Ta Là Chí Tôn
Chương 138: Bả tửu vân đoan thượng, y nhiên túy lăng tiêu!
Vân Dương thấy bốn tên gia hỏa như bị dạo mất hồn này, trong thời gian ngắn còn chưa thể hoàn dương được, dứt khoát tự kiểm tra thu hoạch chuyến đi Bách Trượng hồ vừa rồi.
Có rất nhiều Thiên Thủy Chi Tinh hòa vào thân thể hắn, nhưng Vân Dương vẫn không cảm thấy thân thể có gì biến hóa. Có lẽ chờ bốn tên gia hỏa này đi, hắn vào trong nước mới biết được cho tốt mà thứ đồ chơi này mang lại, dù sao cũng là Thủy chi tinh hoa, tự nhiên phải có nội tình đặc thù, chỗ tốt chính thức chưa hẳn đã có hiệu quả nhanh chóng...
...
Hoàng hôn cùng ngày.
Thiên Đường thành liên tiếp xảy ra mấy chuyện lớn.
Một người áo xanh xuất hiện từ hư không, đến trước cửa Thanh Vân phường.
Vân Dương như có cảm ứng, vội vã lao ra xem xét, vừa nhìn không khỏi kinh hỉ vạn phần, kêu lên một tiếng:
- Lăng đại ca!
Một tiếng gọi này, khiến toàn bộ người trong Thanh Vân phường đếu đột nhiên im bặt.
Người có thể khiến Vân Túy Nguyệt gọi là Lăng đại ca, có thể là ai?
Còn cần phải hỏi sao.
Đương nhiên là người được cả thế gian công nhận là đệ nhất thiên hạ, thần thoại trong truyền thuyết, Lăng Tiêu Túy!
- Nguyện Nhi!
Lăng Tiêu Túy mỉm cười bước vào Thanh Vân phường, khi chất siêu phàm thoát tục tỏa ra xung quang, khiến người gặp không thể không tự giác cúi đầu.
Ánh mắt chỉ quét qua, một luồng áp lực vô hình tức thì bao phủ lấy toàn bộ Thiên Đường thành.
Sau khi thấy Vân Túy Nguyệt vui vẻ vạn phần tiếp đón Lăng Tiêu Túy lên lầu, đám người mới bắt đầu xì xào bàn tán.
- Lăng Tiêu Túy đến rồi! Thực sự đến rồi?
- Hóa ra truyền thuyết là thật, Lăng Tiêu Túy thực sự là đại ca của Vân lâu chủ!
- Lão Thiên a!
- Đây là cứu binh mà Vân Túy Nguyệt mời tới đi.
- Đương nhiên a, nếu là ta là nàng, bị người khi dễ như vậy, cũng sẽ đi mời viện binh...
- Đang làm ăn vui vẻ, đột nhiên bị ép lấy chồng, lại còn làm tiểu thiếp, Vân Túy Nguyệt há có thể không nghĩ biên pháp tự cứu? Nếu ta có chỗ dựa như vậy, ta sớm đã đi mời...
- Bây giờ thì tốt rồi, nhưng người kia trước bức bách Vân Túy Nguyệt như thế nào, giờ chỗ dựa của người ta tới, có trò hay để xem...
- Báo ứng a! Đây chính là hiện thế báo ứng trong truyền thuyết a!
- Đúng, không phải không báo, mà là chưa báo, hiện tại đã đến lúc, nhất định báo đủ!
- Nói không chừng, Lăng Tiêu Túy nhận được tin tức liền từ thiên ngoại phi đến, nếu không cũng không xuất hiện trực tiếp như vậy đi!
- Ừm, nói có lý.
- Nhưng nếu đã xuất hiện như vậy, những người khi dễ Vân Túy Nguyệt lúc trước, nhất định gặp xui xẻo a.
- Rửa mắt ngóng chờ nha!
- Không nghĩ tới, hôm nay tới Thanh Vân phường thật không uổng nha, vậy mà may mắn gặp được thiên hạ đệ nhất cao thủ, thần thoại trong truyền thuyết giáng lâm, hôm nay thực đáng gia...
- Trái tim ta hiện giờ vẫn đang đập phanh phanh đây...
...
Qua hơn nửa canh giờ, Vân Túy Nguyệt lại xuất hiện ở đại sảnh, ánh mắt mọi người nhìn nàng bắt đầu thay đổi, nếu lúc trước là tư thái từ trên cao nhìn xuống, ra vẻ nhã nhặn nhưng vẫn ngấp nghé, vậy bây giờ lại là tràn đầy kính sợ cùng nịnh nọt.
Lăng Tiêu Túy, quả nhiên luôn để ý đến nơi này nha...
Sau một hồi.
Một tiếng ầm vàng lên, làm cho mọi người đều chấn động một cái.
Một thanh âm cao giọng vang lên:
- Một cái Vạn Bảo lâu nho nhỏ cũng dám khi dễ nghĩa muội ta, không biết là ai cho các ngươi lá gan tày trời này, lại dám động thủ trên đầu Thái Tuế! Cái lầu nát này, lưu lại có ích lợi gì, hủy có gì tiếc? Nói cho Vạn Bảo lâu chủ, sớm có một câu trả lời cho ta! Từ nay về sau, ở Thiên Đường thành này không cho phép Vạn Bảo lâu tồn tại!
Thanh âm không nhanh khong chậm, cũng không thể nghe ra được nộ ý trong đó, nhưng cỗ cảm giác siêu nhiên, lại đồng thời sâm nhập trong lòng mọi người.
Quả nhiên... Vị đại thần này tới ra mặt cho Vân Túy Nguyệt!
Tại vị trí Vạn Bảo lâu tọa lạc, tòa nhà Vạn Bảo lâu đột nhiên tách ra.
Một nửa nghiêng sang trái, một nửa nghiêng sang phải, ở giữa xuất hiện một đạo vết nứt, phía trên rộng tới hai thước, phía dưới cùng như một sợi chỉ nhỏ.
Trơn nhẵn vô cùng.
Rất hiển nhiên, vết nứt này là dùng kiếm bổ ra!
Người Vạn Bảo lâu lúc này đều trắng bệch đứng ngoài đường cái, toàn thân run rẩy. Thậm chí có người, dưới chân còn ướt một mảng lớn...
Vừa rồi còn làm việc trong lâu a, sau đó đột nhiên tách ra... Quả thực như ác mộng.
Ánh mắt một số người còn vương vẻ hoảng hốt, đáng suy nghĩ lại cảnh tượng vừa mới thấy: đột nhiên, có một bóng người màu xanh bồng bềnh xuất hiện, đang không biết gia hỏa kỳ quái kia muốn làm gì, liền thấy một đạo kiếm quang như lụa bay tới, cứ như vậy mà giáng xuống, như Ngân hà lạc Cửu thiên!
Sau đó, hai người vốn đang đối mặt nói chuyện trên trời dưới đất, liền thấy đối phương đột nhiên cách mình cả thước.
Cúi đầu xem xét, chỉ thấy hai người đnag đứng trước miệng vực...
Loại cảm giác này... Quả thực... Ông một tiếng, lông tóc dựng thẳng cả lên!
Quá kinh khủng!
Quá dọa người!
Sau một lát.
Người áo xanh kia giáng lâm trên không trung hoàng thành, ung dung hỏi ý:
-Mễ Không Quần ở đầu?
Hoàng cung đại nội, Mễ công công hồn bất phụ thể, trốn trong phòng không dám rên một tiếng, mặc dù hắn có tu vi không tầm thường, nhưng nào dám đối đầu với tồn tại trong truyền thuyết như vậy?
Làm một phần tử của Tứ Quý lâu, hắn hiểu rất rõ sự khủng bố của Lăng Tiêu Túy, mà Tứ Quý lâu sớm đã có thiết tắc, tuyệt đối không thể chủ động trêu chọc Lăng Tiêu Túy, nếu có người vi phạm, sống chết mặc bây, Tứ Quý lâu sẽ không vì thế mà xử lý hậu sự cho, càng sẽ không có hai chữ báo thù, lúc này, Mễ Không Quần chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, bái khắp đầy trời thần phật, chỉ hy vọng, bản thân co đầu rút cổ không ra, Lăng Tiêu Túy có thể cố kỵ hoàng thất Ngọc Đường, sẽ không uy hiếm tính mệnh mình!
Nhưng mà, oanh một tiếng đầy bạo hưởng, bốn bức tường mà Mễ Không Quần náu thân đã biến mất, nóc phòng cũng bị hất bay ra ngoài.
Nguyên vẹn mà bay xa, cũng không biết bay bao xa, tựa như một cái ô lớn đang bay trên bầu trời.
Một thanh âm thanh nhã nói:
- Mễ tổng quản rất có tâm kế a. Tới tới tới, ăn một kiếm của ta!
Mễ Không Quần không thèm quay đầu, nhanh như thiểm điện mà chạy trốn, trong miệng vẫn không ngừng kêu lên:
- Chuyện này không liên quan đến ta...
Nhưng lại chỉ thấy một đạo kiếm khí lạnh thấu xương bám tới.
Mễ Không Quần quát to một tiếng, thân thể liều mạng uốn éo, liên tiếp lăn lộn mấy vòng trên không, vừa cảm thấy có thể may mắn giữ mạng trước một kiếm cảu thần thoại trong truyền thuyết, lại thấy vị trí bả vai mát lạnh, sau lạnh buốt là một lỗ thủng trong suốt, huyền khí toàn thân nháy mắt bị đóng băng, cả người không thể khống chế rơi thẳng xuống đất.
Mặt hướng đất, bộp một cái, hoa đào nở rộ, một đóa lại hóa thành vạn đóa, kiều diễm vô cùng.
- Lần này tha chết cho ngươi.
Thanh âm thanh nhã kia lại truyền tới:
- Nếu có lần sau, cẩn thận cái mạng chó của ngươi!
Thân ảnh áo xanh bồng bềnh mà đi, thanh âm thanh nha lại truyền đến:
- Ngọc Đường quốc chủ bệ hạ bớt giận, Lăng Tiêu Túy đến đây cũng không có ý đối địch với hoàng thất, chỉ muốn tới đòi lại mọt cái công đạo, bây giờ, đã đòi được công đạo, ân oán, như vậy cáo từ, cung chúc quốc vận Ngọc Đường luôn luôn hưng thịnh.
Thanh âm dần dần đi xa.
Thanh âm hoàng đế bệ hạ truyền ra:
- Không sao, nếu Lăng đại sư đã đến đây, sao không xuống tới uống một chén nước.
- Hữu duyên tất đến quấy rầy. Bệ hạ bảo trọng.
Thanh âm Lăng Tiêu Túy đã đi xa truyền lại.
Sau một khắc.
Đột nhiên một tiếng sét đùng đoàng chấn động mãnh liệt, toàn bộ Thiên Đường thành cũng rung động mấy lần, thanh âm của Lăng Tiêu Túy truyền tới từ một hướng khác:
- Hà Hán Thanh!
Lập tức lại truyền tới một tiếng bạo hưởng.
Sau đó quang mang óng ánh bắn lên khắp nới, từng đợt va đập liên thanh truyền đến.
Sau một khắc, một mảnh hắc khí trùng thiên mà lên, thanh thế ngày càng lợi hại, nhưng kiếm quang hùng vĩ lại càng thêm lợi hại, càng ngày càng sắc bén, hắc khí dần duy trì không nổi, không ngừng tan tác...
Lại sau một lúc, hắc khí tán sạch, khói mù cũng không còn, về phần vô tận kiếm quang kia, tựa như màn sáng khảm trân thiên mạc, quang diệu chúng sanh, chiếu khắp đại địa!
Một tiếng hết dài cũng theo đó vang lên:
- Hà Hán Thanh, niệm tình ngươi là tam triều lão thần, trước kia cũng có mấy phần trung nghĩa, vậy lưu cho ngươi một cái mệnh tàn, nhưng mà ngươi nên biết, người đang làm, trời đang nhìn. Ngươi làm những chuyện phát rồ như thế, tất có người đến chế tài ngươi!
Một tiếng nói già nua mang theo đau đớn khó tả, trần đầy oán độc vang lên:
- Lăng Tiêu Túy, ngươi cậy một thân võ lực, hoành hoành vô kỵ, lại đến lấn một lão đầu gần đất xa trời như ta, lại tính là anh hùng hảo hán nỗi gì. Chẳng lẽ Lăng Tiêu Túy ngươi chính là dựa vào mấy việc này mà dương danh lập vạn? Truyền thuyết của ngươi là viết thành như vậy sao? Hay nói thần thoại chốn nhân gian như người chỉ là trò cười!
Giữa không trung, truyền tới tiếng cười càng lạnh hơn:
- Hà Hán Thanh, ngươi có gan thì nói lại xem? Ngươi có dám hay không?!
Trong âm thanh, tràn đầy ý ụy hiếp áp bách.
Phía dưới, quả nhiên không còn thanh âm truyền lại.
Giữa không trung, đột nhiên vang lên một tiếng hét dài:
- Mạc đạo giang hồ viễn, thùy ngôn hồng trần diêu; bả tửu vân đoan thượng, y nhiên túy lăng tiêu!... Ha ha, không tệ không tệ!
(Chớ nói giang hồ xa, ai nói hồng trần xa. Nâng cốc trên dám mây, vẫn say đến tận trời)
Hạo Nhiên kiếm quang lân nữa trùng thiên, cao đến trăm trượng.
Một thanh âm vang lên trên không trung, dám mây che trời bị một kiếm kia chếm ra một cái động lớn, qua động mây lớn kia, có thể nhìn thấy kiếm quang vọt thăng lên, biến mất vô tung vô ảnh!
Toàn bộ Thiên Đường thành, đột nhiên yên tĩnh!
Cực tĩnh, cực tịnh, cực túc, không khí kiềm chế đến ngộp thở!
Ngay cả những người cảm thấy cuống họng ngứa ngứa, muốn ho khan một cái, cũng sinh sinh nhịn xuống!
Câm như hến!
Khó trách nói “Thần Long yêu kiểu hồng trần diêu” quả nhiên là vậy.
Vọt thẳng lên trời trăm trượng, sau đó xuyên qua tầng mây mà biến mất, thực là chuyện người thường không thể tưởng tượng nổi.
Đây còn là con người sao?
Nói không chừng người ta hiện tại đã là Lục Địa Thần Tiên đi.
Nhừng vì sao vị thần thoại trong truyền thuyết này lại muốn gây chuyện với Hà lão a? Tuy Hà lão không nắm quyền trong triều, nhưng cũng là hạng người nhân nghĩa hiển hách, đương nhiên, hắn có thể giao phong với Lăng Tiêu Túy, dù chỉ một lát, nhưng sự sắc bén ngoài ý liệu của mọi người có thể thấy được, trên dưới Ngọc Đường, không người có thể vượt qua a? Kể cả hai vị nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm cũng không thể so sánh?!
Còn hình tượng hắc khí kia, là do Hà lão phát ra sao? Có vẻ không giống thứ tốt lành đâu?! Nhất là Lăng Tiêu Túy lại nói, người đang làm trời đang nhìn, cái gọi là những chuyện phát rồ đến cùng có ý gì? Điểm này không thể không khiến có người hoài nghi, lại khiến người phải suy nghĩ sâu xa!
...
Sau kịch chiến, Hà phủ.
Tất cả đều trở nên hỗn loạn, phòng ốc, cây cối hoàn toàn sụp đổ, chủ nhân Hà phủ, Hà lão đang thống khổ ôm ngực ngồi giữa đám hỗn độn, sắc mặt trắng bệch.
Phốc phốc phốc liên tục phun ra mười mấy ngụm máu tươi, râu bạc nhuộm đầy máu tươi, tinh khí thần như bị rút cạn.
Nếp nhăn trên mặt lại càng thêm sâu, trên ngực có một vết kiếm, nhưng lại là vết kiếm ngay cả da thịt cũng không cắt vào được.
Nhưng tự bản thân Hà Hán Thanh biết, thương tổn do đạo kiếm quang này đem lại, không có thời gian mười năm, tuyệt không thể tốt lên được. Mà trong mười năm này, lão không thể vận dụng cao giai huyền khí.
...
--------------
Có rất nhiều Thiên Thủy Chi Tinh hòa vào thân thể hắn, nhưng Vân Dương vẫn không cảm thấy thân thể có gì biến hóa. Có lẽ chờ bốn tên gia hỏa này đi, hắn vào trong nước mới biết được cho tốt mà thứ đồ chơi này mang lại, dù sao cũng là Thủy chi tinh hoa, tự nhiên phải có nội tình đặc thù, chỗ tốt chính thức chưa hẳn đã có hiệu quả nhanh chóng...
...
Hoàng hôn cùng ngày.
Thiên Đường thành liên tiếp xảy ra mấy chuyện lớn.
Một người áo xanh xuất hiện từ hư không, đến trước cửa Thanh Vân phường.
Vân Dương như có cảm ứng, vội vã lao ra xem xét, vừa nhìn không khỏi kinh hỉ vạn phần, kêu lên một tiếng:
- Lăng đại ca!
Một tiếng gọi này, khiến toàn bộ người trong Thanh Vân phường đếu đột nhiên im bặt.
Người có thể khiến Vân Túy Nguyệt gọi là Lăng đại ca, có thể là ai?
Còn cần phải hỏi sao.
Đương nhiên là người được cả thế gian công nhận là đệ nhất thiên hạ, thần thoại trong truyền thuyết, Lăng Tiêu Túy!
- Nguyện Nhi!
Lăng Tiêu Túy mỉm cười bước vào Thanh Vân phường, khi chất siêu phàm thoát tục tỏa ra xung quang, khiến người gặp không thể không tự giác cúi đầu.
Ánh mắt chỉ quét qua, một luồng áp lực vô hình tức thì bao phủ lấy toàn bộ Thiên Đường thành.
Sau khi thấy Vân Túy Nguyệt vui vẻ vạn phần tiếp đón Lăng Tiêu Túy lên lầu, đám người mới bắt đầu xì xào bàn tán.
- Lăng Tiêu Túy đến rồi! Thực sự đến rồi?
- Hóa ra truyền thuyết là thật, Lăng Tiêu Túy thực sự là đại ca của Vân lâu chủ!
- Lão Thiên a!
- Đây là cứu binh mà Vân Túy Nguyệt mời tới đi.
- Đương nhiên a, nếu là ta là nàng, bị người khi dễ như vậy, cũng sẽ đi mời viện binh...
- Đang làm ăn vui vẻ, đột nhiên bị ép lấy chồng, lại còn làm tiểu thiếp, Vân Túy Nguyệt há có thể không nghĩ biên pháp tự cứu? Nếu ta có chỗ dựa như vậy, ta sớm đã đi mời...
- Bây giờ thì tốt rồi, nhưng người kia trước bức bách Vân Túy Nguyệt như thế nào, giờ chỗ dựa của người ta tới, có trò hay để xem...
- Báo ứng a! Đây chính là hiện thế báo ứng trong truyền thuyết a!
- Đúng, không phải không báo, mà là chưa báo, hiện tại đã đến lúc, nhất định báo đủ!
- Nói không chừng, Lăng Tiêu Túy nhận được tin tức liền từ thiên ngoại phi đến, nếu không cũng không xuất hiện trực tiếp như vậy đi!
- Ừm, nói có lý.
- Nhưng nếu đã xuất hiện như vậy, những người khi dễ Vân Túy Nguyệt lúc trước, nhất định gặp xui xẻo a.
- Rửa mắt ngóng chờ nha!
- Không nghĩ tới, hôm nay tới Thanh Vân phường thật không uổng nha, vậy mà may mắn gặp được thiên hạ đệ nhất cao thủ, thần thoại trong truyền thuyết giáng lâm, hôm nay thực đáng gia...
- Trái tim ta hiện giờ vẫn đang đập phanh phanh đây...
...
Qua hơn nửa canh giờ, Vân Túy Nguyệt lại xuất hiện ở đại sảnh, ánh mắt mọi người nhìn nàng bắt đầu thay đổi, nếu lúc trước là tư thái từ trên cao nhìn xuống, ra vẻ nhã nhặn nhưng vẫn ngấp nghé, vậy bây giờ lại là tràn đầy kính sợ cùng nịnh nọt.
Lăng Tiêu Túy, quả nhiên luôn để ý đến nơi này nha...
Sau một hồi.
Một tiếng ầm vàng lên, làm cho mọi người đều chấn động một cái.
Một thanh âm cao giọng vang lên:
- Một cái Vạn Bảo lâu nho nhỏ cũng dám khi dễ nghĩa muội ta, không biết là ai cho các ngươi lá gan tày trời này, lại dám động thủ trên đầu Thái Tuế! Cái lầu nát này, lưu lại có ích lợi gì, hủy có gì tiếc? Nói cho Vạn Bảo lâu chủ, sớm có một câu trả lời cho ta! Từ nay về sau, ở Thiên Đường thành này không cho phép Vạn Bảo lâu tồn tại!
Thanh âm không nhanh khong chậm, cũng không thể nghe ra được nộ ý trong đó, nhưng cỗ cảm giác siêu nhiên, lại đồng thời sâm nhập trong lòng mọi người.
Quả nhiên... Vị đại thần này tới ra mặt cho Vân Túy Nguyệt!
Tại vị trí Vạn Bảo lâu tọa lạc, tòa nhà Vạn Bảo lâu đột nhiên tách ra.
Một nửa nghiêng sang trái, một nửa nghiêng sang phải, ở giữa xuất hiện một đạo vết nứt, phía trên rộng tới hai thước, phía dưới cùng như một sợi chỉ nhỏ.
Trơn nhẵn vô cùng.
Rất hiển nhiên, vết nứt này là dùng kiếm bổ ra!
Người Vạn Bảo lâu lúc này đều trắng bệch đứng ngoài đường cái, toàn thân run rẩy. Thậm chí có người, dưới chân còn ướt một mảng lớn...
Vừa rồi còn làm việc trong lâu a, sau đó đột nhiên tách ra... Quả thực như ác mộng.
Ánh mắt một số người còn vương vẻ hoảng hốt, đáng suy nghĩ lại cảnh tượng vừa mới thấy: đột nhiên, có một bóng người màu xanh bồng bềnh xuất hiện, đang không biết gia hỏa kỳ quái kia muốn làm gì, liền thấy một đạo kiếm quang như lụa bay tới, cứ như vậy mà giáng xuống, như Ngân hà lạc Cửu thiên!
Sau đó, hai người vốn đang đối mặt nói chuyện trên trời dưới đất, liền thấy đối phương đột nhiên cách mình cả thước.
Cúi đầu xem xét, chỉ thấy hai người đnag đứng trước miệng vực...
Loại cảm giác này... Quả thực... Ông một tiếng, lông tóc dựng thẳng cả lên!
Quá kinh khủng!
Quá dọa người!
Sau một lát.
Người áo xanh kia giáng lâm trên không trung hoàng thành, ung dung hỏi ý:
-Mễ Không Quần ở đầu?
Hoàng cung đại nội, Mễ công công hồn bất phụ thể, trốn trong phòng không dám rên một tiếng, mặc dù hắn có tu vi không tầm thường, nhưng nào dám đối đầu với tồn tại trong truyền thuyết như vậy?
Làm một phần tử của Tứ Quý lâu, hắn hiểu rất rõ sự khủng bố của Lăng Tiêu Túy, mà Tứ Quý lâu sớm đã có thiết tắc, tuyệt đối không thể chủ động trêu chọc Lăng Tiêu Túy, nếu có người vi phạm, sống chết mặc bây, Tứ Quý lâu sẽ không vì thế mà xử lý hậu sự cho, càng sẽ không có hai chữ báo thù, lúc này, Mễ Không Quần chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, bái khắp đầy trời thần phật, chỉ hy vọng, bản thân co đầu rút cổ không ra, Lăng Tiêu Túy có thể cố kỵ hoàng thất Ngọc Đường, sẽ không uy hiếm tính mệnh mình!
Nhưng mà, oanh một tiếng đầy bạo hưởng, bốn bức tường mà Mễ Không Quần náu thân đã biến mất, nóc phòng cũng bị hất bay ra ngoài.
Nguyên vẹn mà bay xa, cũng không biết bay bao xa, tựa như một cái ô lớn đang bay trên bầu trời.
Một thanh âm thanh nhã nói:
- Mễ tổng quản rất có tâm kế a. Tới tới tới, ăn một kiếm của ta!
Mễ Không Quần không thèm quay đầu, nhanh như thiểm điện mà chạy trốn, trong miệng vẫn không ngừng kêu lên:
- Chuyện này không liên quan đến ta...
Nhưng lại chỉ thấy một đạo kiếm khí lạnh thấu xương bám tới.
Mễ Không Quần quát to một tiếng, thân thể liều mạng uốn éo, liên tiếp lăn lộn mấy vòng trên không, vừa cảm thấy có thể may mắn giữ mạng trước một kiếm cảu thần thoại trong truyền thuyết, lại thấy vị trí bả vai mát lạnh, sau lạnh buốt là một lỗ thủng trong suốt, huyền khí toàn thân nháy mắt bị đóng băng, cả người không thể khống chế rơi thẳng xuống đất.
Mặt hướng đất, bộp một cái, hoa đào nở rộ, một đóa lại hóa thành vạn đóa, kiều diễm vô cùng.
- Lần này tha chết cho ngươi.
Thanh âm thanh nhã kia lại truyền tới:
- Nếu có lần sau, cẩn thận cái mạng chó của ngươi!
Thân ảnh áo xanh bồng bềnh mà đi, thanh âm thanh nha lại truyền đến:
- Ngọc Đường quốc chủ bệ hạ bớt giận, Lăng Tiêu Túy đến đây cũng không có ý đối địch với hoàng thất, chỉ muốn tới đòi lại mọt cái công đạo, bây giờ, đã đòi được công đạo, ân oán, như vậy cáo từ, cung chúc quốc vận Ngọc Đường luôn luôn hưng thịnh.
Thanh âm dần dần đi xa.
Thanh âm hoàng đế bệ hạ truyền ra:
- Không sao, nếu Lăng đại sư đã đến đây, sao không xuống tới uống một chén nước.
- Hữu duyên tất đến quấy rầy. Bệ hạ bảo trọng.
Thanh âm Lăng Tiêu Túy đã đi xa truyền lại.
Sau một khắc.
Đột nhiên một tiếng sét đùng đoàng chấn động mãnh liệt, toàn bộ Thiên Đường thành cũng rung động mấy lần, thanh âm của Lăng Tiêu Túy truyền tới từ một hướng khác:
- Hà Hán Thanh!
Lập tức lại truyền tới một tiếng bạo hưởng.
Sau đó quang mang óng ánh bắn lên khắp nới, từng đợt va đập liên thanh truyền đến.
Sau một khắc, một mảnh hắc khí trùng thiên mà lên, thanh thế ngày càng lợi hại, nhưng kiếm quang hùng vĩ lại càng thêm lợi hại, càng ngày càng sắc bén, hắc khí dần duy trì không nổi, không ngừng tan tác...
Lại sau một lúc, hắc khí tán sạch, khói mù cũng không còn, về phần vô tận kiếm quang kia, tựa như màn sáng khảm trân thiên mạc, quang diệu chúng sanh, chiếu khắp đại địa!
Một tiếng hết dài cũng theo đó vang lên:
- Hà Hán Thanh, niệm tình ngươi là tam triều lão thần, trước kia cũng có mấy phần trung nghĩa, vậy lưu cho ngươi một cái mệnh tàn, nhưng mà ngươi nên biết, người đang làm, trời đang nhìn. Ngươi làm những chuyện phát rồ như thế, tất có người đến chế tài ngươi!
Một tiếng nói già nua mang theo đau đớn khó tả, trần đầy oán độc vang lên:
- Lăng Tiêu Túy, ngươi cậy một thân võ lực, hoành hoành vô kỵ, lại đến lấn một lão đầu gần đất xa trời như ta, lại tính là anh hùng hảo hán nỗi gì. Chẳng lẽ Lăng Tiêu Túy ngươi chính là dựa vào mấy việc này mà dương danh lập vạn? Truyền thuyết của ngươi là viết thành như vậy sao? Hay nói thần thoại chốn nhân gian như người chỉ là trò cười!
Giữa không trung, truyền tới tiếng cười càng lạnh hơn:
- Hà Hán Thanh, ngươi có gan thì nói lại xem? Ngươi có dám hay không?!
Trong âm thanh, tràn đầy ý ụy hiếp áp bách.
Phía dưới, quả nhiên không còn thanh âm truyền lại.
Giữa không trung, đột nhiên vang lên một tiếng hét dài:
- Mạc đạo giang hồ viễn, thùy ngôn hồng trần diêu; bả tửu vân đoan thượng, y nhiên túy lăng tiêu!... Ha ha, không tệ không tệ!
(Chớ nói giang hồ xa, ai nói hồng trần xa. Nâng cốc trên dám mây, vẫn say đến tận trời)
Hạo Nhiên kiếm quang lân nữa trùng thiên, cao đến trăm trượng.
Một thanh âm vang lên trên không trung, dám mây che trời bị một kiếm kia chếm ra một cái động lớn, qua động mây lớn kia, có thể nhìn thấy kiếm quang vọt thăng lên, biến mất vô tung vô ảnh!
Toàn bộ Thiên Đường thành, đột nhiên yên tĩnh!
Cực tĩnh, cực tịnh, cực túc, không khí kiềm chế đến ngộp thở!
Ngay cả những người cảm thấy cuống họng ngứa ngứa, muốn ho khan một cái, cũng sinh sinh nhịn xuống!
Câm như hến!
Khó trách nói “Thần Long yêu kiểu hồng trần diêu” quả nhiên là vậy.
Vọt thẳng lên trời trăm trượng, sau đó xuyên qua tầng mây mà biến mất, thực là chuyện người thường không thể tưởng tượng nổi.
Đây còn là con người sao?
Nói không chừng người ta hiện tại đã là Lục Địa Thần Tiên đi.
Nhừng vì sao vị thần thoại trong truyền thuyết này lại muốn gây chuyện với Hà lão a? Tuy Hà lão không nắm quyền trong triều, nhưng cũng là hạng người nhân nghĩa hiển hách, đương nhiên, hắn có thể giao phong với Lăng Tiêu Túy, dù chỉ một lát, nhưng sự sắc bén ngoài ý liệu của mọi người có thể thấy được, trên dưới Ngọc Đường, không người có thể vượt qua a? Kể cả hai vị nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm cũng không thể so sánh?!
Còn hình tượng hắc khí kia, là do Hà lão phát ra sao? Có vẻ không giống thứ tốt lành đâu?! Nhất là Lăng Tiêu Túy lại nói, người đang làm trời đang nhìn, cái gọi là những chuyện phát rồ đến cùng có ý gì? Điểm này không thể không khiến có người hoài nghi, lại khiến người phải suy nghĩ sâu xa!
...
Sau kịch chiến, Hà phủ.
Tất cả đều trở nên hỗn loạn, phòng ốc, cây cối hoàn toàn sụp đổ, chủ nhân Hà phủ, Hà lão đang thống khổ ôm ngực ngồi giữa đám hỗn độn, sắc mặt trắng bệch.
Phốc phốc phốc liên tục phun ra mười mấy ngụm máu tươi, râu bạc nhuộm đầy máu tươi, tinh khí thần như bị rút cạn.
Nếp nhăn trên mặt lại càng thêm sâu, trên ngực có một vết kiếm, nhưng lại là vết kiếm ngay cả da thịt cũng không cắt vào được.
Nhưng tự bản thân Hà Hán Thanh biết, thương tổn do đạo kiếm quang này đem lại, không có thời gian mười năm, tuyệt không thể tốt lên được. Mà trong mười năm này, lão không thể vận dụng cao giai huyền khí.
...
--------------
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ