Ta Là Chí Tôn
Chương 236: Ẩu đả trên Kim điện!
Nếu không phải Hoàng đế Bệ hạ đã được Vân Dương điều trị một thời gian, trên cơ bản đã không còn vấn đề. Nếu không chỉ cơn giận này có thể khiến hắn lửa giận công tâm mà chết. Nhưng thân thể hắn đã chuyển biến tốt đẹp, chớ nói chi chỉ là phiền muộn trong lòng, chỉ cần không phải đao thật thương thật chém giết, dưới tình huống bình thường mà nói, sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề, dù sao tu vi của Hoàng đế Bệ hạ cũng khá là cao.
Tâm tình Hoàng đế Bệ hạ vừa bình ổn được nửa ngày, liền nhận được tin ngay cả Dương Ba Đào cũng có thể là người trong Tứ Quý lâu, sự kiện này khiến Hoàng đế Bệ hạ như thấy có mười vạn đầu thảo nê mã gào thét điên cuồng chạy qua đầu.
Trụ cột quân đội, một trong tứ soái a!
- Thái úy có tới không?
Hoàng đế Bệ hạ trầm mặt ngồi trên bảo tọa.
Thu Kiếm Hàn ho khan một cái:
- Mấy ngày qua Thái úy cũng không có vấn đề gì, nhưng không biết hôm nay sao lại chưa tới. Chỉ là thời tiết lạnh thế này, với điều kiện thân thể của Thái úy, có thể phải chuẩn bị một chút mới có thể vào triều.
Hoàng đế Bệ hạ gật đầu:
- Vậy thì chờ một lát.
- Thái sư tới chưa?
- Vi thần có mặt!
- Các lộ Nguyên soái tới chưa?
- Khởi bẩm Bệ hạ, có mạt tướng.
Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng, cũng không nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu, một thanh âm thô hào vang lên:
- Lão thần hổ thẹn, đến chậm xin Bệ hạ tha lỗi.
Hoàng đế Bệ hạ vừa hé hai mắt, lập tức lại nhắm lại.
Vốn dĩ còn tưởng là Thái úy, kết quả vừa mở mắt lại thấy Lãnh Đao Ngâm. Lão già này không bệnh không tai, thân thể khỏe mạnh, thế mà cũng đến muộn như vậy...
Coi Kim điện là phòng ăn nhà ngươi phỏng?
Lãnh Đao Ngâm thấy Thu Kiếm Hàn đưa qua ánh mắt thăm hỏi, trừng mắt một cái, thở dài, bĩu môi.
Khóe miệng Thu Kiếm Hàn co giật một cái.
Không chút dấu vết liếc Dương Ba Đào một cái. Lãnh Đao Ngâm sải bước đến đại điện.
Trong số đại thần triều đình, Thiết Tranh là người cao nhất, lúc này đứng trên đại điện, chiều cao so với người khác cao hơn trọn vẹn hai cái đầu, tuyệt đối có thể nói là hạc giữa bầy gà.
Người khác không nói chuyện, chỉ có Thiết Tranh không chớp mắt hung tợn nhìn Dương Ba Đào, ánh mắt đó như muốn nuốt sống Dương Ba Đào vậy.
Dương Ba Đào bị hắn nhìn mà thấy thầm sợ hãi, rốt cục cả giận:
- Ngươi nhìn cái gì?
Thiết Tranh càng hừng hực giận giữ, quát:
- Nhìn ngươi thì sao?!
Dương Ba Đào cũng giận tím mặt:
- Ngươi thử nhìn thêm một cái xem?
Thiết Tranh nghiêng cổ, nhìn chằm chằm Dương Ba Đào:
- Ngươi nói một câu nữa thử xem?
Dương Ba Đào cảm thấy lửa giận đầy bụng:
- Ngươi có bị bệnh không?
Thiết Tranh cũng không nói nhảm, trực tiếp vung tay, “Phốc” một tiếng, nện thẳng lên mặt Dương Ba Đào, miệng còn chửi ầm lên:
- Ta xxx con mẹ ngươi, lão tử không chỉ muốn nhìn ngươi, còn muốn đánh ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?
Tu vi của Dương Ba Đào cũng không thấp, nhưng dù hắn có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng Thiết Tranh lại dám động thủ ngay trên Kim Loan điện, lúc này ăn chắc một quyền, lập tức nổi đom đóm mắt, thốt nhiên nổi giận, nhảy lên nói:
- Họ thiết...
Không đợi hắn nói hết câu, quyền thứ hai của Thiết Tranh đã chính xác nện lên hốc mắt, đồng thời tung cước đá chính giữa bụng, thân thể khôi ngô của Dương Ba Đào lập tức ngã ầm xuống nền Kim Loan điện, bụi đất tung bay.
Quan văn phía sau không ngừng né tránh.
Mỗi tên đều suy nghĩ thật nhanh: hôm nay được xem Võ tướng ẩu đả, hiếm thấy, hiếm thấy a, vở kịch này cũng không được thấy nhiều...
Thiết Tranh vẫn không chịu bỏ quan, bay nhào tới, muốn ấn Dương Ba Đào xuống mà đánh.
Có điều Dương Ba Đào đã biết Thiết Tranh hung tính đại phát, nếu muốn chỉ nói chuyện không hoàn thủ là chuyện không có khả năng, nhân cơ hội bay lên một cước, đạp lên bụng nhỏ của Thiết Tranh. Một cước đạp đến Thiết Tranh kêu một tiếng, lại ôm lấy chân phải Dương Ba Đào, thân thể xoay tròn như muốn bẻ gãy.
Dương Ba Đào hét lớn một tiếng, trực tiếp dùng thế thiết bản kiều cong thân thể lên, ôm lấy cổ Thiết Tranh, hai người cùng ngã nhào lên mặt đất, sau một khắc, thanh âm ba ba ba, phốc phốc phốc vang lên không ngừng, hai người đều là hạng người da dày thịt béo, trong chốc lát, bụi đất bay mù mịt...
Hai vị lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm đều tức xạm mặt lại, nhao nhao xông lên khuyên can, lại không biết vô tình hay cố ý mà chỉ bắt lấy Dương Ba Đào, Thiết Tranh đưa tay ra, từng quyền từng quyền đập xuống, chỉ mấy cái liền đánh tới Dương Ba Đào vẩy máu.
Hoàng đế Bệ hạ vừa mới híp mắt, đã nghe thấy bên dưới như lòng trời lở đất, mở mắt xem xét, phía dưới dã biến thành đấu võ trường.
Máu tươi vẩy ra, loạn đến rối tinh rối mù.
Thiết Tranh ấn Dương Ba Đào xuống đất, cả người cưỡi lên người đối phương, vung quyền như lưu manh đầu đường xó chợ, đánh một quyền lại chửi một câu:
- Con bà ngươi!
- Vương bát đản!
- Đánh chết ngươi!
- Xxx cả nhà ngươi!
- Thứ gì không biết!
- Ta...
Hoàng đế Bệ hạ thấy thế lạnh lùng một lát, trong chốc lát liền thấy dưới điện quay cuồng, vừa hoàn hồn liền quát lên một tiếng:
- Dừng tay!
Thiết Tranh lộ vẻ tức giận, thu quyền thối lui, nhổ nước bọt:
- Tiện nghi cho đồ con cháu vương bát đản nhà ngươi, sao còn không đánh chết thằng ranh con nhà ngươi!
Dương Ba Đào thoát khỏi kiềm chế, hét lớn một tiếng, vọt lên như mãnh hổ rời núi, điên cuồng lao về phía Thiết Tranh, hiển nhiên là đã mất lý trí.
Nên biết, thân phận trong quân của Dương Ba Đào không hề kém hơn Thiết Tranh, hôm nay trước mặt văn võ bá quan mà bị Thiết Tranh đè ra đánh một trận như vậy, sao còn mặt mũi mà tồn tại?
- Dừng tay!
Hoàng đế Bệ hạ giận tím mặt:
- Dương Ba Đào! Ngươi không nghe thấy Trẫm nói dừng tay sao? Phép tắc như vậy, còn thể thống gì nữa!
Dương Ba Đào tức đến thần trí hỗn loạn lập tức thanh tỉnh. Mặt mũi đầy máu nhìn Thiết Tranh, ngón tay khẽ run vươn ra, chỉ mặt Thiết Tranh nói:
- Ngươi chờ!
Thiết Tranh cũng cuồng nộ nhìn hắn:
- Ta xxx cả nhà ngươi, lại dám uy hiếp ta! Ngươi đợi đấy cho ta! Hôm nay lão tử không đánh chết ngươi, không tin ngày mai không đánh chết được ngươi!
- Tất cả đều im miệng cho Trẫm, muốn tạo phản cả lượt hả?!
Hoàng đế Bệ hạ quát lớn một tiếng.
Hai vị Nguyên soái lộ vẻ tức giận trừng nhau, lúc này mới xoay người trở lại, hướng lên hành lễ:
- Thần có tội, Bệ hạ bớt giận.
Hoàng đế Bệ hạ tức đến thở hổn hển. Thiếu chút phát ngất, không ngừng tức giận nói:
- Còn thể thống gì nữa! Còn thể thống gì nữa!
Dương Ba Đào oan khuất trình bày:
- Bệ hạ, thần bị oan, Thiết Tranh hôm nay tựa như một con chó điêu ẩu đả thần... Thần cũng không đắc tội hắn...
Thiết Tranh cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy ý vị khinh thường.
Hoàng đế Bệ hạ cả giận nói:
- Thiết Tranh, hôm nay ngươi ẩu đả trên triều là muốn làm gì?
Thiết Tranh lớn tiếng nói:
- Tên vương bát đản này làm chuyện gì, chẳng lẽ chính hắn không rõ? Con mẹ nó... Thế mà còn dám kêu oan uổng! Oan cái rắm! Thứ phát rồ! Vong ân phụ nghĩa! Hèn hạ vô sỉ! Táng tận thiên lương! Tên hỗn trướng! Phi!
Dương Ba Đào cuồng nộ:
- Thiết Tranh, ngươi nói rõ cho ta!
Thân thể khôi ngô của Thiết Tranh bước lên một bước:
- Tên vương bát đản nhà ngươi còn giả bộ hồ đồ! Ta hỏi ngươi, đêm qua xảy ra chuyện gì?
Dương Ba Đào thầm cảm thấy nặng nề, ngoài miệng vẫn nói cứng:
- Đêm qua cái gì? Tối qua bản soái bị người ám sát, vẫn đang truy nã thích khách!
- Truy nã cái con mẹ ngươi!
Thiết Tranh há miệng, hai hàng răng trắng như muốn gặm đầu Dương Ba Đào:
- Phong Hỏa song Tôn đến phủ Nguyên soái của ngươi, trước mặt mọi người tuyên bố ngươi là người tham dụ chiến dịch hãm hại Cửu Tôn, ngươi còn oan uổng cái nỗi gì?!
Dương Ba Đào lớn tiếng giải thích:
- Nói hươu nói vượn, kẻ đột kích tối qua rõ là tặc nhân Phích Lịch đường, chúng oán ta chấp hành quân pháp giết thiếu chủ của bọn hắn... Vì vậy mới đến hành thích. Thiết Tranh, thích khách nói gì ngươi cũng tin sao? Ngươi bị ngu hả? Ngươi không thể động não một chút sao? Hỏa hành bí thuật của Hỏa tôn khác xa thuật phóng hỏa của Phích Lịch đường, một trong một ngoài, bản chất khác biệt, người sáng suốt đều có thể thấy rõ!
Thiết Tranh khinh bỉ bĩu môi:
- Chấp hành quân pháp giết thiếu chủ của bọn hắn? Khá lắm đại công vô tứ, chấp pháp nghiêm minh Dương đại soái! Tới tới tới, ngươi nói cho ta biết, tên thiếu chủ Phích Lịch đường hiệu mệnh cho ngươi tên là gì? Đảm nhiệm chức vụ gì? Vì sao phạm quân pháp bị ngươi giết chết? Tới tới tới, ngươi nói rõ hết thảy cho ta, ta tra một chút có phải thiếu chủ Phích Lịch đường này có phải là người đó, thực là có tội hay không!
Dương Ba Đào tức giận:
- Việc này đã qua lâu như vậy, ai còn nhớ kỹ việc nhỏ như thế? Nếu không phải đêm qua có biến cố, chuyện này cũng chỉ như mây khói thoáng qua, trên tay người nào mà không từng nhuốm máu chấp pháp?!
Thiết Tranh nổi giận:
- Cho rằng ta chưa từng lĩnh binh sao? Ngươi con mẹ nó ít nói bậy với ta, chấp pháp trong quân đều có người chuyện môn ghi chép, ngươi con mẹ nó xuất lĩnh một đám ô hợp sao? Dương Ba Đào, tội ngươi đáng chết vạn lần!
Dương Ba Đào nói:
- Thiết Tranh, ngươi hùng hổ dọa người như vậy chính là ghen ghét quân công của ta, đố kỵ địa vị của ta trên ngươi, ta biết ngươi sớm đã bất mãn với ta, có ta tồn tại một ngày, danh hiệu đệ nhất thế hệ trẻ trong quân của ngươi khó mà ngóc đầu lên được...
Thiết Tranh cười lạnh:
- Đệ nhất thế hệ trẻ trong quân? Chớ nói lão tử chưa từng đặt danh hiệu này trong lòng, coi như thực có, ngươi cũng xứng so sánh với ta? Ngươi lại nói, hai năm nay ngươi thu được quân công gì? Lão tử phụ trách đánh phía Đông, ngươi đánh phía Bắc, lão tử bất mãn với ngươi làm gì? Ngươi con mẹ nó cũng không phải con trai ta! Lão tử việc gì phải bất mãn với ngươi? Ngươi cũng xứng? Ngươi con mẹ nó chỉ là một thứ táng tận thiên lương, có làm con trai lão tử, lão tử cũng sợ ngươi làm bẩn tên tuổi lão tử!
Thiết Tranh khí thế như hồng, Dương Ba Đào dù liên tiếp phản kích nhưng khí thế lại yếu hơn một bậc.
Hoàng đế Bệ hạ vốn định quát bảo ngưng lại, nhưng nghĩ lại, chỉ tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt.
Dương Ba Đào đột nhiên quay người quỳ xuống:
- Mời bề hạ làm chủ cho vi thần, Thiết Tranh ôn ngôn uế ngữ, nhục nhã nói xấu thần, thần oan uổng! Còn xin Bệ hạ làm chủ!
Thiết Tranh rống một tiếng, lại muốn lao lên hành hung, lại bị Thu Kiếm Hàn kéo lại gắt gao.
Thiết Tranh dùng lực dãy giụa, hai mắt đỏ bừng, âm thanh thở dốc có thể nghi rõ mồn một:
- Đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, năm đó trong trận mai phục ở Bắc Cương, nếu không phải có Cửu Tôn xuất mã cứu lấy cái mạng chó của ngươi, hiện tại cỏ trên mộ tên vương bát đản Dương Ba Đào nhà ngươi đã sớm cao ba thước. Ngươi lại con mẹ nó tham dự mưu hại Cửu Tôn đại nhân... Tặc tử phát rồ bỉ ổi như ngươi... Lão tử cùng ngươi thế bất lưỡng lập, không đội trời chung!
Tâm tình Hoàng đế Bệ hạ vừa bình ổn được nửa ngày, liền nhận được tin ngay cả Dương Ba Đào cũng có thể là người trong Tứ Quý lâu, sự kiện này khiến Hoàng đế Bệ hạ như thấy có mười vạn đầu thảo nê mã gào thét điên cuồng chạy qua đầu.
Trụ cột quân đội, một trong tứ soái a!
- Thái úy có tới không?
Hoàng đế Bệ hạ trầm mặt ngồi trên bảo tọa.
Thu Kiếm Hàn ho khan một cái:
- Mấy ngày qua Thái úy cũng không có vấn đề gì, nhưng không biết hôm nay sao lại chưa tới. Chỉ là thời tiết lạnh thế này, với điều kiện thân thể của Thái úy, có thể phải chuẩn bị một chút mới có thể vào triều.
Hoàng đế Bệ hạ gật đầu:
- Vậy thì chờ một lát.
- Thái sư tới chưa?
- Vi thần có mặt!
- Các lộ Nguyên soái tới chưa?
- Khởi bẩm Bệ hạ, có mạt tướng.
Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng, cũng không nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu, một thanh âm thô hào vang lên:
- Lão thần hổ thẹn, đến chậm xin Bệ hạ tha lỗi.
Hoàng đế Bệ hạ vừa hé hai mắt, lập tức lại nhắm lại.
Vốn dĩ còn tưởng là Thái úy, kết quả vừa mở mắt lại thấy Lãnh Đao Ngâm. Lão già này không bệnh không tai, thân thể khỏe mạnh, thế mà cũng đến muộn như vậy...
Coi Kim điện là phòng ăn nhà ngươi phỏng?
Lãnh Đao Ngâm thấy Thu Kiếm Hàn đưa qua ánh mắt thăm hỏi, trừng mắt một cái, thở dài, bĩu môi.
Khóe miệng Thu Kiếm Hàn co giật một cái.
Không chút dấu vết liếc Dương Ba Đào một cái. Lãnh Đao Ngâm sải bước đến đại điện.
Trong số đại thần triều đình, Thiết Tranh là người cao nhất, lúc này đứng trên đại điện, chiều cao so với người khác cao hơn trọn vẹn hai cái đầu, tuyệt đối có thể nói là hạc giữa bầy gà.
Người khác không nói chuyện, chỉ có Thiết Tranh không chớp mắt hung tợn nhìn Dương Ba Đào, ánh mắt đó như muốn nuốt sống Dương Ba Đào vậy.
Dương Ba Đào bị hắn nhìn mà thấy thầm sợ hãi, rốt cục cả giận:
- Ngươi nhìn cái gì?
Thiết Tranh càng hừng hực giận giữ, quát:
- Nhìn ngươi thì sao?!
Dương Ba Đào cũng giận tím mặt:
- Ngươi thử nhìn thêm một cái xem?
Thiết Tranh nghiêng cổ, nhìn chằm chằm Dương Ba Đào:
- Ngươi nói một câu nữa thử xem?
Dương Ba Đào cảm thấy lửa giận đầy bụng:
- Ngươi có bị bệnh không?
Thiết Tranh cũng không nói nhảm, trực tiếp vung tay, “Phốc” một tiếng, nện thẳng lên mặt Dương Ba Đào, miệng còn chửi ầm lên:
- Ta xxx con mẹ ngươi, lão tử không chỉ muốn nhìn ngươi, còn muốn đánh ngươi, ngươi có thể làm gì được ta?
Tu vi của Dương Ba Đào cũng không thấp, nhưng dù hắn có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng Thiết Tranh lại dám động thủ ngay trên Kim Loan điện, lúc này ăn chắc một quyền, lập tức nổi đom đóm mắt, thốt nhiên nổi giận, nhảy lên nói:
- Họ thiết...
Không đợi hắn nói hết câu, quyền thứ hai của Thiết Tranh đã chính xác nện lên hốc mắt, đồng thời tung cước đá chính giữa bụng, thân thể khôi ngô của Dương Ba Đào lập tức ngã ầm xuống nền Kim Loan điện, bụi đất tung bay.
Quan văn phía sau không ngừng né tránh.
Mỗi tên đều suy nghĩ thật nhanh: hôm nay được xem Võ tướng ẩu đả, hiếm thấy, hiếm thấy a, vở kịch này cũng không được thấy nhiều...
Thiết Tranh vẫn không chịu bỏ quan, bay nhào tới, muốn ấn Dương Ba Đào xuống mà đánh.
Có điều Dương Ba Đào đã biết Thiết Tranh hung tính đại phát, nếu muốn chỉ nói chuyện không hoàn thủ là chuyện không có khả năng, nhân cơ hội bay lên một cước, đạp lên bụng nhỏ của Thiết Tranh. Một cước đạp đến Thiết Tranh kêu một tiếng, lại ôm lấy chân phải Dương Ba Đào, thân thể xoay tròn như muốn bẻ gãy.
Dương Ba Đào hét lớn một tiếng, trực tiếp dùng thế thiết bản kiều cong thân thể lên, ôm lấy cổ Thiết Tranh, hai người cùng ngã nhào lên mặt đất, sau một khắc, thanh âm ba ba ba, phốc phốc phốc vang lên không ngừng, hai người đều là hạng người da dày thịt béo, trong chốc lát, bụi đất bay mù mịt...
Hai vị lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm đều tức xạm mặt lại, nhao nhao xông lên khuyên can, lại không biết vô tình hay cố ý mà chỉ bắt lấy Dương Ba Đào, Thiết Tranh đưa tay ra, từng quyền từng quyền đập xuống, chỉ mấy cái liền đánh tới Dương Ba Đào vẩy máu.
Hoàng đế Bệ hạ vừa mới híp mắt, đã nghe thấy bên dưới như lòng trời lở đất, mở mắt xem xét, phía dưới dã biến thành đấu võ trường.
Máu tươi vẩy ra, loạn đến rối tinh rối mù.
Thiết Tranh ấn Dương Ba Đào xuống đất, cả người cưỡi lên người đối phương, vung quyền như lưu manh đầu đường xó chợ, đánh một quyền lại chửi một câu:
- Con bà ngươi!
- Vương bát đản!
- Đánh chết ngươi!
- Xxx cả nhà ngươi!
- Thứ gì không biết!
- Ta...
Hoàng đế Bệ hạ thấy thế lạnh lùng một lát, trong chốc lát liền thấy dưới điện quay cuồng, vừa hoàn hồn liền quát lên một tiếng:
- Dừng tay!
Thiết Tranh lộ vẻ tức giận, thu quyền thối lui, nhổ nước bọt:
- Tiện nghi cho đồ con cháu vương bát đản nhà ngươi, sao còn không đánh chết thằng ranh con nhà ngươi!
Dương Ba Đào thoát khỏi kiềm chế, hét lớn một tiếng, vọt lên như mãnh hổ rời núi, điên cuồng lao về phía Thiết Tranh, hiển nhiên là đã mất lý trí.
Nên biết, thân phận trong quân của Dương Ba Đào không hề kém hơn Thiết Tranh, hôm nay trước mặt văn võ bá quan mà bị Thiết Tranh đè ra đánh một trận như vậy, sao còn mặt mũi mà tồn tại?
- Dừng tay!
Hoàng đế Bệ hạ giận tím mặt:
- Dương Ba Đào! Ngươi không nghe thấy Trẫm nói dừng tay sao? Phép tắc như vậy, còn thể thống gì nữa!
Dương Ba Đào tức đến thần trí hỗn loạn lập tức thanh tỉnh. Mặt mũi đầy máu nhìn Thiết Tranh, ngón tay khẽ run vươn ra, chỉ mặt Thiết Tranh nói:
- Ngươi chờ!
Thiết Tranh cũng cuồng nộ nhìn hắn:
- Ta xxx cả nhà ngươi, lại dám uy hiếp ta! Ngươi đợi đấy cho ta! Hôm nay lão tử không đánh chết ngươi, không tin ngày mai không đánh chết được ngươi!
- Tất cả đều im miệng cho Trẫm, muốn tạo phản cả lượt hả?!
Hoàng đế Bệ hạ quát lớn một tiếng.
Hai vị Nguyên soái lộ vẻ tức giận trừng nhau, lúc này mới xoay người trở lại, hướng lên hành lễ:
- Thần có tội, Bệ hạ bớt giận.
Hoàng đế Bệ hạ tức đến thở hổn hển. Thiếu chút phát ngất, không ngừng tức giận nói:
- Còn thể thống gì nữa! Còn thể thống gì nữa!
Dương Ba Đào oan khuất trình bày:
- Bệ hạ, thần bị oan, Thiết Tranh hôm nay tựa như một con chó điêu ẩu đả thần... Thần cũng không đắc tội hắn...
Thiết Tranh cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy ý vị khinh thường.
Hoàng đế Bệ hạ cả giận nói:
- Thiết Tranh, hôm nay ngươi ẩu đả trên triều là muốn làm gì?
Thiết Tranh lớn tiếng nói:
- Tên vương bát đản này làm chuyện gì, chẳng lẽ chính hắn không rõ? Con mẹ nó... Thế mà còn dám kêu oan uổng! Oan cái rắm! Thứ phát rồ! Vong ân phụ nghĩa! Hèn hạ vô sỉ! Táng tận thiên lương! Tên hỗn trướng! Phi!
Dương Ba Đào cuồng nộ:
- Thiết Tranh, ngươi nói rõ cho ta!
Thân thể khôi ngô của Thiết Tranh bước lên một bước:
- Tên vương bát đản nhà ngươi còn giả bộ hồ đồ! Ta hỏi ngươi, đêm qua xảy ra chuyện gì?
Dương Ba Đào thầm cảm thấy nặng nề, ngoài miệng vẫn nói cứng:
- Đêm qua cái gì? Tối qua bản soái bị người ám sát, vẫn đang truy nã thích khách!
- Truy nã cái con mẹ ngươi!
Thiết Tranh há miệng, hai hàng răng trắng như muốn gặm đầu Dương Ba Đào:
- Phong Hỏa song Tôn đến phủ Nguyên soái của ngươi, trước mặt mọi người tuyên bố ngươi là người tham dụ chiến dịch hãm hại Cửu Tôn, ngươi còn oan uổng cái nỗi gì?!
Dương Ba Đào lớn tiếng giải thích:
- Nói hươu nói vượn, kẻ đột kích tối qua rõ là tặc nhân Phích Lịch đường, chúng oán ta chấp hành quân pháp giết thiếu chủ của bọn hắn... Vì vậy mới đến hành thích. Thiết Tranh, thích khách nói gì ngươi cũng tin sao? Ngươi bị ngu hả? Ngươi không thể động não một chút sao? Hỏa hành bí thuật của Hỏa tôn khác xa thuật phóng hỏa của Phích Lịch đường, một trong một ngoài, bản chất khác biệt, người sáng suốt đều có thể thấy rõ!
Thiết Tranh khinh bỉ bĩu môi:
- Chấp hành quân pháp giết thiếu chủ của bọn hắn? Khá lắm đại công vô tứ, chấp pháp nghiêm minh Dương đại soái! Tới tới tới, ngươi nói cho ta biết, tên thiếu chủ Phích Lịch đường hiệu mệnh cho ngươi tên là gì? Đảm nhiệm chức vụ gì? Vì sao phạm quân pháp bị ngươi giết chết? Tới tới tới, ngươi nói rõ hết thảy cho ta, ta tra một chút có phải thiếu chủ Phích Lịch đường này có phải là người đó, thực là có tội hay không!
Dương Ba Đào tức giận:
- Việc này đã qua lâu như vậy, ai còn nhớ kỹ việc nhỏ như thế? Nếu không phải đêm qua có biến cố, chuyện này cũng chỉ như mây khói thoáng qua, trên tay người nào mà không từng nhuốm máu chấp pháp?!
Thiết Tranh nổi giận:
- Cho rằng ta chưa từng lĩnh binh sao? Ngươi con mẹ nó ít nói bậy với ta, chấp pháp trong quân đều có người chuyện môn ghi chép, ngươi con mẹ nó xuất lĩnh một đám ô hợp sao? Dương Ba Đào, tội ngươi đáng chết vạn lần!
Dương Ba Đào nói:
- Thiết Tranh, ngươi hùng hổ dọa người như vậy chính là ghen ghét quân công của ta, đố kỵ địa vị của ta trên ngươi, ta biết ngươi sớm đã bất mãn với ta, có ta tồn tại một ngày, danh hiệu đệ nhất thế hệ trẻ trong quân của ngươi khó mà ngóc đầu lên được...
Thiết Tranh cười lạnh:
- Đệ nhất thế hệ trẻ trong quân? Chớ nói lão tử chưa từng đặt danh hiệu này trong lòng, coi như thực có, ngươi cũng xứng so sánh với ta? Ngươi lại nói, hai năm nay ngươi thu được quân công gì? Lão tử phụ trách đánh phía Đông, ngươi đánh phía Bắc, lão tử bất mãn với ngươi làm gì? Ngươi con mẹ nó cũng không phải con trai ta! Lão tử việc gì phải bất mãn với ngươi? Ngươi cũng xứng? Ngươi con mẹ nó chỉ là một thứ táng tận thiên lương, có làm con trai lão tử, lão tử cũng sợ ngươi làm bẩn tên tuổi lão tử!
Thiết Tranh khí thế như hồng, Dương Ba Đào dù liên tiếp phản kích nhưng khí thế lại yếu hơn một bậc.
Hoàng đế Bệ hạ vốn định quát bảo ngưng lại, nhưng nghĩ lại, chỉ tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt.
Dương Ba Đào đột nhiên quay người quỳ xuống:
- Mời bề hạ làm chủ cho vi thần, Thiết Tranh ôn ngôn uế ngữ, nhục nhã nói xấu thần, thần oan uổng! Còn xin Bệ hạ làm chủ!
Thiết Tranh rống một tiếng, lại muốn lao lên hành hung, lại bị Thu Kiếm Hàn kéo lại gắt gao.
Thiết Tranh dùng lực dãy giụa, hai mắt đỏ bừng, âm thanh thở dốc có thể nghi rõ mồn một:
- Đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, năm đó trong trận mai phục ở Bắc Cương, nếu không phải có Cửu Tôn xuất mã cứu lấy cái mạng chó của ngươi, hiện tại cỏ trên mộ tên vương bát đản Dương Ba Đào nhà ngươi đã sớm cao ba thước. Ngươi lại con mẹ nó tham dự mưu hại Cửu Tôn đại nhân... Tặc tử phát rồ bỉ ổi như ngươi... Lão tử cùng ngươi thế bất lưỡng lập, không đội trời chung!
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ