Ta Không Thành Tiên
Chương 184: Giúp đạo hữu một tay
Trong lòng núi, trước tám đường hầm.
Ánh đỏ cuối cùng cũng đã tắt từ rất lâu, có nghĩa bây giờ trong tám đường hầm đều không có ai, nhưng...
Ánh mắt mọi người dều nhìn vào một góc bên cạnh.
Như Hoa công tử và hồng điệp, hai người đứng đói diện với nhau, một người mặc trường bào thêu đủ mọi loại hoa, gương mặt mang vẻ đẹp không phân biệt giới tính, quả thực người còn đẹp hơn hoa, một người mặc váy đỏ, những cánh bướm màu bạc bay đầy người, có một vẻ kiều diễm xuất trần, đúng là yêu còn xinh hơn bướm.
Một người một vừa, hai bên đứng rất gần nhau.
Như Hoa công tử nói một câu, hồng điệp liền cười như cành hoa run rẩy, trong lúc nói chuyện còn không ngừng nhìn quần áo trên người đối phương.
”Bao giờ bọn họ mới nói chuyện xong?”
Tả Lưu chờ đến mệt, đã ngồi bệt dưới đất, trong lòng như đã sụp đổ.
Tiểu Kim ôm dưa hấu một hồi lâu không gặm, ngơ ngác nhìn Như Hoa công tử bên kia, lẩm bẩm: “Đây là hai người bọn họ đột nhiên gặp tri kỉ, cho nên nói cả đời không hết chuyện sao?”
Lục Hương Lãnh nghe vậy cũng cười gượng một tiếng.
Nàng nhìn về phía đường hầm vừa rồi Kiến Sầu đi qua, bên trong đã không còn một chút động tĩnh nào.
Quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Xá, Hạ Hầu Xá cũng cau mày. Nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi tới, nói với Như Hoa công tử bên kia: “Như Hoa đạo hữu, mấy người Sơn Âm tông và Kiến Sầu đạo hữu đều đã đi ra khỏi đường hầm, chúng ta cũng đến lúc xuất phát rồi“.
”Vậy là chỉ bạc trên váy của ngươi... Sao cơ?”
Nói được một nửa, Như Hoa công tử liền nghe thấy tiếng Lục Hương Lãnh, thế là tạm dừng, quay đầu nhìn lại.
Tiểu Kim và Tả Lưu ngồi dưới đất nhìn bọn họ. Hạ Hầu Xá lạnh lùng, mặt không biểu cảm, thoạt nhìn có vẻ cũng đã chán ngấy. Lục Hương Lãnh đứng phía trước mọi người, vừa thản nhiên vừa tao nhã, không tự ti cũng không kiêu ngạo.
”Xong rồi à?”
Như Hoa công tử hơi kinh ngạc.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy điểm sáng màu đỏ đã biến mất, vội vàng dùng quạt giấy vỗ tay, cười cười hơi ngượng ngùng: “Ai da, bản công tử trò chuyện quên hết cả giờ giấc, suýt nữa lỡ mất đại sự“.
Hồng điệp cũng quay lại nhìn một cái.
Như Hoa công tử ôm quyền với hồng điệp: “Sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ mời hồng điệp tiên tử dạo chơi Trung Vực, ngắm hết phong cảnh Thập Cửu Châu. Hêện giờ còn có việc trên người, chỉ sợ phải cáo từ trước“.
Nghe lời này có thể thấy hắn và hồng điệp không chỉ đơn giản là trò chuyện với nhau tâm đầu ý hợp.
Mọi người đều không khỏi hơi tò mò.
Trong mắt lại xuất hiện vài phần tiếc nuối, hồng điệp mỉm cười: “Thôi, chẳng mấy khi trong ẩn giới cũng có thể gặp được một người trò chuyện tận hứng. Chúc các vị chuyến này có thể thuận lợi“.
Nói xong liền đứng dịch sang tránh đường.
Như Hoa công tử cười tao nhã, quay lại nhìn mấy người đồng hành phía sau mình: “Các vị đạo hữu, chúng ta đi thôi!”
Lục Hương Lãnh vốn tính trầm lặng, Hạ Hầu Xá từ trước đến nay đều không thân cận với ai, Tả Lưu và Tiểu Kim đều là những kẻ không đáng tin, lúc này mặc dù còn lại năm người, nhưng người thật sự thích hợp nói chuyện không ngờ lại là kẻ lập dị Như Hoa công tử này.
Nghe hắn nói vậy, cuối cùng mọi người mới thở phào một hơi, biết đã có thể lên đường liền tự chọn con đường của mình rồi chuẩn bị đi vào trong.
Thấy mọi người sắp phải đi, trong mắt hồng điệp xuật hiện vài phần cô đơn.
Như Hoa công tử quay đầu lại nhìn hồng điệp, nói khẽ: “Sau này còn gặp lại“.
”Sau này còn gặp lại“.
Hồng điệp gật đầu, đưa mắt nhìn hắn đi vào.
Tiểu Kim vốn đã đi tới phía trước đường hầm thứ hai bên trái, không nhịn được ôm dưa hấu quay lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh hồng điệp đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Thân hình mảnh dẻ, chiếc váy đỏ có hoa văn tinh tế, nhìn có vài phần cô độc.
Như Hoa công tử rốt cuộc nói bao nhiêu chuyện với nàng, lại biết được những gì từ miệng nàng?
Khẽ cau mày, trong mắt hắn lóe lên gì đó, cuối cùng vẫn bước vào trong đường hầm tối tăm.
Trong hang núi lại khôi phục yên tĩnh.
Trong không khí có bụi lơ lửng, hiện lên trong ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào.
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.
”Ngươi cũng chán rồi, muốn ra ngoài xem rồi đúng không?”
Hồng điệp ngẩng đầu nhìn hư không, nhìn ánh sáng bên ngoài hắt vào, giọng nói khe khẽ không còn vẻ yểu điệu lúc trước mà chỉ mang một sự uể oải: “Vẫn nghe nói một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Vì sao thượng nhân còn để chúng ta ở lại ẩn giới này? Lí Quân, bị nhốt trong thiên địa nho nhỏ này, chờ linh khí hao hết, ngươi thật sự cam lòng sao?”
“...”
Âm thanh trong hư không yên lặng thật lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Dường như có một làn ánh sáng biến mất, lại dường như căn bản chưa từng xuất hiện.
Hồng điệp chậm rãi cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện từng nếp nhăn màu xám, cả người trở nên già nua như sức sống đã rút hết.
Nàng lại nhìn về phía tám đường hầm, ánh mắt dừng lại một lát trong đường hầm thứ hai bên trái, nở một nụ cười khó hiểu rồi lại biến thành một con bướm đỏ.
Bướm đỏ nhẹ nhàng vỗ cánh bay ra ngoài, biến mất trong màn sáng bên ngoài.
Man Hoang đông nam nằm ở phía đông của Nam Vực.
Duyên hải đông nam có mấy dãy núi cao, phía sau dãy núi lại là một sa mạc hẹp dài. Tiếp tục đi về phía tây nam sẽ qua rừng mưa, thảo nguyên, cuối cùng là một dãy núi mênh mông cực ít người lui tới.
Địa thế ở đây đặc thù, chướng khí rất dày, không thích hợp cho người bình thường cư trú, lại được các tu sĩ tu luyện công pháp tà môn rất yêu thích.
Dần dà Man Hoang đông nam liền trở thành nơi tụ tập duy nhất của yêu ma đạo Thập Cửu Châu.
Thế lực yêu ma thay đổi liên tục, biến động không ngừng, tin tức hôm nay vẫn còn đúng nhưng ngày mai có thể đã không còn đúng nữa.
Thời gian dài chém giết và thử thách đẫm máu, các thế lực có thể đứng vững ở Man Hoang có thể nói là đều có nội tình thâm hậu và vũ lực mạnh mẽ, Sơn Âm tông, Khôi phái, Anh Hùng trủng chính là ba môn phái như vậy.
Mấy trăm năm nay Sơn Âm tông vẫn luôn đứng đầu, môn phái cực lớn.
Khôi phái luôn luôn bí hiểm, phong cách hành sự cũng cực kì quái dị, rất ít xuất hiện ở chỗ nhiều người, rất là thấp giọng.
Còn Anh Hùng trủng xếp cuối trong ba đạo thì có quá nhiều chuyện để nói.
Anh Hùng trủng, Anh Hùng trủng (mộ anh hùng) tọa lạc tại tây bắc Man Hoang, trong sơn lĩnh gần Minh Nhật Tinh Hải, vùng núi non trùng điệp đó được người ngoài gọi là Ôn Nhu Hương.
Ở phía đông sơn lĩnh có một đỉnh núi hình thù kì lạ như nửa lưỡi búa lớn, các tu sĩ yêu ma đạo không một ai có thể bay qua bên trên đỉnh núi đó.
Nếu đứng ở dưới chân núi nhìn kĩ sẽ thấy dưới chân núi chính là một bãi tha ma, có vô số nấm mộ, ngay cả trên đá núi cũng đục không ít hang động, trong hang động có thể thường xuyên phát hiện hài cốt của tu sĩ tọa hóa, trên vách đá còn treo rất nhiều quan quách.
Nơi này chính là Anh Hùng trủng mà các tu sĩ yêu ma đạo thường bàn tán.
Bên ngoài nhìn âm trầm đáng sợ, sau khi vào trong lại là vàng ngọc trải dưới đất, minh châu lát thành đường, cửa sổ dát bạc, hành lang mạ vàng.
Đi lại trên đường toàn bộ đều là tuấn nam mĩ nữ, như đang ở tiên cảnh nhân gian.
Chiếu sáng sảnh đường chính là giao lệ biển sâu một ngàn viên linh thạch cũng không mua được, treo trên hành lang chính là câu hồn nhiếp phách tam thập lục trùng thanh âm linh, ngay cả gỗ làm bàn ghế cũng là tam chu mộc chặt từ Huyền Nhật Uyên đầy hung hiểm của Man Hoang... (ND: đại loại là toàn thứ quý hiếm, như cái chuông kia có thể làm người ta hồn xiêu phách lạc, có 36 âm thanh khác nhau)
Bên ngoài sảnh đường, một người đàn ông mặc áo bào đen thêu chỉ vàng đi theo hai nữ tu sĩ gương mặt xinh xắn từ trên hành lang đi tới.
Thị nữ dừng lại trước cửa, chỉ khom người nói với người đàn ông: “Thiếu môn chủ đang cùng Trâu hương chủ nói chuyện bên trong, dặn mời tiền bối vào trong không ngại“.
Nói xong liền hết sức thận trọng lui lại, đến tận lúc lui ra sáu thước mới đứng canh ở ngoài cửa.
Khúc Chính Phong đứng bên ngoài phòng, chỉ thoáng nhìn xung quanh đã biết mức độ xa hoa ở đây còn hơn cả Vọng Giang lâu của Tiết Vô Cứu.
Ung Trú...
Hắn thầm nghĩ trong lòng, cũng không nói nhiều liền đi vào trong phòng.
Dưới đất trải thảm đắt tiền, hai bên xếp hai hàng ghế, mỗi bên có một lư hương lớn đang không ngừng bốc khói xanh ra bên ngoài.
Chính giữa có một chiếc án cao, bên trên treo bức tranh Quan Âm tay cầm ngọc tịnh bình, nét vẽ tinh tế, màu sắc nhàn nhạt, lộ ra một vẻ xuất trần. Phía dưới đặt một hộp gấm nhỏ và một lư hương màu đồng.
Đang có một người đàn ông dáng vẻ hòa nhã mặc áo trắng đứng trước án, hai tay cầm ba nén hương chậm rãi cắm vào trong lư hương, sau đó chắp tay vái bức tranh ba vái, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Hương chủ thứ mười bảy Trâu Lan Ngôn đứng hầu bên cạnh nghe rõ những tiếng lẩm bẩm này, thấy hắn đã vái xong liền vội vàng lên tiếng: “Thiếu môn chủ, tên Tống Lẫm đó đã đến ẩn giới, chúng ta có nên phái người mai phục trên đường giết chết hắn không? Vạn nhất bọn chúng có được tin tức của Cửu Khúc Hà Đồ, chúng ta không thể để hắn quay về được“.
”Được rồi...”
Người đàn ông tùy ý giơ tay lên, xoay người lại không cho hắn nói tiếp.
”Trong lòng có thiện, vạn kiếp bất diệt. Trăm đèn chiếu rọi, ngàn dặm sáng choang. Sớm tích lũy thiện tâm một chút, thiện có thiện báo...”
“...”
Trâu Lan Ngôn suýt nữa bị câu cửa miệng “thiện tâm” của hắn làm nghẹn chết.
Da mặt run run một hồi lâu, hắn mới cắn răng nhịn được kích động gào thét: Thiện tâm cái rắm à? Chúng ta là yêu ma đạo, yêu ma đạo! Với cái vẻ nhân từ đàn bà này của thiếu môn chủ, không hiểu rốt cuộc tại sao lại được lão môn chủ lựa chọn? Không chịu nổi nữa rồi!
Chỉ tiếc không chịu nổi cũng phải chịu.
Ai bảo hắn chỉ là một hương chủ?
Người đàn ông trước mặt, khuôn mặt thật sự là bình thường, có vài phần không ăn nhập với vô số tu sĩ anh tuấn xinh đẹp trong Anh Hùng trủng, dáng vẻ thong dong quả thực như sắp bốc ra tiên khí.
Trâu Lan Ngôn biết rõ, bất cứ người nào lần đầu nhìn thấy kẻ này chỉ sợ đều không thể tin được đây chính là người nổi danh nhất yêu ma đạo gần mười năm nay, xuất thân Anh Hùng trủng, lại áp đảo Tống Lẫm của Sơn Âm tông.
Đệ nhất nhân trên bia cửu trùng thiên thứ ba: Ung Trú!
Ung Trú xoay người nhìn thấy Khúc Chính Phong từ bên ngoài đi vào, nụ cười trên mặt lập tức rõ ràng hơn vài phần.
”Khúc huynh đường xa mà đến, Ung Trú không tiếp đón từ xa, thật là thất lễ“.
”Ung thiếu môn chủ khách khí quá“.
Khúc Chính Phong đi vào trong sảnh đường, chỉ nhìn bức tranh Quan Âm một cái rồi nhìn xuống hộp gấm bên dưới, không cần mở ra cũng biết, bên trong có lẽ là tro cốt của tu sĩ yêu ma đạo nổi danh nào đó.
Gã Ung Trú này thời gian tu hành không dài, lại là một người trong yêu ma đạo mà mỗi lần nhắc tới liền làm người ta dở khóc dở cười.
Có điều cũng là một nhân vật tàn nhẫn.
Ung Trú đưa tay mời Khúc Chính Phong ngồi xuống: “Năm xưa lúc thấy Khúc huynh, Ung Trú còn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trong Anh Hùng trủng chưa được sư tôn nhìn trúng. Hôm nay gặp lại, tu vi của Khúc huynh lại tăng tiến, càng là danh chấn Thập Cửu Châu, nhất định phải chúc mừng“.
Mắt kẹt ở Nguyên Anh kì lâu như vậy, một ngày nói đột phá là đột phá, chỉ sợ không phải đơn giản là cơ duyên xảo hợp.
Trong lòng Ung Trú rõ ràng có nghĩ ngờ nhưng lại không hỏi gì.
Khúc Chính Phong ngồi xuống, lập tức liền có một tách trà được bưng lên.
Ung Trú ngồi xuống đối diện với hắn, giọng nói mang vài phần cảm khái:“Mấy hôm trước nhận được tin của Khúc huynh, ta đã sắp xếp người tiết lộ tin tức cho Tống thiếu tông chủ, hắn liền dẫn người đến ẩn giới Thanh Phong am. Có điều trong số những người hắn dẫn theo có một người là hộ pháp Dương Liệt, tu vi kim đan hậu kì, rất khó nhằn. Việc này thật sự có thể thành công sao?”
Đám người Trung Vực bên kia cử đi đều là những người đứng đầu tiểu hội lần này.
Kim đan hậu kì?
Khúc Chính Phong bưng trà lên uống một ngụm, trong mắt không nhìn ra một chút sơ hở nào, chỉ cười hòa nhã: “Tu sĩ từ Nhất Nhân đài đi xuống, có mấy người kém Tống Lẫm? Càng huống chi Nhai Sơn và Côn Ngô đều cử đệ tử thiên tài thế hệ này đi, bất kể người chết là Kiến Sầu, Tạ Bất Thần hay Tống Lẫm, đối với ngươi đều không phải chuyện xấu“.
”Có lí!”
Có điều hắn chủ yếu chỉ quan tâm đến sống chết của Tống Lẫm, bởi vì không lâu nữa là đến cuộc luận bàn Đồng Quan Dịch Tư Đồ.
Ung Trú thổi nước trà trong tách, nhìn Khúc Chính Phong một cái, trong lòng buồn bực: Tốt xấu cũng là xuất thân Nhai Sơn, nhưng sau phản bội Nhai Sơn, nhắc tới đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu lại không có một chút phản ứng nào...
Cạch.
Tiếng động rất nhỏ.
Khúc Chính Phong đã đặt chén trà xuống, từ trong tay áo lấy ra một quyển trục cổ xưa dài một thước đặt lên bàn, nói: “Đây là Cửu Khúc Hà Đồ ngươi muốn mượn xem“. (ND: quyển trục là một bức tranh hoặc chữ, bình thường cuộn tròn lại, khi nào đọc hoặc xem mới mở ra, thường thì hai đầu có hai thanh gỗ tròn. Trong tiếng Anh là scroll, còn tiếng Việt thì hình như không có từ này)
Cái... cái gì?
Trong nháy mắt, Trâu Lan Ngôn vẫn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện cảm thấy như có một tia sét đánh xuống khiến đầu óc hắn choáng váng.
Có phải hắn nghe nhầm không?
Ánh mắt một khi rơi vào quyển trục đó liền không thể thu về được nữa, nhịp tim đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Quyển trục dài một thước, rất cũ, thậm chí đã hơi sờn và tổn hại, dường như thời gian dài nằm trong tay không ít tu sĩ nên không còn gọn gàng như lúc đầu. Nhưng màu nâu thâm trầm tren quyển trục lại như bằng chứng của những trận gió tanh mưa máu do nó dẫn tới.
Quá bình thường, thoạt nhìn thật sự là quá tầm thường.
Tầm thường đến mức lúc Khúc Chính Phong lấy thứ này ra, Ung Trú lại không thể tin được đây chính là Cửu Khúc Hà Đồ.
Khúc Chính Phong đã rời tay khỏi quyển trục, ngồi yên lặng bên kia, sóng gió không sợ hãi.
Trong mắt Ung Trú dần hiện ra tinh quang, cầm quyển trục lên chậm rãi mở ra, vừa mở được hai tấc lại phát hiện mình dùng sức thế nào cũng không mở ra thêm được nữa.
”Ơ...”
Tâm niệm khẽ động, sau đó hắn thở dài một hơi: “Không hổ là hà đồ“.
Khúc Chính Phong như là biết trước tình huống như vậy, không hề để ý.
Cửu Khúc Hà Đồ chính là thứ mà tu sĩ đại năng cũng phải đỏ mắt, Ung Trú bây giờ là kim đan thượng đỉnh, tuy chỉ cần hắn muốn là có thể bước vào nguyên anh, nhưng, nhưng so với tu sĩ đại năng còn kém mấy cảnh giới, sao có thể dễ dàng mở ra hà đồ? (ND: Cửu Khúc Hà Đồ nghĩa là bức tranh hay bản đồ của con sông uốn lượn chín khúc, kiểu như sơn hà đồ, xã tắc đồ trong truyện Phong Thần)
Vô số người mất mạng vì hà đồ, nhưng chỉ sợ bọn họ cũng không biết, cho dù là tu vi Xuất Khiếu kì của hắn bây giờ cũng không mở được hà đồ này.
Nhiều người như vậy, đều là chết oan.
Chắc hẳn Ung Trú cũng nghĩ đến điều này, hắn đặt hà đồ xuống, trong mắt lộ ra vài phần thương xót không biết là thật hay giả, hai tay chắp lại, lắc đầu than thở: “Đúng là đáng thương...”
“...”
Trâu Lan Ngôn và một đám thị nữ xung quanh lập tức lại nổi da gà.
Khúc Chính Phong vẫn ung dung tự tại ngồi yên tại chỗ, chỉ hỏi: “Không xem nữa à?”
”Ta chỉ là hạng người thiên tư đần độn, ba mươi năm mới tu đến cảnh giới bây giờ, Cửu Khúc Hà Đồ này của Khúc huynh ta cũng xem không nổi, sờ một chút cũng phải lo cho cái đầu trên cổ này ngày mai có còn nữa không. Cuộc đời ngắn lắm, không xem nữa“.
Ung Trú ra vẻ sợ chết, tiếp tục lắc đầu, ngồi cách xa Cửu Khúc Hà Đồ một chút.
Trâu Lan Ngôn cảm thấy mình đã sắp ngất xỉu rồi.
Cửu Khúc Hà Đồ! Đó là Cửu Khúc Hà Đồ đấy!
Cho dù là xem thêm một chút nữa cũng được mà!
Hắn rất muốn tự mình xông lên cướp lấy hà đồ, từ nay về sau hiệu lệnh cả Man Hoang đông nam, không gì không làm được...
Có điều ngước mắt nhìn Khúc Chính Phong không hiện núi không lộ nước, ngọn lửa nóng trong lòng Trâu Lan Ngôn lại lập tức tắt ngấm: Đây chính là một ma đầu giết người như ngóe mới xuất hiện tại Trung Vực...
Khúc Chính Phong đã đưa tay ra thu lại Cửu Khúc Hà Đồ.
Hắn cười một tiếng: “Còn định để ngươi nghiên cứu tường tận mấy ngày, xem ra là không cần rồi“.
Nói xong hắn liền đứng dậy.
Ung Trú hơi kinh ngạc: “Khúc huynh phải đi à?”
Khúc Chính Phong gật đầu.
Ung Trú cau mày: “Khúc huynh phản bội ra khỏi Nhai Sơn, Trung Vực chỉ sợ là không ở được nữa. Có điều Thập Cửu Châu rộng lớn, không còn ở Nhai Sơn cũng thiếu gì chỗ đi. Man Hoang đông nam ta...”
”Ta đến Minh Nhật Tinh Hải“.
Không đợi Ung Trú nói hết lời, Khúc Chính Phong đã nói thẳng điểm đến tiếp theo của mình.
Ung Trú khẽ biến sắc mặt, có vài phần kinh ngạc, cuối cùng là vẻ mặt“quả nhiên như thế”: “Minh Nhật Tinh Hải bây giờ rất hỗn loạn...”
Khúc Chính Phong có thể mang Cửu Khúc Hà Đồ trên người, chuyện này chỉ sợ không còn là bí mật ở Thập Cửu Châu.
Minh Nhật Tinh Hải hết sức hỗn loạn, tiết mục giết người lúc nào cũng đang trình diễn, dù Khúc Chính Phong có tu vi xuất khiếu, ở Minh Nhật Tinh Hải đông đảo Tán Tu cũng không phải là không có đối thủ, thậm chí có vô số lão quái tương đương với hắn.
Lựa chọn đến Minh Nhật Tinh Hải, rất sáng suốt, cũng rất mạo hiểm.
Vốn Ung Trú muốn nhân cơ hội này mời Khúc Chính Phong ở lại Anh Hùng trủng.
Bây giờ xem ra tu sĩ xuất thân Nhai Sơn, cho dù đã phản bội rời khỏi Nhai Sơn cũng tràn ngập hùng tâm tráng chí, Anh Hùng trủng không nhỏ, lại không chứa được một Khúc Chính Phong đã nhập ma.
Thở dài một tiếng, Ung Trú hơi tiếc nuối: “Sau này hữu duyên sẽ gặp lại Khúc huynh ở tinh hải“.
”Ha ha ha...”
Khúc Chính Phong hiếm thấy cười to.
Hắn nhìn qua cửa sổ về hướng chính bắc của Anh Hùng trủng, đó là Minh Nhật Tinh Hải.
Có lẽ ngày mai, đó chính là thiên hạ của hắn.
Trong mắt có phong vân xao động, hắn đưa tay chỉ về phía xa xa đó, cười nói: “Minh Nhật Tinh Hải sẽ là chỗ ta trở thành tân Kiếm Hoàng. Ung thiếu môn chủ có tin hay không?”
Tân Kiếm Hoàng?
Ung Trú đột nhiên hít một hơi lạnh, mang vài phần hoảng sợ nhìn vị “tiền bối tri giao” của mình, đáy lòng đã cuồn cuộn sóng to gió lớn, gần như cho rằng mình đã nghe nhầm.
Ánh đỏ cuối cùng cũng đã tắt từ rất lâu, có nghĩa bây giờ trong tám đường hầm đều không có ai, nhưng...
Ánh mắt mọi người dều nhìn vào một góc bên cạnh.
Như Hoa công tử và hồng điệp, hai người đứng đói diện với nhau, một người mặc trường bào thêu đủ mọi loại hoa, gương mặt mang vẻ đẹp không phân biệt giới tính, quả thực người còn đẹp hơn hoa, một người mặc váy đỏ, những cánh bướm màu bạc bay đầy người, có một vẻ kiều diễm xuất trần, đúng là yêu còn xinh hơn bướm.
Một người một vừa, hai bên đứng rất gần nhau.
Như Hoa công tử nói một câu, hồng điệp liền cười như cành hoa run rẩy, trong lúc nói chuyện còn không ngừng nhìn quần áo trên người đối phương.
”Bao giờ bọn họ mới nói chuyện xong?”
Tả Lưu chờ đến mệt, đã ngồi bệt dưới đất, trong lòng như đã sụp đổ.
Tiểu Kim ôm dưa hấu một hồi lâu không gặm, ngơ ngác nhìn Như Hoa công tử bên kia, lẩm bẩm: “Đây là hai người bọn họ đột nhiên gặp tri kỉ, cho nên nói cả đời không hết chuyện sao?”
Lục Hương Lãnh nghe vậy cũng cười gượng một tiếng.
Nàng nhìn về phía đường hầm vừa rồi Kiến Sầu đi qua, bên trong đã không còn một chút động tĩnh nào.
Quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Xá, Hạ Hầu Xá cũng cau mày. Nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi tới, nói với Như Hoa công tử bên kia: “Như Hoa đạo hữu, mấy người Sơn Âm tông và Kiến Sầu đạo hữu đều đã đi ra khỏi đường hầm, chúng ta cũng đến lúc xuất phát rồi“.
”Vậy là chỉ bạc trên váy của ngươi... Sao cơ?”
Nói được một nửa, Như Hoa công tử liền nghe thấy tiếng Lục Hương Lãnh, thế là tạm dừng, quay đầu nhìn lại.
Tiểu Kim và Tả Lưu ngồi dưới đất nhìn bọn họ. Hạ Hầu Xá lạnh lùng, mặt không biểu cảm, thoạt nhìn có vẻ cũng đã chán ngấy. Lục Hương Lãnh đứng phía trước mọi người, vừa thản nhiên vừa tao nhã, không tự ti cũng không kiêu ngạo.
”Xong rồi à?”
Như Hoa công tử hơi kinh ngạc.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy điểm sáng màu đỏ đã biến mất, vội vàng dùng quạt giấy vỗ tay, cười cười hơi ngượng ngùng: “Ai da, bản công tử trò chuyện quên hết cả giờ giấc, suýt nữa lỡ mất đại sự“.
Hồng điệp cũng quay lại nhìn một cái.
Như Hoa công tử ôm quyền với hồng điệp: “Sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ mời hồng điệp tiên tử dạo chơi Trung Vực, ngắm hết phong cảnh Thập Cửu Châu. Hêện giờ còn có việc trên người, chỉ sợ phải cáo từ trước“.
Nghe lời này có thể thấy hắn và hồng điệp không chỉ đơn giản là trò chuyện với nhau tâm đầu ý hợp.
Mọi người đều không khỏi hơi tò mò.
Trong mắt lại xuất hiện vài phần tiếc nuối, hồng điệp mỉm cười: “Thôi, chẳng mấy khi trong ẩn giới cũng có thể gặp được một người trò chuyện tận hứng. Chúc các vị chuyến này có thể thuận lợi“.
Nói xong liền đứng dịch sang tránh đường.
Như Hoa công tử cười tao nhã, quay lại nhìn mấy người đồng hành phía sau mình: “Các vị đạo hữu, chúng ta đi thôi!”
Lục Hương Lãnh vốn tính trầm lặng, Hạ Hầu Xá từ trước đến nay đều không thân cận với ai, Tả Lưu và Tiểu Kim đều là những kẻ không đáng tin, lúc này mặc dù còn lại năm người, nhưng người thật sự thích hợp nói chuyện không ngờ lại là kẻ lập dị Như Hoa công tử này.
Nghe hắn nói vậy, cuối cùng mọi người mới thở phào một hơi, biết đã có thể lên đường liền tự chọn con đường của mình rồi chuẩn bị đi vào trong.
Thấy mọi người sắp phải đi, trong mắt hồng điệp xuật hiện vài phần cô đơn.
Như Hoa công tử quay đầu lại nhìn hồng điệp, nói khẽ: “Sau này còn gặp lại“.
”Sau này còn gặp lại“.
Hồng điệp gật đầu, đưa mắt nhìn hắn đi vào.
Tiểu Kim vốn đã đi tới phía trước đường hầm thứ hai bên trái, không nhịn được ôm dưa hấu quay lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh hồng điệp đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Thân hình mảnh dẻ, chiếc váy đỏ có hoa văn tinh tế, nhìn có vài phần cô độc.
Như Hoa công tử rốt cuộc nói bao nhiêu chuyện với nàng, lại biết được những gì từ miệng nàng?
Khẽ cau mày, trong mắt hắn lóe lên gì đó, cuối cùng vẫn bước vào trong đường hầm tối tăm.
Trong hang núi lại khôi phục yên tĩnh.
Trong không khí có bụi lơ lửng, hiện lên trong ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào.
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.
”Ngươi cũng chán rồi, muốn ra ngoài xem rồi đúng không?”
Hồng điệp ngẩng đầu nhìn hư không, nhìn ánh sáng bên ngoài hắt vào, giọng nói khe khẽ không còn vẻ yểu điệu lúc trước mà chỉ mang một sự uể oải: “Vẫn nghe nói một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Vì sao thượng nhân còn để chúng ta ở lại ẩn giới này? Lí Quân, bị nhốt trong thiên địa nho nhỏ này, chờ linh khí hao hết, ngươi thật sự cam lòng sao?”
“...”
Âm thanh trong hư không yên lặng thật lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Dường như có một làn ánh sáng biến mất, lại dường như căn bản chưa từng xuất hiện.
Hồng điệp chậm rãi cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện từng nếp nhăn màu xám, cả người trở nên già nua như sức sống đã rút hết.
Nàng lại nhìn về phía tám đường hầm, ánh mắt dừng lại một lát trong đường hầm thứ hai bên trái, nở một nụ cười khó hiểu rồi lại biến thành một con bướm đỏ.
Bướm đỏ nhẹ nhàng vỗ cánh bay ra ngoài, biến mất trong màn sáng bên ngoài.
Man Hoang đông nam nằm ở phía đông của Nam Vực.
Duyên hải đông nam có mấy dãy núi cao, phía sau dãy núi lại là một sa mạc hẹp dài. Tiếp tục đi về phía tây nam sẽ qua rừng mưa, thảo nguyên, cuối cùng là một dãy núi mênh mông cực ít người lui tới.
Địa thế ở đây đặc thù, chướng khí rất dày, không thích hợp cho người bình thường cư trú, lại được các tu sĩ tu luyện công pháp tà môn rất yêu thích.
Dần dà Man Hoang đông nam liền trở thành nơi tụ tập duy nhất của yêu ma đạo Thập Cửu Châu.
Thế lực yêu ma thay đổi liên tục, biến động không ngừng, tin tức hôm nay vẫn còn đúng nhưng ngày mai có thể đã không còn đúng nữa.
Thời gian dài chém giết và thử thách đẫm máu, các thế lực có thể đứng vững ở Man Hoang có thể nói là đều có nội tình thâm hậu và vũ lực mạnh mẽ, Sơn Âm tông, Khôi phái, Anh Hùng trủng chính là ba môn phái như vậy.
Mấy trăm năm nay Sơn Âm tông vẫn luôn đứng đầu, môn phái cực lớn.
Khôi phái luôn luôn bí hiểm, phong cách hành sự cũng cực kì quái dị, rất ít xuất hiện ở chỗ nhiều người, rất là thấp giọng.
Còn Anh Hùng trủng xếp cuối trong ba đạo thì có quá nhiều chuyện để nói.
Anh Hùng trủng, Anh Hùng trủng (mộ anh hùng) tọa lạc tại tây bắc Man Hoang, trong sơn lĩnh gần Minh Nhật Tinh Hải, vùng núi non trùng điệp đó được người ngoài gọi là Ôn Nhu Hương.
Ở phía đông sơn lĩnh có một đỉnh núi hình thù kì lạ như nửa lưỡi búa lớn, các tu sĩ yêu ma đạo không một ai có thể bay qua bên trên đỉnh núi đó.
Nếu đứng ở dưới chân núi nhìn kĩ sẽ thấy dưới chân núi chính là một bãi tha ma, có vô số nấm mộ, ngay cả trên đá núi cũng đục không ít hang động, trong hang động có thể thường xuyên phát hiện hài cốt của tu sĩ tọa hóa, trên vách đá còn treo rất nhiều quan quách.
Nơi này chính là Anh Hùng trủng mà các tu sĩ yêu ma đạo thường bàn tán.
Bên ngoài nhìn âm trầm đáng sợ, sau khi vào trong lại là vàng ngọc trải dưới đất, minh châu lát thành đường, cửa sổ dát bạc, hành lang mạ vàng.
Đi lại trên đường toàn bộ đều là tuấn nam mĩ nữ, như đang ở tiên cảnh nhân gian.
Chiếu sáng sảnh đường chính là giao lệ biển sâu một ngàn viên linh thạch cũng không mua được, treo trên hành lang chính là câu hồn nhiếp phách tam thập lục trùng thanh âm linh, ngay cả gỗ làm bàn ghế cũng là tam chu mộc chặt từ Huyền Nhật Uyên đầy hung hiểm của Man Hoang... (ND: đại loại là toàn thứ quý hiếm, như cái chuông kia có thể làm người ta hồn xiêu phách lạc, có 36 âm thanh khác nhau)
Bên ngoài sảnh đường, một người đàn ông mặc áo bào đen thêu chỉ vàng đi theo hai nữ tu sĩ gương mặt xinh xắn từ trên hành lang đi tới.
Thị nữ dừng lại trước cửa, chỉ khom người nói với người đàn ông: “Thiếu môn chủ đang cùng Trâu hương chủ nói chuyện bên trong, dặn mời tiền bối vào trong không ngại“.
Nói xong liền hết sức thận trọng lui lại, đến tận lúc lui ra sáu thước mới đứng canh ở ngoài cửa.
Khúc Chính Phong đứng bên ngoài phòng, chỉ thoáng nhìn xung quanh đã biết mức độ xa hoa ở đây còn hơn cả Vọng Giang lâu của Tiết Vô Cứu.
Ung Trú...
Hắn thầm nghĩ trong lòng, cũng không nói nhiều liền đi vào trong phòng.
Dưới đất trải thảm đắt tiền, hai bên xếp hai hàng ghế, mỗi bên có một lư hương lớn đang không ngừng bốc khói xanh ra bên ngoài.
Chính giữa có một chiếc án cao, bên trên treo bức tranh Quan Âm tay cầm ngọc tịnh bình, nét vẽ tinh tế, màu sắc nhàn nhạt, lộ ra một vẻ xuất trần. Phía dưới đặt một hộp gấm nhỏ và một lư hương màu đồng.
Đang có một người đàn ông dáng vẻ hòa nhã mặc áo trắng đứng trước án, hai tay cầm ba nén hương chậm rãi cắm vào trong lư hương, sau đó chắp tay vái bức tranh ba vái, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Hương chủ thứ mười bảy Trâu Lan Ngôn đứng hầu bên cạnh nghe rõ những tiếng lẩm bẩm này, thấy hắn đã vái xong liền vội vàng lên tiếng: “Thiếu môn chủ, tên Tống Lẫm đó đã đến ẩn giới, chúng ta có nên phái người mai phục trên đường giết chết hắn không? Vạn nhất bọn chúng có được tin tức của Cửu Khúc Hà Đồ, chúng ta không thể để hắn quay về được“.
”Được rồi...”
Người đàn ông tùy ý giơ tay lên, xoay người lại không cho hắn nói tiếp.
”Trong lòng có thiện, vạn kiếp bất diệt. Trăm đèn chiếu rọi, ngàn dặm sáng choang. Sớm tích lũy thiện tâm một chút, thiện có thiện báo...”
“...”
Trâu Lan Ngôn suýt nữa bị câu cửa miệng “thiện tâm” của hắn làm nghẹn chết.
Da mặt run run một hồi lâu, hắn mới cắn răng nhịn được kích động gào thét: Thiện tâm cái rắm à? Chúng ta là yêu ma đạo, yêu ma đạo! Với cái vẻ nhân từ đàn bà này của thiếu môn chủ, không hiểu rốt cuộc tại sao lại được lão môn chủ lựa chọn? Không chịu nổi nữa rồi!
Chỉ tiếc không chịu nổi cũng phải chịu.
Ai bảo hắn chỉ là một hương chủ?
Người đàn ông trước mặt, khuôn mặt thật sự là bình thường, có vài phần không ăn nhập với vô số tu sĩ anh tuấn xinh đẹp trong Anh Hùng trủng, dáng vẻ thong dong quả thực như sắp bốc ra tiên khí.
Trâu Lan Ngôn biết rõ, bất cứ người nào lần đầu nhìn thấy kẻ này chỉ sợ đều không thể tin được đây chính là người nổi danh nhất yêu ma đạo gần mười năm nay, xuất thân Anh Hùng trủng, lại áp đảo Tống Lẫm của Sơn Âm tông.
Đệ nhất nhân trên bia cửu trùng thiên thứ ba: Ung Trú!
Ung Trú xoay người nhìn thấy Khúc Chính Phong từ bên ngoài đi vào, nụ cười trên mặt lập tức rõ ràng hơn vài phần.
”Khúc huynh đường xa mà đến, Ung Trú không tiếp đón từ xa, thật là thất lễ“.
”Ung thiếu môn chủ khách khí quá“.
Khúc Chính Phong đi vào trong sảnh đường, chỉ nhìn bức tranh Quan Âm một cái rồi nhìn xuống hộp gấm bên dưới, không cần mở ra cũng biết, bên trong có lẽ là tro cốt của tu sĩ yêu ma đạo nổi danh nào đó.
Gã Ung Trú này thời gian tu hành không dài, lại là một người trong yêu ma đạo mà mỗi lần nhắc tới liền làm người ta dở khóc dở cười.
Có điều cũng là một nhân vật tàn nhẫn.
Ung Trú đưa tay mời Khúc Chính Phong ngồi xuống: “Năm xưa lúc thấy Khúc huynh, Ung Trú còn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trong Anh Hùng trủng chưa được sư tôn nhìn trúng. Hôm nay gặp lại, tu vi của Khúc huynh lại tăng tiến, càng là danh chấn Thập Cửu Châu, nhất định phải chúc mừng“.
Mắt kẹt ở Nguyên Anh kì lâu như vậy, một ngày nói đột phá là đột phá, chỉ sợ không phải đơn giản là cơ duyên xảo hợp.
Trong lòng Ung Trú rõ ràng có nghĩ ngờ nhưng lại không hỏi gì.
Khúc Chính Phong ngồi xuống, lập tức liền có một tách trà được bưng lên.
Ung Trú ngồi xuống đối diện với hắn, giọng nói mang vài phần cảm khái:“Mấy hôm trước nhận được tin của Khúc huynh, ta đã sắp xếp người tiết lộ tin tức cho Tống thiếu tông chủ, hắn liền dẫn người đến ẩn giới Thanh Phong am. Có điều trong số những người hắn dẫn theo có một người là hộ pháp Dương Liệt, tu vi kim đan hậu kì, rất khó nhằn. Việc này thật sự có thể thành công sao?”
Đám người Trung Vực bên kia cử đi đều là những người đứng đầu tiểu hội lần này.
Kim đan hậu kì?
Khúc Chính Phong bưng trà lên uống một ngụm, trong mắt không nhìn ra một chút sơ hở nào, chỉ cười hòa nhã: “Tu sĩ từ Nhất Nhân đài đi xuống, có mấy người kém Tống Lẫm? Càng huống chi Nhai Sơn và Côn Ngô đều cử đệ tử thiên tài thế hệ này đi, bất kể người chết là Kiến Sầu, Tạ Bất Thần hay Tống Lẫm, đối với ngươi đều không phải chuyện xấu“.
”Có lí!”
Có điều hắn chủ yếu chỉ quan tâm đến sống chết của Tống Lẫm, bởi vì không lâu nữa là đến cuộc luận bàn Đồng Quan Dịch Tư Đồ.
Ung Trú thổi nước trà trong tách, nhìn Khúc Chính Phong một cái, trong lòng buồn bực: Tốt xấu cũng là xuất thân Nhai Sơn, nhưng sau phản bội Nhai Sơn, nhắc tới đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu lại không có một chút phản ứng nào...
Cạch.
Tiếng động rất nhỏ.
Khúc Chính Phong đã đặt chén trà xuống, từ trong tay áo lấy ra một quyển trục cổ xưa dài một thước đặt lên bàn, nói: “Đây là Cửu Khúc Hà Đồ ngươi muốn mượn xem“. (ND: quyển trục là một bức tranh hoặc chữ, bình thường cuộn tròn lại, khi nào đọc hoặc xem mới mở ra, thường thì hai đầu có hai thanh gỗ tròn. Trong tiếng Anh là scroll, còn tiếng Việt thì hình như không có từ này)
Cái... cái gì?
Trong nháy mắt, Trâu Lan Ngôn vẫn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện cảm thấy như có một tia sét đánh xuống khiến đầu óc hắn choáng váng.
Có phải hắn nghe nhầm không?
Ánh mắt một khi rơi vào quyển trục đó liền không thể thu về được nữa, nhịp tim đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Quyển trục dài một thước, rất cũ, thậm chí đã hơi sờn và tổn hại, dường như thời gian dài nằm trong tay không ít tu sĩ nên không còn gọn gàng như lúc đầu. Nhưng màu nâu thâm trầm tren quyển trục lại như bằng chứng của những trận gió tanh mưa máu do nó dẫn tới.
Quá bình thường, thoạt nhìn thật sự là quá tầm thường.
Tầm thường đến mức lúc Khúc Chính Phong lấy thứ này ra, Ung Trú lại không thể tin được đây chính là Cửu Khúc Hà Đồ.
Khúc Chính Phong đã rời tay khỏi quyển trục, ngồi yên lặng bên kia, sóng gió không sợ hãi.
Trong mắt Ung Trú dần hiện ra tinh quang, cầm quyển trục lên chậm rãi mở ra, vừa mở được hai tấc lại phát hiện mình dùng sức thế nào cũng không mở ra thêm được nữa.
”Ơ...”
Tâm niệm khẽ động, sau đó hắn thở dài một hơi: “Không hổ là hà đồ“.
Khúc Chính Phong như là biết trước tình huống như vậy, không hề để ý.
Cửu Khúc Hà Đồ chính là thứ mà tu sĩ đại năng cũng phải đỏ mắt, Ung Trú bây giờ là kim đan thượng đỉnh, tuy chỉ cần hắn muốn là có thể bước vào nguyên anh, nhưng, nhưng so với tu sĩ đại năng còn kém mấy cảnh giới, sao có thể dễ dàng mở ra hà đồ? (ND: Cửu Khúc Hà Đồ nghĩa là bức tranh hay bản đồ của con sông uốn lượn chín khúc, kiểu như sơn hà đồ, xã tắc đồ trong truyện Phong Thần)
Vô số người mất mạng vì hà đồ, nhưng chỉ sợ bọn họ cũng không biết, cho dù là tu vi Xuất Khiếu kì của hắn bây giờ cũng không mở được hà đồ này.
Nhiều người như vậy, đều là chết oan.
Chắc hẳn Ung Trú cũng nghĩ đến điều này, hắn đặt hà đồ xuống, trong mắt lộ ra vài phần thương xót không biết là thật hay giả, hai tay chắp lại, lắc đầu than thở: “Đúng là đáng thương...”
“...”
Trâu Lan Ngôn và một đám thị nữ xung quanh lập tức lại nổi da gà.
Khúc Chính Phong vẫn ung dung tự tại ngồi yên tại chỗ, chỉ hỏi: “Không xem nữa à?”
”Ta chỉ là hạng người thiên tư đần độn, ba mươi năm mới tu đến cảnh giới bây giờ, Cửu Khúc Hà Đồ này của Khúc huynh ta cũng xem không nổi, sờ một chút cũng phải lo cho cái đầu trên cổ này ngày mai có còn nữa không. Cuộc đời ngắn lắm, không xem nữa“.
Ung Trú ra vẻ sợ chết, tiếp tục lắc đầu, ngồi cách xa Cửu Khúc Hà Đồ một chút.
Trâu Lan Ngôn cảm thấy mình đã sắp ngất xỉu rồi.
Cửu Khúc Hà Đồ! Đó là Cửu Khúc Hà Đồ đấy!
Cho dù là xem thêm một chút nữa cũng được mà!
Hắn rất muốn tự mình xông lên cướp lấy hà đồ, từ nay về sau hiệu lệnh cả Man Hoang đông nam, không gì không làm được...
Có điều ngước mắt nhìn Khúc Chính Phong không hiện núi không lộ nước, ngọn lửa nóng trong lòng Trâu Lan Ngôn lại lập tức tắt ngấm: Đây chính là một ma đầu giết người như ngóe mới xuất hiện tại Trung Vực...
Khúc Chính Phong đã đưa tay ra thu lại Cửu Khúc Hà Đồ.
Hắn cười một tiếng: “Còn định để ngươi nghiên cứu tường tận mấy ngày, xem ra là không cần rồi“.
Nói xong hắn liền đứng dậy.
Ung Trú hơi kinh ngạc: “Khúc huynh phải đi à?”
Khúc Chính Phong gật đầu.
Ung Trú cau mày: “Khúc huynh phản bội ra khỏi Nhai Sơn, Trung Vực chỉ sợ là không ở được nữa. Có điều Thập Cửu Châu rộng lớn, không còn ở Nhai Sơn cũng thiếu gì chỗ đi. Man Hoang đông nam ta...”
”Ta đến Minh Nhật Tinh Hải“.
Không đợi Ung Trú nói hết lời, Khúc Chính Phong đã nói thẳng điểm đến tiếp theo của mình.
Ung Trú khẽ biến sắc mặt, có vài phần kinh ngạc, cuối cùng là vẻ mặt“quả nhiên như thế”: “Minh Nhật Tinh Hải bây giờ rất hỗn loạn...”
Khúc Chính Phong có thể mang Cửu Khúc Hà Đồ trên người, chuyện này chỉ sợ không còn là bí mật ở Thập Cửu Châu.
Minh Nhật Tinh Hải hết sức hỗn loạn, tiết mục giết người lúc nào cũng đang trình diễn, dù Khúc Chính Phong có tu vi xuất khiếu, ở Minh Nhật Tinh Hải đông đảo Tán Tu cũng không phải là không có đối thủ, thậm chí có vô số lão quái tương đương với hắn.
Lựa chọn đến Minh Nhật Tinh Hải, rất sáng suốt, cũng rất mạo hiểm.
Vốn Ung Trú muốn nhân cơ hội này mời Khúc Chính Phong ở lại Anh Hùng trủng.
Bây giờ xem ra tu sĩ xuất thân Nhai Sơn, cho dù đã phản bội rời khỏi Nhai Sơn cũng tràn ngập hùng tâm tráng chí, Anh Hùng trủng không nhỏ, lại không chứa được một Khúc Chính Phong đã nhập ma.
Thở dài một tiếng, Ung Trú hơi tiếc nuối: “Sau này hữu duyên sẽ gặp lại Khúc huynh ở tinh hải“.
”Ha ha ha...”
Khúc Chính Phong hiếm thấy cười to.
Hắn nhìn qua cửa sổ về hướng chính bắc của Anh Hùng trủng, đó là Minh Nhật Tinh Hải.
Có lẽ ngày mai, đó chính là thiên hạ của hắn.
Trong mắt có phong vân xao động, hắn đưa tay chỉ về phía xa xa đó, cười nói: “Minh Nhật Tinh Hải sẽ là chỗ ta trở thành tân Kiếm Hoàng. Ung thiếu môn chủ có tin hay không?”
Tân Kiếm Hoàng?
Ung Trú đột nhiên hít một hơi lạnh, mang vài phần hoảng sợ nhìn vị “tiền bối tri giao” của mình, đáy lòng đã cuồn cuộn sóng to gió lớn, gần như cho rằng mình đã nghe nhầm.
Tác giả :
Thời Kính