Ta Không Thành Tiên
Chương 198-2: Thù địch kề vai (2)
Một người nói ra, người kia nhất định có thể hiểu rõ ý hắn, hơn nữa có đủ sức mạnh để thực hiện được ý định đó.
Một người nói năng rõ ràng, phán đoán chính xác, đến giờ vẫn không hề có sai lầm. Một người ra tay quyết đoán, không hề do dự, đến giờ vẫn không hề thất thủ.
Hai người này cứ thế, một động khẩu, một động thủ, rất nhanh đến gần Lục Hương Lãnh.
Người bên ngoài nếu không tập trung tinh thần nhìn kĩ sẽ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh trong trận.
”Xoay chuyển âm dương“.
”Khảm vị bốn mươi lăm, mắt trận“.
”Cang Long“.
Có lúc Tạ Bất Thần sẽ không nói thẳng ra phương vị bát quái mà dùng quẻ số quẻ tượng chỉ thị phương vị.
Có lẽ do phương vị quá mức phức tạp, nếu tỉ mỉ chỉ ra chỉ sợ sẽ mất một chút thời gian, mà ai biết được trong một lát này sẽ xảy ra biến cố gì?
Việc hắn có thể làm là cố gắng tránh biến cố, bóp chết biến cố ngay từ trong trứng nước.
Dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất, tinh tế nhất, nhanh chóng chỉ thị phương vị.
Có điều làm như vậy đối với người nghe cũng có yêu cầu rất cao. Nếu không quen thuộc quẻ tượng quẻ số, chỉ nghe thấy hai chữ Cang Long sẽ không hiểu ra sao, vậy thì đừng nói đến chuyện tiết kiệm thời gian, có thể không chết ở chỗ này đã xem như mạng lớn rồi.
May mà Kiến Sầu hết thảy đều biết.
Những từ ngữ không hề có đạo lí, thậm chí lạ lùng đến cực điểm, nhưng nghe vào tai nàng liền sẽ tự động phân giải trong đầu, sắp xếp lại rõ ràng, biến thành một tuyến đường cụ thể.
Nàng thận trọng tiến tới, mạnh dạn phá trận, thỉnh thoảng khi gặp cục diện bế tắc lại có thể mở ra một thế giới hoàn toàn mới.
Kiến Sầu bước ra một bước, phi thân tránh được một tia sét từ trên đỉnh đầu đánh xuống.
Tạ Bất Thần hiểu rất rõ trận pháp, sớm đã biết vị trí “ngũ trượng cổ” rơi xuống lần này, vì thế đã điều chỉnh lại tuyến đường, tia sét đánh qua sát bên tay áo bào nhuộm máu của hắn, đánh thẳng xuống mặt nước mênh mông phía dưới.
Vị trí của Lục Hương Lãnh đã ở ngay trước mặt.
Bùn đất trên đầm lầy xung quanh ép lên ánh sáng vàng tím phát ra từ hộ thân ấn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan như bong bóng, ánh sáng vốn đã không mạnh lại càng tỏ ra ảm đạm.
Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đều phán đoán tình hình rất rõ ràng, một người cất bước, một người đuổi theo, ngay sau đó lại tiến vào trận pháp tiếp theo.
Chỉ nghe thấy bên tai có tiếng ong ong, xung quanh có linh quang bắn tới, Tạ Bất Thần nhìn thấy, biết rõ đây là trận pháp gì.
Linh xà trận, toàn bộ tấn công đều là linh khí biến ảo thành rắn, trong đó còn có cả nọc rắn.
Thứ nhất là tốc độ kinh người, tấn công rất nhanh, thứ hai là độc tố kinh người, không nhằm vào thân thể tu sĩ mà nhằm vào thần hồn, một khi trúng độc, nhẹ thì tu vi suy giảm, nặng thì thần trí hỗn loạn, trở nên điên khùng.
Tạ Bất Thần hơi nhíu mày, giọng nói lại bình tĩnh tự nhiên: “Trái sáu, tinh...”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại một chút, ngay cả chính hắn cũng sững sờ.
Rất tự nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước.
Tinh, không phải từ trong quẻ tượng mà là thuật ngữ cờ vây.
Hắn bất giác nhìn về phía Kiến Sầu.
Kiến Sầu đứng chếch phía trước hắn, không thấy rõ trên mặt nàng rốt cuộc có biểu cảm gì, hình như cũng hơi nhíu mày một chút, có điều không biết rốt cuộc là vì hắn đang nói bỗng dừng lại hay là vì hắn buột miệng nói ra một chữ “tinh“.
Tóm lại, tất cả đều là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Kiến Sầu đang tiến lên không hề do dự dịch chuyển sang trái, khi nàng vừa rời khỏi vị trí cũ liền có vô số linh xà lao tỡi chỗ đó, nhưng tất cả đều hụt mục tiêu.
Bàn cờ vây hình vuông, bên trên có chín vị trí đặc biệt được đánh dấu bằng chín hình tròn to, đó là “tinh vị” trên bàn cờ.
Thiên nguyên trên bàn cờ là tinh vị ở trung tâm bàn cờ.
Bây giờ Tạ Bất Thần buột miệng dùng “tinh” để chỉ vị trí, Kiến Sầu cũng chưa đến mức không hiểu nổi. Thậm chí nàng còn biết rất rõ chữ “tinh” này có nguồn gốc như thế nào.
Tòa trận pháp trước mặt này, do bố trí của trận hình nên chỉ có một tinh vị, Kiến Sầu hiểu cờ vây, hiểu trận pháp, càng hiểu Tạ Bất Thần, vì thế liền dễ dàng đoán được vị trí đó.
Thế là phi thân tiến lên, một đao chém xuống.
Ầm!
Ánh đao rực rỡ tách đôi một vùng tối tăm, xuất hiện một khoảng sáng chói mắt.
Hai mắt Tạ Bất Thần nhất thời cũng bị ánh sáng chiếu vào, xuất hiện một thoáng trống rỗng.
Trong tầm mắt toàn là ánh đao.
Thế là trong đầu cũng trống rỗng một giây lát.
Dường như hắn nghe thấy âm thanh từ sông dài thời không xa xôi vọng đến.
***
”Vậy thì trên trận pháp không có “tinh vị” hay sao?”
”Nói không có thì không có, nói có lại cũng có. Nếu nàng nói có, thì nó là vị trí này“.
Một ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng chỉ lênt rên sa bàn, chỉ ra một vị trí, đó là một điểm được tính toán ra sau khi xếp chồng phương vị của bàn cờ lên vị trí của trận pháp.
Thế là từ đó trở đi, tam công tử của Tạ hầu phủ thỉnh thoảng vẫn dùng “tinh vị” để chỉ vị trí phức tạp này.
Thậm chí có lần xem nàng và hầu tước phu nhân đánh cờ, biết nàng không thể thắng, lại sẽ không thua quá nhanh, hắn liền làm như vô tình bưng tách trà tới đứng bên cửa sổ, cười nói ọột câu: “Hai người đánh cờ, so với ta bày trận còn nguy nan...”
Vừa nói ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ lên chấn song cửa sổ.
Cốc!
Một tiếng vang nhỏ từ trong kí ức vùng vẫy mà ra, lại lập tức bị tiếng gió rít nuốt chửng.
Tạ Bất Thần vẫn chưa hết ngơ ngác.
Kiến Sầu một đao đánh tan trận pháp, tất cả những tấn công còn chưa phát ra trong trận pháp liền lập tức chấm dứt.
Nàng vốn muốn tiếp tục tiến lên, cảm thấy Tạ Bất Thần chưa đi theo liền quay đầu lại, bắt gặp hắn đang ngây người ra.
Tạ Bất Thần xưa nay luôn nắm giữ cục diện trong tay, tâm cơ thủ đoạn đều là hạng nhất, tại sao lúc này lại phân tâm?
Nàng cau mày, đang định lên tiếng.
Vù!
Bên cạnh Tạ Bất Thần lại vô cớ xuất hiện một con linh xà còn sót lại.
Con rắn nhỏ bé, cả người màu bạc, trên đỉnh đầu lại có ấn ký màu tím đậm, vừa nhìn liền biết có kịch độc.
Nó quẫy đuôi lao tới theo một quỹ tích hư ảo mà nguy hiểm, lao thẳng đến đầu Tạ Bất Thần.
Tạ Bất Thần đang lơ đãng, sao có thể biết được chuyện xảy ra xung quanh?
Thấy con rắn bạc sắp lao đến nơi, Kiến Sầu nhíu mày chặt hơn, sát khí như sương lạnh đọng trên mi tâm, cổ tay lật một cái, Cát Lộc đao liền nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đao cong dài hai thước, lưỡi đao sáng như ánh trăng, lạnh như băng tuyết, lấy một góc độ cực kì xảo quyệt chém qua sát bên tai Tạ Bất Thần.
Cổ tay lắc một cái, mặt đao đập sang bên.
Con linh xà lao tới, lúc sắp chui vào đầu Tạ Bất Thần lại bị mặt đao của Kiến Sầu đập ra.
Vị trí cách mũi đao hai tấc chặn ở trước mặt linh xà.
Keng!
Không ngờ lại có tiếng kim loại lanh lảnh vang lên.
Con linh xà bị Cát Lộc đao đập trúng, ánh sáng trên người tản đi, cuối cùng hiện ra nguyên hình, chính là một mũi kim màu bạc.
Một kích không thành, trận pháp đã phá, chiếc kim này bay ngược ra ngoài, nhanh chóng biến mất.
Lưỡi đao lạnh như băng, khí lạnh tràn ra.
Kiến Sầu còn duy trì tư thế cầm đao.
Cát Lộc đao dừng lại bên người Tạ Bất Thần, mí mắt Tạ Bất Thần khẽ động, ánh mắt lóe lên, cảm thấy bên tai có vài phần lạnh lẽo.
Hắn đã bừng tỉnh lại.
Kiến Sầu vẫn đang nhíu mày, trong mắt dường như có vài phần nghi hoặc, có điều nàng không hỏi Tạ Bất Thần vì sao lại phân tâm.
Cổ tay rung lên, Cát Lộc đao được thu về. Nàng xoay người quay về phía trận pháp, lạnh nhạt lên tiếng: “Xem ra sau khi đến Thập Cửu Châu vẫn không ngừng nghiên cứu trận pháp và bàn cờ“.
Tạ Bất Thần biết nàng đang nói đến “tinh vị” đó, cũng không giải thích vì sao mình ngây người, chỉ yên lặng một lát, gật đầu một cái: “Ờ“.
Một chữ “ờ” đơn giản, xem như mây mờ gió nhẹ, lại như trăm mối suy tư.
Kiến Sầu gần như cùng hắn sánh vai mà đứng, chỉ cách nhau khoảng ba thước.
Nhưng ba thước này lại như lạch trời không thể vượt qua.
Tạ Bất Thần buông mắt, nói: “Chỉ còn lại một tòa trận pháp cuối cùng, phá nốt là xong“.
Hóa giải vô óố trận pháp đi tới đây, hắn đã hiểu rõ toàn bộ tòa đại trận này.
Qua việc lựa chọn và tổ hợp đại trận có thể thấy người bày ra trận pháp này là một tông sư, nhưng trình độ trận pháp nhất định không phải mặt mạnh nhất của người đó mà tu vi mới là mạnh nhất.
Các loại trận pháp trên người thay đổi không ngừng, đều là:thuật”, chỉ có tòa trận pháp cuối cùng mới là “lực“. Tất cả biến ảo đều chỉ là điểm xuyết, cuối cùng nếu không thể dùng lực phá trận thì mọi nỗ lực trước đó đều là phí công.
Kiến Sầu hiểu ý Tạ Bất Thần, hơi nhướng mày, lại đánh giá người bày trạn cao hơn một bậc.
Rõ ràng tòa trận pháp cuối cùng là loại Kiến Sầu thích nhất.
Nàng đứng lại trước trận pháp, có thể nhìn thấy một hình tròn lờ mờ vây khốn Lục Hương Lãnh ở giữa.
Phá vỡ hình tròn này, biến cố liền có thể được giải quyết.
Cát Lộc đao thu lại, Quỷ Phủ xuất hiện. Kiến Sầu nắm chặt Quỷ Phủ, cảm nhận chiến ý nó truyền lại cho nàng, sau dó nhảy lên cao, tụ tập linh lực toàn thân, ngang tàng chém xuống.
Ánh đỏ tràn ra rợp trời ngập đất.
Ánh sáng từ Quỷ Phủ chém tới rìa trận pháp liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Vốn ẩn giới này không có bao nhiêu linh lực nữa, trận pháp tiêu hao linh khí rất lớn, cộng thêm ẩn giới bây giờ đang tan vỡ, uy lực của tòa trận pháp cuối cùng đương nhiên không còn như trước nữa. Dù vậy Kiến Sầu vẫn không dám coi thường, trực tiếp sử dụng một trong những sát chiêu của mình là Hồng Nhật Trảm để hoàn toàn phá vỡ cả đại trận.
Một khe hở liền xuất hiện trước mặt Kiến Sầu.
Lục Hương Lãnh bên dưới đã sắp hoàn toàn kiệt sức.
Khi ánh đỏ đầy trời phá vỡ vòng bảo hộ của trận pháp, Lục Hương Lãnh từ trong quầng sáng tím vàng ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trong nhận thức của Lục Hương Lãnh, Kiến Sầu là người không giống những người khác.
Ngay từ lần đầu gặp, nàng đã tin như vậy.
Một loại khí chất hoàn toàn khác các nữ tu sĩ Thập Cửu Châu, thậm chí cũng không phải khí chất của những phụ nữ tầm thường ở cô đảo nhân gian, nàng đặc biệt, hơn nữa rất mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều tự nhiên coi nàng là thủ lĩnh, lấy nàng làm trung tâm.
Lục Hương Lãnh tuy là dược nữ danh tiếng lẫy lừng nhưng cũng không phải ngoại lệ.
Lúc này nhìn thấy Kiến Sầu xuất hiện, trong đầu Lục Hương Lãnh lại hiện lên rất nhiều thứ.
Sau khi bưng nước đến cho một bà lão xin nước, bà lão nhìn cổ tay nàng bằng ánh mắt căm ghét. Sau khi băng bó cho một tiểu khất cái, tiểu khất cái lại nhặt đá ném nàng. Khi tu vi của nàng còn thấp bị người khác vây công, lại không một người cứu giúp mà chỉ đứng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng...
Ai sẽ vươn tay về phía nàng?
Nàng thật sự tu đạo có tình sao?
Hoặc...
Lựa chọn của nàng có thật sự đúng không?
Khi ý thức của nàng được buông lỏng, tất cả các nghi vấn toàn bộ đều tràn lên.
Ánh sáng tím vàng rung lên, sau đó biến mất.
Lục Hương Lãnh bị sức mạnh của trận pháp đè xuống phía dưới.
Bên dưới là đầm lầy dơ bẩn, là vực sâu không đáy.
Lục Hương Lãnh có chút hoang mang, trong đầu thậm chí có một ý nghĩ hoang đường: Có khi... cứ thế này chìm xuống cũng rất tốt.
Nhưng sau phút chốc, bóng dáng quen thuộc đó đã bay đến.
Đồng thời có một bàn tay trắng muốt từ xa xa vươn về phía nàng.
Lúc này Lục Hương Lãnh ngước mắt lên nhìn, bắt gặp đôi mắt Kiến Sầu: Không có nghi hoặc, không có lưỡng lự, cũng không có sợ hãi.
Đây là đôi mắt thuàn khiết nhất mà nàng từng nhìn thấy.
Chỉ có kiên định.
Thế là, nàng đột nhiên cười.
Như đóa sen không dính nước bùn.
Khi Kiến Sầu bay tới, Lục Hương Lãnh cũng giơ tay ra, vẫn đoan trang và điềm tĩnh.
Pặp!
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Kiến Sầu kéo Lục Hương Lãnh lên khỏi đầm lầy, bay đến vùng đất bằng không xa phía sau.
Đến lúc này, đám Như Hoa công tử cuối cùng mới thở phào một hơi, nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt.
Kể cả Hạ Hầu Xá cũng dường như thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Bất Thần không đứng bên này cùng đám Như Hoa công tử, cũng không đứng bên với Kiến Sầu và Lục Hương Lãnh mà chỉ đứng ở chính giữa nhìn cả trận pháp đã sụp đổ.
Không ai biết có phải hắn lại một lần nữa rơi vào lơ đãng hay không.
Có gió thổi động tay áo hắn, cả người hắn lại sừng sững không động, không hề lắc lư.
Một người nói năng rõ ràng, phán đoán chính xác, đến giờ vẫn không hề có sai lầm. Một người ra tay quyết đoán, không hề do dự, đến giờ vẫn không hề thất thủ.
Hai người này cứ thế, một động khẩu, một động thủ, rất nhanh đến gần Lục Hương Lãnh.
Người bên ngoài nếu không tập trung tinh thần nhìn kĩ sẽ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh trong trận.
”Xoay chuyển âm dương“.
”Khảm vị bốn mươi lăm, mắt trận“.
”Cang Long“.
Có lúc Tạ Bất Thần sẽ không nói thẳng ra phương vị bát quái mà dùng quẻ số quẻ tượng chỉ thị phương vị.
Có lẽ do phương vị quá mức phức tạp, nếu tỉ mỉ chỉ ra chỉ sợ sẽ mất một chút thời gian, mà ai biết được trong một lát này sẽ xảy ra biến cố gì?
Việc hắn có thể làm là cố gắng tránh biến cố, bóp chết biến cố ngay từ trong trứng nước.
Dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất, tinh tế nhất, nhanh chóng chỉ thị phương vị.
Có điều làm như vậy đối với người nghe cũng có yêu cầu rất cao. Nếu không quen thuộc quẻ tượng quẻ số, chỉ nghe thấy hai chữ Cang Long sẽ không hiểu ra sao, vậy thì đừng nói đến chuyện tiết kiệm thời gian, có thể không chết ở chỗ này đã xem như mạng lớn rồi.
May mà Kiến Sầu hết thảy đều biết.
Những từ ngữ không hề có đạo lí, thậm chí lạ lùng đến cực điểm, nhưng nghe vào tai nàng liền sẽ tự động phân giải trong đầu, sắp xếp lại rõ ràng, biến thành một tuyến đường cụ thể.
Nàng thận trọng tiến tới, mạnh dạn phá trận, thỉnh thoảng khi gặp cục diện bế tắc lại có thể mở ra một thế giới hoàn toàn mới.
Kiến Sầu bước ra một bước, phi thân tránh được một tia sét từ trên đỉnh đầu đánh xuống.
Tạ Bất Thần hiểu rất rõ trận pháp, sớm đã biết vị trí “ngũ trượng cổ” rơi xuống lần này, vì thế đã điều chỉnh lại tuyến đường, tia sét đánh qua sát bên tay áo bào nhuộm máu của hắn, đánh thẳng xuống mặt nước mênh mông phía dưới.
Vị trí của Lục Hương Lãnh đã ở ngay trước mặt.
Bùn đất trên đầm lầy xung quanh ép lên ánh sáng vàng tím phát ra từ hộ thân ấn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan như bong bóng, ánh sáng vốn đã không mạnh lại càng tỏ ra ảm đạm.
Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đều phán đoán tình hình rất rõ ràng, một người cất bước, một người đuổi theo, ngay sau đó lại tiến vào trận pháp tiếp theo.
Chỉ nghe thấy bên tai có tiếng ong ong, xung quanh có linh quang bắn tới, Tạ Bất Thần nhìn thấy, biết rõ đây là trận pháp gì.
Linh xà trận, toàn bộ tấn công đều là linh khí biến ảo thành rắn, trong đó còn có cả nọc rắn.
Thứ nhất là tốc độ kinh người, tấn công rất nhanh, thứ hai là độc tố kinh người, không nhằm vào thân thể tu sĩ mà nhằm vào thần hồn, một khi trúng độc, nhẹ thì tu vi suy giảm, nặng thì thần trí hỗn loạn, trở nên điên khùng.
Tạ Bất Thần hơi nhíu mày, giọng nói lại bình tĩnh tự nhiên: “Trái sáu, tinh...”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại một chút, ngay cả chính hắn cũng sững sờ.
Rất tự nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước.
Tinh, không phải từ trong quẻ tượng mà là thuật ngữ cờ vây.
Hắn bất giác nhìn về phía Kiến Sầu.
Kiến Sầu đứng chếch phía trước hắn, không thấy rõ trên mặt nàng rốt cuộc có biểu cảm gì, hình như cũng hơi nhíu mày một chút, có điều không biết rốt cuộc là vì hắn đang nói bỗng dừng lại hay là vì hắn buột miệng nói ra một chữ “tinh“.
Tóm lại, tất cả đều là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Kiến Sầu đang tiến lên không hề do dự dịch chuyển sang trái, khi nàng vừa rời khỏi vị trí cũ liền có vô số linh xà lao tỡi chỗ đó, nhưng tất cả đều hụt mục tiêu.
Bàn cờ vây hình vuông, bên trên có chín vị trí đặc biệt được đánh dấu bằng chín hình tròn to, đó là “tinh vị” trên bàn cờ.
Thiên nguyên trên bàn cờ là tinh vị ở trung tâm bàn cờ.
Bây giờ Tạ Bất Thần buột miệng dùng “tinh” để chỉ vị trí, Kiến Sầu cũng chưa đến mức không hiểu nổi. Thậm chí nàng còn biết rất rõ chữ “tinh” này có nguồn gốc như thế nào.
Tòa trận pháp trước mặt này, do bố trí của trận hình nên chỉ có một tinh vị, Kiến Sầu hiểu cờ vây, hiểu trận pháp, càng hiểu Tạ Bất Thần, vì thế liền dễ dàng đoán được vị trí đó.
Thế là phi thân tiến lên, một đao chém xuống.
Ầm!
Ánh đao rực rỡ tách đôi một vùng tối tăm, xuất hiện một khoảng sáng chói mắt.
Hai mắt Tạ Bất Thần nhất thời cũng bị ánh sáng chiếu vào, xuất hiện một thoáng trống rỗng.
Trong tầm mắt toàn là ánh đao.
Thế là trong đầu cũng trống rỗng một giây lát.
Dường như hắn nghe thấy âm thanh từ sông dài thời không xa xôi vọng đến.
***
”Vậy thì trên trận pháp không có “tinh vị” hay sao?”
”Nói không có thì không có, nói có lại cũng có. Nếu nàng nói có, thì nó là vị trí này“.
Một ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng chỉ lênt rên sa bàn, chỉ ra một vị trí, đó là một điểm được tính toán ra sau khi xếp chồng phương vị của bàn cờ lên vị trí của trận pháp.
Thế là từ đó trở đi, tam công tử của Tạ hầu phủ thỉnh thoảng vẫn dùng “tinh vị” để chỉ vị trí phức tạp này.
Thậm chí có lần xem nàng và hầu tước phu nhân đánh cờ, biết nàng không thể thắng, lại sẽ không thua quá nhanh, hắn liền làm như vô tình bưng tách trà tới đứng bên cửa sổ, cười nói ọột câu: “Hai người đánh cờ, so với ta bày trận còn nguy nan...”
Vừa nói ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ lên chấn song cửa sổ.
Cốc!
Một tiếng vang nhỏ từ trong kí ức vùng vẫy mà ra, lại lập tức bị tiếng gió rít nuốt chửng.
Tạ Bất Thần vẫn chưa hết ngơ ngác.
Kiến Sầu một đao đánh tan trận pháp, tất cả những tấn công còn chưa phát ra trong trận pháp liền lập tức chấm dứt.
Nàng vốn muốn tiếp tục tiến lên, cảm thấy Tạ Bất Thần chưa đi theo liền quay đầu lại, bắt gặp hắn đang ngây người ra.
Tạ Bất Thần xưa nay luôn nắm giữ cục diện trong tay, tâm cơ thủ đoạn đều là hạng nhất, tại sao lúc này lại phân tâm?
Nàng cau mày, đang định lên tiếng.
Vù!
Bên cạnh Tạ Bất Thần lại vô cớ xuất hiện một con linh xà còn sót lại.
Con rắn nhỏ bé, cả người màu bạc, trên đỉnh đầu lại có ấn ký màu tím đậm, vừa nhìn liền biết có kịch độc.
Nó quẫy đuôi lao tới theo một quỹ tích hư ảo mà nguy hiểm, lao thẳng đến đầu Tạ Bất Thần.
Tạ Bất Thần đang lơ đãng, sao có thể biết được chuyện xảy ra xung quanh?
Thấy con rắn bạc sắp lao đến nơi, Kiến Sầu nhíu mày chặt hơn, sát khí như sương lạnh đọng trên mi tâm, cổ tay lật một cái, Cát Lộc đao liền nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đao cong dài hai thước, lưỡi đao sáng như ánh trăng, lạnh như băng tuyết, lấy một góc độ cực kì xảo quyệt chém qua sát bên tai Tạ Bất Thần.
Cổ tay lắc một cái, mặt đao đập sang bên.
Con linh xà lao tới, lúc sắp chui vào đầu Tạ Bất Thần lại bị mặt đao của Kiến Sầu đập ra.
Vị trí cách mũi đao hai tấc chặn ở trước mặt linh xà.
Keng!
Không ngờ lại có tiếng kim loại lanh lảnh vang lên.
Con linh xà bị Cát Lộc đao đập trúng, ánh sáng trên người tản đi, cuối cùng hiện ra nguyên hình, chính là một mũi kim màu bạc.
Một kích không thành, trận pháp đã phá, chiếc kim này bay ngược ra ngoài, nhanh chóng biến mất.
Lưỡi đao lạnh như băng, khí lạnh tràn ra.
Kiến Sầu còn duy trì tư thế cầm đao.
Cát Lộc đao dừng lại bên người Tạ Bất Thần, mí mắt Tạ Bất Thần khẽ động, ánh mắt lóe lên, cảm thấy bên tai có vài phần lạnh lẽo.
Hắn đã bừng tỉnh lại.
Kiến Sầu vẫn đang nhíu mày, trong mắt dường như có vài phần nghi hoặc, có điều nàng không hỏi Tạ Bất Thần vì sao lại phân tâm.
Cổ tay rung lên, Cát Lộc đao được thu về. Nàng xoay người quay về phía trận pháp, lạnh nhạt lên tiếng: “Xem ra sau khi đến Thập Cửu Châu vẫn không ngừng nghiên cứu trận pháp và bàn cờ“.
Tạ Bất Thần biết nàng đang nói đến “tinh vị” đó, cũng không giải thích vì sao mình ngây người, chỉ yên lặng một lát, gật đầu một cái: “Ờ“.
Một chữ “ờ” đơn giản, xem như mây mờ gió nhẹ, lại như trăm mối suy tư.
Kiến Sầu gần như cùng hắn sánh vai mà đứng, chỉ cách nhau khoảng ba thước.
Nhưng ba thước này lại như lạch trời không thể vượt qua.
Tạ Bất Thần buông mắt, nói: “Chỉ còn lại một tòa trận pháp cuối cùng, phá nốt là xong“.
Hóa giải vô óố trận pháp đi tới đây, hắn đã hiểu rõ toàn bộ tòa đại trận này.
Qua việc lựa chọn và tổ hợp đại trận có thể thấy người bày ra trận pháp này là một tông sư, nhưng trình độ trận pháp nhất định không phải mặt mạnh nhất của người đó mà tu vi mới là mạnh nhất.
Các loại trận pháp trên người thay đổi không ngừng, đều là:thuật”, chỉ có tòa trận pháp cuối cùng mới là “lực“. Tất cả biến ảo đều chỉ là điểm xuyết, cuối cùng nếu không thể dùng lực phá trận thì mọi nỗ lực trước đó đều là phí công.
Kiến Sầu hiểu ý Tạ Bất Thần, hơi nhướng mày, lại đánh giá người bày trạn cao hơn một bậc.
Rõ ràng tòa trận pháp cuối cùng là loại Kiến Sầu thích nhất.
Nàng đứng lại trước trận pháp, có thể nhìn thấy một hình tròn lờ mờ vây khốn Lục Hương Lãnh ở giữa.
Phá vỡ hình tròn này, biến cố liền có thể được giải quyết.
Cát Lộc đao thu lại, Quỷ Phủ xuất hiện. Kiến Sầu nắm chặt Quỷ Phủ, cảm nhận chiến ý nó truyền lại cho nàng, sau dó nhảy lên cao, tụ tập linh lực toàn thân, ngang tàng chém xuống.
Ánh đỏ tràn ra rợp trời ngập đất.
Ánh sáng từ Quỷ Phủ chém tới rìa trận pháp liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Vốn ẩn giới này không có bao nhiêu linh lực nữa, trận pháp tiêu hao linh khí rất lớn, cộng thêm ẩn giới bây giờ đang tan vỡ, uy lực của tòa trận pháp cuối cùng đương nhiên không còn như trước nữa. Dù vậy Kiến Sầu vẫn không dám coi thường, trực tiếp sử dụng một trong những sát chiêu của mình là Hồng Nhật Trảm để hoàn toàn phá vỡ cả đại trận.
Một khe hở liền xuất hiện trước mặt Kiến Sầu.
Lục Hương Lãnh bên dưới đã sắp hoàn toàn kiệt sức.
Khi ánh đỏ đầy trời phá vỡ vòng bảo hộ của trận pháp, Lục Hương Lãnh từ trong quầng sáng tím vàng ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trong nhận thức của Lục Hương Lãnh, Kiến Sầu là người không giống những người khác.
Ngay từ lần đầu gặp, nàng đã tin như vậy.
Một loại khí chất hoàn toàn khác các nữ tu sĩ Thập Cửu Châu, thậm chí cũng không phải khí chất của những phụ nữ tầm thường ở cô đảo nhân gian, nàng đặc biệt, hơn nữa rất mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều tự nhiên coi nàng là thủ lĩnh, lấy nàng làm trung tâm.
Lục Hương Lãnh tuy là dược nữ danh tiếng lẫy lừng nhưng cũng không phải ngoại lệ.
Lúc này nhìn thấy Kiến Sầu xuất hiện, trong đầu Lục Hương Lãnh lại hiện lên rất nhiều thứ.
Sau khi bưng nước đến cho một bà lão xin nước, bà lão nhìn cổ tay nàng bằng ánh mắt căm ghét. Sau khi băng bó cho một tiểu khất cái, tiểu khất cái lại nhặt đá ném nàng. Khi tu vi của nàng còn thấp bị người khác vây công, lại không một người cứu giúp mà chỉ đứng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng...
Ai sẽ vươn tay về phía nàng?
Nàng thật sự tu đạo có tình sao?
Hoặc...
Lựa chọn của nàng có thật sự đúng không?
Khi ý thức của nàng được buông lỏng, tất cả các nghi vấn toàn bộ đều tràn lên.
Ánh sáng tím vàng rung lên, sau đó biến mất.
Lục Hương Lãnh bị sức mạnh của trận pháp đè xuống phía dưới.
Bên dưới là đầm lầy dơ bẩn, là vực sâu không đáy.
Lục Hương Lãnh có chút hoang mang, trong đầu thậm chí có một ý nghĩ hoang đường: Có khi... cứ thế này chìm xuống cũng rất tốt.
Nhưng sau phút chốc, bóng dáng quen thuộc đó đã bay đến.
Đồng thời có một bàn tay trắng muốt từ xa xa vươn về phía nàng.
Lúc này Lục Hương Lãnh ngước mắt lên nhìn, bắt gặp đôi mắt Kiến Sầu: Không có nghi hoặc, không có lưỡng lự, cũng không có sợ hãi.
Đây là đôi mắt thuàn khiết nhất mà nàng từng nhìn thấy.
Chỉ có kiên định.
Thế là, nàng đột nhiên cười.
Như đóa sen không dính nước bùn.
Khi Kiến Sầu bay tới, Lục Hương Lãnh cũng giơ tay ra, vẫn đoan trang và điềm tĩnh.
Pặp!
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Kiến Sầu kéo Lục Hương Lãnh lên khỏi đầm lầy, bay đến vùng đất bằng không xa phía sau.
Đến lúc này, đám Như Hoa công tử cuối cùng mới thở phào một hơi, nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt.
Kể cả Hạ Hầu Xá cũng dường như thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Bất Thần không đứng bên này cùng đám Như Hoa công tử, cũng không đứng bên với Kiến Sầu và Lục Hương Lãnh mà chỉ đứng ở chính giữa nhìn cả trận pháp đã sụp đổ.
Không ai biết có phải hắn lại một lần nữa rơi vào lơ đãng hay không.
Có gió thổi động tay áo hắn, cả người hắn lại sừng sững không động, không hề lắc lư.
Tác giả :
Thời Kính