Ta Không Khóc
Chương 9
“Hừ……!” Thật là một giọng mũi vô cùng hoàn mỹ a.
“Ngươi sờ xem, có hơi ấm a, ta không phải quỷ!”
Cảm giác được chút ấm áp gì đó, thật giống như hơi ấm con người nha, nhưng mà người ta vẫn còn sợ a, nếu hắn gạt ta thì sao bây giờ?
“Không cần!”
“Ngu ngốc, ta là Khiếu a, ngươi nếu không mở mắt ra, cẩn thận ta đánh chết ngươi!”
Khí thế này, cảm giác này, ha hả, ta có thể kết luận, hắn chính là……
“Phu quân a a a a a a ~!” Ôm lấy, cọ cọ, hôn nhẹ, sờ sờ!
Ngẩng đầu, phát hiện vị suất ca cũng đối ta mỉm cười, úc úc úc, thật là thụ sủng nhược kinh nha!
Vẫn bị đẩy ra như cũ, thế nhưng đã không còn cảm giác dùng sức đẩy ra như trước kia nữa, có lẽ vị Vương gia hôm nay đã thay đổi rất nhiều rồi a!
“Đây là đâu?”
“Tổ ốc của Tiểu Từ!”
Thì ra là thế a, nơi đây là tổ ốc của ái nhân, đương nhiên không thể kinh động a!
Mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bức hoành phía trên, [ Văn Trạch ]!
Bên trong hết thảy đã hoang phế từ lâu, đại môn bị tàn phá, trong sân mọc đầy cỏ dại, nhìn xung quanh, tự hồ chỉ còn lại một gian chủ ốc suy tàn.
Mái tóc phiêu dật, tà áo rực lửa đỏ, đôi mắt sáng ngời, cho dù đã hoang phế lâu ngày, nhưng nếu phủi tro bụi mặt trên đi, vẫn có thể phát hiện ra sự tuấn dật của người trong tranh.
Y là người vị hoàng đế kia hết lòng yêu thương, ta dám khẳng định như thế. Có một hàng chữ nhỏ, tuy rằng là phồn thể, nhưng ta nhìn là đã có thể đọc được, ta biết, ta chỉ nhìn là đã có thể hiểu!
Dục tương bạch tuyết nhất nhật liễu, hồi khán y nhân tuyết trung tiếu ——– Văn Luật Duyến!
Hoàng thượng a, có lẽ y cũng không phải là không yêu ngươi, chính là không thể yêu, không dám yêu!
Có lẽ y thực sự yêu ngươi, khi ngươi còn chưa nhận ra tình cảm của mình với y, y đã yêu ngươi như vậy rồi.
Xoay người rời đi, có lẽ không nói sự thật cho ngươi thì tốt hơn.
Dục tương bạch tuyết nhất nhật thanh —— không thể; hồi khán y nhân tuyết trung tiếu —– yêu nhau, nhưng không thể yêu nhau a!
Bên ngoài là ánh trăng sáng trong, hôm nay ánh trăng lại sáng đến không ngờ.
“Có muốn uống một chút hay không?”
Nhìn thấy Khiếu ngồi trên bậc thang phía trước, không còn khí thế lúc bình thường, chỉ còn khí chất phiêu dật vân đạm phong khinh!
Tiếp nhận bầu rượu, không uống, chỉ muốn cầm, ngắm ánh trăng. Có lẽ như vậy, mới có ý thơ.
“Ta không phải Văn Dận Từ!”
Có lẽ hơi rượu đã dần tan, có lẽ sắc đêm quá xinh đẹp.
“Ta biết, ngươi tên Huệ Thành Thiên!”
Nhìn lên không trung, mỉm cười, hóa ra hắn vẫn nhớ rõ tên ta, ta có nên thấy thỏa mãn hay không?
“Ta đến từ một nơi rất xa ~!”
“Rất xa?”
“Rất xa, xa đến mức muốn về cũng không thể về được nữa!”
Lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, hơi hơi tựa vào người bên cạnh, không có phản kháng, thậm chí còn điều chỉnh thân thể để ta tựa vào, mặc dù có chút cứng ngắc!
“Các ngươi sống ở nơi đó có được như ở chỗ chúng ta không?”
“Không biết a,, ta không để ý lắm, có lẽ so với nơi này tốt hơn một chút, có lẽ……!” Ai biết a, thế giới trước kia đối với ta mà nói, tràn ngập những lời chửi rủa, khinh thị, và cả thân phận không thể quay về nữa.
“Ở đó rất phồn hoa, rất huyên náo, rất tiên tiến, không hề dùng xe ngựa kéo, không hề dùng lửa đốt đèn, lại có……!” Có ta không được yêu thương nữa.
“Ngươi không uống sao?”
Giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt mình……
“Ân……!” Nhìn xuống chén rượu trong tay mình.
“Ngươi không uống rượu sao?”
“Ai nói ta không uống!” Ngửa đầu uống một ngụm, hừ, ai nói ta, “Khụ khụ khụ……!” nnd ai lại phát minh ra rượu a, nồng nặc, cay xè như thế, đến tâm can tỳ phế thận cũng bị đốt cháy hết!
“Không uống được cũng đừng giả vờ a……!” Sau lưng có đôi tay vỗ vỗ giúp ta thuận khí, thực ấm áp, ấm áp đến mức khiến ta muốn khóc!
“Khụ khụ, ai nói ta không biết, ta chỉ là bị sặc mà thôi!” Nói xạo thế, đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi a.
“Hảo, hảo, coi như ta chưa nói gì a!”
Đoạt lấy bầu rượu trong tay ta, chậm rãi uống……
Ta không biết là vì chính mình say hay là ánh trăng sáng đến khiến người ta thấy ảo tưởng, ảo tưởng hắn có một chút nào đó thích ta, cho dù chỉ là một chút thôi!
Hai người một bầu rượu, im lặng nhìn ngắm ánh trăng, dựa vào nhau, cùng nhau kể ra biết bao chuyện tình.
Rượu không còn, gió lớn nổi lên, hắn phủ thêm áo khoác của hắn cho ta, bên hông là yêu bài màu vàng kim của hắn, một chữ “thất” rõ ràng!
Nếu cứ như vậy, thì thật tốt biết bao.
Ông trời, nếu được, có thể làm thời gian đình chỉ được không? Ta chỉ hy vọng vĩnh viễn đều dừng lại ở thời khắc này.
Yêu hay không yêu, có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa,
Lúc này chỉ cần một nơi bản thân có thể yên lặng mà dựa vào…
“Ngươi sờ xem, có hơi ấm a, ta không phải quỷ!”
Cảm giác được chút ấm áp gì đó, thật giống như hơi ấm con người nha, nhưng mà người ta vẫn còn sợ a, nếu hắn gạt ta thì sao bây giờ?
“Không cần!”
“Ngu ngốc, ta là Khiếu a, ngươi nếu không mở mắt ra, cẩn thận ta đánh chết ngươi!”
Khí thế này, cảm giác này, ha hả, ta có thể kết luận, hắn chính là……
“Phu quân a a a a a a ~!” Ôm lấy, cọ cọ, hôn nhẹ, sờ sờ!
Ngẩng đầu, phát hiện vị suất ca cũng đối ta mỉm cười, úc úc úc, thật là thụ sủng nhược kinh nha!
Vẫn bị đẩy ra như cũ, thế nhưng đã không còn cảm giác dùng sức đẩy ra như trước kia nữa, có lẽ vị Vương gia hôm nay đã thay đổi rất nhiều rồi a!
“Đây là đâu?”
“Tổ ốc của Tiểu Từ!”
Thì ra là thế a, nơi đây là tổ ốc của ái nhân, đương nhiên không thể kinh động a!
Mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bức hoành phía trên, [ Văn Trạch ]!
Bên trong hết thảy đã hoang phế từ lâu, đại môn bị tàn phá, trong sân mọc đầy cỏ dại, nhìn xung quanh, tự hồ chỉ còn lại một gian chủ ốc suy tàn.
Mái tóc phiêu dật, tà áo rực lửa đỏ, đôi mắt sáng ngời, cho dù đã hoang phế lâu ngày, nhưng nếu phủi tro bụi mặt trên đi, vẫn có thể phát hiện ra sự tuấn dật của người trong tranh.
Y là người vị hoàng đế kia hết lòng yêu thương, ta dám khẳng định như thế. Có một hàng chữ nhỏ, tuy rằng là phồn thể, nhưng ta nhìn là đã có thể đọc được, ta biết, ta chỉ nhìn là đã có thể hiểu!
Dục tương bạch tuyết nhất nhật liễu, hồi khán y nhân tuyết trung tiếu ——– Văn Luật Duyến!
Hoàng thượng a, có lẽ y cũng không phải là không yêu ngươi, chính là không thể yêu, không dám yêu!
Có lẽ y thực sự yêu ngươi, khi ngươi còn chưa nhận ra tình cảm của mình với y, y đã yêu ngươi như vậy rồi.
Xoay người rời đi, có lẽ không nói sự thật cho ngươi thì tốt hơn.
Dục tương bạch tuyết nhất nhật thanh —— không thể; hồi khán y nhân tuyết trung tiếu —– yêu nhau, nhưng không thể yêu nhau a!
Bên ngoài là ánh trăng sáng trong, hôm nay ánh trăng lại sáng đến không ngờ.
“Có muốn uống một chút hay không?”
Nhìn thấy Khiếu ngồi trên bậc thang phía trước, không còn khí thế lúc bình thường, chỉ còn khí chất phiêu dật vân đạm phong khinh!
Tiếp nhận bầu rượu, không uống, chỉ muốn cầm, ngắm ánh trăng. Có lẽ như vậy, mới có ý thơ.
“Ta không phải Văn Dận Từ!”
Có lẽ hơi rượu đã dần tan, có lẽ sắc đêm quá xinh đẹp.
“Ta biết, ngươi tên Huệ Thành Thiên!”
Nhìn lên không trung, mỉm cười, hóa ra hắn vẫn nhớ rõ tên ta, ta có nên thấy thỏa mãn hay không?
“Ta đến từ một nơi rất xa ~!”
“Rất xa?”
“Rất xa, xa đến mức muốn về cũng không thể về được nữa!”
Lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, hơi hơi tựa vào người bên cạnh, không có phản kháng, thậm chí còn điều chỉnh thân thể để ta tựa vào, mặc dù có chút cứng ngắc!
“Các ngươi sống ở nơi đó có được như ở chỗ chúng ta không?”
“Không biết a,, ta không để ý lắm, có lẽ so với nơi này tốt hơn một chút, có lẽ……!” Ai biết a, thế giới trước kia đối với ta mà nói, tràn ngập những lời chửi rủa, khinh thị, và cả thân phận không thể quay về nữa.
“Ở đó rất phồn hoa, rất huyên náo, rất tiên tiến, không hề dùng xe ngựa kéo, không hề dùng lửa đốt đèn, lại có……!” Có ta không được yêu thương nữa.
“Ngươi không uống sao?”
Giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt mình……
“Ân……!” Nhìn xuống chén rượu trong tay mình.
“Ngươi không uống rượu sao?”
“Ai nói ta không uống!” Ngửa đầu uống một ngụm, hừ, ai nói ta, “Khụ khụ khụ……!” nnd ai lại phát minh ra rượu a, nồng nặc, cay xè như thế, đến tâm can tỳ phế thận cũng bị đốt cháy hết!
“Không uống được cũng đừng giả vờ a……!” Sau lưng có đôi tay vỗ vỗ giúp ta thuận khí, thực ấm áp, ấm áp đến mức khiến ta muốn khóc!
“Khụ khụ, ai nói ta không biết, ta chỉ là bị sặc mà thôi!” Nói xạo thế, đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi a.
“Hảo, hảo, coi như ta chưa nói gì a!”
Đoạt lấy bầu rượu trong tay ta, chậm rãi uống……
Ta không biết là vì chính mình say hay là ánh trăng sáng đến khiến người ta thấy ảo tưởng, ảo tưởng hắn có một chút nào đó thích ta, cho dù chỉ là một chút thôi!
Hai người một bầu rượu, im lặng nhìn ngắm ánh trăng, dựa vào nhau, cùng nhau kể ra biết bao chuyện tình.
Rượu không còn, gió lớn nổi lên, hắn phủ thêm áo khoác của hắn cho ta, bên hông là yêu bài màu vàng kim của hắn, một chữ “thất” rõ ràng!
Nếu cứ như vậy, thì thật tốt biết bao.
Ông trời, nếu được, có thể làm thời gian đình chỉ được không? Ta chỉ hy vọng vĩnh viễn đều dừng lại ở thời khắc này.
Yêu hay không yêu, có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa,
Lúc này chỉ cần một nơi bản thân có thể yên lặng mà dựa vào…
Tác giả :
Ôn Nhu Đích Hạt Tử