Ta Không Khóc
Chương 67
Ngày đó ta vẫn canh giữ trước Vương phủ yên tĩnh kia như trước, bức hoành treo trên cao kia tựa như đã chứng minh, Vương gia của ta vẫn không hề rời đi!
Vẫn là ngày đó, nhìn Vương gia ôm Tiểu Thiên trầm trầm hôn mê trở về, phía sau là thị vệ đã mất tích nhiều tháng, ta biết, Tiểu Thiên đã trở lại, thế nhưng, chỉ còn lại thể xác!
Đi theo thân ảnh lo lắng, trông hệt như hình dáng Chập Tích thống khổ năm nào, giống vô cùng, ngay cả nét hối hận cùng cực cũng giống nhau như vậy, sắc mặt tái nhợt giống nhau, đôi mày nhíu chặt giống nhau, đến cả vẻ đau đớn đến không thể rơi nổi một giọt lệ cũng hệt nhau như thế!
Một khắc ấy, ta nở nụ cười!
Vậy ra lịch sử lại một lần nữa tái diễn, hết thảy đều như trước!
“Ta đã từng nói rồi mà, ngươi sẽ hối hận!”
Nhìn vị Vương gia đã từng do dự kia lặng lẽ rơi nước mắt, y yêu hắn,
“Ta biết, ta biết……!”
Gắt gao ôm chặt lấy thân thể yếu ớt kia, tựa như muốn để hắn cảm nhận được suy nghĩ của mình, thế nhưng, Tiểu Thiên, ngươi có thể nghe thấy không?
Muốn lưu lại, thế nhưng nơi đó đã không phải nơi ta có thể ở lại nữa, rất nhiều người để ý quan tâm hắn, vẫn cần ta phải che chở hay sao?
Phi thân rời đi, có lẽ khi đó ta không biết, lần đó rời đi, là lần cuối cùng ta rời khỏi nơi này, cũng là lần đầu tiên ta rời khỏi Vương phủ sau hai mươi mấy năm chờ đợi ở nơi ấy!
Ánh nến chập chờn, bên trong là tẩm cung của hoàng đế, tràn ngập cô tịch cùng buồn bã!
“Năm ấy nếu không phải ta lên ngôi, có phải mọi chuyện sẽ không trở thành như bây giờ hay không?”
“Nếu ta không yêu hắn, có phải hắn vẫn sẽ ở bên cạnh ta như trước hay không?”
“Nếu ta không cho ngươi hy vọng, có phải ngươi vẫn sẽ là một ảnh vệ không chút cảm tình hay không?”
“Nếu không có tình yêu, có phải hận thù cũng sẽ không tồn tại hay không?”
“Nếu……!”
Nhìn ngươi tiều tụy nằm trên giường, ta biết, hắn sắp rời đi, mà ta, đã vô năng vi lực!
Gắt gao nắm lấy tay hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, cảm nhận độ ấm chứng minh hắn vẫn còn sống!
“Nếu hết thảy đều quay về lúc ban đầu, liệu ngươi có còn yêu ta nữa hay không?”
Ta nở nụ cười, cười khẽ vuốt khuôn mặt tiều tụy của hắn, khuôn mặt ấy vốn anh tuấn sớm đã trở nên ác độc như thế!
“Nếu hết thảy vẫn lặp lại như vậy cho tới bây giờ, ta vẫn sẽ yêu ngươi! Vậy còn ngươi? Ngươi còn có thể yêu y nữa không?”
Nở nụ cười, hắn nở nụ cười!
“Yêu, cho dù kết quả vẫn là như thế, ta vẫn sẽ yêu hắn như cũ!”
Mỉm cười nhìn bức tranh bên giường, trong đó có hình ảnh người hắn yêu!
“Khanh, giúp ta bới lại tóc một chút được không? Tiểu Văn ở trong mộng nói, y sẽ đứng trên cầu Nại Hà, cùng ta uống Mạnh Bà thang, khi đó chúng ta kiếp sau sẽ được gặp lại nhau, ha hả, y ước hội với ta!”
Cười ôm lấy hắn, vì hắn bới lại một đầu hoa râm, hắn đã già, thật sự đã già rồi!
Nhìn hắn mỉm cười trong gương, mà ta, có lẽ ta lại khóc!
“Cám ơn ngươi đã yêu ta, thế nhưng ta lại không thể yêu ngươi! Thực xin lỗi!”
Ôm ngươi quay về trên giường, ngươi ở bên tai ta kể chuyện, nhìn ngươi mỉm cười, ta rất muốn mỉm cười lại với ngươi, thế nhưng, ta cười không nổi!
Nhìn ngươi mỉm cười nhắm mắt, trong tay là bức họa vẽ y được cuộn tròn,
“Khanh, ngươi nói xem y liệu có còn nhớ ta hay không? Ta đã già đi rồi!”
“Nhớ rõ, dù ngươi già đi ngươi vẫn rất tuấn tú!”
“Ân, ta cũng nghĩ vậy, cám ơn!”
“Chập Tích……?”
“Ân……?”
“Chập Tích……?”
“Ân……?”
“Chập Tích……?”
“……”
Nhìn giọt lệ nơi khóe mắt ngươi, đó là của ngươi, hay là của ta?
Ta nghĩ, ta đang nở nụ cười!
Hoàng đế băng hà, Chập Tích, ta nghĩ ngươi chính là vị hoàng đế đầu tiên không có thi thể, bởi vì ta đã trộm nó đi!
Phần mộ cô đơn kia sẽ có ngươi tương bồi, y sẽ không còn cô độc nữa!
Chập Tích……
Ngươi ở trên cầu Nại Hà, có nhìn thấy Tiểu Văn không?
Y có còn nhận ra ngươi không?
Ước hẹn cuối cùng của các ngươi có thành công hay không?
Nếu hết thảy quay về thời điểm bắt đầu, ta nghĩ, ta sẽ không yêu ngươi nữa,
Giữa ngươi và y lúc đấy, không hề có chỗ trống nào dành cho sự tồn tại của ta!
Nếu hết thảy được bắt đầu lại,
Vẫn là ngày đó, nhìn Vương gia ôm Tiểu Thiên trầm trầm hôn mê trở về, phía sau là thị vệ đã mất tích nhiều tháng, ta biết, Tiểu Thiên đã trở lại, thế nhưng, chỉ còn lại thể xác!
Đi theo thân ảnh lo lắng, trông hệt như hình dáng Chập Tích thống khổ năm nào, giống vô cùng, ngay cả nét hối hận cùng cực cũng giống nhau như vậy, sắc mặt tái nhợt giống nhau, đôi mày nhíu chặt giống nhau, đến cả vẻ đau đớn đến không thể rơi nổi một giọt lệ cũng hệt nhau như thế!
Một khắc ấy, ta nở nụ cười!
Vậy ra lịch sử lại một lần nữa tái diễn, hết thảy đều như trước!
“Ta đã từng nói rồi mà, ngươi sẽ hối hận!”
Nhìn vị Vương gia đã từng do dự kia lặng lẽ rơi nước mắt, y yêu hắn,
“Ta biết, ta biết……!”
Gắt gao ôm chặt lấy thân thể yếu ớt kia, tựa như muốn để hắn cảm nhận được suy nghĩ của mình, thế nhưng, Tiểu Thiên, ngươi có thể nghe thấy không?
Muốn lưu lại, thế nhưng nơi đó đã không phải nơi ta có thể ở lại nữa, rất nhiều người để ý quan tâm hắn, vẫn cần ta phải che chở hay sao?
Phi thân rời đi, có lẽ khi đó ta không biết, lần đó rời đi, là lần cuối cùng ta rời khỏi nơi này, cũng là lần đầu tiên ta rời khỏi Vương phủ sau hai mươi mấy năm chờ đợi ở nơi ấy!
Ánh nến chập chờn, bên trong là tẩm cung của hoàng đế, tràn ngập cô tịch cùng buồn bã!
“Năm ấy nếu không phải ta lên ngôi, có phải mọi chuyện sẽ không trở thành như bây giờ hay không?”
“Nếu ta không yêu hắn, có phải hắn vẫn sẽ ở bên cạnh ta như trước hay không?”
“Nếu ta không cho ngươi hy vọng, có phải ngươi vẫn sẽ là một ảnh vệ không chút cảm tình hay không?”
“Nếu không có tình yêu, có phải hận thù cũng sẽ không tồn tại hay không?”
“Nếu……!”
Nhìn ngươi tiều tụy nằm trên giường, ta biết, hắn sắp rời đi, mà ta, đã vô năng vi lực!
Gắt gao nắm lấy tay hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, cảm nhận độ ấm chứng minh hắn vẫn còn sống!
“Nếu hết thảy đều quay về lúc ban đầu, liệu ngươi có còn yêu ta nữa hay không?”
Ta nở nụ cười, cười khẽ vuốt khuôn mặt tiều tụy của hắn, khuôn mặt ấy vốn anh tuấn sớm đã trở nên ác độc như thế!
“Nếu hết thảy vẫn lặp lại như vậy cho tới bây giờ, ta vẫn sẽ yêu ngươi! Vậy còn ngươi? Ngươi còn có thể yêu y nữa không?”
Nở nụ cười, hắn nở nụ cười!
“Yêu, cho dù kết quả vẫn là như thế, ta vẫn sẽ yêu hắn như cũ!”
Mỉm cười nhìn bức tranh bên giường, trong đó có hình ảnh người hắn yêu!
“Khanh, giúp ta bới lại tóc một chút được không? Tiểu Văn ở trong mộng nói, y sẽ đứng trên cầu Nại Hà, cùng ta uống Mạnh Bà thang, khi đó chúng ta kiếp sau sẽ được gặp lại nhau, ha hả, y ước hội với ta!”
Cười ôm lấy hắn, vì hắn bới lại một đầu hoa râm, hắn đã già, thật sự đã già rồi!
Nhìn hắn mỉm cười trong gương, mà ta, có lẽ ta lại khóc!
“Cám ơn ngươi đã yêu ta, thế nhưng ta lại không thể yêu ngươi! Thực xin lỗi!”
Ôm ngươi quay về trên giường, ngươi ở bên tai ta kể chuyện, nhìn ngươi mỉm cười, ta rất muốn mỉm cười lại với ngươi, thế nhưng, ta cười không nổi!
Nhìn ngươi mỉm cười nhắm mắt, trong tay là bức họa vẽ y được cuộn tròn,
“Khanh, ngươi nói xem y liệu có còn nhớ ta hay không? Ta đã già đi rồi!”
“Nhớ rõ, dù ngươi già đi ngươi vẫn rất tuấn tú!”
“Ân, ta cũng nghĩ vậy, cám ơn!”
“Chập Tích……?”
“Ân……?”
“Chập Tích……?”
“Ân……?”
“Chập Tích……?”
“……”
Nhìn giọt lệ nơi khóe mắt ngươi, đó là của ngươi, hay là của ta?
Ta nghĩ, ta đang nở nụ cười!
Hoàng đế băng hà, Chập Tích, ta nghĩ ngươi chính là vị hoàng đế đầu tiên không có thi thể, bởi vì ta đã trộm nó đi!
Phần mộ cô đơn kia sẽ có ngươi tương bồi, y sẽ không còn cô độc nữa!
Chập Tích……
Ngươi ở trên cầu Nại Hà, có nhìn thấy Tiểu Văn không?
Y có còn nhận ra ngươi không?
Ước hẹn cuối cùng của các ngươi có thành công hay không?
Nếu hết thảy quay về thời điểm bắt đầu, ta nghĩ, ta sẽ không yêu ngươi nữa,
Giữa ngươi và y lúc đấy, không hề có chỗ trống nào dành cho sự tồn tại của ta!
Nếu hết thảy được bắt đầu lại,
Tác giả :
Ôn Nhu Đích Hạt Tử