Ta Không Thành Tiên
Chương 216: Giọng nói nghe quen quen
Dịch giả: sweetzarbie
"Ta, ta có nằm mơ không..."
Quỷ đầu to sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn Kiến Sầu, miệng há hốc.
Quỷ đầu nhỏ đứng đờ người ngay tại chỗ, mặt mũi chân tay còn tèm lem bồ hóng lúc chụm củi, vẻ mặt trông tức cười không thể tả tựa như "Không phải ông đây gặp quỷ".
"Lách tách! Lách tách!" Lửa trong lò lép bép.
"Ục ục ục ục..." Vạc nước sôi trào, ùng ục nổi bọt không ngớt.
Tiếng động trong nhà bếp khiến người ta phát điên. Không còn thanh âm thứ ba nào khác, sự im lặng khiến lòng người sợ hãi.
Kiến Sầu ngồi bất động trong vạc nước sôi, mắt nhìn hai người kỳ lạ tướng mạo khác hẳn người bình thường trong lòng càng thêm nghi hoặc. Nhưng dù sao bây giờ không phải là lúc dò xét. Nàng thấy hai người kia ngần ngừ không trả lời lại tưởng mình có gì thất thố nên liền hạ thấp giọng hơn nữa, dè dặt hỏi: "Chuyện này... Các ngươi không sao chứ?"
...
Không sao ư?
Không sao ư?!
Quỷ đầu nhỏ nghe thấy câu hỏi nhu hòa, êm ái thì có cảm giác như người ta đang xách cổ gã lôi lên rồi!
Chuyện đến nước này còn có thể "không sao" nữa chăng?!
Thị bị trói lại bỏ vào vạc nước. Bọn chúng chẳng lẽ không phân biệt được xác chết và người trọng thương sắp chết hay sao? Kết cục hiện tại thị chẳng những mở mắt mà lại còn đường hoàng nói chuyện với chúng nữa.
Chuyện này còn có thể tốt được nữa không?
Quỷ đầu nhỏ trong đầu bấn loạn, tưởng tượng ra vô số cách tẩu thoát. Rốt cục cũng chỉ có cách...
"Ục ục ục ục..." Nước sôi réo trên bếp.
Quỷ đầu nhỏ lê ánh mắt gần như ngây dại đến trên mặt nước.
Dưới bếp lò, lửa cháy đùng đùng. Ngọn lửa đỏ rực từ trong lò thè ra, liếm láp vấn vít đáy nồi đen kịt, tỏa hơi nóng rực. Mặt nước sùng sục sôi. Bọt nước từ dưới đáy nồi không ngừng nổi lên. Chúng vừa lên đến mặt nước đã nổ cái "tách", hóa hơi lượn lờ trên mặt nước.
Quỷ đầu nhỏ có cảm giác ba hồn trong người có chút bất ổn, bảy phách tựa hồ như sẽ phải ly thân.
Nước này...
Rõ ràng là đã đốt đến như thế, vậy mà...
Ánh mắt gã lại một lần nữa rơi xuống trên người Kiến Sầu. Cái người mà gã lượm về từ một nơi cách quỷ môn quan bốn mươi tám dặm đó giờ đang được hơi nước bao phủ, khuôn mặt thoáng ẩn thoáng hiện. Hơi nước ngưng tụ, giọt giọt từ đôi gò má thị lăn xuống, chảy thành dòng rửa trôi hết máu đen, để lộ ra da dẻ trắng như tuyết.
Kiến Sầu nhìn gã không chớp dường như thắc mắc không biết tại sao gã không trả lời. Nàng cố gắng che giấu cảm giác hơi bất an, nhưng không sốt rột, khó chịu hay đau đớn một chút nào...
Nhưng đây là một vạc nước đang sôi mà! Làm sao một người sống sờ sờ bị luộc trong nước lại không chút hề hấn gì?
Quỷ đầu nhỏ cảm thấy ngộp thở. Từ hồi chết đi cách đây mấy chục năm, gã chưa từng nếm trải lại cảm giác này. Yết hầu giật giật, gã run rẩy chỉ tay về phía nàng: "Ngươi, ngươi, ngươi... Tại sao...". Giọng nói cũng lắp bắp, run rẩy không ngừng.
Quỷ đầu nhỏ ngay cả nói cũng không ra hơi, Kiến Sầu thông minh, nghe qua đã hiểu.
Nàng ra vẻ không vừa ý nói: "Chuyện kia... Ta kỳ thật tuyệt đối không thể cho phép. Nhưng các ngươi cứ tiếp tục đun nước đi, rất hợp ý ta, độ ấm vừa phải, thoải mái lắm."
"..."
Sau một hồi á khẩu, trong nội tâm quỷ đầu nhỏ là một chuỗi những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới: &%# $***&&*&*% $#@#!!!
Độ ấm vừa phải...
Rất hợp ý ta...
Thoải mái lắm...
Ha ha! Ngươi tưởng rằng đây là bể suối nước nóng chăng?!
Chỉ thiếu điều tức chết mà thôi!
Cơ thể thấp lùn nhỏ thó của của quỷ đầu nhỏ run lên, lồng ngực cứ phập phồng lên lên xuống xuống tưởng như sắp nổ tung đến nơi.
Đây rõ ràng là khiêu khích người ta mà.
Tuy hơi chậm một chút nhưng quỷ đầu to rốt cục cũng kịp phản ứng. Y vội vàng tiến lên, kéo hắn một cái: "Ngươi không sao chứ?"
"Xê ra!"
Quỷ đầu nhỏ đang nổi khùng, thậm chí có phần thẹn quá hóa giận, liền hất tay quỷ đầu to tức giận nói: "Nhảm nhí, đều là nhảm nhí! Củi này là củi hòe mượn của bạch mao quỷ, người sống không bị thiêu thành tro, lại còn không luộc chín được ngươi sao?! Ta không tin!"
Ách?
Không tin sao?
Nhưng sự thực rành rành trước mắt đó thôi.
Kiến Sầu khẽ nhíu mày, buồn bực đáp: Ngươi không tin thì có ích gì?
Ngay lập tức nghi vấn này cần phải được giải đáp.
Quỷ đầu nhỏ vậy mà đi tới, hai cái chân ngắn cất bước, đoạn dùng sức mà nhảy một cái lên bếp. Gã đứng trên thành bếp rồi vươn tay về phía vạc nước, miệng lầm bầm: "Nhất định là vạc nước có vấn đề, không bỏng được... A a a a!"
Lời còn chưa dứt thì tay đã đưa vào trong vạc. Tuy chỉ mới nhúng một đầu ngón tay mà gã đã ré lên thảm thiết, rụt ngay tay về. Vì động tác quá đột ngột, cả người gã cũng đứng không vững nên liền ngã ngữa về phía sau, té cái bịch trên đất.
Kiến Sầu cũng sợ ngây người: Đây là bái kiến đơn giản thôi, ta chưa từng thấy qua cái gì đơn giản như vậy!
"Nóng quá, nóng quá..."
Quỷ đầu nhỏ ngã trên đất dường như đã mất hết cảm giác, chỉ còn có thể duỗi duỗi đầu ngón tay đỏ hồng, miệng kêu rên không ngừng.
"Đừng, đừng nhúc nhích!"
Quỷ đầu to vừa thấy huynh đệ nhà mình gặp chuyện không may thì hoảng hồn, vội vàng xông đến, nhìn sơ qua đã thấy quỷ đầu nhỏ bị phỏng ngón tay. Y nắm chặt tay gã, vận sức ấn xuống một cái: "Đợi, đợi chút..."
Quỷ đầu nhỏ vẫn còn kêu rên thì từ đầu ngón tay của quỷ đầu to đã trồi lên một vầng hào quang mỏng mảnh màu đen hơi xanh xanh. Quỷ đầu to vận sức ấn một cái, hào quang chui vào đầu ngón tay của quỷ đầu nhỏ rồi biến mất.
Ngay lập tức, ngón tay bị phỏng rộp của gã liền khỏi.
"Ồ?"
Kiến Sầu thấy vậy vô cùng ngạc nhiên. Nàng là tu sĩ, mặc dù bây giờ không thể vận dụng linh lực và linh thức nhưng vẫn có khả năng nhìn ra sự việc.
Hồi nãy hào quang xuất hiện từ tay của quỷ đầu to có khí tức lạ lẫm. Khí tức này hơi lạnh lẽo nhưng so với linh khí cũng thì có chút tương tự, ít ra là cùng một loại.
Kiến Sầu cho đến bây giờ vẫn không biết thân phận của hai người quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ. Nàng chỉ có thể mơ hồ thấy rằng hai người này tu vi thật sự không cao, cũng không có tài năng gì. Còn những việc khác nàng thảy đều không biết.
Nàng thậm chí còn không biết mình hiện đang ở nơi nào.
Nhất thời Kiến Sầu trầm mặc.
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ cuối cùng cũng thở dài cái thượt.
Quỷ đầu nhỏ chật vật đứng lên, có cảm giác như sống lại sau tai nạn. Gã che ngón tay đã được chữa khỏi, đầu ngẩng nhìn Kiến Sầu như nhìn một con quái vật.
Mọi điều ở Cực Vực so với nhân gian không có gì khác biệt.
Tuy bọn họ là quỷ hồn nhưng cũng có thể nếm được trăm vị, cảm giác được cái nóng. Vì vậy vừa rồi quỷ đầu nhỏ vừa vươn tay vào vạc nước thì đã biết rõ sức nóng bên trong kinh khủng đến chừng nào. Nhưng nữ nhân trước mặt này thế mà lại có thể bình thản ung dung ngồi ở bên trong được như vậy. Quả thật không biết tại sao!
Quỷ đầu nhỏ thở dốc, nghĩ tới vẫn còn sợ. Ánh mắt lập lòe bất định, tựa hồ như đang tự hỏi nên làm gì bây giờ.
Kiến Sầu trái lại hoàn toàn không có câu hỏi như vậy. Thân thể "nhân khí" tầng thứ sáu của nàng đã mạnh đến nỗi người bình thường không thể tưởng tượng được. Bây giờ nhìn bộ dạng của hai người kia thì hiển nhiên là nhận ra chúng hoàn toàn không biết làm gì với nàng. Chẳng qua nàng không tài nào vận dụng được linh thức và linh lực của bản thân, cũng không biết nguyên cớ tại sao nên đối với hai người cổ quái này nàng vẫn còn hơi kiêng kỵ.
Kiến Sầu nhìn lướt qua y phục lấm máu vẫn còn đang mặc trên người, khóe miệng bất giác nhếch lên, cổ quái hỏi: "Các ngươi luộc người để ăn đều nấu như vậy, ngay cả rửa cho sạch cũng không cần sao chứ?"
Quỷ đầu nhỏ không nói gì, tựa hồ như còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Quỷ đầu to vẫn ở bên cạnh làm thinh không nói mà nhìn nàng chăm chăm, dường như hơi sợ sệt. Y ngơ ngẩn hỏi: "À, mọi người đều nói như vậy là ăn ngon nhất. Chẳng phải người ta nói tu sĩ thập cửu châu các người nội thể sạch sẽ, vì hấp thu tinh khí thiên địa nên thể xác và tinh thần thanh khiết hay sao?"
Hả?
Ăn tươi như vậy trái lại là không sao cả. Kiến Sầu khẽ nhướng mày, để ý đến từ ngữ của quỷ đầu to: "Các người thập cửu châu?" Ánh mắt nàng sáng lên, làm bộ điềm nhiên hỏi: "Vậy các ngươi ở đây thì khác sao?"
"Đúng vậy, ở Cực Vực của chúng ta chỉ có tu sĩ đại năng mới có thân thể. Trông ngươi không có gì đặc biệt lợi hại nhưng vì có thân thể nên ngươi chắc chắn là người sống của ngoại giới..." Quỷ đầu to thật thà trả lời.
Kiến Sầu lắng nghe, nhưng rốt cuộc không khỏi giật mình tỏ ra hơi kinh hãi: Cực Vực?!
Quỷ đầu nhỏ nhìn sang, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, thấy quỷ đầu to còn muốn huyên thuyên này nọ thì không chút do dự quay người kéo y một cái: "Im ngay!"
"Người sống tại... A?"
Lời còn chưa nói xong đã bị nạt lớn một tiếng như vậy khiến quỷ đầu to ngẩn người.
"Tại, tại sao?"
Đang yên đang lành sao lại bảo mình câm miệng? Quỷ đầu to có chút ấm ức.
Quỷ đầu nhỏ tức giận đá y: "Cái đồ ngu, bị người ta xỏ mũi cũng không biết!"
"Xỏ, xỏ mũi gì?"
Quỷ đầu to vẫn chưa hết ngơ ngác, hoàn toàn chẳng hiểu quỷ đầu nhỏ muốn nói cái gì.
Quỷ đầu nhỏ ngậm miệng không nói. Gã cũng không có cách nào giải thích cho kẻ ngu này hiểu. Cũng được, dù sao đầu to không mở miệng thì mọi chuyện đều tốt. Nghĩ vậy quỷ đầu nhỏ trong lòng tràn đầy e dè. Gã quay đầu nhìn Kiến Sầu. Nàng lúc này cũng đang nhìn lại gã, ánh mắt vô cùng hứng thú.
Đối với câu nói vừa rồi nàng thật ra chẳng có chút dò xét gì, thậm chí nghe cũng rất bình thường. Cho dù quỷ đầu to có nói cái gì đi nữa thì sự thật là nàng bây giờ đang là một "tù nhân".
Lẽ ra quỷ đầu nhỏ không cần phải cẩn thận đến như vậy.
Nhưng gã vẫn quát bảo im miệng, lại còn không ngừng phá đám, cản trở người ta nói chuyện. Nói cách khác, đây là một tên rất cẩn thận, khôn khéo. So với lúc thò tay vào vạc nước sôi thì hoàn toàn khác biệt.
Trong ánh mắt bỗng thoáng ý cười như có như không, tuy bị người ta đâm thọt là "xỏ mũi" nhưng Kiến Sầu cũng không cảm thấy có gì lúng túng.
Trái lại, quỷ đầu nhỏ bị Kiến Sầu nhìn chăm chăm thì đột nhiên cảm thấy áp bức kỳ dị. Theo lời nói vừa nãy, nữ tu này rõ ràng là không biết chút gì về Cực Vực cả. Thậm chí quỷ đầu nhỏ nghĩ rằng tự bản thân thị còn không biết tại sao lại ở nơi này. Hiện tại bọn chúng đã to gan lớn mật mà khiêng người về nhà, còn chuẩn bị nấu nướng người ta, như vậy coi như là có ân oán rồi.
Vì để bảo đảm về sau không sinh ra chuyện lôi thôi, quỷ đầu nhỏ tuyệt đối không muốn để cho Kiến Sầu hiểu biết thêm nhiều.
Gã nhả bớt hàm răng đang nghiến chặt, mở miệng sẽ phải nói chuyện.
"Cạch! Cạch! Cạch!" Một hồi tiếng bước chân bỗng nhiên vọng đến.
Ba người trong phòng, người thì đang muốn nói chuyện với quỷ đầu nhỏ, quỷ đầu nhỏ thì đang tự hỏi xem làm cách nào thoát khỏi Kiến Sầu cho đến quỷ đầu to còn đang mải nghĩ xem "xỏ mũi" là cái gì, tất cả đều cả kinh!
Có người đến!
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ vừa nghe thấy tiếng động kia thì hầu như đều đồng thời quay đầu nhìn Kiến Sầu.
Quỷ đầu to nhanh chóng mở miệng nói với quỷ đầu to: "Ngươi chờ ở đây đi, Hỗn Nguyên trận bố trí ở đây, theo lý thì không ai có thể phát hiện ra hay nghe được tiếng động của chúng ta. Ta đi ra xem sao."
"Được."
Đại đầu quỷ liền vội vàng gật đầu, đồng thời đứng bên cạnh bếp lò. Y ngẩng đầu lên, liếc nhìn Kiến Sầu, dường như vẫn còn hơi sợ nên thân thể run run.
Lúc này quỷ đầu nhỏ đã nhẹ nhàng tới cạnh cửa, móng tay dài thòng cạy ra một khe hở nhỏ trên thanh gỗ, ghé mắt nhìn ra ngoài. Vừa mới nhìn thấy, gã đã kinh ngạc, trợn mắt.
"Hắn tới làm gì?"
"Ai vậy?"
Quỷ đầu to vô cùng ngạc nhiên, không nhịn được hỏi.
Nhưng quỷ đầu không có đầu óc đâu mà để ý đến y. Gã không trả lời mà liền hạ chốt cửa, mở hé cửa vừa đủ để lách người ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Kiến Sầu đều chăm chú nhìn cử chỉ, hành động của gã. Ánh mắt của nàng theo khe cửa mà luồn ra ngoài, thấy căn nhà nhỏ đóng kín cửa, sân trước đổ nát cỏ dại um tùm, ngoài ra...
Xa xa, bầu trời ảm đạm hoàn toàn không giống với thập cửu châu. Xa hơn nữa là núi non đen tuyền hiểm trở, nơi nơi màu sắc u ám, khí tức có phần âm lãnh, đường nét thô kệch, hùng vĩ mà nặng nề.
Vừa nhìn thấy khung cảnh như vậy, cả trái tim Kiến Sầu dường như bị một thanh búa đập lên một cái, bàng hoàng khó nói nên lời!
Đây là...
Đây chính là Cực Vực sao?
"Két..."
Cánh cửa tồi tàn lại đóng lại. Tầm mắt của Kiến Sầu một lần nữa lại bị bó hẹp trong gian bếp chật chội này.
Nàng ở trong vạc nước khẽ nhíu mày, hít vào thật sâu rồi chậm rãi thở ra, dường như chỉ có như vậy mới có thể trấn tĩnh cảm xúc bối rối của nàng.
Kiến Sầu thu mắt về định suy nghĩ về hoàn cảnh trước mắt. Nào ngờ vừa lúc ánh mắt rời khỏi cánh cửa gỗ, trong tầm nhìn của nàng lại xuất hiện một thanh kiếm dựng nghiêng cạnh cửa. Vỏ kiếm đen kịt, trông tầm thường không có gì đặc biệt, hoa văn và kiểu sức không nhiều, duy chỉ trên chuôi kiếm lộ ra chú văn cổ xưa cứng cáp, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tựa như một góc núi băng...
Nhân Hoàng kiếm!
Lúc này trên chuôi kiếm còn treo hai cái túi nhỏ màu xanh đen đậm.
Kiến Sầu trợn tròn mắt: một cái là túi càn khôn của nàng, còn túi kia là túi linh thú...
Nhân Hoàng kiếm là pháp khí của Tạ Bất Thần, làm sao lại xuất hiện ở đây?
Trận chiến trên phật đỉnh tại ẩn giới Thanh Phong am cuối cùng đã hoàn toàn hỗn loạn. Tạ Bất Thần bị đánh tơi tả, Nhân Hoàng kiếm lại là vật vô chủ nên rất có thể đã bị dòng loạn lưu không gian cuốn vào, rớt xuống cùng một chỗ trong giới này. Nhìn hai cái túi treo trên chuôi kiếm thì biết hẳn là hai tên quỷ đã lượm thanh kiếm này về.
Kiến Sầu vô thức không nhịn được ý muốn triệu hoán quỷ phủ từ trong tổ khiếu ra. Ai ngờ bên trong tổ khiếu trống rỗng, không biết là do không thấy hay là nó ngủ say nên không đáp lại. Tim nàng bỗng nhiên trầm xuống.
"Cạch! Cạch! Cạch!"
Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng bước chân như trước, theo đó là tiếng chào hỏi niềm nở vô cùng khách sáo: "A, ta còn tự hỏi là ai đến? Lão Trương, sao huynh lại tới đây?"
Tiếp theo là một giọng nói cứng nhắc, vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không đáp lại thịnh tình của quỷ đầu nhỏ.
Kiến Sầu ở trong nhà, còn đang trầm tư suy nghĩ thì chợt giật mình kinh ngạc...
Giọng nói này nghe... sao mà nghe quen quen?
"Ta, ta có nằm mơ không..."
Quỷ đầu to sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn Kiến Sầu, miệng há hốc.
Quỷ đầu nhỏ đứng đờ người ngay tại chỗ, mặt mũi chân tay còn tèm lem bồ hóng lúc chụm củi, vẻ mặt trông tức cười không thể tả tựa như "Không phải ông đây gặp quỷ".
"Lách tách! Lách tách!" Lửa trong lò lép bép.
"Ục ục ục ục..." Vạc nước sôi trào, ùng ục nổi bọt không ngớt.
Tiếng động trong nhà bếp khiến người ta phát điên. Không còn thanh âm thứ ba nào khác, sự im lặng khiến lòng người sợ hãi.
Kiến Sầu ngồi bất động trong vạc nước sôi, mắt nhìn hai người kỳ lạ tướng mạo khác hẳn người bình thường trong lòng càng thêm nghi hoặc. Nhưng dù sao bây giờ không phải là lúc dò xét. Nàng thấy hai người kia ngần ngừ không trả lời lại tưởng mình có gì thất thố nên liền hạ thấp giọng hơn nữa, dè dặt hỏi: "Chuyện này... Các ngươi không sao chứ?"
...
Không sao ư?
Không sao ư?!
Quỷ đầu nhỏ nghe thấy câu hỏi nhu hòa, êm ái thì có cảm giác như người ta đang xách cổ gã lôi lên rồi!
Chuyện đến nước này còn có thể "không sao" nữa chăng?!
Thị bị trói lại bỏ vào vạc nước. Bọn chúng chẳng lẽ không phân biệt được xác chết và người trọng thương sắp chết hay sao? Kết cục hiện tại thị chẳng những mở mắt mà lại còn đường hoàng nói chuyện với chúng nữa.
Chuyện này còn có thể tốt được nữa không?
Quỷ đầu nhỏ trong đầu bấn loạn, tưởng tượng ra vô số cách tẩu thoát. Rốt cục cũng chỉ có cách...
"Ục ục ục ục..." Nước sôi réo trên bếp.
Quỷ đầu nhỏ lê ánh mắt gần như ngây dại đến trên mặt nước.
Dưới bếp lò, lửa cháy đùng đùng. Ngọn lửa đỏ rực từ trong lò thè ra, liếm láp vấn vít đáy nồi đen kịt, tỏa hơi nóng rực. Mặt nước sùng sục sôi. Bọt nước từ dưới đáy nồi không ngừng nổi lên. Chúng vừa lên đến mặt nước đã nổ cái "tách", hóa hơi lượn lờ trên mặt nước.
Quỷ đầu nhỏ có cảm giác ba hồn trong người có chút bất ổn, bảy phách tựa hồ như sẽ phải ly thân.
Nước này...
Rõ ràng là đã đốt đến như thế, vậy mà...
Ánh mắt gã lại một lần nữa rơi xuống trên người Kiến Sầu. Cái người mà gã lượm về từ một nơi cách quỷ môn quan bốn mươi tám dặm đó giờ đang được hơi nước bao phủ, khuôn mặt thoáng ẩn thoáng hiện. Hơi nước ngưng tụ, giọt giọt từ đôi gò má thị lăn xuống, chảy thành dòng rửa trôi hết máu đen, để lộ ra da dẻ trắng như tuyết.
Kiến Sầu nhìn gã không chớp dường như thắc mắc không biết tại sao gã không trả lời. Nàng cố gắng che giấu cảm giác hơi bất an, nhưng không sốt rột, khó chịu hay đau đớn một chút nào...
Nhưng đây là một vạc nước đang sôi mà! Làm sao một người sống sờ sờ bị luộc trong nước lại không chút hề hấn gì?
Quỷ đầu nhỏ cảm thấy ngộp thở. Từ hồi chết đi cách đây mấy chục năm, gã chưa từng nếm trải lại cảm giác này. Yết hầu giật giật, gã run rẩy chỉ tay về phía nàng: "Ngươi, ngươi, ngươi... Tại sao...". Giọng nói cũng lắp bắp, run rẩy không ngừng.
Quỷ đầu nhỏ ngay cả nói cũng không ra hơi, Kiến Sầu thông minh, nghe qua đã hiểu.
Nàng ra vẻ không vừa ý nói: "Chuyện kia... Ta kỳ thật tuyệt đối không thể cho phép. Nhưng các ngươi cứ tiếp tục đun nước đi, rất hợp ý ta, độ ấm vừa phải, thoải mái lắm."
"..."
Sau một hồi á khẩu, trong nội tâm quỷ đầu nhỏ là một chuỗi những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới: &%# $***&&*&*% $#@#!!!
Độ ấm vừa phải...
Rất hợp ý ta...
Thoải mái lắm...
Ha ha! Ngươi tưởng rằng đây là bể suối nước nóng chăng?!
Chỉ thiếu điều tức chết mà thôi!
Cơ thể thấp lùn nhỏ thó của của quỷ đầu nhỏ run lên, lồng ngực cứ phập phồng lên lên xuống xuống tưởng như sắp nổ tung đến nơi.
Đây rõ ràng là khiêu khích người ta mà.
Tuy hơi chậm một chút nhưng quỷ đầu to rốt cục cũng kịp phản ứng. Y vội vàng tiến lên, kéo hắn một cái: "Ngươi không sao chứ?"
"Xê ra!"
Quỷ đầu nhỏ đang nổi khùng, thậm chí có phần thẹn quá hóa giận, liền hất tay quỷ đầu to tức giận nói: "Nhảm nhí, đều là nhảm nhí! Củi này là củi hòe mượn của bạch mao quỷ, người sống không bị thiêu thành tro, lại còn không luộc chín được ngươi sao?! Ta không tin!"
Ách?
Không tin sao?
Nhưng sự thực rành rành trước mắt đó thôi.
Kiến Sầu khẽ nhíu mày, buồn bực đáp: Ngươi không tin thì có ích gì?
Ngay lập tức nghi vấn này cần phải được giải đáp.
Quỷ đầu nhỏ vậy mà đi tới, hai cái chân ngắn cất bước, đoạn dùng sức mà nhảy một cái lên bếp. Gã đứng trên thành bếp rồi vươn tay về phía vạc nước, miệng lầm bầm: "Nhất định là vạc nước có vấn đề, không bỏng được... A a a a!"
Lời còn chưa dứt thì tay đã đưa vào trong vạc. Tuy chỉ mới nhúng một đầu ngón tay mà gã đã ré lên thảm thiết, rụt ngay tay về. Vì động tác quá đột ngột, cả người gã cũng đứng không vững nên liền ngã ngữa về phía sau, té cái bịch trên đất.
Kiến Sầu cũng sợ ngây người: Đây là bái kiến đơn giản thôi, ta chưa từng thấy qua cái gì đơn giản như vậy!
"Nóng quá, nóng quá..."
Quỷ đầu nhỏ ngã trên đất dường như đã mất hết cảm giác, chỉ còn có thể duỗi duỗi đầu ngón tay đỏ hồng, miệng kêu rên không ngừng.
"Đừng, đừng nhúc nhích!"
Quỷ đầu to vừa thấy huynh đệ nhà mình gặp chuyện không may thì hoảng hồn, vội vàng xông đến, nhìn sơ qua đã thấy quỷ đầu nhỏ bị phỏng ngón tay. Y nắm chặt tay gã, vận sức ấn xuống một cái: "Đợi, đợi chút..."
Quỷ đầu nhỏ vẫn còn kêu rên thì từ đầu ngón tay của quỷ đầu to đã trồi lên một vầng hào quang mỏng mảnh màu đen hơi xanh xanh. Quỷ đầu to vận sức ấn một cái, hào quang chui vào đầu ngón tay của quỷ đầu nhỏ rồi biến mất.
Ngay lập tức, ngón tay bị phỏng rộp của gã liền khỏi.
"Ồ?"
Kiến Sầu thấy vậy vô cùng ngạc nhiên. Nàng là tu sĩ, mặc dù bây giờ không thể vận dụng linh lực và linh thức nhưng vẫn có khả năng nhìn ra sự việc.
Hồi nãy hào quang xuất hiện từ tay của quỷ đầu to có khí tức lạ lẫm. Khí tức này hơi lạnh lẽo nhưng so với linh khí cũng thì có chút tương tự, ít ra là cùng một loại.
Kiến Sầu cho đến bây giờ vẫn không biết thân phận của hai người quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ. Nàng chỉ có thể mơ hồ thấy rằng hai người này tu vi thật sự không cao, cũng không có tài năng gì. Còn những việc khác nàng thảy đều không biết.
Nàng thậm chí còn không biết mình hiện đang ở nơi nào.
Nhất thời Kiến Sầu trầm mặc.
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ cuối cùng cũng thở dài cái thượt.
Quỷ đầu nhỏ chật vật đứng lên, có cảm giác như sống lại sau tai nạn. Gã che ngón tay đã được chữa khỏi, đầu ngẩng nhìn Kiến Sầu như nhìn một con quái vật.
Mọi điều ở Cực Vực so với nhân gian không có gì khác biệt.
Tuy bọn họ là quỷ hồn nhưng cũng có thể nếm được trăm vị, cảm giác được cái nóng. Vì vậy vừa rồi quỷ đầu nhỏ vừa vươn tay vào vạc nước thì đã biết rõ sức nóng bên trong kinh khủng đến chừng nào. Nhưng nữ nhân trước mặt này thế mà lại có thể bình thản ung dung ngồi ở bên trong được như vậy. Quả thật không biết tại sao!
Quỷ đầu nhỏ thở dốc, nghĩ tới vẫn còn sợ. Ánh mắt lập lòe bất định, tựa hồ như đang tự hỏi nên làm gì bây giờ.
Kiến Sầu trái lại hoàn toàn không có câu hỏi như vậy. Thân thể "nhân khí" tầng thứ sáu của nàng đã mạnh đến nỗi người bình thường không thể tưởng tượng được. Bây giờ nhìn bộ dạng của hai người kia thì hiển nhiên là nhận ra chúng hoàn toàn không biết làm gì với nàng. Chẳng qua nàng không tài nào vận dụng được linh thức và linh lực của bản thân, cũng không biết nguyên cớ tại sao nên đối với hai người cổ quái này nàng vẫn còn hơi kiêng kỵ.
Kiến Sầu nhìn lướt qua y phục lấm máu vẫn còn đang mặc trên người, khóe miệng bất giác nhếch lên, cổ quái hỏi: "Các ngươi luộc người để ăn đều nấu như vậy, ngay cả rửa cho sạch cũng không cần sao chứ?"
Quỷ đầu nhỏ không nói gì, tựa hồ như còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Quỷ đầu to vẫn ở bên cạnh làm thinh không nói mà nhìn nàng chăm chăm, dường như hơi sợ sệt. Y ngơ ngẩn hỏi: "À, mọi người đều nói như vậy là ăn ngon nhất. Chẳng phải người ta nói tu sĩ thập cửu châu các người nội thể sạch sẽ, vì hấp thu tinh khí thiên địa nên thể xác và tinh thần thanh khiết hay sao?"
Hả?
Ăn tươi như vậy trái lại là không sao cả. Kiến Sầu khẽ nhướng mày, để ý đến từ ngữ của quỷ đầu to: "Các người thập cửu châu?" Ánh mắt nàng sáng lên, làm bộ điềm nhiên hỏi: "Vậy các ngươi ở đây thì khác sao?"
"Đúng vậy, ở Cực Vực của chúng ta chỉ có tu sĩ đại năng mới có thân thể. Trông ngươi không có gì đặc biệt lợi hại nhưng vì có thân thể nên ngươi chắc chắn là người sống của ngoại giới..." Quỷ đầu to thật thà trả lời.
Kiến Sầu lắng nghe, nhưng rốt cuộc không khỏi giật mình tỏ ra hơi kinh hãi: Cực Vực?!
Quỷ đầu nhỏ nhìn sang, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, thấy quỷ đầu to còn muốn huyên thuyên này nọ thì không chút do dự quay người kéo y một cái: "Im ngay!"
"Người sống tại... A?"
Lời còn chưa nói xong đã bị nạt lớn một tiếng như vậy khiến quỷ đầu to ngẩn người.
"Tại, tại sao?"
Đang yên đang lành sao lại bảo mình câm miệng? Quỷ đầu to có chút ấm ức.
Quỷ đầu nhỏ tức giận đá y: "Cái đồ ngu, bị người ta xỏ mũi cũng không biết!"
"Xỏ, xỏ mũi gì?"
Quỷ đầu to vẫn chưa hết ngơ ngác, hoàn toàn chẳng hiểu quỷ đầu nhỏ muốn nói cái gì.
Quỷ đầu nhỏ ngậm miệng không nói. Gã cũng không có cách nào giải thích cho kẻ ngu này hiểu. Cũng được, dù sao đầu to không mở miệng thì mọi chuyện đều tốt. Nghĩ vậy quỷ đầu nhỏ trong lòng tràn đầy e dè. Gã quay đầu nhìn Kiến Sầu. Nàng lúc này cũng đang nhìn lại gã, ánh mắt vô cùng hứng thú.
Đối với câu nói vừa rồi nàng thật ra chẳng có chút dò xét gì, thậm chí nghe cũng rất bình thường. Cho dù quỷ đầu to có nói cái gì đi nữa thì sự thật là nàng bây giờ đang là một "tù nhân".
Lẽ ra quỷ đầu nhỏ không cần phải cẩn thận đến như vậy.
Nhưng gã vẫn quát bảo im miệng, lại còn không ngừng phá đám, cản trở người ta nói chuyện. Nói cách khác, đây là một tên rất cẩn thận, khôn khéo. So với lúc thò tay vào vạc nước sôi thì hoàn toàn khác biệt.
Trong ánh mắt bỗng thoáng ý cười như có như không, tuy bị người ta đâm thọt là "xỏ mũi" nhưng Kiến Sầu cũng không cảm thấy có gì lúng túng.
Trái lại, quỷ đầu nhỏ bị Kiến Sầu nhìn chăm chăm thì đột nhiên cảm thấy áp bức kỳ dị. Theo lời nói vừa nãy, nữ tu này rõ ràng là không biết chút gì về Cực Vực cả. Thậm chí quỷ đầu nhỏ nghĩ rằng tự bản thân thị còn không biết tại sao lại ở nơi này. Hiện tại bọn chúng đã to gan lớn mật mà khiêng người về nhà, còn chuẩn bị nấu nướng người ta, như vậy coi như là có ân oán rồi.
Vì để bảo đảm về sau không sinh ra chuyện lôi thôi, quỷ đầu nhỏ tuyệt đối không muốn để cho Kiến Sầu hiểu biết thêm nhiều.
Gã nhả bớt hàm răng đang nghiến chặt, mở miệng sẽ phải nói chuyện.
"Cạch! Cạch! Cạch!" Một hồi tiếng bước chân bỗng nhiên vọng đến.
Ba người trong phòng, người thì đang muốn nói chuyện với quỷ đầu nhỏ, quỷ đầu nhỏ thì đang tự hỏi xem làm cách nào thoát khỏi Kiến Sầu cho đến quỷ đầu to còn đang mải nghĩ xem "xỏ mũi" là cái gì, tất cả đều cả kinh!
Có người đến!
Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ vừa nghe thấy tiếng động kia thì hầu như đều đồng thời quay đầu nhìn Kiến Sầu.
Quỷ đầu to nhanh chóng mở miệng nói với quỷ đầu to: "Ngươi chờ ở đây đi, Hỗn Nguyên trận bố trí ở đây, theo lý thì không ai có thể phát hiện ra hay nghe được tiếng động của chúng ta. Ta đi ra xem sao."
"Được."
Đại đầu quỷ liền vội vàng gật đầu, đồng thời đứng bên cạnh bếp lò. Y ngẩng đầu lên, liếc nhìn Kiến Sầu, dường như vẫn còn hơi sợ nên thân thể run run.
Lúc này quỷ đầu nhỏ đã nhẹ nhàng tới cạnh cửa, móng tay dài thòng cạy ra một khe hở nhỏ trên thanh gỗ, ghé mắt nhìn ra ngoài. Vừa mới nhìn thấy, gã đã kinh ngạc, trợn mắt.
"Hắn tới làm gì?"
"Ai vậy?"
Quỷ đầu to vô cùng ngạc nhiên, không nhịn được hỏi.
Nhưng quỷ đầu không có đầu óc đâu mà để ý đến y. Gã không trả lời mà liền hạ chốt cửa, mở hé cửa vừa đủ để lách người ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Kiến Sầu đều chăm chú nhìn cử chỉ, hành động của gã. Ánh mắt của nàng theo khe cửa mà luồn ra ngoài, thấy căn nhà nhỏ đóng kín cửa, sân trước đổ nát cỏ dại um tùm, ngoài ra...
Xa xa, bầu trời ảm đạm hoàn toàn không giống với thập cửu châu. Xa hơn nữa là núi non đen tuyền hiểm trở, nơi nơi màu sắc u ám, khí tức có phần âm lãnh, đường nét thô kệch, hùng vĩ mà nặng nề.
Vừa nhìn thấy khung cảnh như vậy, cả trái tim Kiến Sầu dường như bị một thanh búa đập lên một cái, bàng hoàng khó nói nên lời!
Đây là...
Đây chính là Cực Vực sao?
"Két..."
Cánh cửa tồi tàn lại đóng lại. Tầm mắt của Kiến Sầu một lần nữa lại bị bó hẹp trong gian bếp chật chội này.
Nàng ở trong vạc nước khẽ nhíu mày, hít vào thật sâu rồi chậm rãi thở ra, dường như chỉ có như vậy mới có thể trấn tĩnh cảm xúc bối rối của nàng.
Kiến Sầu thu mắt về định suy nghĩ về hoàn cảnh trước mắt. Nào ngờ vừa lúc ánh mắt rời khỏi cánh cửa gỗ, trong tầm nhìn của nàng lại xuất hiện một thanh kiếm dựng nghiêng cạnh cửa. Vỏ kiếm đen kịt, trông tầm thường không có gì đặc biệt, hoa văn và kiểu sức không nhiều, duy chỉ trên chuôi kiếm lộ ra chú văn cổ xưa cứng cáp, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tựa như một góc núi băng...
Nhân Hoàng kiếm!
Lúc này trên chuôi kiếm còn treo hai cái túi nhỏ màu xanh đen đậm.
Kiến Sầu trợn tròn mắt: một cái là túi càn khôn của nàng, còn túi kia là túi linh thú...
Nhân Hoàng kiếm là pháp khí của Tạ Bất Thần, làm sao lại xuất hiện ở đây?
Trận chiến trên phật đỉnh tại ẩn giới Thanh Phong am cuối cùng đã hoàn toàn hỗn loạn. Tạ Bất Thần bị đánh tơi tả, Nhân Hoàng kiếm lại là vật vô chủ nên rất có thể đã bị dòng loạn lưu không gian cuốn vào, rớt xuống cùng một chỗ trong giới này. Nhìn hai cái túi treo trên chuôi kiếm thì biết hẳn là hai tên quỷ đã lượm thanh kiếm này về.
Kiến Sầu vô thức không nhịn được ý muốn triệu hoán quỷ phủ từ trong tổ khiếu ra. Ai ngờ bên trong tổ khiếu trống rỗng, không biết là do không thấy hay là nó ngủ say nên không đáp lại. Tim nàng bỗng nhiên trầm xuống.
"Cạch! Cạch! Cạch!"
Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng bước chân như trước, theo đó là tiếng chào hỏi niềm nở vô cùng khách sáo: "A, ta còn tự hỏi là ai đến? Lão Trương, sao huynh lại tới đây?"
Tiếp theo là một giọng nói cứng nhắc, vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không đáp lại thịnh tình của quỷ đầu nhỏ.
Kiến Sầu ở trong nhà, còn đang trầm tư suy nghĩ thì chợt giật mình kinh ngạc...
Giọng nói này nghe... sao mà nghe quen quen?
Tác giả :
Thời Kính