Ta Là Chính Thê Của Chàng
Chương 104
Sau tiệc rượu đầy tháng Khiên Vương và Tễ Vương, Tiết vương gia bắt đầu cơm nuốt không trôi, ngủ không thể ngủ. Vừa ăn gì đó trước mắt liền hiện lên khuôn mặt khiến người ta buồn nôn đó, nhắm mắt lại trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt kinh khủng ấy. Thái y nói là bị kinh hách, cần uống chút canh dưỡng thần. Có điều canh dưỡng thần căn bản vô dụng với Tiết vương gia. Mỗi ngày ông đều ngồi trên ghế đá trước cửa phòng Tiết vương phi, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng Tiết Vương phi. Một khi nhìn thấy bóng dáng Tiết vương phi tinh thần lập tức phấn chấn, một khi cửa phòng đóng lại ánh mắt lập tức ảm đạm.
Tiết U Nhiễm và Tiết Kỳ Văn xem kỳ biến, chỉ làm như không biết việc này. Còn Tiết vương phi thì lại là hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ chơi với Tiết Diệc Khiên và Tiết Diệc Tễ.
Tiết phu nhân nằm ngoài cửa thành ba ngày, nhắm mắt lại chậm rãi đợi thời khắc tử vong, rốt cuộc có người tới đón bà ta.
Trong lòng lại nổi lên gợn sóng, hai mắt sáng lên được người nâng lên xe ngựa đơn sơ. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Vương gia như trong chờ đợi, không nghĩ tới lại chính là Tiết Tâm Lam đã lâu không nhìn thấy.
“Tâm Lam, là con sao?” Tiết Tâm Lam khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp đã sớm mất đi sáng rọi ngày trước, ánh mắt âm trầm, mang theo yên lặng như chết. Liếc mắt một cái nhìn qua, Tiết Nhị phu nhân thậm chí không thể tin được người trước mắt chính là Tiết Tâm Lam.
Tiết Tâm Lam không nói gì, ghét bỏ nhìn bà điên bị quăng lên xe, thân mình lui về phía sau.
“Tâm Lam, con không nhận ra nương sao? Là nương đây!” Cho rằng Tiết Tâm Lam như Tiết vương gia không nhận ra mình, Tiết Nhị phu nhân thấp giọng nói. Vốn nghĩ không thể sống sót, nào nghĩ đến ông trời thương xót để bà ta gặp lại Tiết Tâm Lam.
Tiết Tâm Lam như trước không nói gì, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Nhị phu nhân rất lâu sau mới phun ra một chữ: “bẩn!”
“Tâm Lam, nương là vì...” Tiết Nhị phu nhân thật sự không tìm được cớ thích hợp để giải thích tình trạng trước mắt. Theo xe ngựa tiến lên, cả người đau đớn càng thêm rõ ràng, không thể nhịn được kêu lên.
“Câm miệng!” Giọng Tiết Tâm Lam lạnh dọa Tiết Nhị phu nhân kêu to.
“Tâm Lam, con?” Tiết Nhị phu nhân cảm thấy Tiết Tâm Lam trước mắt dường như đã thay đổi thành một người khác, cũng không muốn hỏi lại câu hỏi không thể nào hỏi. Trong lòng nồng đậm kinh ngạc sau khi phát hiện quần áo trên người Tiết Tâm Lam không phải tơ lụa, mà là quần áo bằng vải thô biến thành thật sâu sợ hãi, “Tâm Lam, chúng ta đây là đi đâu? Không phải là về phủ Thái tử sao?”
“Phủ thái tử? Ha...” Tiết Tâm Lam trầm mặc rốt cuộc lộ ra vẻ mặt khác, chuyển thành khinh miệt cùng châm chọc, “Tiết Vương phủ bà còn không thể nào vào được, còn muốn tiến vào phủ Thái tử?”
“Vậy...” Cảm giác bất an trong lòng Tiết Nhị phu nhân càng ngày càng cao. Không phải là về phủ Thái tử, vậy là đi đâu? Còn có, Tâm Lam tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Sau một lúc lâu thẳng tắp nhìn Tiết Nhị phu nhân, Tiết Tâm Lam đột nhiên giơ chân lên, hướng về phía Tiết Nhị phu nhân đạp tới: “Đều do bà làm hại...”
Không đề phòng Tiết Tâm Lam sẽ làm vậy với mình, Tiết Nhị phu nhân chắn cũng không chắn, bị đạp trúng. Ngực truyền đến cảm giác đau đớn, phía sau lưng liên tiếp đập vào toa xe ngựa.
“Sao bà lại muốn độc hại Tiết vương gia? Đã độc hại vì sao không tránh xa một chút? Bà cho rằng bà là ai? Còn dám náo loạn đến Tiết vương phủ? Nếu không phải bà thật sự quá ngu xuẩn, ta sẽ bị Thái tử điện hạ bắt được nhược điểm đuổi ra khỏi phủ Thái tử sao? Đều do bà làm hại, đều do bà làm hại...” Càng nói càng phẫn nộ, Tiết Tâm Lam không lại kiêng dè Tiết Nhị phu nhân trên người dơ bẩn, trực tiếp nhào đến tay đấm chân đá.
Lần đầu tiên bị Tiết Tâm Lam đá trúng là do không hề phòng bị, giờ khắc này Tiết Nhị phu nhân sao có thể ngồi chờ chết? Mấy ngày nay chịu nhiều ủy khuất và thống khổ, hơn nữa cả người đau đớn tê liệt, đều hóa thành tràn ngập phẫn nộ không nơi phát tiết. Không chút lưu tình đánh trả lên mặt Tiết Tâm Lam, sống chết kéo lấy tóc Tiết Tâm Lam.
Thân mình đồng dạng suy yếu đồng dạng bộc phát ra hỏa diễm cường đại, Tiết Tâm Lam và Tiết Nhị phu nhân như chó điên lao vào cắn xé nhau, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Mắt điếc tai ngơ mặc kệ người trong xe ngựa đánh nhau, người đánh xe mặt không biểu cảm vung roi, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Ba ngày sau, xuyên qua đường nhỏ gập ghềnh uốn lượn tiến lên thẳng đỉnh núi. Đến mục đích người đánh xe xoay người, vươn tay kéo hai người chẳng biết lại lao vào đánh nhau từ khi nào ra khỏi xe ngựa quăng xuống mặt đất, cũng không quay đầu lại giơ roi rời đi.
Hai người ngã trên mặt đất lúc này mới phát giác không thích hợp, muốn mở miệng gọi lại người đánh xe đã không còn kịp. Nghiêng ngả lảo đảo bò đứng lên, xoay người liền nhìn thấy ba chữ ‘am ni cô’ to. Đương nhiên, Tiết Nhị phu nhân là không biết chữ. Vì thế bà ta dùng lực đẩy Tiết Tâm Lam vẻ mặt không thể tin được, nổi giận mắng: “Nữ bất hiếu, nhìn cái gì vậy? Đây là nơi nào?”
Nơi nào nơi nào... Tiết Tâm Lam đầu óc xoay mòng, nắm chặt cổ Tiết Nhị phu nhân, âm trầm trả lời: “Am ni cô, nơi này là am ni cô.”
Tóc Tiết Tâm Lam đã sớm bị Tiết Nhị phu nhân giật tới loạn thất bát nháo, trên mặt cũng có một vết vào thật dài. Khuôn mặt dữ tợn, giọng âm trầm, Tiết Nhị phu nhân bị dọa đến hết hồn, đồng dạng vươn tay nắm chặt cổ Tiết Tâm Lam không chịu buông tay.
Hai người đã xoay vào đánh nhau không biết bao nhiêu lần, ai cũng không chịu buông tay trước, ai cũng không chịu nhượng bộ trước. Ai cũng không chú ý tới bảng hiệu am ni cô sớm phai màu, chỗ góc thậm chí còn chăng đầy mạng nhện, cửa gỗ bởi bì hàng năm thiếu tu sửa cũng đã sớm tràn đầy nguy cơ. Cho dù la hét nửa ngày am ni cô vẫn như trước một chút động tĩnh đều không có.
Đây là đâu, núi này là núi nào, Tiết Tâm Lam và Tiết Nhị phu nhân đều không biết. Hai người cũng không biết được hai người sắp ở tại am ni cô đã lâu không người đến này sống nương tựa lẫn nhau, cùng sống sót. Ánh chiều tà chiếu xuống, kéo dài hai cái bóng đang dây dưa. Có lẽ hai người cũng sẽ không tịch mịch, cũng có lẽ một ngày nào đó sẽ có người đến tìm, ai biết được...
Huyền Nguyên mùa xuân năm thứ mười ba, hoàng thượng Tuyên quốc băng hà, Thái tử Tần Trạch Dật thế chỗ, tôn tiên hậu làm Thái hậu, phong Thái tử phi làm Hoàng hậu.
Lạc Thấm Nhi vào trung cung ngày thứ hai, Đại hoàng tử Tần Tử Huyền hơn một tuổi bị Thái hậu ôm đi. Lạc Thấm Nhi bất động thanh sắc, vuốt bụng đã có thai ba tháng im lặng thở dài.
“Mẫu hậu, ngài làm cái gì vậy?” Sau khi nhận được tin tức, Tần Trạch Dật trực tiếp chạy tới tẩm cung của Thái hậu.
“Làm gì? Ai gia muốn tự mình nuôi nấng Đại hoàng tử không được sao?” Thái hậu cất cao giọng, vẻ mặt lập tức khó coi.
“Đại hoàng tử vẫn luôn từ Hoàng hậu nuôi nấng, vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Ngài hành động như vậy có chút làm bừa rồi.” Nữ nhân trước mặt là mẹ ruột hắn, Tần Trạch Dật thử cùng bà ta giảng đạo lí.
“Làm bừa? Hoàng hậu cướp nhi tử của người khác thì không phải làm bừa?” Thái hậu mặt trầm xuống châm chọc nói.
“Mẫu hậu, Đại hoàng tử là sau khi Nhi thần báo cáo phụ hoàng mới ghi tạc dưới danh nghĩa Hoàng hậu, lúc đó ngài cũng cực lực đồng ý.” Nghe được Thái hậu chỉ hươu bảo ngựa, Tần Trạch Dật không thể không nhắc lại quá khứ.
“Trước khác nay khác, Tiết Tâm Lam đã sớm không ở, Đại hoàng tử giao cho Hoàng hậu, ai gia lo lắng.” Thái hậu cũng không định nhả ra, cãi chày cãi cối nói.
“Mẫu hậu, việc này không hợp lễ nghi.” Đại hoàng tử vẫn luôn đặt ở bên cạnh Hoàng hậu nuôi nấng đột nhiên vô duyên vô cớ bị Thái hậu ôm đi, Hoàng hậu lập uy kiểu gì?
“Hợp lễ nghi hay không, ai gia định đoạt.” Chịu khổ nhiều năm rốt cuộc cũng trở thành Thái hậu tôn quý, Hoàng hậu cũng là người Lạc gia, bà ta thế nào cũng nuốt không trôi cục hận này.
Tần Trạch Dật nghẹn lời, đau đầu không thôi. Đã sớm nghĩ đến mẫu hậu sẽ khó xử Hoàng hậu, lại không dự đoán được động tác của mẫu hậu nhanh như vậy, còn đâm đúng trọng tâm. Hắn vừa mới đăng cơ, còn có một đống quốc sự chờ hắn đi xử lí, thật sự không rảnh bận tâm hậu cung tranh đấu. Chính là hắn không nghĩ tới, người đầu tiên kéo chân hắn lại là mẹ ruột của hắn.
“Hoàng thượng bao che Hoàng hậu như vậy, không phải là Hoàng thượng nảy sinh tình cảm với Hoàng hậu đấy chứ?” Giọng thái hậu trầm xuống, lửa giận ứ đọng sắp gào thét tràn ra. Con bà ta tuyệt đối không thể thích nữ nhi Lạc gia, bà ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép!
Không muốn lại cùng Thái hậu tiếp tục tranh chấp vô nghĩa, Tần Trạch Dật xoay người đi tìm Lạc Thấm Nhi.
Ngưng thần nhìn Tần Trạch Dật đang cau mày, Lạc Thấm Nhi cũng không muốn tranh cãi nhiều vì Tần Tử Huyền. Vốn không phải con trai nàng, nàng không có quyền cùng Thái hậu tranh.
“Việc này mẫu hậu làm quá mức, trẫm thay bà nhận lỗi với nàng.” Đối mặt Lạc Thấm Nhi, Tần Trạch Dật cúi đầu dường như cũng không phải khó khăn như vậy.
“Hoàng thượng nói quá lời, Đại hoàng tử nuôi bên người Thái hậu, quả thật tốt hơn so với nuôi bên người thần thiếp.” Tình huống trước mắt nàng không muốn nói cho Tần Trạch Dật, dù sao Thái y sớm muộn gì cũng sẽ bẩm báo.
Tần Trạch Dật còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra. Giữa hắn và Lạc Thấm Nhi luôn cách một tầng lụa mỏng, rất nhẹ rất mỏng, nhưng chọc thế nào cũng không thủng. Không khí trầm mặc lại dâng lên, Tần Trạch Dật lựa chọn rời đi.
Lạc Thấm Nhi không có ngăn đón, cũng sẽ không thể ngăn đón. Suy nghĩ và Hành động của Tần Trạch Dật không phải thứ mà nàng có thể nắm trong tay, nàng có chuyện càng quan trọng hơn cần làm.
So sánh với đè nén trong hoàng cung, Sở gia hòa thuận vui vẻ càng thêm rõ ràng.
“Muội muội.” Sở Quân Ức bước chân tập tễnh chạy đến bên nôi, gọi tiểu oa nhi trong nôi.
Nghe được giọng của Sở Quân Ức, Sở Niệm trong nôi ‘a a’ đáp lại.
“Tiểu Quân Ức, cháu chậm một chút. Muội muội cũng sẽ không chạy, ngã thì làm sao bây giờ?” Sở Mộng Văn đi theo đằng sau lo lắng nói.
“Mộng Văn, Tiểu Quân Ức đã đi vững lắm rồi.” Sở Thạch gương mặt nhất quán nhu hòa hơn một chút.
“Vậy cũng phải cẩn thận.” Sở Mộng Văn không chút suy nghĩ trả lời.
“Ừ.” Sở Thạch không lại biện giải, nhẹ giọng nói.
“U Nhiễm, Tiểu Quân Ức nhà muội khi nào thì biến thành búp bê sứ rồi?” Nghe được Sở Thạch và Sở Mộng Văn đối thoại, Tiết Kỳ Văn trêu ghẹo nói.
“Vẫn kém Khiên vương và Tễ vương nhà huynh.” Tiết U Nhiễm và Trưởng công chúa mỗi người ôm một đứa nhỏ, miệng không quên trả lại Tiết Kỳ Văn một câu.
Tiết Kỳ Văn lập tức đen mặt, nhìn về phía Tần Thiên Ngọc: “Nương tử, hai xú tiểu tử cũng đã tròn một tuổi, không cần bế nữa. Để chính hắn đi là được rồi.”
“Không cần, mẫu phi bế.” Tiết Diệc Khiên ôm chặt cổ Tần Thiên Ngọc, đầu chôn trên vai Tần Thiên Ngọc.
“Bế cái gì mà bế? Mệt mẫu phi con thì làm sao bây giờ? Mau xuống dưới tự mình đi cho phụ vương.” Xú tiểu tử thứ nhất làm nũng, Tiết Kỳ Văn rống to một tiếng.
“Mẫu phi...” Tiết Diệc Khiên xoạch một cái nước mắt liên tục rơi.
“Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, khóc cái gì mà khóc? Không được khóc!” Tiết Kỳ Văn không ngừng cố gắng, tiếp tục rống.
“Phu quân.” Tần Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh lạnh hiện lên chút tức giận. Ghen tị với nhi tử của mình, phụ vương hắn thật đúng là đủ xứng chức.
“Vi phu cái gì cũng chưa nói.” Tiết Kỳ Văn lấy lòng cười cười, gương mặt tuấn lãng tràn đầy ánh nắng.
Tần Thiên Ngọc không để ý tới Tiết Kỳ Văn, vỗ vỗ lưng Tiết Diệc Khiên, đi ở đằng trước.
Tiết Kỳ Văn giương mắt lên liền nhìn thấy Tiết Diệc Khiên khoe ra nụ cười đắc ý, tức giận đến vung nắm tay. Tiết Diệc Khiên lập tức sợ hãi sít tay, trong miệng liên tục la hét ‘sợ.” Tần Thiên Ngọc quay lại, sáng tỏ tất cả ánh mắt tức giận nhìn qua, Tiết Kỳ Văn lại chân chó cười cười. Sau đó, bên tai truyền đến giọng nói khinh thường non nớt: “Ngu ngốc.”
“Tiết Diệc Tễ!” Không dám lớn tiếng đưa tới lực chú ý của Tần Thiên Ngọc, Tiết Kỳ Văn hạ thấp giọng đe dọa xú tiểu tử trong ngực Tiết U Nhiễm.
Trên khuôn mặt thanh lãnh của Tiết Diệc Tế không chút biểu cảm, trong mắt lại là khinh thường rõ ràng. Tư thái cao cao tại thượng này, nghiễm nhiên giống hệt Trưởng công chúa.
Tiết Kỳ Văn lập tức bại trận, nhường đường: “Tễ vương điện hạ, mời ngài đi trước.”
Tiết Diệc Tễ cũng không để ý đến Tiết Kỳ Văn, dựa vào trong lòng Tiết U Nhiễm nhắm mắt dưỡng thần.
Tiết Kỳ Văn kém chút phát điên. Hai xú tiểu tử này, một đứa giả dối suốt ngày đối nghịch với hắn, một đứa thanh lãnh lúc nào cũng khinh bỉ hắn, quả thật là khắc tinh của hắn!
“Xì” Tiết U Nhiễm rất không phúc hậu nở nụ cười. Từ khi hai vị tiểu vương gia có thể nói chuyện đến nay, gần như thời thời khắc khắc đều đối nghịch với huynh trưởng nàng. Cướp lực chú ý của đại tẩu là chuyện mà hai đứa làm liên tục không mệt mỏi. Hiển nhiên, hai vị tiểu vương gia lần nào cũng chiếm thượng phong. Đối với cái tình trạng này, Tiết U Nhiễm tuyệt không đồng tình huynh trưởng mình. Ai bảo trước đây hắn luôn quăng hai vị tiểu vương gia đến phòng mẫu phi, một mình chiếm lấy Trưởng công chúa? Giờ thì tốt rồi, hai vị tiểu vương gia tức giận.
Tiết U Nhiễm và Tiết Kỳ Văn xem kỳ biến, chỉ làm như không biết việc này. Còn Tiết vương phi thì lại là hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ chơi với Tiết Diệc Khiên và Tiết Diệc Tễ.
Tiết phu nhân nằm ngoài cửa thành ba ngày, nhắm mắt lại chậm rãi đợi thời khắc tử vong, rốt cuộc có người tới đón bà ta.
Trong lòng lại nổi lên gợn sóng, hai mắt sáng lên được người nâng lên xe ngựa đơn sơ. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Vương gia như trong chờ đợi, không nghĩ tới lại chính là Tiết Tâm Lam đã lâu không nhìn thấy.
“Tâm Lam, là con sao?” Tiết Tâm Lam khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp đã sớm mất đi sáng rọi ngày trước, ánh mắt âm trầm, mang theo yên lặng như chết. Liếc mắt một cái nhìn qua, Tiết Nhị phu nhân thậm chí không thể tin được người trước mắt chính là Tiết Tâm Lam.
Tiết Tâm Lam không nói gì, ghét bỏ nhìn bà điên bị quăng lên xe, thân mình lui về phía sau.
“Tâm Lam, con không nhận ra nương sao? Là nương đây!” Cho rằng Tiết Tâm Lam như Tiết vương gia không nhận ra mình, Tiết Nhị phu nhân thấp giọng nói. Vốn nghĩ không thể sống sót, nào nghĩ đến ông trời thương xót để bà ta gặp lại Tiết Tâm Lam.
Tiết Tâm Lam như trước không nói gì, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Nhị phu nhân rất lâu sau mới phun ra một chữ: “bẩn!”
“Tâm Lam, nương là vì...” Tiết Nhị phu nhân thật sự không tìm được cớ thích hợp để giải thích tình trạng trước mắt. Theo xe ngựa tiến lên, cả người đau đớn càng thêm rõ ràng, không thể nhịn được kêu lên.
“Câm miệng!” Giọng Tiết Tâm Lam lạnh dọa Tiết Nhị phu nhân kêu to.
“Tâm Lam, con?” Tiết Nhị phu nhân cảm thấy Tiết Tâm Lam trước mắt dường như đã thay đổi thành một người khác, cũng không muốn hỏi lại câu hỏi không thể nào hỏi. Trong lòng nồng đậm kinh ngạc sau khi phát hiện quần áo trên người Tiết Tâm Lam không phải tơ lụa, mà là quần áo bằng vải thô biến thành thật sâu sợ hãi, “Tâm Lam, chúng ta đây là đi đâu? Không phải là về phủ Thái tử sao?”
“Phủ thái tử? Ha...” Tiết Tâm Lam trầm mặc rốt cuộc lộ ra vẻ mặt khác, chuyển thành khinh miệt cùng châm chọc, “Tiết Vương phủ bà còn không thể nào vào được, còn muốn tiến vào phủ Thái tử?”
“Vậy...” Cảm giác bất an trong lòng Tiết Nhị phu nhân càng ngày càng cao. Không phải là về phủ Thái tử, vậy là đi đâu? Còn có, Tâm Lam tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Sau một lúc lâu thẳng tắp nhìn Tiết Nhị phu nhân, Tiết Tâm Lam đột nhiên giơ chân lên, hướng về phía Tiết Nhị phu nhân đạp tới: “Đều do bà làm hại...”
Không đề phòng Tiết Tâm Lam sẽ làm vậy với mình, Tiết Nhị phu nhân chắn cũng không chắn, bị đạp trúng. Ngực truyền đến cảm giác đau đớn, phía sau lưng liên tiếp đập vào toa xe ngựa.
“Sao bà lại muốn độc hại Tiết vương gia? Đã độc hại vì sao không tránh xa một chút? Bà cho rằng bà là ai? Còn dám náo loạn đến Tiết vương phủ? Nếu không phải bà thật sự quá ngu xuẩn, ta sẽ bị Thái tử điện hạ bắt được nhược điểm đuổi ra khỏi phủ Thái tử sao? Đều do bà làm hại, đều do bà làm hại...” Càng nói càng phẫn nộ, Tiết Tâm Lam không lại kiêng dè Tiết Nhị phu nhân trên người dơ bẩn, trực tiếp nhào đến tay đấm chân đá.
Lần đầu tiên bị Tiết Tâm Lam đá trúng là do không hề phòng bị, giờ khắc này Tiết Nhị phu nhân sao có thể ngồi chờ chết? Mấy ngày nay chịu nhiều ủy khuất và thống khổ, hơn nữa cả người đau đớn tê liệt, đều hóa thành tràn ngập phẫn nộ không nơi phát tiết. Không chút lưu tình đánh trả lên mặt Tiết Tâm Lam, sống chết kéo lấy tóc Tiết Tâm Lam.
Thân mình đồng dạng suy yếu đồng dạng bộc phát ra hỏa diễm cường đại, Tiết Tâm Lam và Tiết Nhị phu nhân như chó điên lao vào cắn xé nhau, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Mắt điếc tai ngơ mặc kệ người trong xe ngựa đánh nhau, người đánh xe mặt không biểu cảm vung roi, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Ba ngày sau, xuyên qua đường nhỏ gập ghềnh uốn lượn tiến lên thẳng đỉnh núi. Đến mục đích người đánh xe xoay người, vươn tay kéo hai người chẳng biết lại lao vào đánh nhau từ khi nào ra khỏi xe ngựa quăng xuống mặt đất, cũng không quay đầu lại giơ roi rời đi.
Hai người ngã trên mặt đất lúc này mới phát giác không thích hợp, muốn mở miệng gọi lại người đánh xe đã không còn kịp. Nghiêng ngả lảo đảo bò đứng lên, xoay người liền nhìn thấy ba chữ ‘am ni cô’ to. Đương nhiên, Tiết Nhị phu nhân là không biết chữ. Vì thế bà ta dùng lực đẩy Tiết Tâm Lam vẻ mặt không thể tin được, nổi giận mắng: “Nữ bất hiếu, nhìn cái gì vậy? Đây là nơi nào?”
Nơi nào nơi nào... Tiết Tâm Lam đầu óc xoay mòng, nắm chặt cổ Tiết Nhị phu nhân, âm trầm trả lời: “Am ni cô, nơi này là am ni cô.”
Tóc Tiết Tâm Lam đã sớm bị Tiết Nhị phu nhân giật tới loạn thất bát nháo, trên mặt cũng có một vết vào thật dài. Khuôn mặt dữ tợn, giọng âm trầm, Tiết Nhị phu nhân bị dọa đến hết hồn, đồng dạng vươn tay nắm chặt cổ Tiết Tâm Lam không chịu buông tay.
Hai người đã xoay vào đánh nhau không biết bao nhiêu lần, ai cũng không chịu buông tay trước, ai cũng không chịu nhượng bộ trước. Ai cũng không chú ý tới bảng hiệu am ni cô sớm phai màu, chỗ góc thậm chí còn chăng đầy mạng nhện, cửa gỗ bởi bì hàng năm thiếu tu sửa cũng đã sớm tràn đầy nguy cơ. Cho dù la hét nửa ngày am ni cô vẫn như trước một chút động tĩnh đều không có.
Đây là đâu, núi này là núi nào, Tiết Tâm Lam và Tiết Nhị phu nhân đều không biết. Hai người cũng không biết được hai người sắp ở tại am ni cô đã lâu không người đến này sống nương tựa lẫn nhau, cùng sống sót. Ánh chiều tà chiếu xuống, kéo dài hai cái bóng đang dây dưa. Có lẽ hai người cũng sẽ không tịch mịch, cũng có lẽ một ngày nào đó sẽ có người đến tìm, ai biết được...
Huyền Nguyên mùa xuân năm thứ mười ba, hoàng thượng Tuyên quốc băng hà, Thái tử Tần Trạch Dật thế chỗ, tôn tiên hậu làm Thái hậu, phong Thái tử phi làm Hoàng hậu.
Lạc Thấm Nhi vào trung cung ngày thứ hai, Đại hoàng tử Tần Tử Huyền hơn một tuổi bị Thái hậu ôm đi. Lạc Thấm Nhi bất động thanh sắc, vuốt bụng đã có thai ba tháng im lặng thở dài.
“Mẫu hậu, ngài làm cái gì vậy?” Sau khi nhận được tin tức, Tần Trạch Dật trực tiếp chạy tới tẩm cung của Thái hậu.
“Làm gì? Ai gia muốn tự mình nuôi nấng Đại hoàng tử không được sao?” Thái hậu cất cao giọng, vẻ mặt lập tức khó coi.
“Đại hoàng tử vẫn luôn từ Hoàng hậu nuôi nấng, vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Ngài hành động như vậy có chút làm bừa rồi.” Nữ nhân trước mặt là mẹ ruột hắn, Tần Trạch Dật thử cùng bà ta giảng đạo lí.
“Làm bừa? Hoàng hậu cướp nhi tử của người khác thì không phải làm bừa?” Thái hậu mặt trầm xuống châm chọc nói.
“Mẫu hậu, Đại hoàng tử là sau khi Nhi thần báo cáo phụ hoàng mới ghi tạc dưới danh nghĩa Hoàng hậu, lúc đó ngài cũng cực lực đồng ý.” Nghe được Thái hậu chỉ hươu bảo ngựa, Tần Trạch Dật không thể không nhắc lại quá khứ.
“Trước khác nay khác, Tiết Tâm Lam đã sớm không ở, Đại hoàng tử giao cho Hoàng hậu, ai gia lo lắng.” Thái hậu cũng không định nhả ra, cãi chày cãi cối nói.
“Mẫu hậu, việc này không hợp lễ nghi.” Đại hoàng tử vẫn luôn đặt ở bên cạnh Hoàng hậu nuôi nấng đột nhiên vô duyên vô cớ bị Thái hậu ôm đi, Hoàng hậu lập uy kiểu gì?
“Hợp lễ nghi hay không, ai gia định đoạt.” Chịu khổ nhiều năm rốt cuộc cũng trở thành Thái hậu tôn quý, Hoàng hậu cũng là người Lạc gia, bà ta thế nào cũng nuốt không trôi cục hận này.
Tần Trạch Dật nghẹn lời, đau đầu không thôi. Đã sớm nghĩ đến mẫu hậu sẽ khó xử Hoàng hậu, lại không dự đoán được động tác của mẫu hậu nhanh như vậy, còn đâm đúng trọng tâm. Hắn vừa mới đăng cơ, còn có một đống quốc sự chờ hắn đi xử lí, thật sự không rảnh bận tâm hậu cung tranh đấu. Chính là hắn không nghĩ tới, người đầu tiên kéo chân hắn lại là mẹ ruột của hắn.
“Hoàng thượng bao che Hoàng hậu như vậy, không phải là Hoàng thượng nảy sinh tình cảm với Hoàng hậu đấy chứ?” Giọng thái hậu trầm xuống, lửa giận ứ đọng sắp gào thét tràn ra. Con bà ta tuyệt đối không thể thích nữ nhi Lạc gia, bà ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép!
Không muốn lại cùng Thái hậu tiếp tục tranh chấp vô nghĩa, Tần Trạch Dật xoay người đi tìm Lạc Thấm Nhi.
Ngưng thần nhìn Tần Trạch Dật đang cau mày, Lạc Thấm Nhi cũng không muốn tranh cãi nhiều vì Tần Tử Huyền. Vốn không phải con trai nàng, nàng không có quyền cùng Thái hậu tranh.
“Việc này mẫu hậu làm quá mức, trẫm thay bà nhận lỗi với nàng.” Đối mặt Lạc Thấm Nhi, Tần Trạch Dật cúi đầu dường như cũng không phải khó khăn như vậy.
“Hoàng thượng nói quá lời, Đại hoàng tử nuôi bên người Thái hậu, quả thật tốt hơn so với nuôi bên người thần thiếp.” Tình huống trước mắt nàng không muốn nói cho Tần Trạch Dật, dù sao Thái y sớm muộn gì cũng sẽ bẩm báo.
Tần Trạch Dật còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra. Giữa hắn và Lạc Thấm Nhi luôn cách một tầng lụa mỏng, rất nhẹ rất mỏng, nhưng chọc thế nào cũng không thủng. Không khí trầm mặc lại dâng lên, Tần Trạch Dật lựa chọn rời đi.
Lạc Thấm Nhi không có ngăn đón, cũng sẽ không thể ngăn đón. Suy nghĩ và Hành động của Tần Trạch Dật không phải thứ mà nàng có thể nắm trong tay, nàng có chuyện càng quan trọng hơn cần làm.
So sánh với đè nén trong hoàng cung, Sở gia hòa thuận vui vẻ càng thêm rõ ràng.
“Muội muội.” Sở Quân Ức bước chân tập tễnh chạy đến bên nôi, gọi tiểu oa nhi trong nôi.
Nghe được giọng của Sở Quân Ức, Sở Niệm trong nôi ‘a a’ đáp lại.
“Tiểu Quân Ức, cháu chậm một chút. Muội muội cũng sẽ không chạy, ngã thì làm sao bây giờ?” Sở Mộng Văn đi theo đằng sau lo lắng nói.
“Mộng Văn, Tiểu Quân Ức đã đi vững lắm rồi.” Sở Thạch gương mặt nhất quán nhu hòa hơn một chút.
“Vậy cũng phải cẩn thận.” Sở Mộng Văn không chút suy nghĩ trả lời.
“Ừ.” Sở Thạch không lại biện giải, nhẹ giọng nói.
“U Nhiễm, Tiểu Quân Ức nhà muội khi nào thì biến thành búp bê sứ rồi?” Nghe được Sở Thạch và Sở Mộng Văn đối thoại, Tiết Kỳ Văn trêu ghẹo nói.
“Vẫn kém Khiên vương và Tễ vương nhà huynh.” Tiết U Nhiễm và Trưởng công chúa mỗi người ôm một đứa nhỏ, miệng không quên trả lại Tiết Kỳ Văn một câu.
Tiết Kỳ Văn lập tức đen mặt, nhìn về phía Tần Thiên Ngọc: “Nương tử, hai xú tiểu tử cũng đã tròn một tuổi, không cần bế nữa. Để chính hắn đi là được rồi.”
“Không cần, mẫu phi bế.” Tiết Diệc Khiên ôm chặt cổ Tần Thiên Ngọc, đầu chôn trên vai Tần Thiên Ngọc.
“Bế cái gì mà bế? Mệt mẫu phi con thì làm sao bây giờ? Mau xuống dưới tự mình đi cho phụ vương.” Xú tiểu tử thứ nhất làm nũng, Tiết Kỳ Văn rống to một tiếng.
“Mẫu phi...” Tiết Diệc Khiên xoạch một cái nước mắt liên tục rơi.
“Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, khóc cái gì mà khóc? Không được khóc!” Tiết Kỳ Văn không ngừng cố gắng, tiếp tục rống.
“Phu quân.” Tần Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh lạnh hiện lên chút tức giận. Ghen tị với nhi tử của mình, phụ vương hắn thật đúng là đủ xứng chức.
“Vi phu cái gì cũng chưa nói.” Tiết Kỳ Văn lấy lòng cười cười, gương mặt tuấn lãng tràn đầy ánh nắng.
Tần Thiên Ngọc không để ý tới Tiết Kỳ Văn, vỗ vỗ lưng Tiết Diệc Khiên, đi ở đằng trước.
Tiết Kỳ Văn giương mắt lên liền nhìn thấy Tiết Diệc Khiên khoe ra nụ cười đắc ý, tức giận đến vung nắm tay. Tiết Diệc Khiên lập tức sợ hãi sít tay, trong miệng liên tục la hét ‘sợ.” Tần Thiên Ngọc quay lại, sáng tỏ tất cả ánh mắt tức giận nhìn qua, Tiết Kỳ Văn lại chân chó cười cười. Sau đó, bên tai truyền đến giọng nói khinh thường non nớt: “Ngu ngốc.”
“Tiết Diệc Tễ!” Không dám lớn tiếng đưa tới lực chú ý của Tần Thiên Ngọc, Tiết Kỳ Văn hạ thấp giọng đe dọa xú tiểu tử trong ngực Tiết U Nhiễm.
Trên khuôn mặt thanh lãnh của Tiết Diệc Tế không chút biểu cảm, trong mắt lại là khinh thường rõ ràng. Tư thái cao cao tại thượng này, nghiễm nhiên giống hệt Trưởng công chúa.
Tiết Kỳ Văn lập tức bại trận, nhường đường: “Tễ vương điện hạ, mời ngài đi trước.”
Tiết Diệc Tễ cũng không để ý đến Tiết Kỳ Văn, dựa vào trong lòng Tiết U Nhiễm nhắm mắt dưỡng thần.
Tiết Kỳ Văn kém chút phát điên. Hai xú tiểu tử này, một đứa giả dối suốt ngày đối nghịch với hắn, một đứa thanh lãnh lúc nào cũng khinh bỉ hắn, quả thật là khắc tinh của hắn!
“Xì” Tiết U Nhiễm rất không phúc hậu nở nụ cười. Từ khi hai vị tiểu vương gia có thể nói chuyện đến nay, gần như thời thời khắc khắc đều đối nghịch với huynh trưởng nàng. Cướp lực chú ý của đại tẩu là chuyện mà hai đứa làm liên tục không mệt mỏi. Hiển nhiên, hai vị tiểu vương gia lần nào cũng chiếm thượng phong. Đối với cái tình trạng này, Tiết U Nhiễm tuyệt không đồng tình huynh trưởng mình. Ai bảo trước đây hắn luôn quăng hai vị tiểu vương gia đến phòng mẫu phi, một mình chiếm lấy Trưởng công chúa? Giờ thì tốt rồi, hai vị tiểu vương gia tức giận.
Tác giả :
Văn Nhất Nhất