Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Chương 37
Lâu Xuân Vũ sống đến ba mươi tuổi, cơ hội thật sự để đi shopping cũng không nhiều.
Mà trong đó, cũng có rất nhiều nguyên nhân, nàng là sống trong một quỹ đạo khác, một lần kia khi nàng dọn ra khỏi khu ký túc xá cũ của trường sư phạm, dọn đến khu trung tâm, mà khu dạy học mới lại ở vùng ngoại thành, ra khỏi trường vốn là phi thường không dễ dàng, đừng nói là đến khu trung tâm. Mà khi đó Lâu Xuân Vũ cũng không có tiền, trong nhà một tháng cho nàng 800 đồng tiền tiêu vặt, sau khi nàng ăn mặc tiết kiệm cũng chỉ có thể để dành được hai ba trăm đồng.
Nàng nhớ rõ trong giấc mơ có thật kia, nàng chúc mừng sinh nhật của bản thân, buông thả bản thân, đi đến quầy chuyên doanh mua một cái váy 800 đồng, có một ngày mặc về nhà, mẹ nàng nói váy này đẹp như vậy, hỏi nàng mua bao nhiêu tiền, nàng liền giá cả cũng không dám nói ra, chỉ nói là mua không đến hai trăm, ngay cả như vậy mẹ nàng vẫn cảm thấy số tiền này nàng dùng hoang phí, nói một chiếc váy như vậy mua ở chợ liền có thể mặc cả.
Kiếp này, nàng thật sự không muốn vì mua một cái váy mấy trăm đồng mà phải nhịn ăn, kiếp này, nàng không muốn đối với những thứ mà bản thân mong muốn nói rằng mình không sao, không cần phải lãng phí tiền bạc, dù sao mua cũng là lãng phí. Người như vậy sống thật quá oan uổng.
Khi nàng đến nơi mua sắm, trên bản đồ tìm được vị trí quầy hàng nội y, thông thường cửa hàng nội y đều sắp xếp trên lầu, nàng đi vài vòng thang cuốn, cuối cùng đi tới tầng năm.
Nàng đầu tư cho bản thân luôn là ít đến thương cảm, có thể nàng cũng cảm thấy không cần thiết phải tiêu tiền vão những nơi như vậy, cũng bởi vì bên người nàng luôn có nhiều chỗ cần dùng đến tiền. Nàng đem người khác xếp trước bản thân, cho rằng làm cho tất cả mọi người hài lòng, đến cuối cùng bản thân cũng sẽ vui vẻ. Mà trên thực tế nàng một chút cũng không vui vẻ.
Nàng vẫn có chút do dự, không biết ra tay từ đâu, áo ngực rực rỡ muôn màu, đối với Lâu Xuân Vũ mà nói là một thế giới mới lạ.
Nàng đứng trước một kiện áo ngực trơn do dự không tiến vào, lúc này nhìn thấy nàng bối rối, một người bán hàng có chút lớn tuổi chủ động đi đến, "Tiểu muội muội thích hình thức gì, loại trơn, hay là có khuôn hình?"
"Có loại nào thích hợp với ta sao?" Lâu Xuân Vũ nói xong, cảm thấy mình thật vô dụng, người lớn như vậy, liền điểm ấy cũng không biết. Còn cần hỏi người khác.
Người bán hàng nghe xong nở nụ cười, tuổi của nàng tương đương với mẹ của Lâu Xuân Vũ, nhưng mà so với Lâu mẹ nhìn trẻ hơn, nàng đẩy Lâu Xuân Vũ hướng về phía phòng thay đồ, "Ngươi trước cho ta xem qua dáng vẻ cùng kích thước của ngươi, ngươi đem áo khoác cởi ra, ta cho ngươi một mã thử."
"Được rồi." Lâu Xuân Vũ vừa rồi liếc qua giá cả, có chút bị giật mình, một kiện áo ngực hơn năm trăm đồng, so với quần áo còn đắt hơn.
Không gian trong phòng thay quần áo rất lớn, chỉ để một cái ghế, a di bán hàng bảo Lâu Xuân Vũ trước tiên đem áo khoác cởi ra, qua T-shirt hơi mỏng, nàng nhìn xung quanh vài lần, vén rèm lên đi ra ngoài, không đến vài phút rèm lại lần nữa bị xốc lên, Lâu Xuân Vũ đã thấy trong tay nàng cầm đến bốn kiện áo ngực, a di bán hàng nói: "Ngươi đều mặc thử xem, đều là 75B, thích hợp với vòng ngực hiện giờ của ngươi."
Nói xong, a di bán hàng đem áo ngực lưu lại sau đó liền vén rèm lên đi ra, đem không gian lưu lại cho Lâu Xuân Vũ tự mình thử đồ.
Lâu Xuân Vũ thoát T-shirt xuống, cởϊ áσ ngực vải trên gnuwofi xuống, cầm lấy môt kiện áo ngực mới, sau đó mặc lên người, cái áo ngực này vừa mặc vào, bộ ngực liền được cẩn thận bao trùm, nhưng mà nàng cảm thấy cũng không dễ chịu, giống như hai đoàn thịt kia bị siết quá chặt.
Nàng do dự cởi xuống kiện áo ngực đầu tiên, lấy thêm cái thứ hai, cũng là siết đến khó chịu, cái thứ hai là loại mỏng, tương đối ôm người, sau khi nàng mặc vào chỉ cảm thấy bộ ngực bị áp đến không thở nổi.
A di bán hàng ở bên kia rèm hỏi: "Tiểu muội muội, mặc lên người hiệu quả thế nào?"
"Giống như có chút chật, siết đến thẩ khó chịu." Lâu Xuân Vũ nhỏ giọng nói.
A di bán hàng trực tiếp vén rèm lên đi vào, Lâu Xuân Vũ nửa người trên chỉ mặc áo ngực có chút bất an, ánh mắt của a di bán hàng thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, đang dùng ánh mắt để phán đoán.
"Tiểu cô nương, nội y trước đây ngươi mặc không đúng, số đo sai rồi, ngươi liền không cảm thấy khó chịu sao?" A di bán hàng biểu lộ không đồng ý, nàng để Lâu Xuân Vũ đem nội y trên người thoát xuống, nàng đem tất cả đều treo ra bên ngoài, lúc đi vào lần nữa liền cầm đến cùng một kiểu dáng nhưng mà số đo rõ ràng lớn hơn một chút.
"Ngươi mặc cup C thử xem, đừng để ý đến a di, a di làm ở đây năm năm, cái gì đều nhìn qua rồi a, tiểu cô nương ngươi thẹn thùng cái gì. A di đều là người từng trải a." A di để nàng ở trước mặt mình đem áo ngực mặc vào, Lâu Xuân Vũ có chút xấu hổ, nàng lấy tay che lấy bộ ngực, nửa nghiêng người sang, mới đem áo ngực mặc vào.
Sau khi mặc vào so với lúc trước thư thái hơn rất nhiều, nàng cúi đầu nhìn ngực, a di bán hàng vươn tay, từ bên hông của nàng luồn vào, đem bộ ngực mềm mại của nàng đẩy vào chính giữa.
Lần này, bộ ngực của nàng bị vải vóc của nội y chăm chú bao lấy, chính giữa thậm chí có một cái rãnh thật sâu, cùng nội y mặc lúc trước cảm nhận rất bất đồng, hiện tại có loại cảm giác có chút không thở nổi, giống như có hai cỗ lực đạo từ phía dưới nâng nàng lên.
A di bán hàng lập lại động tác vừa rồi, đem bên kia cũng điều chỉnh vào chính giữa.
A di có chút thay nàng tiếc hận, "Bộ ngực của ngươi rất lớn, chính là không chọn đúng nội y, độ tuổi này của ngươi phải mặc số đo thích hợp, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến ngực, thời gian lâu dài liền nhìn không đẹp." A di còn nói với nàng một vài kỹ xảo khi mặc nội y, nên làm sao mới có thể khỏe mạnh.
"Ta không chú ý tới, lúc trước quần áo đều là mẹ ta mua, ta cảm thấy mặc cũng rất ổn, không có đặc biệt khó chịu." Lâu Xuân Vũ nghĩ nàng nên nói với bản thân một câu thực xin lỗi, từ nhỏ đến lớn, nàng luôn là xem nhẹ bản thân, quên mất đối với bản thân tốt một chút.
Vừa rồi bộ ngực bị nội y ôm thít có chút khó chịu, hai bên ẩn ẩn truyền đến cảm giác áp bách, nàng cúi đầu nhìn trước ngực, chưa bao giờ nhìn kỹ bộ ngực của mình như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cơ bản rất ít khi trức diện nhìn qua sự phát triển của bản thân, cũng không có được sự dẫn dắt chính xác, mặc dù sau này nàng lờ mờ trưởng thành, nàng cũng cảm thấy không thoải mái khi đàm luộn với người khác về những chuyện này.
Trong cuộc sống phu thê, Trọng Văn Lâm cũng không có cơ hội làm cho nàng nhận biết vẻ đẹp của mình, cuộc sống phu thê của bọn họ càng giống như là quá trình phấn đấu vì hài tử.
Sau khi sinh hạ nhi tử, bộ ngực của nàng lại càng xấu đi, trong thời gian cho nhi tử bú bộ ngực luôn khó chịu, sanh xong hài tử thoáng cái liền xuống sắc, dường như đã bị đục rỗng, nàng như vậy, ngay cả bản thân cũng không dám nhìn qua một lần, đừng nói chi là Trọng Văn Lâm, nữ thần trong lòng Trọng Văn Lâm, vĩnh viễn dừng lại ở thời kỳ tốt đẹp nhất của đại học, người đó không sinh con, không cho con bú, không có vết rạn da, người đó ở trong lòng Trọng Văn Lâm vĩnh viễn là mỹ lệ, mà Lâu Xuân Vũ bên cạnh lại biến thành một nữ nhân chân thật mà cũ nát.
Ở trong phòng thay quần áo, Lâu Xuân Vũ ấn tay lên lồng ngực của mình, cảm nhận sức mạnh kiên cường của bộ ngực tích cực chống cự lại sức hút của trái đất. Từ thời khắc đó khi tỉnh lại, trong lòng nàng có một hạt giống nhỏ nhỏ đã nảy mầm, phát triển khỏe mạnh, giữa lúc bất tri bất giác, bắt đầu kết ra nụ hoa. Lúc này, nụ hoa của nàng ở nơi này mà mở ra, nụ hoa đang chớm nở.
Lúc này điện thoại đặt trong túi áo reo lên, Lâu Xuân Vũ lấy điện thoại ra, phát hiện là Tống Tây Tử gọi tới.
Nàng nhận điện thoại, trong lúc bất tri bất giác giọng nói đã trở nên khẩn trương, "Xin chào."
Mà Tống Tây Tử nghe ra sự cẩn trọng trong ngữ khí của nàng, cho rằng nàng không tiện nghe điện thoại, vội nói: "Ngươi đang bận sao? Ta lát nữa sẽ gọi lại."
"Không không, hiện tại thuận tiện, ngươi nói là tốt rồi." Đôi mắt Lâu Xuân Vũ thỉnh thoảng chống lại bản thân trong gương, nàng nhìn thấy trên thân mình chỉ mặc một bộ áo ngực, nàng thậm chí không dám nhìn thẳng lồng ngực của mình, có một chút điều làm cho nàng đặc biệt để trong lòng, là nàng ở trong gương, bờ vai co lại, lưng có chút cong về phía trước. Như vậy đại khái chính là bộ dạng mà Tống Tây Tử nói đến.
"Ta chỗ này có một học tỷ muốn ta giúp tìm người, công ty của nàng đang thực hiện một cuộc khảo sát, hàng nghìn bảng câu hỏi đã được gửi đi, hiện tại cần có người làm thống kê, bởi vì có một số câu trả lời bằng văn bản trong báo cáo điều tra của nàng, cần thời gian để phân loại và in ấn, có thể không dễ hoàn thành. Ngươi bây giờ không có ở trong phòng sao?"
"Ta ở bên ngoài, làm sao ngươi biết ta không có ở trong phòng?" Lâu Xuân Vũ ở trong gương thử đứng thẳng người lên, độ cong trước ngực đã rõ ràng hơn, nàng vội dời đi ánh mắt.
"Ta đang ở trong phòng của ngươi a, ta đem một vài đơm mẫu đến tìm ngươi, muốn cho ngươi xem trước một chút, nếu như ngươi cảm thấy có thể làm, ta sẽ đem công việc này giao cho ngươi, ngươi có thể yên tâm về chi phí, sẽ không phụ sự vất vả của ngươi."
"Có hạn chế về thời gian sao? Ta sợ ta làm không kịp." Lâu Xuân Vũ nói.
"Không vội không vội, nàng nói nhanh nhất là một tuần lễ, chậm nhất là hai tuần lễ cũng có thể được, ngươi không phải một mình thống kê hết một nghìn bảng khảo sát này, ta đã liên hệ đến bốn người làm thêm, dựa theo năng lực mà bố trí, đến lúc đó kết toán cũng là dựa theo lượng công việc cùng độ hoàn thành mà tính toán. Nhưng mà yêu cầu là cẩn thận, không thể tính sai."
Tề Nhã Nhã trở lại phòng ngủ, không thể tin được bản thân đang nhìn thấy cái gì, Tống Tây Tử ở trong phòng của nàng, đứng ở đối diện bàn của nàng, tuy rằng cách vị trí của Lâu Xuân Vũ gần hơn một chút, nhưng mà làm tròn lên cũng xem như đứng ở phía bên nàng.
Lúc này Tề Nhã Nhã nhìn đến trên giường mình chưa kịp dọn dẹp, áo ngủ buổi sáng thay ra còn treo ở bên giường, một cái quần nửa ống chưa lộn ra còn vắt ngang.
Trên mặt bàn chứa đầy đồ vật, nàng sáng nay còn nghĩ tới muốn thu thập, kết quả thật sự liền quên mất.
Nàng nghĩ mình nhất định là để lại ấn tượng xấu đối với người trong lòng.
Tề Nhã Nhã đi tới chuyện đầu tiên chính là buồn bực lặng lẽ dọn dẹp, đem quần áo nhét vào trong tủ, đem chăn che phủ lên những thứ trên giường, đem một vài đồ vật ném vào trong rương.
Trên thực tế, Tống Tây Tử vốn không để ý giường ngủ của người khác có loạn hay không, nàng có đôi khi cũng rất tùy ý, nếu như không có yêu cầu kiểm tra ký túc xá, nàng cùng mọi người trong phòng cũng không muốn dọn dẹp.
Tống Tây Tử cầm bảng câu hỏi khảo sát đặt trên bàn Lâu Xuân Vũ, "Xuân Vũ đi ra ngoài. Ta nghe nàng nói muốn đi vào thành phố mua quần áo, ta nghĩ một chuyến này đi đi về về đoán chừng phải mất cả buổi." Tề Nhã Nhã đã tìm được cơ hội bắt chuyện.
"Ân, ta vừa gọi điện cho nàng, bất quá không sao, ta chỉ đem bảng mẫu cho nàng, đã nói với nàng qua điện thoại."
Gặp lại người từng bị mình cự tuyệt, Tống Tây Tử luôn là bảo trì mỉm cười.
Vận khí tốt chính là, Tề Nhã Nhã cũng không phải loại người sẽ bối rối, nàng cảm thấy Tống Tây Tử càng là tốt đẹp, chính là vật nữ chính xinh đẹp nàng nhìn thấy trong tiểu thuyết đã đi đến trước mặt nàng.
Lúc này Tề Nhã Nhã đặt mông ngồi bên cạnh bàn, nàng cho rằng mình như vậy nhìn rất tiêu sái, "Ngươi không cần quá mệt mỏi, có đôi khi cần nghỉ ngơi vẫn là phải nghỉ ngơi."
Tống Tây Tử bởi vì câu nói này, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhã Nhã. Lúc trước liền suy nghĩ nàng tại sao lại đặc biệt muốn ngồi trên bàn, hiện tại nghe những lời này, liền có loại cảm giác vớ vẩn, trước mắt giống như có một con cong đang hướng mình khoe sắc, mấu chốt là con công này là giống cái a.
Tề Nhã Nhã bị cái nhìn này của Tống Tây Tử làm cho tâm loạn như ma, bàn tay của nàng vô thức sờ tới sờ lui ở bên người, sờ đến cuốn sách của mình, nắm lấy trong tay: "Lần trước ngươi cho ta cơ hội làm thêm, nhưng mà ta không hảo hảo biểu hiện, ta cảm thấy rất xin lỗi ngươi, vẫn muốn tìm cơ hội để nói với ngươi một câu thực xin lỗi, nhưng mà ngươi đều trốn ta."
"Ta không có." Tống Tây Tử chém đinh chặt sắt mà nói, "Ta không có trốn ngươi."
Vậy tại sao luôn không có cơ hội gặp đến? Ngược lại Lâu Xuân Vũ còn nhiều lần có thể cùng nàng tiếp xúc, này không phải là cố ý trốn tránh mình thì là cái gì.
Tống Tây Tử cũng không biết nên giải thích thế nào, nàng thật sự không có trốn Tề Nhã Nhã, cùng học một lớp, nàng có thể trốn đến đâu, trốn vào WC sao, nàng cùng lắm thì không muốn nói chuyện với Tề Nhã Nhã, chỉ là như vậy mà thôi.
"Vậy sau này ngươi cũng đừng tránh ta. Ta muốn cùng ngươi làm hảo bằng hữu hảo đồng học." Biết rõ Tống Tây Tử không có cố ý trốn tránh mình, trên mặt Tề Nhã Nhã lập tức nở rộ ánh sáng.
Lúc trước là không có trốn, hiện tại liền muốn bắt đầu trốn. Trong lòng Tống Tây Tử âm thầm thề như vậy.
Mà bên này, sau khi nghe xong Lâu Xuân Vũ để điện thoại di động xuống, đứng thẳng tắp trước gương, ý tưởng lùi bước bị nàng cứng rắn đè xuống, nàng hâm mộ sự tự tin của Tống Tây Tử, mà phần tự tin này, là nàng vô pháp sánh bằng, nhưng mà bản thân ít nhất có thể đến gần một chút.
Nàng hạ quyết tâm, mua.
A di bán hàng nói nàng thử thêm vài món, chọn cái bản thân mặc dễ chịu nhất.
Lâu Xuân Vũ không do dự liền mua chiếc áo ngực nàng cảm thấy hài lòng, 580 đồng tiền đối với một sinh viên mà nói cũng là một con số không nhỏ, a di bán hàng lại lấy cho nàng cùng loạt qυầи ɭóŧ, đối với Lâu Xuân Vũ mà nói mức giá 128 đồng làm cho nàng có chút không thể tiếp nhận, giá tiền này thậm chí vượt trên mức giá của chiếc quần jean nàng đang mặc trên người, nàng vừa thuyết phục bản thân tiếp nhận chiếc áo ngực rất mắc kia, nhưng mà còn chưa thể tiếp thu được chuyện qυầи ɭóŧ cũng có thể mắc như vậy.
A di bán hàng nói: "Ngươi sờ qua sợi vải này, thông khí dễ chịu, còn kháng khuẩn, bây giờ còn đang khuyến mãi, tiểu cô nương trên dưới đồng bộ nhìn qua rất xinh đẹp nha, mua đồng bộ cùng áo ngực chỉ cần 88 đồng, ngươi có muốn mua cả bộ hay không."
Lâu Xuân Vũ nhẹ gật đầu, a di bán hàng vui vẻ cầm nội y Lâu Xuân Vũ muốn mua bỏ vô túi, lập hóa đơn, xé xuống hai liên, để nàng cầm lấy hai liên hóa đơn này đi đến góc quầy hàng trả tiền.
Sau khi về phòng, Lâu Xuân Vũ nhìn thấy bảng câu hỏi mẫu đặt trên bàn, nàng cầm lên xem qua một chút, là một bản câu hỏi khảo sát phi thường chuyên nghiệp, trong bảng khảo sát có vài đề mục là lựa chọn, nhưng mà phía sau còn có một vài câu hỏi cần viết câu trả lời, có người chỉ đơn giản viết vài câu, có người lại viết một đoạn thật dài.
Mà những chữ này có chỗ rõ ràng có thể phân biệt, cũng có chỗ viết rất cuồng thảo*. Muốn phân biệt rõ ràng là có chút khó, phải vừa xem vừa phỏng đoán.
(*狂草: đại loại là chữ viết không rõ ràng quá)
Lâu Xuân Vũ nghĩ nếu như muốn làm cũng không phải là không thể, sau khi tan học có thời gian liền có thể làm.
Nàng đem quyết định của mình nói với Tống Tây Tử, Tống Tây Tử quả nhiên sẽ đưa đến cho nàng việc làm thêm không phụ sự vất vả của nàng.
Sau khi hết bận rộn, Lâu Xuân Vũ đem nội y vừa mua giặt qua một lần, sau khi giặt xong liền phơi trên ban công.
Nàng ngẩng đầu nhìn y phục còn ướt nhẹp đang phơi nắng giữa không trung, trong lòng có chút vui sướng.
Ngày hôm sau, nàng mặc vào theo sự hướng dẫn của a di bán hàng, điều chỉnh dây lưng, đem bộ ngược kéo đến phía trước, sau đó lại mặc T-shirt vào, trạng thái hoàn toàn khác biệt. Có thể thấy sự hướng dẫn chính xác là vô cùng quan trọng, đặc biệt là trong quá trình phát triển sức khỏe thể chất và tinh thần của thanh thiếu niên, cần đến giáo dục khoa học cùng dẫn dắt.
Nàng có chút kinh ngạc, cảm thấy dường như trước ngực quá rõ ràng, nàng kìm lòng không được mà lôi kéo vạt áo T-shirt, muốn đem quần áo kéo xuống một chút.
Một ngày này, Lâu Xuân Vũ trôi qua so với bình thường liền bất an hơn một phần, nàng là thỉnh thoảng lại nghĩ đến sự thay đổi của mình, đó là một loại cảm nhận mới lạ, là nhận thức mà một người chưa từng quan tâm đến bản thân mình như nàng chưa từng trải qua.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Tây Tử, nhìn ta, nhìn ta, ngươi có phát hiện ta đang thay đổi hay không?!
Tống Tây Tử: Giống như có ai đó đang ở sau lưng lãi nhãi với ta... Ah... Lạnh cả sống lưng...
Tề Nhã Nhã: Rất tốt, Tống Tây Tử không có cự tuyệt yêu cầu muốn làm bằng hữu, câu chuyện tình yêu vườn trường bốn năm của chúng ta sắp bắt đầu.
Tạ Nhuế cùng Liêu Dật Vân: Sinh viên không lo học tập, mỗi ngày không phải gây dựng sự nghiệp chính là nói yêu đương, thành tích lại vẫn không tệ, này thật không khoa học, đây không phải là ngón tay vàng thì là cái gì a.