Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết
Chương 2
Sau vài lần bị rơi xuống vực, suýt nữa bị đá lăn va trúng, gặp phải sơn tặc cướp xe suýt thì mất mạng, lại còn bị người khác hãm hãi đẩy xuống chỗ nước sâu tầm một thước... nếm trải đủ loại 'đau khổ', cuối cùng xe ngựa chở Ngọc Hữu Đường cũng chạy được đến cửa kinh thành Kiến Khang, khiến bao nhiêu các vị phi tần trong hậu cung cùng các vị đại thần cắn khăn nghiến lợi,...
Hôm nay Kiến Khang cực kì huyên náo, sáng sớm, trăm ngàn dân chúng cùng nhau chen chúc đứng ở ven đường, chưa hết, trên lầu các xung quanh cũng đầy người dựa vào lan can trông về phía xa.
Hoàng tử yếu ớt sống ngoài cung bao năm nay đột nhiên lại trở thành Thái tử, nghe đồn có dung mạo tựa như tiên nhân, có ai lại không muốn nhìn thấy một lần?
Ngẫm lại, Hoàng thượng đối với vị Thái tử này hẳn rất coi trọng, còn dùng cả ngự liễn chuyên dụng của mình để đón hắn, bạch mã kim xa vừa vào đến cửa thành tỏa sáng rực rỡ, làm lóa mắt dân chúng hai bên đường.
"Thái tử đến rồi!"
"Đừng chen chỗ của ta, nữ nhân xấu xí!"
"Điện hạ xin ngài hãy nhìn ta một cái!"
"Chỉ là đứa câm thôi mà các ngươi cũng ham hố!"
"Thì sao, người ta là Thái tử đấy, so với các ngươi, suốt ngày chỉ biết mắng chửi tốt hơn nhiều!"
Cả con phố ầm ĩ, nhốn nháo.
Bên trong xe, Ngọc Hữu Đường đang nghỉ ngơi thì bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Hắn chậm chạp xoay đầu, lão công công ngồi bên cạnh thấy vậy liền quay sang nhìn lén hắn.
Hôm nay, trước khi hồi cung, thị nữ cố ý dặn Ngọc Hữu Đường thay đổi triều phục, màu da hắn ban đầu có chút nhợt nhạt, bây giờ thay sang áo bào vải sa đỏ rực như lửa, trên áo có thêu cá chuồn , như chiều hoàng hôn đỏ rực, tỏa sáng mãnh liệt, khiến người khác nhìn vào có chút giật mình.
Sau đó, hắn lại chậm chạp mở to mắt, trong nháy mắt, mọi thứ trở nên rõ ràng, hắn đảo mắt, đồng tử đen tuyền. Nhận ra lão công công đang nhìn mình, hắn cũng nhìn lại, khẽ mỉm cười.
Lão công công thấy vậy liền giật mình, không khỏi cảm thán, ai, đương kim Thái tử nhã nhặn nhu nhược như thế, dung mạo tựa thiếu nữ như vậy, sau này làm sao có thể hiện lô thiên uy a a a a.
Ngọc Hữu Đường đã quá quen thuộc, từ lúc lão Thái giám này đến đón hắn, mỗi lần nhìn lén hắn đều hiện ra cái bộ dạng hận 'bùn nhão không thể trát được tường' vô cùng đau đớn. Mà mỗi lần nhìn thấy, Ngọc Hữu Đường đều có phản xạ cười với lão ta một cái, dung mạo của hắn rất đẹp, nụ cười lại vô đạm vô khinh, cực kỳ trong sáng, không khỏi khiến người ta nảy ra một chút thương tiếc, khó có thể chán ghét.
Thấy lão công công không nhìn mình nữa, Ngọc Hữu Đường quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, rèm châu theo xóc nảy của xe ngựa, rung rung từng đợt, người bên đường lúc ẩn lúc hiện.
Mà nụ cười của hắn, theo sự chuyển động của xe ngựa, cũng dần dần biến đổi, phai nhạt dần.
Thật ra Ngọc Hữu Đường ban đầu không phải là Ngọc Hữu Đường bây giờ, hắn chỉ là một người bình thường, sống cùng với mẫu thân ở trong một cái trấn nhỏ, ngày ngày đều trôi qua lặng lẽ. Chính là, năm hắn vừa tròn tám tuổi, bị đưa lên đỉnh núi Tê Hà, có người nói với hắn, từ nay ngươi chính là Ngọc Hữu Đường, Đại hoàng tử của Đại Lương.
Hắn: Vì sao?
Người nọ: Ngọc Hữu Đường đã chết, tìm ngươi đến làm thế thân cho hắn, làm Hoàng tử, cẩm y ngọc thực, còn hỏi vì sao?
Hắn: Nếu ta không muốn làm?
Người nọ: Cũng không sao, chỉ là giết mẫu thân ngươi, diệt cả tộc ngươi, khiến tộc nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn mà thôi.
Hắn: ... Ặc, đừng làm vậy, ta đồng ý là được mà.
Từ đó về sau liền một đường không thể quay đầu.
Đại hoàng tử bị câm từ nhỏ, khi lớn lên vẫn có nụ cười ngây thơ không rành sự đời.
Hắn phải mất tầm hai năm mới học được nụ cười này.
Giống hoàn toàn, từ vẻ mặt đến thần thái.
Nhưng mà, chỉ là cười thôi mà đã như vậy, những cái khác... thật sự khinh khủng không dám nhớ lại a!
Ngọc Hữu Đường nhắm mắt, không dám hồi tưởng lại.
Rất nhanh, xe ngựa đã đến trước cửa cung, binh lính giữ cửa cung vừa nhìn thấy xe ngựa xa hoa liền vội vàng mở cổng, quỳ rạp hết xuống, hô lớn Đại hoàng tử thiên tuế.
Lão công công cúi người, nhẹ nhàng rời khỏi xe ngựa, vừa đứng thẳng lên, lão liền vung vẩy phất trần, nói: "Còn gọi là Đại hoàng tử, thánh chỉ lập Thái tử đã ban xuống..."
"A! Mạt tướng biết sai, còn không mau kêu Thái tử điện hạ!"
Sau đó là một trận ồn ào kêu Thái tử điện hạ thiên tuế.
Bên trong xem, Ngọc Hữu Đường nhắc một góc rèm châu lên, nhìn ra bên ngoài, tường thành cao cao, ba chữ Hồng Vũ Môn đập ngay vào mắt,có thể thấy nóc điện Hoa Cái thấp thoáng phía xa xa.
Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này.
Trải qua tám năm rèn luyện không giành cho người bình thường, cùng là vì thời khắc này, nghĩ như vậy, hắn không khỏi có chút kích động.
Lão công công cùng vị tướng quân kia ta ta ngươi ngươi hàn huyên một phen, đến lúc quay trở lại thấy Ngọc Hữu Đường vẫn chưa buông rèm, lẳng lặng nhìn ra ngoài, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Ngồi im lặng trong xe một lúc lâu, cuối cùng lão công công cũng ho một tiếng, phá vỡ yên tĩnh, nói: "Thái tử điện hạ cũng đã lâu không về, chắc hẳn là rất nhớ, nhìn nhiều một chút cũng tốt."
Thật ra ta chưa bao giờ đến đây, được chứ?
Lưng Ngọc Hữu Đường quay về phía hắn, nhịn không được liền xem thường.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ đến nơi này, nhưng hắn bản đồ hoàng cung hắn đã khắc sâu vào trông tâm trí, mỗi khi đến một chỗ, trong đầu hắn liền phản xạ có điều kiện nhớ lại rõ ràng, hàng trăm nơi, hình dạng cùng tên gọi,...
Phía sau Hồng Vũ Môn là là cầu Ngũ Long, bắc qua sông Ngự Hà. Từ Hồng Vũ Môn đến cầu Ngũ Long hướng về phía tay chính là Ngũ quân Đô đốc phủ, Thường Tự, Thông Chính Tư, Cẩm Y vệ, Khâm Thiên Giám. Về phía đông là Tông Nhân phủ, Sử bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Bộ binh, Công bộ, Hàn lâm viện, Chiêm sự phủ, Thái y viện,...
Hai bên Thừa Thiên Môn và Đoan Môn là khu đền miếu, phía Đông là đài tế tổ tông Hoàng đế Thái miếu, còn phía Tây là đài tế thần linh xã tắc, đi hướng bắc là đến Ngọ Môn...
Đến Ngọ Môn lại có năm cây cầu đá, đến chỗ này, Ngọc Hữu Đường không khỏi oán thầm, lão Hoàng Đế này sao lại thích xây cầu như thế! Năm cây cầu này gọi là cầu Nội ngũ long, cũng bắc qua sông Ngự Hà.
Qua cầu là đến Phụng Thiên Môn, từ nam đến bắc theo thứ tự lần lượt là ba điện Phụng Thiên, Đỉnh Xa, Cẩn Thân.
Phụng Thiên điện!
Cuối cùng cũng đến trung tâm quyền lực của quốc gia, Ngọc Hữu Đường nâng tay, chỉnh phát quan, xem ra đã đến thời điểm nhìn thấy phụ hoàng trong đồn đại rồi.
Khoan đã, sao xe ngựa không dừng lại bên ngoài Phụng Thiên điện?
Hắn thực sự rất muốn nhìn thấy cái người không để ý người trong thiên hạ phản đối, kiên quyết lập một hoàng tử bị câm làm Thái tử kế nghiệp vị trí của mình a.
Xe ngựa không nghe được tiếng khóc trong lòng hắn, tới khúc quanh liền rẽ, hướng tới sau điện đi khỏi.
Không nhịn được nữa, Ngọc Hữu Đường từ trong tay sao lấy ra một xấp giấy Tuyên Thành, một cái chặn giấy, một bút lông, một cái nghiên mực nhỏ cùng với một cái gác bút tinh xảo.
Nhìn hắn lấy hết cái này đến cái khác, để lên trên bàn, lão công công trợn mắt há mồm, như muốn nhìn xem hắn có lấy thêm một cái bàn ra nữa không vậy.
Chuẩn bị xong, Ngọc Hữu Đường mài mực, dùng cái chặn giấy bằng bạch ngọc chặn trên giấy Tuyên Thành, cầm bút chấm mực, đỡ lấy tay áo, viết lên tờ giấy trắng, tư thế tự tại, động tác liền mạch dứt khoát.
Khi viết xong, hắn nâng mắt, ý bảo lão công công đến xem.
Lão công công hiểu ý tiến lên, thấy trên giấy có một câu, vài chữ ít ỏi: Vì sao không đi gặp Phụ hoàng?
Nội dung bình thường, nhưng chữ viết thì không giống bộ dạng nhu nhược của hắn, nét bút vững vàng trước sau như một hết sức tinh tế, mảnh như sợi tóc, nét hất cứng cáp, đậm nhạt thích hợp, thu phóng tự nhiên, mang phong thái của danh gia thế môn.
Huống chi, xe ngựa vẫn đang đi, xóc nảy liên tục, chữ viết lại vẫn vững vàng, không thấy một gợn sóng.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ tên Thái tử này... vẫn đang giấu tài?!
Lão công công dùng hai mắt đánh giá Ngọc Hữu Đường.
Đúng lúc hắn đang ngáp, mồm mở lớn đến nỗi có thể nhét vừa cả một nắm tay, thấy lão công công đang nhìn mình, cũng không vội vàng, chậm chạp ngậm miệng.
... Xem ra là lão nô nghĩ nhiều, lão công công yên lặng xoay đi, đáp: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, bệ hạ nói ngài hồi cung trên đường về cũng mệt nhọc, toàn đi đường núi, nhất định là mệt mỏi không thôi, lệnh cho lão nô trước đưa ngài về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẵng đi bái kiến."
Ngọc Hữu Đường gật đầu, ý bảo đã biết, sau đó lại cất mấy thứ vừa lấy ra vào trong tay áo.
Nơi ở của Ngọc Hữu Đường là cung điện của Thái tử, Đoan Bản cung.
Đoan Bản cung đã lâu không có người ở, trước khi chủ nhân đến vài ngày, Hoàng thượng liền phái người đến từ trên xuống dưới từ trước ra sau tỉ mỉ tu chỉnh lau dọn một phen.
Tất cả mọi thứ đều đổi thành đồ mới hết.
Hoa trong hoa viên bị nhổ lên trồng lại, ban đầu là hoa cúc phù hợp với tiết trời mùa thu nhưng lại vì một câu của Hoàng Đế "Rất mờ nhạt, không có cá tính, giống như nơi ở của ẩn sĩ vô danh, không thích hợp với phong thái hào hoa phong nhã của Thái tử" liền đổi sang hoa sơn trà diễm lệ của Vân Nam... Khiến cho cung nữ cùng với người làm vườn dùng nước mắt tưới cây dưới bầu trời mùa thu trong xanh...
Ngọc Hữu Đường vừa đến đã bị trang trí xoa hoa trong điện làm cho hết sức kinh ngạc.
Hắn đi theo cung nữ dẫn đường, ngồi xuống ghế dựa.
Gỗ lim tơ vàng.
Cốc trà trong tay là gốm sứ trắng nạm phỉ thúy bên ngoài.
Nhấp một ngụm, là giống trà quý nhất của núi Vũ Di, một lạng giá hai lượng vàng.
... Ồ, ta nhớ rõ, đương kim thiên tử không phải là cực kỳ tiết kiệm sao?
Phía ra ngoài cửa sổ chính là Lăng Yên các, nơi học tập của Thái tử, có vẻ gần trong gang tấc.
Xem ra về cung cũng không tránh được phải học tập, nói làm Thái tử rất thoải mái, thoải mái ở đâu?
Cứ như vậy liền hồi cung.
=..=
Hôm ấy, có lẽ là vì Hoàng thượng có lệnh không được đi quấy rầy Thái tử nghỉ ngơi, sau khi Ngọc Hữu Đường tắm rửa nghỉ ngơi một lúc, ngồi đợi vài canh giờ mãi mà không có ai đến bái kiến, làm hắn cảm thấy cực kỳ buồn chán, đành đi lại loanh quanh trong Đoan Bản cung, cho quen thuộc hoàn cảnh.
Qua nửa ngày khảo sát, hắn phát hiện ra,cung nhân trong Đoan Bản cung toàn là người của hắn.
Bởi vì sau bữa trưa, Ngọc Hữu Đường yêu cầu muốn tắm rửa, một cung nữ tên là Bích Đường yêu cầu được hầu hạ hắn, hắn liền cứng đầu kháng cự một phen, liền trực tiếp bị đấnh cho bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, hắn đã yên vị trong bể tắm phủ đầy cánh hoa, mà cái vị cung nữ vừa rồi đánh hắn bất tỉnh không chớp mắt lấy một cái đã thuần thục giúp hắn tháo buộc ngực, cởi bỏ hầu kết giả cực kỳ tinh xảo do cao thủ dịch dung làm ra..., sau đó liền bắt đầu kỳ lưng giúp hắn.
Ngọc Hữu Đường: "..."
Hôm nay Kiến Khang cực kì huyên náo, sáng sớm, trăm ngàn dân chúng cùng nhau chen chúc đứng ở ven đường, chưa hết, trên lầu các xung quanh cũng đầy người dựa vào lan can trông về phía xa.
Hoàng tử yếu ớt sống ngoài cung bao năm nay đột nhiên lại trở thành Thái tử, nghe đồn có dung mạo tựa như tiên nhân, có ai lại không muốn nhìn thấy một lần?
Ngẫm lại, Hoàng thượng đối với vị Thái tử này hẳn rất coi trọng, còn dùng cả ngự liễn chuyên dụng của mình để đón hắn, bạch mã kim xa vừa vào đến cửa thành tỏa sáng rực rỡ, làm lóa mắt dân chúng hai bên đường.
"Thái tử đến rồi!"
"Đừng chen chỗ của ta, nữ nhân xấu xí!"
"Điện hạ xin ngài hãy nhìn ta một cái!"
"Chỉ là đứa câm thôi mà các ngươi cũng ham hố!"
"Thì sao, người ta là Thái tử đấy, so với các ngươi, suốt ngày chỉ biết mắng chửi tốt hơn nhiều!"
Cả con phố ầm ĩ, nhốn nháo.
Bên trong xe, Ngọc Hữu Đường đang nghỉ ngơi thì bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Hắn chậm chạp xoay đầu, lão công công ngồi bên cạnh thấy vậy liền quay sang nhìn lén hắn.
Hôm nay, trước khi hồi cung, thị nữ cố ý dặn Ngọc Hữu Đường thay đổi triều phục, màu da hắn ban đầu có chút nhợt nhạt, bây giờ thay sang áo bào vải sa đỏ rực như lửa, trên áo có thêu cá chuồn , như chiều hoàng hôn đỏ rực, tỏa sáng mãnh liệt, khiến người khác nhìn vào có chút giật mình.
Sau đó, hắn lại chậm chạp mở to mắt, trong nháy mắt, mọi thứ trở nên rõ ràng, hắn đảo mắt, đồng tử đen tuyền. Nhận ra lão công công đang nhìn mình, hắn cũng nhìn lại, khẽ mỉm cười.
Lão công công thấy vậy liền giật mình, không khỏi cảm thán, ai, đương kim Thái tử nhã nhặn nhu nhược như thế, dung mạo tựa thiếu nữ như vậy, sau này làm sao có thể hiện lô thiên uy a a a a.
Ngọc Hữu Đường đã quá quen thuộc, từ lúc lão Thái giám này đến đón hắn, mỗi lần nhìn lén hắn đều hiện ra cái bộ dạng hận 'bùn nhão không thể trát được tường' vô cùng đau đớn. Mà mỗi lần nhìn thấy, Ngọc Hữu Đường đều có phản xạ cười với lão ta một cái, dung mạo của hắn rất đẹp, nụ cười lại vô đạm vô khinh, cực kỳ trong sáng, không khỏi khiến người ta nảy ra một chút thương tiếc, khó có thể chán ghét.
Thấy lão công công không nhìn mình nữa, Ngọc Hữu Đường quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, rèm châu theo xóc nảy của xe ngựa, rung rung từng đợt, người bên đường lúc ẩn lúc hiện.
Mà nụ cười của hắn, theo sự chuyển động của xe ngựa, cũng dần dần biến đổi, phai nhạt dần.
Thật ra Ngọc Hữu Đường ban đầu không phải là Ngọc Hữu Đường bây giờ, hắn chỉ là một người bình thường, sống cùng với mẫu thân ở trong một cái trấn nhỏ, ngày ngày đều trôi qua lặng lẽ. Chính là, năm hắn vừa tròn tám tuổi, bị đưa lên đỉnh núi Tê Hà, có người nói với hắn, từ nay ngươi chính là Ngọc Hữu Đường, Đại hoàng tử của Đại Lương.
Hắn: Vì sao?
Người nọ: Ngọc Hữu Đường đã chết, tìm ngươi đến làm thế thân cho hắn, làm Hoàng tử, cẩm y ngọc thực, còn hỏi vì sao?
Hắn: Nếu ta không muốn làm?
Người nọ: Cũng không sao, chỉ là giết mẫu thân ngươi, diệt cả tộc ngươi, khiến tộc nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn mà thôi.
Hắn: ... Ặc, đừng làm vậy, ta đồng ý là được mà.
Từ đó về sau liền một đường không thể quay đầu.
Đại hoàng tử bị câm từ nhỏ, khi lớn lên vẫn có nụ cười ngây thơ không rành sự đời.
Hắn phải mất tầm hai năm mới học được nụ cười này.
Giống hoàn toàn, từ vẻ mặt đến thần thái.
Nhưng mà, chỉ là cười thôi mà đã như vậy, những cái khác... thật sự khinh khủng không dám nhớ lại a!
Ngọc Hữu Đường nhắm mắt, không dám hồi tưởng lại.
Rất nhanh, xe ngựa đã đến trước cửa cung, binh lính giữ cửa cung vừa nhìn thấy xe ngựa xa hoa liền vội vàng mở cổng, quỳ rạp hết xuống, hô lớn Đại hoàng tử thiên tuế.
Lão công công cúi người, nhẹ nhàng rời khỏi xe ngựa, vừa đứng thẳng lên, lão liền vung vẩy phất trần, nói: "Còn gọi là Đại hoàng tử, thánh chỉ lập Thái tử đã ban xuống..."
"A! Mạt tướng biết sai, còn không mau kêu Thái tử điện hạ!"
Sau đó là một trận ồn ào kêu Thái tử điện hạ thiên tuế.
Bên trong xem, Ngọc Hữu Đường nhắc một góc rèm châu lên, nhìn ra bên ngoài, tường thành cao cao, ba chữ Hồng Vũ Môn đập ngay vào mắt,có thể thấy nóc điện Hoa Cái thấp thoáng phía xa xa.
Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này.
Trải qua tám năm rèn luyện không giành cho người bình thường, cùng là vì thời khắc này, nghĩ như vậy, hắn không khỏi có chút kích động.
Lão công công cùng vị tướng quân kia ta ta ngươi ngươi hàn huyên một phen, đến lúc quay trở lại thấy Ngọc Hữu Đường vẫn chưa buông rèm, lẳng lặng nhìn ra ngoài, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Ngồi im lặng trong xe một lúc lâu, cuối cùng lão công công cũng ho một tiếng, phá vỡ yên tĩnh, nói: "Thái tử điện hạ cũng đã lâu không về, chắc hẳn là rất nhớ, nhìn nhiều một chút cũng tốt."
Thật ra ta chưa bao giờ đến đây, được chứ?
Lưng Ngọc Hữu Đường quay về phía hắn, nhịn không được liền xem thường.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ đến nơi này, nhưng hắn bản đồ hoàng cung hắn đã khắc sâu vào trông tâm trí, mỗi khi đến một chỗ, trong đầu hắn liền phản xạ có điều kiện nhớ lại rõ ràng, hàng trăm nơi, hình dạng cùng tên gọi,...
Phía sau Hồng Vũ Môn là là cầu Ngũ Long, bắc qua sông Ngự Hà. Từ Hồng Vũ Môn đến cầu Ngũ Long hướng về phía tay chính là Ngũ quân Đô đốc phủ, Thường Tự, Thông Chính Tư, Cẩm Y vệ, Khâm Thiên Giám. Về phía đông là Tông Nhân phủ, Sử bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Bộ binh, Công bộ, Hàn lâm viện, Chiêm sự phủ, Thái y viện,...
Hai bên Thừa Thiên Môn và Đoan Môn là khu đền miếu, phía Đông là đài tế tổ tông Hoàng đế Thái miếu, còn phía Tây là đài tế thần linh xã tắc, đi hướng bắc là đến Ngọ Môn...
Đến Ngọ Môn lại có năm cây cầu đá, đến chỗ này, Ngọc Hữu Đường không khỏi oán thầm, lão Hoàng Đế này sao lại thích xây cầu như thế! Năm cây cầu này gọi là cầu Nội ngũ long, cũng bắc qua sông Ngự Hà.
Qua cầu là đến Phụng Thiên Môn, từ nam đến bắc theo thứ tự lần lượt là ba điện Phụng Thiên, Đỉnh Xa, Cẩn Thân.
Phụng Thiên điện!
Cuối cùng cũng đến trung tâm quyền lực của quốc gia, Ngọc Hữu Đường nâng tay, chỉnh phát quan, xem ra đã đến thời điểm nhìn thấy phụ hoàng trong đồn đại rồi.
Khoan đã, sao xe ngựa không dừng lại bên ngoài Phụng Thiên điện?
Hắn thực sự rất muốn nhìn thấy cái người không để ý người trong thiên hạ phản đối, kiên quyết lập một hoàng tử bị câm làm Thái tử kế nghiệp vị trí của mình a.
Xe ngựa không nghe được tiếng khóc trong lòng hắn, tới khúc quanh liền rẽ, hướng tới sau điện đi khỏi.
Không nhịn được nữa, Ngọc Hữu Đường từ trong tay sao lấy ra một xấp giấy Tuyên Thành, một cái chặn giấy, một bút lông, một cái nghiên mực nhỏ cùng với một cái gác bút tinh xảo.
Nhìn hắn lấy hết cái này đến cái khác, để lên trên bàn, lão công công trợn mắt há mồm, như muốn nhìn xem hắn có lấy thêm một cái bàn ra nữa không vậy.
Chuẩn bị xong, Ngọc Hữu Đường mài mực, dùng cái chặn giấy bằng bạch ngọc chặn trên giấy Tuyên Thành, cầm bút chấm mực, đỡ lấy tay áo, viết lên tờ giấy trắng, tư thế tự tại, động tác liền mạch dứt khoát.
Khi viết xong, hắn nâng mắt, ý bảo lão công công đến xem.
Lão công công hiểu ý tiến lên, thấy trên giấy có một câu, vài chữ ít ỏi: Vì sao không đi gặp Phụ hoàng?
Nội dung bình thường, nhưng chữ viết thì không giống bộ dạng nhu nhược của hắn, nét bút vững vàng trước sau như một hết sức tinh tế, mảnh như sợi tóc, nét hất cứng cáp, đậm nhạt thích hợp, thu phóng tự nhiên, mang phong thái của danh gia thế môn.
Huống chi, xe ngựa vẫn đang đi, xóc nảy liên tục, chữ viết lại vẫn vững vàng, không thấy một gợn sóng.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ tên Thái tử này... vẫn đang giấu tài?!
Lão công công dùng hai mắt đánh giá Ngọc Hữu Đường.
Đúng lúc hắn đang ngáp, mồm mở lớn đến nỗi có thể nhét vừa cả một nắm tay, thấy lão công công đang nhìn mình, cũng không vội vàng, chậm chạp ngậm miệng.
... Xem ra là lão nô nghĩ nhiều, lão công công yên lặng xoay đi, đáp: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, bệ hạ nói ngài hồi cung trên đường về cũng mệt nhọc, toàn đi đường núi, nhất định là mệt mỏi không thôi, lệnh cho lão nô trước đưa ngài về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẵng đi bái kiến."
Ngọc Hữu Đường gật đầu, ý bảo đã biết, sau đó lại cất mấy thứ vừa lấy ra vào trong tay áo.
Nơi ở của Ngọc Hữu Đường là cung điện của Thái tử, Đoan Bản cung.
Đoan Bản cung đã lâu không có người ở, trước khi chủ nhân đến vài ngày, Hoàng thượng liền phái người đến từ trên xuống dưới từ trước ra sau tỉ mỉ tu chỉnh lau dọn một phen.
Tất cả mọi thứ đều đổi thành đồ mới hết.
Hoa trong hoa viên bị nhổ lên trồng lại, ban đầu là hoa cúc phù hợp với tiết trời mùa thu nhưng lại vì một câu của Hoàng Đế "Rất mờ nhạt, không có cá tính, giống như nơi ở của ẩn sĩ vô danh, không thích hợp với phong thái hào hoa phong nhã của Thái tử" liền đổi sang hoa sơn trà diễm lệ của Vân Nam... Khiến cho cung nữ cùng với người làm vườn dùng nước mắt tưới cây dưới bầu trời mùa thu trong xanh...
Ngọc Hữu Đường vừa đến đã bị trang trí xoa hoa trong điện làm cho hết sức kinh ngạc.
Hắn đi theo cung nữ dẫn đường, ngồi xuống ghế dựa.
Gỗ lim tơ vàng.
Cốc trà trong tay là gốm sứ trắng nạm phỉ thúy bên ngoài.
Nhấp một ngụm, là giống trà quý nhất của núi Vũ Di, một lạng giá hai lượng vàng.
... Ồ, ta nhớ rõ, đương kim thiên tử không phải là cực kỳ tiết kiệm sao?
Phía ra ngoài cửa sổ chính là Lăng Yên các, nơi học tập của Thái tử, có vẻ gần trong gang tấc.
Xem ra về cung cũng không tránh được phải học tập, nói làm Thái tử rất thoải mái, thoải mái ở đâu?
Cứ như vậy liền hồi cung.
=..=
Hôm ấy, có lẽ là vì Hoàng thượng có lệnh không được đi quấy rầy Thái tử nghỉ ngơi, sau khi Ngọc Hữu Đường tắm rửa nghỉ ngơi một lúc, ngồi đợi vài canh giờ mãi mà không có ai đến bái kiến, làm hắn cảm thấy cực kỳ buồn chán, đành đi lại loanh quanh trong Đoan Bản cung, cho quen thuộc hoàn cảnh.
Qua nửa ngày khảo sát, hắn phát hiện ra,cung nhân trong Đoan Bản cung toàn là người của hắn.
Bởi vì sau bữa trưa, Ngọc Hữu Đường yêu cầu muốn tắm rửa, một cung nữ tên là Bích Đường yêu cầu được hầu hạ hắn, hắn liền cứng đầu kháng cự một phen, liền trực tiếp bị đấnh cho bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, hắn đã yên vị trong bể tắm phủ đầy cánh hoa, mà cái vị cung nữ vừa rồi đánh hắn bất tỉnh không chớp mắt lấy một cái đã thuần thục giúp hắn tháo buộc ngực, cởi bỏ hầu kết giả cực kỳ tinh xảo do cao thủ dịch dung làm ra..., sau đó liền bắt đầu kỳ lưng giúp hắn.
Ngọc Hữu Đường: "..."
Tác giả :
Mã Giáp Nãi Phù Vân