Ta Là Đấng Không Toàn Năng!
Chương 16: Hiền Nhân của Rừng Già
Dù cho khẩn trương hơn nữa, Tộc trưởng Monol chỉ có thể trấn an ba người, ông hứa sẽ dâng lời thỉnh cầu lên thầy mình – Ma pháp sư Kruid Cao cấp Salamon Vĩ Đại. “Nhưng Ngài ấy đã một nghìn năm nay không lộ diện, chỉ dùng ý niệm để trao đổi với chúng ta, cho nên ta sẽ cố gắng hết sức cầu xin Người… còn việc Người có đáp ứng không, ta cũng chẳng thể nói trước” – Adien nhớ lại lời của Monol khi anh lau chùi thanh gươm bạc của mình.
Khẽ thở dài, nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu qua lưỡi gươm sáng bóng. Thanh gươm này là do Ngài Hội trưởng Công Hội Mạo Hiểm Giả tặng cho anh, khi ông tình cờ đi ngang qua một hầm ngầm và bắt gặp anh cùng những mạo hiểm giả khác chiến đấu với lũ quái vật đang siết chặt vòng vây.
Ông đã nói: “Ta rất ấn tượng với cách anh chiến đấu. Vậy hãy cầm lấy thanh gươm này, chàng trai trẻ, nó tên là Chính Nghĩa. Dùng nó để bảo vệ những gì anh thấy xứng đáng”. Đó là trước khi anh được phong Hiệp sĩ mười ba năm. Và anh đã tự hào vung Chính Nghĩa để tiến bước trên con đường trở thành một Mạo Hiểm Giả tài năng suốt hai mươi ba năm rồi.
Thật hoài niệm. Nhớ lại hình ảnh ngày ấy, từng chi tiết trở nên sống động như vừa mới xảy ra. Chàng thanh niên mười bảy tràn trề nhiệt huyết, cả người đau nhức, đầy thương tích, ngọn lửa mãnh liệt ẩn giấu sau đôi mắt đen trầm tĩnh. Đôi tay anh khẽ run khi đón nhận thanh kiếm bạc sáng ngời. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại, đồng thời một sức nặng vô hình đè lên trái tim anh. Đây là Chính Nghĩa, mình phải làm sao để xứng đáng với nó?
Siết chặt tay nắm chuôi kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ. Nếu ngay cả đồng đội mình cũng không cứu nổi, thì thứ Chính Nghĩa mình theo đuổi chỉ là ngụy biện. Không thể bảo vệ những người cùng mình kề vai sát cánh chiến đấu, thì mình cũng không xứng sử dụng thanh gươm này nữa.
Anh biết, nhóm “Thiết Hoa” bọn họ ít nhiều đều nhận được ân tình của Ngài Hội trưởng, bọn họ trở thành đồng đội với nhau chính nhờ người đàn ông vĩ đại đó. Lúc đầu, ông là mối liên kết duy nhất giữa họ. Nhưng giờ đây, sau thời gian dài cùng nhau vượt qua biết bao gian nan thử thách, bọn họ đã thật sự trở thành đồng đội của anh. Không chỉ vì trách nhiệm với ông, anh bảo vệ bọn họ bằng tất cả sức mình còn là vì… anh đã thừa nhận họ - những chiến hữu.
…
Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa, trời sẽ sáng rõ. Đêm nay, nhiều người tuy không còn mệt mỏi, vẫn cố gắng chợp mắt một chút để giữ tinh thần tỉnh táo nhất, người khác thì đã hoàn toàn kiệt quệ mà ngất đi, cũng có người dù mệt mỏi rã rời, vẫn không thể nghỉ ngơi. Và Janica là một trong số đó. Nhìn sinh vật trước mặt, anh không khỏi sửng sốt. Thật không ngờ…
-Ngươi không sợ hãi? – Một thanh âm trầm thấp đến cực điểm vang lên. Mang theo sức mạnh hùng hậu và khí thế bức người.
Janica thoáng nhướng mày, nhưng rất nhanh anh nở một nụ cười chân thành. Nhẹ lắc đầu, anh đáp:
-Không, thưa Hiền Nhân của Rừng Già, Đứa Con của Mẹ Hoang Dã, Tiền Bối Kruid Ma pháp sư Cao cấp Salamon Vĩ Đại. Vì sự độ lượng mà Ngài đã thu lại uy áp của bậc cường giả, cho nên tôi vẫn giữ được bình tĩnh như lúc này.
-Không… ngươi không cần nịnh bợ ta. Trong đôi mắt ngươi chỉ có sự ngạc nhiên thuần túy. Không chút sợ hãi. Cho dù ta thả ra uy áp, ép ngươi quỳ xuống, cũng không khiến ngươi mảy may lo lắng. A… vì sao ngươi biết ta là Salamon? – Sinh vật khổng lồ chậm rãi vạch trần lời tâng bốc của anh.
Janica không biết làm sao, chỉ có thể cười trừ. Còn thứ sức mạnh gì trên đời làm Ngài sợ hãi nữa, khi Ngài đã từng được diện kiến bản chất của mọi sức mạnh? Còn việc nhận ra sinh vật này là vị Ma pháp sư Cao cấp tầng 7 Salamon – một trong “Thập Đại Ma pháp sư”… chỉ có thể nói, là do trực giác.
-A… tuổi tác làm cho ta lẩm cẩm rồi. Không lan man nữa, vào thẳng vấn đề thôi… Ngươi đến đây tìm chúng ta để làm gì?
-Tôi muốn các Ngài giúp đỡ, giải trừ phong ấn Ma pháp trên người tôi – anh cũng không dài dòng giấu diếm. Nếu đối phương là kẻ địch hoặc đồng lõa với chúng, hẳn là đã xóa sổ anh ngay khi họ vừa bước chân vào Rừng Hoang Dã.
Sinh vật kia khẽ trở mình. Nâng cái đầu khổng lồ lại gần Janica, dùng cái mũi đen to gấp ba lần đầu người trưởng thành ngửi ngửi. Ánh sáng đỏ tươi trong đôi mắt có đồng tử dựng đứng bắt đầu cuộn xoáy. Một lúc sau, nó lại cất lời:
-Ngươi sẽ trả ơn cho chúng ta bằng cách nào?
-Tôi có thể giúp tộc Kruid đối phó với kẻ thù – Janica nói một cách chắc nịch. Tuy nhiên, trong lòng anh biết, đây chỉ là đoán bừa. Vì căn bản anh không chắc chắn Kruids đang kết thù với thế lực nào, lý do là gì,… Nhưng nhìn thái độ cảnh giác của họ, cộng thêm những lời bàn tán về đoàn sứ giả đến từ Vương Đô, anh cược vào suy đoán: Tộc Kruid đang có mâu thuẫn với triều đình. Anh cũng chưa biết mình có thể giúp ra sao, nhưng tự tin và tỏ ra có giá trị là một yếu tố không thể thiếu trong đàm phán.
Quả nhiên, sinh vật khổng lồ kia hơi nghiêng đầu như suy nghĩ điều gì đó. Sau đó, nó khiến anh ngẩn người vì một câu hỏi không liên quan:
-Ngươi nghĩ như thế nào về Thế giới này?
Janica chớp đôi mắt màu lục bích của mình. Sau đó liền mỉm cười, làm ra bộ dáng nhu hòa hiền lành nhất có thể:
-Một nơi mà tôi có trách nhiệm phải làm cho nó trở nên thật thú vị.
Vì đó là ý muốn của Thần. Và đây chẳng qua là một “vở kịch” – dĩ nhiên lời này tốt nhất để trong lòng là được. Janica nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ tươi đang phát sáng mãnh liệt của sinh vật kia. Nó trầm mặc thật lâu. Cuối cùng vẫn nói:
-Cậu bé, ta mong cậu có thể yêu thương nơi này. Nhưng suy cho cùng, nhận định của cậu phải do bản thân cậu đưa ra. Ta sẽ không can thiệp, mà cũng chẳng thể làm vậy…
Những từ cuối, sinh vật kia càng nói càng nhỏ, giống như nó đang lầm bầm với bản thân hơn là nói với anh.
Sau đó, nó ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ tươi của dã thú kia lại bắt đầu phát sáng, ngữ khí khi nói giống như đang tâm sự:
-Cậu bé, ta đã già rồi… Từ một ngàn năm trước, khi ta cố gắng đột phá tầng 8 Ma pháp, ta đã thất bại. Và hậu quả là trở thành như thế này đây. Cũng may, hình dạng này không ảnh hưởng đến sức mạnh cũng như ý thức của ta, nhưng nó làm ta mệt mỏi, và ta đã nhắm mắt nghỉ ngơi ở Vực Lãng Quên này được một ngàn năm. Ngoại trừ dùng ý niệm bảo vệ khu rừng và giao tiếp với tộc nhân… ta chưa từng rời khỏi đây.
Nó dừng lại. Như để những lời kia ngấm vào anh, chỉ là… ông kể với ta chuyện này làm gì? Ta căn bản không quan tâm đến quá khứ hay những câu chuyện về ông đâu. Trừ khi nó có ích cho ta, không thì mau trở lại chủ đề chính đi!
-Nhưng ta sắp được giải thoát rồi… - Sinh vật kia thở dài một hơi. Cảm giác như nó muốn thốt lên “thật nhẹ nhõm!” – Hai ngày nữa, ta sẽ trở về với Đất Mẹ, hòa làm một với Vùng Đất Thánh này. Ta không còn gì tiếc nuối. Tuy nhiên, tộc Kruid mất đi Ma pháp sư Cao cấp duy nhất của họ, sẽ bị Quốc Vương thôn tính. Ta không thể để điều đó xảy ra… Mà ngươi cũng không muốn vậy đâu, vì tri thức cần thiết để gỡ bỏ phong ấn trên người ngươi sẽ bị Đức Vua chiếm đoạt. Ta đoán, ngươi và ông ấy không hòa thuận lắm nhỉ? Nếu không ngươi đã chẳng chạy tới đây tìm chúng ta, nhờ giúp đỡ…
Đồng tử Janica khẽ co rụt lại khi sinh vật kia nhắc đến “Quốc Vương”. Anh cười lạnh:
-Ông biết thân phận ta?
-Mái tóc và khí chất cao quý… không thể phủ nhận, ngươi có chút giống ông ấy – Sinh vật ấy khẽ gật cái đầu khổng lồ.
-Được, tôi hiểu rồi. Đức Vua là Ma pháp sư Cao cấp, ông ta sẽ dùng vũ lực cưỡng ép tộc Kruid quy thuận ngay khi ông mất. Cho nên ông hy vọng tôi có thể giúp các ông chống lại ông ta? – Janica đã nắm rõ tình hình. Vì vậy cũng không cần khách sáo dùng kính ngữ nữa, họ cần mình. Chẳng ai ngoài Thần và Tạo Vật Tôn Quý Đầu Tiên Của Người xứng để anh thật lòng tôn kính cả.
Nhận ra sát ý nhàn nhạt trong lời nói và khí thế của Janica, sinh vật ấy khẽ nhướng mày. Ông vẫn biết Cửu Hoàng tử của Vương Quốc bị ghẻ lạnh, bị chán ghét, xua đuổi,… vì mọi người đều đồn rằng cậu là “hiện thân cho nỗi nhục của Hoàng gia”, “điềm gở”,… nhưng không ngờ quan hệ giữa cậu với cha mình đã tệ đến vậy. A… Hỡi những kẻ đối xử tệ bạc với cậu ấy, ta cầu nguyện cho các ngươi có một cái chết không quá đau đớn.
-Tôi sẽ giúp tộc Kruid có thêm một Ma pháp sư Cao cấp nữa – Janica nói ra lời kinh thiên động địa bằng ngữ khí bình thản, như nói “tôi muốn ăn chiếc bánh này”.
Ngay cả Salamon – người đã sống gần một ngàn năm trăm năm nay, cũng không khỏi sửng sốt. Đôi mắt dã thú trợn ta, miệng há ra.
-Nhưng có những điều kiện sau đây, vị Ma pháp sư đó trước khi được tôi giúp đột phá tầng Ma pháp, phải thề dưới sự chứng kiến của Thần sẽ không làm hại tôi, không âm mưu thao túng tôi, không được mơ tưởng đến đồ vật của tôi. Và phải lập thêm một lời thề trên danh dự của tất cả người Kruids, đồng thời, ông phải đặt một lời nguyền Ma pháp [Ràng buộc] cấp 7 đối với người đó. Đảm bảo cho ông ta mãi mãi không thể làm trái lời thề.
Dừng một chút để đảm bảo Salamon nhớ hết những lời đó, cậu lại tiếp:
-Sau khi có thêm một Ma pháp sư Cấp cao, tộc Kruid phải bằng mọi giá giải trừ phong ấn trên người tôi. Và khi tôi kêu gọi, tộc Kruid phải toàn lực giúp đỡ, không được chối từ.
Salamon nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. Dù không biết làm thế nào Janica có thể “giúp tộc Kruid có thêm một Ma pháp sư Cao cấp”, nhưng ông tin vào lời tiên tri năm nghìn năm trước của “Á thần” Islaga Mahol. Cậu ấy có bí pháp gì đó của Hoàng gia? Không, nếu có thì Quốc Vương đã dùng từ lâu… Một dị năng đặc biệt bẩm sinh? Càng vô lý, cậu ta bị ghét bỏ vì sự yếu đuối của bản thân kia mà. Hừm… Mặc kệ, nếu cậu ta dám lấy an nguy tộc Kruid ra đùa giỡn, ta sẽ giết ngay lập tức, bất kể hậu quả của lời tiên tri kia là gì.
-Được, ta đồng ý với những điều kiện của cậu. Tuy nhiên, việc gỡ bỏ phong ấn còn tùy thuộc vào việc tộc ta có tri thức đó không. Nhưng cậu an tâm, dù không thể giải trừ, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm phương pháp cho cậu. Và sẽ đền bù bằng Ma pháp khí Cao cấp xứng đáng. Còn chuyện đáp ứng lời kêu gọi, Kruids sẽ không làm ngơ những người bạn. Chỉ cần cậu không đẩy chúng ta đi vào chỗ toàn diệt, ta đại diện cho toàn bộ tộc nhân đảm bảo sẽ luôn hưởng ứng lời kêu gọi của cậu.
Janica nghe vậy, ngẫm nghĩ thấy không còn cách nào thu được lợi ích lớn hơn từ thỏa thuận này, liền gật đầu đồng ý. Sực nhớ một việc quan trọng, anh thốt lên:
-À khoan, ông có thể chữa lành cho tôi và một… nữ Chiến Binh khác đi cùng tôi không? Cô ấy bị thương rất nặng và đang nghỉ ngơi cách đây không xa.
Ánh mắt Salamon sáng lên. Đây… có thể là cứu tinh của Thế giới này!
-Được, không hề gì. Ta sẽ mang cô ấy đến đây. Hai người cứ nghỉ ngơi trong hang động này đêm nay đã. Ngày mai, chúng ta cùng trở lại Làng. Ta sẽ an bài thỏa đáng tất cả…
Khẽ thở dài, nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu qua lưỡi gươm sáng bóng. Thanh gươm này là do Ngài Hội trưởng Công Hội Mạo Hiểm Giả tặng cho anh, khi ông tình cờ đi ngang qua một hầm ngầm và bắt gặp anh cùng những mạo hiểm giả khác chiến đấu với lũ quái vật đang siết chặt vòng vây.
Ông đã nói: “Ta rất ấn tượng với cách anh chiến đấu. Vậy hãy cầm lấy thanh gươm này, chàng trai trẻ, nó tên là Chính Nghĩa. Dùng nó để bảo vệ những gì anh thấy xứng đáng”. Đó là trước khi anh được phong Hiệp sĩ mười ba năm. Và anh đã tự hào vung Chính Nghĩa để tiến bước trên con đường trở thành một Mạo Hiểm Giả tài năng suốt hai mươi ba năm rồi.
Thật hoài niệm. Nhớ lại hình ảnh ngày ấy, từng chi tiết trở nên sống động như vừa mới xảy ra. Chàng thanh niên mười bảy tràn trề nhiệt huyết, cả người đau nhức, đầy thương tích, ngọn lửa mãnh liệt ẩn giấu sau đôi mắt đen trầm tĩnh. Đôi tay anh khẽ run khi đón nhận thanh kiếm bạc sáng ngời. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại, đồng thời một sức nặng vô hình đè lên trái tim anh. Đây là Chính Nghĩa, mình phải làm sao để xứng đáng với nó?
Siết chặt tay nắm chuôi kiếm, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ. Nếu ngay cả đồng đội mình cũng không cứu nổi, thì thứ Chính Nghĩa mình theo đuổi chỉ là ngụy biện. Không thể bảo vệ những người cùng mình kề vai sát cánh chiến đấu, thì mình cũng không xứng sử dụng thanh gươm này nữa.
Anh biết, nhóm “Thiết Hoa” bọn họ ít nhiều đều nhận được ân tình của Ngài Hội trưởng, bọn họ trở thành đồng đội với nhau chính nhờ người đàn ông vĩ đại đó. Lúc đầu, ông là mối liên kết duy nhất giữa họ. Nhưng giờ đây, sau thời gian dài cùng nhau vượt qua biết bao gian nan thử thách, bọn họ đã thật sự trở thành đồng đội của anh. Không chỉ vì trách nhiệm với ông, anh bảo vệ bọn họ bằng tất cả sức mình còn là vì… anh đã thừa nhận họ - những chiến hữu.
…
Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa, trời sẽ sáng rõ. Đêm nay, nhiều người tuy không còn mệt mỏi, vẫn cố gắng chợp mắt một chút để giữ tinh thần tỉnh táo nhất, người khác thì đã hoàn toàn kiệt quệ mà ngất đi, cũng có người dù mệt mỏi rã rời, vẫn không thể nghỉ ngơi. Và Janica là một trong số đó. Nhìn sinh vật trước mặt, anh không khỏi sửng sốt. Thật không ngờ…
-Ngươi không sợ hãi? – Một thanh âm trầm thấp đến cực điểm vang lên. Mang theo sức mạnh hùng hậu và khí thế bức người.
Janica thoáng nhướng mày, nhưng rất nhanh anh nở một nụ cười chân thành. Nhẹ lắc đầu, anh đáp:
-Không, thưa Hiền Nhân của Rừng Già, Đứa Con của Mẹ Hoang Dã, Tiền Bối Kruid Ma pháp sư Cao cấp Salamon Vĩ Đại. Vì sự độ lượng mà Ngài đã thu lại uy áp của bậc cường giả, cho nên tôi vẫn giữ được bình tĩnh như lúc này.
-Không… ngươi không cần nịnh bợ ta. Trong đôi mắt ngươi chỉ có sự ngạc nhiên thuần túy. Không chút sợ hãi. Cho dù ta thả ra uy áp, ép ngươi quỳ xuống, cũng không khiến ngươi mảy may lo lắng. A… vì sao ngươi biết ta là Salamon? – Sinh vật khổng lồ chậm rãi vạch trần lời tâng bốc của anh.
Janica không biết làm sao, chỉ có thể cười trừ. Còn thứ sức mạnh gì trên đời làm Ngài sợ hãi nữa, khi Ngài đã từng được diện kiến bản chất của mọi sức mạnh? Còn việc nhận ra sinh vật này là vị Ma pháp sư Cao cấp tầng 7 Salamon – một trong “Thập Đại Ma pháp sư”… chỉ có thể nói, là do trực giác.
-A… tuổi tác làm cho ta lẩm cẩm rồi. Không lan man nữa, vào thẳng vấn đề thôi… Ngươi đến đây tìm chúng ta để làm gì?
-Tôi muốn các Ngài giúp đỡ, giải trừ phong ấn Ma pháp trên người tôi – anh cũng không dài dòng giấu diếm. Nếu đối phương là kẻ địch hoặc đồng lõa với chúng, hẳn là đã xóa sổ anh ngay khi họ vừa bước chân vào Rừng Hoang Dã.
Sinh vật kia khẽ trở mình. Nâng cái đầu khổng lồ lại gần Janica, dùng cái mũi đen to gấp ba lần đầu người trưởng thành ngửi ngửi. Ánh sáng đỏ tươi trong đôi mắt có đồng tử dựng đứng bắt đầu cuộn xoáy. Một lúc sau, nó lại cất lời:
-Ngươi sẽ trả ơn cho chúng ta bằng cách nào?
-Tôi có thể giúp tộc Kruid đối phó với kẻ thù – Janica nói một cách chắc nịch. Tuy nhiên, trong lòng anh biết, đây chỉ là đoán bừa. Vì căn bản anh không chắc chắn Kruids đang kết thù với thế lực nào, lý do là gì,… Nhưng nhìn thái độ cảnh giác của họ, cộng thêm những lời bàn tán về đoàn sứ giả đến từ Vương Đô, anh cược vào suy đoán: Tộc Kruid đang có mâu thuẫn với triều đình. Anh cũng chưa biết mình có thể giúp ra sao, nhưng tự tin và tỏ ra có giá trị là một yếu tố không thể thiếu trong đàm phán.
Quả nhiên, sinh vật khổng lồ kia hơi nghiêng đầu như suy nghĩ điều gì đó. Sau đó, nó khiến anh ngẩn người vì một câu hỏi không liên quan:
-Ngươi nghĩ như thế nào về Thế giới này?
Janica chớp đôi mắt màu lục bích của mình. Sau đó liền mỉm cười, làm ra bộ dáng nhu hòa hiền lành nhất có thể:
-Một nơi mà tôi có trách nhiệm phải làm cho nó trở nên thật thú vị.
Vì đó là ý muốn của Thần. Và đây chẳng qua là một “vở kịch” – dĩ nhiên lời này tốt nhất để trong lòng là được. Janica nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ tươi đang phát sáng mãnh liệt của sinh vật kia. Nó trầm mặc thật lâu. Cuối cùng vẫn nói:
-Cậu bé, ta mong cậu có thể yêu thương nơi này. Nhưng suy cho cùng, nhận định của cậu phải do bản thân cậu đưa ra. Ta sẽ không can thiệp, mà cũng chẳng thể làm vậy…
Những từ cuối, sinh vật kia càng nói càng nhỏ, giống như nó đang lầm bầm với bản thân hơn là nói với anh.
Sau đó, nó ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ tươi của dã thú kia lại bắt đầu phát sáng, ngữ khí khi nói giống như đang tâm sự:
-Cậu bé, ta đã già rồi… Từ một ngàn năm trước, khi ta cố gắng đột phá tầng 8 Ma pháp, ta đã thất bại. Và hậu quả là trở thành như thế này đây. Cũng may, hình dạng này không ảnh hưởng đến sức mạnh cũng như ý thức của ta, nhưng nó làm ta mệt mỏi, và ta đã nhắm mắt nghỉ ngơi ở Vực Lãng Quên này được một ngàn năm. Ngoại trừ dùng ý niệm bảo vệ khu rừng và giao tiếp với tộc nhân… ta chưa từng rời khỏi đây.
Nó dừng lại. Như để những lời kia ngấm vào anh, chỉ là… ông kể với ta chuyện này làm gì? Ta căn bản không quan tâm đến quá khứ hay những câu chuyện về ông đâu. Trừ khi nó có ích cho ta, không thì mau trở lại chủ đề chính đi!
-Nhưng ta sắp được giải thoát rồi… - Sinh vật kia thở dài một hơi. Cảm giác như nó muốn thốt lên “thật nhẹ nhõm!” – Hai ngày nữa, ta sẽ trở về với Đất Mẹ, hòa làm một với Vùng Đất Thánh này. Ta không còn gì tiếc nuối. Tuy nhiên, tộc Kruid mất đi Ma pháp sư Cao cấp duy nhất của họ, sẽ bị Quốc Vương thôn tính. Ta không thể để điều đó xảy ra… Mà ngươi cũng không muốn vậy đâu, vì tri thức cần thiết để gỡ bỏ phong ấn trên người ngươi sẽ bị Đức Vua chiếm đoạt. Ta đoán, ngươi và ông ấy không hòa thuận lắm nhỉ? Nếu không ngươi đã chẳng chạy tới đây tìm chúng ta, nhờ giúp đỡ…
Đồng tử Janica khẽ co rụt lại khi sinh vật kia nhắc đến “Quốc Vương”. Anh cười lạnh:
-Ông biết thân phận ta?
-Mái tóc và khí chất cao quý… không thể phủ nhận, ngươi có chút giống ông ấy – Sinh vật ấy khẽ gật cái đầu khổng lồ.
-Được, tôi hiểu rồi. Đức Vua là Ma pháp sư Cao cấp, ông ta sẽ dùng vũ lực cưỡng ép tộc Kruid quy thuận ngay khi ông mất. Cho nên ông hy vọng tôi có thể giúp các ông chống lại ông ta? – Janica đã nắm rõ tình hình. Vì vậy cũng không cần khách sáo dùng kính ngữ nữa, họ cần mình. Chẳng ai ngoài Thần và Tạo Vật Tôn Quý Đầu Tiên Của Người xứng để anh thật lòng tôn kính cả.
Nhận ra sát ý nhàn nhạt trong lời nói và khí thế của Janica, sinh vật ấy khẽ nhướng mày. Ông vẫn biết Cửu Hoàng tử của Vương Quốc bị ghẻ lạnh, bị chán ghét, xua đuổi,… vì mọi người đều đồn rằng cậu là “hiện thân cho nỗi nhục của Hoàng gia”, “điềm gở”,… nhưng không ngờ quan hệ giữa cậu với cha mình đã tệ đến vậy. A… Hỡi những kẻ đối xử tệ bạc với cậu ấy, ta cầu nguyện cho các ngươi có một cái chết không quá đau đớn.
-Tôi sẽ giúp tộc Kruid có thêm một Ma pháp sư Cao cấp nữa – Janica nói ra lời kinh thiên động địa bằng ngữ khí bình thản, như nói “tôi muốn ăn chiếc bánh này”.
Ngay cả Salamon – người đã sống gần một ngàn năm trăm năm nay, cũng không khỏi sửng sốt. Đôi mắt dã thú trợn ta, miệng há ra.
-Nhưng có những điều kiện sau đây, vị Ma pháp sư đó trước khi được tôi giúp đột phá tầng Ma pháp, phải thề dưới sự chứng kiến của Thần sẽ không làm hại tôi, không âm mưu thao túng tôi, không được mơ tưởng đến đồ vật của tôi. Và phải lập thêm một lời thề trên danh dự của tất cả người Kruids, đồng thời, ông phải đặt một lời nguyền Ma pháp [Ràng buộc] cấp 7 đối với người đó. Đảm bảo cho ông ta mãi mãi không thể làm trái lời thề.
Dừng một chút để đảm bảo Salamon nhớ hết những lời đó, cậu lại tiếp:
-Sau khi có thêm một Ma pháp sư Cấp cao, tộc Kruid phải bằng mọi giá giải trừ phong ấn trên người tôi. Và khi tôi kêu gọi, tộc Kruid phải toàn lực giúp đỡ, không được chối từ.
Salamon nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. Dù không biết làm thế nào Janica có thể “giúp tộc Kruid có thêm một Ma pháp sư Cao cấp”, nhưng ông tin vào lời tiên tri năm nghìn năm trước của “Á thần” Islaga Mahol. Cậu ấy có bí pháp gì đó của Hoàng gia? Không, nếu có thì Quốc Vương đã dùng từ lâu… Một dị năng đặc biệt bẩm sinh? Càng vô lý, cậu ta bị ghét bỏ vì sự yếu đuối của bản thân kia mà. Hừm… Mặc kệ, nếu cậu ta dám lấy an nguy tộc Kruid ra đùa giỡn, ta sẽ giết ngay lập tức, bất kể hậu quả của lời tiên tri kia là gì.
-Được, ta đồng ý với những điều kiện của cậu. Tuy nhiên, việc gỡ bỏ phong ấn còn tùy thuộc vào việc tộc ta có tri thức đó không. Nhưng cậu an tâm, dù không thể giải trừ, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm phương pháp cho cậu. Và sẽ đền bù bằng Ma pháp khí Cao cấp xứng đáng. Còn chuyện đáp ứng lời kêu gọi, Kruids sẽ không làm ngơ những người bạn. Chỉ cần cậu không đẩy chúng ta đi vào chỗ toàn diệt, ta đại diện cho toàn bộ tộc nhân đảm bảo sẽ luôn hưởng ứng lời kêu gọi của cậu.
Janica nghe vậy, ngẫm nghĩ thấy không còn cách nào thu được lợi ích lớn hơn từ thỏa thuận này, liền gật đầu đồng ý. Sực nhớ một việc quan trọng, anh thốt lên:
-À khoan, ông có thể chữa lành cho tôi và một… nữ Chiến Binh khác đi cùng tôi không? Cô ấy bị thương rất nặng và đang nghỉ ngơi cách đây không xa.
Ánh mắt Salamon sáng lên. Đây… có thể là cứu tinh của Thế giới này!
-Được, không hề gì. Ta sẽ mang cô ấy đến đây. Hai người cứ nghỉ ngơi trong hang động này đêm nay đã. Ngày mai, chúng ta cùng trở lại Làng. Ta sẽ an bài thỏa đáng tất cả…
Tác giả :
Nguyễn Phú Huy