Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ
Chương 158
Họ Trang xoay người chạy, Lão hòa thượng này vừa thấy đã biết rất lợi hại, hắn không dám lấy cứng đối cứng với ông ấy? Đáng tiếc hắn mới chạy không được mấy bước, đã bị Cố đại sư kéo trở lại, híp đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi muốn chạy?”
Sắc mặt họ Trang phát khổ: “Không phải đâu chị hai, phía trước có một hòa thượng, tôi là quỷ, đây không phải là phản xạ có điều kiện sao?”
Trong lòng Cố Phi Âm cũng trống rỗng, híp mắt nhìn về phía trước, đáng tiếc chỉ nhìn thấy một màn sương mù, cái gì cũng không nhìn thấy rõ: “…… Ồ, ngươi dẫn ta chạy theo với.”
Họ Trang: “……???”
Mặc kệ thế nào, có thể chạy là được.
Họ Trang kéo cô gái tóc dài chạy, Lão hòa thượng lại nói: “Thí chủ dừng bước, thí chủ xin dừng bước!”
Họ Trang không chịu dừng bước, bay nhanh hơn, tích trượng trong tay Lão hòa thượng đập mạnh xuống đất! Họ Trang bạch một tiếng, rơi xuống đất, Cố Phi Âm cũng “bẹp” chân dẫm lên người hắn, nhảy xuống.
Họ Trang:……:(
Lão hòa thượng cười híp mắt đi tới, chắp tay trước ngực nói A di đà phật, nói: “Thí chủ, tôi nhìn thí chủ rất quen, tướng mạo chữ a của thí chủ vốn nên là số mệnh đại phú đại quý, thân phận cũng cực kỳ tôn quý, nhưng đường đời thấp thỏm, gặp nhiều khó khăn, nếu cảm thấy không hiểu số kiếp này, chỉ sợ cả đời sẽ ở trong sự gian khổ rất khó vượt qua. Nếu thí chủ tin bần tăng, bần tăng có thể tính cho thí chủ một quẻ, giải số kiếp này cho thí chủ có được không?”
Những lời này sao nghe giống như kẻ lừa đảo lừa tiền vậy? Lúc trước họ Trang còn cảm thấy đạo hạnh của Lão hòa thượng rất cao, bây giờ hắn cảm thấy có phải mắt mình bị mù rồi không?
Cố Phi Âm cũng nghi ngờ nhìn ông ta, lại phát hiện Lão hòa thượng vậy mà không nhìn ra cô là quỷ nhập vào người, trong nháy mắt không cảm thấy sợ nữa, còn cảm thấy rất hứng thú nói: “Ông nói cháu vốn là mệnh phú quý (giàu sang)? Có nghĩa là cháu phải có rất nhiều tiền, đúng không?”
Lão hòa thượng: “Không sai, số mệnh của thí chủ, tuyệt đối là số mệnh đại phú đại quý.”
Cố Phi Âm rất hoài nghi nói: “Vậy tại sao cháu không có tiền? Không phải ông đoán sai chứ?”
Lão hòa thượng ra vẻ cao thâm lắc đầu: “Cho nên lúc nãy ta mới bói cho thí chủ ngươi một quẻ, giải thích sự hoang mang của thí chủ. Bần tăng bói mệnh không cần nhiều, chỉ tùy tâm ý của thí chủ cho chút thiện quả. A di đà phật.”
Cố Phi Âm vươn chiếc cổ dài nhìn Lão hòa thượng, đừng nói, Lão hòa thượng này thực sự có chút đạo hạnh, mặc dù không thể so với sự lợi hại của hòa thượng xinh đẹp, đại khái cũng được 1-2% đi, nhưng lợi hại hơn Tiểu Trương, lại là một Lão hòa thượng, nói không chừng ông ấy có thể lấy lại số mệnh phú quý mệnh của cô?
Cô thực sự rất sợ nghèo, nếu thực sự có thể tìm số mệnh phú quý của cô vậy thì quá tốt rồi, ai lại không muốn làm người có tiền chứ?
Cô sờ sờ túi, tìm tìm kiếm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng lấy 1 tệ, “Đây, cầm lấy đi, làm phiền ông giúp tôi tìm số mệnh phú quý trở về.”
Lão hòa thượng: “…………”
Ông cúi đầu nhìn 1 tệ kia, đây cũng thật hào phóng.
Họ Trang cũng không nhịn được cười một tiếng, quả nhiên vẫn là cô gái tóc dài keo kiệt.
Cố Phi Âm nhìn thấy Lão hòa thượng không có phản ứng gì, nghĩ nghĩ lại sờ soạng lấy thêm 1 tệ nữa, “Ông lợi hại như vậy, phải nhìn ra tôi rất nghèo chứ, đợi ông tìm được số mệnh phú quý của cháu trở về, cháu có tiền rồi lại đến cảm ơn ông, hihi.”
Nói nói, lại lấy 2 tệ trở về: “Không phải ông lừa gạt cháu chứ?”
Lão hòa thượng cạn lời, cuối cùng cũng nhận 2 tệ: “Người xuất gia sẽ không nói dối, sao bần tăng lại lừa thí chủ? Lại nói tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cho nhiều hay ít, đều là tâm ý của thí chủ, ngã phật từ bi.”
Cố Phi Âm gật đầu, đúng vậy, lúc trước hòa thượng xinh đẹp tới giảng kinh niệm Phật cho người khác cũng không thể nào lấy tiền, đều tùy thuộc vào người dân muốn cho bao nhiêu thì cho, khi đó anh ta ở trong miếu thổ địa ở đầu thôn, ở trước miếu niệm Phật, ở đó lộn xộn còn không tốt bằng mộ của cô, nhưng anh ta lại ở đó như một thói quen, cũng không chú trọng một chút nào.
“Vậy khi nào ông giải kiếp cho cháu? Đến khi nào cháu mới có thể giàu lên?”
“Điều này cần phải có thời gian bàn bạc cho kỹ lưỡng.”
Được rồi, hòa thượng đều thích nói vòng vo cố làm ra vẻ bí ẩn, cô cũng cho tiền rồi, vậy cô có thể an tâm chờ mình giàu lên!
Cố Phi Âm theo lão hòa thượng đến một tiểu viện nhà nông, khu nhà nhỏ này có hai tầng, phía sau viện là một mảnh đất trồng rau, còn trồng một cây đào ở chuồng chó, dưới tàng cây có một bàn đá, hai cái ghế đá, góc tường còn xếp đặt một cái máy giặt.
Lão hòa thượng mở cửa ra, vẫy tay nói: "Đến đến đến, vào đi."
Cố Phi Âm nghi ngờ nói: "Ngươi là hòa thượng, không ở trong miếu sao?"
Lão hòa thượng giả vờ thâm sâu: "Người xuất gia không câu nệ tiểu tiết, bốn biển là nhà, ở nơi nào không phải nhà? Không cần câu nệ hình thức, không tốt."
Hình như cũng đúng thật? Một thoáng cô liền không nghi hoặc nữa, cảm thấy lão hòa thượng này cảnh giới còn rất cao.
Họ Trang: ...
Lão già lừa đảo này tài ăn nói không sai, thật biết bịa.
Hắn nhất định sẽ không nhắc nhở tóc đen dài, hắn sẽ chờ cô ta bị lừa khóc ròng đến cái quần cũng không còn, để cô ăn đủ.
Vào phòng, trong phòng cũng rất đơn sơ, một cái bàn vuông vức, mấy băng ghế dài, lão hòa thượng bắt chuyện ngồi xuống, còn dùng ấm đun nước sôi, cầm hai chén gốm sứ rót, vừa vặn một người một chén.
Cố Phi Âm uống một hớp, trong nháy mắt cảm thấy cả người đều ấm áp sảng khoái, hỏi hắn: "Ngươi chừng nào thì giúp ta đem mệnh giàu có tìm về? Ta không kịp đợi nữa rồi."
Lão hòa thượng thảnh thơi nhấp một hớp nước sôi, nói: "Chuyện này không vội vàng được, chúng ta còn phải bàn bạc kỹ càng."
"Còn muốn thương nghị? Muốn thương nghị tới khi nào?"
"Cái này ấy mà, còn phải xem thí chủ có chân thành hay không."
Xem cô chân thành hay không? Cố Phi Âm hơi nhướng mày, âm trầm nghiêm túc nói: "Thiên hạ này khẳng định không có người so với ta càng thành tâm, ta nằm mộng cũng muốn giàu nhanh, làm sao không thành tâm được?"
Lão hòa thượng: "..."
Lão hòa thượng suýt chút nữa phun nước lọc lên mặt nữ thí chủ, hắn nhíu nhíu mặt vốn nếp nhăn loang lổ, một đôi mắt khôn khéo vào lúc này có vẻ hơi dại ra chất phác.
Lão hòa thượng lâu không lên tiếng, Cố Phi Âm vươn cổ dài, đảo mắt nhìn chung quanh: "Tiểu Hòa Thượng, ngươi tại sao không nói chuyện? Đang cảm thụ sự thành tâm của ta sao? Ngươi cảm nhận được không?"
... Đương nhiên không có! Hắn đây có thể cảm nhận được cái gì? ?
"Cách làm của ta, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều phải có, thời cơ đến, ta sẽ vì ngươi tìm về mệnh giàu sang, nữ thí chủ, ngươi chớ vội."
"Ta thực sự có chút gấp."
"Chớ vội."
"Nhưng ta rất gấp làm sao bây giờ?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ."
"... ? ? ?"
Cố Phi Âm vỗ vỗ trán, mặt âm trầm lộ ra chút thần sắc mờ mịt, hậu tri hậu giác nghĩ, lão hòa thượng này không phải gạt tiền chứ? Đây cũng không phải là không thể nào, dù sao cõi đời này lừa đảo có rất nhiều, lừa đảo so với giặc cướp tiểu thâu đáng sợ hơn, giặc cướp tiểu thâu tới đoạt tiền, ngươi còn có thể phản kháng mắng vài câu trực tiếp đưa đi đồn công an, lừa đảo không giống, hắn có thể lừa ngươi cam tâm tình nguyện trả thù lao, vừa nãy không phải cô cam tâm tình nguyện đưa tiền sao? Hiện tại lại kéo dài không làm là có ý gì?
Cô híp mắt lại, đưa tay nói: "Đem tiền trả lại ta, pháp sự này ta không làm."
Lão hòa thượng: "... ?"
Họ Trang: ...
Chỉ hai tệ, một vẻ mặt hắn lừa cô mấy trăm ngàn là chuyện gì xảy ra?
Chỉ thấy nữ thí chủ tóc dài từ trong áo bông kéo ra điện thoại di động treo trên cổ, một mặt nghĩa chánh ngôn từ nói: "Ngươi nếu không đưa ta, ta liền báo cảnh sát bắt ngươi."
Báo cảnh sát? Đây là coi hắn là tên lường gạt sao? Lão hòa thượng trợn mắt nói: "Nữ thí chủ, ngươi cũng quá nóng lòng, ngươi cho rằng mệnh giàu sang là dễ có sao? Cách làm đơn giản như vậy? Nếu đơn giản như vậy, cõi đời này không mỗi người đều là mệnh đại phú quý giàu sang, còn có người nghèo sao?"
"Lại nói ta làm một lần pháp sự, tiền chu sa bút mực không chỉ hai tệ, ta hà tất vì hai tệ lừa ngươi?"
"Ngươi lời này là có ý gì? Là xem thường hai tệ của ta sao?"
"Sao? Ta là người xuất gia, tiền tài vốn là vật ngoại thân, ta không để ở trong lòng. Ừ... Ta chính là muốn nói, hai tệ, thực sự không cần."
Nói cho cùng vẫn là không lọt mắt ghét bỏ quá ít, lão hòa thượng này tâm nhãn còn rất lớn, hai tệ đã có thể mua cái trứng luộc nước trà còn tiền thừa, làm sao lại ít rồi hả ? Ngược lại trước khi mệnh giàu sang của cô trở về, chắc chắn là cô sẽ không thêm tiền.
"Được, ta trước tiên không báo cảnh sát bắt ngươi, nhưng tốc độ ngươi phải nhanh lên một chút, kéo dài quá lâu ta liền hoài nghi ngươi nói thật hay giả."
"... Được."
Giải trừ một nguy cơ ngồi tù, lão hòa thượng uống một hớp để an ủi, nói: "Thí chủ, ngươi trước tiên đem tên của ngươi, địa chỉ ngày sinh tháng đẻ nói cho ta nghe một chút."
Cố Phi Âm sửng sốt một chút, hồi đó cô thành quỷ, năm tháng ngày không nhớ rõ, nhưng thân thể này cô vẫn biết một chút, huống hồ lão hòa thượng nhìn cũng là tướng mạo chủ nhân thân thể này, không thể tính là của cô, cô lấy ra thẻ căn cước, báo ngày sinh, còn cụ thể canh giờ cũng không biết, ảnh hưởng cũng không lớn chứ?
Lão hòa thượng lấy giấy bút ghi, vừa làm khó dễ nói: "Vẫn còn có chút ảnh hưởng nhỏ, ngày sinh tháng đẻ cũng chính là lúc cộng tứ trụ can chi, mỗi trụ hai chữ, tổng cộng bát tự, thiếu một cái, thì không thể gọi là ngày sinh tháng đẻ. Trên đời này trùng tên trùng họ cùng năm cùng tháng nhiều biết bao? Nếu như làm nhầm cho người khác sẽ không tốt."
Nói thật giống như có chút đúng, Cố Phi Âm nói: "Có biện pháp giải quyết sao?"
Lão hòa thượng nhìn nữ thí chủ tóc dài, có ý riêng nói: "Có là có biện pháp, chỉ là muốn hao chút tâm lực rồi."
Cố Phi Âm thở phào nhẹ nhõm: "Có biện pháp là được, vậy ngươi hao chút tâm lực đi."
Phốc!
Lão hòa thượng: "..."