Ta Không Thành Tiên
Chương 156: Kẻ hèn nhát
Đó là sự dịu dàng và quyến luyến thuộc về riêng Tạ Bất Thần.
Tiếng nói hơi khàn khàn, bởi vì nhiều ngày chạy trốn không quản ngày đêm, cuối cùng hắn đổ bệnh hôn mê trọn ba ngày, đến tận đêm hôm nay mới tỉnh lại.
Trong mắt hắn mang vẻ trầm tĩnh khi đã rũ bỏ hết phù hoa hào nhoáng, hắn nhìn nàng, trong lòng trong mắt đều chỉ có nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Mà lúc này toàn thân Kiến Sầu lại cứng đờ.
Nàng thậm chí suýt nữa không phân biệt được mình rốt cuộc là ở nơi nào, nhìn thấy là ai, lại rốt cuộc đang trải qua chuyện gì.
Thuyền trôi trên sông, cùng lắc lư theo sóng nước.
Trong lòng Kiến Sầu lại như biển cả cuồn cuộn sóng dữ.
”Đồng ý hay không đồng ý?”
Giọng nói trêu chọc vang lên giữa hư vô, lọt vào trong tai Kiến Sầu.
Nàng đứng cứng đờ không cử động.
Nhân Quả đạo quân không nhịn được bật cười, lại không tao nhã như phụ nữ bình thường mà ngược lại có vài phần hào sảng: “Khởi đầu của vận hạn, nguồn gốc của hận thù. Nếu cho ngươi cơ hội lựa chọn một lần nữa, ngươi sẽ đồng ý hay là không đồng ý? Đây là quá khứ chân thực đã từng xảy ra mà ngươi khó mà đối mặt. Sáu cánh cổng nhân quả đúng là thứ tốt, không phải sao?”
Kiến Sầu vẫn không nói gì.
Nàng chăm chú nhìn Tạ Bất Thần đứng đối diện, hai má gầy gò, hàng lông mày lạnh lùng, dường như do đủ loại rắc rối đột nhiên phát sinh mấy ngày nay mà phủ thêm một lớp sương lạnh, nhưng ánh mắt hắn lại ấm áp.
Nàng còn nhớ chính là ánh mắt giờ khắc này phản chiếu ánh sáng vỡ vụn trên sông khiến nàng cuối cùng đầu hàng, từ đó cùng hắn sống chết không rời, cùng chung hoạn nạn.
Ai đã hứa cùng nàng sống đến đầu bạc răng long?
Bây giờ chỉ có tràn ngập hận thù.
Đứng trước mặt Tạ Bất Thần, đứng trên con thuyền nhỏ lắc lư, ánh trăng trên trời chiếu xuống hai người.
Có lẽ là bởi vì sự yên lặng kì lạ của nàng, có lẽ là vẻ mặt nàng rất khác thường, Tạ Bất Thần bên mạn thuyền dường như có chút lo lắng, không nhịn được bước một bước về phía nàng.
Đôi ămts luôn luôn bình tĩnh xuất hiện một chút vô định hiếm thấy, thậm chí còn có một sự yếu ớt vì lo sợ hi vọng của mình sẽ vỡ vụn.
Dường như hắn hơi sợ hãi.
Sợ từ miệng Kiến Sầu sẽ đưa ra một đáp án phủ định.
”Đợi đến lúc yên ổn, chúng ta liền mai danh ẩn tích, không còn lang bạt kỳ hồ nữa. Từ nay về sau nàng và ta là người thân duy nhất của nhau, chúng ta sẽ sinh con đẻ cái, cùng chung sống đến bạc đầu...”
Giọng hắn nhẹ nhàng, êm dịu, lại trầm thấp, cực giống tiếng sóng trên sông này.
Từng chữ từng câu rõ ràng vô cùng.
Tạ Bất Thần bước đến gần nàng, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng chậm rãi xoa xoa, dường như muốn ủ ấm tay giúp nàng, nhưng ngay sau đó hắn dường như lại nhớ ra tay mình cũng lạnh như băng, thậm chí vừa mới rút từ dưới sông lên.
Thế là động tác của hắn lập tức cứng đờ, hắn đột nhiên lắc đầu cười, dường như bật cười suy nghĩ không chu toàn hiếm thấy của mình.
Thế là một nụ cười nở ra thắp sáng khuôn mặt yếu ớt của hắn.
Trái tim Kiến Sầu cũng khẽ run lên một chút.
Thật quen thuộc.
Nàng chớp chớp mắt, dường như cảm thấy đáy mắt giấu thứ gì hoặc như là đang suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng Kiến Sầu cũng nhỏ giọng cười, như thở dài: “Sinh con đẻ cái...”
Chậm rãi nhắm mắt lại, đêm vẫn còn rất dài.
***
Ngoài đỉnh núi chính Côn Ngô, tất cả mọi người còn đang xem hình ảnh trên cửa gỗ lập tức đều không hiểu ra sao.
”Đó là nơi nào?”
”Người kia là ai?”
”Mờ quá, không thấy rõ được“.
Tiếng bàn tán xì xào vang lên xung quanh quảng trường Vân Hải.
Hoành Hư chân nhân không nói gì.
Phù Đạo sơn nhân nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đó, cánh cửa Kiến Sầu vừa đi vào, với vẻ mặt ngưng trọng chưa từng có.
”Kiến Sầu nha đầu...”
”Lo lắng rồi à?”
Nghe thấy tiếng thở dài của lão, cuối cùng Hoành Hư chân nhân mở miệng hỏi.
Phù Đạo sơn nhân thoáng nhìn Hoành Hư chân nhân, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ sợ người lo lắng nhất không phải ta“.
Lời này có chuyện.
Không phải Phù Đạo mà lão quen thuộc.
Nhưng bọn họ... đích xác đã bắt đầu xa lạ từ rất lâu trước kia rồi.
Hoành Hư chân nhân không trả lời, chỉ chuyển ánh mắt đến cánh cửa khổng lồ cao mười trượng. Một mảnh trăng nhạt nhòa như được khảm lên khung trời, đèn trên thuyền chài và thuyền khách cũng rất mờ ảo.
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh như bị hơi nước che phủ rất không rõ ràng, cũng chỉ có thể qua những hình ảnh này lờ mờ suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hoặc bọn họ đã gặp người như thế nào.
Còn Kiến Sầu thì đang đứng trên con thuyền nhỏ này.
Trước mặt nàng xuất hiện một người đàn ông dáng người cao ráo, mọi người đều có thể nhìn thấy bóng dáng hắn, lại rất ít người đoán được thân phận của hắn.
Chỉ có ít ỏi vài người trong Côn Ngô có cảm giác hơi quen quen nhưng lại khó có thể tin được: Đệ nhất nhân thế hệ mới Nhai Sơn đang nổi như cồn tại sao lại có quan hệ với đệ tử chân truyền thiên tài Tạ Bất Thần của Côn Ngô mấy năm gần đây chứ?
Có lẽ...
Kiến Sầu đang nhìn thấy tương lai?
Tam đệ tử Ngô Đoan của Hoành Hư chân nhân đứng phía dưới không khỏi nhíu mày hoang mang.
Người từng tiếp xúc với Tạ Bất Thần có lẽ có một chút cảm giác lờ mờ, nhưng người chưa tiếp xúc với hắn đương nhiên không thể nào đoán được.
Ngay từ đầu bọn họ đã chú ý tới Kiến Sầu.
Dù sao thì cánh cửa thị phi nhân quả của những người khác cũng không nổi bật bằng cánh cửa của nàng.
Khi vết kiếm đáng sợ vừa xuất hiện, ánh mắt tất cả mọi người gần như cũng lập tức tập trung vào Kiến Sầu.
Có điều vòng thứ ba không ngờ lại không giống như trong không hải, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi hình ảnh bên trong mà hình ảnh của những người đi vào cửa đều trở nên lẫn lộn nhạt nhòa. Có lẽ là Phù Đạo sơn nhân không muốn để các đệ tử kiệt xuất trong thế hệ mới này lộ ra điểm yếu trước mặt tất cả mọi người, về tình về lí đều có thể thông cảm được.
Nhưng càng che đậy như vậy lại càng khiến mọi người hào hứng.
Giống như là lúc này tất cả mọi người đều không nhịn được thầm nghĩ: Người nữ tu sĩ mới trở thành đại sư bá Nhai Sơn hai năm nay rốt cuộc có thế giới nội tâm như thế nào, đã trải qua cái gì, người đàn ông cầm tay nàng đó là ai?
Nhưng rất lâu không có tiến triển gì tiếp.
Không ít người chuẻn sang xem tình hình của những người khác.
Sáu thí sinh tiến vào sáu cánh cửa thị phi nhân quả, lại xuất hiện những hình ảnh hoàn toàn khác nhau.
Đông bắc, Tả Lưu.
Gân rồng một trượng quấn trên cổ tay đã hóa thành một con giao long bay thẳng lên hư không vạn trượng.
Trên tay Tả Lưu còn cầm cuốn sổ bìa xanh, trong miệng ngậm một cây bút lông sắp trụi hết, bây giờ vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ảo thân mà người ta nói đâu?
Hắn hoang mang chớp chớp mắt.
Vừa định tiếp tục đi về phía trước đột nhiên lại phát hiện trước mắt mình xuất hiện một quầng sáng vàng, giữa kim quang có lẫn vết mực, vết mực dần dần bị hút ra khỏi ánh vàng.
”Ôi ôi ôi, đây là cái quỷ gì?”
Vết mực tối tăm quả thực như là những tia quỷ khí đáng sợ.
Tả Lưu nhát gan suýt nữa sợ đến ngã bệt xuống đất, nhưng ngay sau đó hắn lại trợn mắt: “Bà ngoại ơi!”
Một vết mực từ cuốn sổ bìa xanh của hắn bay ra, ngưng tụ trong hư không, ngay sau đó liền hóa thành một người sống sờ sờ.
Hơn nữa còn là một người Tả Lưu đã gặp.
Lão già tóc bạc trắng dáng vẻ nghiêm nghị, lại có một cái mũi sần sùi màu đỏ, mái tóc đã hói lên đến đỉnh đầu, sợ là không bao lâu nữa sẽ trọc lốc.
Ngay lúc vừa nhìn thấy người này, Tả Lưu đã nhận ra: “Trưởng lão hộ pháp Vọng Giang các, Trương Minh tiền bối, người ta sùng bái thứ sáu ngàn tám trăm chín mươi sáu!”
Vù!
Lại một vết mực bay ra ngoài, một cái tên trên cuốn sổ bìa xanh biến mất.
Lần này ngưng tụ ra một đạo cô mặc đạo bào màu trắng, hơi béo, thoạt nhìn có vẻ giống như một oán phụ phụ, không được dễ gần cho lắm.
Tả Lưu lần nữa buột miệng nói ra: “Phù Dung tiên tử ở Thiên Tuyết lâu! Người ta sùng bái thứ chín ngàn chín trăm bảy mươi lăm!”
Từng vết mực bay ra, từng cái tên biến mất, từng tu sĩ sống sờ sờ xuất hiện...
Chỉ sau mấy hơi thở, trong hư không đã xuất hiện vô số người vẻ mặt dáng người hoàn toàn không giống nhau như vô số tượng đất tượng gỗ trong Thần điện. Bọn họ đều là những người bị Tả Lưu bám lấy đến cùng nên đành miễn cưỡng viết tên mình vào cuốn sổ bìa xanh lam của hắn, đều là những người Tả Lưu sùng bái đến cực điểm.
”Ảo thân, các ngươi chính là ảo thân của ta đúng không?”
Nhìn quanh một vòng, toàn người là người, ít nhất cũng phải có cả trăm tu sĩ.
Trời ạ, quả này lãi to rồi!
Tả Lưu sờ nắn cơ bắp một tráng hán trước mặt, quả thực rất muốn nhắm mắt lại hưởng thụ: “Tráng sĩ, ảo thân của ta...”
Rầm!
Tả Lưu vừa đứng sát vào lòng tráng hán đó, một nắm đấm to bằng cái bát đã táng thẳng vào mặt hắn.
Phù!
Máu tươi lập tức phun ra, thậm chí còn có hai cái răng trắng lẫn lộn trong máu đỏ tươi bắn thẳng xuống đất, cùng với đó cả người Tả Lưu cũng bị một quyền này đánh ngã xuống đất.
Khuôn mặt lạnh lùng, tráng hán nhìn Tả Lưu bằng một ánh mắt gần như căm ghét, chậm rãi thu nắm đấm về.
Tả Lưu ngớ ra: “Chẳng lẽ các ngươi không phải ảo thân của ta sao...”
Điều này hoàn toàn phù hợp với những gì Phù Đạo sơn nhân đã nói àm. Đây chính là thứ hắn quan tâm nhất trong lòng, những người này đều là người hắn sùng bái nhất mà.
Vì sao...
Vì sao “ảo thân” lại đánh hắn?
Không thể hiểu nổi.
Tả Lưu không tin tà, xoay người từ dưới đất bò lên, đi thẳng đến trước mặt một bà lão chống gậy thoạt nhìn cực kì hiền lành: “Thọ lão lão, vãn bối Tả...”
Rốp!
Tả Lưu vừa mới nói được mấy chữ, đầu gậy rất tròn đã đập thẳng vào đầu gối hắn, phát ra tiếng động làm người nào nghe thấy cũng kinh hãi.
Ngay sau đó là tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Tả Lưu: “Ngao ngao ngao ngao, xương bánh chè của ta!!!”
Hắn vội quỳ xuống kêu thảm không thôi.
Đáng tiếc hơn trăm người chen chúc vây quanh hắn trong hư không lại không chút động lòng trước tiếng kêu thảm thiết của hắn.
***
Tây bắc, Khương Vấn Triều.
Khi long mạch vô pháp vô thiên vô thường vô định được đưa vào hỗn độn, cung điện cao cao của Thông Linh các cuối cùng xuất hiện trước mặt Khương Vấn Triều.
”Bão Nhất điện?”
Dường như kinh ngạc vì những gì xuất hiện trước mắt, hắn nhíu mày, không nhịn được bước về phía trước một bước.
Thế là hình ảnh trên đại điện lập tức trở nên rõ ràng.
Các trưởng bối trong môn phái đều rất nghiêm túc, lạnh lùng ngồi trên đại điện, tất cả những ánh mắt lạnh như băng đều tập trung vào một bóng gnf.
Đó là một thanh niên phủ phục giữa đại điện, mặc một chiếc trường bào lá phong đỏ, lại không còn cảm giác nhiệt tình của ngày xưa.
Hắn có một khuôn mặt trẻ trung.
Vinh quang của thiên tài lúc này toàn bộ bị cởi ra từ trên người hắn, chỉ còn lại sợ hãi vô tận.
Hắn cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn lên trên đại điện, cố gắng tìm lấy một tia hi vọng từ trên mặt tất cả mọi người.
Nhưng không có.
Một tia cũng không có.
Mỗi người đều nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng gần như cùng một khuôn mẫu đúc ra, mà có lẽ cũng chẳng muốn nhìn nữa.
Trong nháy mắt, đột nhiên toàn thân Khương Vấn Triều cứng đờ, nắm đấm lặng lẽ nắm chặt.
Các trưởng bối ngồi ngay ngắn trên đại điện dường như đột nhiên cảm ứng được tâm ý của Khương Vấn Triều, đồng loạt quay lại, ánh mắt lạnh như băng rơi xuống người hắn.
***
Chính tây, Tiểu Kim.
”Dưa hấu...”
”Rất nhiều dưa hấu, trời ạ!”
Quả thực là một vùng biển dưa hấu, vỏ xanh biếc, đường vân đậm nhạt khác nhau, nhìn giống như ngọc.
Tiểu Kim vào cửa thị phi nhân quả liền tiến vào một ruộng dưa cực lớn. Hắn không hề do dự lao tới ôm một quả dưa, vỗ một quả khác, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc đến sắp ngất.
”Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới chính là làm một nông dân trồng dưa cần cù cày cấy!”
***
Tây nam, Như Hoa công tử.
”Ta chưa bao giờ gặp kẻ nào mặt dày như thế!”
”Đến đây làm một trận nào!”
”Ăn thịt miếng to, uống rượu bát lớn, hảo nam nhi phải là như thế!”
”Lực bạt sơn hề khí cái thế...”
Trên mặt đất trải đầy xương trắng, lần lượt từng người đàn ông dáng người cường tráng chui từ dưới đất lên như được ai đó trồng dưới đất mọc lên, ai cũng vỗ vai Như Hoa công tử, để lại vết tay nhem nhuốc trên y phục thêu đủ loại hoa của hắn.
Cơ bắp khỏe mạnh mà xấu xí không có chút mỹ cảm nào.
Mùi mồ hôi chua lòm tràn ngập càng không có nửa phần hấp dẫn.
Đầy mặt râu quai nón, bộ răng vàng khè, lông mũi màu đen chĩa cả ra ngoài, lúc há mồm phả ra hơi thở hôi thối...
Tất cả đều khiến hắn không thể chịu được.
Sau khi bị in dấu tay lên, vô số loài hoa đẹp đẽ trên y bào vừa hoảng sợ vừa căm ghét co cánh hoa lại, thế là từng đóa hoa đang nở rộ trên vạt áo Như Hoa công tử lại biến thành nụ hoa sắp nở.
Mỗi một cánh hoa đều khép kín lại như pháo đài, gắt gao bảo vệ chính mình bên trong.
Chỉ sau chớp mắt, trên vạt áo hoa lệ không ngờ lại không còn một đóa hoa nào nở ra.
Vô số bàn tay của đám đàn ông bẩn thỉu thối tha vẫn còn không ngừng vươn về phía hắn.
Một đóa hoa nhỏ kẹp giữa ngón tay cuối cùng gãy ra, héo rũ trên tay Như Hoa công tử.
Trong nháy mắt...
Bộ mặt ung dung lười nhác của hắn cuối cùng sầm xuống: “Bọn đàn ông thối tha dơ bẩn như bùn...”
Năm ngón tay nắm chặt sau đó lại mở ra.
Như Hoa công tử vung tay đánh bay một đám tráng hán trước mặt.
”Đúng là thị phi nhân quả làm mọi người không thoải mái!”
***
Đông nam, Hạ Hầu Xá.
”Từ nay về sau, ngươi chính là vạn khí chi hoàng, vạn binh chi chủ! Thiên hạ không còn ai là bạn của ngươi, trên đời đều là địch! Ngươi không cần những người này nữa, cũng không cần những người bạn dối trá, chỉ cần một mìh ngươi liền có thể tung hoành Thập Cửu Châu...”
Một âm thanh uy nghiêm mà càn rỡ vang vọng trong hư không vô tận xen lẫn tiếng xiềng xích va chạm hết sức kinh người.
Hạ Hầu Xá đứng trên đám mây toàn bộ mây đều có màu đỏ đậm kì lạ.
Trên cánh đồng hoang vu bên dưới, cỏ khô vàng vọt kéo dài đến chân trời, những cọng cỏ thê lương run rẩy trong gió lạnh.
Một loạt những ngôi mộ đứng lặng trên cánh đồng, mỗi một ngôi mộ đều chôn một vũ khí phủ đầy bụi, chờ đợi có người đào lên, cạy mở quan tài để chúng lại thấy mặt trời...
Đây là hình ảnh vô cùng quen thuộc đối với hắn.
Hạ Hầu Xá bước mấy bước trên mây, trong đầu lại hồi tưởng chuyện gì đó.
”Hừ, đuổi thằng quái vật này ra chỗ khác!”
”Chính là nó, chính là nó, chính là nó đã giở trò quỷ!”
”Quái vật, cút ra ngoài!”
Vô số lời chửi rủa, khiển trách, châm chọc...
Hừ!
Nhưng thế thì sao?
Giờ này ngày này hắn đã trở thành kẻ mạnh nhất trong thế êệ trẻ của Phong Ma kiếm phái, tiền đồ không thể hạn lượng, còn có ai dám đứng trước mặt hắn nói ra những lời vô lễ đó?
Nếu có, hắn tất phải vặn gãy cổ bọn chúng.
Trên đời đều là địch thì sao?
Mạnh mẽ đến cô độc, bao nhiêu người hâm mộ còn không kịp?
Hạ Hầu Xá cười nhạo, bước ra một bước chuẩn bị hạ xuống cánh đồng hoang.
Nhưng lúc này một làn sáng nhu hòa lại bay ra từ mây đỏ vô tận, một hạt châu nhẵn nhụi trắng như tuyết chậm rãi dừng lại trước mặt hắn...
Mỗi người đều gặp được cảnh tượng không giống nhau, cũng không có ai biết những hình ảnh này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Chúng có thể là chân thật, có thể là hư ảo, có thể là chính diện của người vào cửa, cũng có thể là phản diện của người vào cửa, có thể là thứ người đó mong mỏi nhất, cũng có thể là thứ người đó sợ hãi nhất.
Còn đối với Kiến Sầu thì tất cả sớm đã có đáp án.
Đó là thứ nàng vẫn nên đối mặt, lại không muốn đối mặt.
Quá khứ!
”Nhận lời hắn, dó là bể khổ vô biên, địa ngục vô tận, đau khổ và hành hạ, ngươi đã phải chịu một lần, vẫn còn đi vào vết xe đổ hay sao?”
Tiếng cười của Nhân Quả đạo quân dường như vẫn ở bên tai.
Kiến Sầu lại như không nghe thấy.
Kiến Sầu, chúng ta thành hôn nhé!
Vâng!
Đây là đáp án của nàng năm đó.
Nàng từng cho rằng từ đó trở đi, hạnh phúc sẽ đến, nàng sẽ có hết thảy những gì phụ nữ trong thiên hạ tha thiết ước mơ...
Nhưng sự thật nói với nàng, nàng chỉ mở ra cánh cửa tai họa, làm cho bất hạnh ập xuống trên người mình.
Trong đầu có vô số kí ức lướt qua, ngoài mặt Kiến Sầu lại không nhìn ra một chút khác thường nào.
”Ôi, người phụ nữ hèn nhát, tâm ngươi đang do dự... Rốt cuộc là anh hùng hay là một kẻ hèn nhát?”
Vẫn là âm thanh của Nhân Quả đạo quân, Kiến Sầu lại cảm thấy rất ồn ào.
Người phụ nữ hèn nhát?
Rốt cuộc nàng đã làm gì khiến Nhân Quả đạo quân có ấn tượng như vậy?
Trên gương mặt mang đầy đau buồn của Kiến Sầu đột nhiên xuất hiện một thoáng vui vẻ, một nụ cười chậm rãi nở ra như là với Nhân Quả đạo quân không biết đang ở nơi nào, hoặc như là với Tạ Bất Thần đang đứng trước mặt mình.
Nàng nắm lại bàn tay lạnh như băng của hắn, chăm chú nhìn gương mặt giãi dầu sương gió của hắn, mở miệng nói: “Được!”
Được, chúng ta thành hôn.
”Ngươi điên rồi!”
Nhân Quả đạo quân quả thực không thể tin được lựa chọn của Kiến Sầu.
Nghiệp hỏa vô tận đột nhiên tràn ra từ trên thân người đàn ông mặc trường bào màu xanh đậm này, trong nháy mắt đã nuốt chửng Kiến Sầu.
Nàng không thấy rõ vẻ mặt của Tạ Bất Thần trong lửa lớn, thậm chí ngay cả hình dáng hắn cũng trở nên lẫn lộn.
Trên mặt sông, những ngọn đèn từ thuyền đánh cá toàn bộ đều lan rộng, sau chốc lát đã đốt mặt sông thành một địa ngục tràn ngập nghiệp hỏa.
Trăng trên trời cũng là màu đỏ.
Trên mặt Kiến Sầu lại không có vẻ gì đau khổ, thậm chí còn bình tĩnh và uy nghiêm.
”Hèn nhát? Đạo quân hiểu lầm thế nào mà lại cho rằng ta là một kẻ hèn nhát?”
“...”
Nhân Quả đạo quân đột nhiên ngớ người.
Nghiệp hảo vô tận nhảy múa, muốn kéo nàng ngã xuống, đốt cháy thành than.
Da thịt trên người Kiến Sầu dường như cũng bị ăn mòn, nhưng trên bộ xương lại có một lớp thanh liên linh hỏa mơ hồ hiện lên chống lại nghiệp hỏa bên ngoài.
”Đây chẳng qua chính là quá khứ của ta, là lựa chọn của ta trong quá khứ, là câu trả lời của ta trong quá khứ, là hết thảy những chuyện ta từng trải qua. Trong giờ khắc ta nhận lời hắn, quả thực trong lòng ta rất vui mừng... Phủ nhận quá khứ, đó là phủ nhận ta trong quá khứ. Không có câu trả lời ngày xưa, làm sao có Kiến Sầu hôm nay?”
Cho không muốn nhớ lại quá khứ nhưng cũng không cần phải tránh né.
Nàng không thể thay đổi quá khứ của mình, lại có thể khống chế tương lai của mình.
Tiếng nói hơi khàn khàn, bởi vì nhiều ngày chạy trốn không quản ngày đêm, cuối cùng hắn đổ bệnh hôn mê trọn ba ngày, đến tận đêm hôm nay mới tỉnh lại.
Trong mắt hắn mang vẻ trầm tĩnh khi đã rũ bỏ hết phù hoa hào nhoáng, hắn nhìn nàng, trong lòng trong mắt đều chỉ có nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Mà lúc này toàn thân Kiến Sầu lại cứng đờ.
Nàng thậm chí suýt nữa không phân biệt được mình rốt cuộc là ở nơi nào, nhìn thấy là ai, lại rốt cuộc đang trải qua chuyện gì.
Thuyền trôi trên sông, cùng lắc lư theo sóng nước.
Trong lòng Kiến Sầu lại như biển cả cuồn cuộn sóng dữ.
”Đồng ý hay không đồng ý?”
Giọng nói trêu chọc vang lên giữa hư vô, lọt vào trong tai Kiến Sầu.
Nàng đứng cứng đờ không cử động.
Nhân Quả đạo quân không nhịn được bật cười, lại không tao nhã như phụ nữ bình thường mà ngược lại có vài phần hào sảng: “Khởi đầu của vận hạn, nguồn gốc của hận thù. Nếu cho ngươi cơ hội lựa chọn một lần nữa, ngươi sẽ đồng ý hay là không đồng ý? Đây là quá khứ chân thực đã từng xảy ra mà ngươi khó mà đối mặt. Sáu cánh cổng nhân quả đúng là thứ tốt, không phải sao?”
Kiến Sầu vẫn không nói gì.
Nàng chăm chú nhìn Tạ Bất Thần đứng đối diện, hai má gầy gò, hàng lông mày lạnh lùng, dường như do đủ loại rắc rối đột nhiên phát sinh mấy ngày nay mà phủ thêm một lớp sương lạnh, nhưng ánh mắt hắn lại ấm áp.
Nàng còn nhớ chính là ánh mắt giờ khắc này phản chiếu ánh sáng vỡ vụn trên sông khiến nàng cuối cùng đầu hàng, từ đó cùng hắn sống chết không rời, cùng chung hoạn nạn.
Ai đã hứa cùng nàng sống đến đầu bạc răng long?
Bây giờ chỉ có tràn ngập hận thù.
Đứng trước mặt Tạ Bất Thần, đứng trên con thuyền nhỏ lắc lư, ánh trăng trên trời chiếu xuống hai người.
Có lẽ là bởi vì sự yên lặng kì lạ của nàng, có lẽ là vẻ mặt nàng rất khác thường, Tạ Bất Thần bên mạn thuyền dường như có chút lo lắng, không nhịn được bước một bước về phía nàng.
Đôi ămts luôn luôn bình tĩnh xuất hiện một chút vô định hiếm thấy, thậm chí còn có một sự yếu ớt vì lo sợ hi vọng của mình sẽ vỡ vụn.
Dường như hắn hơi sợ hãi.
Sợ từ miệng Kiến Sầu sẽ đưa ra một đáp án phủ định.
”Đợi đến lúc yên ổn, chúng ta liền mai danh ẩn tích, không còn lang bạt kỳ hồ nữa. Từ nay về sau nàng và ta là người thân duy nhất của nhau, chúng ta sẽ sinh con đẻ cái, cùng chung sống đến bạc đầu...”
Giọng hắn nhẹ nhàng, êm dịu, lại trầm thấp, cực giống tiếng sóng trên sông này.
Từng chữ từng câu rõ ràng vô cùng.
Tạ Bất Thần bước đến gần nàng, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng chậm rãi xoa xoa, dường như muốn ủ ấm tay giúp nàng, nhưng ngay sau đó hắn dường như lại nhớ ra tay mình cũng lạnh như băng, thậm chí vừa mới rút từ dưới sông lên.
Thế là động tác của hắn lập tức cứng đờ, hắn đột nhiên lắc đầu cười, dường như bật cười suy nghĩ không chu toàn hiếm thấy của mình.
Thế là một nụ cười nở ra thắp sáng khuôn mặt yếu ớt của hắn.
Trái tim Kiến Sầu cũng khẽ run lên một chút.
Thật quen thuộc.
Nàng chớp chớp mắt, dường như cảm thấy đáy mắt giấu thứ gì hoặc như là đang suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng Kiến Sầu cũng nhỏ giọng cười, như thở dài: “Sinh con đẻ cái...”
Chậm rãi nhắm mắt lại, đêm vẫn còn rất dài.
***
Ngoài đỉnh núi chính Côn Ngô, tất cả mọi người còn đang xem hình ảnh trên cửa gỗ lập tức đều không hiểu ra sao.
”Đó là nơi nào?”
”Người kia là ai?”
”Mờ quá, không thấy rõ được“.
Tiếng bàn tán xì xào vang lên xung quanh quảng trường Vân Hải.
Hoành Hư chân nhân không nói gì.
Phù Đạo sơn nhân nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đó, cánh cửa Kiến Sầu vừa đi vào, với vẻ mặt ngưng trọng chưa từng có.
”Kiến Sầu nha đầu...”
”Lo lắng rồi à?”
Nghe thấy tiếng thở dài của lão, cuối cùng Hoành Hư chân nhân mở miệng hỏi.
Phù Đạo sơn nhân thoáng nhìn Hoành Hư chân nhân, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ sợ người lo lắng nhất không phải ta“.
Lời này có chuyện.
Không phải Phù Đạo mà lão quen thuộc.
Nhưng bọn họ... đích xác đã bắt đầu xa lạ từ rất lâu trước kia rồi.
Hoành Hư chân nhân không trả lời, chỉ chuyển ánh mắt đến cánh cửa khổng lồ cao mười trượng. Một mảnh trăng nhạt nhòa như được khảm lên khung trời, đèn trên thuyền chài và thuyền khách cũng rất mờ ảo.
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh như bị hơi nước che phủ rất không rõ ràng, cũng chỉ có thể qua những hình ảnh này lờ mờ suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hoặc bọn họ đã gặp người như thế nào.
Còn Kiến Sầu thì đang đứng trên con thuyền nhỏ này.
Trước mặt nàng xuất hiện một người đàn ông dáng người cao ráo, mọi người đều có thể nhìn thấy bóng dáng hắn, lại rất ít người đoán được thân phận của hắn.
Chỉ có ít ỏi vài người trong Côn Ngô có cảm giác hơi quen quen nhưng lại khó có thể tin được: Đệ nhất nhân thế hệ mới Nhai Sơn đang nổi như cồn tại sao lại có quan hệ với đệ tử chân truyền thiên tài Tạ Bất Thần của Côn Ngô mấy năm gần đây chứ?
Có lẽ...
Kiến Sầu đang nhìn thấy tương lai?
Tam đệ tử Ngô Đoan của Hoành Hư chân nhân đứng phía dưới không khỏi nhíu mày hoang mang.
Người từng tiếp xúc với Tạ Bất Thần có lẽ có một chút cảm giác lờ mờ, nhưng người chưa tiếp xúc với hắn đương nhiên không thể nào đoán được.
Ngay từ đầu bọn họ đã chú ý tới Kiến Sầu.
Dù sao thì cánh cửa thị phi nhân quả của những người khác cũng không nổi bật bằng cánh cửa của nàng.
Khi vết kiếm đáng sợ vừa xuất hiện, ánh mắt tất cả mọi người gần như cũng lập tức tập trung vào Kiến Sầu.
Có điều vòng thứ ba không ngờ lại không giống như trong không hải, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi hình ảnh bên trong mà hình ảnh của những người đi vào cửa đều trở nên lẫn lộn nhạt nhòa. Có lẽ là Phù Đạo sơn nhân không muốn để các đệ tử kiệt xuất trong thế hệ mới này lộ ra điểm yếu trước mặt tất cả mọi người, về tình về lí đều có thể thông cảm được.
Nhưng càng che đậy như vậy lại càng khiến mọi người hào hứng.
Giống như là lúc này tất cả mọi người đều không nhịn được thầm nghĩ: Người nữ tu sĩ mới trở thành đại sư bá Nhai Sơn hai năm nay rốt cuộc có thế giới nội tâm như thế nào, đã trải qua cái gì, người đàn ông cầm tay nàng đó là ai?
Nhưng rất lâu không có tiến triển gì tiếp.
Không ít người chuẻn sang xem tình hình của những người khác.
Sáu thí sinh tiến vào sáu cánh cửa thị phi nhân quả, lại xuất hiện những hình ảnh hoàn toàn khác nhau.
Đông bắc, Tả Lưu.
Gân rồng một trượng quấn trên cổ tay đã hóa thành một con giao long bay thẳng lên hư không vạn trượng.
Trên tay Tả Lưu còn cầm cuốn sổ bìa xanh, trong miệng ngậm một cây bút lông sắp trụi hết, bây giờ vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ảo thân mà người ta nói đâu?
Hắn hoang mang chớp chớp mắt.
Vừa định tiếp tục đi về phía trước đột nhiên lại phát hiện trước mắt mình xuất hiện một quầng sáng vàng, giữa kim quang có lẫn vết mực, vết mực dần dần bị hút ra khỏi ánh vàng.
”Ôi ôi ôi, đây là cái quỷ gì?”
Vết mực tối tăm quả thực như là những tia quỷ khí đáng sợ.
Tả Lưu nhát gan suýt nữa sợ đến ngã bệt xuống đất, nhưng ngay sau đó hắn lại trợn mắt: “Bà ngoại ơi!”
Một vết mực từ cuốn sổ bìa xanh của hắn bay ra, ngưng tụ trong hư không, ngay sau đó liền hóa thành một người sống sờ sờ.
Hơn nữa còn là một người Tả Lưu đã gặp.
Lão già tóc bạc trắng dáng vẻ nghiêm nghị, lại có một cái mũi sần sùi màu đỏ, mái tóc đã hói lên đến đỉnh đầu, sợ là không bao lâu nữa sẽ trọc lốc.
Ngay lúc vừa nhìn thấy người này, Tả Lưu đã nhận ra: “Trưởng lão hộ pháp Vọng Giang các, Trương Minh tiền bối, người ta sùng bái thứ sáu ngàn tám trăm chín mươi sáu!”
Vù!
Lại một vết mực bay ra ngoài, một cái tên trên cuốn sổ bìa xanh biến mất.
Lần này ngưng tụ ra một đạo cô mặc đạo bào màu trắng, hơi béo, thoạt nhìn có vẻ giống như một oán phụ phụ, không được dễ gần cho lắm.
Tả Lưu lần nữa buột miệng nói ra: “Phù Dung tiên tử ở Thiên Tuyết lâu! Người ta sùng bái thứ chín ngàn chín trăm bảy mươi lăm!”
Từng vết mực bay ra, từng cái tên biến mất, từng tu sĩ sống sờ sờ xuất hiện...
Chỉ sau mấy hơi thở, trong hư không đã xuất hiện vô số người vẻ mặt dáng người hoàn toàn không giống nhau như vô số tượng đất tượng gỗ trong Thần điện. Bọn họ đều là những người bị Tả Lưu bám lấy đến cùng nên đành miễn cưỡng viết tên mình vào cuốn sổ bìa xanh lam của hắn, đều là những người Tả Lưu sùng bái đến cực điểm.
”Ảo thân, các ngươi chính là ảo thân của ta đúng không?”
Nhìn quanh một vòng, toàn người là người, ít nhất cũng phải có cả trăm tu sĩ.
Trời ạ, quả này lãi to rồi!
Tả Lưu sờ nắn cơ bắp một tráng hán trước mặt, quả thực rất muốn nhắm mắt lại hưởng thụ: “Tráng sĩ, ảo thân của ta...”
Rầm!
Tả Lưu vừa đứng sát vào lòng tráng hán đó, một nắm đấm to bằng cái bát đã táng thẳng vào mặt hắn.
Phù!
Máu tươi lập tức phun ra, thậm chí còn có hai cái răng trắng lẫn lộn trong máu đỏ tươi bắn thẳng xuống đất, cùng với đó cả người Tả Lưu cũng bị một quyền này đánh ngã xuống đất.
Khuôn mặt lạnh lùng, tráng hán nhìn Tả Lưu bằng một ánh mắt gần như căm ghét, chậm rãi thu nắm đấm về.
Tả Lưu ngớ ra: “Chẳng lẽ các ngươi không phải ảo thân của ta sao...”
Điều này hoàn toàn phù hợp với những gì Phù Đạo sơn nhân đã nói àm. Đây chính là thứ hắn quan tâm nhất trong lòng, những người này đều là người hắn sùng bái nhất mà.
Vì sao...
Vì sao “ảo thân” lại đánh hắn?
Không thể hiểu nổi.
Tả Lưu không tin tà, xoay người từ dưới đất bò lên, đi thẳng đến trước mặt một bà lão chống gậy thoạt nhìn cực kì hiền lành: “Thọ lão lão, vãn bối Tả...”
Rốp!
Tả Lưu vừa mới nói được mấy chữ, đầu gậy rất tròn đã đập thẳng vào đầu gối hắn, phát ra tiếng động làm người nào nghe thấy cũng kinh hãi.
Ngay sau đó là tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Tả Lưu: “Ngao ngao ngao ngao, xương bánh chè của ta!!!”
Hắn vội quỳ xuống kêu thảm không thôi.
Đáng tiếc hơn trăm người chen chúc vây quanh hắn trong hư không lại không chút động lòng trước tiếng kêu thảm thiết của hắn.
***
Tây bắc, Khương Vấn Triều.
Khi long mạch vô pháp vô thiên vô thường vô định được đưa vào hỗn độn, cung điện cao cao của Thông Linh các cuối cùng xuất hiện trước mặt Khương Vấn Triều.
”Bão Nhất điện?”
Dường như kinh ngạc vì những gì xuất hiện trước mắt, hắn nhíu mày, không nhịn được bước về phía trước một bước.
Thế là hình ảnh trên đại điện lập tức trở nên rõ ràng.
Các trưởng bối trong môn phái đều rất nghiêm túc, lạnh lùng ngồi trên đại điện, tất cả những ánh mắt lạnh như băng đều tập trung vào một bóng gnf.
Đó là một thanh niên phủ phục giữa đại điện, mặc một chiếc trường bào lá phong đỏ, lại không còn cảm giác nhiệt tình của ngày xưa.
Hắn có một khuôn mặt trẻ trung.
Vinh quang của thiên tài lúc này toàn bộ bị cởi ra từ trên người hắn, chỉ còn lại sợ hãi vô tận.
Hắn cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn lên trên đại điện, cố gắng tìm lấy một tia hi vọng từ trên mặt tất cả mọi người.
Nhưng không có.
Một tia cũng không có.
Mỗi người đều nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng gần như cùng một khuôn mẫu đúc ra, mà có lẽ cũng chẳng muốn nhìn nữa.
Trong nháy mắt, đột nhiên toàn thân Khương Vấn Triều cứng đờ, nắm đấm lặng lẽ nắm chặt.
Các trưởng bối ngồi ngay ngắn trên đại điện dường như đột nhiên cảm ứng được tâm ý của Khương Vấn Triều, đồng loạt quay lại, ánh mắt lạnh như băng rơi xuống người hắn.
***
Chính tây, Tiểu Kim.
”Dưa hấu...”
”Rất nhiều dưa hấu, trời ạ!”
Quả thực là một vùng biển dưa hấu, vỏ xanh biếc, đường vân đậm nhạt khác nhau, nhìn giống như ngọc.
Tiểu Kim vào cửa thị phi nhân quả liền tiến vào một ruộng dưa cực lớn. Hắn không hề do dự lao tới ôm một quả dưa, vỗ một quả khác, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc đến sắp ngất.
”Chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới chính là làm một nông dân trồng dưa cần cù cày cấy!”
***
Tây nam, Như Hoa công tử.
”Ta chưa bao giờ gặp kẻ nào mặt dày như thế!”
”Đến đây làm một trận nào!”
”Ăn thịt miếng to, uống rượu bát lớn, hảo nam nhi phải là như thế!”
”Lực bạt sơn hề khí cái thế...”
Trên mặt đất trải đầy xương trắng, lần lượt từng người đàn ông dáng người cường tráng chui từ dưới đất lên như được ai đó trồng dưới đất mọc lên, ai cũng vỗ vai Như Hoa công tử, để lại vết tay nhem nhuốc trên y phục thêu đủ loại hoa của hắn.
Cơ bắp khỏe mạnh mà xấu xí không có chút mỹ cảm nào.
Mùi mồ hôi chua lòm tràn ngập càng không có nửa phần hấp dẫn.
Đầy mặt râu quai nón, bộ răng vàng khè, lông mũi màu đen chĩa cả ra ngoài, lúc há mồm phả ra hơi thở hôi thối...
Tất cả đều khiến hắn không thể chịu được.
Sau khi bị in dấu tay lên, vô số loài hoa đẹp đẽ trên y bào vừa hoảng sợ vừa căm ghét co cánh hoa lại, thế là từng đóa hoa đang nở rộ trên vạt áo Như Hoa công tử lại biến thành nụ hoa sắp nở.
Mỗi một cánh hoa đều khép kín lại như pháo đài, gắt gao bảo vệ chính mình bên trong.
Chỉ sau chớp mắt, trên vạt áo hoa lệ không ngờ lại không còn một đóa hoa nào nở ra.
Vô số bàn tay của đám đàn ông bẩn thỉu thối tha vẫn còn không ngừng vươn về phía hắn.
Một đóa hoa nhỏ kẹp giữa ngón tay cuối cùng gãy ra, héo rũ trên tay Như Hoa công tử.
Trong nháy mắt...
Bộ mặt ung dung lười nhác của hắn cuối cùng sầm xuống: “Bọn đàn ông thối tha dơ bẩn như bùn...”
Năm ngón tay nắm chặt sau đó lại mở ra.
Như Hoa công tử vung tay đánh bay một đám tráng hán trước mặt.
”Đúng là thị phi nhân quả làm mọi người không thoải mái!”
***
Đông nam, Hạ Hầu Xá.
”Từ nay về sau, ngươi chính là vạn khí chi hoàng, vạn binh chi chủ! Thiên hạ không còn ai là bạn của ngươi, trên đời đều là địch! Ngươi không cần những người này nữa, cũng không cần những người bạn dối trá, chỉ cần một mìh ngươi liền có thể tung hoành Thập Cửu Châu...”
Một âm thanh uy nghiêm mà càn rỡ vang vọng trong hư không vô tận xen lẫn tiếng xiềng xích va chạm hết sức kinh người.
Hạ Hầu Xá đứng trên đám mây toàn bộ mây đều có màu đỏ đậm kì lạ.
Trên cánh đồng hoang vu bên dưới, cỏ khô vàng vọt kéo dài đến chân trời, những cọng cỏ thê lương run rẩy trong gió lạnh.
Một loạt những ngôi mộ đứng lặng trên cánh đồng, mỗi một ngôi mộ đều chôn một vũ khí phủ đầy bụi, chờ đợi có người đào lên, cạy mở quan tài để chúng lại thấy mặt trời...
Đây là hình ảnh vô cùng quen thuộc đối với hắn.
Hạ Hầu Xá bước mấy bước trên mây, trong đầu lại hồi tưởng chuyện gì đó.
”Hừ, đuổi thằng quái vật này ra chỗ khác!”
”Chính là nó, chính là nó, chính là nó đã giở trò quỷ!”
”Quái vật, cút ra ngoài!”
Vô số lời chửi rủa, khiển trách, châm chọc...
Hừ!
Nhưng thế thì sao?
Giờ này ngày này hắn đã trở thành kẻ mạnh nhất trong thế êệ trẻ của Phong Ma kiếm phái, tiền đồ không thể hạn lượng, còn có ai dám đứng trước mặt hắn nói ra những lời vô lễ đó?
Nếu có, hắn tất phải vặn gãy cổ bọn chúng.
Trên đời đều là địch thì sao?
Mạnh mẽ đến cô độc, bao nhiêu người hâm mộ còn không kịp?
Hạ Hầu Xá cười nhạo, bước ra một bước chuẩn bị hạ xuống cánh đồng hoang.
Nhưng lúc này một làn sáng nhu hòa lại bay ra từ mây đỏ vô tận, một hạt châu nhẵn nhụi trắng như tuyết chậm rãi dừng lại trước mặt hắn...
Mỗi người đều gặp được cảnh tượng không giống nhau, cũng không có ai biết những hình ảnh này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Chúng có thể là chân thật, có thể là hư ảo, có thể là chính diện của người vào cửa, cũng có thể là phản diện của người vào cửa, có thể là thứ người đó mong mỏi nhất, cũng có thể là thứ người đó sợ hãi nhất.
Còn đối với Kiến Sầu thì tất cả sớm đã có đáp án.
Đó là thứ nàng vẫn nên đối mặt, lại không muốn đối mặt.
Quá khứ!
”Nhận lời hắn, dó là bể khổ vô biên, địa ngục vô tận, đau khổ và hành hạ, ngươi đã phải chịu một lần, vẫn còn đi vào vết xe đổ hay sao?”
Tiếng cười của Nhân Quả đạo quân dường như vẫn ở bên tai.
Kiến Sầu lại như không nghe thấy.
Kiến Sầu, chúng ta thành hôn nhé!
Vâng!
Đây là đáp án của nàng năm đó.
Nàng từng cho rằng từ đó trở đi, hạnh phúc sẽ đến, nàng sẽ có hết thảy những gì phụ nữ trong thiên hạ tha thiết ước mơ...
Nhưng sự thật nói với nàng, nàng chỉ mở ra cánh cửa tai họa, làm cho bất hạnh ập xuống trên người mình.
Trong đầu có vô số kí ức lướt qua, ngoài mặt Kiến Sầu lại không nhìn ra một chút khác thường nào.
”Ôi, người phụ nữ hèn nhát, tâm ngươi đang do dự... Rốt cuộc là anh hùng hay là một kẻ hèn nhát?”
Vẫn là âm thanh của Nhân Quả đạo quân, Kiến Sầu lại cảm thấy rất ồn ào.
Người phụ nữ hèn nhát?
Rốt cuộc nàng đã làm gì khiến Nhân Quả đạo quân có ấn tượng như vậy?
Trên gương mặt mang đầy đau buồn của Kiến Sầu đột nhiên xuất hiện một thoáng vui vẻ, một nụ cười chậm rãi nở ra như là với Nhân Quả đạo quân không biết đang ở nơi nào, hoặc như là với Tạ Bất Thần đang đứng trước mặt mình.
Nàng nắm lại bàn tay lạnh như băng của hắn, chăm chú nhìn gương mặt giãi dầu sương gió của hắn, mở miệng nói: “Được!”
Được, chúng ta thành hôn.
”Ngươi điên rồi!”
Nhân Quả đạo quân quả thực không thể tin được lựa chọn của Kiến Sầu.
Nghiệp hỏa vô tận đột nhiên tràn ra từ trên thân người đàn ông mặc trường bào màu xanh đậm này, trong nháy mắt đã nuốt chửng Kiến Sầu.
Nàng không thấy rõ vẻ mặt của Tạ Bất Thần trong lửa lớn, thậm chí ngay cả hình dáng hắn cũng trở nên lẫn lộn.
Trên mặt sông, những ngọn đèn từ thuyền đánh cá toàn bộ đều lan rộng, sau chốc lát đã đốt mặt sông thành một địa ngục tràn ngập nghiệp hỏa.
Trăng trên trời cũng là màu đỏ.
Trên mặt Kiến Sầu lại không có vẻ gì đau khổ, thậm chí còn bình tĩnh và uy nghiêm.
”Hèn nhát? Đạo quân hiểu lầm thế nào mà lại cho rằng ta là một kẻ hèn nhát?”
“...”
Nhân Quả đạo quân đột nhiên ngớ người.
Nghiệp hảo vô tận nhảy múa, muốn kéo nàng ngã xuống, đốt cháy thành than.
Da thịt trên người Kiến Sầu dường như cũng bị ăn mòn, nhưng trên bộ xương lại có một lớp thanh liên linh hỏa mơ hồ hiện lên chống lại nghiệp hỏa bên ngoài.
”Đây chẳng qua chính là quá khứ của ta, là lựa chọn của ta trong quá khứ, là câu trả lời của ta trong quá khứ, là hết thảy những chuyện ta từng trải qua. Trong giờ khắc ta nhận lời hắn, quả thực trong lòng ta rất vui mừng... Phủ nhận quá khứ, đó là phủ nhận ta trong quá khứ. Không có câu trả lời ngày xưa, làm sao có Kiến Sầu hôm nay?”
Cho không muốn nhớ lại quá khứ nhưng cũng không cần phải tránh né.
Nàng không thể thay đổi quá khứ của mình, lại có thể khống chế tương lai của mình.
Tác giả :
Thời Kính