Ta Không Thành Tiên
Chương 154-2: Sáu cánh cửa thị phi nhân quả (2)
“Thị phi nhân quả, vô pháp vô thiên, vô thường vô định, vòng này đúng là cao minh.
Hoành Hư chân nhân nghe những lời này, lại nhìn sáu cánh cửa thị phi nhân quả phía trước, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng.
Có điều xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh.
Ai cũng không nghĩ rằng quy tắc của vòng thứ ba lại hoàn toàn mới lạ như vậy.
Để cho thí sinh tiến vào sáu cánh cửa thị phi nhân quả, gọi ra ảo thân của mình để giao chiến với ảo thân của người khác, hơn nữa còn nói sức mạnh của ảo thân và sức mạnh của bản thân có quan hệ không lớn, cũng là nói bây giờ sức chiến đấu mạnh đến mấy cũng không có tác dụng gì cả.
Ai biết người thay thế mình xuất chiến rốt cuộc sẽ là một ảo thân như thế nào?
Quả thực vô pháp vô thiên vô thường vô định, thậm chí không thể đoán trước, không thể khống chế!
Đây...
Đây chẳng phải cố tình chơi khó đệ tử của mình sao?
Kì thực bởi vì sức chiến đấu của đại sư bá Nhai Sơn Kiến Sầu quá cao, trong vòng hai đã thể hiện ra sức mạnh áp đảo mọi người, một đánh ba có khi cũng không chết được, vòng cuối sợ là không ai có thể vượt qua nàng, cho nên mọi người gần như đều đã xác định được kết quả vòng ba, vì thế không còn bao nhiêu hứng thú.
Nhưng bây giờ Phù Đạo sơn nhân đánh một tia sét xuống đỉnh núi Côn Ngô, trên dưới đỉnh núi lập tức trở nên náo nhiệt.
Chuyên môn chơi khăm đồ đệ!
Nếu dùng ảo thân giao chiến, ai có thể khẳng định ảo thân Kiến Sầu gọi ra là mạnh nhất trong tất cả mọi người?
Có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng đến ảo thân gọi ra, hơn nữa lựa chọn ảo thân cũng quá nhiều. Mọi người chắc chắn đều là lần đầu tiên nhìn thấy sáu cánh cửa thị phi nhân quả, đứng ở cùng một vạch xuất phát.
Quy tắc của vòng thi cuối cùng này có công bằng không?
Có bất công không?
Ai cũng không thể nói rõ được.
Điều duy nhất không cần nghi vấn là: Lòng nhiệt tình đã quay trở lại.
Sáu người ở đây dù có may mắn nhưng thực lực cũng là đứng đầu trong các tu sĩ cùng thế hệ.
Sau khi sáu người này đi vào sáu cánh cửa thị phi nhân quả, từng người sẽ có thay đổi như thế nào?
Mọi người lập tức rất háo hức chờ mong.
Hơn nữa...
Cũng cực kì tò mò về người cuối cùng có thể bước lên Nhất Nhân đài.
Không có bất kì ai có thể biết trước ảo thân của mình sẽ như thế nào, càng khó mà so sánh mạnh yếu. Ở một mức độ nào đó thì đúng như Phù Đạo sơn nhân nói, xem tâm, xem vận khí.
Yên lặng suy nghĩ một lát, Kiến Sầu đã hiểu dụng ý của Phù Đạo sơn nhân.
”Có thể đi đến đây, nhất thời thành bại đã không quan trọng. Trên đời không ai có thể vĩnh viễn thành công, người tâm tính cực tốt mới làm được việc lớn, bước lên tiên lộ thông thiên“.
Phù Đạo sơn nhân nghe tiếng thảo luận ồn ào, vẻ mặt lại như viết rõ “Tất cả đều nằm trong dự liệu của sơn nhân ta“.
”Sáu người các ngươi đều đến đứng trước cửa, chuẩn bị bước vào cửa để xem có thị phi nhân quả ra sao, gọi ra ảo thân thế nào“.
Long mạch vô pháp vô thiên vô định vô thường, ảo thân vô pháp vô thiên vô định vô thường.
Cánh cửa cao mười trượng, một thanh kiếm như từ đỉnh đầu cắm xuống, lộ ra sự mạnh mẽ sắc bén cổ kính.
Sáu người Kiến Sầu toàn bộ quay đầu nhìn lại.
Như Hoa công tử thích thú cười một tiếng, Khương Vấn Triều ngoài mặt bình tĩnh, Tả Lưu thì tò mò như muốn nhìn thấu cánh cửa này, Tiểu Kim háo hức, Hạ Hầu Xá đáy mắt lại có hơi thở kìm nén và bóng tối khiếp người.
”Đi thôi!”
Kiến Sầu buông mí mắt, cười cười che giấu một chút kì dị trong mắt, đi đến phía trước cánh cửa thị phi nhân quả ở hướng chính đông gần mình nhất.
***
Ba trăm dặm phía tây nam Nhai Sơn.
Tiễn Chúc phái.
Núi cao bao quanh một hồ nước rộng lớn, mặt hồ như gương phản chiếu dãy núi xanh xanh, thanh nhã như trong thơ phú của văn nhân mặc khách. Rừng trúc vô tận bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.
Cuối hồ nước là đại điện Tiễn Chúc phái, mái cong cao vút, đình đài lầu các san sát trên không.
Trước điện Bài Vân, không ít đệ tử Tiễn Chúc phái ra vào, thâm vài phần náo nhiệt cho vùng rừng núi tĩnh mịch này.
Mặt nước phẳng lặng, chỉ có lúc gió thổi đến là có sóng gợn lăn tăn.
Mặt trời rực rỡ chiếu xuống, khói sóng lãng đãng trên mặt nước.
Một bóng người màu đen tuyền đột nhiên không một tiếng động xuất hiện trên mặt hồ.
Bên hông đeo hai thanh trường kiếm, một thanh kiếm vỏ màu lam đậm, tỏa ra hơi thở trầm tĩnh như biển sâu, một thanh kiếm vỏ màu trắng xám như đá, tĩnh mịch trầm lắng, không nhìn ra nửa phần linh khí.
Áo bào đen thêu chỉ vàng, dưới ánh mặt trời có lưu quang chảy qua.
Các nữ tu sĩ còn đi lại trên hành lang đại điện Tiễn Chúc phái tình cờ ngẩng đầu lên phát hêện người này, vội vã dừng chân nhìn về phía người mặc áo bào đen đó,tuy đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Một nữ tu sĩ lạnh giọng quát hỏi: “Người tới là ai, sao dám xông vào Tiễn Chúc phái ta?”
Trong mắt Khúc Chính Phong lộ ra vài phần tán thưởng, xây dựng đình đài cung điện trong khe núi giữa hai vách đá, cũng coi như là có vài phần tráng lệ.
Chỉ tiếc...
Không lâu nữa sẽ biến mất.
Nghe nữ tu sĩ đó quát hỏi, hắn chỉ nghĩ đến những văn tự phát hiện trong ẩn giới Thanh Phong am liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ, nghĩ đến dã tâm bừng bừng của Tiễn Chúc phái cũng vì thứ ấy, không biết lúc này Cửu Khúc Hà Đồ có còn để trong môn phái hay không.
Không nhanh không chậm, giọng nói bình tĩnh uy nghiêm của Khúc Chính Phong vọng qua mặt hồ truyền tới bao trùm cả Tiễn Chúc phái.
”Sau ba hơi thở, kẻ nào trợ giúp Tiễn Chúc phái, giết!”
***
Ngoài vịnh sông Cửu Đầu bên cạnh Côn Ngô, tại một trạm dịch trong trấn nhỏ.
”Phụt!”
Lại phun ra một ngụm máu tươi.
Linh quang quanh người Hứa Lam Nhi tan hết, thân hình rũ xuống.
Chưởng môn Tiễn Chúc phái Chúc Tâm vội vàng thu lại linh khí đang truyền sang người Hứa Lam Nhi, dùng tay đỡ lấy thân hình ả: “Lam Nhi, con ổn chứ?”
Sắc mặt Hứa Lam Nhi tái mét, ngay cả nốt ruồi nước mắt dưới khóe mắt cũng không còn sức sống, cả người gầy gò yếu ớt.
Nhớ lại trận chiến vừa rồi, đuôi lông mày ả lập tức lộ ra sát khí, trong mắt trong lòng toàn là thê lương.
”Sư tôn, đồ nhi không cam lòng...”
Kinh mạch phế hết, không khác phế nhân.
Tất cả tu vi đau khổ luyện thành toàn bộ hóa thành hư ảo dưới một đòn của Kiến Sầu.
Cả tuyệt kĩ giấu kín rất lâu cũng chưa kịp sử dụng đã không còn cơ hội, khi đó không còn, cả đời này cũng sẽ không còn.
”Đồ nhi không cam lòng...”
Nếu không gặp phải Kiến Sầu, ai có thể ngăn cản ả bước lên Nhất Nhân đài?
Nếu không gặp phải Kiến Sầu, ả còn có thể theo đuổi tiền đồ tươi đẹp.
Không gặp phải Kiến Sầu, ả làm sao lại biến thành một kẻ tàn tạ như bây giờ?
Hận!
Hận như đâm dao trong lòng, đáy mắt chảy máu.
”Thật hận!”
Khuôn mặt gầy gò chỉ còn da bọc xương trở nên vặn vẹo.
Một số đệ tử ở trong phòng cùng với Chúc Tâm đều không dám nhìn ả, thiếu nữ Giang Linh hơi sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
Ngồi bên cạnh ả chính là chưởng môn Chúc Tâm, trên khuôn mặt luôn luôn xinh đẹp cũng phủ một lớp sương lạnh.
Hận?
Ai không hận?
Hứa Lam Nhi chính là người mụ chọn lựa kĩ càng để kế thừa Tiễn Chúc phái, bây giờ trúng một đòn Hồng Nhật Trảm lại trở thành một kẻ ăn hại.
Ánh mắt lướt qua trên người Hứa Lam Nhi, Chúc Tâm cảm thấy cực kì khó chịu.
”Kinh mạch bị phế, sư phụ sẽ tìm cách tu bổ cho con. Có điều con cũng đừng khóc nữa, khóc thì có ích lợi gì? Nếu ngày trước con chăm chỉ tu hành thì hôm nay đâu bị người ta tát thẳng vào mặt như thế!”
”Sư tôn...”
Hứa Lam Nhi gần như lập tức nghe ra thái độ chán ghét của sư phụ đối với mình.
Ả run run ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy sư tôn luôn luôn rất coi trọng mình, bây giờ trong mắt lại có vài phần lạnh nhạt.
Ả rùng mình một cái.
Ả đã không còn là Hứa Lam Nhi ngày xưa, đối với Tiễn Chúc phái bây giờ, ả chỉ còn là một gánh nặng.
”Nhai Sơn kiêu ngạo như thế sớm muộn sẽ phải trả giá. Phái ta có bảo điển Bất Túc trong tay, đợi đến sau tiểu hội, các đại môn phái xếp hạng lại, ta đã liên hợp với hàng chục môn phái, ngay cả Thông Linh các cũng đã đáp ứng bản tọa rồi“.
Chúc Tâm cất bước đi trong phòng, trong âm thanh mang đầy lãnh ý.
”Lần này nhất định phải kéo lão già Phù Đạo xuống khỏi bảo tọa trưởng lão chấp pháp, chỉ cần để ta nhận được Hoàng Thiên Giám, cộng thêm Cửu Khúc Hà Đồ Lam Nhi con lấy được trong ẩn giới, lo gì không có ngày đổi đời? Đến lúc đó ta sẽ báo thù cho con“.
Chúc Tâm cười một tiếng khinh miệt, bàn tay trắng muốt nắm chặt trước người như đã nắm chắc mọi sự: “Ta cũng không tin...”
Oành...
Lời còn chưa dứt, một bức lôi tín đột nhiên xé rách trời quang, bay thẳng từ khe cửa sổ vào, đến thẳng chỗ Chúc Tâm.
Chúc Tâm ngẩn ra, lông mày nhíu chặt, vừa nhìn đã biết là từ Tiễn Chúc phái gửi đến.
Không biết lại có chuyện gì nữa.
Mụ đưa tay ra đón, năm ngón tay bóp lại nghiền nát lôi tín, những hàng chữ hoảng loạn liền xuất hiện trước mắt...
“...”
Vừa đọc xong nội dung lôi tín, trước mặt Chúc Tâm đã tối sầm, khó có thể đứng vững được nữa.
Sao... sao lại thế được...
Tình hình này không giống những gì mụ nghĩ.
Chúc Tâm lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã bệt xuống đất.
Các đệ tử Tiễn Chúc phái thấy thế cực kì hoảng sợ: “Sư tôn, sư tôn làm sao thế?”
”Nhai Sơn... Nhai Sơn...”
Âm thanh oán độc từ kẽ răng bật ra, Chúc Tâm nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên vặn vẹo!
***
Thanh thiên bạch nhật.
Những chuyện vừa xảy ra còn chưa kịp truyền vào Côn Ngô.
Quảng trường lơ lửng phía trên đỉnh núi chính đã biến thành một vòng tròn sáu cánh cửa khổng lồ cao mười trượng đứng sát nhau, bên trong cánh cửa là một quảng trường nhỏ phạm vi mười trượng.
Lúc này sáu người vào vòng ba toàn bộ đã đứng trước sáu cánh cửa thị phi nhân quả này.
Tất cả mọi người cũng đều chú ý vào đây.
Có điều đến giờ vẫn chưa có ai mở cửa ra, dường như cả sáu người đều đang chần chừ.
Kiến Sầu cũng đang do dự.
Mỗi người đều chỉ có thể nhìn thấy mình chứ không thể thăm dò tình hình của người khác.
Nàng không thể biết được những người khác thế nào, chỉ lấy gân rồng dài hai trượng ra.
Gân rồng nhỏ bé thoạt nhìn như một đoạn chỉ màu vàng, lúc nằm trong tay nàng dường như có ánh sáng chạy qua.
Kiến Sầu nhìn cánh cửa khổng lồ, bước lên một bước, tay phải đưa ra đột nhiên dừng lại.
Long mạch vô pháp vô thiên vô thường vô định, sau khi vào cửa, ảo thân xuất hiện có thể là một niềm tin, có thể là quá khứ, hiện tại hoặc tương lai của người vào cửa, có thể là mặt trái của người vào cửa, cũng có thể là người từng có qua lại với người vào cửa.
Mở cánh cửa này ra, mình sẽ gặp cái gì?
Lại sẽ trải qua cái gì?
Sẽ lộ ra tâm tính thế nào?
Cuối cùng sẽ xuất hiện ảo thân gì?
Hết thảy đều là chưa biết.
Mà chưa biết lại thường đi liền với sợ hãi.
Kiến Sầu lấy lại bình tĩnh, tay phải tiếp tục vươn tới, chậm rãi tiếp cận cánh cửa khổng lồ.
Ngón tay ấm áp chạm vào cửa đá lạnh như băng, cũng chạm vào lưỡi kiếm điêu khắc trên cửa đá.
Như ngón tay chạm xuống mặt hồ, một gợn sóng lấy ngón tay Kiến Sầu làm trung tâm lan rộng ra xung quanh.
Cánh cửa đá màu xám đơn giản thô ráp đột nhiên có thêm màu sắc.
Khi Kiến Sầu vừa chạm tay vào, cánh cửa đá lại biến thành một cánh cửa gỗ đơn giản màu vàng nâu, những vòng tuổi trên cửa vặn vẹo như sóng trên mặt hồ, có lúc biến thành một khuôn mặt trẻ con dang cười, có lúc lại biến thành vô số ác quỷ gào thét...
Thanh trường kiếm từ trên cắm xuống hóa thành một vết kiếm thấm máu đáng sợ trên cửa gỗ.
Bàn tay Kiến Sầu đặt trên cửa đột nhiên cứng đờ.
Cửa, dùng tâm khảo chứng.
Hoành Hư chân nhân nghe những lời này, lại nhìn sáu cánh cửa thị phi nhân quả phía trước, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng.
Có điều xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh.
Ai cũng không nghĩ rằng quy tắc của vòng thứ ba lại hoàn toàn mới lạ như vậy.
Để cho thí sinh tiến vào sáu cánh cửa thị phi nhân quả, gọi ra ảo thân của mình để giao chiến với ảo thân của người khác, hơn nữa còn nói sức mạnh của ảo thân và sức mạnh của bản thân có quan hệ không lớn, cũng là nói bây giờ sức chiến đấu mạnh đến mấy cũng không có tác dụng gì cả.
Ai biết người thay thế mình xuất chiến rốt cuộc sẽ là một ảo thân như thế nào?
Quả thực vô pháp vô thiên vô thường vô định, thậm chí không thể đoán trước, không thể khống chế!
Đây...
Đây chẳng phải cố tình chơi khó đệ tử của mình sao?
Kì thực bởi vì sức chiến đấu của đại sư bá Nhai Sơn Kiến Sầu quá cao, trong vòng hai đã thể hiện ra sức mạnh áp đảo mọi người, một đánh ba có khi cũng không chết được, vòng cuối sợ là không ai có thể vượt qua nàng, cho nên mọi người gần như đều đã xác định được kết quả vòng ba, vì thế không còn bao nhiêu hứng thú.
Nhưng bây giờ Phù Đạo sơn nhân đánh một tia sét xuống đỉnh núi Côn Ngô, trên dưới đỉnh núi lập tức trở nên náo nhiệt.
Chuyên môn chơi khăm đồ đệ!
Nếu dùng ảo thân giao chiến, ai có thể khẳng định ảo thân Kiến Sầu gọi ra là mạnh nhất trong tất cả mọi người?
Có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng đến ảo thân gọi ra, hơn nữa lựa chọn ảo thân cũng quá nhiều. Mọi người chắc chắn đều là lần đầu tiên nhìn thấy sáu cánh cửa thị phi nhân quả, đứng ở cùng một vạch xuất phát.
Quy tắc của vòng thi cuối cùng này có công bằng không?
Có bất công không?
Ai cũng không thể nói rõ được.
Điều duy nhất không cần nghi vấn là: Lòng nhiệt tình đã quay trở lại.
Sáu người ở đây dù có may mắn nhưng thực lực cũng là đứng đầu trong các tu sĩ cùng thế hệ.
Sau khi sáu người này đi vào sáu cánh cửa thị phi nhân quả, từng người sẽ có thay đổi như thế nào?
Mọi người lập tức rất háo hức chờ mong.
Hơn nữa...
Cũng cực kì tò mò về người cuối cùng có thể bước lên Nhất Nhân đài.
Không có bất kì ai có thể biết trước ảo thân của mình sẽ như thế nào, càng khó mà so sánh mạnh yếu. Ở một mức độ nào đó thì đúng như Phù Đạo sơn nhân nói, xem tâm, xem vận khí.
Yên lặng suy nghĩ một lát, Kiến Sầu đã hiểu dụng ý của Phù Đạo sơn nhân.
”Có thể đi đến đây, nhất thời thành bại đã không quan trọng. Trên đời không ai có thể vĩnh viễn thành công, người tâm tính cực tốt mới làm được việc lớn, bước lên tiên lộ thông thiên“.
Phù Đạo sơn nhân nghe tiếng thảo luận ồn ào, vẻ mặt lại như viết rõ “Tất cả đều nằm trong dự liệu của sơn nhân ta“.
”Sáu người các ngươi đều đến đứng trước cửa, chuẩn bị bước vào cửa để xem có thị phi nhân quả ra sao, gọi ra ảo thân thế nào“.
Long mạch vô pháp vô thiên vô định vô thường, ảo thân vô pháp vô thiên vô định vô thường.
Cánh cửa cao mười trượng, một thanh kiếm như từ đỉnh đầu cắm xuống, lộ ra sự mạnh mẽ sắc bén cổ kính.
Sáu người Kiến Sầu toàn bộ quay đầu nhìn lại.
Như Hoa công tử thích thú cười một tiếng, Khương Vấn Triều ngoài mặt bình tĩnh, Tả Lưu thì tò mò như muốn nhìn thấu cánh cửa này, Tiểu Kim háo hức, Hạ Hầu Xá đáy mắt lại có hơi thở kìm nén và bóng tối khiếp người.
”Đi thôi!”
Kiến Sầu buông mí mắt, cười cười che giấu một chút kì dị trong mắt, đi đến phía trước cánh cửa thị phi nhân quả ở hướng chính đông gần mình nhất.
***
Ba trăm dặm phía tây nam Nhai Sơn.
Tiễn Chúc phái.
Núi cao bao quanh một hồ nước rộng lớn, mặt hồ như gương phản chiếu dãy núi xanh xanh, thanh nhã như trong thơ phú của văn nhân mặc khách. Rừng trúc vô tận bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.
Cuối hồ nước là đại điện Tiễn Chúc phái, mái cong cao vút, đình đài lầu các san sát trên không.
Trước điện Bài Vân, không ít đệ tử Tiễn Chúc phái ra vào, thâm vài phần náo nhiệt cho vùng rừng núi tĩnh mịch này.
Mặt nước phẳng lặng, chỉ có lúc gió thổi đến là có sóng gợn lăn tăn.
Mặt trời rực rỡ chiếu xuống, khói sóng lãng đãng trên mặt nước.
Một bóng người màu đen tuyền đột nhiên không một tiếng động xuất hiện trên mặt hồ.
Bên hông đeo hai thanh trường kiếm, một thanh kiếm vỏ màu lam đậm, tỏa ra hơi thở trầm tĩnh như biển sâu, một thanh kiếm vỏ màu trắng xám như đá, tĩnh mịch trầm lắng, không nhìn ra nửa phần linh khí.
Áo bào đen thêu chỉ vàng, dưới ánh mặt trời có lưu quang chảy qua.
Các nữ tu sĩ còn đi lại trên hành lang đại điện Tiễn Chúc phái tình cờ ngẩng đầu lên phát hêện người này, vội vã dừng chân nhìn về phía người mặc áo bào đen đó,tuy đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Một nữ tu sĩ lạnh giọng quát hỏi: “Người tới là ai, sao dám xông vào Tiễn Chúc phái ta?”
Trong mắt Khúc Chính Phong lộ ra vài phần tán thưởng, xây dựng đình đài cung điện trong khe núi giữa hai vách đá, cũng coi như là có vài phần tráng lệ.
Chỉ tiếc...
Không lâu nữa sẽ biến mất.
Nghe nữ tu sĩ đó quát hỏi, hắn chỉ nghĩ đến những văn tự phát hiện trong ẩn giới Thanh Phong am liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ, nghĩ đến dã tâm bừng bừng của Tiễn Chúc phái cũng vì thứ ấy, không biết lúc này Cửu Khúc Hà Đồ có còn để trong môn phái hay không.
Không nhanh không chậm, giọng nói bình tĩnh uy nghiêm của Khúc Chính Phong vọng qua mặt hồ truyền tới bao trùm cả Tiễn Chúc phái.
”Sau ba hơi thở, kẻ nào trợ giúp Tiễn Chúc phái, giết!”
***
Ngoài vịnh sông Cửu Đầu bên cạnh Côn Ngô, tại một trạm dịch trong trấn nhỏ.
”Phụt!”
Lại phun ra một ngụm máu tươi.
Linh quang quanh người Hứa Lam Nhi tan hết, thân hình rũ xuống.
Chưởng môn Tiễn Chúc phái Chúc Tâm vội vàng thu lại linh khí đang truyền sang người Hứa Lam Nhi, dùng tay đỡ lấy thân hình ả: “Lam Nhi, con ổn chứ?”
Sắc mặt Hứa Lam Nhi tái mét, ngay cả nốt ruồi nước mắt dưới khóe mắt cũng không còn sức sống, cả người gầy gò yếu ớt.
Nhớ lại trận chiến vừa rồi, đuôi lông mày ả lập tức lộ ra sát khí, trong mắt trong lòng toàn là thê lương.
”Sư tôn, đồ nhi không cam lòng...”
Kinh mạch phế hết, không khác phế nhân.
Tất cả tu vi đau khổ luyện thành toàn bộ hóa thành hư ảo dưới một đòn của Kiến Sầu.
Cả tuyệt kĩ giấu kín rất lâu cũng chưa kịp sử dụng đã không còn cơ hội, khi đó không còn, cả đời này cũng sẽ không còn.
”Đồ nhi không cam lòng...”
Nếu không gặp phải Kiến Sầu, ai có thể ngăn cản ả bước lên Nhất Nhân đài?
Nếu không gặp phải Kiến Sầu, ả còn có thể theo đuổi tiền đồ tươi đẹp.
Không gặp phải Kiến Sầu, ả làm sao lại biến thành một kẻ tàn tạ như bây giờ?
Hận!
Hận như đâm dao trong lòng, đáy mắt chảy máu.
”Thật hận!”
Khuôn mặt gầy gò chỉ còn da bọc xương trở nên vặn vẹo.
Một số đệ tử ở trong phòng cùng với Chúc Tâm đều không dám nhìn ả, thiếu nữ Giang Linh hơi sợ hãi cúi gằm mặt xuống.
Ngồi bên cạnh ả chính là chưởng môn Chúc Tâm, trên khuôn mặt luôn luôn xinh đẹp cũng phủ một lớp sương lạnh.
Hận?
Ai không hận?
Hứa Lam Nhi chính là người mụ chọn lựa kĩ càng để kế thừa Tiễn Chúc phái, bây giờ trúng một đòn Hồng Nhật Trảm lại trở thành một kẻ ăn hại.
Ánh mắt lướt qua trên người Hứa Lam Nhi, Chúc Tâm cảm thấy cực kì khó chịu.
”Kinh mạch bị phế, sư phụ sẽ tìm cách tu bổ cho con. Có điều con cũng đừng khóc nữa, khóc thì có ích lợi gì? Nếu ngày trước con chăm chỉ tu hành thì hôm nay đâu bị người ta tát thẳng vào mặt như thế!”
”Sư tôn...”
Hứa Lam Nhi gần như lập tức nghe ra thái độ chán ghét của sư phụ đối với mình.
Ả run run ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy sư tôn luôn luôn rất coi trọng mình, bây giờ trong mắt lại có vài phần lạnh nhạt.
Ả rùng mình một cái.
Ả đã không còn là Hứa Lam Nhi ngày xưa, đối với Tiễn Chúc phái bây giờ, ả chỉ còn là một gánh nặng.
”Nhai Sơn kiêu ngạo như thế sớm muộn sẽ phải trả giá. Phái ta có bảo điển Bất Túc trong tay, đợi đến sau tiểu hội, các đại môn phái xếp hạng lại, ta đã liên hợp với hàng chục môn phái, ngay cả Thông Linh các cũng đã đáp ứng bản tọa rồi“.
Chúc Tâm cất bước đi trong phòng, trong âm thanh mang đầy lãnh ý.
”Lần này nhất định phải kéo lão già Phù Đạo xuống khỏi bảo tọa trưởng lão chấp pháp, chỉ cần để ta nhận được Hoàng Thiên Giám, cộng thêm Cửu Khúc Hà Đồ Lam Nhi con lấy được trong ẩn giới, lo gì không có ngày đổi đời? Đến lúc đó ta sẽ báo thù cho con“.
Chúc Tâm cười một tiếng khinh miệt, bàn tay trắng muốt nắm chặt trước người như đã nắm chắc mọi sự: “Ta cũng không tin...”
Oành...
Lời còn chưa dứt, một bức lôi tín đột nhiên xé rách trời quang, bay thẳng từ khe cửa sổ vào, đến thẳng chỗ Chúc Tâm.
Chúc Tâm ngẩn ra, lông mày nhíu chặt, vừa nhìn đã biết là từ Tiễn Chúc phái gửi đến.
Không biết lại có chuyện gì nữa.
Mụ đưa tay ra đón, năm ngón tay bóp lại nghiền nát lôi tín, những hàng chữ hoảng loạn liền xuất hiện trước mắt...
“...”
Vừa đọc xong nội dung lôi tín, trước mặt Chúc Tâm đã tối sầm, khó có thể đứng vững được nữa.
Sao... sao lại thế được...
Tình hình này không giống những gì mụ nghĩ.
Chúc Tâm lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã bệt xuống đất.
Các đệ tử Tiễn Chúc phái thấy thế cực kì hoảng sợ: “Sư tôn, sư tôn làm sao thế?”
”Nhai Sơn... Nhai Sơn...”
Âm thanh oán độc từ kẽ răng bật ra, Chúc Tâm nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên vặn vẹo!
***
Thanh thiên bạch nhật.
Những chuyện vừa xảy ra còn chưa kịp truyền vào Côn Ngô.
Quảng trường lơ lửng phía trên đỉnh núi chính đã biến thành một vòng tròn sáu cánh cửa khổng lồ cao mười trượng đứng sát nhau, bên trong cánh cửa là một quảng trường nhỏ phạm vi mười trượng.
Lúc này sáu người vào vòng ba toàn bộ đã đứng trước sáu cánh cửa thị phi nhân quả này.
Tất cả mọi người cũng đều chú ý vào đây.
Có điều đến giờ vẫn chưa có ai mở cửa ra, dường như cả sáu người đều đang chần chừ.
Kiến Sầu cũng đang do dự.
Mỗi người đều chỉ có thể nhìn thấy mình chứ không thể thăm dò tình hình của người khác.
Nàng không thể biết được những người khác thế nào, chỉ lấy gân rồng dài hai trượng ra.
Gân rồng nhỏ bé thoạt nhìn như một đoạn chỉ màu vàng, lúc nằm trong tay nàng dường như có ánh sáng chạy qua.
Kiến Sầu nhìn cánh cửa khổng lồ, bước lên một bước, tay phải đưa ra đột nhiên dừng lại.
Long mạch vô pháp vô thiên vô thường vô định, sau khi vào cửa, ảo thân xuất hiện có thể là một niềm tin, có thể là quá khứ, hiện tại hoặc tương lai của người vào cửa, có thể là mặt trái của người vào cửa, cũng có thể là người từng có qua lại với người vào cửa.
Mở cánh cửa này ra, mình sẽ gặp cái gì?
Lại sẽ trải qua cái gì?
Sẽ lộ ra tâm tính thế nào?
Cuối cùng sẽ xuất hiện ảo thân gì?
Hết thảy đều là chưa biết.
Mà chưa biết lại thường đi liền với sợ hãi.
Kiến Sầu lấy lại bình tĩnh, tay phải tiếp tục vươn tới, chậm rãi tiếp cận cánh cửa khổng lồ.
Ngón tay ấm áp chạm vào cửa đá lạnh như băng, cũng chạm vào lưỡi kiếm điêu khắc trên cửa đá.
Như ngón tay chạm xuống mặt hồ, một gợn sóng lấy ngón tay Kiến Sầu làm trung tâm lan rộng ra xung quanh.
Cánh cửa đá màu xám đơn giản thô ráp đột nhiên có thêm màu sắc.
Khi Kiến Sầu vừa chạm tay vào, cánh cửa đá lại biến thành một cánh cửa gỗ đơn giản màu vàng nâu, những vòng tuổi trên cửa vặn vẹo như sóng trên mặt hồ, có lúc biến thành một khuôn mặt trẻ con dang cười, có lúc lại biến thành vô số ác quỷ gào thét...
Thanh trường kiếm từ trên cắm xuống hóa thành một vết kiếm thấm máu đáng sợ trên cửa gỗ.
Bàn tay Kiến Sầu đặt trên cửa đột nhiên cứng đờ.
Cửa, dùng tâm khảo chứng.
Tác giả :
Thời Kính