếu cứ tiếp tục kích thích, chỉ cần một yếu tố nhỏ thôi cũng sẽ bộc phát, phản tác dụng.
Thảm thương hơn chính là, cho dù trong lòng ta đủ loại thổ tào đủ loại gào thét, trên mặt phỏng chừng vẫn vô cùng bình tĩnh, kết hợp với vết máu chưa khô bên môi, nhìn qua nhất định khá giống thà làm ngọc vỡ, thấy chết không sờn.
… Kỳ thật ta cũng rất muốn khóc cho Tấn tra nhìn a, ta hận không thể khóc thành một đại dương mênh mông dìm chết đuối tên hỗn đản này a. Thế giới này đối xử thật sự là quá tàn nhẫn với mặt than a, kinh nghiệm lịch sử nói cho chúng ta biết, nói thà làm ngọc vỡ, sẽ rất dễ không cẩn thận là vỡ nát thật, thấy chết không sờn, rất dễ không cẩn thận liền là chết thật đó aaaa.
Nếu muốn chạy trốn trong tình huống như vậy căn bản là chuyện không thể nào, ta chỉ có thể nắm giữ quyền chủ động, vào giây phút lưỡi kiếm kia chém xuống dùng bả vai đỡ trước, nói không chừng còn có thể sống sót, Tấn Vương hẳn là không đến mức thấy ta chưa chết, sẽ bổ thêm một đao nữa đâu nhở… Có lẽ vậy.
Nhưng cho dù kết quả thế nào, ta vẫn phải cố gắng một phen mới được. Khổ nhục kế diễn càng phiến tình càng tốt, phương diện biểu cảm trời sinh đã hết cách chữa, cũng chỉ có thể dựa vào lời kịch và hiệu quả phun máu để xoay chuyển tình thế. Ta đây đang nghiêm túc suy xét từ góc độ nào đón đao miệng vết thương to một chút, nhưng thương tổn nhỏ nhất, bên kia liền có một người bỗng nhiên quỳ xuống.
“Chủ tử.” Đã lâu không gặp, thanh âm lão Đại lại mang theo sự mỏi mệt quá độ dẫn đến khàn khàn, thiếu chút nữa khiến ta nghe không hiểu: “Cầu ngài bỏ qua cho Chiến Huyền.”
Ánh mắt Tấn Vương lạnh như băng thoáng gợn chút sóng, nhỏ đến gần như không để cho bất luận kẻ nào chú ý. Như là nghe thấy chuyện gì buồn cười, hắn hơi cong khóe miệng, chậm rãi nói: “A? Ngươi muốn thuyết phục ta.”
Đầu ngón tay lão Đại khẽ run, thái dương chảy xuống một giọt mồ hôi, dưới uy áp của Tấn Vương, hắn mím chặt môi, một lúc lâu mới nói: “Thuộc hạ không dám.”
Tấn Vương lại hơi nhíu mày, ánh mắt càng thêm thâm trầm, tiếng cười nặng nề phát ra từ cổ họng hắn: “Thú vị, ta cho ngươi cơ hội này.”
Lão Đại đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn về phía Tấn Vương.
“Có điều, ” Tấn Vương thu lại ý cười bên môi, thản nhiên nói: “Nếu không thể thuyết phục ta, vậy ngươi cũng chết cùng A Huyền đi.”
Ta: …
Mua một tặng một chết một đôi, người cho là nhảy lầu bán phá giá sao? Tổ chức thành đoàn thể đi xuống địa ngục lại không có giá bán buôn, mua bán thiếu sót như thế, quyết đoán cự tuyệt a! Đây là chuyện của ta, ta tuyệt đối không muốn liên lụy lão Đại. Ta muốn sống, nhưng ta càng hy vọng lão Đại, Chiến Thanh, Chiến Bạch mỗi người đều có thể khỏe mạnh. Chút chuyện như vậy, nhưng sao lại khó đến thế?
Cho nên nói tiềm lực của con người thật sự là vô hạn, ngay tại thời điểm mọi người đều cho rằng ta chỉ có thể nằm cứng đơ, ta thân tàn mà chí không tàn dùng tay trái cố gắng chống người dậy, từ trên mặt đất dần đứng lên, sau đó cố gắng xê dịch ra phía cửa, định bụng trước khi lão Đại dây dưa vào, ta liền đụng vào lưỡi đao của Tấn Vương trước, diễn xong khổ nhục kế rồi nói sau.
Ta cách hắn vốn cũng rất gần, cho nên động tác tuy rằng rất chậm, nhưng lại vẫn không ai có thể kịp phản ứng. Đồng tử Tấn Vương hơi co lại, thời gian giống như ngừng lại ngay một khắc đó, thấy ta sắp thành công, lại bị một tiếng kêu tê tâm liệt phế ghìm lại tại chỗ.
“Dừng tay!”
… Ế, thanh âm hình như có chút không đúng cho lắm. Không phải lão Đại hay Tấn Vương?
Cũng nghi hoặc giống như ta còn có hai người bọn họ. Chúng ta rất có ăn ý đồng thời hướng ánh mắt về phía ngoài cửa viện. Chỉ thấy một người nam nhân mặc quan phục vẻ mặt giận dữ tránh khỏi sự ngăn cản của ám ảnh, chạy vội đến phía bên này. Công phu của hắn rất không tồi, vài ám ảnh tiến đến chặn lại, nhưng đều bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.
Người này mặt rất quen, vừa mới gặp qua… CMN đây không phải chính là năm đó ven hồ Đại Minh trông coi cửa thành Lương Hàm kia đó sao! Chuyện quái gì đây a.
Tấn Vương đứng yên, hơi nhăn lại đầu mày, sau đó ra hiệu với nhóm ám ảnh, kêu bọn họ lui ra, đi đến trước mặt Lương Hàm: ” Người Lương gia?”
Lương Hàm dừng bước ở cửa, tầm mắt xẹt qua ta, dừng lại một hồi trên người Mộc Phàm đang ngơ ngác ngồi, mới hơi nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn về phía Tấn Vương: “Không biết các hạ là người nào, vì sao phải gây khó xử cho một dân chúng bình thường?”
Mộ Dung Cẩu Đản lập tức tiến lên, khom người hạ giọng giải thích cho Tấn Vương: “Chúng ta sau khi nhìn thấy ký hiệu, đã từng hỏi người này về hướng đi của Chiến Huyền đại nhân. Không có phát hiện hắn lén theo phía sau, là bọn thuộc hạ thất trách.”
Tấn Vương tà liếc hắn một cái, cười lạnh, ánh mắt quay lại Lương Hàm: “Ta làm cái gì, liên quan gì đến ngươi?”
Lương Hàm mím chặt môi, lại vẫn chưa lùi bước: “Nhìn quần áo các hạ, tất là quý nhân nhà ai, các hạ hành sự ta có lẽ không có quyền xen vào. Nhưng ỷ mạnh hiếp yếu, lấy thế đè người, thực sự không phải hành vi của người quân tử, mong rằng các hạ thu tay lại đúng lúc. Như thế… Lương mỗ coi như chưa từng thấy qua việc này.”
“Thì ra là thế… Đáng tiếc làm người tốt, quản nhàn sự, là yêu cầu vốn có.” Bên môi Tấn Vương gợi lên một góc độ hết sức châm chọc, lạnh lùng nói: “Dẫn hắn đi.”
Đồng tử Lương Hàm co rụt lại đang muốn ra tay, trên bụng liền chịu một kích của Mộ Dung Cẩu Đản, lảo đảo, thân hình lui về phía sau như muốn né qua sự không chế của đối phương, lại bị chưởng phong của Mộ Dung Cẩu Đản quét đến, ép buộc lui về phía sau một thước, thiếu chút nữa ngã xuống đất, hai chân còn chưa đứng vững, Mộ Dung Cẩu Đản liền lập tức lao thân lên, mười ngón chụm lại liền muốn chụp vào bả vai hắn, dưới tình thế cấp bách, Lương Hàm nhìn Mộc Phàm bên trong thất thanh hô: “Chiến Huyền!”
Tấn Vương: …
Mộ Dung Cẩu Đản: …
Ta: …
Không biết vì cái gì, ta có một loại dự cảm không tốt lắm.
“Buông hắn ra.” Tấn Vương hơi nheo mắt lại, đồng tử vốn thâm sắc hiện lên một tầng huyết sắc, thanh âm cơ hồ có thể khiến nước đóng thành băng: “Ngươi quen Chiến Huyền?”
Lương Hàm yên lặng nắm chặt nắm tay, ngưng thần đề phòng, không nói một lời nhìn chằm chằm Tấn Vương trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Ta mặc dù cùng Chiến Huyền bèo nước gặp gỡ, nhưng rất có hảo cảm với y, cho dù ngươi và Chiến Huyền có ân oán gì, mạng của y, ta nhất định phải cứu.”
Ta thiếu chút nữa phun ra một búm máu, đang muốn nói gì đó để phản bác, chợt nghe thấy Tấn Vương nhẹ nhàng cười rộ lên. Hắn chậm rãi mở miệng, con ngươi lưu chuyển, trong đó lướt qua một tia sát khí sắc bén.
“Tự biên tự diễn như thế, ngươi cũng không sợ kết quả là tự mình đa tình sao?”
“Tự mình đa tình thì sao chứ?” Lương Hàm kiên định trả lời, từng câu từng chữ đầy khí phách: “Ta tới cứu Chiến Huyền, chỉ là bởi vì ta hy vọng y có thể sống thật tốt, vốn cũng không liên quan gì đến y, cho nên y không cần phải làm ra phản ứng gì và hồi báo gì cho ta. Chỉ cần có thể nhìn thấy Chiến Huyền hạnh phúc an khang, ta liền cảm thấy mỹ mãn. Những suy nghĩ này, ta vốn là không trông cậy người vô huyết vô lệ như ngươi cũng có thể hiểu.”
“Suy nghĩ của ngươi, ta vì sao phải hiểu?” Tấn Vương khinh thường cong lên khóe môi, đáy mắt cũng là một mảnh lạnh như băng: ” Cái gọi là hạnh phúc an khang của A Huyền, nếu không phải do ta mang lại, thì có ý nghĩa gì? Chi bằng chết đi…”
Lương Hàm ý thức được gì đó, sắc mặt trở nên có chút cứng ngắc, hắn không thể tin mà mở to hai mắt, sau đó cả giận nói: “Ngươi cho mình là cái gì? Ngươi cho Chiến Huyền là cái gì?”
“Y từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, còn có ai hiểu rõ y hơn ta.” Tấn Vương cười lạnh: “Ngươi sao? Chỉ dựa vào một lần gặp mặt kia của ngươi?”
Lương Hàm cố gắng khắc chế chính mình, thanh âm vốn trầm ổn lại vẫn xuất hiện một tia run rẩy: “Hiểu rõ y? Ngươi thật sự đã từng đi tìm hiểu xem, Chiến Huyền rốt cuộc là nghĩ như thế nào chưa?”
Tấn Vương hơi ngẩn ra.
Lương Hàm không nhìn hắn nữa, cất bước liền muốn đi vào trong phòng cỏ tranh: “Ta không thể để Chiến Huyền ở lại nơi này với ngươi, ta muốn đưa y đi.”
Quá nhanh quá nguy hiểm, giữa điện quang hỏa thạch ta liền phát hiện mình đã mất đi thời cơ mở miệng…
Tấn Vương rất nhanh phản ứng lại, vươn tay ngăn cản hắn. Hai người thâm tình đối mặt, lửa cháy hừng hực. Hoàn cảnh vô cùng Quỳnh Dao (sến súa, sướt mướt), cục diện vô cùng xấu hổ.
Không có một ai dám chơi ngu đi nói chuyện phía sau, nhưng ánh mắt mọi người nhìn ta đều mang ý vị sâu sa.
Lão Đại đang quỳ thậm chí trộm cho ta một ngón tay cái.
… Ngón tay cái dựng thẳng ngươi muội a mau nhặt tiết tháo lên! Đừng cho là ta không biết ngươi đang oán thầm ta lam nhan họa thủy a. Ta rõ ràng còn chưa có chính thức thông đồng với một tên nào, vì cái m* gì phải trải qua hậu cung đẫm máu cẩu huyết này a, chịu đựng khiển trách của quần chúng, ánh mắt thế tục a, ta không cẩn thận nằm cũng trúng đạn quá bất ngờ a, ta thực vô tội biết không!
À mà, ta hiện tại đổi tên CMN còn kịp không?
Tác giả :
Tiểu Vũ Phi