Ta Không Thành Tiên
Chương 133: Người thứ chín qua vòng
Mượn?
Đây đâu phải mượn?
Rõ ràng là cướp!
Cố Thanh Mi quả thực không thể tin được người đứng trước mặt mình là đại sư tỷ Nhai Sơn, tại sao đại sư tỷ Nhai Sơn dám vô sỉ như thế?
Ả run rẩy ngày càng kịch liệt, cắn chặt khớp hàm, lộ ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nhưng trong lòng lại đang đấu tranh tư tưởng.
Cho mượn là có đi không có về.
Không cho mượn...
Vừa rồi bị kẹt trong ánh sáng của mắt cá, bọn chúng đều cho rằng Kiến Sầu đã quá xui xẻo, nhất định phải trải qua một hồi cực khổ.
Nhưng không ngờ bây giờ nàng đi ra mà lông tóc không tổn hại, thậm chí đáy mắt còn đầy thần quang, không những không bị thương mà hình như tu vi còn tăng thêm chút ít.
Không cho mượn?
Đó chính là một trận chiến!
Bởi vì lúc trước tấn công quầng sáng do mắt cá phát ra, Cố Thanh Mi đã bị thương nhẹ, lại tuyệt đối không ngờ Kiến Sầu đột nhiên từ trong đó thoát ra, lập tức xuất thủ khiến thương thế tăng thêm.
Đếm trên đầu ngón tay, vết thương lớn nhỏ cũng không ít.
Không ngờ ả lại xui xẻo như vậy.
Lúc này nếu liều mạng với Kiến Sầu, liệu ả có mấy phần cơ thắng?
Cố Thanh Mi đứng ở đó, hai mắt lấp lánh, vừa vùng vẫy vừa do dự, thật sự đau khổ đến cực điểm.
Kiến Sầu chỉ lạnh nhạt hỏi: “Đã suy nghĩ xong chưa?”
“...”
Nhất thời Cố Thanh Mi không nói được gì, ngón tay ả nắm chặt Tiếp Thiên Đài ấn bên hông, độ cong của ngón tay rất cứng nhắc, dường như cực kì không tình nguyện.
Bên kia Tiền Khuyết thấy động tác này của ả thì ngẩn ra một hồi lâu, cuối cùng thầm vỗ đùi cười to!
Mày kiêu ngạo nữa đi!
Mày càn rỡ nữa đi!
Mày đâm dao sau lưng người ta nữa đi!
Há hốc mồm chưa?
Ngớ người ra chưa?
Biết mình sai chưa?
Biết gặp phải hàng cứng chưa?
Muộn rồi!
Tiền Khuyết đã bắt đầu cuồng hoan trong lòng.
Cố Thanh Mi liếc mắt thấy vẻ mừng như điên của Tiền Khuyết, đáy mắt không khỏi lóe lên sát ý.
Ngón tay ả đã lấy Tiếp Thiên Đài ấn xuống.
Kiến Sầu thấy thế suy nghĩ một lát, tâm ý khẽ động, con mắt cá lúc trước đã được nàng nắm trong tay lập tức có một làn sáng chạy qua, cổng điện đang đóng chặt không ngờ lại mở ra.
Cuối cùng lại có ánh sáng chiếu vào trong mộ mắt cá u ám.
Tiền Khuyết hơi kinh ngạc.
”Đây là...”
Kiến Sầu nhìn hắn một cái: “Còn không mau đi?”
Mau đi?
Tiền Khuyết sửng sốt nhìn về phía Kiến Sầu, đầu óc không theo kịp sự thay đổi của tình hình.
Nhưng vừa nhìn Cố Thanh Mi đang bị khí cơ của Kiến Sầu khóa chặt, hắn lại lập tức hiểu ra: Mẹ ơi, Kiến Sầu chỉ mượn Cố Thanh Mi một Tiếp Thiên Đài ấn, Cố Thanh Mi vẫn còn lại một chiếc.
Kiến Sầu gom đủ mười Tiếp Thiên Đài ấn qua cửa, còn mình thì sao?
Mình vẫn còn có một chiếc.
”Mẹ nó chứ! Kiến Sầu tiên tử, ai lại làm thế?”
Vừa nghĩ như vậy, lông măng trên người Tiền Khuyết đã dựng đứng, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Còn không mau đi?
Đi?
Đi là đi thế nào?
Phải chạy chứ!
Dù Tiền Khuyết đã bị trọng thương nhưng lúc từ dưới đất bò lên động tác vẫn rất dứt khoát gọn gàng, đan dược dốc vào miệng như không cần tiền. Hắn bi phẫn rảo bước chạy: “Toi rồi! Toi rồi!”
Nói rồi không hề do dự bay thẳng lên trời.
Chiếc bàn tính vàng rách nát của hắn phát ra ánh vàng sáu thước đưa hắn bay thẳng lên bầu trời đầy sương trắng mịt mờ.
Hào quang của pháp bảo để lại một vệt sáng dài phía sau như sao băng.
Kiến Sầu vác búa trên vai, mỉm cười đưa mắt nhìn theo.
Tiếng cười thoải mái như đột nhiên được hồi sinh của Tiền Khuyết vang vọng cả Mê Vụ Thiên: “Ha ha ha ha, bố đi ra rồi! Bố đi ra rồi! Bọn tiểu tạp chủng kia, bố vẫn đi ra rồi! Đệ tử Côn Ngô Cố Thanh Mi không biết xấu hổ, ra tay với đồng đội, ra tay với đại sư tỷ Nhai Sơn, không biết xấu hổ! Ơn cứu mạng của Kiến Sầu tiên tử, Tiền Khuyết suốt đời khó quên, ngày sau nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp! Tiền mỗ đi trước một bước! Ha ha ha...”
Biến mất không còn tăm tích.
Có điều những lời này lại làm tất cả mọi người đang ngẩng đầu xem dưới chân núi đều sửng sốt.
Lúc trước đội của Kiến Sầu đi vào mộ mắt cá liền không nhìn thấy gì nữa, mọi người đều tập trung xem các đội khác. Ai ngờ người trong Mê Vụ Thiên đã càng ngày càng, mộ mắt cá lại còn không có một chút động tĩnh nào.
Đến tận lúc vừa rồi, mấy bóng người bay ra khỏi Mê Vụ Thiên trong tình trạng chật vật, đập thẳng xuống đất ngất đi, mọi người mới biết trong mộ mắt cá nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Quả nhiên chỉ một lát sau, cánh cửa dữ tợn đóng chặt đã mở ra.
Có điều những lời “Mạnh Tây Châu” nói là có ý gì?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Đệ tử Côn Ngô Cố Thanh Mi không biết xấu hổ? Ra tay với đồng đội? Ra tay với đại sư tỷ Nhai Sơn?
Sao có thể như vậy được?
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Trên màn chắn, đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu và Cố Thanh Mi Côn Ngô mặt mũi tái nhợt đang đứng mặt đối mặt.
Quả nhiên đã đối đầu thật!
Khi Tiền Khuyết bay ra ngoài, sức chú ý của tất cả mọi người toàn bộ chuyển tới mộ mắt cá.
Thấy Tiền Khuyết đã chạy mất, Cố Thanh Mi thầm hận nghiến răng nghiến lợi.
Kiến Sầu cũng thoáng nhìn cửa điện mở rộng, đáy mắt có ánh sáng nhạt thoáng qua, thấy Cố Thanh Mi vẫn nắm chặt Tiếp Thiên Đài ấn không nỡ đưa ra, nàng chỉ cười một tiếng: “Cố sư muội!”
Tiếng cười của nàng gọi sức chú ý của Cố Thanh Mi quay về.
Ngón tay nắm chặt Tiếp Thiên Đài ấn, ánh mắt ả quay lại trên người Kiến Sầu, nghiến răng nghiến lợi: “Cậy thế bắt nạt người khác, hùng hổ dọa người, đó là tác phong của Nhai Sơn ngươi sao?”
”Đương nhiên không phải“.
Kiến Sầu mỉm cười, cực kì bình thản.
”Đây là tác phong của Cố sư muội, thân là đệ tử Côn Ngô!”
”Ngươi!”
Cố Thanh Mi tức giận trừng mắt.
Đuôi lông mày thanh mảnh của Kiến Sầu lạnh lùng nhướng lên: “Tiếp Thiên Đài ấn!”
Cho mượn hay không?
”Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh, Cố Thanh Mi như đã đấu tranh tư tưởng xong, tháo Tiếp Thiên Đài ấn ra đưa về phía trước: “Chỉ là một chiếc Tiếp Thiên Đài ấn thôi mà!”
Bây giờ lại có vẻ hào phóng rồi.
Kiến Sầu đưa tay ra định cầm lấy Tiếp Thiên Đài ấn từ trong tay Cố Thanh Mi.
Nhưng lúc đầu ngón tay nàng chạm vào Tiếp Thiên Đài ấn màu xám đen, một cảm giác cực kì lạnh lẽo lập tức từ Tiếp Thiên Đài ấn truyền ra.
Quả nhiên có gian trá!
Kiến Sầu thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười như vừa thực hiện được ý đồ trên mặt Cố Thanh Mi.
”Muốn mượn Tiếp Thiên Đài ấn? Mơ tưởng hão huyền!”
Ngón tay ả điểm liền ba cái lên Tiếp Thiên Đài ấn, lập tức có một lớp băng lạnh màu lam đậm bao trùm lên đó.
Khí lạnh biến hóa, lập tức như kiếm sắc đâm tới.
Cố Thanh Mi tính toán rất rõ ràng.
Kiến Sầu ngàn vạn lần không nên, không nên giúp Tiền Khuyết mở cửa, không nên để ả nhìn thấy một tia hi vọng.
Lúc trước sở dĩ không thể không thoả hiệp chính là vì không gian chật hẹp, mình không thể đánh lại Kiến Sầu, trốn cũng không chỗ chỗ mà trốn. Nhưng bây giờ Kiến Sầu lại tự tay phá vỡ không gian kín này.
Đúng là cơ hội tốt trăm ngàn năm cũng cầu không được, bao giờ mới gặp một kẻ ngốc như vậy nữa chứ?
Cho nên ả vờ đồng ý cho Kiến Sầu Tiếp Thiên Đài ấn, kì thực đã động tay động chân lên đó từ lâu rồi.
Chỉ cần Kiến Sầu vừa chạm vào nhất định sẽ phải rụt tay về. Lúc đó ả bồi thêm một đòn nặng, nếu may mắn sẽ có thể làm Kiến Sầu bị thương nặng, dù không may mắn như vậy cũng nhất định có thể mang Tiếp Thiên Đài ấn chạy thoát ra ngoài.
Trong lòng gẩy bàn tính lách cách, nhưng thực ra chỉ có một chớp mắt.
Sau khi mấy luồng khí lạnh sắc bén như kiếm phát ra, Cố Thanh Mi vô thức giật tay lại.
Giật!
Không giật được!
Tiếp Thiên Đài ấn to bằng bàn tay đã không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu nữa mà giống hệt một tảng băng màu lam đậm, khí lạnh nhói tay.
Nhưng ngón tay Kiến Sầu đặt trên đó lại vẫn vững vàng, không thấy di động một chút nào.
Sao có thể thế được?
Cố Thanh Mi thấy thế, có cảm thấy như bị một người vung búa đập thẳng vào đầu.
Huyền Băng Thứ ả mới tu luyện không lâu nhưng do bản thân đạo ấn cao minh, dù tu vi của ả còn thấp cũng có thể vô thanh vô tức đánh cho đối thủ trở tay không kịp, vứt mũ quăng giáp.
Trước giờ chiêu này lần nào cũng hiệu nghiệm, tại sao hôm nay lại mất thiêng?
Ả đâu biết rằng thế mạnh rõ rệt nhất của Kiến Sầu chính là luyện thể, càng không cần phải nói phương pháp luyện thể Nhân Khí của nàng đã lên đến tầng thứ năm.
Dùng Huyền Băng Thứ tấn công nàng?
Đá vào thép tấm à?
Hoa văn màu đen tuyền trên xương xuyên qua người ra ngoài, gần như khí lạnh vừa ngưng tụ thành Huyền Băng Thứ đã lập tức bị bẻ nát.
Ầm!
Cố Thanh Mi cực kì kinh hãi, còn chưa kịp suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã cảm thấy từ Tiếp Thiên Đài ấn truyền đến một sức mạnh mãnh liệt.
Không xong!
Bị tính toán rồi!
Cố Thanh Mi giận dữ trong lòng, vội vàng dựng thanh kiếm băng trong tay lên, không ngờ lại đâm ra một con rồng băng hung hãn lao về phía Kiến Sầu từ khoảng cách quá gần này.
”Chết đi!”
Trong hai năm đột phá trúc cơ, kết xuất kim đan, sau lưng lại có Côn Ngô mạnh mẽ làm chỗ dựa.
Mỗi một đạo ấn Cố Thanh Mi tu hành đều có thể nói là được chọn lựa kĩ lưỡng.
Đặc biệt là Băng Long Kiếm đâm ra trong tình thế cấp bách này lại có uy lực hơn hẳn lúc thường.
Mũi kiếm băng phát ra ánh sáng như tuyết, khí lạnh vô cùng vô tận tuôn ra, ngưng kết thành một con rồng băng khổng lồ.
Sừng rồng tinh xảo, thân rồng trong suốt như lưu li, dưới ánh sáng nhờ nhờ của Mê Vụ Thiên không ngờ lại có cảm giác như phát sáng rực rỡ.
Một con rồng băng thật đẹp, thật lạnh!
Lúc này vô số người đã nín thở.
Khoảng cách giữa Kiến Sầu và Cố Thanh Mi ngắn ngủi thế nào?
Rồng băng vừa xuất hiện đã lao thẳng về phía Kiến Sầu như muốn nghiền nát nàng.
Một tay Kiến Sầu cầm búa bác trên vai, tay kia lại đang đặt trên Tiếp Thiên Đài ấn, dù có nhânh tay vung búa cũng không thể phát huy uy lực của chiếc búa dài một trượng trong không gian chật chội này.
Chỉ sợ ngay cả chính bản thân Cố Thanh Mi cũng không ngờ một kiếm trong tình thế cấp bách của mình lại có hiệu quả tốt như vậy.
Trong lòng ả cực kì đắc ý.
Tay ả dùng sức định giật Tiếp Thiên Đài ấn về trong lúc con rồng băng lao vào Kiến Sầu.
Tuy nhiên vẫn không hề nhúc nhích như cũ.
Đôi mắt bình tĩnh của Kiến Sầu chỉ xuất hiện một thoáng ngạc nhiên, như một đám mây bay qua phía chân trời.
Trong nháy mắt, rồng băng đã đến trước mặt nàng, lao thẳng vào người nàng.
Thời gian đột nhiên dừng lại.
Không còn âm thanh, chỉ còn một hình ảnh tĩnh.
Mái tóc Kiến Sầu đang buông xuống đột nhiên tung bay, phất qua cái cằm nhọn của nàng.
Ầm!
Phá vỡ sự yên tĩnh đến ngạt thở này là một đóa sen băng vừa hiện ra.
Trong lúc sắp trung đòn đến nơi, trong lúc muốn tránh cũng không tránh được...
Một đóa hoa sen màu xanh lam to ba thước do băng nhận quyện vào nhau mà thành, còn có những phong nhận như sợi tơ màu đen tuyền len lỏi trong đó, tăng thêm vài phần khí tức đáng sợ cho đóa sen băng này.
”Cái gì?”
Cố Thanh Mi lập tức kêu một tiếng sợ hãi.
Keng!
Chính giữa đóa hoa sen màu xanh lam, một vệt kiếm quang sáng lên chói mắt.
Kiếm ngâm!
Kiếm vang!
Như bảo kiếm xuất thế, cả thiên hạ phải nghe thấy âm thanh của nó!
Âm thanh của nàng.
Kiếm băng chống lại rồng băng.
Xẹt!
Một tiếng vang nhỏ!
Khoảng cách quá gần, va chạm kịch liệt làm mọi người hoàn toàn không phản ứng kịp.
Trong lúc này, thanh kiếm băng to lớn đã đâm thẳng vào đầu rồng băng, xuyên qua cả thân thể rồng băng.
Cuồng phong cũng lập tức nổi lên.
Cuồng phong đến từ khiếu huyệt các nơi trên thân thể Kiến Sầu.
Con rồng băng to lớn đang gầm thét dương oai bị một kiếm của Kiến Sầu đâm xuyên qua, thêm một trận cuồng phong cuốn đến, sau nháy mắt đã vỡ tung thanh từng mảnh.
Rắc rắc rắc...
Vô số vết nứt xuất hiện trên người rồng băng, bắt đầu từ phần đầu, con rồng băng bị phá tan trong chớp mắt như nước lũ cuốn qua thôn trang, chỉ còn lại cảnh tượng hoang tàn.
Ầm ầm!
Rồng băng hoàn toàn sụp đổ.
Vô số vụn băng trong suốt nổ tung, bay khắp trời đất.
Sức ép kinh hoàng cuống bay Cố Thanh Mi đang yếu ớt, ả không cầm được Tiếp Thiên Đài ấn nữa, bay thẳng về phía sau giống như những vụn băng đó.
Ngay lúc ngón tay ả rời khỏi Tiếp Thiên Đài ấn, linh lực của Kiến Sầu đã tràn tới, lớp huyền băng lập tức vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ rơi xuống đất để lộ ra hình dạng ban đầu của Tiếp Thiên Đài ấn.
Kiến Sầu tiện tay đeo chiếc Tiếp Thiên Đài ấn này vào bên hông. Mười chiếc!
Nhưng Kiến Sầu không nhìn chuỗi Tiếp Thiên Đài ấn cái nào, chỉ nhìn về phía Cố Thanh Mi đang bị hất bay lên cao.
Cố Thanh Mi bị đánh văng ra không hề chống lại quán tính này mà trong nháy mắt đã có quyết định.
Đã không tranh được, chẳng thà tráng sĩ chặt tay, dứt khoát bỏ Tiếp Thiên Đài ấn đó.
Mê Vụ Thiên rộng lớn như thế, tất phải còn những mục tiêu khác cho mình đi săn.
Nghĩ đến đây, ả lăng không rút ra một ấn phù dán lên trên người mình.
Lập tức có một ngọn linh hỏa màu xanh từ ấn phù bốc lên, sau đó một cơn lốc thổi tới nâng thân thể Cố Thanh Mi lên, mượn sức ép sau khi rồng băng bị Kiến Sầu phá vỡ bay đi xa hơn.
Ả như hóa thành một làn gió mát, thoáng cái dã đi xa.
”Kiến Sầu Nhai Sơn? Sao có thể làm khó dễ được ta?”
Giọng nói vốn trong trẻo bây giờ mang theo vài phần oán hận trử nên vặn vẹo méo mó.
Tính toán không thành, cuối cùng vẫn mất một Tiếp Thiên Đài ấn. Cố Thanh Mi căm hận đến phát điên.
Cảm giác này giống hệt lúc ở trong Sát Hồng Tiểu Giới. Mỗi khi ả cho rằng mình sắp thành công, sẽ luôn có người nhảy ra cho ả một cái tát, dùng hành động nói với ả: Ngươi mà cũng xứng hay sao?
Mỗi khi ả cho rằng mình đã sử dụng tuyệt chiêu, đối thủ nhất định không thể nào ứng phó, cũng luôn có một người nhảy ra, từng chiêu từng thức phá giải đòn tấn công của ả.
Đều là nó!
Đều là nó!
Đáy mắt tràn ngập oán độc, Cố Thanh Mi căm hận nói giữa màn sương mù:“Mói thù cướp Tiếp Thiên Đài ấn của ta, lần sau phải trả lại gấp đôi!”
Ơ?
Trả lại gấp đôi?
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Kiến Sầu hơi kinh ngạc.
Đã được trả lại gấp đôi, thân là một con bạc chính tông, lúc này làm sao có thể không tăng số vốn cho vay lên?
Hơn nữa...
Không thể làm khó dễ gì được ngươi?
Ám quang chợt lóe trong mắt, nàng chậm rãi bỏ chiếc búa trên vai xuống, đưa mắt nhìn một cái.
Sau đạo ấn Phách Không Trảm đơn giản nhất ban đầu, khi những vết han gỉ rơi xuống, không ngờ trên Quỷ Phủ lại xuất hiện mấy chấm tròn màu đỏ thẫm như máu, chắc hẳn chính là đạo ấn thiên phú của pháp khí này.
Bây giờ rõ ràng không phải lúc nghiên cứu.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve trên thân búa, một làn sáng màu vàng kim mơ hồ lướt theo sau.
Rõ ràng Quỷ Phủ vừa trải qua một lần lột xác.
Vừa rồi lúc ánh vàng tỏa ra rực rỡ, Kiến Sầu đã biết điều này.
Không biết...
Quỷ Phủ màu vàng kim dùng Phách Không Trảm sẽ thế nào?
Kiến Sầu lắc lắc cổ tay, nhìn về phía Cố Thanh Mi chỉ còn lại một bóng dáng mờ nhạt.
Sau đó...
Đưa tay lên cao, vung về phía trước.
Không phải vung búa chém mà là ném cả cây búa đi.
Vù!
Ngay cả không khí xung quanh cũng chấn động không ngừng khi Kiến Sầu ném búa ra.
Chiếc búa bay cực nhanh, ngay cả chính bản thân Kiến Sầu cũng hoàn toàn bất ngờ.
Thậm chí có thể nói đó không còn là một chiếc búa nữa mà chính là một tia chớp màu vàng kim.
”Để lại cho Cố sư muội một Tiếp Thiên Đài ấn chính là hảo ý của ta, Cố sư muội đã không cảm kích thì cũng nên để lại nốt chiếc thứ hai đi!”
Chiếc búa vốn màu đen hóa thành một vệt sáng vàng sắc bén, sau khi rời khỏi tay Kiến Sầu, đạo ấn trên thân búa nhanh chóng sáng lên như được thắp sáng bằng máu tươi.
Ánh vàng rực rỡ phát ra từ trên thân búa.
Quá nhanh, nhanh đến mức chính Kiến Sầu cũng không phản ứng kịp.
Tia chớp vàng kim gần như vừa rời tay Kiến Sầu đã bay đến sau lưng bóng người nhạt nhòa xa xa.
Tốc độ quá nhanh mang theo uy thế đáng sợ.
Đứng từ chỗ Kiến Sầu chỉ thấy tia chớp màu vàng kim đánh thẳng vào ngọn lửa màu xanh từ ấn phù đang không ngừng đưa Cố Thanh Mi bay về phía trước.
Ngọn linh hỏa màu xanh tắt phụt như sao băng nổ tung.
Ầm!
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiếc Tiếp Thiên Đài ấn đeo bên hông Cố Thanh Mi không ngờ cũng vỡ vụn.
Tiếp Thiên Đài ấn vốn do một tòa Tiếp Thiên Đài hóa thành, lúc bị vỡ liền hiện ra bản thể khổng lồ.
Tiếp Thiên Đài to lớn cao ba mươi trượng vỡ tan, biến thành vô số mảnh vỡ ầm ầm rơi xuống.
Tất cả mọi người dưới chân núi Côn Ngô nhìn thấy cảnh này đều câm nín.
Đó là Tiếp Thiên Đài của tiểu hội Tả Tam Thiên!
Chỉ một nhát búa!
Vỡ nát!
Sức tấn công đáng sợ đến mức nào?
Thanh Quỷ Phủ này còn đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng.
Cố Thanh Mi đeo Tiếp Thiên Đài ấn lúc này nằm ở trung tâm của vụ nổ, lại bị Quỷ Phủ chém một nhát cực mạnh, gần như lập tức đập thẳng xuống đất như một tảng đá.
Lúc này vô số mảnh vỡ to lớn xung quanh ả cũng rơi xuống theo.
Ầm ầm ầm ầm!
Khung cảnh cực kì hỗn loạn, Cố Thanh Mi vừa mới khẩu xuất cuồng ngôn chưa được hai hai thở đã bị chôn dưới vô số tảng đá lớn.
Vù!
Tiếng gió ập đến!
Sau khi đánh trúng Cố Thanh Mi, tia chớp vàng kim gần như reo lên một tiếng vui sướng, vẽ ra một hình cung hoàn hảo phía chân trời rồi bay về trong tay Kiến Sầu.
Pặp!
Cán búa bay về trong tay Kiến Sầu, được nàng nắm chặt lấy.
Cảm giác rung động trên Quỷ Phủ to lớn lúc này mới dần dần tiêu tan.
Hình vẽ vạn quỷ như máu sôi, nóng bỏng.
Ánh mắt Kiến Sầu nhìn Quỷ Phủ cũng như bị đốt cháy.
Một cảm giác tâm ý tương liên khó tả truyền đến.
Trái tim nàng cũng hơi nóng bỏng...
Tim đập như nổi trống.
Mười năm mài một kiếm, hôm nay thử một lần.
Nàng biết sự vui sướng của nó khi lại thấy mặt trời, cũng biết quyết tâm và dã tâm phá tan hết thảy của nó.
Trong tay nàng không nắm kiếm, lại còn hơn kiếm!
Hào khí cuồn cuộn.
Kiến Sầu để mặc tâm tình này rong ruổi trong thân thể nàng, ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
Trong sương mù mênh mang, đá vụn xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Cố Thanh Mi đã hôn mê, khí tức của ả đột nhiên biến mất.
Cố Thanh Mi bị loại.
Trên con mắt trụ được Kiến Sầu cất trong tay áo, ánh sáng màu xám từ ngoài mặt phát ra, chiếu vào bức tranh treo trên tường chính giữa mộ mắt cá.
Đồng thời âm thanh không hề có tình cảm của cá thờn bơn cũng vang lên.
”Ngay từ đầu ngươi đã không định để cô ta mang đi chiếc ấn thứ hai...”
”Thế à?”
Nụ cười hời hợt lộ ra bên môi Kiến Sầu, nàng quay lại nhìn một cái.
Người phụ nữ xinh xắn tay nâng viên châu mẫu lớn đứng bên bờ biển, đường nét hết sức dịu dàng, lộ ra tình yêu tràn ngập.
Ánh sáng màu xám từ mắt trụ bắn ra từ từ biến mất trong tranh vẽ.
Tất cả khô diệp đằng đã biến mất, hóa thành những vũng chất lỏng khó coi trên mặt đất, nhanh chóng bị mộ mắt cá hút vào, biến mất.
Cá thờn bơn cất tiếng xa xăm: “Tâm tư tinh tế, cố ý chỉ đòi một Tiếp Thiên Đài ấn, biết rõ nếu cô ta còn sống nhất định sẽ hạ thủ với gã cầm bàn tính vàng cho nên mở cửa cho gã chạy trước. Đối với người ngoài, tất cả những việc làm của ngươi đều có lí, đối với cô ả ngu ngốc đáng thương kia, đây là hi vọng giả dối ngươi vẽ ra cho cô ta, để cô ta quyết tâm gài bẫy ngươi, vì thế ngươi có thể ra tay một cách danh chính ngôn thuận. Dù cô ta là người Côn Ngô, ngươi là người Nhai Sơn, cũng không có người nào dám nói ngươi đã làm việc gì sai. Chặn họng Côn Ngô, bảo vệ quan hệ Côn Ngô Nhai Sơn, báo thù hận của mình, còn cứu được Tiền Khuyết, lấy được Tiếp Thiên Đài ấn. Một mũi tên năm con chim, đúng là diệu kế! Loài người các ngươi thật thú vị!”
Kiến Sầu nhìn bức tranh, trước mắt có vô số hư ảnh lướt qua.
Đó là một bóng người xinh đẹp nhạt nhòa trong sương mù, tay cầm trường kiếm, kiếm khí như cầu vồng từ trên cao chém xuống, một kiếm chém chết cá thờn bơn vừa tàn sát toàn bộ một làng chài bên bờ biển, khoét mất con mắt còn lại của nó, chém cái đầu to lớn của nó, rửa sạch mình nó ném xuống biển.
Bàn tay trắng muốt ddwa ra vẽ một vòng trên biển.
Thế là nham thạch nóng chảy từ đáy biển phun lên, núi lửa bùng nổ đun sôi cả vùng nước biển trong vòng tròn này, thân cá thờn bơn biến thành màu trắng.
Cả vùng biển thơm nức mùi canh cá.
”Đun biển nấu cá, thật đẹp thật hay! Đúng là sảng khoái!”
Dường như có tiếng cười to từ trong hình ảnh này truyền đến.
Bóng người màu xanh lục đưa bàn tay trắng muốt cầm chiếc bát ngọc xuống múc “canh cá” bên dưới rồi ngẩng đầu uống cạn.
”Con cá ngốc nhà ngươi và lão tổ ta đã có duyên ăn uống, nay ta dựng một tòa điện Ngư Cốt làm mộ mắt cá cho ngươi, vĩnh viễn trấn tà phách ác phách, mãi mãi không được siêu sinh!”
Ầm!
Cái đầu cá bên biển bị ném vào một vùng sương mù, ầm ầm rơi xuống đất.
Con mắt trụ quý giá bị nàng ném đi như đồ bỏ, chui thẳng vào sâu bên trong cái đầu cá.
Bóng người mặc y phục màu xanh lá một bước lên trời biến mất vô tung.
Hình ảnh hiện lên trước mắt Kiến Sầu cũng biến mất như mây tan mưa tạnh.
Âm thanh của cá thờn bơn cũng dần dần đi xa: “Kẻ lưu lạc, mắt trụ tặng cho ngươi, chớ quấy rầy sự thanh tịnh của ta nữa“.
Kẻ lưu lạc chân trời?
Kiến Sầu đưa tay ra, con ămts cá rơi vào trong tay nàng, ánh sáng đã thu lại hết.
Chí bảo có thể nhìn thấu thời gian.
Nàng chậm rãi từ trong mộ mắt cá bước ra, lúc nhìn thấy dòng chữ “Mong chôn hết thất tình lục dục trong thiên hạ, khiến tu sĩ chúng ta đều thành đại đạo”, tâm tình nàng vô cùng phức tạp.
Có điều...
Thất tình lục dục thì có gì không tốt?
Có lẽ là nàng còn chưa nhìn ra.
Kiến Sầu vẫn giẫm lên những bậc thềm như trước, một bước, hai bước, ba bước.
Cửa mộ mắt cá sau lưng nàng chậm rãi hạ xuống, ầm ầm khép lại không còn mở ra nữa.
Trong sương mù trắng mờ, một vệt ánh sáng xanh lấp lánh chậm rãi bay đến, từ trên cao chiếu xuống người nàng như lần trước chiếu xuống người Hạ Hầu Xá, như là một cột sáng thông với trời cao.
Quỷ Phủ nóng bỏng dần dần nguội đi.
Nàng đứng đó ngẩng đầu lên, đã có thể nhìn thấy rõ hình dáng đỉnh núi chính Côn Ngô.
Âm thanh cổ xưa lạnh lùng vang vọng cả Mê Vụ Thiên.
Người thứ chín giành được mười Tiếp Thiên Đài ấn trong vòng thứ nhất, Kiến Sầu Nhai Sơn, được phép qua cửa“.
Đây đâu phải mượn?
Rõ ràng là cướp!
Cố Thanh Mi quả thực không thể tin được người đứng trước mặt mình là đại sư tỷ Nhai Sơn, tại sao đại sư tỷ Nhai Sơn dám vô sỉ như thế?
Ả run rẩy ngày càng kịch liệt, cắn chặt khớp hàm, lộ ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nhưng trong lòng lại đang đấu tranh tư tưởng.
Cho mượn là có đi không có về.
Không cho mượn...
Vừa rồi bị kẹt trong ánh sáng của mắt cá, bọn chúng đều cho rằng Kiến Sầu đã quá xui xẻo, nhất định phải trải qua một hồi cực khổ.
Nhưng không ngờ bây giờ nàng đi ra mà lông tóc không tổn hại, thậm chí đáy mắt còn đầy thần quang, không những không bị thương mà hình như tu vi còn tăng thêm chút ít.
Không cho mượn?
Đó chính là một trận chiến!
Bởi vì lúc trước tấn công quầng sáng do mắt cá phát ra, Cố Thanh Mi đã bị thương nhẹ, lại tuyệt đối không ngờ Kiến Sầu đột nhiên từ trong đó thoát ra, lập tức xuất thủ khiến thương thế tăng thêm.
Đếm trên đầu ngón tay, vết thương lớn nhỏ cũng không ít.
Không ngờ ả lại xui xẻo như vậy.
Lúc này nếu liều mạng với Kiến Sầu, liệu ả có mấy phần cơ thắng?
Cố Thanh Mi đứng ở đó, hai mắt lấp lánh, vừa vùng vẫy vừa do dự, thật sự đau khổ đến cực điểm.
Kiến Sầu chỉ lạnh nhạt hỏi: “Đã suy nghĩ xong chưa?”
“...”
Nhất thời Cố Thanh Mi không nói được gì, ngón tay ả nắm chặt Tiếp Thiên Đài ấn bên hông, độ cong của ngón tay rất cứng nhắc, dường như cực kì không tình nguyện.
Bên kia Tiền Khuyết thấy động tác này của ả thì ngẩn ra một hồi lâu, cuối cùng thầm vỗ đùi cười to!
Mày kiêu ngạo nữa đi!
Mày càn rỡ nữa đi!
Mày đâm dao sau lưng người ta nữa đi!
Há hốc mồm chưa?
Ngớ người ra chưa?
Biết mình sai chưa?
Biết gặp phải hàng cứng chưa?
Muộn rồi!
Tiền Khuyết đã bắt đầu cuồng hoan trong lòng.
Cố Thanh Mi liếc mắt thấy vẻ mừng như điên của Tiền Khuyết, đáy mắt không khỏi lóe lên sát ý.
Ngón tay ả đã lấy Tiếp Thiên Đài ấn xuống.
Kiến Sầu thấy thế suy nghĩ một lát, tâm ý khẽ động, con mắt cá lúc trước đã được nàng nắm trong tay lập tức có một làn sáng chạy qua, cổng điện đang đóng chặt không ngờ lại mở ra.
Cuối cùng lại có ánh sáng chiếu vào trong mộ mắt cá u ám.
Tiền Khuyết hơi kinh ngạc.
”Đây là...”
Kiến Sầu nhìn hắn một cái: “Còn không mau đi?”
Mau đi?
Tiền Khuyết sửng sốt nhìn về phía Kiến Sầu, đầu óc không theo kịp sự thay đổi của tình hình.
Nhưng vừa nhìn Cố Thanh Mi đang bị khí cơ của Kiến Sầu khóa chặt, hắn lại lập tức hiểu ra: Mẹ ơi, Kiến Sầu chỉ mượn Cố Thanh Mi một Tiếp Thiên Đài ấn, Cố Thanh Mi vẫn còn lại một chiếc.
Kiến Sầu gom đủ mười Tiếp Thiên Đài ấn qua cửa, còn mình thì sao?
Mình vẫn còn có một chiếc.
”Mẹ nó chứ! Kiến Sầu tiên tử, ai lại làm thế?”
Vừa nghĩ như vậy, lông măng trên người Tiền Khuyết đã dựng đứng, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Còn không mau đi?
Đi?
Đi là đi thế nào?
Phải chạy chứ!
Dù Tiền Khuyết đã bị trọng thương nhưng lúc từ dưới đất bò lên động tác vẫn rất dứt khoát gọn gàng, đan dược dốc vào miệng như không cần tiền. Hắn bi phẫn rảo bước chạy: “Toi rồi! Toi rồi!”
Nói rồi không hề do dự bay thẳng lên trời.
Chiếc bàn tính vàng rách nát của hắn phát ra ánh vàng sáu thước đưa hắn bay thẳng lên bầu trời đầy sương trắng mịt mờ.
Hào quang của pháp bảo để lại một vệt sáng dài phía sau như sao băng.
Kiến Sầu vác búa trên vai, mỉm cười đưa mắt nhìn theo.
Tiếng cười thoải mái như đột nhiên được hồi sinh của Tiền Khuyết vang vọng cả Mê Vụ Thiên: “Ha ha ha ha, bố đi ra rồi! Bố đi ra rồi! Bọn tiểu tạp chủng kia, bố vẫn đi ra rồi! Đệ tử Côn Ngô Cố Thanh Mi không biết xấu hổ, ra tay với đồng đội, ra tay với đại sư tỷ Nhai Sơn, không biết xấu hổ! Ơn cứu mạng của Kiến Sầu tiên tử, Tiền Khuyết suốt đời khó quên, ngày sau nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp! Tiền mỗ đi trước một bước! Ha ha ha...”
Biến mất không còn tăm tích.
Có điều những lời này lại làm tất cả mọi người đang ngẩng đầu xem dưới chân núi đều sửng sốt.
Lúc trước đội của Kiến Sầu đi vào mộ mắt cá liền không nhìn thấy gì nữa, mọi người đều tập trung xem các đội khác. Ai ngờ người trong Mê Vụ Thiên đã càng ngày càng, mộ mắt cá lại còn không có một chút động tĩnh nào.
Đến tận lúc vừa rồi, mấy bóng người bay ra khỏi Mê Vụ Thiên trong tình trạng chật vật, đập thẳng xuống đất ngất đi, mọi người mới biết trong mộ mắt cá nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Quả nhiên chỉ một lát sau, cánh cửa dữ tợn đóng chặt đã mở ra.
Có điều những lời “Mạnh Tây Châu” nói là có ý gì?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Đệ tử Côn Ngô Cố Thanh Mi không biết xấu hổ? Ra tay với đồng đội? Ra tay với đại sư tỷ Nhai Sơn?
Sao có thể như vậy được?
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Trên màn chắn, đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu và Cố Thanh Mi Côn Ngô mặt mũi tái nhợt đang đứng mặt đối mặt.
Quả nhiên đã đối đầu thật!
Khi Tiền Khuyết bay ra ngoài, sức chú ý của tất cả mọi người toàn bộ chuyển tới mộ mắt cá.
Thấy Tiền Khuyết đã chạy mất, Cố Thanh Mi thầm hận nghiến răng nghiến lợi.
Kiến Sầu cũng thoáng nhìn cửa điện mở rộng, đáy mắt có ánh sáng nhạt thoáng qua, thấy Cố Thanh Mi vẫn nắm chặt Tiếp Thiên Đài ấn không nỡ đưa ra, nàng chỉ cười một tiếng: “Cố sư muội!”
Tiếng cười của nàng gọi sức chú ý của Cố Thanh Mi quay về.
Ngón tay nắm chặt Tiếp Thiên Đài ấn, ánh mắt ả quay lại trên người Kiến Sầu, nghiến răng nghiến lợi: “Cậy thế bắt nạt người khác, hùng hổ dọa người, đó là tác phong của Nhai Sơn ngươi sao?”
”Đương nhiên không phải“.
Kiến Sầu mỉm cười, cực kì bình thản.
”Đây là tác phong của Cố sư muội, thân là đệ tử Côn Ngô!”
”Ngươi!”
Cố Thanh Mi tức giận trừng mắt.
Đuôi lông mày thanh mảnh của Kiến Sầu lạnh lùng nhướng lên: “Tiếp Thiên Đài ấn!”
Cho mượn hay không?
”Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh, Cố Thanh Mi như đã đấu tranh tư tưởng xong, tháo Tiếp Thiên Đài ấn ra đưa về phía trước: “Chỉ là một chiếc Tiếp Thiên Đài ấn thôi mà!”
Bây giờ lại có vẻ hào phóng rồi.
Kiến Sầu đưa tay ra định cầm lấy Tiếp Thiên Đài ấn từ trong tay Cố Thanh Mi.
Nhưng lúc đầu ngón tay nàng chạm vào Tiếp Thiên Đài ấn màu xám đen, một cảm giác cực kì lạnh lẽo lập tức từ Tiếp Thiên Đài ấn truyền ra.
Quả nhiên có gian trá!
Kiến Sầu thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười như vừa thực hiện được ý đồ trên mặt Cố Thanh Mi.
”Muốn mượn Tiếp Thiên Đài ấn? Mơ tưởng hão huyền!”
Ngón tay ả điểm liền ba cái lên Tiếp Thiên Đài ấn, lập tức có một lớp băng lạnh màu lam đậm bao trùm lên đó.
Khí lạnh biến hóa, lập tức như kiếm sắc đâm tới.
Cố Thanh Mi tính toán rất rõ ràng.
Kiến Sầu ngàn vạn lần không nên, không nên giúp Tiền Khuyết mở cửa, không nên để ả nhìn thấy một tia hi vọng.
Lúc trước sở dĩ không thể không thoả hiệp chính là vì không gian chật hẹp, mình không thể đánh lại Kiến Sầu, trốn cũng không chỗ chỗ mà trốn. Nhưng bây giờ Kiến Sầu lại tự tay phá vỡ không gian kín này.
Đúng là cơ hội tốt trăm ngàn năm cũng cầu không được, bao giờ mới gặp một kẻ ngốc như vậy nữa chứ?
Cho nên ả vờ đồng ý cho Kiến Sầu Tiếp Thiên Đài ấn, kì thực đã động tay động chân lên đó từ lâu rồi.
Chỉ cần Kiến Sầu vừa chạm vào nhất định sẽ phải rụt tay về. Lúc đó ả bồi thêm một đòn nặng, nếu may mắn sẽ có thể làm Kiến Sầu bị thương nặng, dù không may mắn như vậy cũng nhất định có thể mang Tiếp Thiên Đài ấn chạy thoát ra ngoài.
Trong lòng gẩy bàn tính lách cách, nhưng thực ra chỉ có một chớp mắt.
Sau khi mấy luồng khí lạnh sắc bén như kiếm phát ra, Cố Thanh Mi vô thức giật tay lại.
Giật!
Không giật được!
Tiếp Thiên Đài ấn to bằng bàn tay đã không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu nữa mà giống hệt một tảng băng màu lam đậm, khí lạnh nhói tay.
Nhưng ngón tay Kiến Sầu đặt trên đó lại vẫn vững vàng, không thấy di động một chút nào.
Sao có thể thế được?
Cố Thanh Mi thấy thế, có cảm thấy như bị một người vung búa đập thẳng vào đầu.
Huyền Băng Thứ ả mới tu luyện không lâu nhưng do bản thân đạo ấn cao minh, dù tu vi của ả còn thấp cũng có thể vô thanh vô tức đánh cho đối thủ trở tay không kịp, vứt mũ quăng giáp.
Trước giờ chiêu này lần nào cũng hiệu nghiệm, tại sao hôm nay lại mất thiêng?
Ả đâu biết rằng thế mạnh rõ rệt nhất của Kiến Sầu chính là luyện thể, càng không cần phải nói phương pháp luyện thể Nhân Khí của nàng đã lên đến tầng thứ năm.
Dùng Huyền Băng Thứ tấn công nàng?
Đá vào thép tấm à?
Hoa văn màu đen tuyền trên xương xuyên qua người ra ngoài, gần như khí lạnh vừa ngưng tụ thành Huyền Băng Thứ đã lập tức bị bẻ nát.
Ầm!
Cố Thanh Mi cực kì kinh hãi, còn chưa kịp suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã cảm thấy từ Tiếp Thiên Đài ấn truyền đến một sức mạnh mãnh liệt.
Không xong!
Bị tính toán rồi!
Cố Thanh Mi giận dữ trong lòng, vội vàng dựng thanh kiếm băng trong tay lên, không ngờ lại đâm ra một con rồng băng hung hãn lao về phía Kiến Sầu từ khoảng cách quá gần này.
”Chết đi!”
Trong hai năm đột phá trúc cơ, kết xuất kim đan, sau lưng lại có Côn Ngô mạnh mẽ làm chỗ dựa.
Mỗi một đạo ấn Cố Thanh Mi tu hành đều có thể nói là được chọn lựa kĩ lưỡng.
Đặc biệt là Băng Long Kiếm đâm ra trong tình thế cấp bách này lại có uy lực hơn hẳn lúc thường.
Mũi kiếm băng phát ra ánh sáng như tuyết, khí lạnh vô cùng vô tận tuôn ra, ngưng kết thành một con rồng băng khổng lồ.
Sừng rồng tinh xảo, thân rồng trong suốt như lưu li, dưới ánh sáng nhờ nhờ của Mê Vụ Thiên không ngờ lại có cảm giác như phát sáng rực rỡ.
Một con rồng băng thật đẹp, thật lạnh!
Lúc này vô số người đã nín thở.
Khoảng cách giữa Kiến Sầu và Cố Thanh Mi ngắn ngủi thế nào?
Rồng băng vừa xuất hiện đã lao thẳng về phía Kiến Sầu như muốn nghiền nát nàng.
Một tay Kiến Sầu cầm búa bác trên vai, tay kia lại đang đặt trên Tiếp Thiên Đài ấn, dù có nhânh tay vung búa cũng không thể phát huy uy lực của chiếc búa dài một trượng trong không gian chật chội này.
Chỉ sợ ngay cả chính bản thân Cố Thanh Mi cũng không ngờ một kiếm trong tình thế cấp bách của mình lại có hiệu quả tốt như vậy.
Trong lòng ả cực kì đắc ý.
Tay ả dùng sức định giật Tiếp Thiên Đài ấn về trong lúc con rồng băng lao vào Kiến Sầu.
Tuy nhiên vẫn không hề nhúc nhích như cũ.
Đôi mắt bình tĩnh của Kiến Sầu chỉ xuất hiện một thoáng ngạc nhiên, như một đám mây bay qua phía chân trời.
Trong nháy mắt, rồng băng đã đến trước mặt nàng, lao thẳng vào người nàng.
Thời gian đột nhiên dừng lại.
Không còn âm thanh, chỉ còn một hình ảnh tĩnh.
Mái tóc Kiến Sầu đang buông xuống đột nhiên tung bay, phất qua cái cằm nhọn của nàng.
Ầm!
Phá vỡ sự yên tĩnh đến ngạt thở này là một đóa sen băng vừa hiện ra.
Trong lúc sắp trung đòn đến nơi, trong lúc muốn tránh cũng không tránh được...
Một đóa hoa sen màu xanh lam to ba thước do băng nhận quyện vào nhau mà thành, còn có những phong nhận như sợi tơ màu đen tuyền len lỏi trong đó, tăng thêm vài phần khí tức đáng sợ cho đóa sen băng này.
”Cái gì?”
Cố Thanh Mi lập tức kêu một tiếng sợ hãi.
Keng!
Chính giữa đóa hoa sen màu xanh lam, một vệt kiếm quang sáng lên chói mắt.
Kiếm ngâm!
Kiếm vang!
Như bảo kiếm xuất thế, cả thiên hạ phải nghe thấy âm thanh của nó!
Âm thanh của nàng.
Kiếm băng chống lại rồng băng.
Xẹt!
Một tiếng vang nhỏ!
Khoảng cách quá gần, va chạm kịch liệt làm mọi người hoàn toàn không phản ứng kịp.
Trong lúc này, thanh kiếm băng to lớn đã đâm thẳng vào đầu rồng băng, xuyên qua cả thân thể rồng băng.
Cuồng phong cũng lập tức nổi lên.
Cuồng phong đến từ khiếu huyệt các nơi trên thân thể Kiến Sầu.
Con rồng băng to lớn đang gầm thét dương oai bị một kiếm của Kiến Sầu đâm xuyên qua, thêm một trận cuồng phong cuốn đến, sau nháy mắt đã vỡ tung thanh từng mảnh.
Rắc rắc rắc...
Vô số vết nứt xuất hiện trên người rồng băng, bắt đầu từ phần đầu, con rồng băng bị phá tan trong chớp mắt như nước lũ cuốn qua thôn trang, chỉ còn lại cảnh tượng hoang tàn.
Ầm ầm!
Rồng băng hoàn toàn sụp đổ.
Vô số vụn băng trong suốt nổ tung, bay khắp trời đất.
Sức ép kinh hoàng cuống bay Cố Thanh Mi đang yếu ớt, ả không cầm được Tiếp Thiên Đài ấn nữa, bay thẳng về phía sau giống như những vụn băng đó.
Ngay lúc ngón tay ả rời khỏi Tiếp Thiên Đài ấn, linh lực của Kiến Sầu đã tràn tới, lớp huyền băng lập tức vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ rơi xuống đất để lộ ra hình dạng ban đầu của Tiếp Thiên Đài ấn.
Kiến Sầu tiện tay đeo chiếc Tiếp Thiên Đài ấn này vào bên hông. Mười chiếc!
Nhưng Kiến Sầu không nhìn chuỗi Tiếp Thiên Đài ấn cái nào, chỉ nhìn về phía Cố Thanh Mi đang bị hất bay lên cao.
Cố Thanh Mi bị đánh văng ra không hề chống lại quán tính này mà trong nháy mắt đã có quyết định.
Đã không tranh được, chẳng thà tráng sĩ chặt tay, dứt khoát bỏ Tiếp Thiên Đài ấn đó.
Mê Vụ Thiên rộng lớn như thế, tất phải còn những mục tiêu khác cho mình đi săn.
Nghĩ đến đây, ả lăng không rút ra một ấn phù dán lên trên người mình.
Lập tức có một ngọn linh hỏa màu xanh từ ấn phù bốc lên, sau đó một cơn lốc thổi tới nâng thân thể Cố Thanh Mi lên, mượn sức ép sau khi rồng băng bị Kiến Sầu phá vỡ bay đi xa hơn.
Ả như hóa thành một làn gió mát, thoáng cái dã đi xa.
”Kiến Sầu Nhai Sơn? Sao có thể làm khó dễ được ta?”
Giọng nói vốn trong trẻo bây giờ mang theo vài phần oán hận trử nên vặn vẹo méo mó.
Tính toán không thành, cuối cùng vẫn mất một Tiếp Thiên Đài ấn. Cố Thanh Mi căm hận đến phát điên.
Cảm giác này giống hệt lúc ở trong Sát Hồng Tiểu Giới. Mỗi khi ả cho rằng mình sắp thành công, sẽ luôn có người nhảy ra cho ả một cái tát, dùng hành động nói với ả: Ngươi mà cũng xứng hay sao?
Mỗi khi ả cho rằng mình đã sử dụng tuyệt chiêu, đối thủ nhất định không thể nào ứng phó, cũng luôn có một người nhảy ra, từng chiêu từng thức phá giải đòn tấn công của ả.
Đều là nó!
Đều là nó!
Đáy mắt tràn ngập oán độc, Cố Thanh Mi căm hận nói giữa màn sương mù:“Mói thù cướp Tiếp Thiên Đài ấn của ta, lần sau phải trả lại gấp đôi!”
Ơ?
Trả lại gấp đôi?
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Kiến Sầu hơi kinh ngạc.
Đã được trả lại gấp đôi, thân là một con bạc chính tông, lúc này làm sao có thể không tăng số vốn cho vay lên?
Hơn nữa...
Không thể làm khó dễ gì được ngươi?
Ám quang chợt lóe trong mắt, nàng chậm rãi bỏ chiếc búa trên vai xuống, đưa mắt nhìn một cái.
Sau đạo ấn Phách Không Trảm đơn giản nhất ban đầu, khi những vết han gỉ rơi xuống, không ngờ trên Quỷ Phủ lại xuất hiện mấy chấm tròn màu đỏ thẫm như máu, chắc hẳn chính là đạo ấn thiên phú của pháp khí này.
Bây giờ rõ ràng không phải lúc nghiên cứu.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve trên thân búa, một làn sáng màu vàng kim mơ hồ lướt theo sau.
Rõ ràng Quỷ Phủ vừa trải qua một lần lột xác.
Vừa rồi lúc ánh vàng tỏa ra rực rỡ, Kiến Sầu đã biết điều này.
Không biết...
Quỷ Phủ màu vàng kim dùng Phách Không Trảm sẽ thế nào?
Kiến Sầu lắc lắc cổ tay, nhìn về phía Cố Thanh Mi chỉ còn lại một bóng dáng mờ nhạt.
Sau đó...
Đưa tay lên cao, vung về phía trước.
Không phải vung búa chém mà là ném cả cây búa đi.
Vù!
Ngay cả không khí xung quanh cũng chấn động không ngừng khi Kiến Sầu ném búa ra.
Chiếc búa bay cực nhanh, ngay cả chính bản thân Kiến Sầu cũng hoàn toàn bất ngờ.
Thậm chí có thể nói đó không còn là một chiếc búa nữa mà chính là một tia chớp màu vàng kim.
”Để lại cho Cố sư muội một Tiếp Thiên Đài ấn chính là hảo ý của ta, Cố sư muội đã không cảm kích thì cũng nên để lại nốt chiếc thứ hai đi!”
Chiếc búa vốn màu đen hóa thành một vệt sáng vàng sắc bén, sau khi rời khỏi tay Kiến Sầu, đạo ấn trên thân búa nhanh chóng sáng lên như được thắp sáng bằng máu tươi.
Ánh vàng rực rỡ phát ra từ trên thân búa.
Quá nhanh, nhanh đến mức chính Kiến Sầu cũng không phản ứng kịp.
Tia chớp vàng kim gần như vừa rời tay Kiến Sầu đã bay đến sau lưng bóng người nhạt nhòa xa xa.
Tốc độ quá nhanh mang theo uy thế đáng sợ.
Đứng từ chỗ Kiến Sầu chỉ thấy tia chớp màu vàng kim đánh thẳng vào ngọn lửa màu xanh từ ấn phù đang không ngừng đưa Cố Thanh Mi bay về phía trước.
Ngọn linh hỏa màu xanh tắt phụt như sao băng nổ tung.
Ầm!
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiếc Tiếp Thiên Đài ấn đeo bên hông Cố Thanh Mi không ngờ cũng vỡ vụn.
Tiếp Thiên Đài ấn vốn do một tòa Tiếp Thiên Đài hóa thành, lúc bị vỡ liền hiện ra bản thể khổng lồ.
Tiếp Thiên Đài to lớn cao ba mươi trượng vỡ tan, biến thành vô số mảnh vỡ ầm ầm rơi xuống.
Tất cả mọi người dưới chân núi Côn Ngô nhìn thấy cảnh này đều câm nín.
Đó là Tiếp Thiên Đài của tiểu hội Tả Tam Thiên!
Chỉ một nhát búa!
Vỡ nát!
Sức tấn công đáng sợ đến mức nào?
Thanh Quỷ Phủ này còn đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng.
Cố Thanh Mi đeo Tiếp Thiên Đài ấn lúc này nằm ở trung tâm của vụ nổ, lại bị Quỷ Phủ chém một nhát cực mạnh, gần như lập tức đập thẳng xuống đất như một tảng đá.
Lúc này vô số mảnh vỡ to lớn xung quanh ả cũng rơi xuống theo.
Ầm ầm ầm ầm!
Khung cảnh cực kì hỗn loạn, Cố Thanh Mi vừa mới khẩu xuất cuồng ngôn chưa được hai hai thở đã bị chôn dưới vô số tảng đá lớn.
Vù!
Tiếng gió ập đến!
Sau khi đánh trúng Cố Thanh Mi, tia chớp vàng kim gần như reo lên một tiếng vui sướng, vẽ ra một hình cung hoàn hảo phía chân trời rồi bay về trong tay Kiến Sầu.
Pặp!
Cán búa bay về trong tay Kiến Sầu, được nàng nắm chặt lấy.
Cảm giác rung động trên Quỷ Phủ to lớn lúc này mới dần dần tiêu tan.
Hình vẽ vạn quỷ như máu sôi, nóng bỏng.
Ánh mắt Kiến Sầu nhìn Quỷ Phủ cũng như bị đốt cháy.
Một cảm giác tâm ý tương liên khó tả truyền đến.
Trái tim nàng cũng hơi nóng bỏng...
Tim đập như nổi trống.
Mười năm mài một kiếm, hôm nay thử một lần.
Nàng biết sự vui sướng của nó khi lại thấy mặt trời, cũng biết quyết tâm và dã tâm phá tan hết thảy của nó.
Trong tay nàng không nắm kiếm, lại còn hơn kiếm!
Hào khí cuồn cuộn.
Kiến Sầu để mặc tâm tình này rong ruổi trong thân thể nàng, ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
Trong sương mù mênh mang, đá vụn xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Cố Thanh Mi đã hôn mê, khí tức của ả đột nhiên biến mất.
Cố Thanh Mi bị loại.
Trên con mắt trụ được Kiến Sầu cất trong tay áo, ánh sáng màu xám từ ngoài mặt phát ra, chiếu vào bức tranh treo trên tường chính giữa mộ mắt cá.
Đồng thời âm thanh không hề có tình cảm của cá thờn bơn cũng vang lên.
”Ngay từ đầu ngươi đã không định để cô ta mang đi chiếc ấn thứ hai...”
”Thế à?”
Nụ cười hời hợt lộ ra bên môi Kiến Sầu, nàng quay lại nhìn một cái.
Người phụ nữ xinh xắn tay nâng viên châu mẫu lớn đứng bên bờ biển, đường nét hết sức dịu dàng, lộ ra tình yêu tràn ngập.
Ánh sáng màu xám từ mắt trụ bắn ra từ từ biến mất trong tranh vẽ.
Tất cả khô diệp đằng đã biến mất, hóa thành những vũng chất lỏng khó coi trên mặt đất, nhanh chóng bị mộ mắt cá hút vào, biến mất.
Cá thờn bơn cất tiếng xa xăm: “Tâm tư tinh tế, cố ý chỉ đòi một Tiếp Thiên Đài ấn, biết rõ nếu cô ta còn sống nhất định sẽ hạ thủ với gã cầm bàn tính vàng cho nên mở cửa cho gã chạy trước. Đối với người ngoài, tất cả những việc làm của ngươi đều có lí, đối với cô ả ngu ngốc đáng thương kia, đây là hi vọng giả dối ngươi vẽ ra cho cô ta, để cô ta quyết tâm gài bẫy ngươi, vì thế ngươi có thể ra tay một cách danh chính ngôn thuận. Dù cô ta là người Côn Ngô, ngươi là người Nhai Sơn, cũng không có người nào dám nói ngươi đã làm việc gì sai. Chặn họng Côn Ngô, bảo vệ quan hệ Côn Ngô Nhai Sơn, báo thù hận của mình, còn cứu được Tiền Khuyết, lấy được Tiếp Thiên Đài ấn. Một mũi tên năm con chim, đúng là diệu kế! Loài người các ngươi thật thú vị!”
Kiến Sầu nhìn bức tranh, trước mắt có vô số hư ảnh lướt qua.
Đó là một bóng người xinh đẹp nhạt nhòa trong sương mù, tay cầm trường kiếm, kiếm khí như cầu vồng từ trên cao chém xuống, một kiếm chém chết cá thờn bơn vừa tàn sát toàn bộ một làng chài bên bờ biển, khoét mất con mắt còn lại của nó, chém cái đầu to lớn của nó, rửa sạch mình nó ném xuống biển.
Bàn tay trắng muốt ddwa ra vẽ một vòng trên biển.
Thế là nham thạch nóng chảy từ đáy biển phun lên, núi lửa bùng nổ đun sôi cả vùng nước biển trong vòng tròn này, thân cá thờn bơn biến thành màu trắng.
Cả vùng biển thơm nức mùi canh cá.
”Đun biển nấu cá, thật đẹp thật hay! Đúng là sảng khoái!”
Dường như có tiếng cười to từ trong hình ảnh này truyền đến.
Bóng người màu xanh lục đưa bàn tay trắng muốt cầm chiếc bát ngọc xuống múc “canh cá” bên dưới rồi ngẩng đầu uống cạn.
”Con cá ngốc nhà ngươi và lão tổ ta đã có duyên ăn uống, nay ta dựng một tòa điện Ngư Cốt làm mộ mắt cá cho ngươi, vĩnh viễn trấn tà phách ác phách, mãi mãi không được siêu sinh!”
Ầm!
Cái đầu cá bên biển bị ném vào một vùng sương mù, ầm ầm rơi xuống đất.
Con mắt trụ quý giá bị nàng ném đi như đồ bỏ, chui thẳng vào sâu bên trong cái đầu cá.
Bóng người mặc y phục màu xanh lá một bước lên trời biến mất vô tung.
Hình ảnh hiện lên trước mắt Kiến Sầu cũng biến mất như mây tan mưa tạnh.
Âm thanh của cá thờn bơn cũng dần dần đi xa: “Kẻ lưu lạc, mắt trụ tặng cho ngươi, chớ quấy rầy sự thanh tịnh của ta nữa“.
Kẻ lưu lạc chân trời?
Kiến Sầu đưa tay ra, con ămts cá rơi vào trong tay nàng, ánh sáng đã thu lại hết.
Chí bảo có thể nhìn thấu thời gian.
Nàng chậm rãi từ trong mộ mắt cá bước ra, lúc nhìn thấy dòng chữ “Mong chôn hết thất tình lục dục trong thiên hạ, khiến tu sĩ chúng ta đều thành đại đạo”, tâm tình nàng vô cùng phức tạp.
Có điều...
Thất tình lục dục thì có gì không tốt?
Có lẽ là nàng còn chưa nhìn ra.
Kiến Sầu vẫn giẫm lên những bậc thềm như trước, một bước, hai bước, ba bước.
Cửa mộ mắt cá sau lưng nàng chậm rãi hạ xuống, ầm ầm khép lại không còn mở ra nữa.
Trong sương mù trắng mờ, một vệt ánh sáng xanh lấp lánh chậm rãi bay đến, từ trên cao chiếu xuống người nàng như lần trước chiếu xuống người Hạ Hầu Xá, như là một cột sáng thông với trời cao.
Quỷ Phủ nóng bỏng dần dần nguội đi.
Nàng đứng đó ngẩng đầu lên, đã có thể nhìn thấy rõ hình dáng đỉnh núi chính Côn Ngô.
Âm thanh cổ xưa lạnh lùng vang vọng cả Mê Vụ Thiên.
Người thứ chín giành được mười Tiếp Thiên Đài ấn trong vòng thứ nhất, Kiến Sầu Nhai Sơn, được phép qua cửa“.
Tác giả :
Thời Kính