Ta Không Thành Tiên
Chương 193-2: Phiên Thiên Ấn (2)
Giờ khắc này, vui sướng không chỉ có con sóc nhỏ.
Xa xa, gần gần, vô số linh thú hoặc trên bờ hoặc dưới nước toàn bộ nhảy lên hoan hô.
”Lí Quân thắng rồi!”
Kiến Sầu cảm nhận được bầu không khí vui sướng này, nhìn Vô Ác dường như đã hấp hối cách đó không xa, khóe môi cũng không nhịn được cong lên.
Trên mặt đất hết sức bừa bãi, nhưng điều này không thể ngăn cản tâm tình đột nhiên chuyển biến tốt của tất cả mọi người.
Kiến Sầu cúi người đặt con sóc nhỏ trong tay xuống đất: “Đi thôi!”
Con sóc biết lúc trước Kiến Sầu đã cứu mình trong cơn lốc, sau khi được Kiến Sầu đặt xuống đất liền quay về phía Kiến Sầu kêu mấy tiếng.
Con chồn nhỏ nhìn nó đầy xem thường, cũng kêu khẹc khẹc không rõ ý nghĩa.
“...”
Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, cho rằng con sóc đang cảm ơn mình, nhưng vì tu vi thấp kém nên còn chưa biết nói.
Còn con chồn nhỏ...
Nàng không cần nghĩ cũng biết, nhất định chỉ nói một câu: Ngươi mẹ nó không biết nói tiếng người à?
Hiển nhiên con sóc hơi lúng túng.
Có điều nó vẫn giơ quả thông của nó lên, lại cười tít mắt với Kiến Sầu rồi mới vội vàng đi ra mép mảnh vỡ này.
Mảnh vỡ mê cung Kiến Sầu đang đứng tương đối rộng rãi, bên mép đã bị nước hồ nhấn chìm.
Nàng không biết con sóc rốt cuộc phải đi làm gì, chỉ đưa mắt nhìn theo, nhưng vừa nhìn lại ngẩn ra.
Tách!
Một giọt máu tươi đặc sệt đột nhiên từ trên trời rơi xuống, rơi vào mép mảnh vỡ đã bị nước hồ nhấn chìm, lập tức nhuộm đỏ một vùng, diễm lệ đến cực điểm.
Nụ cười của Kiến Sầu lập tức ngưng trệ.
Nàng bất giác ngẩng đầu lên.
Thiên cung vẫn như cũ, sóng hồ gương đã lặng.
Chỉ có ấn phù cổ kính vô cùng quan trọng dưới đế thiên cung là ánh sáng yếu ớt, cực kì không ổn định, lúc sáng lúc mờ, làm mọi người không khỏi lo lắng.
Sau khi thi triển Phiên Thiên Ấn, con cá chép trôi nổi giữa không trung, màu bạc tinh mịn và chói mắt quanh thân lập tức rút đi, nhưng bản thân con cá chép lại không khôi phục màu sắc cũ.
Vẩy cá vốn có màu đỏ đậm không ngờ lại từng chiếc một biến thành màu xám.
Kiến Sầu đột nhiên nhớ tới những linh thú đã gặp trong hang động lúc trước, sau khi tiêu hao hết tuổi thọ liền trở nên già nua, tàn tạ như một đống tro tàn...
Màu đỏ lộng lẫy trên người con cá chép giữa không trung trở nên loang lổ.
Thân hình nó không còn linh động, hành động dường như cũng trở nên chậm chạp, như là cực mệt, hoặc như là khó mà hô hấp, há to miệng muốn đớp lấy một chút không khí để sinh tồn.
Một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên.
Kiến Sầu thậm chí còn không kịp xác nhận lại dự cảm này đã nghe thấy bên tai có vô số tiếng kêu sợ hãi: “Lí Quân...”
Màn trời xanh thẳm lại gợn sóng lăn tăn.
Con cá chép to lớn như đã kiệt sức, hai mắt chớp chớp mệt mỏi, ngay cả sức để quẫy đuôi cũng không còn, sức nâng đỡ biến mất, từ dưới đáy thiên cung rơi thẳng xuống dưới.
Rơi xuống...
Như là một chiếc cầu vồng màu đỏ từ giữa không trung rơi xuống.
Nhất thời lại có một loại mỹ cảm chấn động lòng người.
Nó ở trung tâm của vòm trời, chỗ rơi xuống cũng là trung tâm của mê cung này.
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, trên một mảnh vỡ cách Kiến Sầu rất xa đột nhiên bắn lên cột sóng cao cả trượng.
Nó đã rơi xuống đất.
Toàn bộ âm thanh trong ẩn giới dường như cũng rơi xuống theo.
Con sóc nhỏ mới chạy đến bên mép nước sững sờ một lát, sau đó kêu lên như phát điên, lao về phía đó như chán sống.
Trong mê cung đổ nát lập tức trở nên hỗn loạn.
”Lí Quân!”
”Lí Quân!”
”Sao có thể thế được...”
Vô số âm thanh đan vào nhau, nhưng Kiến Sầu không nghe thấy gì.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm phía trước mình.
Trên mặt đất xuất hiện một hố to.
Máu từ thân gnf nằm dưới hố chảy ra, không thể thấm vào mặt đất đã cực kì ướt át, chỉ có thể đọng trên bùn đất tạo thành một vũng máu kì lạ.
Đó là con chim cắt khổng lồ vừa rồi còn tấn công Lí Quân, muốn hủy diệt cả ẩn giới.
Vô Ác không chết!
Ngón tay hắn cử động, lại cử động, chạm vào bùn đất lạnh giá, ngửi thấy thứ mùi riêng biệt của ẩn giới.
Hắn nghe thấy xung quanh có tiếng hô hét kinh hoàng, nghe thấy tiếng khóc lóc đau khổ, quen thuộc lại có một chút xa lạ...
Đúng thế, những âm thanh này hắn đều đã từng nghe.
Thế là ý thức đang tản mát đột nhiên hồi phục.
Vô Ác dùng sức chống xuống đất, cuối cùng lắc lư đứng lên, lảo đảo dường như sau phút chốc sẽ lại ngã xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía vòm trời.
Hắn ngẩn ra, sau đó đột nhiên phá lên cười.
”Ha ha ha ha...”
Âm thanh vang dội giữa những tiếng kêu kinh hoàng hỗn loạn tỏ ra cực kì chói tai, thu hút vô số người chú ý.
Tất cả mọi linh thú trong ẩn giới đến giờ mới ý thức được: Lí Quân đã ngã xuống, đây còn không phải chuyện xấu nhất.
Chuyện xấu nhất là kẻ đầu sỏ này dường như còn chưa chết.
Ấn phù trên đầu đã cực kì ảm đạm, kèm thêm hồ gương gợn sóng lăn tăn trên trời cũng trở nên như ẩn như hiện.
Nó như một ngọn lửa yếu ớt, dường như chỉ cần có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua liền sẽ tắt phụt.
Nó lắc lư lắc lư, làm mọi người kinh hồn táng đảm.
Bất kì ai cũng biết, chỉ cần một đòn, bất kể một đòn này yếu ớt thế nào, ấn phù trên vòm trời đã bảo vệ ẩn giới cả ngàn năm sẽ vỡ vụn, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
”Ha ha ha...”
Tiếng cười to vẫn còn đang duy trì.
Lồng ngực chấn động, máu tươi trong cơ thể còn đang cuồn cuộn tuôn chảy, toàn bộ chiếc áo bào đen của Vô Ác đều bị máu thấm ướt, nhưng hắn vẫn chưa hề có ý định chấm dứt tiếng cười.
Tay trái giơ lên, năm ngón tay máu thịt lẫn lộn co lại tạo thành một trảo đẫm máu.
Vô Ác nhìn lên chỗ cao, vẻ mặt liền trở nên sảng khoái.
Từ đầu đến cuối Kiến Sầu vẫn nhìn hắn, chẳng lẽ còn không rõ ý nghĩa của vẻ mặt này?
Hắn phải nhân cơ hội này cho ấn phù kia thêm một trảo nữa, làm cho ẩn giới hoàn toàn sụp đổ.
Da đã không còn, lông bám vào đâu?
Vô Ác là kẻ điên, nhưng những người khác làm thế nào?
Con yêu thú này là con mọt sách chỉ cho nàng đi tìm, sau đó chính nàng thả nó ra.
Ánh mắt lóe lên, Kiến Sầu nhìn thấy đám linh thú hoang mang lo sợ.
Bao gồm con sóc nhỏ vừa rồi, nó chạy về phía Lí Quân rơi xuống, nhưng lúc chạy đến trcs một sống đổ nát lại có một màn chắn vô hình hêện lên ngăn chặn nó lại.
Ẩn giới mặc dù đã vỡ vụn, nhưng những trận pháp đó vẫn còn.
Không có chìa khóa, không thể tiến vào.
Thế là con sóc đột nhiên trở nên tuyệt vọng, đôi mắt ướt át cuối cùng rơi xuống nước mắt, không ngừng dùng cái chân nhỏ đập màn chắn, lại không thể nào vượt qua được.
Trong tay Kiến Sầu có bí phù, nàng có thể đi tới giúp nó.
Nhưng lúc này giúp nó không hề có tác dụng gì đối với toàn bộ cục diện.
Quan trọng hơn là bây giờ nàng không thể rời khỏi đây.
Kiến Sầu khẽ chớp mắt, ánh mắt di chuyển, một lần nữa nhìn về phía Vô Ác.
Dường như phát hiện nàng nhìn sáng, Vô Ác áo đen cũng quay lại nhìn về phía nàng. Trên mặt hắn toàn là vết máu, thậm chí còn có một vết nứt rộng, dưới chân là một vũng máu, có thể thấy nó đã bị thương nặng đến mức nào.
”Ngươi còn chưa chết hả?”
Khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười tà ác.
Vô Ác nhìn nàng, trong đôi mắt hơi ảm đạm, màu đỏ máu lại rõ dần.
Là Kiến Sầu thả hắn ra, bây giờ ẩn giới gặp nạn, rốt cuộc có một phần nhân quả của nàng trong đó.
Khoanh tay đứng nhìn?
Chỉ sợ chính mình chết thế nào cũng không rõ.
Kiến Sầu không có nửa phần e ngại, trên khuôn mặt toàn là bình tĩnh.
Năm ngón tay trái chậm rãi mở ra, Quỷ Phủ to lớn lập tức rơi xuống dưới, nửa đường lại hóa thành hư vô, biến mất.
Năm ngón tay phải chậm rãi buông ra, Cát Lộc đao nắm chặt trong tay vẽ thành một đường vòng cung đẹp đẽ, cũng biến mất khi đang rơi xuống.
Trong tay nàng không còn vũ khí gì, ánh sáng trong mắt lại bùng lên rừng rực.
Đấu bàn vừa mới biến mất một lần nữa xuất hiện trên mặt đất, từng tuyến khôn sáng lên, như tọa độ ở giữa trời đất.
”Muốn ngăn cản ta, lại dám không dùng pháp khí...”
Vô Ác vốn còn có chút lo lắng, sau khi chiến đấu với cá chép, sức mạnh của hắn đã hao tổn quá nửa, càng thêm có trọng thương trên người, nếu Kiến Sầu liều mạng với hắn, sợ là hắn sẽ thật sự bại dưới tay nàng.
Đâu ngờ nàng lại nổi điên, buông ra hai thanh pháp khí phẩm chất bất phàm.
Trong nháy mắt, Vô Ác cực kì vui mừng, lại cũng cực kì giận dữ.
Đó là cảm giác bị người khác coi thường, còn là một tu sĩ kim đan sơ kì nho nhỏ.
Vẻ mặt Kiến Sầu không hề thay đổi.
Nàng cách Vô Ác khá xa, chỉ tùy ý bước ra hai bước, dưới chân lại đột nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
Hơi buông mắt, nàng đột nhiên nhíu mày.
Một chiếc chuông đồng cổ xưa lẳng lặng nằm trên đất bùn.
Đây là một chiếc chuông không thuộc về nàng.
Bởi vì chiếc chuông của nàng lúc này đang lẳng lặng đeo ở bên hông nàng.
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, bên môi Kiến Sầu lô ra một nét cười cực kì nhạt nhẽo, châm chọc, mỉa mai, lạnh lùng, hờ hững.
Không có chứa nửa phần tình cảm, nàng bước ra một bước, giẫm lên.
Chiếc chuông lập tức bị nàng đạp lún sâu xuống bùn, bị bùn đất bao trùm, không nhìn thấy tung tích.
Tạ Bất Thần bị đóng đinh trên cột đá nhìn thấy, lại chỉ nhắm hai mắt lại, cười một tiếng.
Kiến Sầu không nghe thấy, hoặc nghe thấy cũng không để ý.
Nàng đi đến trước mặt Vô Ác.
Thực lực của đối phương rất mạnh, mặc dù trọng thương nhưng cảnh giới lại không giảm xuống, vẫn tạo thành uy áp đáng sợ đối với nàng, nhưng uy áp này không khó phá giải.
Một đạo tử màu vàng đột nhiên rơi xuống.
Thế là trong không khí đột nhiên xuất hiện rung động khó tả.
Vẻ mặt Vô Ác đột nhiên ngưng trệ, trở nên cực kì kinh hãi.
Có ánh sáng màu vàng mơ hồ ngưng tụ sau lưng Kiến Sầu.
Cảm giác nóng rát đau đớn đã lâu không gặp từ từ ngưng tụ trên xương bả vai Kiến Sầu, khuôn mặt nàng mang vài phần lạnh lùng, lại có một sự uy nghiêm lạ lẫm.
Đó là khí tức đến từ thái cổ.
Đó là uy áp đến từ chủng tộc.
Phong Lôi Dực Đế Giang xuất hiện!
Vù1
Chiếc cánh to lớn đột nhiên ngưng tụ thành hình, cao cao giương lên.
Đó là một chiếc cánh của thần từ thời thái cổ, chỉ nhẹ nhàng rung động đã phá vỡ uy áp của con chim cắt khổng lồ Vô Ác.
”Cánh Đế Giang!”
Vô Ác gần như lập tức nhận ra lai lịch của chiếc cánh này, vẻ kiêng kị trong mắt đột nhiên tăng lên đến cực điểm.
Chấn động còn gấp mấy lần hai thanh pháp khí bất phàm đó.
Lần này Vô Ác chẳng lẽ còn có thể không biết, phán đoán của mình đã sai rồi.
Nếu Kiến Sầu không có hậu chiêu tất sẽ không thu hồi pháp khí để đánh nhau với mình.
Không thể để nàng ra tay!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Vô Ác không hề do dự đạp mạnh xuống đất, dưới uy áp của Đế Giang vẫn cố gắng bay lên.
Ngũ trảo máu thịt lẫn lộn đột nhiên mở ra, không ngờ lại tách ra khỏi bàn tay Vô Ác, hóa thành năm con chim cắt màu đen nhỏ, cái mỏ khoằm có màu đỏ đậm.
Réc!
Năm con chim cắt nhất tề phát ra một tiếng kêu chói tai, không ngờ lại dệt sóng âm thành một tấm lưới khổng lồ, sau đó có năm tia sáng hung bạo từ trong miệng năm con chim cắt bắn thẳng về phía Kiến Sầu.
Lúc cánh Đế Giang xuất hiện, Kiến Sầu đã phá vỡ uy áp của Vô Ác, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, dễ dàng tung người bay lên.
Nàng ở giữa không trung, gió lạnh thổi qua người nàng, nhưng dòng máu nóng bỏng trong người lại bắt đầu chảy xiết.
Mắt nàng dường như cũng bị ánh vàng từ cánh Đế Giang nhuộm màu, lộ ra ánh vàng nhàn nhạt.
Đây là trận chiến thật sự đầu tiên của nàng từ khi tiến vào ẩn giới.
Không phải vì trả thù, cũng không phải vì tìm thù!
Chỉ vì một phần thiện niệm trong lòng.
Chiến!
Thủ quyết đưa lên, chiếc cánh vỗ xuống.
Chiếc cánh lấp lánh như do ánh vàng đúc thành, mang đường vân rõ ràng từ trên cao chém xuống như một lưỡi đao sắc.
Ầm!
Gần như vừa đối mặt, ánh đỏ do năm con chim cắt bắn ra liền vỡ vụn.
Cùng lúc đó Kiến Sầu đã giơ cao tay phải lên.
Một đạo ấn màu đen nhạt hoàn toàn mới xuất hiện trên đấu bàn dưới chân nàng.
Phiên Thiên Ấn hoàn toàn mới!
Cả trời đất đều dường như đứng yên.
Phía dưới, tất cả mọi linh thú đang chạy, thậm chí cả con sóc nhỏ vừa đau lòng vừa sốt ruột, thậm chí cả con cá chép hấp hối cách đó rất xa, thậm chí cả Tạ Bất Thần đã lần nữa mở mắt ra...
Tất cả đều khiếp sợ ngẩng đầu lên!
Cảnh tượng lúc trước xuất hiện trong ẩn giới lại xuất hiện một lần nữa.
Bốn phương tám hướng, vô số linh khí từ dưới đáy đầm nước, thậm chí từ thiên cung từ đỉnh đầu bị đạo ấn này không ngừng hút đi, hội tụ về phía Kiến Sầu.
Linh khí màu xám ngưng kết thành hình một bàn tay, lại to đến hàng chục trượng, tỏ ra vô cùng rộng lớn.
Kiến Sầu còn đang nhanh chóng hạ xuống.
Nàng thúc giục đạo ấn, bàn tay xinh xắn đã vận sức đến cực hạn.
Thế là cả bàn tay to lớn màu xám ngưng tụ sau lưng nàng phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
Cách...
Là tiếng của cái gì đó ngưng tụ.
Tiếp đó liền như thứ gì đó bị mở nắp ra, âm thanh này trở nên tập trung, như là có núi ngọc sập xuống, những viên ngọc va chạm lung tung.
Lách cách lách cách...
Tiếng vang không ngừng.
Linh khí màu xám không ngờ lại áp sát về phía lòng bàn tay, đột nhiên co vào trong, cả hình bàn tay to lớn không ngờ lại thu nhỏ còn một nửa, lập tức biến thành màu tối sẫm.
Vốn đang là hàng chục trượng, trong nháy mắt chỉ còn lại mười trượng, nhỏ hơn quá nhiều, nhưng màu sắc gần như đen tuyền lại phóng ra khí cơ đáng sợ làm mọi người kinh hãi.
Sức mạnh tinh thuần hơn, tốc độ đáng sợ hơn.
Vô Ác một đòn thất bại, vốn đã có chút kinh ngạc, lúc này thấy nàng lại ngưng tụ ra Phiên Thiên Ấn giống như cá chép, quả thực không thể tin được mắt mình nữa.
Phiên Thiên Ấn thất truyền đã lâu, hắn từng nghe Bất Ngữ nói cả Thập Cửu Châu chỉ có một mình ông ta tập được.
Sau đó ông ta truyền đạo ấn này cho cá chép.
Nhưng bây giờ...
Cho dù đại ấn màu đen này mới chỉ có cảnh giới tầng thứ nhất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhậm nhầm: Đây chính là Phiên Thiên Ấn thuần túy nhất! Không ngờ hắn lại nhìn thấy đạo ấn của Bất Ngữ trên người một nữ tu sĩ đến từ Nhai Sơn?
Khuôn mặt Vô Ác trở nên dữ tợn vì chấn động quá lớn, hắn ngẩng đầu lên thật cao, trong miệng lẩm bẩm: “Không thể... Không thể...”
Kiến Sầu không hề bị ảnh hưởng.
Không ai có thể có cảm nhận rõ ràng hơn nàng.
Phiên Thiên Ấn chính là linh khí tụ tập lại mà thành, trước nàng tu tập Phiên Thiên Ấn lại chỉ là đơn giản tổ hợp linh khí lại, quá rời rạc. Sau khi học từ cá chép, Phiên Thiên Ấn nghịch chuyển, tổ hợp của cả đạo ấn lại trở nên chặt chẽ và tinh túy hơn.
Đó là sức mạnh tăng gấp bội.
Trong mắt Kiến Sầu lấp lánh ánh sáng.
Trong nháy mắt đạo ấn hoàn thành, có một cảm giác kì diệu xuyên qua tinh thần nàng.
Một chưởng ấn, như bao lấy càn khôn, như điên đảo vũ trụ.
Trong trạng thái huyền ảo đó, một chưởng của nàng hùng hổ vỗ xuống dưới.
Chưởng ấn màu đen to lớn đột nhiên vỗ xuống với một tốc độ quỷ dị, không tiếng động đánh về phía Vô Ác đang gần như phát cuồng.
Toàn bộ mọi ánh mắt trong ẩn giới lúc này đều hội tụ lại đây.
Không có một người nào lên tiếng.
Xa xa, gần gần, vô số linh thú hoặc trên bờ hoặc dưới nước toàn bộ nhảy lên hoan hô.
”Lí Quân thắng rồi!”
Kiến Sầu cảm nhận được bầu không khí vui sướng này, nhìn Vô Ác dường như đã hấp hối cách đó không xa, khóe môi cũng không nhịn được cong lên.
Trên mặt đất hết sức bừa bãi, nhưng điều này không thể ngăn cản tâm tình đột nhiên chuyển biến tốt của tất cả mọi người.
Kiến Sầu cúi người đặt con sóc nhỏ trong tay xuống đất: “Đi thôi!”
Con sóc biết lúc trước Kiến Sầu đã cứu mình trong cơn lốc, sau khi được Kiến Sầu đặt xuống đất liền quay về phía Kiến Sầu kêu mấy tiếng.
Con chồn nhỏ nhìn nó đầy xem thường, cũng kêu khẹc khẹc không rõ ý nghĩa.
“...”
Khóe miệng Kiến Sầu giật giật, cho rằng con sóc đang cảm ơn mình, nhưng vì tu vi thấp kém nên còn chưa biết nói.
Còn con chồn nhỏ...
Nàng không cần nghĩ cũng biết, nhất định chỉ nói một câu: Ngươi mẹ nó không biết nói tiếng người à?
Hiển nhiên con sóc hơi lúng túng.
Có điều nó vẫn giơ quả thông của nó lên, lại cười tít mắt với Kiến Sầu rồi mới vội vàng đi ra mép mảnh vỡ này.
Mảnh vỡ mê cung Kiến Sầu đang đứng tương đối rộng rãi, bên mép đã bị nước hồ nhấn chìm.
Nàng không biết con sóc rốt cuộc phải đi làm gì, chỉ đưa mắt nhìn theo, nhưng vừa nhìn lại ngẩn ra.
Tách!
Một giọt máu tươi đặc sệt đột nhiên từ trên trời rơi xuống, rơi vào mép mảnh vỡ đã bị nước hồ nhấn chìm, lập tức nhuộm đỏ một vùng, diễm lệ đến cực điểm.
Nụ cười của Kiến Sầu lập tức ngưng trệ.
Nàng bất giác ngẩng đầu lên.
Thiên cung vẫn như cũ, sóng hồ gương đã lặng.
Chỉ có ấn phù cổ kính vô cùng quan trọng dưới đế thiên cung là ánh sáng yếu ớt, cực kì không ổn định, lúc sáng lúc mờ, làm mọi người không khỏi lo lắng.
Sau khi thi triển Phiên Thiên Ấn, con cá chép trôi nổi giữa không trung, màu bạc tinh mịn và chói mắt quanh thân lập tức rút đi, nhưng bản thân con cá chép lại không khôi phục màu sắc cũ.
Vẩy cá vốn có màu đỏ đậm không ngờ lại từng chiếc một biến thành màu xám.
Kiến Sầu đột nhiên nhớ tới những linh thú đã gặp trong hang động lúc trước, sau khi tiêu hao hết tuổi thọ liền trở nên già nua, tàn tạ như một đống tro tàn...
Màu đỏ lộng lẫy trên người con cá chép giữa không trung trở nên loang lổ.
Thân hình nó không còn linh động, hành động dường như cũng trở nên chậm chạp, như là cực mệt, hoặc như là khó mà hô hấp, há to miệng muốn đớp lấy một chút không khí để sinh tồn.
Một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên.
Kiến Sầu thậm chí còn không kịp xác nhận lại dự cảm này đã nghe thấy bên tai có vô số tiếng kêu sợ hãi: “Lí Quân...”
Màn trời xanh thẳm lại gợn sóng lăn tăn.
Con cá chép to lớn như đã kiệt sức, hai mắt chớp chớp mệt mỏi, ngay cả sức để quẫy đuôi cũng không còn, sức nâng đỡ biến mất, từ dưới đáy thiên cung rơi thẳng xuống dưới.
Rơi xuống...
Như là một chiếc cầu vồng màu đỏ từ giữa không trung rơi xuống.
Nhất thời lại có một loại mỹ cảm chấn động lòng người.
Nó ở trung tâm của vòm trời, chỗ rơi xuống cũng là trung tâm của mê cung này.
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, trên một mảnh vỡ cách Kiến Sầu rất xa đột nhiên bắn lên cột sóng cao cả trượng.
Nó đã rơi xuống đất.
Toàn bộ âm thanh trong ẩn giới dường như cũng rơi xuống theo.
Con sóc nhỏ mới chạy đến bên mép nước sững sờ một lát, sau đó kêu lên như phát điên, lao về phía đó như chán sống.
Trong mê cung đổ nát lập tức trở nên hỗn loạn.
”Lí Quân!”
”Lí Quân!”
”Sao có thể thế được...”
Vô số âm thanh đan vào nhau, nhưng Kiến Sầu không nghe thấy gì.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm phía trước mình.
Trên mặt đất xuất hiện một hố to.
Máu từ thân gnf nằm dưới hố chảy ra, không thể thấm vào mặt đất đã cực kì ướt át, chỉ có thể đọng trên bùn đất tạo thành một vũng máu kì lạ.
Đó là con chim cắt khổng lồ vừa rồi còn tấn công Lí Quân, muốn hủy diệt cả ẩn giới.
Vô Ác không chết!
Ngón tay hắn cử động, lại cử động, chạm vào bùn đất lạnh giá, ngửi thấy thứ mùi riêng biệt của ẩn giới.
Hắn nghe thấy xung quanh có tiếng hô hét kinh hoàng, nghe thấy tiếng khóc lóc đau khổ, quen thuộc lại có một chút xa lạ...
Đúng thế, những âm thanh này hắn đều đã từng nghe.
Thế là ý thức đang tản mát đột nhiên hồi phục.
Vô Ác dùng sức chống xuống đất, cuối cùng lắc lư đứng lên, lảo đảo dường như sau phút chốc sẽ lại ngã xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía vòm trời.
Hắn ngẩn ra, sau đó đột nhiên phá lên cười.
”Ha ha ha ha...”
Âm thanh vang dội giữa những tiếng kêu kinh hoàng hỗn loạn tỏ ra cực kì chói tai, thu hút vô số người chú ý.
Tất cả mọi linh thú trong ẩn giới đến giờ mới ý thức được: Lí Quân đã ngã xuống, đây còn không phải chuyện xấu nhất.
Chuyện xấu nhất là kẻ đầu sỏ này dường như còn chưa chết.
Ấn phù trên đầu đã cực kì ảm đạm, kèm thêm hồ gương gợn sóng lăn tăn trên trời cũng trở nên như ẩn như hiện.
Nó như một ngọn lửa yếu ớt, dường như chỉ cần có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua liền sẽ tắt phụt.
Nó lắc lư lắc lư, làm mọi người kinh hồn táng đảm.
Bất kì ai cũng biết, chỉ cần một đòn, bất kể một đòn này yếu ớt thế nào, ấn phù trên vòm trời đã bảo vệ ẩn giới cả ngàn năm sẽ vỡ vụn, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
”Ha ha ha...”
Tiếng cười to vẫn còn đang duy trì.
Lồng ngực chấn động, máu tươi trong cơ thể còn đang cuồn cuộn tuôn chảy, toàn bộ chiếc áo bào đen của Vô Ác đều bị máu thấm ướt, nhưng hắn vẫn chưa hề có ý định chấm dứt tiếng cười.
Tay trái giơ lên, năm ngón tay máu thịt lẫn lộn co lại tạo thành một trảo đẫm máu.
Vô Ác nhìn lên chỗ cao, vẻ mặt liền trở nên sảng khoái.
Từ đầu đến cuối Kiến Sầu vẫn nhìn hắn, chẳng lẽ còn không rõ ý nghĩa của vẻ mặt này?
Hắn phải nhân cơ hội này cho ấn phù kia thêm một trảo nữa, làm cho ẩn giới hoàn toàn sụp đổ.
Da đã không còn, lông bám vào đâu?
Vô Ác là kẻ điên, nhưng những người khác làm thế nào?
Con yêu thú này là con mọt sách chỉ cho nàng đi tìm, sau đó chính nàng thả nó ra.
Ánh mắt lóe lên, Kiến Sầu nhìn thấy đám linh thú hoang mang lo sợ.
Bao gồm con sóc nhỏ vừa rồi, nó chạy về phía Lí Quân rơi xuống, nhưng lúc chạy đến trcs một sống đổ nát lại có một màn chắn vô hình hêện lên ngăn chặn nó lại.
Ẩn giới mặc dù đã vỡ vụn, nhưng những trận pháp đó vẫn còn.
Không có chìa khóa, không thể tiến vào.
Thế là con sóc đột nhiên trở nên tuyệt vọng, đôi mắt ướt át cuối cùng rơi xuống nước mắt, không ngừng dùng cái chân nhỏ đập màn chắn, lại không thể nào vượt qua được.
Trong tay Kiến Sầu có bí phù, nàng có thể đi tới giúp nó.
Nhưng lúc này giúp nó không hề có tác dụng gì đối với toàn bộ cục diện.
Quan trọng hơn là bây giờ nàng không thể rời khỏi đây.
Kiến Sầu khẽ chớp mắt, ánh mắt di chuyển, một lần nữa nhìn về phía Vô Ác.
Dường như phát hiện nàng nhìn sáng, Vô Ác áo đen cũng quay lại nhìn về phía nàng. Trên mặt hắn toàn là vết máu, thậm chí còn có một vết nứt rộng, dưới chân là một vũng máu, có thể thấy nó đã bị thương nặng đến mức nào.
”Ngươi còn chưa chết hả?”
Khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười tà ác.
Vô Ác nhìn nàng, trong đôi mắt hơi ảm đạm, màu đỏ máu lại rõ dần.
Là Kiến Sầu thả hắn ra, bây giờ ẩn giới gặp nạn, rốt cuộc có một phần nhân quả của nàng trong đó.
Khoanh tay đứng nhìn?
Chỉ sợ chính mình chết thế nào cũng không rõ.
Kiến Sầu không có nửa phần e ngại, trên khuôn mặt toàn là bình tĩnh.
Năm ngón tay trái chậm rãi mở ra, Quỷ Phủ to lớn lập tức rơi xuống dưới, nửa đường lại hóa thành hư vô, biến mất.
Năm ngón tay phải chậm rãi buông ra, Cát Lộc đao nắm chặt trong tay vẽ thành một đường vòng cung đẹp đẽ, cũng biến mất khi đang rơi xuống.
Trong tay nàng không còn vũ khí gì, ánh sáng trong mắt lại bùng lên rừng rực.
Đấu bàn vừa mới biến mất một lần nữa xuất hiện trên mặt đất, từng tuyến khôn sáng lên, như tọa độ ở giữa trời đất.
”Muốn ngăn cản ta, lại dám không dùng pháp khí...”
Vô Ác vốn còn có chút lo lắng, sau khi chiến đấu với cá chép, sức mạnh của hắn đã hao tổn quá nửa, càng thêm có trọng thương trên người, nếu Kiến Sầu liều mạng với hắn, sợ là hắn sẽ thật sự bại dưới tay nàng.
Đâu ngờ nàng lại nổi điên, buông ra hai thanh pháp khí phẩm chất bất phàm.
Trong nháy mắt, Vô Ác cực kì vui mừng, lại cũng cực kì giận dữ.
Đó là cảm giác bị người khác coi thường, còn là một tu sĩ kim đan sơ kì nho nhỏ.
Vẻ mặt Kiến Sầu không hề thay đổi.
Nàng cách Vô Ác khá xa, chỉ tùy ý bước ra hai bước, dưới chân lại đột nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
Hơi buông mắt, nàng đột nhiên nhíu mày.
Một chiếc chuông đồng cổ xưa lẳng lặng nằm trên đất bùn.
Đây là một chiếc chuông không thuộc về nàng.
Bởi vì chiếc chuông của nàng lúc này đang lẳng lặng đeo ở bên hông nàng.
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, bên môi Kiến Sầu lô ra một nét cười cực kì nhạt nhẽo, châm chọc, mỉa mai, lạnh lùng, hờ hững.
Không có chứa nửa phần tình cảm, nàng bước ra một bước, giẫm lên.
Chiếc chuông lập tức bị nàng đạp lún sâu xuống bùn, bị bùn đất bao trùm, không nhìn thấy tung tích.
Tạ Bất Thần bị đóng đinh trên cột đá nhìn thấy, lại chỉ nhắm hai mắt lại, cười một tiếng.
Kiến Sầu không nghe thấy, hoặc nghe thấy cũng không để ý.
Nàng đi đến trước mặt Vô Ác.
Thực lực của đối phương rất mạnh, mặc dù trọng thương nhưng cảnh giới lại không giảm xuống, vẫn tạo thành uy áp đáng sợ đối với nàng, nhưng uy áp này không khó phá giải.
Một đạo tử màu vàng đột nhiên rơi xuống.
Thế là trong không khí đột nhiên xuất hiện rung động khó tả.
Vẻ mặt Vô Ác đột nhiên ngưng trệ, trở nên cực kì kinh hãi.
Có ánh sáng màu vàng mơ hồ ngưng tụ sau lưng Kiến Sầu.
Cảm giác nóng rát đau đớn đã lâu không gặp từ từ ngưng tụ trên xương bả vai Kiến Sầu, khuôn mặt nàng mang vài phần lạnh lùng, lại có một sự uy nghiêm lạ lẫm.
Đó là khí tức đến từ thái cổ.
Đó là uy áp đến từ chủng tộc.
Phong Lôi Dực Đế Giang xuất hiện!
Vù1
Chiếc cánh to lớn đột nhiên ngưng tụ thành hình, cao cao giương lên.
Đó là một chiếc cánh của thần từ thời thái cổ, chỉ nhẹ nhàng rung động đã phá vỡ uy áp của con chim cắt khổng lồ Vô Ác.
”Cánh Đế Giang!”
Vô Ác gần như lập tức nhận ra lai lịch của chiếc cánh này, vẻ kiêng kị trong mắt đột nhiên tăng lên đến cực điểm.
Chấn động còn gấp mấy lần hai thanh pháp khí bất phàm đó.
Lần này Vô Ác chẳng lẽ còn có thể không biết, phán đoán của mình đã sai rồi.
Nếu Kiến Sầu không có hậu chiêu tất sẽ không thu hồi pháp khí để đánh nhau với mình.
Không thể để nàng ra tay!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Vô Ác không hề do dự đạp mạnh xuống đất, dưới uy áp của Đế Giang vẫn cố gắng bay lên.
Ngũ trảo máu thịt lẫn lộn đột nhiên mở ra, không ngờ lại tách ra khỏi bàn tay Vô Ác, hóa thành năm con chim cắt màu đen nhỏ, cái mỏ khoằm có màu đỏ đậm.
Réc!
Năm con chim cắt nhất tề phát ra một tiếng kêu chói tai, không ngờ lại dệt sóng âm thành một tấm lưới khổng lồ, sau đó có năm tia sáng hung bạo từ trong miệng năm con chim cắt bắn thẳng về phía Kiến Sầu.
Lúc cánh Đế Giang xuất hiện, Kiến Sầu đã phá vỡ uy áp của Vô Ác, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, dễ dàng tung người bay lên.
Nàng ở giữa không trung, gió lạnh thổi qua người nàng, nhưng dòng máu nóng bỏng trong người lại bắt đầu chảy xiết.
Mắt nàng dường như cũng bị ánh vàng từ cánh Đế Giang nhuộm màu, lộ ra ánh vàng nhàn nhạt.
Đây là trận chiến thật sự đầu tiên của nàng từ khi tiến vào ẩn giới.
Không phải vì trả thù, cũng không phải vì tìm thù!
Chỉ vì một phần thiện niệm trong lòng.
Chiến!
Thủ quyết đưa lên, chiếc cánh vỗ xuống.
Chiếc cánh lấp lánh như do ánh vàng đúc thành, mang đường vân rõ ràng từ trên cao chém xuống như một lưỡi đao sắc.
Ầm!
Gần như vừa đối mặt, ánh đỏ do năm con chim cắt bắn ra liền vỡ vụn.
Cùng lúc đó Kiến Sầu đã giơ cao tay phải lên.
Một đạo ấn màu đen nhạt hoàn toàn mới xuất hiện trên đấu bàn dưới chân nàng.
Phiên Thiên Ấn hoàn toàn mới!
Cả trời đất đều dường như đứng yên.
Phía dưới, tất cả mọi linh thú đang chạy, thậm chí cả con sóc nhỏ vừa đau lòng vừa sốt ruột, thậm chí cả con cá chép hấp hối cách đó rất xa, thậm chí cả Tạ Bất Thần đã lần nữa mở mắt ra...
Tất cả đều khiếp sợ ngẩng đầu lên!
Cảnh tượng lúc trước xuất hiện trong ẩn giới lại xuất hiện một lần nữa.
Bốn phương tám hướng, vô số linh khí từ dưới đáy đầm nước, thậm chí từ thiên cung từ đỉnh đầu bị đạo ấn này không ngừng hút đi, hội tụ về phía Kiến Sầu.
Linh khí màu xám ngưng kết thành hình một bàn tay, lại to đến hàng chục trượng, tỏ ra vô cùng rộng lớn.
Kiến Sầu còn đang nhanh chóng hạ xuống.
Nàng thúc giục đạo ấn, bàn tay xinh xắn đã vận sức đến cực hạn.
Thế là cả bàn tay to lớn màu xám ngưng tụ sau lưng nàng phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
Cách...
Là tiếng của cái gì đó ngưng tụ.
Tiếp đó liền như thứ gì đó bị mở nắp ra, âm thanh này trở nên tập trung, như là có núi ngọc sập xuống, những viên ngọc va chạm lung tung.
Lách cách lách cách...
Tiếng vang không ngừng.
Linh khí màu xám không ngờ lại áp sát về phía lòng bàn tay, đột nhiên co vào trong, cả hình bàn tay to lớn không ngờ lại thu nhỏ còn một nửa, lập tức biến thành màu tối sẫm.
Vốn đang là hàng chục trượng, trong nháy mắt chỉ còn lại mười trượng, nhỏ hơn quá nhiều, nhưng màu sắc gần như đen tuyền lại phóng ra khí cơ đáng sợ làm mọi người kinh hãi.
Sức mạnh tinh thuần hơn, tốc độ đáng sợ hơn.
Vô Ác một đòn thất bại, vốn đã có chút kinh ngạc, lúc này thấy nàng lại ngưng tụ ra Phiên Thiên Ấn giống như cá chép, quả thực không thể tin được mắt mình nữa.
Phiên Thiên Ấn thất truyền đã lâu, hắn từng nghe Bất Ngữ nói cả Thập Cửu Châu chỉ có một mình ông ta tập được.
Sau đó ông ta truyền đạo ấn này cho cá chép.
Nhưng bây giờ...
Cho dù đại ấn màu đen này mới chỉ có cảnh giới tầng thứ nhất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhậm nhầm: Đây chính là Phiên Thiên Ấn thuần túy nhất! Không ngờ hắn lại nhìn thấy đạo ấn của Bất Ngữ trên người một nữ tu sĩ đến từ Nhai Sơn?
Khuôn mặt Vô Ác trở nên dữ tợn vì chấn động quá lớn, hắn ngẩng đầu lên thật cao, trong miệng lẩm bẩm: “Không thể... Không thể...”
Kiến Sầu không hề bị ảnh hưởng.
Không ai có thể có cảm nhận rõ ràng hơn nàng.
Phiên Thiên Ấn chính là linh khí tụ tập lại mà thành, trước nàng tu tập Phiên Thiên Ấn lại chỉ là đơn giản tổ hợp linh khí lại, quá rời rạc. Sau khi học từ cá chép, Phiên Thiên Ấn nghịch chuyển, tổ hợp của cả đạo ấn lại trở nên chặt chẽ và tinh túy hơn.
Đó là sức mạnh tăng gấp bội.
Trong mắt Kiến Sầu lấp lánh ánh sáng.
Trong nháy mắt đạo ấn hoàn thành, có một cảm giác kì diệu xuyên qua tinh thần nàng.
Một chưởng ấn, như bao lấy càn khôn, như điên đảo vũ trụ.
Trong trạng thái huyền ảo đó, một chưởng của nàng hùng hổ vỗ xuống dưới.
Chưởng ấn màu đen to lớn đột nhiên vỗ xuống với một tốc độ quỷ dị, không tiếng động đánh về phía Vô Ác đang gần như phát cuồng.
Toàn bộ mọi ánh mắt trong ẩn giới lúc này đều hội tụ lại đây.
Không có một người nào lên tiếng.
Tác giả :
Thời Kính