Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Chương 80: Hẹn ngày tương phùng
Một lát sau, màn hắc khi tan biến, cảnh tượng trên sàn đấu khiến mọi người không thể tin được vào mắt mình.
Trần Lương đứng thoải mái trên sân, thậm chí thần thái còn sung mãn hơn cả trước khi chiến đấu, nào có chút gì gọi là chật vật chiến đấu vượt cấp.
Đối lập với hình ảnh đó là Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh nằm bất tỉnh dưới sàn.
“Thiếu chủ!” – Vị quản gia hộ tống Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh đến Khải Hoàng gia tộc vội vã bay lên võ đài
Khán giả lại được một dịp xôn xao
“Chuyện quái gì xảy ra vậy, trận đấu vừa diễn ra được mấy hơi thở đã kết thúc rồi”
“Ta vừa ngáp cái là đã thấy Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh nằm gục dưới sàn. Hắn bị bệnh hiểm nghèo à”
“Thanh xuân như một trận đấu, nhắm mắt mở mắt, hết bà thanh xuân”
“Sao tên Trần Lương lại chiến thắng được, hắn gian lận hay là che giấu tu vi”
Trần Lương nhảy lùi ra xa, nói “Yên tâm, hắn không sao, chỉ bị ngất”
Nào có chỉ bị ngất. Hấp Nguyên Công của Trần Lương, nếu áp dụng với các thuộc tính khác thì chỉ làm đối phương suy giảm nguyên khí trong đan điền, còn bản thân Trần Lương không có được lợi ích gì.
Nhưng với những đối thủ có Ám nguyên khí, Trần Lương không chỉ hấp thu lượng nguyên khí trong đan điền, mà còn lấy từ Tinh Linh, từ Nhân Sinh của nạn nhân. Những nạn nhân lúc này không đơn thuần là suy giảm nguyên khí, mà là bị ảnh hưởng nghiêm trọng tới tu vi của bản thân.
Nguyên khí từ đan điền của nạn nhân sẽ bổ sung lượng nguyên khí tiêu hao của Trần Lương, nguyên khí từ Tinh Linh và Nhân Sinh sẽ bồi bổ cho Trần Lương, tăng lên tu vi cho hắn.
Với một kẻ đang cần bồi đắp Nhân Sinh như Trần Lương thì nguyên khí của Nhân Sinh võ giả khác là cực phẩm dành cho hắn.
Vì vậy, kết thúc trận chiến với Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh, Trần Lương đã hoàn thành quá trình bồi đắp lên bộ xác Nhân Sinh. Để chính thức bước vào Cự Linh cảnh, Trần Lương còn cần một chút thời gian liên kết Nhân Sinh với cơ thể.
Quá trình liên kết này không đơn giản, rất nhiều người đã bị cánh cửa này ngăn chặn bước vào Cự Linh cảnh. Bởi nó không phụ thuộc vào nguyên khí, cho dù ngươi nạp vào người bao nhiêu linh khí, nguyên khí cũng vô dụng. Để phá vỡ tầng bình chướng này, bản thân nhân loại phải tìm tòi, hiểu về nhục thân của chính mình, hiểu về Nhân Sinh của chính mình thì mới liên kết được chúng với nhau.
Nhưng với Trần Lương, kẻ đã tự thân bước qua tầng bình chướng này cộng thêm ký ức bước vào Cự Linh cảnh của 2 cường giả khác thì việc phá vỡ bình chướng chỉ là một bữa ăn sáng.
Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh mới bước vào Hoàng cấp, Nhân Sinh còn non yếu, nếu may mắn, chỉ cần tĩnh dưỡng một vài năm liền khôi phục, nếu không may, có thể dẫn tới căn cơ võ đạo rạn nứt, khó tiến xa.
Trần Lương hướng tới quản sự nói: “Mời công bố chiến thắng”
Vị quản sự ngẩn người nhìn vào Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh nằm dưới sàn đang được quản gia kiểm tra thương thế. Trận đấu kết thúc nhanh chóng cũng là nằm trong dự tính, nhưng kẻ nằm xuống phải là Trần Lương mới đúng, sao lại là Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh được.
Quản sự còn đang do dự, lão quản gia đã bộc phát uy thế nhiếp người, hét lên
“Ngươi đã làm gì thiếu chủ, nhân sinh của hắn vô cùng yếu ớt”
Chỉ uy thế thôi nhưng cũng khiến Trần Lương phải vận chuyển nguyên khí chống đỡ. Đây là một Huyền cấp võ giả, không phải là Huyền cấp Trận Pháp Sư, lực lượng cao hơn không biết bao nhiêu lần.
“Trương lão” Trần Lương hét lên
Trương Phá Vân từ khán đài bay xuống đứng trước mặt Trần Lương, bộc phát ra uy thế ngang ngửa quản gia của Thất Thải Môn.
“Ngươi là ai?” Quản gia Thất Thải Môn nói
“Ta là hộ vệ của Trần thiếu gia” Trương Phá Vân lạnh lùng trả lời.
“Ta biết ngay mà. Một kẻ có bảo vật đầy người như thế chắc chắn phải có gia thế cực kỳ lớn. Các ngươi xem, hắn có riêng một hộ vệ tu vi chắc cũng phải Huyền cấp”
“Tên này đúng là giả heo ăn thịt hổ. Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh thua cũng không oan”
“Không biết hắn là con cháu đại thế gia nào. Có lẽ còn lớn hơn cả Thất Thải Môn”
“Có như thế mới xứng đáng với nữ thần của chúng ta”
Những lời đồn đoán về thân thế Trần Lương liên tục được đưa ra.
Lão Quản gia của Thất Thải Môn cẩn thận đánh giá đối phương, cảm thấy Trương lão này không đơn giản. Lão nói “Chỉ bằng một mình ngươi chống đỡ được cả Thất Thải Môn sao?”
“Mình ta chống không được, nhưng nếu trốn đi thì Thất Thải Môn các ngươi giữ không được. Ngươi nên nhanh chóng đưa tiểu tử kia đi cứu chữa, nếu không căn cơ của hắn sụp đổ thì tương lai chỉ là phế vật”
Quản gia Thất Thải Môn biết điều đó, hướng Trần Lương hỏi “Ngươi đã làm gì thiếu chủ?”
“Không làm gì, chỉ vỗ vỗ vào người hắn mấy cái liền lăn đùng ra ngất”
“Tà môn, ta sẽ còn gặp lại ngươi” Quản gia Thất Thải Môn để lại một lời cảnh báo rồi liền đưa Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh rời đi.
Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh đã không còn tại sàn đấu, vị quản sự lên tiếng: “Ta công bố kết quả trận đấu, chiến thắng thuộc về …”
“Khoan đã. Ta phản đối kết quả trận đấu”
Một lão già ngồi tại đội ngũ của Thất Thải Môn lên tiếng
“Kết quả trận đấu đều được mọi người chứng kiến, ngươi phản đối gì?” Quản sự hỏi
“Mọi người chỉ nhìn thấy màn hắc khí, có ai nhìn thấy được diễn biến bên trong đâu. Chắc chắn tên Trần Lương này cố tình thả ra màn hắc khí rồi sử dụng bảo vật đánh lén Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh. Hắn đã vi phạm quy tắc hai bên đề ra trước đó”
“Trần Lương, ngươi có ý kiến gì?” Quản sự hỏi
“Vãn bối dùng chân thực lực hạ gục Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh. Màn hắc khí là võ ký của vãn bối. Còn việc hạ gục Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh như nào thì không cần chứng minh. Nếu ai muốn phản đối kết quả, thì tự đưa ra chứng cứ vãn bối vi phạm quy tắc.
Từ trước tới nay, chiến thắng là chiến thắng. Chỉ có bị chứng minh là phạm luật, nào có ai cần chứng minh là đúng luật.”
Lão giả im lặng, không biết phải nói sao. Tất nhiên là ở đây không có ai nhìn được bên trong xảy ra chuyện gì.
Không còn ai phản đối, vị quản sự tuyên bố.
“Trần Lương chiến thắng, trở thành tân lang của Tuyết Phi. Theo dự kiến, lễ cưới sẽ được tổ chức trong 2 ngày tới, kính mời chư vị nén lại Ngân Cơ Thành chúc phúc cho đôi tân lang, tân lương, trai tài gái sắc” Quản sự cao giọng nói
“Tại hạ xin phép lùi lễ cưới lại 2 tháng. Do tại hạ chỉ có Trương lão hộ tống đến đây kèm 3 lễ vật mà chưa có các thủ tục khác. Sau 2 tháng, tại hạ sẽ mang người cùng lễ vật đến xin rước tân nương về nhà”
“Được, vậy Khải Hoàng gia tộc hẹn Trần công tử 2 tháng nữa gặp lại”
Tiếng vỗ tay lần lượt vang lên, lan tràn toàn bộ đại hội. Tuy trận đấu của Trần Lương có phần không rõ ràng, nhưng những bảo vật hắn phô ra cũng đã đủ khiến mọi người một phen trầm trồ, thỏa mãn.
Một kết thúc bất ngờ, trái ngược với tất cả dự đoán ban đầu của mọi người cũng khiến bọn hắn có phần thích thú.
Nhưng không phải ai cũng vui mừng. Tức giận nhất chính là đội ngũ Thất Thải Môn. Bọn hắn kèn trống vui mừng mang lễ vật từ xa đến xin cưới Tuyết Phi, không ngờ kết quả nhận lại không những tay trắng mà thiếu chủ của bọn hắn còn bị trọng thương, chuốc lấy nhục nhã.
Tức giận không kém chính là Càn Khôn và một số vị trưởng lão của Khải Hoàng gia tộc. Bọn hắn nhắm đến mối quan hệ thông gia với Thất Thải Môn để phát triển gia tộc, nào ngờ lại bị tiểu tử Trần Lương kia đến ngáng đường.
Hối hận nhất đương nhiên là Càn Khôn. Lão đã nhận ra đây chính là cái bẫy Tuyết Phi và Hạ Tử Yên giăng ra cho lão. Tuyết Phi cố ý nhém tú cầu cho duy nhất Hoàng cấp Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh và loại bỏ 3 Hoàng cấp võ giả khác không phải để giúp hắn mà là để mở đường cho Trần Lương một kích bất ngờ hạ gục Sơn Tùng Anh.
Tiếp theo, sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía Tuyết Phi đang tiến tới cạnh Trần Lương. Nàng khoác trên người bộ trang phục áo đỏ truyền thống của tân nương. Từng sợi dây trang trí, từng đường nét trang điểm đều được Khải Hoàng gia tộc chuản bị chu đáo để gả Tuyết Phi cho Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh. Đáng tiếc giờ đây đều là dành cho Trần Lương.
Tuyết Phi mỉm cười đi tới đối diện Trần Lương.
2 người chỉ đứng đó và nhìn nhau cười.
Một lúc sau, Tuyết Phi mở lời trước:
“Đa tạ”
“Không có gì, vui mà”
Hai người không nói nhiều, chỉ vẻn vẹn 2 câu. Trần Lương dắt tay Tuyết Phi rời khỏi võ trường dưới sự hộ tống của Trương Phá Vân. Bọn hắn không muốn và cũng không cần thiết phải thể hiện hay biểu diễn gì trước đám người lạ này.
Trở về nơi ở của Tuyết Phi, Trần Lương lấy ra cây Huyền cầm thu được của Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh.
Thực ra không chỉ lấy huyền cầm, Trần Lương còn lấy tất cả tài nguyên có trong Nhẫn không gian của đối phương sau khi hạ gục đối thủ trong Hắc Giới.
Ngay từ đầu, Trần Lương đã dự định ăn cướp tất cả đồ đạc của đối thủ. Vụ cá cược của hắn mục đích chỉ là để được nhường trước 1 chiêu để có thể tiếp cận gần nhất Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh.
“Cây Huyền cầm này ngươi cầm lấy dùng. Còn Bán Thần Khí là khối than ngươi chưa thể nắm được”
“Sao ngươi lại khoe ra những đồ vật kia? Ngươi thừa hiểu thất phu vô tội, hoài bích có tội”
“Ta cần lí do và nhân chứng nhìn thấy thấy ta vào Ác Nhân Cốc”
“Ngươi định đi Ác Nhân Cốc! Nơi đó quá hung hiểm với tu vi hiện tại của ngươi. Người ta muốn rời đi không được, ngươi lại muốn vào”
“Ta cần tu luyện để bước vào Hoàng Cấp, ngươi không cần lo lắng”
Trần Lương tiếp tục đưa cho Tuyết Phi đôi bông tai là bảo vật không gian mà hắn từng lấy ra trong vòng 2
“Không Vật này tặng ngươi. Ta đoán tiếp theo ngươi sẽ không còn ở lại Khải Hoàng gia tộc”
Cầm 2 bảo vật trên tay, Tuyết Phi không khỏi ngậm ngùi. Hóa ra Trần Lương đã nghĩ trước cho nàng, chuẩn bị trước cho nàng.
Tuyết Phi không thể ở lại Khải Hoàng gia tộc được nữa. Không chỉ bị “bán” cho Thất Thải Môn, nơi đây còn đang giam giữ cha mẹ nàng. Ở lại, nàng không thể giải thoát được cho cha mẹ.
Chỉ có rời đi tìm kiếm cơ duyên, liều mạng tu luyện mới có thể nhanh chóng mạnh đến mức độ có thể cứu giúp cha mẹ ra. Mong là khi đó không quá muộn.
“Đa tạ. Ân nghĩa này ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi” Tuyết Phi nhẹ nhàng nói
“Không có gì. Sau này ngươi trở thành cường giả thì bảo vệ ta là được” Trần Lương cười nói
Tuyết Phi bật cười, nàng tiếp tục “Sư phụ có nhờ ta chuyển lời đến ngươi. Người sẽ xin rời khỏi Khải Hoàng gia tộc, cáo lão về quê. Người đã quá thất vọng trước tên Càn Khôn. Người muốn hỏi ngươi có muốn thu nhận người không?”
“Haha, quá tốt rồi. Đừng nói là thu nhận, ta cầu còn không được. Có Hạ Tử Yên trưởng lão vào quản lý Luyện Khí Phường chắc chắn sẽ giúp luyện khí của môn phái ta lớn mạnh nhanh chóng. Bá Lăng tiền bối hẳn đã nói rõ về Luyện Khí Phường, ta cũng không cần nhiều lời. Ngươi chuyển lời của ta là rất hân hạnh đón chào Hạ Tử Yên trưởng lão.
Hay ngươi có muốn gia nhập môn phái của ta. Có mỹ nữ sẽ thu hút rất nhiều nam nhân cao thủ nha” Trần Lương trêu đùa
Tuyết Phi lắc đầu nói “Ngươi đừng có đùa ta. Nếu muốn ta gia nhập môn phái, hẳn ngươi cũng không cần tặng Không Vật.
Tiếp theo ngươi đến Ác Nhân Cốc, chắc sẽ biến mất mấy chục năm. Ta ở tại môn phái của ngươi sẽ không thể phát triển nhanh được. Chỉ có ra ngoài tìm kiếm cơ duyên ta mới có thể mau chóng cứu thoát cha mẹ. Thực ra nếu không phải cần gấp tăng mạnh thực lực, ta cũng muốn giúp ngươi xây dựng môn phái”
Trần Lương thu lại vẻ trêu đùa, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Tuyết Phi
“Ta cần phải rời đi luôn. Chúc ngươi lên đường may mắn. Hẹn ngày tương phùng”
“Hẹn ngày tương phùng” Tuyết Phi nhìn vào mắt Trần Lương đáp lời.
Trần Lương quay người rời đi.
Trần Lương đứng thoải mái trên sân, thậm chí thần thái còn sung mãn hơn cả trước khi chiến đấu, nào có chút gì gọi là chật vật chiến đấu vượt cấp.
Đối lập với hình ảnh đó là Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh nằm bất tỉnh dưới sàn.
“Thiếu chủ!” – Vị quản gia hộ tống Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh đến Khải Hoàng gia tộc vội vã bay lên võ đài
Khán giả lại được một dịp xôn xao
“Chuyện quái gì xảy ra vậy, trận đấu vừa diễn ra được mấy hơi thở đã kết thúc rồi”
“Ta vừa ngáp cái là đã thấy Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh nằm gục dưới sàn. Hắn bị bệnh hiểm nghèo à”
“Thanh xuân như một trận đấu, nhắm mắt mở mắt, hết bà thanh xuân”
“Sao tên Trần Lương lại chiến thắng được, hắn gian lận hay là che giấu tu vi”
Trần Lương nhảy lùi ra xa, nói “Yên tâm, hắn không sao, chỉ bị ngất”
Nào có chỉ bị ngất. Hấp Nguyên Công của Trần Lương, nếu áp dụng với các thuộc tính khác thì chỉ làm đối phương suy giảm nguyên khí trong đan điền, còn bản thân Trần Lương không có được lợi ích gì.
Nhưng với những đối thủ có Ám nguyên khí, Trần Lương không chỉ hấp thu lượng nguyên khí trong đan điền, mà còn lấy từ Tinh Linh, từ Nhân Sinh của nạn nhân. Những nạn nhân lúc này không đơn thuần là suy giảm nguyên khí, mà là bị ảnh hưởng nghiêm trọng tới tu vi của bản thân.
Nguyên khí từ đan điền của nạn nhân sẽ bổ sung lượng nguyên khí tiêu hao của Trần Lương, nguyên khí từ Tinh Linh và Nhân Sinh sẽ bồi bổ cho Trần Lương, tăng lên tu vi cho hắn.
Với một kẻ đang cần bồi đắp Nhân Sinh như Trần Lương thì nguyên khí của Nhân Sinh võ giả khác là cực phẩm dành cho hắn.
Vì vậy, kết thúc trận chiến với Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh, Trần Lương đã hoàn thành quá trình bồi đắp lên bộ xác Nhân Sinh. Để chính thức bước vào Cự Linh cảnh, Trần Lương còn cần một chút thời gian liên kết Nhân Sinh với cơ thể.
Quá trình liên kết này không đơn giản, rất nhiều người đã bị cánh cửa này ngăn chặn bước vào Cự Linh cảnh. Bởi nó không phụ thuộc vào nguyên khí, cho dù ngươi nạp vào người bao nhiêu linh khí, nguyên khí cũng vô dụng. Để phá vỡ tầng bình chướng này, bản thân nhân loại phải tìm tòi, hiểu về nhục thân của chính mình, hiểu về Nhân Sinh của chính mình thì mới liên kết được chúng với nhau.
Nhưng với Trần Lương, kẻ đã tự thân bước qua tầng bình chướng này cộng thêm ký ức bước vào Cự Linh cảnh của 2 cường giả khác thì việc phá vỡ bình chướng chỉ là một bữa ăn sáng.
Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh mới bước vào Hoàng cấp, Nhân Sinh còn non yếu, nếu may mắn, chỉ cần tĩnh dưỡng một vài năm liền khôi phục, nếu không may, có thể dẫn tới căn cơ võ đạo rạn nứt, khó tiến xa.
Trần Lương hướng tới quản sự nói: “Mời công bố chiến thắng”
Vị quản sự ngẩn người nhìn vào Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh nằm dưới sàn đang được quản gia kiểm tra thương thế. Trận đấu kết thúc nhanh chóng cũng là nằm trong dự tính, nhưng kẻ nằm xuống phải là Trần Lương mới đúng, sao lại là Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh được.
Quản sự còn đang do dự, lão quản gia đã bộc phát uy thế nhiếp người, hét lên
“Ngươi đã làm gì thiếu chủ, nhân sinh của hắn vô cùng yếu ớt”
Chỉ uy thế thôi nhưng cũng khiến Trần Lương phải vận chuyển nguyên khí chống đỡ. Đây là một Huyền cấp võ giả, không phải là Huyền cấp Trận Pháp Sư, lực lượng cao hơn không biết bao nhiêu lần.
“Trương lão” Trần Lương hét lên
Trương Phá Vân từ khán đài bay xuống đứng trước mặt Trần Lương, bộc phát ra uy thế ngang ngửa quản gia của Thất Thải Môn.
“Ngươi là ai?” Quản gia Thất Thải Môn nói
“Ta là hộ vệ của Trần thiếu gia” Trương Phá Vân lạnh lùng trả lời.
“Ta biết ngay mà. Một kẻ có bảo vật đầy người như thế chắc chắn phải có gia thế cực kỳ lớn. Các ngươi xem, hắn có riêng một hộ vệ tu vi chắc cũng phải Huyền cấp”
“Tên này đúng là giả heo ăn thịt hổ. Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh thua cũng không oan”
“Không biết hắn là con cháu đại thế gia nào. Có lẽ còn lớn hơn cả Thất Thải Môn”
“Có như thế mới xứng đáng với nữ thần của chúng ta”
Những lời đồn đoán về thân thế Trần Lương liên tục được đưa ra.
Lão Quản gia của Thất Thải Môn cẩn thận đánh giá đối phương, cảm thấy Trương lão này không đơn giản. Lão nói “Chỉ bằng một mình ngươi chống đỡ được cả Thất Thải Môn sao?”
“Mình ta chống không được, nhưng nếu trốn đi thì Thất Thải Môn các ngươi giữ không được. Ngươi nên nhanh chóng đưa tiểu tử kia đi cứu chữa, nếu không căn cơ của hắn sụp đổ thì tương lai chỉ là phế vật”
Quản gia Thất Thải Môn biết điều đó, hướng Trần Lương hỏi “Ngươi đã làm gì thiếu chủ?”
“Không làm gì, chỉ vỗ vỗ vào người hắn mấy cái liền lăn đùng ra ngất”
“Tà môn, ta sẽ còn gặp lại ngươi” Quản gia Thất Thải Môn để lại một lời cảnh báo rồi liền đưa Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh rời đi.
Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh đã không còn tại sàn đấu, vị quản sự lên tiếng: “Ta công bố kết quả trận đấu, chiến thắng thuộc về …”
“Khoan đã. Ta phản đối kết quả trận đấu”
Một lão già ngồi tại đội ngũ của Thất Thải Môn lên tiếng
“Kết quả trận đấu đều được mọi người chứng kiến, ngươi phản đối gì?” Quản sự hỏi
“Mọi người chỉ nhìn thấy màn hắc khí, có ai nhìn thấy được diễn biến bên trong đâu. Chắc chắn tên Trần Lương này cố tình thả ra màn hắc khí rồi sử dụng bảo vật đánh lén Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh. Hắn đã vi phạm quy tắc hai bên đề ra trước đó”
“Trần Lương, ngươi có ý kiến gì?” Quản sự hỏi
“Vãn bối dùng chân thực lực hạ gục Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh. Màn hắc khí là võ ký của vãn bối. Còn việc hạ gục Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh như nào thì không cần chứng minh. Nếu ai muốn phản đối kết quả, thì tự đưa ra chứng cứ vãn bối vi phạm quy tắc.
Từ trước tới nay, chiến thắng là chiến thắng. Chỉ có bị chứng minh là phạm luật, nào có ai cần chứng minh là đúng luật.”
Lão giả im lặng, không biết phải nói sao. Tất nhiên là ở đây không có ai nhìn được bên trong xảy ra chuyện gì.
Không còn ai phản đối, vị quản sự tuyên bố.
“Trần Lương chiến thắng, trở thành tân lang của Tuyết Phi. Theo dự kiến, lễ cưới sẽ được tổ chức trong 2 ngày tới, kính mời chư vị nén lại Ngân Cơ Thành chúc phúc cho đôi tân lang, tân lương, trai tài gái sắc” Quản sự cao giọng nói
“Tại hạ xin phép lùi lễ cưới lại 2 tháng. Do tại hạ chỉ có Trương lão hộ tống đến đây kèm 3 lễ vật mà chưa có các thủ tục khác. Sau 2 tháng, tại hạ sẽ mang người cùng lễ vật đến xin rước tân nương về nhà”
“Được, vậy Khải Hoàng gia tộc hẹn Trần công tử 2 tháng nữa gặp lại”
Tiếng vỗ tay lần lượt vang lên, lan tràn toàn bộ đại hội. Tuy trận đấu của Trần Lương có phần không rõ ràng, nhưng những bảo vật hắn phô ra cũng đã đủ khiến mọi người một phen trầm trồ, thỏa mãn.
Một kết thúc bất ngờ, trái ngược với tất cả dự đoán ban đầu của mọi người cũng khiến bọn hắn có phần thích thú.
Nhưng không phải ai cũng vui mừng. Tức giận nhất chính là đội ngũ Thất Thải Môn. Bọn hắn kèn trống vui mừng mang lễ vật từ xa đến xin cưới Tuyết Phi, không ngờ kết quả nhận lại không những tay trắng mà thiếu chủ của bọn hắn còn bị trọng thương, chuốc lấy nhục nhã.
Tức giận không kém chính là Càn Khôn và một số vị trưởng lão của Khải Hoàng gia tộc. Bọn hắn nhắm đến mối quan hệ thông gia với Thất Thải Môn để phát triển gia tộc, nào ngờ lại bị tiểu tử Trần Lương kia đến ngáng đường.
Hối hận nhất đương nhiên là Càn Khôn. Lão đã nhận ra đây chính là cái bẫy Tuyết Phi và Hạ Tử Yên giăng ra cho lão. Tuyết Phi cố ý nhém tú cầu cho duy nhất Hoàng cấp Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh và loại bỏ 3 Hoàng cấp võ giả khác không phải để giúp hắn mà là để mở đường cho Trần Lương một kích bất ngờ hạ gục Sơn Tùng Anh.
Tiếp theo, sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía Tuyết Phi đang tiến tới cạnh Trần Lương. Nàng khoác trên người bộ trang phục áo đỏ truyền thống của tân nương. Từng sợi dây trang trí, từng đường nét trang điểm đều được Khải Hoàng gia tộc chuản bị chu đáo để gả Tuyết Phi cho Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh. Đáng tiếc giờ đây đều là dành cho Trần Lương.
Tuyết Phi mỉm cười đi tới đối diện Trần Lương.
2 người chỉ đứng đó và nhìn nhau cười.
Một lúc sau, Tuyết Phi mở lời trước:
“Đa tạ”
“Không có gì, vui mà”
Hai người không nói nhiều, chỉ vẻn vẹn 2 câu. Trần Lương dắt tay Tuyết Phi rời khỏi võ trường dưới sự hộ tống của Trương Phá Vân. Bọn hắn không muốn và cũng không cần thiết phải thể hiện hay biểu diễn gì trước đám người lạ này.
Trở về nơi ở của Tuyết Phi, Trần Lương lấy ra cây Huyền cầm thu được của Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh.
Thực ra không chỉ lấy huyền cầm, Trần Lương còn lấy tất cả tài nguyên có trong Nhẫn không gian của đối phương sau khi hạ gục đối thủ trong Hắc Giới.
Ngay từ đầu, Trần Lương đã dự định ăn cướp tất cả đồ đạc của đối thủ. Vụ cá cược của hắn mục đích chỉ là để được nhường trước 1 chiêu để có thể tiếp cận gần nhất Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh.
“Cây Huyền cầm này ngươi cầm lấy dùng. Còn Bán Thần Khí là khối than ngươi chưa thể nắm được”
“Sao ngươi lại khoe ra những đồ vật kia? Ngươi thừa hiểu thất phu vô tội, hoài bích có tội”
“Ta cần lí do và nhân chứng nhìn thấy thấy ta vào Ác Nhân Cốc”
“Ngươi định đi Ác Nhân Cốc! Nơi đó quá hung hiểm với tu vi hiện tại của ngươi. Người ta muốn rời đi không được, ngươi lại muốn vào”
“Ta cần tu luyện để bước vào Hoàng Cấp, ngươi không cần lo lắng”
Trần Lương tiếp tục đưa cho Tuyết Phi đôi bông tai là bảo vật không gian mà hắn từng lấy ra trong vòng 2
“Không Vật này tặng ngươi. Ta đoán tiếp theo ngươi sẽ không còn ở lại Khải Hoàng gia tộc”
Cầm 2 bảo vật trên tay, Tuyết Phi không khỏi ngậm ngùi. Hóa ra Trần Lương đã nghĩ trước cho nàng, chuẩn bị trước cho nàng.
Tuyết Phi không thể ở lại Khải Hoàng gia tộc được nữa. Không chỉ bị “bán” cho Thất Thải Môn, nơi đây còn đang giam giữ cha mẹ nàng. Ở lại, nàng không thể giải thoát được cho cha mẹ.
Chỉ có rời đi tìm kiếm cơ duyên, liều mạng tu luyện mới có thể nhanh chóng mạnh đến mức độ có thể cứu giúp cha mẹ ra. Mong là khi đó không quá muộn.
“Đa tạ. Ân nghĩa này ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi” Tuyết Phi nhẹ nhàng nói
“Không có gì. Sau này ngươi trở thành cường giả thì bảo vệ ta là được” Trần Lương cười nói
Tuyết Phi bật cười, nàng tiếp tục “Sư phụ có nhờ ta chuyển lời đến ngươi. Người sẽ xin rời khỏi Khải Hoàng gia tộc, cáo lão về quê. Người đã quá thất vọng trước tên Càn Khôn. Người muốn hỏi ngươi có muốn thu nhận người không?”
“Haha, quá tốt rồi. Đừng nói là thu nhận, ta cầu còn không được. Có Hạ Tử Yên trưởng lão vào quản lý Luyện Khí Phường chắc chắn sẽ giúp luyện khí của môn phái ta lớn mạnh nhanh chóng. Bá Lăng tiền bối hẳn đã nói rõ về Luyện Khí Phường, ta cũng không cần nhiều lời. Ngươi chuyển lời của ta là rất hân hạnh đón chào Hạ Tử Yên trưởng lão.
Hay ngươi có muốn gia nhập môn phái của ta. Có mỹ nữ sẽ thu hút rất nhiều nam nhân cao thủ nha” Trần Lương trêu đùa
Tuyết Phi lắc đầu nói “Ngươi đừng có đùa ta. Nếu muốn ta gia nhập môn phái, hẳn ngươi cũng không cần tặng Không Vật.
Tiếp theo ngươi đến Ác Nhân Cốc, chắc sẽ biến mất mấy chục năm. Ta ở tại môn phái của ngươi sẽ không thể phát triển nhanh được. Chỉ có ra ngoài tìm kiếm cơ duyên ta mới có thể mau chóng cứu thoát cha mẹ. Thực ra nếu không phải cần gấp tăng mạnh thực lực, ta cũng muốn giúp ngươi xây dựng môn phái”
Trần Lương thu lại vẻ trêu đùa, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Tuyết Phi
“Ta cần phải rời đi luôn. Chúc ngươi lên đường may mắn. Hẹn ngày tương phùng”
“Hẹn ngày tương phùng” Tuyết Phi nhìn vào mắt Trần Lương đáp lời.
Trần Lương quay người rời đi.
Tác giả :
Phúc Linh