Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Chương 115
Dương Chiêu Đệ cầm ly rượu đã trống không, lại rót cho mình một ly.
Tề Nhã Nhã nhìn nàng hoàn toàn là đang buồn bực mà uống rượu, vội khuyên can nàng: "Ngươi đừng uống nhiều như vậy, tổn hại sức khỏe. Ngươi chờ ta một chút, trước đừng uống, đừng uống!"
Liền nhìn nàng ở trong phòng bếp không biết đang vội cái gì, chờ năm phút, kiên nhẫn của Dương Chiêu Đệ đã tiêu hao hết, Tề Nhã Nhã bưng một cái khay lớn đi tới, phía trên bày lưỡi vịt, cổ vịt, đậu phộng.
"Ngươi... Ngươi thật sự là có thể ở nhà sống qua ngày a." Dương Chiêu Đệ vẫn là lần đầu tiên đụng phải người như vậy, cùng Tề Nhã Nhã nói chuyện phiếm, luôn bị nàng ngây ngô thuyết phục.
Lưu cho Tề Nhã Nhã thời gian không nhiều lắm, nếu không nàng còn có thể làm chút thức ăn tới đây, trước mắt cũng chỉ có như vậy, "Ăn tạm một chút a. Uống rượu nên ăn một chút gì lót dạ."
Tề Nhã Nhã cũng không thể nói hàng do nhà nàng sản xuất a. Nàng biết rõ cha mẹ của nàng cùng Lâu Xuân Vũ có hợp tác, trong cửa hàng của Xuân Vũ có bán sản phẩm của nhà nàng, khi nàng nhớ nhà liền đến chỗ của Lâu Xuân Vũ lấy một túi về ăn.
"Thươn hiệu này là vịt vịt, lưỡi vịt vịt vịt, nếu như ngươi muốn ăn, ta mua cho ngươi là tốt rồi."
"Phốc, lưỡi vịt vịt vịt, là danh tự ai đặt a."
Tề Nhã Nhã thiếu chút nữa đã thốt ra, là ta đặt. Nàng khi đó còn nhỏ, mới mười tuổi, nàng có thể làm sao, một nhà già trẻ vây quanh nàng, để nàng nghĩ ra một cái tên, nàng liền nói vịt vịt, khi đó mọi người vỗ tay nói tốt, lãng lãng thượng khẩu*, nàng ngốc nghếch mà mỉm cười, vốn không biết ác mộng vẫn còn ở phía sau, nàng có ngày bị cha mẹ mang đến chụp ảnh, cao hứng bừng bừng mà để ảnh lâu hoá trang cho nàng, ở giữa lông mày điểm một điểm nhỏ màu đỏ, kết quả có đoạn thời gian, trong nhà sinh xuất lưỡi vịt đóng gói chỉ dùng gương mặt nàng nhãn hiệu, đó là quá khứ nàng nghĩ lại đã thấy kinh khủng, nàng chẳng lẽ không thể xuyên trở về ngăn cản hành vi ngu xuẩn của bản thân sao?
Bởi vì có đồ ăn kèm, uống rượu cũng không còn buồn bực như vậy.
"Kỳ thật ta biết, nam nhân cặn bã kia là không có cách nào đem Lucy cướp đi, bởi vì Lucy là từ trứng của ta, tϊиɦ ŧяùиɠ của Tiền tiên sinh, cùng hắn một điểm quan hệ máu mủ cũng không có. Nhưng mà ta là lo sợ hắn làm ra chút chuyện gì." Dương Chiêu Đệ nghiến răng nghiến lợi mà nói, hàm răng khỏe mạnh lại kiên cường của nàng, vô tình nghiền nát lưỡi vịt, giống như chính là xé rách da thịt của nam nhân cặn bã kia.
Tề Nhã Nhã cũng không biết nên nói gì mới tốt, bởi vì Dương Chiêu Đệ đủ kiên cường, chính mình tại trước mặt nàng, bất quá là một hài tử.
Nàng rót soda vào ly rượu đã uống được một nửa của Dương Chiêu Đệ, hy vọng như vậy có thể hòa tan nồng độ rượu cồn, hành động âm thầm của nàng bị Dương Chiêu Đệ bắt gặp tại trận, nhưng mà Dương Chiêu Đệ không nói gì, liếc nhìn nàng một cái.
"Đưa Lucy xuất ngoại. Ta cũng xuất ngoại." Dương Chiêu Đệ nghĩ đến đây là biện pháp đơn giản nhất, rời đi liền xong hết mọi chuyện, nàng ở nước ngoài, chính là cuộc sống sẽ khó khăn một chút, nhưng mà thời gian gian nan nhất nàng đều chịu đựng được, hiện tại trong tay nàng đã có tiền, nan đề lớn nhất khi xuất ngoại đã giải quyết xong, ngôn ngữ cùng những vấn đề thói quen khác, cũng có thể từ từ học hỏi.
Tề Nhã Nhã nghe xong, xúc động rất lớn, nàng nói: "Thật sự không có biện pháp khác sao? Nếu xuất ngoại, vậy công ty làm sao bây giờ?"
Dương Chiêu Đệ nói: "Điều hành từ xa. Ta có thể dành một nửa thời gian ở trong nước, công ty sẽ không dừng lại, cùng lắm thì lại một lần nữa tìm cách thích ứng."
Tề Nhã Nhã nhỏ giọng nói: "Ta đây làm sao bây giờ?"
Nghe được Dương Chiêu Đệ muốn dẫn Lucy xuất ngoại, nàng lộ ra thần sắc bối rối cô đơn. Đến cuối cùng, nàng đã quen với cuộc sống bị chèn ép nhưng vui vẻ, trong phút chốc trọng tâm cuộc sống thay đổi, cả người nàng liền mất đi thăng bằng.
Dương Chiêu Đệ nở nụ cười, đung đưa ly rượu trong tay, chất lỏng màu hổ phách bị nước soda hòa tan, mùi rượu đạm đến hầu như không tồn tại.
"Ta lại cho ngươi nửa năm. Công ty trong nước vẫn là cần đến người, ngươi có thể ở lại trong nước, ta cùng ngươi kết nối từ xa, nếu như ngươi có thể một mình đảm đương một phía, ta sẽ tăng lương cho ngươi."
"Ân." Tề Nhã Nhã dùng sức nắm lấy chai soda, kỳ thật chuyện nàng để trong lòng cũng không phải tiền lương, chính là nghĩ đến sau này người quen không có ở đây, trong lòng nàng có điểm nho nhỏ khổ sở.
"Ngươi bối rối cái gì a. Lẽ nào ngươi muốn theo ta xuất ngoại? Cũng không phải là không thể, ngươi biết tiếng anh của ngươi rất tốt, ngươi có thể ở bên kia giúp ta, chỉ là ngươi bỏ được sao? Cha mẹ ngươi bên kia chịu thả ngươi đi sao?" Dương Chiêu Đệ cho rằng Tề Nhã Nhã là vì muốn phát triển tốt hơn mới muốn đi ra ngoài. Nhưng mà xuất ngoại dù sao cũng là đại sự, nàng có thể đưa Tề Nhã Nhã xuất ngoại, nhưng mà Tề Nhã Nhã nguyện ý sao?
Tề Nhã Nhã hướng nàng ném đến một ánh mắt u oán, "Ta cũng không biết... Để ta suy nghĩ thật kỹ."
Nếu như Tề Nhã Nhã thoải mái nói muốn đi theo nàng, Dương Chiêu Đệ ngược lại là không tin. Tề Nhã Nhã do dự, điều này cũng nằm trong dự liệu của Dương Chiêu Đệ.
Dương Chiêu Đệ phất phất tay, nói: "Ngươi cũng đừng gấp, ta nhất thời nửa khắc là đi không được, nhưng mà người cũng phải lưu lại một đường lui, nếu có một ngày, bị buộc không tiếp tục chờ được nữa, ta chỉ có thể tự mình tìm đường đi" Khi nàng nói lời này, là bất đắc dĩ thở dài, chỉ là trong giọng nói lại mang một phần dứt khoát.
Tề Nhã Nhã ngơ ngác nhìn Dương Chiêu Đệ, nàng nhớ tới lúc trước từng xem qua tiểu thuyết Cổ Long, trong tiểu thuyết nữ nhân vật có thể khả ái như vậy, lại cũng có thể ngoan* như vậy, mà Dương Chiêu Đệ đại khái chính là loại người này.
(*Dứt khoát tàn nhẫn)
Đại khái chính là đại mạc cô yên, nữ tử nhu nhược từ phía bên kia đường chân trời đi tới, người mặc nhật nguyệt, đầy thân bụi bặm, ngồi xuống giữa đám nam nhân, uống một chén rượu, người khác cho rằng nàng là loại nữ nhân dễ khi dễ, nàng đối với những người kia làm như không thấy, lại đuổi theo con đường của mình tiến về phía trước.
Tề Nhã Nhã cầm lấy Cocacola, nói "Vì tương lai cạn ly."
"Ngươi nổi điên làm gì a." Dương Chiêu Đệ ngoài miệng oán trách, nhưng mà vẫn là nâng ly lên.
"Không quản ngươi làm cái gì, ta đều ủng hộ ngươi."
Dương Chiêu Đệ nâng ly, kính một phần ngây ngô vô dụng này.
Lâu Xuân Vũ đem phần lễ vật cha mẹ Tống Tây Tử đưa tặng kia đóng gói thành bưu kiện, gửi về nhà mình, nàng nhìn hạng mục địa chỉ trên màn hình, từng chữ từng chữ đánh vào địa chỉ nhà mình, số điện thoại của mẹ đã mọc rể ở trong đầu nàng, nàng hầu như không cần đi suy nghĩ, có thể thuận lợi đánh ra những con số kia.
Máy điện tử phun ra một tờ đơn bưu kiện, nàng dán lên bưu kiện, lại cảm thấy thiếu chút gì đó, nắm lấy một ít hàng mẫu ăn thử bỏ vào.
Khi đem bưu kiện đóng gói lại, nàng yên tĩnh suy nghĩ một lát, sau đó nổi lên dũng khí rời khỏi văn phòng.
Đi vào đại môn của tòa nhà công ty cũ, Lâu Xuân Vũ quen thuộc tìm được văn phòng của Tống Tây Tử, trên đường mua hơn mười ly trà sữa, đều cùng mang tới.
Không sai biệt lắm với tình huống nàng đã biết từ trước, Tống Tây Tử đã nhường lại văn phòng rộng lớn sáng sủa của mình, chuyển vào văn phòng nho nhỏ ở một góc khuất.
Trong văn phòng nhỏ nhỏ, thì ra bàn làm việc nàng cũng không chuyển tới, chỉ có một cái bàn nhỏ nhỏ, vài cái giá đơn giản, chỉ là được Tống Tây Tử dọn dẹp rất sạch sẽ.
Tống Tây Tử nhìn thấy người đến lại là Lâu Xuân Vũ, có chút bất ngờ, Lâu Xuân Vũ đứng ở cửa ra vào, nói: "Có quấy rầy đến ngươi hay không?"
Tiếp nhận trà sữa trong tay Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử nói: "Ngươi đến gặp ta sao? Vì cái gì không sớm nói với ta một tiếng. Ta vừa rồi ngẩng đầu nhìn thấy ngươi, còn cho rằng đã trở về thời kỳ thực tập." Tống Tây Tử kéo màn cửa sổ, mở cửa sổ ra, để gió tự nhiên lùa vào.
Lâu Xuân Vũ nói: "Không cần vất vả như vậy. Ngươi giúp ta cầm trà sữa chia cho đồng sự a, còn có một ly matcha Yakult là để lại cho ngươi."
"Cám ơn bảo bối. Nhớ rõ khẩu vị của ta." Tống Tây Tử khom lưng hôn một cái lên gương mặt Lâu Xuân Vũ, cầm lên mới biết được một túi trà sữa này cũng đủ nặng. Nàng cầm ra bên ngoài phòng làm việc, để trợ lý chia cho nhân viên trong công ty, nàng còn giao phó trợ lý, nếu như có người không có phần, lại đi ra ngoài mua thêm, để nàng thanh toán, đảm bảo mỗi người đều có một ly, nói là Lâu lão sư mời mọi người.
Tống Tây Tử lại trở về phòng làm việc, Lâu Xuân Vũ chiếm đoạt ghế dựa trong văn phòng Tống Tây Tử, Tống Tây Tử đành phải ngồi ở trên bàn làm việc, hỏi: "Ngươi có chuyện?"
Lại bị nàng nhìn thấu. Lâu Xuân Vũ tựa đầu lên đầu gối của Tống Tây Tử, "Ta muốn làm một quyết định, nhưng mà ta không xác định ta làm quyết định này có phải chính xác hay không, cho nên ta tới tìm ngươi, muốn nhờ ngươi nghĩ kế cho ta."
Tống Tây Tử cúi đầu nhìn người đang tựa trên đầu gối mình, Lâu Xuân Vũ lộ ra thần sắc hoang mang, rõ ràng là người lớn, biến thành một hài tử lạc đường, không khỏi khẽ vuốt mái tóc nàng, an ủi nàng, "Ngươi nói xem."
"Hiện tại giá phòng còn thấp, ta muốn mua một ngôi nhà nhỏ ở dưới quê, dùng để cho thuê, tiền thuê nhà trực tiếp chuyển cho cha mẹ ta, xem như ta cho cha mẹ ta tiền sinh hoạt."
"Quê nhà của ngươi, nếu như ta nhớ không lầm, giá phòng bình quân cũng lên 1 vạn, không tính là tiện nghi a."
"Về sau sẽ phát triển a." Từ một vạn một mét vuông, tăng lên tới mười lăm vạn, sau đó trong nửa năm liền đột ngột tăng tới hai mươi lăm vạn, vốn không cho người ta thời gian kịp phản ứng.
"Ngươi nói khẳng định như vậy, vậy thì nhất định sẽ phát triển. Ta đây là ủng hộ ngươi. Điểm mấu chốt là phòng ở của ngươi nhất định phải để tên của ngươi, không phải để tên cha mẹ ngươi, phòng thân là không thể không có, đối với ngươi như vậy cũng là để bảo đảm, về sau vạn nhất ngươi muốn dùng đến tiền, bán đi cũng tốt."
Lâu Xuân Vũ ngẩng đầu, Tống Tây Tử đã đồng ý với quyết định của nàng? "Ngươi cảm thấy ta làm như vậy không có sai sao?"
"Ngươi hiếu thuận với cha mẹ của ngươi có cái gì sai?" Tống Tây Tử cảm thấy rất tốt.
"Vậy là tốt rồi."
"Ngươi vừa mua một phòng ở, tiền đủ sao?" Tống Tây Tử nghĩ đến trước đây không lâu Lâu Xuân Vũ đã ra tay mua nhà, lúc này lại muốn mua nhà, tiền đủ sao?
Lâu Xuân Vũ nói: "Đủ. Đủ a. Ta hiện tại cũng không xài tiền bậy bạ, ta có cái gì cần chi tiêu a."
Kỳ thật lúc này Tống Tây Tử liền nghĩ, nhìn Lâu Xuân Vũ mua bộ phòng ở thứ hai này, bản thân nàng vốn cho rằng một phòng ở đủ ở là được rồi, liền cũng có chút động tâm, nghĩ bản thân có nên đi xem một chút hay không, mua một bộ phòng ở để đầu tư?
Lâu Xuân Vũ nghiêm túc nói với Tống Tây Tử: "Sau này, vạn nhất ta làm một chuyện hoàn toàn hướng về phía gia đình của ta, khiến cho ngươi nhìn không được, ngươi nhất định phải nhắc nhở ta."
"Được rồi được rồi, ta biết, ta khẳng định sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, chỉ cần ngươi làm một chuyện sai lầm, ta liền lập tức cảnh báo, ở bên tai ngươi nói, bảo bối, ngươi làm sai, trừ phần!"
Đã có một đại mục tiêu, tiếp theo liền hảo hảo làm, Lâu Xuân Vũ về nhà một chuyến, nàng biết rõ sau này chỉnh thể giá phòng sẽ không ngừng tăng lên, chỉ có là tăng nhiều hay ít mà thôi, cho nên nhắm mắt lại mua đều được.
Nàng giấu gia đình mua xuống một bộ phòng ở cũ, môi giới đưa Lâu Xuân Vũ đến hiện trường xem qua một chút, bên kia thì ra đang có khách thuê, ký hợp đồng dài hạn, nhà nhỏ hơn sáu mươi mét vuông loại một phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ chính cùng phòng tiếp khách hướng nam, phòng ở rất tốt, gian phòng cũng sửa sang lại sạch sẽ. Người thuê phòng ở này là một đôi phu thê, mang theo một hài tử, tiểu hài tử học tiểu học ở phụ cận, lúc đó cùng chủ thuê nhà là ký hợp đồng dài hạn, cho nên mới có thể tiếp tục ở đến bây giờ.
Lâu Xuân Vũ cùng khách thuê đơn giản tán gẫu một chút, bản thân nàng sẽ không về quê, phòng ở trong vài năm khẳng định cũng sẽ không bán, cho nên để khách thuê yên tâm thuê tiếp.
Lâu Xuân Vũ nhanh chóng quyết định, môi giới cũng phi thường phối hợp, ngày hôm sau đưa Lâu Xuân Vũ thủ tục cần thiết, Lâu Xuân Vũ dùng phòng ở của mình ở Thượng Hải thế chấp vay tiền, vay tiền mua căn nhà này.
Mọi chuyện xử lý xong, nàng từ chỗ của ba ba lấy được số tài khoài của gia đình, nhắn cho khách thuê, để khách thuê mỗi ba tháng cố định đem tiền thuê nhà chuyển vào số tài khoản này.
Trở về Thượng Hải đã là ban đêm, Tống Tây Tử ở nhà mua bánh ngọt, lúc Lâu Xuân Vũ trở về, Tống Tây Tử đưa bánh ngọt đến, đốt một ngọn nến, nâng đến trước mặt Lâu Xuân Vũ.
Tuy rằng sắc mặt Lâu Xuân Vũ có chút mệt mỏi, nhưng mà ánh mắt thần thái sáng láng, có thể nhìn ra được chuyện này làm cho một tảng đá trong lòng nàng đã được buông xuống, nàng phi thường vui vẻ.
"Đây là chúc mừng chuyện gì?"
"Chúc mừng ngươi lại hoàn thành một nỗi lòng." Tống Tây Tử nói.
Lâu Xuân Vũ mỉm cười nhìn về phía Tống Tây Tử đang hòa trong ánh nến, ánh sáng nhạt từ ngọn nến kia phủ lên gương mặt của nàng một tầng sắc vàng đạm đạm, Lâu Xuân Vũ nhìn nhìn ngọn nến trên tay nàng, lại nhìn nàng một chút, cúi đầu một hơi thổi tắt ngọn nến
"Lâu đồng học, chuyện này, ngươi làm đúng, có thể cho điểm tối đa." Tống Tây Tử nghĩ thầm, kỳ thật mỗi một chuyện Lâu Xuân Vũ làm, đều là đúng, chỉ là trong lòng người kia hoang mang, bởi vì thân tình không tồn tại một đáp án tiêu chuẩn, mỗi người đều có tiêu chuẩn của riêng mình, Lâu Xuân Vũ chỉ cần một người tán thành mình, nói cho người kia biết ngươi làm vô cùng tốt, như vậy là đủ rồi. Sau này, liền để nàng đến dạy Lâu Xuân Vũ có một vài người vừa ra đời liền biết rõ đáp án của vấn đề, ví dụ như làm thế nào để chung sống cùng gia đình, làm thế nào để có thể cùng cha mẹ giữ được một khoảng cách an toàn lại thích hợp...