Ta Không Khóc
Chương 23
Màu đỏ, cả bầu trời là màu đỏ, là màu đỏ ối, ngươi cũng đỏ, hắn cũng nhuộm đỏ ~
Cúi đầu, nhìn xuống đôi tay của chính mình,
Cũng toàn sắc đỏ chói mắt!
Đau quá, toàn thân đều đau quá, vì sao lại đau như vậy, vì sao?
“Ba ~”
Ngọc bội rơi xuống,
Vỡ nát ~
Nở nụ cười, nhìn thấy nữ nhân trước mắt nở nụ cười, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn diễm lệ như vậy, thế nhưng sắc thê lương lại tràn ngập cảm quan của ta.
Có chất lỏng ấm áp lăn xuống, đó là cái gì, là cái gì?
Khẽ vuốt lên,
Nhìn,
Là cái gì?
Rốt cuộc là cái gì?
Là cái gì?
Vì sao lại hòa cùng chất lỏng màu đỏ diễm lệ ấy, vì sao lại có độ ấm, vì sao lại mặn như vậy?
Ngẩng đầu như trước, đối mặt với thân thể chậm rãi rơi xuống kia, đối mặt với ánh mắt bi thương ấy,
Ngươi hận ta không?
Ta nở nụ cười,
Hận? Không hận!
Như Diêu đã nói, cho dù không có sự vũ nhục như thế, hắn cũng sẽ không yêu ta!
Mơ mơ hồ hồ, ta tận mắt thấy một tuyệt thế mỹ nữ hương tiêu ngọc vẫn!
“Ta...... Hận...... Ngươi”
“Nhưng mà...... Ta...... Yêu ngươi!”
Nhìn thấy ngươi dần nhắm mắt lại, nhìn thấy lại thêm một người chết ở trước mặt, nhìn thấy nam nhân vừa mới rong ruổi trên người ta vì ngươi mà rơi một giọt nước mắt……
Y yêu ngươi, Tiểu Tình, Vũ Văn Tình!
Nếu cảm giác y đối với ta là chính phục, thì y đối với ngươi, là yêu!
Thế giới dị thường im lặng, không ai đánh nhiễu ai, không còn ai nhớ rõ ai, chỉ có một nam nhân bi thương, một nữ nhân vì yêu mà chết tâm, cùng một người ngu dại như ta!
Y ôm ngươi rời khỏi phòng, bước ra khỏi cửa, mà ta vẫn như trước ở nguyên tại chỗ……
Trong phòng chỉ còn một mình ta, thế giới chỉ có một người, chỉ có một mình ta……
Không còn sức lực để đứng lên, vậy không đi nữa,
Không còn sức lực lau khô máu tươi trên người, vậy không lau nữa,
Không còn sức lực để sống sót, vậy không sống nữa ~
Tựa vào bên giường, chân tay toàn thân đều không động đậy, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hết thảy là một mảng trống rỗng ~
Ánh nến tắt, có phải vì gió không còn yêu thương nữa nên chân nến cũng biến mất hay không……
Hắc ám, hết thảy đều trở lại là một mảnh hắc ám, tựa hồ hết thảy mọi chuyện chưa từng phát sinh,
Ta vẫn là ta, vẫn là Huệ Thành Thiên luôn bị người khác gọi là đứa con ma quỷ, vẫn là Huệ Thành Thiên không có ai chú ý đến, vẫn là Huệ Thành Thiên co ro trước cửa “Nguyệt Dạ”, vẫn là…… một Huệ Thành Thiên không có nước mắt……
Khẽ nở một nụ cười,
Ông trời, có phải hay không, ta có thể trở về, hoặc, ly khai……
Nhắm mắt lại,
Ta muốn rời khỏi thế giới này,
Không yêu, không nghĩ, không hy vọng xa vời,
Cho dù lúc đầu là ta muốn ly khai, thế nhưng chẳng lẽ mọi thứ không thể dừng lại được ư?
Thật mệt mỏi…
Cúi đầu, nhìn xuống đôi tay của chính mình,
Cũng toàn sắc đỏ chói mắt!
Đau quá, toàn thân đều đau quá, vì sao lại đau như vậy, vì sao?
“Ba ~”
Ngọc bội rơi xuống,
Vỡ nát ~
Nở nụ cười, nhìn thấy nữ nhân trước mắt nở nụ cười, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn diễm lệ như vậy, thế nhưng sắc thê lương lại tràn ngập cảm quan của ta.
Có chất lỏng ấm áp lăn xuống, đó là cái gì, là cái gì?
Khẽ vuốt lên,
Nhìn,
Là cái gì?
Rốt cuộc là cái gì?
Là cái gì?
Vì sao lại hòa cùng chất lỏng màu đỏ diễm lệ ấy, vì sao lại có độ ấm, vì sao lại mặn như vậy?
Ngẩng đầu như trước, đối mặt với thân thể chậm rãi rơi xuống kia, đối mặt với ánh mắt bi thương ấy,
Ngươi hận ta không?
Ta nở nụ cười,
Hận? Không hận!
Như Diêu đã nói, cho dù không có sự vũ nhục như thế, hắn cũng sẽ không yêu ta!
Mơ mơ hồ hồ, ta tận mắt thấy một tuyệt thế mỹ nữ hương tiêu ngọc vẫn!
“Ta...... Hận...... Ngươi”
“Nhưng mà...... Ta...... Yêu ngươi!”
Nhìn thấy ngươi dần nhắm mắt lại, nhìn thấy lại thêm một người chết ở trước mặt, nhìn thấy nam nhân vừa mới rong ruổi trên người ta vì ngươi mà rơi một giọt nước mắt……
Y yêu ngươi, Tiểu Tình, Vũ Văn Tình!
Nếu cảm giác y đối với ta là chính phục, thì y đối với ngươi, là yêu!
Thế giới dị thường im lặng, không ai đánh nhiễu ai, không còn ai nhớ rõ ai, chỉ có một nam nhân bi thương, một nữ nhân vì yêu mà chết tâm, cùng một người ngu dại như ta!
Y ôm ngươi rời khỏi phòng, bước ra khỏi cửa, mà ta vẫn như trước ở nguyên tại chỗ……
Trong phòng chỉ còn một mình ta, thế giới chỉ có một người, chỉ có một mình ta……
Không còn sức lực để đứng lên, vậy không đi nữa,
Không còn sức lực lau khô máu tươi trên người, vậy không lau nữa,
Không còn sức lực để sống sót, vậy không sống nữa ~
Tựa vào bên giường, chân tay toàn thân đều không động đậy, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hết thảy là một mảng trống rỗng ~
Ánh nến tắt, có phải vì gió không còn yêu thương nữa nên chân nến cũng biến mất hay không……
Hắc ám, hết thảy đều trở lại là một mảnh hắc ám, tựa hồ hết thảy mọi chuyện chưa từng phát sinh,
Ta vẫn là ta, vẫn là Huệ Thành Thiên luôn bị người khác gọi là đứa con ma quỷ, vẫn là Huệ Thành Thiên không có ai chú ý đến, vẫn là Huệ Thành Thiên co ro trước cửa “Nguyệt Dạ”, vẫn là…… một Huệ Thành Thiên không có nước mắt……
Khẽ nở một nụ cười,
Ông trời, có phải hay không, ta có thể trở về, hoặc, ly khai……
Nhắm mắt lại,
Ta muốn rời khỏi thế giới này,
Không yêu, không nghĩ, không hy vọng xa vời,
Cho dù lúc đầu là ta muốn ly khai, thế nhưng chẳng lẽ mọi thứ không thể dừng lại được ư?
Thật mệt mỏi…
Tác giả :
Ôn Nhu Đích Hạt Tử