Ta Không Thành Tiên
Chương 215: Mới tới Cực Vực
Dịch giả: sweetzarbie
"Người này không sao chứ?"
Từ xa nhìn thấy, quỷ đầu nhỏ hồi hộp rón rén chân, mắt ngó nghiêng xung quanh.
Quỷ đầu to nhìn đám la sát trên đầu, lại trông thấy người kia toàn thân đẫm máu thì không khỏi hoảng sợ. Y kéo tay áo tên tiểu quỷ nói: "Trông kỳ quái, đáng sợ quá đi. Chúng ta đừng nên xen vào. Đi nhanh lên thôi."
"Ừ".
Quỷ đầu nhỏ thường tự hào là một đứa lanh lợi, chưa bao giờ nhúng mũi vào những chuyện rắc rối, nên lúc cần thiết thì tuyệt đối bo bo giữ mình, không chút do dự. Dù có thấy người ta treo cổ ven đường cũng không liên can đến gã, huống chi là vào lúc này?
Trong lòng đã quyết, chẳng thà bớt một chuyện còn hơn nhiều một chuyện, quỷ đầu nhỏ không chút do dự, quay người dợm bước đáp: "Ngươi nói rất đúng, chúng ta còn phải về cho nhanh, ngày hôm qua còn chưa sửa cái bếp..."
Gã mới nói được nửa chừng, thân người còn chưa quay xong thì lại im bặt. Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào rìa đống tro tàn mãi không rời.
"Sao vậy?"
Quỷ đầu to thấy vậy lại càng hoảng sợ vội đưa tay lắc lắc gã: "Tiểu đầu, ngươi, ngươi không sao chứ?"
Quỷ đầu nhỏ bị lắc tới lắc lui mấy cái, thấy xa xa có một thanh gì đó liền bực mình hất tay quỷ đầu to, hấp tấp nói: "Đừng có ồn ào nữa, hình như ở bên kia có cái gì đó, ngươi nhìn coi?"
"Đồ gì?"
Quỷ đầu to trước giờ vẫn hay phản ứng chậm chạp. Hắn nghe lời đảo mắt nhìn sang thì liền ồ lên một tiếng: "Đúng là có vật gì đó."
"Đi tới coi đi."
Chuyện có lợi mà không chiếm lấy, khốn kiếp!
Quỷ đầu nhỏ tuy vậy vẫn chưa từng làm khổ mình như bây giờ, mắt gã lấp lánh lục quang, chân tay rụt rè nhưng vẫn nhanh chóng tiến vào bụi cỏ. Càng đến gần quỷ đầu nhỏ càng thấy rõ ràng.
Đó là một người phụ nữ. Tuy nàng máu me đầy mặt nhưng nhìn đường nét mặt mũi thì lại rất tú nhã, đẹp đẽ, thân người bất động, nằm sấp trên đất, dường như hồn phách đã tiêu tán hết. Điều kỳ lạ là xung quanh đều đầy tro nhưng trên người lại không vương chút tro nào. Dường như quanh bụi cỏ này, không phải là nàng ngã xuống chỗ đã bị lửa thiêu mà là ngã xuống rồi mới bị thiêu đốt. Nhưng... trên y phục của "nữ thi" này lại không có vết cháy nào.
"Gặp quỷ rồi..."
Quỷ đầu nhỏ mới nhìn sơ đã thấy có chỗ lạ lùng, không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Lúc này hắn chỉ còn cách cái xác một trượng, ngay tại rìa đám tro. Thanh kiếm nằm ngang trên bờ rìa hơi lấm chút tro tàn. Vỏ kiếm đen kịt, hoa văn trên chuôi phong phú mà tinh xảo. Khí tức trên kiếm truyền ra gây nên cảm giác trầm trọng uy nghiêm khó tả. Quả thực là làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Phẩm chất thật không tầm thường! Chỉ liếc sơ qua một cái, nội tâm quỷ đầu nhỏ liền kích động, reo hò. Gã đột nhiên cố nén hồi hộp, cẩn thận nhìn cái xác kia. Không có chút động tĩnh nào. Vì vậy, gã không chút do dự, cúi thẳng người xuống nhặt thanh kiếm kia lên.
"Hay quá, phát tài rồi!"
Trong nháy mắt, quỷ đầu nhỏ liền cảm thấy một cỗ khí tức từ trên kiếm toát ra, khiến cho gã gần như không kìm được mà muốn quỳ xuống! Đây tuyệt đối là một thanh kiếm tốt! Trời, thậm chí gã đã từng đi ngang qua các phường thị lớn ở địa phủ mà cũng chưa từng thấy món đồ nào tốt như vậy!
Quỷ đầu nhỏ hưng phấn đến nghẹt thở. Gã run run miết miết từng đường vân gỗ mộc mạc trên vỏ kiếm, vuốt ve từng nét chạm khắc tinh xảo trên chuôi kiếm... Đôi mắt lục thế mà lại hơi hơi biến đỏ. Chẳng lẽ đây là như người ta thường nói: "Mất cái này được cái kia" hay sao? Lẽ nào là "Trong họa có phúc"? Lẽ nào ông trời đang bù đắp cho hắn, khiến cho hắn có thể đổi đời ở nơi địa phủ này, trở thành một đại quan cao cao tại thượng?
Hàng loạt ý nghĩ lướt nhanh như chớp trong óc quỷ đầu nhỏ. Gã cực kỳ phấn chấn, quay đầu muốn nói chuyện với quỷ đầu to. Thật không ngờ, vừa quay đầu thì tên kia đã chẳng còn ở sau lưng.
Người đâu?
Trong nháy mắt, quỷ đầu nhỏ đột nhiên giật nảy mình, câu hỏi còn chưa xong thì đã nghe một tiếng kêu kỳ quái!
"Mẹ ơi!"
Đó là tiếng của quỷ đầu to.
Quỷ đầu nhỏ lại càng hoảng sợ, kiếm suýt nữa cũng tuột khỏi tay. Gã vội vàng quay đầu nhìn. Không nhìn thì thôi chứ đã nhìn thì quỷ đầu nhỏ sợ đến mức suýt nữa đã ba hồn rời khỏi bảy phách, thiếu điều chết tốt!
Quỷ đầu to vốn vẫn đi bên cạnh quỷ đầu nhỏ, không biết tự lúc nào đã vượt lên trước mà đi thẳng vào chỗ đám tro, ngồi xổm bên cạnh cái "xác". Tay phải mập mạp giơ lên, đờ ra trong không trung, không dám động đậy một lần, tựa hồ như chạm qua một vật gì đáng sợ. Y thấy quỷ nhỏ nhìn mình thì xụ mặt, kinh hoàng, giọng run run như khóc: "Ấm, còn ấm, đây là người sống..."
"Cái gì..."
Sao kỳ vậy?
Quỷ đầu nhỏ quả thực không thể tin được lời quỷ đầu to. Gã định há miệng mắng tên kia nói bậy nói bạ, nhưng vừa liếc mắt nhìn, lời còn chưa kịp thốt ra thì đã nghẹn lại ở cổ.
Y phục trên người nữ tu không phải là loại kiểu dáng thường thấy ở địa phủ, còn thắt lưng thì dệt bằng tơ, khí tức lạ lẫm. Bên hông nàng còn giắt hai cái túi nhỏ tinh xảo, không dính một chút máu đen. Điều quan trọng nhất là từ phục sức cho đến túi, tất cả đều rất "thật".
"..."
Ai da, lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
Da đầu quỷ đầu nhỏ tê dại.
Tại Cực Vực chỉ có người chết, còn ở mười chín châu và cô đảo nhân gian bên ngoài đều là người sống. Ở địa phủ Cực Vực, tất cả quỷ hồn đều thực ra bồng bềnh, phiêu đãng như nhau. So với người bình thường trông không có gì khác biệt nhưng trên thực tế, tất cả đều chỉ có hồn phách mà không có thân thể. Nhưng người sống thì lại khác. Họ vừa có hồn phách vừa có thân thể. Hơn nữa sờ lên sẽ không thấy lạnh mà ấm nóng.
Nữ tu trước mắt đúng là người sống, là sinh hồn thật sự!
Nghe đồn cách đây mười giáp, Cực Vực và mười chín châu bạo phát một trận chiến lớn. Quỷ đầu nhỏ chỉ nghe nói mà không biết nguyên nhân tại sao nhưng nhớ rất rõ phán quan lúc say rượu có nói: âm dương giới nằm giữa địa phủ và mười chín châu, chim chín đầu chết, tất cả linh hồn tu sĩ bình thường đều không thể nhập luân hồi. Một khi đã chết là vĩnh viễn không tồn tại nữa.
Quỷ ở địa phủ hầu như không có cách nào xuất hiện ở thập cửu châu, tu sĩ của thập cửu châu cũng có thể không phải là tuyệt không có khả năng xuất hiện tại địa phủ.
Nhưng...
Nhưng nữ tu đây bị chuyện gì?
Quỷ đầu nhỏ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngực ôm thanh kiếm lượm được, đáy mắt thần quang lập lòe một hồi mãi vẫn không biết nên làm thế nào cho phải. Quỷ đầu to thấy nó làm thinh lâu như vậy thì trong lòng chợt luống cuống.
"Tiểu, tiểu đầu, làm sao bây giờ? Có nên báo cho Chử phán quan không? Cái này..."
"Im miệng!"
Quỷ đầu nhỏ bỗng nhiên mở miệng, ngắt lời tên kia.
Quỷ đầu to sững sờ, thấy quỷ đầu nhỏ vậy mà liền đi về phía mình. Gã ngồi xổm xuống cạnh bên kéo tay nữ tu.
"Làm gì đó?" Quỷ đầu to kinh ngạc.
Trên mặt quỷ đầu nhỏ lộ ra vẻ kiên quyết tàn nhẫn. Gã quay đầu nhìn quanh, thấy không có ai mà nói qua kẽ răng: "Quỷ tu Cực Vực chúng ta đều dùng hồn phách để tu luyện. Chỉ có tu sĩ đại năng mới có thể tu ra thân thể. Thân thể người sống chính là đại bổ. Dù gì bây giờ cũng không ai biết, chúng ta đem thị làm thịt, nấu ăn đi, ắt là tăng được không ít tu vi!"
"..."
Quỷ đầu to nghe tên tiểu quỷ to gan lớn mật nói mà sợ ngây người, đứng như trời trồng.
Quỷ đầu nhỏ lườm hắn: "Đồ chết nhát, còn đứng đực ra đó làm gì? Mau làm đi, không thôi bị người ta phát hiện bây giờ!"
"Ta..."
Quỷ đầu to thừ người suy nghĩ. Y cảm thấy làm vậy có vẻ không phải nhưng bụng rỗng óc ách kêu gào nên nghĩ ngợi một lúc rồi cũng tiến lên giúp quỷ đầu nhỏ xốc người lên. Hai người làm việc gọn lẹ, chỉ lát sau đã khiêng người đi.
Mấy con la sát đang xà quần trên không vừa thấy "miếng mồi" bị người ta hớt tay trên thì bay rượt theo một hồi, mãi cho đến lúc hai tên quỷ kia biến mất trong dãy núi xám phía xa bọn chúng mới bực bội vỗ cánh quay về.
Trong bụi cỏ chỉ còn lại tro tàn trắng xóa.
******
Kiến Sầu mơ một giấc mơ dài, rất dài.
Trong mộng, nàng cuối cùng đã hoàn thành kế hoạch của mình.
Ba ngàn đầu người cùng thét lên, cự Phật khổng lồ ầm ầm sụp đổ, sao sa giăng giăng kết nối, thân thể Tạ Bất Thần trong nháy mắt đã chìm trong dòng nước lũ... Trong lúc hoảng hốt, nàng vậy mà cũng thoáng thấy hắn hình như cũng kinh hoảng, không chút chống cự, dường như là nhìn thấy cái gì đó.
Rốt cục đó là thứ gì vậy?
Kiến Sầu lại rơi vào mê man.
Nhưng những nghi vấn như vậy trong phút chốc lại hoàn toàn biến mất. Nàng quá mệt nên mỗi suy nghĩ đều trở nên khó khăn.
Bắt đầu từ ẩn giới Thanh Phong am, nàng và Tạ Bất Thần đều đối chọi nhau gay gắt, tính toán từng chút, sát cơ từng ly. Hắn giấu đòn sát thủ, nàng cũng giấu "Nhất nhân đài". Hễ tu sĩ nào đăng đài thì đều có thể gặt hái được "cơ duyên" của mình.
Mọi người ai cũng biết nàng thượng đài, nhưng ngoài Phù Đạo sơn nhân thì không có ai khác biết nàng được thưởng cái gì trên đó. Nếu nói ra, chỉ sợ ngay cả Hoành Hư chân nhân cũng kinh hãi: nàng đã lấy được khả năng câu thông của Nhất Nhân đài.
Trong khoảnh khắc quỷ phủ phóng tới giải binh, nàng liền được Nhất nhân đài thừa nhận. Tinh lưu phóng lên, thiên không chuyển ngày thành đêm, nàng như đứng dưới một vòm trời lạ, một thế giới mới có thể quan sát mọi biến ảo của vũ trụ. Tinh lưu đạo ấn chỉ có thể sử dụng được một lần, đây là cơ duyên thứ nhất mà Nhất Nhân đài ban tặng. Tinh lực trút xuống, khiến cho thực lực của nàng tăng lên ba thành là cơ duyên thứ hai. Linh thức kết nối với Nhất nhân đài, nhờ sự tồn tại của nó mà truyền tống bản thân đến một nơi khác, đó là cơ duyên thứ ba.
Chỉ e Tạ Bất Thần đến chết cũng không ngờ được hắn lỡ mất Nhất Nhân đài, cuối cùng khiến hắn tan vỡ căn nguyên.
Trên suốt đường đi, nàng ra tay không kề cố kỵ, thực lực quỷ dị, phản ứng nhanh nhạy. Cho dù có đoán được Tạ Bất Thần vẫn còn con bài chưa lật, nàng cũng không sợ... Tất cả đều do nàng có thân thể mạnh mẽ, lại còn có lá bài chưa lật cực kỳ lợi hại! Mặc dù không giết chết được hắn, nàng cũng chắc chắn toàn thân trở ra. Đoạn ký ức cuối cùng nhớ về thiên hồ cuộn sóng, về Nhất nhân đài tinh quang rực rỡ...
Sau đó tất cả im bặt. Thay vào đó làm một cảm giác ấm áp giống như được ngâm mình trong nước, nhưng chân tay xương cốt đều đau nhức tựa như bị bó buộc, không động đậy được chút gì. Thật là không thoải mái.
Mi mắt nặng trĩu như bị ngàn vạn cân đè lên, Kiến Sầu trong cơn mơ màng chỉ cảm thấy đầu óc mụ mẫm, loáng thoáng nghe thấy hai giọng nói, một giọng lanh lợi, giọng kia ù lì.
"Bỏ thêm đi, thêm đi! Đốt, đốt thêm nữa!"
"Ừ!"
"Mau lên, Hỗn Nguyên trận! Bên kia còn một khối bạc địa phủ, đừng tiếc, mau mau lên!"
Hình như là có ai đang bận rộn, tiếng lục đục vang lên không dứt.
Kiến Sầu loáng thoáng nghe "Đừng phát hiện", "Nguy hiểm", "Cổ quái", "Đồ ngu", nhưng tất cả ráp lại cũng không hiểu rốt cục ý nói cái gì. Đầu óc nàng như bột nhão nên suy xét cũng trở nên chậm chạp.
Ảo mộng triền miên dần dần rút đi. Âm thanh bên ngoài cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn. Mi mắt nặng nề cũng trở nên nhẹ bớt. Kiến Sầu từ từ mở mắt. Không gian u mê hắc ám trước mắt nứt ra một đường nho nhỏ. Ánh sáng mờ mờ từ trong khe phóng ra, rồi dần dần mở rộng.
Đây là một gian phòng nhỏ. Hay một căn... bếp thì đúng hơn?
Cửa bếp bằng gỗ rạn nứt, hình dạng kỳ quái, then cài cẩn thận. Cửa sổ bằng ván gỗ đinh đóng chi chít, giờ cũng khép kín. Bốn vách tường nứt nẻ, được trám lại kỹ lưỡng bằng vô số lớp bùn đất, lồi lồi lõm lõm khắp nơi trông rất khó coi.
Hình như nàng đang ở trên một chỗ khá cao. Kiến Sầu từ từ thu mắt về, cúi đầu xuống nhìn thì liền sững sờ. Đây hiển nhiên là một cái bếp tròn nhưng trên bếp không có nồi mà đặt một cái vạc lớn. Miệng vạc sứt mẻ đôi chỗ, hẳn là bị va đập do xài lâu ngày.
Lúc này trong vạc đầy nước, bên dưới lửa đỏ bập bùng, vì vậy mặt nước bắt đầu ùng ục nổi bọt, hơi bốc nghi ngút làm mơ hồ cảnh vật trước mắt Kiến Sầu.
Không sai, nàng đang bị người ta trói gô, bỏ vào trong một cái vạc tồi tàn đặt trên bếp lửa!
Cái này...
Chuyện gì xảy ra vậy?
Kiến Sầu chỉ cảm thấy hết thảy xung quanh cực kỳ quỷ dị, lạ lùng, không biết Nhất Nhân đài cuối cùng đã truyền tống mình đến nơi nào. Nói gì đi nữa... thì cũng không thể để người khác khống chế.
Vừa phát hiện thân trong hiểm cảnh, Kiền Sầu liền vận lực trong tay muốn bứt đứt dây thừng đang trói nàng. Ai ngờ dây trói lại không mảy may chuyển động.
Kiến Sầu sợ ngây người. Nàng mơ hồ phát hiện có nhiều chuyện không bình thường.
Từ da thịt cho đến xương cốt, tất cả đều hoàn hảo. Điều này dĩ nhiên là nhờ vào năng lực tái sinh hùng hậu đã chữa trị tất cả thương tích trong trận chiến với Tạ Bất Thần. Nhưng bây giờ bất kỳ chỗ nào trên người cũng còn không đến nửa phần linh lực. Lúc trước tùy tâm sở dục có thể triệu hoán đấu bàn nhưng giờ cũng biến đâu mất. Nàng ngưng thần, muốn trầm nhập vào huyệt ở mi tâm thì thấy liên hệ cũng bị cắt đứt. Trong người không thể vận dụng được một tia linh lực. Linh thức chỉ có khả năng ly thân một xích nhưng trong nháy mắt liền bị một luồng áp lực kỳ dị dồn ép, bức phải lui về bên trong.
Chết rồi...
Kiến Sầu ngồi trong vạc lớn không khỏi trợn tròn mắt.
Nàng không cảm thấy cơ thể bị tổn hại, với tu vi "nhân khí" tầng sáu, dù bị luộc trong nước cũng không hề hấn gì, thậm chí da dẻ cũng không đỏ chút nào. Thân thể không sao, cảnh giới tu vi không mất nhưng đều không thể dùng được, ngay cả linh lực cũng trống rỗng. Tuy Kiến Sầu hiểu biết nhiều nhưng sự tình như thế này chưa từng trải qua bao giờ nên cũng chỉ có thể hoảng hốt.
"Củi đâu? Thêm, thêm nữa... Lửa phải lớn hơn nữa, không thì nấu tới mai cũng chưa rồi!"
Ngay lúc nàng còn đang nghĩ ngợi thì lại nghe thấy giọng nói lanh lợi ban nãy.
Kiến Sầu khẽ giật mình. Lúc trước nàng chỉ ngẩng đầu nhìn quanh chứ chưa từng nhìn xuống. Nàng trông theo hướng giọng nói thì thấy một tên quỷ đầu nhỏ đang ngồi chồm hổm phía dưới bếp lò. Nó vừa ôm một bó củi tới thả xuống bên cạnh một tên quỷ đầu to. Y đang ngồi gần bếp nhất, người mập lùn, đầu to quá khổ.
Thấy quỷ đầu nhỏ mang củi đến, quỷ đầu to liền cầm một thanh lên đút vào trong lò. Mặt mũi y hồng hồng phản chiếu ánh lửa đỏ trông có vẻ vui mừng.
"Đủ chưa, nước sôi chưa?"
"Mở, mở ra đi, ta nghe thấy sôi rồi."
Tai quỷ đầu nhỏ rất tốt. Tiếng ùng ục rõ ràng như vậy, sao lại không nghe được chứ?
Nhìn ngọn lửa trong lò, quỷ đầu nhỏ cảm thấy vẫn còn hơi yếu. Trong lòng sốt ruột, gã liền lượm thêm mấy cây củi nữa ném vào.
"Đồ hà tiện! Đốt thêm mấy cây nữa cũng tiếc!"
"Nhưng củi này là chúng ta mượn của bạch mao quỷ ở đầu thôn, vả lại..."
Quỷ đầu to nhìn mấy thanh củi bén lửa trong tích tắc, vẻ mặt lập tức lúng ta lúng túng, dường như đau lòng lắm.
Quỷ đầu nhỏ tức rèn sắt không thành thép bảo: "Hiện tại chúng ta sắp có thịt người ăn rồi, hơi đâu lo cho hắn? Dù sao hắn cũng không có phần ăn, cần củi làm gì. Bất quá chờ chúng ta thăng quan phát tài rồi trả lại cho hắn. Ngươi sợ gì chứ?"
"Nhưng..."
Đại đầu quỷ trong bụng định nói đốt bớt củi đi, vạn nhất người nấu chưa xong mà củi đã hết thì phải đi vay mượn khắp nơi. Lỡ mượn không được, củi lửa nguội lạnh, người chưa kịp chín đã thiu thì làm sao?
Nhưng không đợi y mở miệng, quỷ đầu nhỏ đã ngắt lời: "Không có nhưng nhị cái gì nữa! Đốt thêm củi đi, đừng có lảm nhảm lắm lời. Người có biết người ta hay nói đêm, đêm dài mộng... mộng.. cái gì mộng..?"
Câu mới nói được một nửa đã kẹt rồi!
Một giọng nói bỗng nhiên tiếp lời: "Đêm dài lắm mộng."
"Đúng! Chính là đêm dài lắm mộng!"
Quỷ đầu nhỏ nghe xong, cuối cùng cũng nhớ ra. Gã vui mừng vỗ đùi cái đét, khen quỷ đầu to: "Ngay cả "đêm dài lắm mộng" cũng biết nói! Không ngờ, ngươi lợi hại như vậy nha..."
Quỷ đầu to sững sờ nhìn hắn.
Quỷ đầu nhỏ có cảm giác như bị người ta chẹn họng, trong nháy mắt cả người sởn gai ốc từ đầu cho đến chân!
"Két! Két.."
Lúc nghểnh cổ lên, hắn nghe thấy thanh âm hãi hùng kia. Ánh mắt từ ngọn lửa bập bùng trong bếp từ từ dời lên bếp lò cao cao, kế lên đến cái vạc đen kịt ở phía trên, rồi tới miệng vạc sứt sẹo gồ ghề, cuối cùng... là nhìn thấy một cái đầu người ló ra khỏi mặt nước.
Mắt đen và mắt đỏ trân trân nhìn nhau.
Người nữ tu mà cả hai cho rằng nửa sống nửa chết, ngay cả hồn phách cũng không hoàn chỉnh đó, lúc này đã tỉnh lại từ bao giờ. Đôi mắt lúc trước nhắm chặt bây giờ mở to, mắt phượng thuôn dài liếc một cái khiến quỷ đầu nhỏ cảm thấy tim mình thình thịch đập loạn...
Sợ quá!
Ngồi trong vạc nước nóng, bọt khí ùng ục, Kiến Sầu trừng mắt nhìn gã, mỉm cười vẻ bất thiện, hơi gượng gạo hỏi: "Chuyện này... Xin hỏi các ngươi đây là đang... luộc ta để ăn đó sao?"
"Người này không sao chứ?"
Từ xa nhìn thấy, quỷ đầu nhỏ hồi hộp rón rén chân, mắt ngó nghiêng xung quanh.
Quỷ đầu to nhìn đám la sát trên đầu, lại trông thấy người kia toàn thân đẫm máu thì không khỏi hoảng sợ. Y kéo tay áo tên tiểu quỷ nói: "Trông kỳ quái, đáng sợ quá đi. Chúng ta đừng nên xen vào. Đi nhanh lên thôi."
"Ừ".
Quỷ đầu nhỏ thường tự hào là một đứa lanh lợi, chưa bao giờ nhúng mũi vào những chuyện rắc rối, nên lúc cần thiết thì tuyệt đối bo bo giữ mình, không chút do dự. Dù có thấy người ta treo cổ ven đường cũng không liên can đến gã, huống chi là vào lúc này?
Trong lòng đã quyết, chẳng thà bớt một chuyện còn hơn nhiều một chuyện, quỷ đầu nhỏ không chút do dự, quay người dợm bước đáp: "Ngươi nói rất đúng, chúng ta còn phải về cho nhanh, ngày hôm qua còn chưa sửa cái bếp..."
Gã mới nói được nửa chừng, thân người còn chưa quay xong thì lại im bặt. Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào rìa đống tro tàn mãi không rời.
"Sao vậy?"
Quỷ đầu to thấy vậy lại càng hoảng sợ vội đưa tay lắc lắc gã: "Tiểu đầu, ngươi, ngươi không sao chứ?"
Quỷ đầu nhỏ bị lắc tới lắc lui mấy cái, thấy xa xa có một thanh gì đó liền bực mình hất tay quỷ đầu to, hấp tấp nói: "Đừng có ồn ào nữa, hình như ở bên kia có cái gì đó, ngươi nhìn coi?"
"Đồ gì?"
Quỷ đầu to trước giờ vẫn hay phản ứng chậm chạp. Hắn nghe lời đảo mắt nhìn sang thì liền ồ lên một tiếng: "Đúng là có vật gì đó."
"Đi tới coi đi."
Chuyện có lợi mà không chiếm lấy, khốn kiếp!
Quỷ đầu nhỏ tuy vậy vẫn chưa từng làm khổ mình như bây giờ, mắt gã lấp lánh lục quang, chân tay rụt rè nhưng vẫn nhanh chóng tiến vào bụi cỏ. Càng đến gần quỷ đầu nhỏ càng thấy rõ ràng.
Đó là một người phụ nữ. Tuy nàng máu me đầy mặt nhưng nhìn đường nét mặt mũi thì lại rất tú nhã, đẹp đẽ, thân người bất động, nằm sấp trên đất, dường như hồn phách đã tiêu tán hết. Điều kỳ lạ là xung quanh đều đầy tro nhưng trên người lại không vương chút tro nào. Dường như quanh bụi cỏ này, không phải là nàng ngã xuống chỗ đã bị lửa thiêu mà là ngã xuống rồi mới bị thiêu đốt. Nhưng... trên y phục của "nữ thi" này lại không có vết cháy nào.
"Gặp quỷ rồi..."
Quỷ đầu nhỏ mới nhìn sơ đã thấy có chỗ lạ lùng, không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Lúc này hắn chỉ còn cách cái xác một trượng, ngay tại rìa đám tro. Thanh kiếm nằm ngang trên bờ rìa hơi lấm chút tro tàn. Vỏ kiếm đen kịt, hoa văn trên chuôi phong phú mà tinh xảo. Khí tức trên kiếm truyền ra gây nên cảm giác trầm trọng uy nghiêm khó tả. Quả thực là làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Phẩm chất thật không tầm thường! Chỉ liếc sơ qua một cái, nội tâm quỷ đầu nhỏ liền kích động, reo hò. Gã đột nhiên cố nén hồi hộp, cẩn thận nhìn cái xác kia. Không có chút động tĩnh nào. Vì vậy, gã không chút do dự, cúi thẳng người xuống nhặt thanh kiếm kia lên.
"Hay quá, phát tài rồi!"
Trong nháy mắt, quỷ đầu nhỏ liền cảm thấy một cỗ khí tức từ trên kiếm toát ra, khiến cho gã gần như không kìm được mà muốn quỳ xuống! Đây tuyệt đối là một thanh kiếm tốt! Trời, thậm chí gã đã từng đi ngang qua các phường thị lớn ở địa phủ mà cũng chưa từng thấy món đồ nào tốt như vậy!
Quỷ đầu nhỏ hưng phấn đến nghẹt thở. Gã run run miết miết từng đường vân gỗ mộc mạc trên vỏ kiếm, vuốt ve từng nét chạm khắc tinh xảo trên chuôi kiếm... Đôi mắt lục thế mà lại hơi hơi biến đỏ. Chẳng lẽ đây là như người ta thường nói: "Mất cái này được cái kia" hay sao? Lẽ nào là "Trong họa có phúc"? Lẽ nào ông trời đang bù đắp cho hắn, khiến cho hắn có thể đổi đời ở nơi địa phủ này, trở thành một đại quan cao cao tại thượng?
Hàng loạt ý nghĩ lướt nhanh như chớp trong óc quỷ đầu nhỏ. Gã cực kỳ phấn chấn, quay đầu muốn nói chuyện với quỷ đầu to. Thật không ngờ, vừa quay đầu thì tên kia đã chẳng còn ở sau lưng.
Người đâu?
Trong nháy mắt, quỷ đầu nhỏ đột nhiên giật nảy mình, câu hỏi còn chưa xong thì đã nghe một tiếng kêu kỳ quái!
"Mẹ ơi!"
Đó là tiếng của quỷ đầu to.
Quỷ đầu nhỏ lại càng hoảng sợ, kiếm suýt nữa cũng tuột khỏi tay. Gã vội vàng quay đầu nhìn. Không nhìn thì thôi chứ đã nhìn thì quỷ đầu nhỏ sợ đến mức suýt nữa đã ba hồn rời khỏi bảy phách, thiếu điều chết tốt!
Quỷ đầu to vốn vẫn đi bên cạnh quỷ đầu nhỏ, không biết tự lúc nào đã vượt lên trước mà đi thẳng vào chỗ đám tro, ngồi xổm bên cạnh cái "xác". Tay phải mập mạp giơ lên, đờ ra trong không trung, không dám động đậy một lần, tựa hồ như chạm qua một vật gì đáng sợ. Y thấy quỷ nhỏ nhìn mình thì xụ mặt, kinh hoàng, giọng run run như khóc: "Ấm, còn ấm, đây là người sống..."
"Cái gì..."
Sao kỳ vậy?
Quỷ đầu nhỏ quả thực không thể tin được lời quỷ đầu to. Gã định há miệng mắng tên kia nói bậy nói bạ, nhưng vừa liếc mắt nhìn, lời còn chưa kịp thốt ra thì đã nghẹn lại ở cổ.
Y phục trên người nữ tu không phải là loại kiểu dáng thường thấy ở địa phủ, còn thắt lưng thì dệt bằng tơ, khí tức lạ lẫm. Bên hông nàng còn giắt hai cái túi nhỏ tinh xảo, không dính một chút máu đen. Điều quan trọng nhất là từ phục sức cho đến túi, tất cả đều rất "thật".
"..."
Ai da, lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
Da đầu quỷ đầu nhỏ tê dại.
Tại Cực Vực chỉ có người chết, còn ở mười chín châu và cô đảo nhân gian bên ngoài đều là người sống. Ở địa phủ Cực Vực, tất cả quỷ hồn đều thực ra bồng bềnh, phiêu đãng như nhau. So với người bình thường trông không có gì khác biệt nhưng trên thực tế, tất cả đều chỉ có hồn phách mà không có thân thể. Nhưng người sống thì lại khác. Họ vừa có hồn phách vừa có thân thể. Hơn nữa sờ lên sẽ không thấy lạnh mà ấm nóng.
Nữ tu trước mắt đúng là người sống, là sinh hồn thật sự!
Nghe đồn cách đây mười giáp, Cực Vực và mười chín châu bạo phát một trận chiến lớn. Quỷ đầu nhỏ chỉ nghe nói mà không biết nguyên nhân tại sao nhưng nhớ rất rõ phán quan lúc say rượu có nói: âm dương giới nằm giữa địa phủ và mười chín châu, chim chín đầu chết, tất cả linh hồn tu sĩ bình thường đều không thể nhập luân hồi. Một khi đã chết là vĩnh viễn không tồn tại nữa.
Quỷ ở địa phủ hầu như không có cách nào xuất hiện ở thập cửu châu, tu sĩ của thập cửu châu cũng có thể không phải là tuyệt không có khả năng xuất hiện tại địa phủ.
Nhưng...
Nhưng nữ tu đây bị chuyện gì?
Quỷ đầu nhỏ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngực ôm thanh kiếm lượm được, đáy mắt thần quang lập lòe một hồi mãi vẫn không biết nên làm thế nào cho phải. Quỷ đầu to thấy nó làm thinh lâu như vậy thì trong lòng chợt luống cuống.
"Tiểu, tiểu đầu, làm sao bây giờ? Có nên báo cho Chử phán quan không? Cái này..."
"Im miệng!"
Quỷ đầu nhỏ bỗng nhiên mở miệng, ngắt lời tên kia.
Quỷ đầu to sững sờ, thấy quỷ đầu nhỏ vậy mà liền đi về phía mình. Gã ngồi xổm xuống cạnh bên kéo tay nữ tu.
"Làm gì đó?" Quỷ đầu to kinh ngạc.
Trên mặt quỷ đầu nhỏ lộ ra vẻ kiên quyết tàn nhẫn. Gã quay đầu nhìn quanh, thấy không có ai mà nói qua kẽ răng: "Quỷ tu Cực Vực chúng ta đều dùng hồn phách để tu luyện. Chỉ có tu sĩ đại năng mới có thể tu ra thân thể. Thân thể người sống chính là đại bổ. Dù gì bây giờ cũng không ai biết, chúng ta đem thị làm thịt, nấu ăn đi, ắt là tăng được không ít tu vi!"
"..."
Quỷ đầu to nghe tên tiểu quỷ to gan lớn mật nói mà sợ ngây người, đứng như trời trồng.
Quỷ đầu nhỏ lườm hắn: "Đồ chết nhát, còn đứng đực ra đó làm gì? Mau làm đi, không thôi bị người ta phát hiện bây giờ!"
"Ta..."
Quỷ đầu to thừ người suy nghĩ. Y cảm thấy làm vậy có vẻ không phải nhưng bụng rỗng óc ách kêu gào nên nghĩ ngợi một lúc rồi cũng tiến lên giúp quỷ đầu nhỏ xốc người lên. Hai người làm việc gọn lẹ, chỉ lát sau đã khiêng người đi.
Mấy con la sát đang xà quần trên không vừa thấy "miếng mồi" bị người ta hớt tay trên thì bay rượt theo một hồi, mãi cho đến lúc hai tên quỷ kia biến mất trong dãy núi xám phía xa bọn chúng mới bực bội vỗ cánh quay về.
Trong bụi cỏ chỉ còn lại tro tàn trắng xóa.
******
Kiến Sầu mơ một giấc mơ dài, rất dài.
Trong mộng, nàng cuối cùng đã hoàn thành kế hoạch của mình.
Ba ngàn đầu người cùng thét lên, cự Phật khổng lồ ầm ầm sụp đổ, sao sa giăng giăng kết nối, thân thể Tạ Bất Thần trong nháy mắt đã chìm trong dòng nước lũ... Trong lúc hoảng hốt, nàng vậy mà cũng thoáng thấy hắn hình như cũng kinh hoảng, không chút chống cự, dường như là nhìn thấy cái gì đó.
Rốt cục đó là thứ gì vậy?
Kiến Sầu lại rơi vào mê man.
Nhưng những nghi vấn như vậy trong phút chốc lại hoàn toàn biến mất. Nàng quá mệt nên mỗi suy nghĩ đều trở nên khó khăn.
Bắt đầu từ ẩn giới Thanh Phong am, nàng và Tạ Bất Thần đều đối chọi nhau gay gắt, tính toán từng chút, sát cơ từng ly. Hắn giấu đòn sát thủ, nàng cũng giấu "Nhất nhân đài". Hễ tu sĩ nào đăng đài thì đều có thể gặt hái được "cơ duyên" của mình.
Mọi người ai cũng biết nàng thượng đài, nhưng ngoài Phù Đạo sơn nhân thì không có ai khác biết nàng được thưởng cái gì trên đó. Nếu nói ra, chỉ sợ ngay cả Hoành Hư chân nhân cũng kinh hãi: nàng đã lấy được khả năng câu thông của Nhất Nhân đài.
Trong khoảnh khắc quỷ phủ phóng tới giải binh, nàng liền được Nhất nhân đài thừa nhận. Tinh lưu phóng lên, thiên không chuyển ngày thành đêm, nàng như đứng dưới một vòm trời lạ, một thế giới mới có thể quan sát mọi biến ảo của vũ trụ. Tinh lưu đạo ấn chỉ có thể sử dụng được một lần, đây là cơ duyên thứ nhất mà Nhất Nhân đài ban tặng. Tinh lực trút xuống, khiến cho thực lực của nàng tăng lên ba thành là cơ duyên thứ hai. Linh thức kết nối với Nhất nhân đài, nhờ sự tồn tại của nó mà truyền tống bản thân đến một nơi khác, đó là cơ duyên thứ ba.
Chỉ e Tạ Bất Thần đến chết cũng không ngờ được hắn lỡ mất Nhất Nhân đài, cuối cùng khiến hắn tan vỡ căn nguyên.
Trên suốt đường đi, nàng ra tay không kề cố kỵ, thực lực quỷ dị, phản ứng nhanh nhạy. Cho dù có đoán được Tạ Bất Thần vẫn còn con bài chưa lật, nàng cũng không sợ... Tất cả đều do nàng có thân thể mạnh mẽ, lại còn có lá bài chưa lật cực kỳ lợi hại! Mặc dù không giết chết được hắn, nàng cũng chắc chắn toàn thân trở ra. Đoạn ký ức cuối cùng nhớ về thiên hồ cuộn sóng, về Nhất nhân đài tinh quang rực rỡ...
Sau đó tất cả im bặt. Thay vào đó làm một cảm giác ấm áp giống như được ngâm mình trong nước, nhưng chân tay xương cốt đều đau nhức tựa như bị bó buộc, không động đậy được chút gì. Thật là không thoải mái.
Mi mắt nặng trĩu như bị ngàn vạn cân đè lên, Kiến Sầu trong cơn mơ màng chỉ cảm thấy đầu óc mụ mẫm, loáng thoáng nghe thấy hai giọng nói, một giọng lanh lợi, giọng kia ù lì.
"Bỏ thêm đi, thêm đi! Đốt, đốt thêm nữa!"
"Ừ!"
"Mau lên, Hỗn Nguyên trận! Bên kia còn một khối bạc địa phủ, đừng tiếc, mau mau lên!"
Hình như là có ai đang bận rộn, tiếng lục đục vang lên không dứt.
Kiến Sầu loáng thoáng nghe "Đừng phát hiện", "Nguy hiểm", "Cổ quái", "Đồ ngu", nhưng tất cả ráp lại cũng không hiểu rốt cục ý nói cái gì. Đầu óc nàng như bột nhão nên suy xét cũng trở nên chậm chạp.
Ảo mộng triền miên dần dần rút đi. Âm thanh bên ngoài cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn. Mi mắt nặng nề cũng trở nên nhẹ bớt. Kiến Sầu từ từ mở mắt. Không gian u mê hắc ám trước mắt nứt ra một đường nho nhỏ. Ánh sáng mờ mờ từ trong khe phóng ra, rồi dần dần mở rộng.
Đây là một gian phòng nhỏ. Hay một căn... bếp thì đúng hơn?
Cửa bếp bằng gỗ rạn nứt, hình dạng kỳ quái, then cài cẩn thận. Cửa sổ bằng ván gỗ đinh đóng chi chít, giờ cũng khép kín. Bốn vách tường nứt nẻ, được trám lại kỹ lưỡng bằng vô số lớp bùn đất, lồi lồi lõm lõm khắp nơi trông rất khó coi.
Hình như nàng đang ở trên một chỗ khá cao. Kiến Sầu từ từ thu mắt về, cúi đầu xuống nhìn thì liền sững sờ. Đây hiển nhiên là một cái bếp tròn nhưng trên bếp không có nồi mà đặt một cái vạc lớn. Miệng vạc sứt mẻ đôi chỗ, hẳn là bị va đập do xài lâu ngày.
Lúc này trong vạc đầy nước, bên dưới lửa đỏ bập bùng, vì vậy mặt nước bắt đầu ùng ục nổi bọt, hơi bốc nghi ngút làm mơ hồ cảnh vật trước mắt Kiến Sầu.
Không sai, nàng đang bị người ta trói gô, bỏ vào trong một cái vạc tồi tàn đặt trên bếp lửa!
Cái này...
Chuyện gì xảy ra vậy?
Kiến Sầu chỉ cảm thấy hết thảy xung quanh cực kỳ quỷ dị, lạ lùng, không biết Nhất Nhân đài cuối cùng đã truyền tống mình đến nơi nào. Nói gì đi nữa... thì cũng không thể để người khác khống chế.
Vừa phát hiện thân trong hiểm cảnh, Kiền Sầu liền vận lực trong tay muốn bứt đứt dây thừng đang trói nàng. Ai ngờ dây trói lại không mảy may chuyển động.
Kiến Sầu sợ ngây người. Nàng mơ hồ phát hiện có nhiều chuyện không bình thường.
Từ da thịt cho đến xương cốt, tất cả đều hoàn hảo. Điều này dĩ nhiên là nhờ vào năng lực tái sinh hùng hậu đã chữa trị tất cả thương tích trong trận chiến với Tạ Bất Thần. Nhưng bây giờ bất kỳ chỗ nào trên người cũng còn không đến nửa phần linh lực. Lúc trước tùy tâm sở dục có thể triệu hoán đấu bàn nhưng giờ cũng biến đâu mất. Nàng ngưng thần, muốn trầm nhập vào huyệt ở mi tâm thì thấy liên hệ cũng bị cắt đứt. Trong người không thể vận dụng được một tia linh lực. Linh thức chỉ có khả năng ly thân một xích nhưng trong nháy mắt liền bị một luồng áp lực kỳ dị dồn ép, bức phải lui về bên trong.
Chết rồi...
Kiến Sầu ngồi trong vạc lớn không khỏi trợn tròn mắt.
Nàng không cảm thấy cơ thể bị tổn hại, với tu vi "nhân khí" tầng sáu, dù bị luộc trong nước cũng không hề hấn gì, thậm chí da dẻ cũng không đỏ chút nào. Thân thể không sao, cảnh giới tu vi không mất nhưng đều không thể dùng được, ngay cả linh lực cũng trống rỗng. Tuy Kiến Sầu hiểu biết nhiều nhưng sự tình như thế này chưa từng trải qua bao giờ nên cũng chỉ có thể hoảng hốt.
"Củi đâu? Thêm, thêm nữa... Lửa phải lớn hơn nữa, không thì nấu tới mai cũng chưa rồi!"
Ngay lúc nàng còn đang nghĩ ngợi thì lại nghe thấy giọng nói lanh lợi ban nãy.
Kiến Sầu khẽ giật mình. Lúc trước nàng chỉ ngẩng đầu nhìn quanh chứ chưa từng nhìn xuống. Nàng trông theo hướng giọng nói thì thấy một tên quỷ đầu nhỏ đang ngồi chồm hổm phía dưới bếp lò. Nó vừa ôm một bó củi tới thả xuống bên cạnh một tên quỷ đầu to. Y đang ngồi gần bếp nhất, người mập lùn, đầu to quá khổ.
Thấy quỷ đầu nhỏ mang củi đến, quỷ đầu to liền cầm một thanh lên đút vào trong lò. Mặt mũi y hồng hồng phản chiếu ánh lửa đỏ trông có vẻ vui mừng.
"Đủ chưa, nước sôi chưa?"
"Mở, mở ra đi, ta nghe thấy sôi rồi."
Tai quỷ đầu nhỏ rất tốt. Tiếng ùng ục rõ ràng như vậy, sao lại không nghe được chứ?
Nhìn ngọn lửa trong lò, quỷ đầu nhỏ cảm thấy vẫn còn hơi yếu. Trong lòng sốt ruột, gã liền lượm thêm mấy cây củi nữa ném vào.
"Đồ hà tiện! Đốt thêm mấy cây nữa cũng tiếc!"
"Nhưng củi này là chúng ta mượn của bạch mao quỷ ở đầu thôn, vả lại..."
Quỷ đầu to nhìn mấy thanh củi bén lửa trong tích tắc, vẻ mặt lập tức lúng ta lúng túng, dường như đau lòng lắm.
Quỷ đầu nhỏ tức rèn sắt không thành thép bảo: "Hiện tại chúng ta sắp có thịt người ăn rồi, hơi đâu lo cho hắn? Dù sao hắn cũng không có phần ăn, cần củi làm gì. Bất quá chờ chúng ta thăng quan phát tài rồi trả lại cho hắn. Ngươi sợ gì chứ?"
"Nhưng..."
Đại đầu quỷ trong bụng định nói đốt bớt củi đi, vạn nhất người nấu chưa xong mà củi đã hết thì phải đi vay mượn khắp nơi. Lỡ mượn không được, củi lửa nguội lạnh, người chưa kịp chín đã thiu thì làm sao?
Nhưng không đợi y mở miệng, quỷ đầu nhỏ đã ngắt lời: "Không có nhưng nhị cái gì nữa! Đốt thêm củi đi, đừng có lảm nhảm lắm lời. Người có biết người ta hay nói đêm, đêm dài mộng... mộng.. cái gì mộng..?"
Câu mới nói được một nửa đã kẹt rồi!
Một giọng nói bỗng nhiên tiếp lời: "Đêm dài lắm mộng."
"Đúng! Chính là đêm dài lắm mộng!"
Quỷ đầu nhỏ nghe xong, cuối cùng cũng nhớ ra. Gã vui mừng vỗ đùi cái đét, khen quỷ đầu to: "Ngay cả "đêm dài lắm mộng" cũng biết nói! Không ngờ, ngươi lợi hại như vậy nha..."
Quỷ đầu to sững sờ nhìn hắn.
Quỷ đầu nhỏ có cảm giác như bị người ta chẹn họng, trong nháy mắt cả người sởn gai ốc từ đầu cho đến chân!
"Két! Két.."
Lúc nghểnh cổ lên, hắn nghe thấy thanh âm hãi hùng kia. Ánh mắt từ ngọn lửa bập bùng trong bếp từ từ dời lên bếp lò cao cao, kế lên đến cái vạc đen kịt ở phía trên, rồi tới miệng vạc sứt sẹo gồ ghề, cuối cùng... là nhìn thấy một cái đầu người ló ra khỏi mặt nước.
Mắt đen và mắt đỏ trân trân nhìn nhau.
Người nữ tu mà cả hai cho rằng nửa sống nửa chết, ngay cả hồn phách cũng không hoàn chỉnh đó, lúc này đã tỉnh lại từ bao giờ. Đôi mắt lúc trước nhắm chặt bây giờ mở to, mắt phượng thuôn dài liếc một cái khiến quỷ đầu nhỏ cảm thấy tim mình thình thịch đập loạn...
Sợ quá!
Ngồi trong vạc nước nóng, bọt khí ùng ục, Kiến Sầu trừng mắt nhìn gã, mỉm cười vẻ bất thiện, hơi gượng gạo hỏi: "Chuyện này... Xin hỏi các ngươi đây là đang... luộc ta để ăn đó sao?"
Tác giả :
Thời Kính