Ta Là Chí Tôn
Chương 72: Ngang ngược
- Đi, sao không đi nữa?
Vân Dương đứng sau lưng Tần gia đại thiếu, hỏi thăm với giọng kỳ quái:
- Có phải ngươi muốn đổi ý hay không?
- Không không không…
Sắc mặt Tần đại thiếu lúc trắng lúc xanh, đổi màu liên tục, hắn sợ tới kém chút tè ra quần:
- Sao có thể đổi ý đâu… Vân thiếu gia, xin mời.
Đem Vân Dương mời vào cửa như tôn tử mời gia gia, Tần đại thiếu lập tức chạy như con thỏ bị trúng tên.
Vấn đề này cần phải nhanh chóng báo lên cho phụ thân của hắn, chuyện này làm không tốt, cả Tần gia sẽ bị lửa giận của mấy vị đại thần này thiêu rụi a.
Những người tới hôm nay, ai cũng không phải đối tượng mà Tần gia có thể chọc nổi a.
Vân Dương một thân một mình ngồi uống trà, hắn cũng không sốt ruột, khóe miệng lúc nào cũng đọng một nụ cười mỉm ấm áp, người khác nhìn vài chỉ thấy một thiếu niên phòng thần như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, không chút phập phồng bất ổn.
Vân Dương đương nhiên biết rõ ngọc của hoàng cung dùng cũng sắp hết, hôm nay muốn chọn mua thêm.
Ngọc của Thái tử cùng với mấy vị hoàng tử khác dùng để ban thưởng hay gì đó cũng không nhiều. Hơn nữa Thái tử cùng mấy vị Hoàng tử bị cấm túc tập thể, không được ra ngoài, đương nhiên cần ngọc thạch nhiều hơn bình thường.
Không thể ra khỏi cửa, dùng cái gì để lung lạc cao thủ, để thuộc hạ ra ngoài làm việc? Tại trong thời đại cả thế gian đều tôn sùng ngọc thạch, đương nhiên là cần loại mỹ ngọc cực phẩm như thế này.
Ngọc thạch, phủ thái tử cùng với mấy phủ của các vị hoàng tử, không hẹn mà hôm nay cùng đến tranh mua.
Những điều này, đương nhiên Vân Dương cũng biết.
Nói nhảm, nếu hắn không biết, thì hôm nay hắn cũng chả đến đây làm gì rồi!
Vân Dương an tĩnh uống trà, dung mạo tuấn nhã, khí chất siêu phàm. Như một bức vẽ siêu thần, khiến cho thị nữ bên cạnh nhìn đến ngây người.
Thực sự là một mỹ nam tử điềm tĩnh…
Nàng không biết, vị mỹ nam tử điềm tĩnh này đang thực hiện một kế hoạch kinh thiên động địa. Hôm nay, tại ngọc trang này, vị Vân công tử muốn nhấc lên sóng to gió lớn!
Chỉ một lúc sau, Tần công tử đầu đầy mồ hôi chạy tới:
- Vân thiếu gia, thật có lỗi, thật có lỗi, để ngài đợi lâu.
- Không sao.
Vân Dương ôn tồn lễ độ:
- Hiện tại, đi chọn ngọc?
- Cái này…
Sắc mặt Tần công tử phát khổ:
- Hiện tại mấy vị hoàng tử cùng người trong cung đang chọn… Vân thiếu gia ngươi…
- Ý ngươi là… để ta bọn họ chọn xong mới để cho ta chọn?
Vân Dương cười tủm tỉm:
- Trong mắt ngươi, thấy ta… rất thích ăn đồ thừa?
- Không… không không không…
Khuôn mặt Tần thiếu nhăn như quả mướp đắng:
- Ý của ta là…
- Ừm, ý của ngươi là, mọi người cùng chọn cho náo nhiệt.
Vân Dương đứng dậy đi ra ngoài:
- Cũng cho ta kiến thức một chút, cái gọi là hoàng thất phong phạm, thiên gia đệ tử.
- Không không…
Khuôn mặt tần công tử xoắn xuýt cơ hồ muốn thành nếp nhăn:
- Gia phụ có ý… Vân công tử an tâm chớ vội, chút nữa chúng ta trực tiếp đi tàng bảo mật thất nhà ta… đồ nơi đó, chính là trân tàng mấy đời nhà ta, tuyệt đối đều là đồ tốt, so vớicái gọi là cực phẩm ngọc thạch bên ngoài… còn tốt hơn nhiều.
Đây vốn là ranh giới cuối cùng.
Tần phụ đã từng dặn đi dặn lại, nếu có thể không nói thì cũng đừng nói ra.
Nhưng Vân Dương chưa kịp để Tần đại thiếu nói nhiều, trực tiếp đứng dậy toan bước đi, trực tiếp bức Tần công tử phải xuất ra ranh giới cuối cùng.
- Ừm?
Vân Dương sờ cằm, có chút hoài nghi nhìn Tần công tử, chậm rãi nói:
- Thật?
- Thật! Thiên chân vạn xác a!
Tần thiếu thiếu chút giơ tay thề độc.
- Ừm, vậy ta cũng đi nhìn chút, ta sẽ không cùng bọn hắn đoạt, chỉ đi xem một chút, cái này cũng không vấn đề a?
Vân Dương nói.
- Cái này… nghề này, chỉ là… thân phận của ngươi…
Tần thiếu nhẹ nhàng thở ra.
- Người cứ trực tiếp nói với họ thân phận của ta là được, chẳng nhẽ thân phận của ta không dám gặp người sao?
Vân Dương nhìn Tần thiếu kỳ quái:
- Ta đến mua ngọc, sau đó để bọn hắn chọn trước… ta ở bên cạnh nhìn… bổ sung chút kiến thức, cũng không được sao?
- … đi… được chưa…
…
Tần gia ngọc trang, chính là ngọc trang đệ nhất Ngọc Đường đế quốc, tự nhiên rất khổng lồ!
Đây cũng là lần đầu tiên Vân Dương tới đây, trên đường đi nhìn sân nhỏ trang viên bốn phía, khắp nơi đều là nơi làm việc, các loại thanh âm huyên náo truyền đến bên tai không dứt.
- Đây là nhà kho số một, những nguyên thạch (Đá có khả năng chứa ngọc) có tỷ lệ lấy được mỹ ngọc cao đều ở nơi này. Sau khi lấy nguyên thạch từ Ngọc sơn xuống, liền cắt miệng mở cửa sổ, nếu phát hiện phẩm chất tốt, đều không ngoại lệ để vào nhà kho này.
- Đây là nhà kho số hai. Tất cả nguyên phôi ngọc thạch đều đặt ở đây.
- Tận cùng bên trong nhất, mới là thành phẩm ngọc thạch đã gia công tỉ mỉ.
Vừa đi, Tần thiếu gia vừa làm công tác giới thiệu.
Vừa vào đến nơi này, Vân Dương lập tức cảm giác được Lục Lục trong thức hải trở nên vô cùng hưng phấn, từ láy cây, thân cây cùng dây leo đều điên cuồng nhảy múa.
Một cỗ ý niệm nhu nhu non nớt, không ngừng thúc dục Vân Dương.
“Có đồ tốt!”
“Có rất nhiều đồ tốt!”
“Nhanh cho ta ăn!”
“Ta muốn ăn!”
“Oa nha nha nha có.. Đồ ăn tốt!”
…
Vân Dương thực sự bị Lục Lục làm ồn tới không chịu được, sắc mặt hắn đen kịt lại, gào to một tiếng:
- Im miệng!
Tần thiếu gia ở một bên, vốn miêng hắn không ngừng liến thoắng giới thiệu cho Vân Dương đột nhiên ngậm chặt lại, hoảng sợ nhìn qua:
- Vân thiếu gia, ngươi…
Vân Dương đổ mồ hôi:
- Khục, ta cũng không phải nói ngươi.
Tần thiếu lập tức xạm mặt lại.
“Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ… ngươi không nói ta, vậy ngươi nói ai đây?”
“Đến cùng là ta nói sai chỗ nào? Lại trêu chọc khiến tên gia hỏa này mất kiên nhẫn?”
- Ngươi tiếp tục giới thiệu đi a…
Vân Dương kỳ quái nhìn hắn:
- Sao không nói nữa?
Tần thiếu:
- …
…
Vân Dương vừa tiến vào đại sảnh đã thấy mấy đám người đang lựa ngọc trong đó, ân, sáu nhóm người, tự mình tách biệt mà chọn ngọc, nước sông không phạm nước giếng.
- Sao lại có sáu nhóm người?
Trong lòng Vân Dương cảm thấy ngờ vực. Một nhóm hoàng cung, một nhóm phủ thái tử, còn lại ba nhóm của ba vị hoàng tử, trong đó có cả một vị hoàng tử mới vị thành niên, tất cả bất quá mới năm nhóm, sao ở đây lại có sau?
- Nhóm cuối cùng kia, chính là do một vị hoàng phi, năm ngoái mưới sinh cho Hoàng đế bệ hạ một tiểu Hoàng tử phái tới…
Tần thiếu ghé vào bên tai Vân Dương.
“…”
Vân Dương không còn gì để nói.
Còn chưa đầy một tuổi, vị mẫu phi của tiểu Hoàng tử này đã nghĩ giúp con mình thành lập thế lực? Cũng quá sớm a?
Một thanh âm âm nhu vang lên:
- Bổn cung(Nguyên văn “Tạp gia”) lần này tới, chính là vâng mệnh thánh dụ, nếu có ngọc thạch tốt một chút, phẩm chất cao một chút, Tần trang chủ không ngại lấy ra, Bổn cung cầm liền đi, tuyệt sẽ không quấy rầy.
Phụ thân Tần thiếu đứng một bên đầu đổ đầy mồ hôi.
Lấy ra? Ta dám lấy ra? Ta đem đồ tốt đều đưa cho ngươi… ngươi lựa xong là hết chuyện của ngươi, nhưng những người khác cũng muốn phẩm chất giống như người, ta đi nơi nào tìm a?
Mấy người kia.. Có người nào dễ trêu?
Bất quá, Tần trang chủ cũng đã quan ứng phó loại tình thế như này.
- Nếu như thế, Ngô công công, không bằng chúng ta đều đi lầu ba đi, toàn bộ lầu ba đều là mỹ ngọc phẩm chất cao.
Tần trang chủ làm bộ người thức thời, nhún nhường nói:
- Đủ cho chư vị dùng.
- Như vậy rất tốt.
Vị Ngô công công này thanh âm âm nhu, lão mang theo bốn tiểu thái giám, ai náy mi thanh tú mục. Đưa ta lên đầu một tiểu thái giám vỗ vỗ, lại sờ lên cổ nói:
- Như vậy, xin mời.
Đang muốn khởi hành, đột nhiên con mắt nhìn nghiêng, bất ngờ nhìn thấy Vân Dương.
Đôi mắt Ngô công công trong chốc lát tuôn ra tinh quang nóng bỏng, thế mà không đi theo Tần trang chủ, mà nhiệt tình đi tới chỗ Vân Dương, trong giọng nói mang chút thận trọng cùng nhiệt tình, âm nhu hỏi:
- Vị công tử này là ai? Tướng mạo thật là tuấn tú, bổn cung rất thích người có tướng mạo tuấn tú…
Ánh mắt lão nhìn Vân Dương, như một tên sắc lang nhìn thấy được một mỹ nữ không mảnh vải che thân!
Thèm nhỏ dãi!
Nhưng lão có nghĩ cũng không nghĩ tới, Vân Dương run tay một cái, một cái bạt tai thật manh điên cuồng đập lên!
Coi như không có chuyện gì, Vân Dương cũng phải tìm cớ để kiểm tra nội tình gia hỏa này, bây giờ con hàng này lại dám ác tâm dâng lên, Vân Dương sao còn lưu thủ!
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn!
Không sai, một cái tát, thế mà đánh ra một tiếng vang tựa như pháo nổ!
Thân thê Ngô công công tựa như một cái bao tải rách bay lên, quay vòng vòng bảy tám vòng trên không trung mà còn chưa rơi xuống đất, tựa con thoi bay ra ngoài, oanh một tiếng, đạp vào nhóm người của Thái tử điện hạ, lập tức ngả một đám.
Há miệng, một cái ngụm máu tươi cùng với 7~8 cái răng phun ra ngoài, cơ hồ cả hàm đều bị Vân Dương đánh xuống.
- Lớn! Lớn mật!
Thanh âm một tiểu thái giám vang lên.
Người trong đại sảnh hỗn loạn tưng bừng!
Vân Dương cất bước tiến lên, người dẫn đầu bên nhóm người của thái tử rõ ràng là một cao thủ, lão khẽ động thân, liền ngăn trước mặt Vân Dương:
- Làm càn! Trước mặt mọi người hành hung, ngươi có biết vương pháp ở đâu!
Vân Dương hừ lạnh một tiếng, tay khẽ động một cái, một thanh kiếm ông một tiếng rơi trên mặt đất.
Một chuôi kiếm màu vàng sáng, trên thân có khắc mười sáu chữ nhỏ phân làm hai hàng:
Kiếm lăng sơn hà, như trẫm thân tới.
Giám thị bách quan, tiền trảm hậu tấu!
Anh mắt thị vệ phủ thái tử lập tức co rút lại:
- Là Sơn Hà Kiếm, Bệ hạ ban cho Vân Hầu!
Lúc trước, Hoàng đế bệ hạ ban cho Vân Hầu vốn khắc: Trên đánh hôn quân, dưới trảm nịnh thần! Nhưng Vân Hầu kiên quyết không nhận, mới đổi thành mười sáu chữ này.
- Ta không đánh hắn được?
Vân Dương lạnh lùng hỏi.
- Đánh được, đánh được.
Sắc mặt người này trắng nhợt, thối lui hai bước.
Vân Dương nhay tới, quyền đấm cước đá không ngừng lên Ngô công công đang nằm trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, liền đánh Ngô công công không thành hình người, lão năm trên mặt đất kêu thảm, tiếng kêu như tiếng heo bị chọc tiết, nhưng lập tức yếu ớt dần.
- Vân thiếu gia…
Sắc mặt Tần thiếu trắng bệch tiến lên khuyên can:
- Đừng đánh nữa, đánh nữa… là xảy ra án mạng đó!
- Đánh chết hắn… lại có thể làm sao?
Vân Dương tức giận nói, dưới sự lôi kéo ngăn cản của mọi người còn đạp thêm ba bốn cước mới thôi:
- Thực sự làm ta buồn nôn… ngươi nhìn tay ta này, nổi hết cả da gà…
Đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Chỉ vì một câu nói, ngươi liền đánh người nội viện hoàng cung phái đi mua sắm thành cái dạng này?
Lá gan này… không phải người nào cũng có a.
Khi Vân Dương xuất thủ, hắn đã chuẩn bị vô số hậu chiêu. Chính là để phòng ngừa nếu gia hỏa này là ám tuyến của Tứ Quý lâu, tất sẽ không dễ động đến.
Không thể nghi ngờ tuyệt đối sẽ là cao thủ!
Trong lúc tối hậu, Phương Mặc Phi cũng đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng không nghĩ tới, Vân Dương không tốn chút sức liền có thể giải quyết, lúc đó ngay cả Vân Dương cũng có chút cảm giác mơ hồ.
Xem ra con hàng này không phải người Tứ Quý lâu.
Nếu hắn không phải… không biết người bên Thái tử điện hạ có phải hay không?
Vân Dương ngẩng đầu, thở hổn hển, đột nhiên quay đầy nhìn người dẫn đầu nhóm người của phủ thái tử:
- Thì sao? Nhìn ta làm gì?Có phải ngươi không phục?
Người kia một mực giữ im lặng.
“Ta cũng không làm gì ngươi a… tự nhiên gây sự với ta làm gì? Tay ngươi cầm tiền trảm hậu tấu kiếm, ta có thể không phục sao?”
- Ngươi tên là gì?
Vân Dương một bộ được lý không tha người:
- Báo cho ta nghe nghe chút.
- Tại hạ Hàn Vô Phi!
Người kia một bụng ôm khó chịu, mặt lạnh nói:
- Tại hạ mặc dù là người làm việc trong phủ thái tử, nhưng không phải quan viên. Vân công tử, ngươi làm như vậy là có ý gì?
- Đánh rắm!
Vân Dương cả giận nói:
- Trong thiên hạ đều là vương thổ! Người sống trên vương thổ đều là vương thần! Làm sao… ngươi không làm quan, người còn cảm thấy ủy khuất sao?
Nói thế này là nói thế nào…
Hàn Vô Phi chỉ cảm thấy tức muốn nổ bụng.
Cả đời hắn, chưa từng gặp người không nói lý như vậy.
- Mấy người các ngươi, còn chưa báo tên tuổi cho ta.
Vân Dương nhìn mấy tên dẫn đoàn khác:
- Vạn nhất về sau đi đường buổi tối gặp ám toán…
Sau khi ghi tất cả tên tuổi mọi người lại, Vân Dương chậm rãi thu trường kiếm vào vỏ, quay đầu nói với Hàn Vô Phi:
- Hàn Vô Phi, ngươi thành thật một chút, về sau nhớ chú ý cho ta!
Nói xong, Vân Dương thản nhiên trợn mắt mà đi.
Nếu đã biết danh tự, như vậy sẽ có phương pháp đi thăm dò.
Hắn thì hài lòng rời đi, để lại Hàn Vô Phi sau lưng tức muốn nổ đom đóm mắt!
“Con mẹ nó thực là tai bay vạ gió… vị Ngô công công trong cung này có chút… đam mê đặc biệt, điều này mọi người đều biết. Hôm nay là do Ngô công công không biết nhìn người chọc phải người không nên dây vào… cái này mọi người đều rõ ràng. Sau đó Vân Dương không thể chịu được liền trực tiếp nổi giận… mọi người cũng có thể đoán trước.”
“Nhưng vấn đề là… hết thảy, có quan hệ với Hàn Vô Phi ta sao?”
“Có quan hệ a, có quan hệ a?”
“Dựa vào cái gì còn muốn đem lửa đốt lên người ta? Trước khi đi còn cảnh cáo ta thành thật một chút, về sau chú ý một chút…”
“Nghe mấy lời này, người không biết còn nghĩ ta chọc phải mấy tên lưu manh du côn nào đó a…”
Mấy tên khác càng thêm vô tội: thế nào mà còn muốn nhớ tên chúng ta a? Rốt cục muốn làm gì? Chúng ta đã làm gì sai a?
----------------
Phóng tác: xonevictory
Vân Dương đứng sau lưng Tần gia đại thiếu, hỏi thăm với giọng kỳ quái:
- Có phải ngươi muốn đổi ý hay không?
- Không không không…
Sắc mặt Tần đại thiếu lúc trắng lúc xanh, đổi màu liên tục, hắn sợ tới kém chút tè ra quần:
- Sao có thể đổi ý đâu… Vân thiếu gia, xin mời.
Đem Vân Dương mời vào cửa như tôn tử mời gia gia, Tần đại thiếu lập tức chạy như con thỏ bị trúng tên.
Vấn đề này cần phải nhanh chóng báo lên cho phụ thân của hắn, chuyện này làm không tốt, cả Tần gia sẽ bị lửa giận của mấy vị đại thần này thiêu rụi a.
Những người tới hôm nay, ai cũng không phải đối tượng mà Tần gia có thể chọc nổi a.
Vân Dương một thân một mình ngồi uống trà, hắn cũng không sốt ruột, khóe miệng lúc nào cũng đọng một nụ cười mỉm ấm áp, người khác nhìn vài chỉ thấy một thiếu niên phòng thần như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, không chút phập phồng bất ổn.
Vân Dương đương nhiên biết rõ ngọc của hoàng cung dùng cũng sắp hết, hôm nay muốn chọn mua thêm.
Ngọc của Thái tử cùng với mấy vị hoàng tử khác dùng để ban thưởng hay gì đó cũng không nhiều. Hơn nữa Thái tử cùng mấy vị Hoàng tử bị cấm túc tập thể, không được ra ngoài, đương nhiên cần ngọc thạch nhiều hơn bình thường.
Không thể ra khỏi cửa, dùng cái gì để lung lạc cao thủ, để thuộc hạ ra ngoài làm việc? Tại trong thời đại cả thế gian đều tôn sùng ngọc thạch, đương nhiên là cần loại mỹ ngọc cực phẩm như thế này.
Ngọc thạch, phủ thái tử cùng với mấy phủ của các vị hoàng tử, không hẹn mà hôm nay cùng đến tranh mua.
Những điều này, đương nhiên Vân Dương cũng biết.
Nói nhảm, nếu hắn không biết, thì hôm nay hắn cũng chả đến đây làm gì rồi!
Vân Dương an tĩnh uống trà, dung mạo tuấn nhã, khí chất siêu phàm. Như một bức vẽ siêu thần, khiến cho thị nữ bên cạnh nhìn đến ngây người.
Thực sự là một mỹ nam tử điềm tĩnh…
Nàng không biết, vị mỹ nam tử điềm tĩnh này đang thực hiện một kế hoạch kinh thiên động địa. Hôm nay, tại ngọc trang này, vị Vân công tử muốn nhấc lên sóng to gió lớn!
Chỉ một lúc sau, Tần công tử đầu đầy mồ hôi chạy tới:
- Vân thiếu gia, thật có lỗi, thật có lỗi, để ngài đợi lâu.
- Không sao.
Vân Dương ôn tồn lễ độ:
- Hiện tại, đi chọn ngọc?
- Cái này…
Sắc mặt Tần công tử phát khổ:
- Hiện tại mấy vị hoàng tử cùng người trong cung đang chọn… Vân thiếu gia ngươi…
- Ý ngươi là… để ta bọn họ chọn xong mới để cho ta chọn?
Vân Dương cười tủm tỉm:
- Trong mắt ngươi, thấy ta… rất thích ăn đồ thừa?
- Không… không không không…
Khuôn mặt Tần thiếu nhăn như quả mướp đắng:
- Ý của ta là…
- Ừm, ý của ngươi là, mọi người cùng chọn cho náo nhiệt.
Vân Dương đứng dậy đi ra ngoài:
- Cũng cho ta kiến thức một chút, cái gọi là hoàng thất phong phạm, thiên gia đệ tử.
- Không không…
Khuôn mặt tần công tử xoắn xuýt cơ hồ muốn thành nếp nhăn:
- Gia phụ có ý… Vân công tử an tâm chớ vội, chút nữa chúng ta trực tiếp đi tàng bảo mật thất nhà ta… đồ nơi đó, chính là trân tàng mấy đời nhà ta, tuyệt đối đều là đồ tốt, so vớicái gọi là cực phẩm ngọc thạch bên ngoài… còn tốt hơn nhiều.
Đây vốn là ranh giới cuối cùng.
Tần phụ đã từng dặn đi dặn lại, nếu có thể không nói thì cũng đừng nói ra.
Nhưng Vân Dương chưa kịp để Tần đại thiếu nói nhiều, trực tiếp đứng dậy toan bước đi, trực tiếp bức Tần công tử phải xuất ra ranh giới cuối cùng.
- Ừm?
Vân Dương sờ cằm, có chút hoài nghi nhìn Tần công tử, chậm rãi nói:
- Thật?
- Thật! Thiên chân vạn xác a!
Tần thiếu thiếu chút giơ tay thề độc.
- Ừm, vậy ta cũng đi nhìn chút, ta sẽ không cùng bọn hắn đoạt, chỉ đi xem một chút, cái này cũng không vấn đề a?
Vân Dương nói.
- Cái này… nghề này, chỉ là… thân phận của ngươi…
Tần thiếu nhẹ nhàng thở ra.
- Người cứ trực tiếp nói với họ thân phận của ta là được, chẳng nhẽ thân phận của ta không dám gặp người sao?
Vân Dương nhìn Tần thiếu kỳ quái:
- Ta đến mua ngọc, sau đó để bọn hắn chọn trước… ta ở bên cạnh nhìn… bổ sung chút kiến thức, cũng không được sao?
- … đi… được chưa…
…
Tần gia ngọc trang, chính là ngọc trang đệ nhất Ngọc Đường đế quốc, tự nhiên rất khổng lồ!
Đây cũng là lần đầu tiên Vân Dương tới đây, trên đường đi nhìn sân nhỏ trang viên bốn phía, khắp nơi đều là nơi làm việc, các loại thanh âm huyên náo truyền đến bên tai không dứt.
- Đây là nhà kho số một, những nguyên thạch (Đá có khả năng chứa ngọc) có tỷ lệ lấy được mỹ ngọc cao đều ở nơi này. Sau khi lấy nguyên thạch từ Ngọc sơn xuống, liền cắt miệng mở cửa sổ, nếu phát hiện phẩm chất tốt, đều không ngoại lệ để vào nhà kho này.
- Đây là nhà kho số hai. Tất cả nguyên phôi ngọc thạch đều đặt ở đây.
- Tận cùng bên trong nhất, mới là thành phẩm ngọc thạch đã gia công tỉ mỉ.
Vừa đi, Tần thiếu gia vừa làm công tác giới thiệu.
Vừa vào đến nơi này, Vân Dương lập tức cảm giác được Lục Lục trong thức hải trở nên vô cùng hưng phấn, từ láy cây, thân cây cùng dây leo đều điên cuồng nhảy múa.
Một cỗ ý niệm nhu nhu non nớt, không ngừng thúc dục Vân Dương.
“Có đồ tốt!”
“Có rất nhiều đồ tốt!”
“Nhanh cho ta ăn!”
“Ta muốn ăn!”
“Oa nha nha nha có.. Đồ ăn tốt!”
…
Vân Dương thực sự bị Lục Lục làm ồn tới không chịu được, sắc mặt hắn đen kịt lại, gào to một tiếng:
- Im miệng!
Tần thiếu gia ở một bên, vốn miêng hắn không ngừng liến thoắng giới thiệu cho Vân Dương đột nhiên ngậm chặt lại, hoảng sợ nhìn qua:
- Vân thiếu gia, ngươi…
Vân Dương đổ mồ hôi:
- Khục, ta cũng không phải nói ngươi.
Tần thiếu lập tức xạm mặt lại.
“Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ… ngươi không nói ta, vậy ngươi nói ai đây?”
“Đến cùng là ta nói sai chỗ nào? Lại trêu chọc khiến tên gia hỏa này mất kiên nhẫn?”
- Ngươi tiếp tục giới thiệu đi a…
Vân Dương kỳ quái nhìn hắn:
- Sao không nói nữa?
Tần thiếu:
- …
…
Vân Dương vừa tiến vào đại sảnh đã thấy mấy đám người đang lựa ngọc trong đó, ân, sáu nhóm người, tự mình tách biệt mà chọn ngọc, nước sông không phạm nước giếng.
- Sao lại có sáu nhóm người?
Trong lòng Vân Dương cảm thấy ngờ vực. Một nhóm hoàng cung, một nhóm phủ thái tử, còn lại ba nhóm của ba vị hoàng tử, trong đó có cả một vị hoàng tử mới vị thành niên, tất cả bất quá mới năm nhóm, sao ở đây lại có sau?
- Nhóm cuối cùng kia, chính là do một vị hoàng phi, năm ngoái mưới sinh cho Hoàng đế bệ hạ một tiểu Hoàng tử phái tới…
Tần thiếu ghé vào bên tai Vân Dương.
“…”
Vân Dương không còn gì để nói.
Còn chưa đầy một tuổi, vị mẫu phi của tiểu Hoàng tử này đã nghĩ giúp con mình thành lập thế lực? Cũng quá sớm a?
Một thanh âm âm nhu vang lên:
- Bổn cung(Nguyên văn “Tạp gia”) lần này tới, chính là vâng mệnh thánh dụ, nếu có ngọc thạch tốt một chút, phẩm chất cao một chút, Tần trang chủ không ngại lấy ra, Bổn cung cầm liền đi, tuyệt sẽ không quấy rầy.
Phụ thân Tần thiếu đứng một bên đầu đổ đầy mồ hôi.
Lấy ra? Ta dám lấy ra? Ta đem đồ tốt đều đưa cho ngươi… ngươi lựa xong là hết chuyện của ngươi, nhưng những người khác cũng muốn phẩm chất giống như người, ta đi nơi nào tìm a?
Mấy người kia.. Có người nào dễ trêu?
Bất quá, Tần trang chủ cũng đã quan ứng phó loại tình thế như này.
- Nếu như thế, Ngô công công, không bằng chúng ta đều đi lầu ba đi, toàn bộ lầu ba đều là mỹ ngọc phẩm chất cao.
Tần trang chủ làm bộ người thức thời, nhún nhường nói:
- Đủ cho chư vị dùng.
- Như vậy rất tốt.
Vị Ngô công công này thanh âm âm nhu, lão mang theo bốn tiểu thái giám, ai náy mi thanh tú mục. Đưa ta lên đầu một tiểu thái giám vỗ vỗ, lại sờ lên cổ nói:
- Như vậy, xin mời.
Đang muốn khởi hành, đột nhiên con mắt nhìn nghiêng, bất ngờ nhìn thấy Vân Dương.
Đôi mắt Ngô công công trong chốc lát tuôn ra tinh quang nóng bỏng, thế mà không đi theo Tần trang chủ, mà nhiệt tình đi tới chỗ Vân Dương, trong giọng nói mang chút thận trọng cùng nhiệt tình, âm nhu hỏi:
- Vị công tử này là ai? Tướng mạo thật là tuấn tú, bổn cung rất thích người có tướng mạo tuấn tú…
Ánh mắt lão nhìn Vân Dương, như một tên sắc lang nhìn thấy được một mỹ nữ không mảnh vải che thân!
Thèm nhỏ dãi!
Nhưng lão có nghĩ cũng không nghĩ tới, Vân Dương run tay một cái, một cái bạt tai thật manh điên cuồng đập lên!
Coi như không có chuyện gì, Vân Dương cũng phải tìm cớ để kiểm tra nội tình gia hỏa này, bây giờ con hàng này lại dám ác tâm dâng lên, Vân Dương sao còn lưu thủ!
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn!
Không sai, một cái tát, thế mà đánh ra một tiếng vang tựa như pháo nổ!
Thân thê Ngô công công tựa như một cái bao tải rách bay lên, quay vòng vòng bảy tám vòng trên không trung mà còn chưa rơi xuống đất, tựa con thoi bay ra ngoài, oanh một tiếng, đạp vào nhóm người của Thái tử điện hạ, lập tức ngả một đám.
Há miệng, một cái ngụm máu tươi cùng với 7~8 cái răng phun ra ngoài, cơ hồ cả hàm đều bị Vân Dương đánh xuống.
- Lớn! Lớn mật!
Thanh âm một tiểu thái giám vang lên.
Người trong đại sảnh hỗn loạn tưng bừng!
Vân Dương cất bước tiến lên, người dẫn đầu bên nhóm người của thái tử rõ ràng là một cao thủ, lão khẽ động thân, liền ngăn trước mặt Vân Dương:
- Làm càn! Trước mặt mọi người hành hung, ngươi có biết vương pháp ở đâu!
Vân Dương hừ lạnh một tiếng, tay khẽ động một cái, một thanh kiếm ông một tiếng rơi trên mặt đất.
Một chuôi kiếm màu vàng sáng, trên thân có khắc mười sáu chữ nhỏ phân làm hai hàng:
Kiếm lăng sơn hà, như trẫm thân tới.
Giám thị bách quan, tiền trảm hậu tấu!
Anh mắt thị vệ phủ thái tử lập tức co rút lại:
- Là Sơn Hà Kiếm, Bệ hạ ban cho Vân Hầu!
Lúc trước, Hoàng đế bệ hạ ban cho Vân Hầu vốn khắc: Trên đánh hôn quân, dưới trảm nịnh thần! Nhưng Vân Hầu kiên quyết không nhận, mới đổi thành mười sáu chữ này.
- Ta không đánh hắn được?
Vân Dương lạnh lùng hỏi.
- Đánh được, đánh được.
Sắc mặt người này trắng nhợt, thối lui hai bước.
Vân Dương nhay tới, quyền đấm cước đá không ngừng lên Ngô công công đang nằm trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, liền đánh Ngô công công không thành hình người, lão năm trên mặt đất kêu thảm, tiếng kêu như tiếng heo bị chọc tiết, nhưng lập tức yếu ớt dần.
- Vân thiếu gia…
Sắc mặt Tần thiếu trắng bệch tiến lên khuyên can:
- Đừng đánh nữa, đánh nữa… là xảy ra án mạng đó!
- Đánh chết hắn… lại có thể làm sao?
Vân Dương tức giận nói, dưới sự lôi kéo ngăn cản của mọi người còn đạp thêm ba bốn cước mới thôi:
- Thực sự làm ta buồn nôn… ngươi nhìn tay ta này, nổi hết cả da gà…
Đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Chỉ vì một câu nói, ngươi liền đánh người nội viện hoàng cung phái đi mua sắm thành cái dạng này?
Lá gan này… không phải người nào cũng có a.
Khi Vân Dương xuất thủ, hắn đã chuẩn bị vô số hậu chiêu. Chính là để phòng ngừa nếu gia hỏa này là ám tuyến của Tứ Quý lâu, tất sẽ không dễ động đến.
Không thể nghi ngờ tuyệt đối sẽ là cao thủ!
Trong lúc tối hậu, Phương Mặc Phi cũng đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng không nghĩ tới, Vân Dương không tốn chút sức liền có thể giải quyết, lúc đó ngay cả Vân Dương cũng có chút cảm giác mơ hồ.
Xem ra con hàng này không phải người Tứ Quý lâu.
Nếu hắn không phải… không biết người bên Thái tử điện hạ có phải hay không?
Vân Dương ngẩng đầu, thở hổn hển, đột nhiên quay đầy nhìn người dẫn đầu nhóm người của phủ thái tử:
- Thì sao? Nhìn ta làm gì?Có phải ngươi không phục?
Người kia một mực giữ im lặng.
“Ta cũng không làm gì ngươi a… tự nhiên gây sự với ta làm gì? Tay ngươi cầm tiền trảm hậu tấu kiếm, ta có thể không phục sao?”
- Ngươi tên là gì?
Vân Dương một bộ được lý không tha người:
- Báo cho ta nghe nghe chút.
- Tại hạ Hàn Vô Phi!
Người kia một bụng ôm khó chịu, mặt lạnh nói:
- Tại hạ mặc dù là người làm việc trong phủ thái tử, nhưng không phải quan viên. Vân công tử, ngươi làm như vậy là có ý gì?
- Đánh rắm!
Vân Dương cả giận nói:
- Trong thiên hạ đều là vương thổ! Người sống trên vương thổ đều là vương thần! Làm sao… ngươi không làm quan, người còn cảm thấy ủy khuất sao?
Nói thế này là nói thế nào…
Hàn Vô Phi chỉ cảm thấy tức muốn nổ bụng.
Cả đời hắn, chưa từng gặp người không nói lý như vậy.
- Mấy người các ngươi, còn chưa báo tên tuổi cho ta.
Vân Dương nhìn mấy tên dẫn đoàn khác:
- Vạn nhất về sau đi đường buổi tối gặp ám toán…
Sau khi ghi tất cả tên tuổi mọi người lại, Vân Dương chậm rãi thu trường kiếm vào vỏ, quay đầu nói với Hàn Vô Phi:
- Hàn Vô Phi, ngươi thành thật một chút, về sau nhớ chú ý cho ta!
Nói xong, Vân Dương thản nhiên trợn mắt mà đi.
Nếu đã biết danh tự, như vậy sẽ có phương pháp đi thăm dò.
Hắn thì hài lòng rời đi, để lại Hàn Vô Phi sau lưng tức muốn nổ đom đóm mắt!
“Con mẹ nó thực là tai bay vạ gió… vị Ngô công công trong cung này có chút… đam mê đặc biệt, điều này mọi người đều biết. Hôm nay là do Ngô công công không biết nhìn người chọc phải người không nên dây vào… cái này mọi người đều rõ ràng. Sau đó Vân Dương không thể chịu được liền trực tiếp nổi giận… mọi người cũng có thể đoán trước.”
“Nhưng vấn đề là… hết thảy, có quan hệ với Hàn Vô Phi ta sao?”
“Có quan hệ a, có quan hệ a?”
“Dựa vào cái gì còn muốn đem lửa đốt lên người ta? Trước khi đi còn cảnh cáo ta thành thật một chút, về sau chú ý một chút…”
“Nghe mấy lời này, người không biết còn nghĩ ta chọc phải mấy tên lưu manh du côn nào đó a…”
Mấy tên khác càng thêm vô tội: thế nào mà còn muốn nhớ tên chúng ta a? Rốt cục muốn làm gì? Chúng ta đã làm gì sai a?
----------------
Phóng tác: xonevictory
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ