Ta Là Chí Tôn
Chương 145: Bức họa trong Ngự Thư phòng
Liên tiếp thúc giục, mãi chi đến khi cỗ kiệu đã sắp tiếp cận hoàng cũng, Lão Nguyên soái mới có thể bình ổ chấm com lại sự lo lắng gấp gáp kia.
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi lần cuối. Chuyện này, là thật sao?
Thu Kiếm Hàn nghiêm túc nhìn Vân Dương:
- Bây giờ còn chưa tiến vào hoàng cung, còn kịp; còn có thể khoang nhượng. Nhưng một khi tiến vào hoàng cung, nếu có bất kỳ sơ sót... Mạng nhỏ này của ngươi, vô luận thế nào đều giữ không được!
- Tiểu chất mặc dù hoàn khố, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, quan hệ tới quốc gia đại sự, sao lại dám hồ nháo, việc này quả quyết không giả.
Vân Dương nghĩa chính ngôn tử nói.
- Đừng nhắc đền hoàn khố...
Thu Kiếm Hàn nhức đầu nói.
Vừa gặp phải chuyện gì, là con hàng này lại đội hai chữ hoàn khố lên đầu hắn, phảng phất như đó là chỗ dựa vững chắc của hắn vậy.
Thực sự là đủ rồi!
Hoàn khố có thể dùng như vậy sau?
Ngươi cho rằng lão phu không biết ngươi giả hoàn khố?
Bịch một tiếng, Thu Kiếm Hàn đá một cước lên mông Vân Dương:
- Bớt nói nhảm! Cùng lão tử vào!
Lão Nguyên soái là thân phận cỡ nào, hắn tự tiến cung kiến vua, đương nhiên là một đường thông suốt, không chút cản trở.
Sau khi thông báo, hai ngươi thuận lợi bước vào Ngự Thư phòng.
Chit thấy hoàng đế bệ hạ diện một thân hoàng bào óng ánh, đang đứng trước bản đồ cương vực Ngọc Đường đế quốc, trong tay cẩm một bản tấu chương, chau mày, không khí vô cùng ngột ngạt nặng nề.
- Lão Thu tới a.
Nhìn thấy Thu Kiếm Hàn tiến đến, hoàng đế bệ hạ cũng thu lại bộ dạng lúc trước, đầu tiên là thở dài một tiếng, sau đó trực tiếp tố khổ:
- Hà Đồng bị hồng thủy tàn phá bừa bãi, trăm vạn nhân khẩu trôi dạt khắp nơi, Lão Thu a, mau... Chuyện này...
Nói đến đây mới nhìn thấy Vân Dương cùng theo vào, không khỏi khẽ giật mình:
- Ngươi cũng tới.
Vân Dương nghe vậy giống như bị dọa giật nảy mình, làm ra bộ dạng vô cùng ngoài ý muốn:
- Cái này... Ngọc... Bá bá? Ách... Bệ hạ... Cái này...
Lão Nguyên soái đập tay lên ót hắn, cả giận nói:
- Vẫn còn giả bộ! Nói tiếng người cho ta!
Hoàng đế bệ hạ cười ha ha, khoát tay ngăn lại:
- Đều không phải người ngoài, ngại gì nói chút chuyện phiếm, người tới, thưởng ghế.
Nhìn thấy hai người đã an ổn ngồi xuống, hoàng đế bệ hạ lại tự mình đứng lên, cau mày:
- Lần này, Hà Đông bị lũ lụt... Quá bất ngờ, thực sự quá đột nhiên, khó thể đối ứng a!
- Hồng thủy của Lão Long giang đột nhiên tàn phá bừa bãi, hơn phân nửa là cùng trận mưa lớn lúc trước có quan hệ. Thủy thế tăng lên một bậc, rối cục dẫn đến vỡ đề, ba sáu huyện gặp tai họa, thành thiên tai...
Lão Nguyên ; soái cũng thở dài:
- Đối với đế quốc mà nói, trận thiên tai này chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại còn đổ thêm sương, bên Hộ bộ kia nói thế nào? Có đưa ra phương pháp đối ứng chưa?
- Còn có thể có phương pháp đối ứng gì nữa? Quốc khố đã rỗng, không bột đố gột nên hồ thôi!
Hoàng đế bệ hạ lấy tay vuốt mi tâm, thở dài thật sâu:
- Hiện tại, trong quốc khố chỉ còn ba trăn vạn lượng bạc, hơn nữa, số tiền này tiền thưởng chuẩn bị dùng để ban cho tướng sĩ Đông Cung... Trong đó còn có không ít là quan lương. Thậm chí ngay cả dùng để khao thưởng, cũng đã xa xa không đủ, càng không nói đến những việc khác.
- Hộ bộ đưa lên ý kiến, nếu muốn nhanh chóng khắc phục hậu quả lũ lụt, ổ định lòng dân, liền phải đem hết số bạc này dùng để chẩn tai. Tạm thời không khảo tam quân nữa... Trước phải cứu trợ mấy trăm vạn nạn dân. Hơn nữa, mặc dù như thế, vẫn chỉ như hạt cát trong sa mạc, xa xa ; không đủ...
Đôi mày kiếm của Lão Nguyên soái khẽ nhíu lại. Nhịn không được nói:
- Bệ hạ, việc này tuyệt không thể thực hiện, tướng sĩ đã đổ máu chém giết, chinh chiến bảo vệ quốc gia, có thể nói là bách tử nhất sinh. Nếu ngay cả ban thưởng trợ cấp cơ bản đều không có, thậm chỉ ngay cả quân lương cũng không thanh toán đủ, chẳng phải là làm lạnh lòng các tướng sĩ sao? Lúc đó, trên chiến trường, còn ai chịu dùng hết sức, còn có ai chịu bán mạng! Bệ hạ, xin người nghĩ lại.
Hoàng đế bệ hạ lần nữa ray ray trán:
- Trẫm đương nhiên biết điều này, chỉ bất quá, hiện tại không bột đố gột nên hồ, không chỉ có bên Hộ bộ nói như vậy, ngay cả trẫm cũng chỉ có thể nói như vậy...
Thu Kiếm Hàn nhíu chặt lông mày, càng thấy hoàng đế bệ hạ có chút không thích hợp.
Từ trước đến nay, phong cách hành xử của hoàng đế bệ hạ luôn luôn cứng như thép, lôi lệ phong hành, nếu trước kia gặp chuyện như vầy, phương thức giải quyết của bệ hạ luôn là quả quyết thanh thoát, luôn có thủ đoạn khiến văn võ bá quan đều phải đi vào khuôn khổ.
Nhưng lần này, sao lại dùng thủ đoạn ứng đối mềm yếu vậy?
Thậm chí... Không hề có ; lực, tựa như chắc chắn không thể làm gì được!
- Trẫm cũng biết, mạnh mẽ ngắt quân lương, sẽ khiến tướng sĩ lạnh lòng, nhưng sự cấp tòng quyền, chuyện lũ lụt đã là vấn đề như lửa sém lông mày... Có thể nói, trong đầy trâm có vô số kế sách, muốn làm gì cũng không phải vấn đề khó khăn.
Hoàng đế Bệ hạ lại lấy tay ray ray trán, vẻ tâm phiền ý loạn hiện rõ trên mặt:
- Nhưng, trẫm thực không muốn làm như vậy... Quá phiền toái...
Lão Nguyên soái cùng Hoàng đế Bệ hạ nói chuyện.
Vân Dương thì từ mới bắt đầu đã phối hợp, ngồi nhìn đánh giá Ngự Thư phòng, không làm phiền hai người họ.
Cái Ngự Thư phòng này, là nơi Hoàng đế Bệ hạ phê duyệt tấu chương, thậm chí là nơi mà đại thân thân cận của ngài cùng nghi sự, nhưng nơi này, thực quá bình thường.
Cơ hồ không có bất kỳ vật trang trí nào đáng kể.
Đến mức khi Vân Dương vừa mới tiến vào, chỉ thấy trong phòng có chấm com mỗi hai bức tranh.
Một bức treo trên vách tường bên trái chỗ Hoàng đế Bệ hạ đang ngồi, đó là một bức tranh vẽ cảnh tượng Phong Vân Thủy Hỏa Lôi Điện dâng trào. Nhìn như quái dị, dị trạng thiên địa khí tượng đều xuất hiện, tựa như ngày tận thế.
Nhưng Vân Dương biết, bức họa này, đại biểu cho Cửu Tôn, ý nghĩa chân thực chính là cnt giáng thế, tụ hợp tại Ngọc Đường.
Vậy mà Hoàng đế Bệ hạ đem chân dung Cửu Tôn đặt ở đây!
Điều này khiến Vân Dương không khỏi đột nhiên chấn động.
Về phần một bức họa khác thì ở sau lưng Hoàng đế Bệ hạ, chấm com thế nhưng bức họa này, khiến Vân Dương phải nhìn chăm chú, gần như không muốn dời mắt đi.
Bức vẽ, cảnh tượng rõ ràng là ở trong ngự thư phòng này, một thanh niên trường thân ngọc lập, hai tay chắp về phía sau, khẽ ngẩng đầu, con mắt nhìn về phía xa xăm.
Người này diện một thân hoàng bào, phía trên còn theey mấy đầu Kim Long giương nanh múa vuốt.
Khiến cho hình ảnh thanh niên kia càng thêm mấy phần tôn chấm com quý.
Gương mặt thanh niên mang theo đường con nhu hòa mà lại kiên cường, ánh mắt thâm thúy, có chút trầm tư sầu lo, tựa như thấy được cái khổ của thương sinh thiên hạ, tràn đầy ý cảnh trách trời thương dân.
Hoàng bào lấp alnhs, còn có Kim Long giơ vuốt, rõ ràng là phục sức của thái tử!
Người trong tranh là đương kim thái tử?!
Nhưng người trrnr bức họa, rõ không phải là thái tử, hắn đã từng gặp thái tử, Vân Dương có thể khẳng định, từ trước đến nay, hắn chưa từng gặp qua người này!
Nhưng cũng không biết vì sao, rõ ràng chưa từng gặp qua người này, Vân Dương lại có một cảm giác không hiểu, người này với hắn vô cùng quen thuộc! Tựa hồ, có một cảm giác như huyết mạch tương dung, vô cùng thân chấm com thiết!
Nhất là ánh mắt kia.
Tựa hồ ánh mắt đó có thể nhìn thẳng vào lòng hắn.
Vân Dương nhìn thêm một chút, thấy nhịp tim bản thân ngày càng đập mạnh, trước mắt, không kìm được mà cảm thấy mông lung, một cảm giác hoa mắt váng đầu thản nhiên xâm chiếm hắn.
Trong đầu, như có một đạo thiểm điện bổ qua.
Vân Dương đột nhiên nhớ tới, ngày đó, trước khi hắn trọng thương gục ngã...
Lại trong lúc hôn mê, tựa hồ trên một con đường, gặp được mấy vị ca ca.
Người dẫn đầu, chính là Lão Đại Thổ Tôn.
Lúc đó, hắn không mang mặt nạ.
Hắn cứ như vậy mà nhìn mình, hai mắt đầy sự chìu mến cùng thương xót, với sự tín nhiện cưng chiều không rằng buộc, sau đó, đột nhiên đá hắn một cước, mắng: “Cút về! Vĩnh viễn không được quay lại đây!”
Khuôn mặt đó, thần vận đó, ánh mắt đó, biểu lộ đó, lại cùng người trong bức vẽ này, giống nhau như đúc!
“Lão Đại...”
Vân Dương cảm thấy lồng ngực đập mạnh, hai chữ xông ra từ tận đáy lòng.
Hắn thấy lòng mình đau như cắt, đột nhiên cổ họng thấy ngòn ngọt, oa một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.
Lão Nguyên soái cùng Hoàng đế Bệ hạ đang cau mày nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người oa một cái, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Vân Dương đột nhiên điên cuồng phun máu.
Hai người thấy thế tự nhiên cũng cùng nhau giật nảy mình, chăm chú quan sát, chỉ thấy khuôn mặt Vân Dương thoáng cái đã vàng như giấy, thân thể lung lay sắp gục.
Lão Nguyên soái tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lại Vân Dương, Hoàng đế Bệ hạ cũng lấy làm kinh hãi:
- Đứa nhỏ này sao vậy?
Thu Kiếm Hàn thở dài:
- Tiểu gia hỏa này, mấy người trước không biết làm thế nào, đột nhiên luyện công tẩu hỏa nhập ma. Liên tiếp hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền, Kém chút liền ô hô ai tai, đến nay cũng mới tỉnh không được mấy ngày, chắc còn chưa hoàn toàn hồi phục, động tới bệnh cũ trước đó?!
Hoàng đế Bệ hạ ân cần nói:
- Không sao chứ?
- Ta không sao.
Vân Dương hít sâu một hơi, cười khổ nói, vận công một lát:
- Bệ hạ không cần lo lắng, vừa rồi chẳng qua là ngẫu nhiên dẫn động kinh mạch mất cân đối, xúc động tụ huyết của bệnh cũ trong người, trong lúc nhất thời không nhịn được, làm bẩn thư phòng của bệ hạ, còn xin bệ hạ thứ tội.
- Ai, có thương tích trong người, tội tình gì.
Hoàng đế Bệ hạ lơ đễnh khoát khoát tay:
- Bất quá, đứa nhỏ nhà ngươi thực đúng là, thương nặng như vậy không ở nhà dưỡng thương cho tốt, còn chạy tới chạy lui làm cái gì? Chờ chút, ta truyền ngự y đến khám cho ngươi một chút, không nên lưu lại mầm bệnh!
Vân Dương nhếch miệng cười cười:
- Tính ta không chịu ngồi yên, ha ha...
Khẽ đè khí huyết sôi trào xuống, sắc mặt khó coi cũng dần khôi phục hồng hào. Chỉ có kinh đào hãi lãng nơi đáy lòng là vẫn chưa thể bình phục.
Đó là chân dung Lão Đại!
Đó là chân dung Thổ Tôn!
Nhưng... Chân dung Thổ Tôn, sao lại treo ở đây? Tậm chí, sao lão đại lại mặc phục sức của thái tử?!
Vân Dương chỉ thấy trong đầu như có vũ trụ nổ tung, mơ hồ đoán được mấy phần, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhìn khuôn mặt Hoàng đế Bệ hạ cùng người trên bức họa, có tới tám phần tương tự...
Trong lòng Vân Dương như có hồng thủy trào qua, khó mà lắng lại.
Lão Nguyên soái kỳ quái nhìn thoáng qua Vân Dương một cía, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn mà không khỏi ho khan một cía.
Hôm nay tiến cung, chính vì chuyện cấp báo của tiểu tử này, còn đang trông cậy vào hắn mở miệng, đánh vỡ bí ẩn a, kết quả, trong lúc mấu chốt này, hắn lại câm như hến...
Lão tử phí sức mới mang được ngươi vào cung như vậy, coi như đến cái quần còn cởi sạch rồi, vậy mà ngươi để lão tử xem mấy cái này?!
Vân Dương ho khan một cái, miễn cưỡng thu lại suy nghĩ miên mãn, nhìn thoáng qua Thu Kiếm Hàn, nháy mắt ra hiệu.
Thu Kiếm Hàn cảm thấy, bụng hắn bị cái nhìn này của Vân Dương tức đến phát nổ.
Hóa ra nửa ngày nay, tên hỗn đản này chấm com không nghe vào tai bất cứ vấn đề gì?!
Lão phu ở đây cãi cọ nửa ngày, cũng chỉ là lãng phí mấy ngụm nước bọt sao?
Nếu đây không phải là Ngự Thư phòng, Thu Lão Nguyên soái cảm thấy mình tuyệt đối sẽ túm tên tiểu tử này lại, cởi quần, hung hăng đáng mông hắn mấy cái! Đánh không nát cái mông này, tuyệt không thể trút giận.
...
-------------------
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi lần cuối. Chuyện này, là thật sao?
Thu Kiếm Hàn nghiêm túc nhìn Vân Dương:
- Bây giờ còn chưa tiến vào hoàng cung, còn kịp; còn có thể khoang nhượng. Nhưng một khi tiến vào hoàng cung, nếu có bất kỳ sơ sót... Mạng nhỏ này của ngươi, vô luận thế nào đều giữ không được!
- Tiểu chất mặc dù hoàn khố, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, quan hệ tới quốc gia đại sự, sao lại dám hồ nháo, việc này quả quyết không giả.
Vân Dương nghĩa chính ngôn tử nói.
- Đừng nhắc đền hoàn khố...
Thu Kiếm Hàn nhức đầu nói.
Vừa gặp phải chuyện gì, là con hàng này lại đội hai chữ hoàn khố lên đầu hắn, phảng phất như đó là chỗ dựa vững chắc của hắn vậy.
Thực sự là đủ rồi!
Hoàn khố có thể dùng như vậy sau?
Ngươi cho rằng lão phu không biết ngươi giả hoàn khố?
Bịch một tiếng, Thu Kiếm Hàn đá một cước lên mông Vân Dương:
- Bớt nói nhảm! Cùng lão tử vào!
Lão Nguyên soái là thân phận cỡ nào, hắn tự tiến cung kiến vua, đương nhiên là một đường thông suốt, không chút cản trở.
Sau khi thông báo, hai ngươi thuận lợi bước vào Ngự Thư phòng.
Chit thấy hoàng đế bệ hạ diện một thân hoàng bào óng ánh, đang đứng trước bản đồ cương vực Ngọc Đường đế quốc, trong tay cẩm một bản tấu chương, chau mày, không khí vô cùng ngột ngạt nặng nề.
- Lão Thu tới a.
Nhìn thấy Thu Kiếm Hàn tiến đến, hoàng đế bệ hạ cũng thu lại bộ dạng lúc trước, đầu tiên là thở dài một tiếng, sau đó trực tiếp tố khổ:
- Hà Đồng bị hồng thủy tàn phá bừa bãi, trăm vạn nhân khẩu trôi dạt khắp nơi, Lão Thu a, mau... Chuyện này...
Nói đến đây mới nhìn thấy Vân Dương cùng theo vào, không khỏi khẽ giật mình:
- Ngươi cũng tới.
Vân Dương nghe vậy giống như bị dọa giật nảy mình, làm ra bộ dạng vô cùng ngoài ý muốn:
- Cái này... Ngọc... Bá bá? Ách... Bệ hạ... Cái này...
Lão Nguyên soái đập tay lên ót hắn, cả giận nói:
- Vẫn còn giả bộ! Nói tiếng người cho ta!
Hoàng đế bệ hạ cười ha ha, khoát tay ngăn lại:
- Đều không phải người ngoài, ngại gì nói chút chuyện phiếm, người tới, thưởng ghế.
Nhìn thấy hai người đã an ổn ngồi xuống, hoàng đế bệ hạ lại tự mình đứng lên, cau mày:
- Lần này, Hà Đông bị lũ lụt... Quá bất ngờ, thực sự quá đột nhiên, khó thể đối ứng a!
- Hồng thủy của Lão Long giang đột nhiên tàn phá bừa bãi, hơn phân nửa là cùng trận mưa lớn lúc trước có quan hệ. Thủy thế tăng lên một bậc, rối cục dẫn đến vỡ đề, ba sáu huyện gặp tai họa, thành thiên tai...
Lão Nguyên ; soái cũng thở dài:
- Đối với đế quốc mà nói, trận thiên tai này chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại còn đổ thêm sương, bên Hộ bộ kia nói thế nào? Có đưa ra phương pháp đối ứng chưa?
- Còn có thể có phương pháp đối ứng gì nữa? Quốc khố đã rỗng, không bột đố gột nên hồ thôi!
Hoàng đế bệ hạ lấy tay vuốt mi tâm, thở dài thật sâu:
- Hiện tại, trong quốc khố chỉ còn ba trăn vạn lượng bạc, hơn nữa, số tiền này tiền thưởng chuẩn bị dùng để ban cho tướng sĩ Đông Cung... Trong đó còn có không ít là quan lương. Thậm chí ngay cả dùng để khao thưởng, cũng đã xa xa không đủ, càng không nói đến những việc khác.
- Hộ bộ đưa lên ý kiến, nếu muốn nhanh chóng khắc phục hậu quả lũ lụt, ổ định lòng dân, liền phải đem hết số bạc này dùng để chẩn tai. Tạm thời không khảo tam quân nữa... Trước phải cứu trợ mấy trăm vạn nạn dân. Hơn nữa, mặc dù như thế, vẫn chỉ như hạt cát trong sa mạc, xa xa ; không đủ...
Đôi mày kiếm của Lão Nguyên soái khẽ nhíu lại. Nhịn không được nói:
- Bệ hạ, việc này tuyệt không thể thực hiện, tướng sĩ đã đổ máu chém giết, chinh chiến bảo vệ quốc gia, có thể nói là bách tử nhất sinh. Nếu ngay cả ban thưởng trợ cấp cơ bản đều không có, thậm chỉ ngay cả quân lương cũng không thanh toán đủ, chẳng phải là làm lạnh lòng các tướng sĩ sao? Lúc đó, trên chiến trường, còn ai chịu dùng hết sức, còn có ai chịu bán mạng! Bệ hạ, xin người nghĩ lại.
Hoàng đế bệ hạ lần nữa ray ray trán:
- Trẫm đương nhiên biết điều này, chỉ bất quá, hiện tại không bột đố gột nên hồ, không chỉ có bên Hộ bộ nói như vậy, ngay cả trẫm cũng chỉ có thể nói như vậy...
Thu Kiếm Hàn nhíu chặt lông mày, càng thấy hoàng đế bệ hạ có chút không thích hợp.
Từ trước đến nay, phong cách hành xử của hoàng đế bệ hạ luôn luôn cứng như thép, lôi lệ phong hành, nếu trước kia gặp chuyện như vầy, phương thức giải quyết của bệ hạ luôn là quả quyết thanh thoát, luôn có thủ đoạn khiến văn võ bá quan đều phải đi vào khuôn khổ.
Nhưng lần này, sao lại dùng thủ đoạn ứng đối mềm yếu vậy?
Thậm chí... Không hề có ; lực, tựa như chắc chắn không thể làm gì được!
- Trẫm cũng biết, mạnh mẽ ngắt quân lương, sẽ khiến tướng sĩ lạnh lòng, nhưng sự cấp tòng quyền, chuyện lũ lụt đã là vấn đề như lửa sém lông mày... Có thể nói, trong đầy trâm có vô số kế sách, muốn làm gì cũng không phải vấn đề khó khăn.
Hoàng đế Bệ hạ lại lấy tay ray ray trán, vẻ tâm phiền ý loạn hiện rõ trên mặt:
- Nhưng, trẫm thực không muốn làm như vậy... Quá phiền toái...
Lão Nguyên soái cùng Hoàng đế Bệ hạ nói chuyện.
Vân Dương thì từ mới bắt đầu đã phối hợp, ngồi nhìn đánh giá Ngự Thư phòng, không làm phiền hai người họ.
Cái Ngự Thư phòng này, là nơi Hoàng đế Bệ hạ phê duyệt tấu chương, thậm chí là nơi mà đại thân thân cận của ngài cùng nghi sự, nhưng nơi này, thực quá bình thường.
Cơ hồ không có bất kỳ vật trang trí nào đáng kể.
Đến mức khi Vân Dương vừa mới tiến vào, chỉ thấy trong phòng có chấm com mỗi hai bức tranh.
Một bức treo trên vách tường bên trái chỗ Hoàng đế Bệ hạ đang ngồi, đó là một bức tranh vẽ cảnh tượng Phong Vân Thủy Hỏa Lôi Điện dâng trào. Nhìn như quái dị, dị trạng thiên địa khí tượng đều xuất hiện, tựa như ngày tận thế.
Nhưng Vân Dương biết, bức họa này, đại biểu cho Cửu Tôn, ý nghĩa chân thực chính là cnt giáng thế, tụ hợp tại Ngọc Đường.
Vậy mà Hoàng đế Bệ hạ đem chân dung Cửu Tôn đặt ở đây!
Điều này khiến Vân Dương không khỏi đột nhiên chấn động.
Về phần một bức họa khác thì ở sau lưng Hoàng đế Bệ hạ, chấm com thế nhưng bức họa này, khiến Vân Dương phải nhìn chăm chú, gần như không muốn dời mắt đi.
Bức vẽ, cảnh tượng rõ ràng là ở trong ngự thư phòng này, một thanh niên trường thân ngọc lập, hai tay chắp về phía sau, khẽ ngẩng đầu, con mắt nhìn về phía xa xăm.
Người này diện một thân hoàng bào, phía trên còn theey mấy đầu Kim Long giương nanh múa vuốt.
Khiến cho hình ảnh thanh niên kia càng thêm mấy phần tôn chấm com quý.
Gương mặt thanh niên mang theo đường con nhu hòa mà lại kiên cường, ánh mắt thâm thúy, có chút trầm tư sầu lo, tựa như thấy được cái khổ của thương sinh thiên hạ, tràn đầy ý cảnh trách trời thương dân.
Hoàng bào lấp alnhs, còn có Kim Long giơ vuốt, rõ ràng là phục sức của thái tử!
Người trong tranh là đương kim thái tử?!
Nhưng người trrnr bức họa, rõ không phải là thái tử, hắn đã từng gặp thái tử, Vân Dương có thể khẳng định, từ trước đến nay, hắn chưa từng gặp qua người này!
Nhưng cũng không biết vì sao, rõ ràng chưa từng gặp qua người này, Vân Dương lại có một cảm giác không hiểu, người này với hắn vô cùng quen thuộc! Tựa hồ, có một cảm giác như huyết mạch tương dung, vô cùng thân chấm com thiết!
Nhất là ánh mắt kia.
Tựa hồ ánh mắt đó có thể nhìn thẳng vào lòng hắn.
Vân Dương nhìn thêm một chút, thấy nhịp tim bản thân ngày càng đập mạnh, trước mắt, không kìm được mà cảm thấy mông lung, một cảm giác hoa mắt váng đầu thản nhiên xâm chiếm hắn.
Trong đầu, như có một đạo thiểm điện bổ qua.
Vân Dương đột nhiên nhớ tới, ngày đó, trước khi hắn trọng thương gục ngã...
Lại trong lúc hôn mê, tựa hồ trên một con đường, gặp được mấy vị ca ca.
Người dẫn đầu, chính là Lão Đại Thổ Tôn.
Lúc đó, hắn không mang mặt nạ.
Hắn cứ như vậy mà nhìn mình, hai mắt đầy sự chìu mến cùng thương xót, với sự tín nhiện cưng chiều không rằng buộc, sau đó, đột nhiên đá hắn một cước, mắng: “Cút về! Vĩnh viễn không được quay lại đây!”
Khuôn mặt đó, thần vận đó, ánh mắt đó, biểu lộ đó, lại cùng người trong bức vẽ này, giống nhau như đúc!
“Lão Đại...”
Vân Dương cảm thấy lồng ngực đập mạnh, hai chữ xông ra từ tận đáy lòng.
Hắn thấy lòng mình đau như cắt, đột nhiên cổ họng thấy ngòn ngọt, oa một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.
Lão Nguyên soái cùng Hoàng đế Bệ hạ đang cau mày nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người oa một cái, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Vân Dương đột nhiên điên cuồng phun máu.
Hai người thấy thế tự nhiên cũng cùng nhau giật nảy mình, chăm chú quan sát, chỉ thấy khuôn mặt Vân Dương thoáng cái đã vàng như giấy, thân thể lung lay sắp gục.
Lão Nguyên soái tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ lại Vân Dương, Hoàng đế Bệ hạ cũng lấy làm kinh hãi:
- Đứa nhỏ này sao vậy?
Thu Kiếm Hàn thở dài:
- Tiểu gia hỏa này, mấy người trước không biết làm thế nào, đột nhiên luyện công tẩu hỏa nhập ma. Liên tiếp hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền, Kém chút liền ô hô ai tai, đến nay cũng mới tỉnh không được mấy ngày, chắc còn chưa hoàn toàn hồi phục, động tới bệnh cũ trước đó?!
Hoàng đế Bệ hạ ân cần nói:
- Không sao chứ?
- Ta không sao.
Vân Dương hít sâu một hơi, cười khổ nói, vận công một lát:
- Bệ hạ không cần lo lắng, vừa rồi chẳng qua là ngẫu nhiên dẫn động kinh mạch mất cân đối, xúc động tụ huyết của bệnh cũ trong người, trong lúc nhất thời không nhịn được, làm bẩn thư phòng của bệ hạ, còn xin bệ hạ thứ tội.
- Ai, có thương tích trong người, tội tình gì.
Hoàng đế Bệ hạ lơ đễnh khoát khoát tay:
- Bất quá, đứa nhỏ nhà ngươi thực đúng là, thương nặng như vậy không ở nhà dưỡng thương cho tốt, còn chạy tới chạy lui làm cái gì? Chờ chút, ta truyền ngự y đến khám cho ngươi một chút, không nên lưu lại mầm bệnh!
Vân Dương nhếch miệng cười cười:
- Tính ta không chịu ngồi yên, ha ha...
Khẽ đè khí huyết sôi trào xuống, sắc mặt khó coi cũng dần khôi phục hồng hào. Chỉ có kinh đào hãi lãng nơi đáy lòng là vẫn chưa thể bình phục.
Đó là chân dung Lão Đại!
Đó là chân dung Thổ Tôn!
Nhưng... Chân dung Thổ Tôn, sao lại treo ở đây? Tậm chí, sao lão đại lại mặc phục sức của thái tử?!
Vân Dương chỉ thấy trong đầu như có vũ trụ nổ tung, mơ hồ đoán được mấy phần, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhìn khuôn mặt Hoàng đế Bệ hạ cùng người trên bức họa, có tới tám phần tương tự...
Trong lòng Vân Dương như có hồng thủy trào qua, khó mà lắng lại.
Lão Nguyên soái kỳ quái nhìn thoáng qua Vân Dương một cía, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn mà không khỏi ho khan một cía.
Hôm nay tiến cung, chính vì chuyện cấp báo của tiểu tử này, còn đang trông cậy vào hắn mở miệng, đánh vỡ bí ẩn a, kết quả, trong lúc mấu chốt này, hắn lại câm như hến...
Lão tử phí sức mới mang được ngươi vào cung như vậy, coi như đến cái quần còn cởi sạch rồi, vậy mà ngươi để lão tử xem mấy cái này?!
Vân Dương ho khan một cái, miễn cưỡng thu lại suy nghĩ miên mãn, nhìn thoáng qua Thu Kiếm Hàn, nháy mắt ra hiệu.
Thu Kiếm Hàn cảm thấy, bụng hắn bị cái nhìn này của Vân Dương tức đến phát nổ.
Hóa ra nửa ngày nay, tên hỗn đản này chấm com không nghe vào tai bất cứ vấn đề gì?!
Lão phu ở đây cãi cọ nửa ngày, cũng chỉ là lãng phí mấy ngụm nước bọt sao?
Nếu đây không phải là Ngự Thư phòng, Thu Lão Nguyên soái cảm thấy mình tuyệt đối sẽ túm tên tiểu tử này lại, cởi quần, hung hăng đáng mông hắn mấy cái! Đánh không nát cái mông này, tuyệt không thể trút giận.
...
-------------------
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ