Ta Là Chí Tôn
Chương 201: Người đứng phía sau Bạch Y Tuyết
Bạch Y Tuyết không khỏi cảm thấy hối hận, lúc bắt đầu chiến đấu, hắn nên thi triển ác chiêu mới phải, nếu lúc đó vừa gặp đã dùng ngoan chiêu xử lý một hai cái, cho dù bị thêm mấy vết thương cũng tốt, cũng sẽ không rơi vào thế cục ác liệt đến như vậy.
Lấy trình độ phối hợp ăn ý của tám người này, coi như thời điểm hắn đứng ở đỉnh phong, chỉ sợ cũng phải có một phen ác chiến, dù vậy cũng chỉ có thể chém giết một hai tên, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy, tuyệt đối không thể chém toàn bộ tám người.
Mà thế cục bây giờ, trái lại hoàn toàn nghiêng về một bên, hiểm tượng hoàn sinh.
Trong tám người của đối phương, cố nhiên cũng có người thụ thương, nhưng sự phối hợp của bọn hắn, lại nghiêm mật vô cùng, hắn gắng sức tìm kiếm, cũng không thấy bất kỳ điểm đột phá nào đáng nói.
“Con mẹ nó, ta lại bị hố...”
Bạch Y Tuyết vừa kiệt lực chống đỡ, vừa phản kích, vừa mắng thầm trong lòng, phẫn hận không thôi. Tên hỗn đản kia, nói cái gì mà nhiệm vụ đơn giản, chỉ cần giết một lão hủ nho sinh...
Nhưng rõ ràng, nơi này so với cái gọi là đầm rồng hang hổ còn nguy hiểm vạn lần!
Ngay lúc này, một cỗ cảm giác nguy hiểm thản nhiên dâng lên.
Bạch Y Tuyết hét lớn một tiếng, một kiếm phân ra tám đạo kiếm quang, đồng thời đánh lui tám người, lúc đầu mới quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một lão giả, râu tóc bạc phơ, đứng trong sân, chắp tay nhìn hắn.
Trên người lão giả kia tự nhiên mà tràn ra một cỗ khí thế, vĩ ngạn như núi, thâm trầm như biển.
Cho đến giờ phút này, Bạch Y Tuyết mới chính thức giật nảy mình, bởi chỉ dựa vào cỗ khí thế này, hắn liền có thể biết rõ, tu vi của đối phương, so với hắn lúc toàn thịnh còn cao hơn!
Người này là ai?
Chỉ thấy lão giả kia nhàn nhạt nói:
- Lão hủ chính là Hà Hán Thanh, không biết Bạch Y Tuyết Bạch đại kiếm khách, vì cái gì lại muốn giết ta?
Trái tim Bạch Y Tuyết lạnh buốt.
Con mẹ nó!
Bị hố!
Tên tiểu bạch kiểm kia, quả không phải thứ tốt.
Người như vậy... Tu vi hẳn là đã vượt qua cấp độ cực hạn, thủ hạ lại có tới tám cao thủ đỉnh phong, vậy mà tên hỗn đản kia lại để hắn đơn thương độc mã tới ám sát...
Con mẹ nó a, rõ là kểu lão tử đến chịu chết...
Việc đã đến nước này, nhất định phải quyết định thật nhanh, mau chóng rời đi mới là thượng sách.
Nếu không, hắn có thể thực phải chết ở đây.
Vừa nghĩ đên đây, Bạch Y Tuyết hét lớn một tiếng, cả người nhanh chóng cực tốc xoay tròn, thân thể như biến thành một con quay khổng lồ, kiếm quang bắn ra hàn quang lít nha lít nhít, càng lúc càng kịch liệt.
Cùng lúc đó, hàn phong cũng tùy theo mà gào thét.
Bạch Y Tuyết hét dài một tiếng:
- Ai cản ta đều phải chết!
Âm thanh còn chưa dứt, người đã phi đến, Bạch Y Tuyết tựa như một tấm lụa kiếm quang lăn tới, kiếm quang phóng tới tận trời, xông thẳng tới hướng ba người ở đầu tương!
Sống hay chết, quyết định bởi hành động này!
Nếu còn không xông ra được, như vậy, hắn thực sự sẽ phải kết thúc ở đây!
Năm người còn lại đông thời hét lớn một tiếng, đao thương kiếm côn chùy đồng thời công kích tới trục lăn, hung hăng đập xuống!
Hiển nhiên là muốn ngăn địch, tiêu diệu phong mang kiếm thế của Bạch Y Tuyết.
Đối mặt với năm đạo công kích, Bạch Y Tuyết không tránh không né, ngay cả hướng lăn cũng không đổi, tựa như một đầu trường long bay đi, tất cả binh khí, sau khi nện vào kiếm quang Nhân Kiếm hợp nhất, chỉ có thể tạo ra một trận gợn sóng, nhưng lại không đủ ngăn cản thế đi dù chỉ một chút.
- Tránh ra, để hắn đi!
Hà Hán Thanh chau mày, quát.
Tu vi của hắn còn trên Bạch Y Tuyết, đương nhiên có thể thấy rõ rõ ràng ràng, Bạch Y Tuyết đang thực sự liều mạng.
Nếu ba tên thuộc hạ trên tường cưỡng ép chặn đường, có nhiên có cơ hội lớn giữ Bạch Y Tuyết lại, nhưng ba người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tổn thất như vậy, trước mắt, hắn không nỡ, cũng không nổi!
Sau khi hắn bị Lăng Tiêu Túy đánh trọng thương, với thương thế trong người, chỉ có thể lấy khí thể mà dọa người, căn bản không thể ra tay ngăn trở.
Ba người trên đầu tương kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời tách ra hai bên, nhưng binh khí trong tay nhao nhao bay ra, lấy tư thái càn khôn sinh sinh đánh xuống kiếm quang.
Kiếm quang hiện lên một trận tán loạn, Bạch Y Tuyết phun thẳng một ngụm máu, nhưng xu thế kiếm quang càng lúc càng nhanh, tựa như lưu tính lóe qua bầu trời, nháy cái rồi biến mất.
Đảo mắt, bầu trời khôi phục lại vẻ hoàn toàn yên tĩnh.
Thời khắc cuối cùng, Bạch Y Tuyết còn quay đầu nhìn thoáng lại, chỉ thấy Hà Hán Thanh kia cũng không xuất thủ, mới rốt cục yên tâm. Chỉ cần lão đầu này không xuất thủ, như vậy, cái mạng của hắn có thể thêm tám thành nắm chắc trở lại.
Bạch Y Tuyết biến mất nơi phương xa, tốc độ nhanh đến cực điểm, tám người đều biết, có đuổi cũng không đuổi kịp. Hơn nữa, tu vi đối phương hơn xa bọn hắn, coi như thực sự đuổi kịp, kết quả cũng chỉ là đưa đồ nhắm cho đối phương mà thôi.
- Không cần đuổi.
Hà Hán Thanh thở dài, nhíu chặt lông mày.
- Tên Bạch Y Tuyết này đã bị trọng thương... Lúc cuối phá vây, rõ là đã rối loạn tâm lý.
Một tên hộ vệ nói:
- Mặc dù lưu được cái mạng, tin rằng trong thời gian ngắn cũng không thể quay lại.
- Bất quá, tại sao hắn lại tới đây? Còn trực tiếp nhắm vào Hà lão đại nữa?!
Một tên hộ vệ khác đầy nghi hoặc nhìn Hà Hán Thanh.
- Nghe nói, hiện tại Bạch Y Tuyết là cận vệ của Hàn Sơn Hà, đặc biệt bảo vệ Hàn Sơn Hà an toàn trong phạm vi Ngọc Đường, phàm là Hàn Sơn Hà đi đâu làm gì, hắn đều đi kèm như hình với bóng... Nhưng, vị hộ vệ của Hàn Sơn Hà này, tại sao lại muốn đến ám sát lão đại?
Một tên hộ vệ lại hỏi.
Hà Hán Thanh trầm mặc một chút:
- A Tam, ngươi cầm danh thiếp của ta, mời Hàn Sơn Hà đến chỗ ta nói chuyện.
A Tam kia cười khổ:
- Lão đại, chuyện này thực không dễ làm a, nếu Hàn Sơn Hà đã làm thế, hắn sao còn dám tới? Nếu không phải hắn làm, hắn càng sẽ không đến!
Hà Hán Thanh thản nhiên:
- Sai! Bất kể là hắn làm hay không, hắn đều nhất định sẽ tới!
Trong con mắt của Hà Hán Thanh, ánh lên một tia hắc hí u ám, đó là một cỗ sát cơ sâm nhiên.
Thản nhiên nói:
- Mặc dù không phải là Hàn Sơn Hà làm, nhưng hắn nhất định cũng biết, chuyện hôm nay là như thế nào! Hắn cần biết! Hắn nhất định phải biết!
Thanh âm của Hà Hán Thanh lạnh lẽo, tựa như quỷ âm bay ra từ Cửu U Địa Ngục.
...
Hàn Sơn Hà vừa mới nằm xuống nghỉ trưa, còn chưa kịp nhắm mắt ngủ, đột nhiên đại môn Tiếp Thiên lâu đã bị đá bay.
Một thanh âm không chút cố kỵ vang lên:
- Đông Huyền đế quốc, Hàn Sơn Hà ở đẩu?!
Tám đại hộ vệ của Hàn Sơn Hà đồng thời đứng dậy, theo tiếng mà nhìn qua.
Lại thấy hai người bước qua đại môn, phẫn nộ mắng:
- Các ngươi là ai? Sao lại dám tới đây hô to gọi nhỏ?
Người tới trực tiếp kêu tên húy của Hàn Đại Nguyên soái, quả thực là không có chút gia giáo!
Người đứng ở cửa lạnh lùng nói:
- Phụng mệnh Hà đại nhân, mời Hàn Sơn Hà, Hàn Đại Nguyên soái qua phủ một chuyến.
Nói, một tấm thiếp mời bay tới.
Hàn Sơn Hà nhìn thiếp mời, kinh ngạc một trận.
Hà Hán Thanh?
Vị vân nhân lãnh tụ, nho học tông sư Ngọc Đường này, sao lại vô duyên vô cớ tìm mình?
Hơn nữa, thái độ không chút lễ phép.
Chuyện này, chẳng những hiếm lạ, càng thêm quái lạ!
Vô luận nói thế nào, đối với lời mời của Hà Hán Thanh, Hàn Sơn Hà cuối cùng vẫn muốn đi.
Dù cách mời, hay thuộc hạ của đối phương không được tốt lắm, nhưng chỉ cần thân phận văn đàn cự phách, nho môn lãnh tụ, nếu đã chủ động mời, Hàn Sơn Hà không thể không đi, không đến chính là thất lễ, mà không phải mình Hàn Sơn Hà thất lễ, mà là cả Đông Huyền thất lễ, dù sau, thân phận hiện tại của Hàn Sơn Hà, chính là đại biểu toàn bộ quân đội, quan phương Đông Huyền đế quốc.
Nhưng khi Hàn Sơn Hà chính thức nhìn thấy Hà Hán Thanh, lại biết rằng, lần này, đúng là đến nhầm.
Coi như thất lễ cũng tốt, còn hơn trực tiếp đưa thân vào hiểm địa!
Hai người đối mặt, cuộc hội đàm nhanh chóng bắt đầu, vừa nói câu đầu, Hà Hán Thanh trực tiếp vào chủ đề chính...
- Nói ra thật xấu hổ, vừa rồi lão hủ bị người ám sát, chuyện này, hẳn là Hàn Đại Nguyên soái còn không biết a?
Hà Hán Thanh vừa pha trà, vừa dùng ngữ khí xem thường nói.
Hàn Sơn Hà ngần người:
- Ám sát?
Chuyện vừa phát sinh, Hà Hán Thanh đã phái người đến khách sạn.
Dù sao, Hàn Sơn Hà cũng đang trong Ngọc Đường đế quốc, tin tức sao có thể linh thông đến vậy?
Cho nên, tin tức này khẳng định chưa biết!
Nhưng, tại sao Hà lão lại hỏi câu này?
- Lại có người dám ám sát Hà lão, thực sự to gan bằng trời. Không biết đã bắt được thích khách kia hay chưa?
Hàn Sơn Hà lo lắng hỏi.
Lấy trí mưu của hắn, sao có thể không hiểu thâm ý của Hà Hán Thanh, càng nhìn ra thần sắc của Hà Hán Thanh, vô cùng không tốt, nhưng Hàn Sơn Hà có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chuyện này lại có quan hệ với bản thân.
- Bắt được? Không bắt được a!
Hà Hán Thanh lắc đầu thở dài:
- Thích khách kia có tu vi cao thâm, đến hành thích cũng là đến một cách quang minh chính đại, đường hoàng bước qua cửa lớn, nếu lão hủ không có mấy vị nghĩa sỉ liều mình giữ gìn, hơn nữa tên thích khách kia coi thường tòa viện này, e là lúc này không ngồi được ở đây!
- A? Chính diện hành thích? Thích khách kia thực là lớn mật, ngài có biết thân phận thích khách kia là ai? Nên thông báo truy bắt quy án mới phải a...
Hàn Sơn Hà cảm khái nói, hiện tại, hắn càng không hiểu mục đích Hà Hán Thanh mời mình đến đây làm gì, ngươi chọc phải thích khách, chẳng nhẽ còn có thể quan hệ với Nguyên soái nước khác như ta? Chẳng nhẽ thích khách là do ta phái ra?!
- Truy bắt? Nói thì dễ, lão hủ chỉ là một kẻ nho sinh văn nhược, tu vi võ đạo yếu đuối, vẻn vẹn chỉ có thể nhớ được lời giới thiệu của tên thích khách kia, hắn gọi Bạch Y Tuyết, mục đích chỉ muốn giết một mình ta, vừa rồi mới từ miệng mấy người nghĩa sĩ kia mới biết, người này chính là một trong những kiếm khách đứng đầu đương thời, bọn hắn nỗ lực chống trả, bất quá cũng chỉ là may mắn mà thôi...
Hà Hán Thanh nhẹ nhàng nói.
Hai con mắt mờ mờ, lóe ra vẻ lạnh lẽo sâu thẳm, nhắm thẳng tới mặt Hàn Sơn Hà.
- Bạch Y Tuyết? Quả nhiên là hắn?
Hàn Sơn Hà cũng cảm thấy ngơ ngác, bản năng truy vấn một câu.
- Hàn Đại Nguyên soái cũng cảm thấy ngoài ý muốn sao? Thực sự chính là vị đỉnh phong kiếm khách trong truyền thuyết này.
Hà Hán Thanh ấm áp nói:
- Chỉ có điều không biết, từ lúc nào mà lão hủ đắc tội vị ẩn sĩ này, lại đến dồn ép ta như vậy?!
Xoát!
Hàn Sơn Hà khẽ chuyển suy nghĩ, lập tức mồ hôi lạnh tuôn đầy người.
Lấy trình độ phối hợp ăn ý của tám người này, coi như thời điểm hắn đứng ở đỉnh phong, chỉ sợ cũng phải có một phen ác chiến, dù vậy cũng chỉ có thể chém giết một hai tên, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy, tuyệt đối không thể chém toàn bộ tám người.
Mà thế cục bây giờ, trái lại hoàn toàn nghiêng về một bên, hiểm tượng hoàn sinh.
Trong tám người của đối phương, cố nhiên cũng có người thụ thương, nhưng sự phối hợp của bọn hắn, lại nghiêm mật vô cùng, hắn gắng sức tìm kiếm, cũng không thấy bất kỳ điểm đột phá nào đáng nói.
“Con mẹ nó, ta lại bị hố...”
Bạch Y Tuyết vừa kiệt lực chống đỡ, vừa phản kích, vừa mắng thầm trong lòng, phẫn hận không thôi. Tên hỗn đản kia, nói cái gì mà nhiệm vụ đơn giản, chỉ cần giết một lão hủ nho sinh...
Nhưng rõ ràng, nơi này so với cái gọi là đầm rồng hang hổ còn nguy hiểm vạn lần!
Ngay lúc này, một cỗ cảm giác nguy hiểm thản nhiên dâng lên.
Bạch Y Tuyết hét lớn một tiếng, một kiếm phân ra tám đạo kiếm quang, đồng thời đánh lui tám người, lúc đầu mới quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một lão giả, râu tóc bạc phơ, đứng trong sân, chắp tay nhìn hắn.
Trên người lão giả kia tự nhiên mà tràn ra một cỗ khí thế, vĩ ngạn như núi, thâm trầm như biển.
Cho đến giờ phút này, Bạch Y Tuyết mới chính thức giật nảy mình, bởi chỉ dựa vào cỗ khí thế này, hắn liền có thể biết rõ, tu vi của đối phương, so với hắn lúc toàn thịnh còn cao hơn!
Người này là ai?
Chỉ thấy lão giả kia nhàn nhạt nói:
- Lão hủ chính là Hà Hán Thanh, không biết Bạch Y Tuyết Bạch đại kiếm khách, vì cái gì lại muốn giết ta?
Trái tim Bạch Y Tuyết lạnh buốt.
Con mẹ nó!
Bị hố!
Tên tiểu bạch kiểm kia, quả không phải thứ tốt.
Người như vậy... Tu vi hẳn là đã vượt qua cấp độ cực hạn, thủ hạ lại có tới tám cao thủ đỉnh phong, vậy mà tên hỗn đản kia lại để hắn đơn thương độc mã tới ám sát...
Con mẹ nó a, rõ là kểu lão tử đến chịu chết...
Việc đã đến nước này, nhất định phải quyết định thật nhanh, mau chóng rời đi mới là thượng sách.
Nếu không, hắn có thể thực phải chết ở đây.
Vừa nghĩ đên đây, Bạch Y Tuyết hét lớn một tiếng, cả người nhanh chóng cực tốc xoay tròn, thân thể như biến thành một con quay khổng lồ, kiếm quang bắn ra hàn quang lít nha lít nhít, càng lúc càng kịch liệt.
Cùng lúc đó, hàn phong cũng tùy theo mà gào thét.
Bạch Y Tuyết hét dài một tiếng:
- Ai cản ta đều phải chết!
Âm thanh còn chưa dứt, người đã phi đến, Bạch Y Tuyết tựa như một tấm lụa kiếm quang lăn tới, kiếm quang phóng tới tận trời, xông thẳng tới hướng ba người ở đầu tương!
Sống hay chết, quyết định bởi hành động này!
Nếu còn không xông ra được, như vậy, hắn thực sự sẽ phải kết thúc ở đây!
Năm người còn lại đông thời hét lớn một tiếng, đao thương kiếm côn chùy đồng thời công kích tới trục lăn, hung hăng đập xuống!
Hiển nhiên là muốn ngăn địch, tiêu diệu phong mang kiếm thế của Bạch Y Tuyết.
Đối mặt với năm đạo công kích, Bạch Y Tuyết không tránh không né, ngay cả hướng lăn cũng không đổi, tựa như một đầu trường long bay đi, tất cả binh khí, sau khi nện vào kiếm quang Nhân Kiếm hợp nhất, chỉ có thể tạo ra một trận gợn sóng, nhưng lại không đủ ngăn cản thế đi dù chỉ một chút.
- Tránh ra, để hắn đi!
Hà Hán Thanh chau mày, quát.
Tu vi của hắn còn trên Bạch Y Tuyết, đương nhiên có thể thấy rõ rõ ràng ràng, Bạch Y Tuyết đang thực sự liều mạng.
Nếu ba tên thuộc hạ trên tường cưỡng ép chặn đường, có nhiên có cơ hội lớn giữ Bạch Y Tuyết lại, nhưng ba người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tổn thất như vậy, trước mắt, hắn không nỡ, cũng không nổi!
Sau khi hắn bị Lăng Tiêu Túy đánh trọng thương, với thương thế trong người, chỉ có thể lấy khí thể mà dọa người, căn bản không thể ra tay ngăn trở.
Ba người trên đầu tương kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời tách ra hai bên, nhưng binh khí trong tay nhao nhao bay ra, lấy tư thái càn khôn sinh sinh đánh xuống kiếm quang.
Kiếm quang hiện lên một trận tán loạn, Bạch Y Tuyết phun thẳng một ngụm máu, nhưng xu thế kiếm quang càng lúc càng nhanh, tựa như lưu tính lóe qua bầu trời, nháy cái rồi biến mất.
Đảo mắt, bầu trời khôi phục lại vẻ hoàn toàn yên tĩnh.
Thời khắc cuối cùng, Bạch Y Tuyết còn quay đầu nhìn thoáng lại, chỉ thấy Hà Hán Thanh kia cũng không xuất thủ, mới rốt cục yên tâm. Chỉ cần lão đầu này không xuất thủ, như vậy, cái mạng của hắn có thể thêm tám thành nắm chắc trở lại.
Bạch Y Tuyết biến mất nơi phương xa, tốc độ nhanh đến cực điểm, tám người đều biết, có đuổi cũng không đuổi kịp. Hơn nữa, tu vi đối phương hơn xa bọn hắn, coi như thực sự đuổi kịp, kết quả cũng chỉ là đưa đồ nhắm cho đối phương mà thôi.
- Không cần đuổi.
Hà Hán Thanh thở dài, nhíu chặt lông mày.
- Tên Bạch Y Tuyết này đã bị trọng thương... Lúc cuối phá vây, rõ là đã rối loạn tâm lý.
Một tên hộ vệ nói:
- Mặc dù lưu được cái mạng, tin rằng trong thời gian ngắn cũng không thể quay lại.
- Bất quá, tại sao hắn lại tới đây? Còn trực tiếp nhắm vào Hà lão đại nữa?!
Một tên hộ vệ khác đầy nghi hoặc nhìn Hà Hán Thanh.
- Nghe nói, hiện tại Bạch Y Tuyết là cận vệ của Hàn Sơn Hà, đặc biệt bảo vệ Hàn Sơn Hà an toàn trong phạm vi Ngọc Đường, phàm là Hàn Sơn Hà đi đâu làm gì, hắn đều đi kèm như hình với bóng... Nhưng, vị hộ vệ của Hàn Sơn Hà này, tại sao lại muốn đến ám sát lão đại?
Một tên hộ vệ lại hỏi.
Hà Hán Thanh trầm mặc một chút:
- A Tam, ngươi cầm danh thiếp của ta, mời Hàn Sơn Hà đến chỗ ta nói chuyện.
A Tam kia cười khổ:
- Lão đại, chuyện này thực không dễ làm a, nếu Hàn Sơn Hà đã làm thế, hắn sao còn dám tới? Nếu không phải hắn làm, hắn càng sẽ không đến!
Hà Hán Thanh thản nhiên:
- Sai! Bất kể là hắn làm hay không, hắn đều nhất định sẽ tới!
Trong con mắt của Hà Hán Thanh, ánh lên một tia hắc hí u ám, đó là một cỗ sát cơ sâm nhiên.
Thản nhiên nói:
- Mặc dù không phải là Hàn Sơn Hà làm, nhưng hắn nhất định cũng biết, chuyện hôm nay là như thế nào! Hắn cần biết! Hắn nhất định phải biết!
Thanh âm của Hà Hán Thanh lạnh lẽo, tựa như quỷ âm bay ra từ Cửu U Địa Ngục.
...
Hàn Sơn Hà vừa mới nằm xuống nghỉ trưa, còn chưa kịp nhắm mắt ngủ, đột nhiên đại môn Tiếp Thiên lâu đã bị đá bay.
Một thanh âm không chút cố kỵ vang lên:
- Đông Huyền đế quốc, Hàn Sơn Hà ở đẩu?!
Tám đại hộ vệ của Hàn Sơn Hà đồng thời đứng dậy, theo tiếng mà nhìn qua.
Lại thấy hai người bước qua đại môn, phẫn nộ mắng:
- Các ngươi là ai? Sao lại dám tới đây hô to gọi nhỏ?
Người tới trực tiếp kêu tên húy của Hàn Đại Nguyên soái, quả thực là không có chút gia giáo!
Người đứng ở cửa lạnh lùng nói:
- Phụng mệnh Hà đại nhân, mời Hàn Sơn Hà, Hàn Đại Nguyên soái qua phủ một chuyến.
Nói, một tấm thiếp mời bay tới.
Hàn Sơn Hà nhìn thiếp mời, kinh ngạc một trận.
Hà Hán Thanh?
Vị vân nhân lãnh tụ, nho học tông sư Ngọc Đường này, sao lại vô duyên vô cớ tìm mình?
Hơn nữa, thái độ không chút lễ phép.
Chuyện này, chẳng những hiếm lạ, càng thêm quái lạ!
Vô luận nói thế nào, đối với lời mời của Hà Hán Thanh, Hàn Sơn Hà cuối cùng vẫn muốn đi.
Dù cách mời, hay thuộc hạ của đối phương không được tốt lắm, nhưng chỉ cần thân phận văn đàn cự phách, nho môn lãnh tụ, nếu đã chủ động mời, Hàn Sơn Hà không thể không đi, không đến chính là thất lễ, mà không phải mình Hàn Sơn Hà thất lễ, mà là cả Đông Huyền thất lễ, dù sau, thân phận hiện tại của Hàn Sơn Hà, chính là đại biểu toàn bộ quân đội, quan phương Đông Huyền đế quốc.
Nhưng khi Hàn Sơn Hà chính thức nhìn thấy Hà Hán Thanh, lại biết rằng, lần này, đúng là đến nhầm.
Coi như thất lễ cũng tốt, còn hơn trực tiếp đưa thân vào hiểm địa!
Hai người đối mặt, cuộc hội đàm nhanh chóng bắt đầu, vừa nói câu đầu, Hà Hán Thanh trực tiếp vào chủ đề chính...
- Nói ra thật xấu hổ, vừa rồi lão hủ bị người ám sát, chuyện này, hẳn là Hàn Đại Nguyên soái còn không biết a?
Hà Hán Thanh vừa pha trà, vừa dùng ngữ khí xem thường nói.
Hàn Sơn Hà ngần người:
- Ám sát?
Chuyện vừa phát sinh, Hà Hán Thanh đã phái người đến khách sạn.
Dù sao, Hàn Sơn Hà cũng đang trong Ngọc Đường đế quốc, tin tức sao có thể linh thông đến vậy?
Cho nên, tin tức này khẳng định chưa biết!
Nhưng, tại sao Hà lão lại hỏi câu này?
- Lại có người dám ám sát Hà lão, thực sự to gan bằng trời. Không biết đã bắt được thích khách kia hay chưa?
Hàn Sơn Hà lo lắng hỏi.
Lấy trí mưu của hắn, sao có thể không hiểu thâm ý của Hà Hán Thanh, càng nhìn ra thần sắc của Hà Hán Thanh, vô cùng không tốt, nhưng Hàn Sơn Hà có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chuyện này lại có quan hệ với bản thân.
- Bắt được? Không bắt được a!
Hà Hán Thanh lắc đầu thở dài:
- Thích khách kia có tu vi cao thâm, đến hành thích cũng là đến một cách quang minh chính đại, đường hoàng bước qua cửa lớn, nếu lão hủ không có mấy vị nghĩa sỉ liều mình giữ gìn, hơn nữa tên thích khách kia coi thường tòa viện này, e là lúc này không ngồi được ở đây!
- A? Chính diện hành thích? Thích khách kia thực là lớn mật, ngài có biết thân phận thích khách kia là ai? Nên thông báo truy bắt quy án mới phải a...
Hàn Sơn Hà cảm khái nói, hiện tại, hắn càng không hiểu mục đích Hà Hán Thanh mời mình đến đây làm gì, ngươi chọc phải thích khách, chẳng nhẽ còn có thể quan hệ với Nguyên soái nước khác như ta? Chẳng nhẽ thích khách là do ta phái ra?!
- Truy bắt? Nói thì dễ, lão hủ chỉ là một kẻ nho sinh văn nhược, tu vi võ đạo yếu đuối, vẻn vẹn chỉ có thể nhớ được lời giới thiệu của tên thích khách kia, hắn gọi Bạch Y Tuyết, mục đích chỉ muốn giết một mình ta, vừa rồi mới từ miệng mấy người nghĩa sĩ kia mới biết, người này chính là một trong những kiếm khách đứng đầu đương thời, bọn hắn nỗ lực chống trả, bất quá cũng chỉ là may mắn mà thôi...
Hà Hán Thanh nhẹ nhàng nói.
Hai con mắt mờ mờ, lóe ra vẻ lạnh lẽo sâu thẳm, nhắm thẳng tới mặt Hàn Sơn Hà.
- Bạch Y Tuyết? Quả nhiên là hắn?
Hàn Sơn Hà cũng cảm thấy ngơ ngác, bản năng truy vấn một câu.
- Hàn Đại Nguyên soái cũng cảm thấy ngoài ý muốn sao? Thực sự chính là vị đỉnh phong kiếm khách trong truyền thuyết này.
Hà Hán Thanh ấm áp nói:
- Chỉ có điều không biết, từ lúc nào mà lão hủ đắc tội vị ẩn sĩ này, lại đến dồn ép ta như vậy?!
Xoát!
Hàn Sơn Hà khẽ chuyển suy nghĩ, lập tức mồ hôi lạnh tuôn đầy người.
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ