Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết
Chương 50-3: Bù đắp (3)
Edit + beta: Tử Linh
Ba ngày sau, Tạ Hủ lên xe ngựa đi đến Đài Châu, Ngọc Hữu Đường không đi tiễn hắn, đã diễn thì phải diễn cho trót, nàng bây giờ đang giả bộ bị bệnh liệt giường thì làm sao mà ra ngoài gặp người được, nhưng lý do thực sự chính là vì được nuôi đến nỗi mặt mày hồng hào người béo trắng ra. Nếu cứ thế mà ra ngoài lượn lờ, thì đến kẻ ngu dùng đầu ngón chân cũng biết nàng đang đóng kịch bịp bợm người đời.
Tạ Hủ đi chưa đến một tuần, hai huyện ven biển là Đài Ninh, Thiệu Hưng đã truyền về tin thắng trận, báo rằng nơi tập kết của đám giặc Oa chứa hơn năm mươi chiến thuyền và hơn hai ngàn tên cướp biển đã bị Tạ Hủ và Thẩm Hiến dẫn đầu thủy quân phục kích trên biển, tiêu diệt toàn bộ chỉ trong một lần ra quân. Chiến tích khiến triều đình kinh hoàng, đám đại thần luôn mồm nói nhà họ Thẩm hậu sinh khả úy, nhưng không biết người bày mưu tính kế, dẫn dắt tác chiến, Tổng chỉ huy thực ra chính là kẻ trước kia muốn bức vua thoái vị, Tạ Hủ Thủ phụ Tạ đại nhân. Tin thắng trận lớn trận nhỏ bay về tới tấp, Hoàng đệ bệ hạ cuối cùng cũng thả lỏng nỗi lo, cho phép thừa thắng xông lên, bốn huyện Hoàng Hải, Thiên Thai, Tiên Cư, Thái Bình cũng nhanh chóng đánh đuổi hết đám giặc Oa.
Lão nhân mặc long bào trong lòng sung sướng thầm khen hảo tiểu tử, sau đó nhân một buổi chiều rảnh rỗi, đi một chuyến đến Đông cung, thăm Thái tử điện hạ.
Chuyến này hắn đến, chính là vì một chuyện quan trọng.
Hoàng đế bệ hạ cũng không dong dài lắm lời, nhấp một ngụm trà, nói thẳng: "Đường nhi, chuyện con mang thai, trẫm đã nghĩ ra được một biện pháp, nhưng muốn đến trưng cầu ý kiến của con một chút, dù sao con cũng là nữ nhi của trẫm, trẫm cũng không muốn cưỡng ép j _ j"
Ngọc Hữu Đường đang lật một quyển Tư Trì Thông Giám, mấy ngày hôm nay xuân về hoa nở, xiêm y của nàng mỏng hơn, đã nhận ra được bụng hơi nhô lên một chút rồi.
Nàng gấp sách lại, đối diện với Hoàng thượng: "Phụ hoàng, người nói thẳng đi."
Hoàng đế bệ hạ xoa xoa mi tâm, bày ra vẻ mặt hơi khó xử: "Con cũng biết, bụng con ấy, sẽ càng lúc càng lớn. Những tháng sau, cứ giả bộ bệnh giấu giấu diếm diếm cũng không phải là biện pháp. Chẳng bằng, học theo huynh trưởng của con mười năm trước, đi Tê Hà tự tịnh dưỡng nửa năm, ở đó sinh hoàng tôn của trẫm, con nghĩ thế nào?"
Thực ra Ngọc Hữu Đường cũng đang có ý đó.
Vì có cùng một suy nghĩ, Thái tử điện hạ rót một chén trà cho lão Hoàng đế, cười nói: "Chẳng phải phụ hoàng bắt con ở Đông cung giả bộ bệnh, cửa lớn không ra cửa trong không bước, không phải là vì để thực hiện kế sách này sao?"
"Trẫm cũng là vì muốn tốt cho con," Hoàng đế bệ hạ lại thở dài, than dài một hồi xong rồi lại nói tiếp: "Con sắp làm mẹ, cần phải một lòng một dạ cẩn thận dưỡng thai, sinh cho trẫm một Hoàng tôn trắng trẻo, không nên tiếp tục lo lắng chuyện triều chính, khiến người mệt mỏi, không tốt cho việc điều dưỡng. Chuyện sau này đợi khi ở cữ* xong thì tính tiếp."*sau khi sinh một tháng phải kiêng các thứ gì gì đó.
Nói xong, lão nhân dùng ánh mắt ôn nhu như từ mẫu nhìn bụng Ngọc Hữu Đường một hồi.
Ngọc Hữu Đường cười như không cười: "Phụ hoàng, người muốn tự nói ra, hay vẫn là muốn để nhi thần tự đoán đây?"
"Hả?"
"Sau khi nhi thần sinh đứa bé này ra, đừng nghĩ đến chuyện hồi cung, có phải không?"
Lão Hoàng đế hơi nheo mắt: "Vậy con còn muốn hồi cung làm Thái tử sao?"
Ngọc Hữu Đường thu lại nụ cười mơ hồ, đáy mắt nhu hòa: "Không muốn, nhi thần cũng không muốn trở lại nơi này."
Hoàng đế bệ hạ không ngờ nàng lại vui mừng như vậy.
Ngọc Hữu Đường khêu một bông hoa lan ở trên bàn, một mùi thơm thoang thoảng bay ra: "Hơn một tháng nghỉ ngơi ở Đông cung, không quan tâm chính sự, cũng không tham gia yến tiệc. Nhi thần có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, suy nghĩ rất nhiều chuyện, hơn mười năm trước cũng bởi vì thân phận đặc biệt mà đã trải qua một đoạn thời gian tôi luyện vô cùng gian khổ. Sau này, trở về hoàng cung, cũng không trải qua được mấy ngày thoải mái, yêu hận vướng mắc, triều đình tranh đấu, cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, lòng vốn không có chí lớn, sao phải tiếp tục chịu thế này. Bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, nên muốn hoàn toàn thoát khỏi nơi này, sống một đời thoải mái, nếm trải những ngày tháng phong lưu."
Hoàng đế bệ hạ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới cảm khái nói: "Con bằng lòng như vậy, cũng tốt."
Ngọc Hữu Đường hít một hơi, không hề lảng tránh: "Sau khi con giả chết, ai sẽ lên làm Thái tử? Nhị đệ sao?"
Hoàng đế bệ hạ nâng mắt nhìn về phía trước: "Chưa chắc," môi hắn cong lên nở nụ cười vi diệu: "Những chuyện này, để tự trẫm lo là được. Con thu dọn đi, sáng mai rời cung thôi."
"Được." Ngọc Hữu Đường cầm chén trà trước mặt lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, không hề có nửa điểm do dự.
= . . =
Một tháng sau, tứ nguyệt nam phong đại mạch hoàng, táo hoa vị lạc đồng diệp trường*.
*tháng tư lúa chín gió nam đưa, hoa gai chưa rụng lá đồng thưa. (Nguồn: Đường thi tuyển dịch)
Ngọc Hữu Đường quay trở lại sơn tự, mỗi ngày đều chăm chú theo dõi tin tức đánh người Oa ở Đài Châu, đương nhiên, Tạ Hủ tất nhiên là không phụ kỳ vọng của nàng, chiến thắng liên tiếp.
Bây giờ đang là tiết hạ chí, trăm hoa đua nhau khoe sắc. Còn ở trên núi, chừng trăm cây đào, như có một biển hoa màu hồng.
Hơn mười năm trôi qua*, cuối cùng vẫn trở về nơi này.
*tính từ lúc tám tuổi bị bắt lên núi, chứ bây giờ bạn Đường tầm 19 tuổi thôi.
Ngọc Hữu Đường đứng ngoài cửa chùa, cái bụng đã nhô lên khá rõ, núi cao cách mặt trời gần hơn, thiếu nữ không chút kiêng dè phơi khuôn mặt trắng nõn dưới ánh nắng.
Ngọc Hữu Đường mặc một bộ váy màu hồng đào, hai dải băng phất phơ đằng sau lưng. Trông rất lung linh yểu điểu, nhưng phong thái vẫn như cũ không thay đổi, bước chân phóng khoáng không chút gò bó, tiêu sái phiêu dật, không khác gì nam tử.Thiếu nữ khoan thai đi về phía rừng hoa đào, càng đi sâu vào trong, những chuyện ngày bé càng hiện lên rõ ràng, khi ấy nàng còn rất nhỏ, phải nhảy loi choi lên xuống mấy lần mới có thể bẻ được một cành hoa đào, còn bây giờ thì phải người ngưới tránh né thì mới cho thể đi qua được.
Một chiếc xe ngựa dừng ở bên ven rìa rừng đào, màn xe bị một bàn tay lớn vén lên, chủ nhân của bàn tay có dáng người cao lớn, nhảy nhẹ một cái, ung dung chạm đất.
Hắn từ từ đưa mắt nhìn về phía dòng suối nhỏ phía bên kia rừng đào thì thấy bóng lưng một thiếu nữ, nhưng cứ đứng tại chỗ mãi mà vẫn không đi đến chỗ nàng.
Cảnh tượng này thật quá đẹp, như trong một giấc mộng, khiến người ta không muốn quấy nhiễu.
Ngọc Hữu Đường thích thú đứng đó một hồi, rồi mới chậm rãi đi về, lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng phía bên ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, đối phương vẫn đang lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt đầy ôn nhu ấm áp.
Trở về mà cũng không nói một tiếng, Ngọc Hữu Đường hơi tức giận, bước nhanh về phía hắn, nam tử thấy vậy giơ một cánh tay xua xua hai lần, ý bảo nàng đi chậm lại một chút cho an toàn.
Ngọc Hữu Đường thấy dáng vẻ hắn như thế thì bật cười, khóe môi giương cao, chân bước chậm lại, thong thả đi về phía hắn.
Khi còn cách hắn hơn nửa mét, Tạ Hủ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đưa tay nắm lấy cánh tay thiếu nữ váy hồng, kéo nàng vào trong ngực, cánh tay còn lại vòng trên eo nàng.
Hoa đào rơi đầy trên mặt đất, bị gió thổi tung bay, như hòa tan với váy nàng, không nhận ra đâu là hoa, đâu là váy áo của người.
Tạ Hủ ôm chặt nàng vào trong ngực, không nói một lời, chỉ dùng cái ôm để thổ lộ hết nỗi lòng, càng ôm càng chặt, như tình ý ngày càng sâu đậm của hắn.
Ngọc Hữu Đường dựa vào bả vai hắn, nói một câu sát phong cảnh: "Này, chàng đè lên người nữ nhi rồi."
Tạ Hủ lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, tay đặt trên eo nàng hơi thả lỏng, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bật cười hỏi: "Làm cha, có nên xin lỗi nàng một câu hay không đây?"
Ngọc Hữu Đường ngửi thấy mùi cỏ, mùi bụi vì đi đường xa vương trên y phục hắn: "Không sao, nương nàng là ta sẽ thay nàng tha thứ cho chàng."
Tạ Hủ buông Ngọc Hữu Đường ra, hỏi: "Đúng rồi, sao nàng biết là nữ hài?"
Ngọc Hữu Đường: "Bởi vì ta muốn thế."
Tạ Hủ: "Nếu như sinh ra một nam hài thì làm sao bây giờ?"
Ngọc Hữu Đường giơ một ngón tay, chọc chọc vào bụng: "Thì nuôi hắn như nuôi nữ hài tử, bởi vì trước kia mẫu thân hắn cũng bị cha hắn nuôi như nam hài, tuổi ấu thơ lưu lại bóng ma tâm lý, nên muốn trả thù lên người hắn, để chọc tức cha hắn."
Nhìn dáng vẻ bực tức vô cùng đáng yêu của tiểu cô nương, Tạ Hủ lại không nhịn được kéo nàng ôm vào lòng: "Tùy ý nàng, thế nào cũng được, chỉ cần nàng vui là được."Trở lại sơn tự, Tạ Hủ nhanh chóng chuyển từ hình tượng điên khùng tàn khốc lúc nào cũng chực phát nổ khi chỉ huy quân đội sang hình tượng thê nô, phụ trách hết tất cả mọi vấn đề hàng ngày của Ngọc Hữu Đường.
Nửa năm trôi qua nhanh.
Cuối mùa thu, Ngọc Hữu Đường mặc áo bông dày sụ, ưỡn bụng lớn đi vặt lá phong, thì đột nhiên cảm thấy bụng đau quặn, khiến nàng ngồi sụp xuống, nhưng dù thế thì cảm giác đau vẫn không hề giảm bớt, nàng chỉ có thể tựa vào thân cây, không dám động đậy.
Bích Đường thấy thế, nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng xông đến chỗ cây phong đỡ nàng đứng lên, dìu nàng trở về phòng, đến khi đỡ Ngọc Hữu Đường ngồi xuống ghế thì giật mình nhận ra ống quần thiếu nữ đã thấm đẫm máu tươi.
Nàng vô cùng hoảng sợ, vội vã đẩy cửa chạy đi gọi bà đỡ có thâm niên trong nghề mới mời về từ tháng trước, bà đỡ già xác nhận: "Ái chà, sắp sinh rồi."
Thế là, cứ như ném một viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Thái tử sắp sinh hài tử rồi, toàn bộ cung nhân đi theo nàng đến chùa nháo nhào hết cả lên.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị đâu vào đấy từ hơn nửa năm trước, chỉ để đợi đến ngày này.
Tạ Hủ cũng muốn đi vào phòng để xem tình hình cụ thể Ngọc Hữu Đường như thế nào, lại bị Bích Đường chặn lại ngoài cửa, không hài lòng nói hắn: "Ở đâu ra nam nhân muốn chạy vào phòng sinh nhìn vậy!"
Tạ Hủ nghiêm túc nói: "Ta là thầy thuốc, vì sao không thể đi vào?"
"Lúc sinh nam tử mà đi vào, trong nhà sẽ có họa sát thân, hơn nữa," Bích Đường bày ra thế chữ đại, dạng chân giang tay chắn trước cửa: "Thái tử điện hạ rất kiêu căng tự phụ, nhất định không muốn ngài thấy bộ dạng máu me be bét của nàng bây giờ, ngài tôn trọng nàng một lần đi." (:v, m.n có nhớ anh ấy từng nói là anh ấy không để tâm ai nghĩ gì, mọi người phải tự mà thích ứng với cách làm của anh ấy không, vì vậy Bích Đường mới bảo tôn trọng một lần đi :v)
Câu nói cuối cùng đã ngăn được Tạ Hủ đang muốn xông vào đứng lại ngoài cửa, ngước mắt lên nhìn chằm chằm mặt trăng, hít thở sâu, nỗ lực thả lỏng, để tim đập chậm lại.
Đúng lúc này.
Một tiểu thái giám phụ trách đứng canh ở cửa chùa đột nhiên lảo đảo chạy vào, thở hồng hộc nói: "Liễu, Liễu đại nhân! Tề vương điện hạ đột nhiên tới đây, nói muốn thăm Thái tử! Vô cùng nóng nảy sắp xông thẳng vào tự rồi!"
Chuyện gì thế này, từ lúc Hoàng thượng ra ý chỉ để Thái tử đến đây dưỡng bệnh, xung quanh Tê Hà tự luôn luôn có trọng binh canh gác, trong tình trạng cấm cửa niêm phong, ngay cả ong mật cũng thể bay ra ngoài, Nhị hoàng tử làm thế nào mà biết được?
Tạ Hủ cố gắng trấn định những suy nghĩ đang vô cùng hỗn loạn, nói với tiểu thái giám: "Ngươi đừng quá hoảng hốt, để ta ra đó cùng với ngươi xem thế nào."
Đợi Tạ Hủ rời đi, Bích Đường vội vàng chạy vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Nàng bước nhanh tới bên giường, vừa nhìn một màn trước mắt, lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng, nhìnThái tử điện hạ tài hoa phong nhã của mình giờ đây tóc tai tán loạn, sắc mặt tái xám nằm trên giường, mồ hôi từng hạt to như hạt đậu chảy xuống từ thái dương, thấm ướt cả gối.
Thấy nàng đột nhiên đi vào, Ngọc Hữu Đường đang bị từng cơn đau quặn hành hạ, khó khăn mở miệng, hỏi nàng: "Sao. . . . . . vậy. . . . . ."
Bích Đường không biết có nên nói hay không, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn thành thật: "Nhị hoàng tử đến rồi, nhưng vẫn đang bị chặn ở ngoài cửa."
Lông mày Ngọc Hữu Đường nhíu càng chặt, nàng không chút do dự, kéo gối trắng dưới đầu nhét vào miệng, phòng ngừa mình vì quá đâu mà kêu thành tiếng.
Cho dù đang trong thời khắc yếu ớt nhất, nàng cũng muốn tận lực bảo vệ tất cả mọi người.
Ở phía bên kia, Tạ Hủ đã tới gần cửa chùa, có thể thấy Tề vương điện một thân đỏ tươi đứng một mình ở cửa chùa, trải qua dậy thì, vóc người hắn đã cao hơn không ít, ngũ quan càng thêm tuấn lãng.
Nhưng sự ngoan độc vẫn y hệt trước kia, không hề suy giảm.
Tạ Hủ đoan chính đến gần, cung kính hành lễ: "Vi thần tham kiến Tề vương điện hạ."
Tề vương điện hạ tùy tiện liếc hắn một cái, cười khẩy một tiếng: "A, hóa ra là Liễu Thừa cục, cô có lòng đến thăm Thái tử điện hạ, ngài lại đóng sầm cửa để cô hứng gió núi ngoài này?"
Hắn hơi nghiêng đầu, hai đội binh mã tùy tùng phía sau lao vọt đến trước cửa chùa, xếp thành một hàng người kín mít không kẽ hở, không tiếng động tạo áp lực cho người khác.
Nếu đã không cho hắn vào, thì hắn sẽ trực tiếp xông vào.
Mà người dẫn đầu chính là tiểu Phương Thủ phụ, tay cầm quạt giấy, một thân đỏ rực thêu hạc trắng, hắn cười như không cười nhìn chằm chằm Tạ Hủ, không, phải nói là nhìn dáng vẻ Liễu đại nhân của Tạ Hủ mới đúng, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ như đang tìm tòi lại như đã hiểu rõ.
Chính vào lúc này.
Phía bậc thang dưới cửa chùa truyền lên tiếng bước chân đều đặn, rồi sau đó một giọng nói già nua cất cao giọng lanh lảnh quen tai thông báo: "Hoàng thượng giá lâm___"
Editor: Hí hí hí, bác Hoàng lại ra mặt chứng minh cái mọe gì cũng biết :v, phần còn lại cũng khá hấp dẫn và có một số chi tiết bất ngờ...
Ba ngày sau, Tạ Hủ lên xe ngựa đi đến Đài Châu, Ngọc Hữu Đường không đi tiễn hắn, đã diễn thì phải diễn cho trót, nàng bây giờ đang giả bộ bị bệnh liệt giường thì làm sao mà ra ngoài gặp người được, nhưng lý do thực sự chính là vì được nuôi đến nỗi mặt mày hồng hào người béo trắng ra. Nếu cứ thế mà ra ngoài lượn lờ, thì đến kẻ ngu dùng đầu ngón chân cũng biết nàng đang đóng kịch bịp bợm người đời.
Tạ Hủ đi chưa đến một tuần, hai huyện ven biển là Đài Ninh, Thiệu Hưng đã truyền về tin thắng trận, báo rằng nơi tập kết của đám giặc Oa chứa hơn năm mươi chiến thuyền và hơn hai ngàn tên cướp biển đã bị Tạ Hủ và Thẩm Hiến dẫn đầu thủy quân phục kích trên biển, tiêu diệt toàn bộ chỉ trong một lần ra quân. Chiến tích khiến triều đình kinh hoàng, đám đại thần luôn mồm nói nhà họ Thẩm hậu sinh khả úy, nhưng không biết người bày mưu tính kế, dẫn dắt tác chiến, Tổng chỉ huy thực ra chính là kẻ trước kia muốn bức vua thoái vị, Tạ Hủ Thủ phụ Tạ đại nhân. Tin thắng trận lớn trận nhỏ bay về tới tấp, Hoàng đệ bệ hạ cuối cùng cũng thả lỏng nỗi lo, cho phép thừa thắng xông lên, bốn huyện Hoàng Hải, Thiên Thai, Tiên Cư, Thái Bình cũng nhanh chóng đánh đuổi hết đám giặc Oa.
Lão nhân mặc long bào trong lòng sung sướng thầm khen hảo tiểu tử, sau đó nhân một buổi chiều rảnh rỗi, đi một chuyến đến Đông cung, thăm Thái tử điện hạ.
Chuyến này hắn đến, chính là vì một chuyện quan trọng.
Hoàng đế bệ hạ cũng không dong dài lắm lời, nhấp một ngụm trà, nói thẳng: "Đường nhi, chuyện con mang thai, trẫm đã nghĩ ra được một biện pháp, nhưng muốn đến trưng cầu ý kiến của con một chút, dù sao con cũng là nữ nhi của trẫm, trẫm cũng không muốn cưỡng ép j _ j"
Ngọc Hữu Đường đang lật một quyển Tư Trì Thông Giám, mấy ngày hôm nay xuân về hoa nở, xiêm y của nàng mỏng hơn, đã nhận ra được bụng hơi nhô lên một chút rồi.
Nàng gấp sách lại, đối diện với Hoàng thượng: "Phụ hoàng, người nói thẳng đi."
Hoàng đế bệ hạ xoa xoa mi tâm, bày ra vẻ mặt hơi khó xử: "Con cũng biết, bụng con ấy, sẽ càng lúc càng lớn. Những tháng sau, cứ giả bộ bệnh giấu giấu diếm diếm cũng không phải là biện pháp. Chẳng bằng, học theo huynh trưởng của con mười năm trước, đi Tê Hà tự tịnh dưỡng nửa năm, ở đó sinh hoàng tôn của trẫm, con nghĩ thế nào?"
Thực ra Ngọc Hữu Đường cũng đang có ý đó.
Vì có cùng một suy nghĩ, Thái tử điện hạ rót một chén trà cho lão Hoàng đế, cười nói: "Chẳng phải phụ hoàng bắt con ở Đông cung giả bộ bệnh, cửa lớn không ra cửa trong không bước, không phải là vì để thực hiện kế sách này sao?"
"Trẫm cũng là vì muốn tốt cho con," Hoàng đế bệ hạ lại thở dài, than dài một hồi xong rồi lại nói tiếp: "Con sắp làm mẹ, cần phải một lòng một dạ cẩn thận dưỡng thai, sinh cho trẫm một Hoàng tôn trắng trẻo, không nên tiếp tục lo lắng chuyện triều chính, khiến người mệt mỏi, không tốt cho việc điều dưỡng. Chuyện sau này đợi khi ở cữ* xong thì tính tiếp."*sau khi sinh một tháng phải kiêng các thứ gì gì đó.
Nói xong, lão nhân dùng ánh mắt ôn nhu như từ mẫu nhìn bụng Ngọc Hữu Đường một hồi.
Ngọc Hữu Đường cười như không cười: "Phụ hoàng, người muốn tự nói ra, hay vẫn là muốn để nhi thần tự đoán đây?"
"Hả?"
"Sau khi nhi thần sinh đứa bé này ra, đừng nghĩ đến chuyện hồi cung, có phải không?"
Lão Hoàng đế hơi nheo mắt: "Vậy con còn muốn hồi cung làm Thái tử sao?"
Ngọc Hữu Đường thu lại nụ cười mơ hồ, đáy mắt nhu hòa: "Không muốn, nhi thần cũng không muốn trở lại nơi này."
Hoàng đế bệ hạ không ngờ nàng lại vui mừng như vậy.
Ngọc Hữu Đường khêu một bông hoa lan ở trên bàn, một mùi thơm thoang thoảng bay ra: "Hơn một tháng nghỉ ngơi ở Đông cung, không quan tâm chính sự, cũng không tham gia yến tiệc. Nhi thần có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, suy nghĩ rất nhiều chuyện, hơn mười năm trước cũng bởi vì thân phận đặc biệt mà đã trải qua một đoạn thời gian tôi luyện vô cùng gian khổ. Sau này, trở về hoàng cung, cũng không trải qua được mấy ngày thoải mái, yêu hận vướng mắc, triều đình tranh đấu, cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, lòng vốn không có chí lớn, sao phải tiếp tục chịu thế này. Bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, nên muốn hoàn toàn thoát khỏi nơi này, sống một đời thoải mái, nếm trải những ngày tháng phong lưu."
Hoàng đế bệ hạ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới cảm khái nói: "Con bằng lòng như vậy, cũng tốt."
Ngọc Hữu Đường hít một hơi, không hề lảng tránh: "Sau khi con giả chết, ai sẽ lên làm Thái tử? Nhị đệ sao?"
Hoàng đế bệ hạ nâng mắt nhìn về phía trước: "Chưa chắc," môi hắn cong lên nở nụ cười vi diệu: "Những chuyện này, để tự trẫm lo là được. Con thu dọn đi, sáng mai rời cung thôi."
"Được." Ngọc Hữu Đường cầm chén trà trước mặt lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, không hề có nửa điểm do dự.
= . . =
Một tháng sau, tứ nguyệt nam phong đại mạch hoàng, táo hoa vị lạc đồng diệp trường*.
*tháng tư lúa chín gió nam đưa, hoa gai chưa rụng lá đồng thưa. (Nguồn: Đường thi tuyển dịch)
Ngọc Hữu Đường quay trở lại sơn tự, mỗi ngày đều chăm chú theo dõi tin tức đánh người Oa ở Đài Châu, đương nhiên, Tạ Hủ tất nhiên là không phụ kỳ vọng của nàng, chiến thắng liên tiếp.
Bây giờ đang là tiết hạ chí, trăm hoa đua nhau khoe sắc. Còn ở trên núi, chừng trăm cây đào, như có một biển hoa màu hồng.
Hơn mười năm trôi qua*, cuối cùng vẫn trở về nơi này.
*tính từ lúc tám tuổi bị bắt lên núi, chứ bây giờ bạn Đường tầm 19 tuổi thôi.
Ngọc Hữu Đường đứng ngoài cửa chùa, cái bụng đã nhô lên khá rõ, núi cao cách mặt trời gần hơn, thiếu nữ không chút kiêng dè phơi khuôn mặt trắng nõn dưới ánh nắng.
Ngọc Hữu Đường mặc một bộ váy màu hồng đào, hai dải băng phất phơ đằng sau lưng. Trông rất lung linh yểu điểu, nhưng phong thái vẫn như cũ không thay đổi, bước chân phóng khoáng không chút gò bó, tiêu sái phiêu dật, không khác gì nam tử.Thiếu nữ khoan thai đi về phía rừng hoa đào, càng đi sâu vào trong, những chuyện ngày bé càng hiện lên rõ ràng, khi ấy nàng còn rất nhỏ, phải nhảy loi choi lên xuống mấy lần mới có thể bẻ được một cành hoa đào, còn bây giờ thì phải người ngưới tránh né thì mới cho thể đi qua được.
Một chiếc xe ngựa dừng ở bên ven rìa rừng đào, màn xe bị một bàn tay lớn vén lên, chủ nhân của bàn tay có dáng người cao lớn, nhảy nhẹ một cái, ung dung chạm đất.
Hắn từ từ đưa mắt nhìn về phía dòng suối nhỏ phía bên kia rừng đào thì thấy bóng lưng một thiếu nữ, nhưng cứ đứng tại chỗ mãi mà vẫn không đi đến chỗ nàng.
Cảnh tượng này thật quá đẹp, như trong một giấc mộng, khiến người ta không muốn quấy nhiễu.
Ngọc Hữu Đường thích thú đứng đó một hồi, rồi mới chậm rãi đi về, lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng phía bên ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, đối phương vẫn đang lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt đầy ôn nhu ấm áp.
Trở về mà cũng không nói một tiếng, Ngọc Hữu Đường hơi tức giận, bước nhanh về phía hắn, nam tử thấy vậy giơ một cánh tay xua xua hai lần, ý bảo nàng đi chậm lại một chút cho an toàn.
Ngọc Hữu Đường thấy dáng vẻ hắn như thế thì bật cười, khóe môi giương cao, chân bước chậm lại, thong thả đi về phía hắn.
Khi còn cách hắn hơn nửa mét, Tạ Hủ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đưa tay nắm lấy cánh tay thiếu nữ váy hồng, kéo nàng vào trong ngực, cánh tay còn lại vòng trên eo nàng.
Hoa đào rơi đầy trên mặt đất, bị gió thổi tung bay, như hòa tan với váy nàng, không nhận ra đâu là hoa, đâu là váy áo của người.
Tạ Hủ ôm chặt nàng vào trong ngực, không nói một lời, chỉ dùng cái ôm để thổ lộ hết nỗi lòng, càng ôm càng chặt, như tình ý ngày càng sâu đậm của hắn.
Ngọc Hữu Đường dựa vào bả vai hắn, nói một câu sát phong cảnh: "Này, chàng đè lên người nữ nhi rồi."
Tạ Hủ lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, tay đặt trên eo nàng hơi thả lỏng, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bật cười hỏi: "Làm cha, có nên xin lỗi nàng một câu hay không đây?"
Ngọc Hữu Đường ngửi thấy mùi cỏ, mùi bụi vì đi đường xa vương trên y phục hắn: "Không sao, nương nàng là ta sẽ thay nàng tha thứ cho chàng."
Tạ Hủ buông Ngọc Hữu Đường ra, hỏi: "Đúng rồi, sao nàng biết là nữ hài?"
Ngọc Hữu Đường: "Bởi vì ta muốn thế."
Tạ Hủ: "Nếu như sinh ra một nam hài thì làm sao bây giờ?"
Ngọc Hữu Đường giơ một ngón tay, chọc chọc vào bụng: "Thì nuôi hắn như nuôi nữ hài tử, bởi vì trước kia mẫu thân hắn cũng bị cha hắn nuôi như nam hài, tuổi ấu thơ lưu lại bóng ma tâm lý, nên muốn trả thù lên người hắn, để chọc tức cha hắn."
Nhìn dáng vẻ bực tức vô cùng đáng yêu của tiểu cô nương, Tạ Hủ lại không nhịn được kéo nàng ôm vào lòng: "Tùy ý nàng, thế nào cũng được, chỉ cần nàng vui là được."Trở lại sơn tự, Tạ Hủ nhanh chóng chuyển từ hình tượng điên khùng tàn khốc lúc nào cũng chực phát nổ khi chỉ huy quân đội sang hình tượng thê nô, phụ trách hết tất cả mọi vấn đề hàng ngày của Ngọc Hữu Đường.
Nửa năm trôi qua nhanh.
Cuối mùa thu, Ngọc Hữu Đường mặc áo bông dày sụ, ưỡn bụng lớn đi vặt lá phong, thì đột nhiên cảm thấy bụng đau quặn, khiến nàng ngồi sụp xuống, nhưng dù thế thì cảm giác đau vẫn không hề giảm bớt, nàng chỉ có thể tựa vào thân cây, không dám động đậy.
Bích Đường thấy thế, nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng xông đến chỗ cây phong đỡ nàng đứng lên, dìu nàng trở về phòng, đến khi đỡ Ngọc Hữu Đường ngồi xuống ghế thì giật mình nhận ra ống quần thiếu nữ đã thấm đẫm máu tươi.
Nàng vô cùng hoảng sợ, vội vã đẩy cửa chạy đi gọi bà đỡ có thâm niên trong nghề mới mời về từ tháng trước, bà đỡ già xác nhận: "Ái chà, sắp sinh rồi."
Thế là, cứ như ném một viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Thái tử sắp sinh hài tử rồi, toàn bộ cung nhân đi theo nàng đến chùa nháo nhào hết cả lên.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị đâu vào đấy từ hơn nửa năm trước, chỉ để đợi đến ngày này.
Tạ Hủ cũng muốn đi vào phòng để xem tình hình cụ thể Ngọc Hữu Đường như thế nào, lại bị Bích Đường chặn lại ngoài cửa, không hài lòng nói hắn: "Ở đâu ra nam nhân muốn chạy vào phòng sinh nhìn vậy!"
Tạ Hủ nghiêm túc nói: "Ta là thầy thuốc, vì sao không thể đi vào?"
"Lúc sinh nam tử mà đi vào, trong nhà sẽ có họa sát thân, hơn nữa," Bích Đường bày ra thế chữ đại, dạng chân giang tay chắn trước cửa: "Thái tử điện hạ rất kiêu căng tự phụ, nhất định không muốn ngài thấy bộ dạng máu me be bét của nàng bây giờ, ngài tôn trọng nàng một lần đi." (:v, m.n có nhớ anh ấy từng nói là anh ấy không để tâm ai nghĩ gì, mọi người phải tự mà thích ứng với cách làm của anh ấy không, vì vậy Bích Đường mới bảo tôn trọng một lần đi :v)
Câu nói cuối cùng đã ngăn được Tạ Hủ đang muốn xông vào đứng lại ngoài cửa, ngước mắt lên nhìn chằm chằm mặt trăng, hít thở sâu, nỗ lực thả lỏng, để tim đập chậm lại.
Đúng lúc này.
Một tiểu thái giám phụ trách đứng canh ở cửa chùa đột nhiên lảo đảo chạy vào, thở hồng hộc nói: "Liễu, Liễu đại nhân! Tề vương điện hạ đột nhiên tới đây, nói muốn thăm Thái tử! Vô cùng nóng nảy sắp xông thẳng vào tự rồi!"
Chuyện gì thế này, từ lúc Hoàng thượng ra ý chỉ để Thái tử đến đây dưỡng bệnh, xung quanh Tê Hà tự luôn luôn có trọng binh canh gác, trong tình trạng cấm cửa niêm phong, ngay cả ong mật cũng thể bay ra ngoài, Nhị hoàng tử làm thế nào mà biết được?
Tạ Hủ cố gắng trấn định những suy nghĩ đang vô cùng hỗn loạn, nói với tiểu thái giám: "Ngươi đừng quá hoảng hốt, để ta ra đó cùng với ngươi xem thế nào."
Đợi Tạ Hủ rời đi, Bích Đường vội vàng chạy vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Nàng bước nhanh tới bên giường, vừa nhìn một màn trước mắt, lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng, nhìnThái tử điện hạ tài hoa phong nhã của mình giờ đây tóc tai tán loạn, sắc mặt tái xám nằm trên giường, mồ hôi từng hạt to như hạt đậu chảy xuống từ thái dương, thấm ướt cả gối.
Thấy nàng đột nhiên đi vào, Ngọc Hữu Đường đang bị từng cơn đau quặn hành hạ, khó khăn mở miệng, hỏi nàng: "Sao. . . . . . vậy. . . . . ."
Bích Đường không biết có nên nói hay không, nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn thành thật: "Nhị hoàng tử đến rồi, nhưng vẫn đang bị chặn ở ngoài cửa."
Lông mày Ngọc Hữu Đường nhíu càng chặt, nàng không chút do dự, kéo gối trắng dưới đầu nhét vào miệng, phòng ngừa mình vì quá đâu mà kêu thành tiếng.
Cho dù đang trong thời khắc yếu ớt nhất, nàng cũng muốn tận lực bảo vệ tất cả mọi người.
Ở phía bên kia, Tạ Hủ đã tới gần cửa chùa, có thể thấy Tề vương điện một thân đỏ tươi đứng một mình ở cửa chùa, trải qua dậy thì, vóc người hắn đã cao hơn không ít, ngũ quan càng thêm tuấn lãng.
Nhưng sự ngoan độc vẫn y hệt trước kia, không hề suy giảm.
Tạ Hủ đoan chính đến gần, cung kính hành lễ: "Vi thần tham kiến Tề vương điện hạ."
Tề vương điện hạ tùy tiện liếc hắn một cái, cười khẩy một tiếng: "A, hóa ra là Liễu Thừa cục, cô có lòng đến thăm Thái tử điện hạ, ngài lại đóng sầm cửa để cô hứng gió núi ngoài này?"
Hắn hơi nghiêng đầu, hai đội binh mã tùy tùng phía sau lao vọt đến trước cửa chùa, xếp thành một hàng người kín mít không kẽ hở, không tiếng động tạo áp lực cho người khác.
Nếu đã không cho hắn vào, thì hắn sẽ trực tiếp xông vào.
Mà người dẫn đầu chính là tiểu Phương Thủ phụ, tay cầm quạt giấy, một thân đỏ rực thêu hạc trắng, hắn cười như không cười nhìn chằm chằm Tạ Hủ, không, phải nói là nhìn dáng vẻ Liễu đại nhân của Tạ Hủ mới đúng, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ như đang tìm tòi lại như đã hiểu rõ.
Chính vào lúc này.
Phía bậc thang dưới cửa chùa truyền lên tiếng bước chân đều đặn, rồi sau đó một giọng nói già nua cất cao giọng lanh lảnh quen tai thông báo: "Hoàng thượng giá lâm___"
Editor: Hí hí hí, bác Hoàng lại ra mặt chứng minh cái mọe gì cũng biết :v, phần còn lại cũng khá hấp dẫn và có một số chi tiết bất ngờ...
Tác giả :
Mã Giáp Nãi Phù Vân