Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung
Chương 6
Edit: Tracy (Vi Tiểu Bảo)
(Vui lòng không mang truyện ra khỏi wattpad nhé, truyện chỉ được tui đăng tải tại nhà Vi Tiểu Bảo này thôi nha...please!)
_____________________
Mỗi ngày đều phải bị phương thức học tập cả đêm lẫn ngày ép khô, cứ liên tục như thế cho đến trước ngày tân nạp.
Với loại hiệu suất làm việc cao này, Y Chu thật sự nhận biết được hơn ngàn văn tự.
Khủng bố nhất chính là, Y Chu đã tập thành thói quen, trước kia cả ngày đều phải học đến mệt chết, còn bây giờ học xong rồi hắn vẫn còn tinh lực ra ngoài chơi một hồi.
Đôi khi ngẫm lại những ngày này, hắn thế nhưng còn cảm thấy rất khoan khoái.
Thật là đáng sợ!
Cảm giác có chỗ nào đó từ từ sụp đổ.
Đến ngày tân nạp trời còn chưa sáng, Y Chu đã tỉnh.
Hắn nằm trên giường một hồi, lăn rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được.
Y Chu trở mình, đem mông tới mép giường, sau đó dùng chân sau đầy thịt chạm đến chân giường, thật cẩn thận từ trên bờ xuống.
Cửa không khóa, Y Chu duỗi móng vuốt đến kẹt cửa, đem cửa phòng mở ra một chút, dùng sức bò ra cửa.
Sau khi ra cửa hắn nhìn nhìn phương hướng, bò đến chỗ ở của Tư Hằng trong ấn tượng.
Phòng Tư Hằng cách phòng hắn cũng không xa, bò một lúc đã đến.
Y Chu ghé ngoài cửa, từ kẹt cửa rình coi vào bên trong, trong lòng rối rắm không biết có nên mở cửa hay không.
Nếu gõ làm Tư Hằng không vui, không biết sẽ làm gì hắn đây.
Nếu không gõ, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng đằng xa — Người bên trong không biết sẽ khi nào mới ra đó.
Hai loại ý tưởng giằng co qua lại, cho nên Tư Hằng nhìn thấy chính là tiểu thú một lúc đỡ khung cửa bò dậy, một lúc lại lui trở về.
Đây là cái vận động kì quái gì.
Lúc Y Chu bò xuống giường y đã biết, không có hành động gì chính là muốn xem hắn định làm gì.
Hiện tại xem ra, tiểu thú này không quản không được.
Y Chu trong lòng giao chiến, cuối cùng sự tò mò về ngày tân nạp đánh bại sự sợ hãi có khả năng làm Tư Hằng phát giận.
Hắn đỡ khung cửa, chậm rãi đứng lên, sau đó nâng chân trước vỗ vỗ cửa, gõ một chút lại dừng, sau đó tiếp tục gõ.
Móng vuốt có thịt lót, gõ ở trên cửa âm thanh cũng không lớn, Y Chu gõ vài cái rồi lại nhìn móng vuốt, nghĩ có nên dùng đầu ngón tay gõ hay không?
Âm thanh kia giống như nghe không tốt lắm.
Thời điểm hắn đang dao động, cửa đột nhiên mở ra.
Tư Hằng rũ mắt nhìn thằng nhãi con một đầu ghé vào cửa, khống chế biểu tình trên mặt mà khom lưng bắt lấy da cổ hắn, xách vào bên trong.
"Ân. "
Y Chu tự biết đuối lý cũng không dám giãy giụa, ngược lại yếu ớt kêu một tiếng.
Người xách hắn vẫn không nói chuyện, đi vào nội thất đem hắn "ném" trên đệm hương bồ.
Đây là lần đầu tiên Y Chu nhìn thấy bên trong phòng Tư Hằng, nhưng hắn hiện tại không dám nhìn đông nhìn tây, bới vì người nọ sau khi buông hắn ra liền lập tức ngồi ở đối diện, thần sắc lãnh đạm.
"Không muốn ngủ đúng không?"
Y Chu ghé vào đệm hương bồ, chân trước duỗi thẳng, cằm đặt trên móng vuốt, nâng mí mắt cẩn thận nhìn vẻ mặt đối phương, từ cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Tư Hằng nhìn hắn như thế cũng không vừa lòng, diện vô biểu tình* hỏi: "Vừa rồi không phải nháo rất tốt sao?"
*mặt không cảm xúc.
"Ân~"
Ta sai rồi!
Y Chu rũ đầu xuống, chân trước che đôi mắt, làm bộ dáng hổ thẹn.
Hắn kỳ thật biết cách làm của mình không ổn, rất không lễ phép, nhưng không biết sao lại thế này. Y Chu hiện tại làm việc rất khó suy xét được mọi mặt, tựa hồ chỉ số thông minh đã bị ảnh hưởng rồi.
Đại khái khi muốn biến thành mãnh thú cần phải trả giá đại giới đi.
Nghĩ vậy Y Chu lại hừ một tiếng, lắc mông bò bò về phía trước, móng vuốt chợp lấy đầu gối Tư Hằng, đôi mắt trong suốt long lanh nhìn đối phương, ý đồ muốn bán manh qua ải này.
Nhưng mà chủ nhân mặt lạnh tâm ngạnh hoàn toàn không ăn thua, mặt không đổi sắc tùy ý để tiểu thú lấy lòng mình.
Chờ khi xem đủ rồi, mới mở miệng nói: "Nếu không muốn ngủ, thì đi tu luyện đi."
Ân?
Cứ như vậy sao?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Không ngủ được thì liền có thể được dạy tu luyện!
Tu luyện rồi có phải hay không có thể biến thành người?
Vốn cho rằng sẽ một phen trắc trở Y Chu nghe xong liền có chút không tin được.
Hắn trừng lớn mắt, miệng mở to, đỡ đầu gối Tư Hằng run rẩy đứng lên, dí sát vào mặt y nhìn.
Vẻ mặt đối phương giống như không có gì thay đổi nha.
Cho nên là do hắn nghe lầm sao?
Tư Hằng nhìn bộ dáng ngu ngốc không thể tin được của tiểu thú, miệng khẽ cong: "Như thế nào, không muốn? "
Y Chu điên cuồng lắc đầu, lắc xong lại gật đầu: "Ân. "
Nguyện ý!
Tư Hằng tùy ý gật gật đầu, cũng không đưa ra thêm điều kiện gì khác, trực tiếp mở miệng nói: "Bước đầu tiên của tu hành là đả tọa, tu thế chính xác có thể giúp việc hấp thu linh khí. "
Hắn bày ra tư thế ngũ hành hướng lên trời, nói với tiểu thú: "Giống như vậy. "
Y Chu nhìn bộ dáng của y, gật gật đầu.
"Ân. "
Chỉ như vậy thôi sao?
Thấy tiểu thú nhìn qua, Tư Hằng giấu ý cười nhợt nhạt bên môi: "Đúng vậy, trước cứ như thế, ngươi trước tiên bày ra tư thế đúng đi."
Được a.
Y Chu ừ một tiếng, nhìn Tư Hằng chuẩn bị làm theo.
Sau đó....
Gấu trúc thì làm sao bày ra được tư thế đó hả?
Móng vuốt quá ngắn, không thể đứng dậy được thì làm sao bây giờ?
Eo cong không được?
Y Chu thật sự không có cách bày ra tư thế giống Tư Hằng, vừa mới thử liền mệt đến không chịu được, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tư Hằng kêu một tiếng, muốn y hỗ trợ.
Nhưng mà người đối diện đã nhắm mắt lại, đắm chìm trong tu hành.
"Ân. "
Y Chu nhỏ giọng kêu một tiếng, thấy đối phương không phản ứng, liền từ bỏ.
Trong sách viết, thời điểm đả tọa tu luyện tốt nhất bảo trì an tĩnh, bằng không rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Nghĩ vậy hắn khẽ meo meo cách xa Tư Hằng một chút, chuyển qua đệm hương bồ bên cạnh, mới cúi đầu suy xét vấn đề đả tọa.
Đối phương nói ngũ hành hướng lên trời có lợi cho việc hấp thu linh khí, vậy có nghĩa là tư thế khác cũng có thể, nhiều lắm hiệu suất kém một chút.
Lí luận xong, Y Chu liền chuẩn bị thử một chút, hắn dùng hết toàn lực bày ra tư thế ngũ hành hướng lên trời nhất, sau đó nhắm mắt lại, chuẩn bị hấp thu linh khí.
Trên sách nào nói thế ấy hả? Thì là tiểu thuyết đời trước Y Chu xem qua.
Muốn tu hành tâm ý phải kiên định, đầu tiên chắp tay, sau đó mặc niệm pháp quyết, tưởng tượng linh khí ở trong kinh mạch chuyển động.
Tâm kiên ý định, chắp tay, vận hành công pháp…… Công pháp?
Chủ nhân có cho công pháp sao?
Y Chu mở mắt ra, nhìn về phía nam nhân đối diện, biểu tình nghi hoặc.
Đối phương như cũ vẫn không nhúc nhích, toàn thân tràn ngập khí tức người khác không thể quấy rầy.
Hắn đem số lượng không nhiều lắm ký ức đời này lật xem một lần, xác định không tìm được chút dấu vết nào liên quan đến tu luyện công pháp. Cho nên nói chẳng lẽ không cần công pháp, chỉ cần bảo trì tư thế hảo hảo cảm thụ là được sao?
Y Chu nghiêng đầu suy nghĩ, trong lòng lâm vào hoài nghi, tư thế cũng dần dần không thể bảo trì, cuối cùng nghĩ nghĩ, đầu lại rũ xuống dưới.
Thời điểm tỉnh lại xung quanh tựa hồ rất ồn ào, Y Chu xoa xoa đôi mắt, hừ một tiếng, theo thường lệ ở trên người Tư Hằng cọ cọ, ngửa đầu muốn ăn.
Tư Hằng một tay vỗ vỗ hắn, ý bảo an tĩnh.
Hắn lúc này mới phát hiện bên cạnh có người khác, còn không chỉ có một người.
Trước mắt là một tòa đại điện, so với chỗ ở cực nhỏ của Tư Hằng, nơi này thoạt nhìn to lớn không ít.
Đại điện cao nhìn không tới khung đỉnh, hai sườn các có chín cây cột lớn chống đỡ.
Trừ bỏ ghế dựa chủ vị, trong điện còn phân ra hai hàng, ngồi hơn mười người. Trừ bỏ người ngồi ra, ở sau ghế dựa còn đứng một loạt đệ tử thoạt nhìn có chút trẻ tuổi.
Mà Tư Hằng, ngồi phía cuối bên trái sườn nhất.
Phía sau, một người cũng không có.
Không đợi hắn nhìn qua hết mọi người, một cái râu đại thúc đối diện liền mở miệng.
“Năm nay đệ tử có vài cái hạt giống tốt, chư vị có coi trọng ai không?”
“Mới chỉ nói chuyện qua, còn chưa biết biết tư chất thế nào, hiện tại hỏi cái này chút hơi sớm.”
“ Thế gia xác thật đưa đến mấy cái hài tử đều không tồi, chư vị trong lòng đều hiểu rõ.”
“Cũng không hẳn, thế gia đưa người cũng không quá đáng tin.”
“Cái tiểu oa nhi không tồi kia, là Tô gia cái gì nhỉ?”
Y Chu theo hướng ngón tay người nọ, nhìn về phía cửa.
Trong điện gần vị trí cửa, có một tấm gương đồng to lớn, trong gương đồng hiện lên hình ảnh có vô số thiếu niên trèo lên cầu thang.
Cầu thang cũng không phải dựng đứng chót vót, bọn họ lại tựa hồ đi cực kỳ gian nan, mỗi khi đi một bước đều phải tạm dừng thời gian rất lâu, lúc sau những người này càng bước lên bậc thang, sẽ mạc danh té ngã lăn xuống bậc thang.
Người trong điện đối những thiếu niên ngã xuống đó cũng sẽ không liếc mắt nhiều thêm một cái, đa số tầm mắt đều chăm chú vào trên người thiếu niên dẫn đầu.
So với người khác bước đi tập tễnh, thiếu niên thoạt nhìn nhẹ nhàng nhiều, nói chuyện công phu cùng mấy người xung quanh, liền lại bước lên một bậc.
“Là tiểu gia hỏa Tô gia, nghe nói thân thể tu đạo thông thấu vạn năm khó gặp, linh căn to lớn, so chi Tư Hằng sư điệt cũng không thua kém chút nào, hiện tại xem ra đạo tâm cũng kiên định.”
Một vị mỹ phụ nói xong, nhẹ xoay lại liếc mắt nhìn Tư Hằng một cái, che miệng cười cười: “Không biết sư điệt có tính toán thu đồ đệ hay không?”
Tư Hằng vẫn luôn bảo trì tư thế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe vậy ngẩng đầu quét mắt nhìn gương đồng, tầm mắt ngừng lại ở trên người thiếu niên dẫn đầu một giây, sau đó hướng mỹ phụ nói: “Hắn cùng ta vô duyên.”
“Tư Hằng sư đệ khi nào cùng Thần Toán Môn học những cái kì lạ đó, Thái Diễn Tông ta thu đồ đệ, không phải từ trước đến nay tư chất đều trên hết sao?” Người bên cạnh cười nhạo một tiếng, nhìn Tư Hằng liếc mắt một cái: “Sư đệ không cần nói, liền nhường cho sư huynh càng tốt, vừa lúc ta còn thiếu cái quan môn đệ tử.”
Tư Hằng còn chưa trả lời, những người khác liền không đồng ý.
“Tư Hằng còn chưa thu đồ đệ, nếu là hắn nếu muốn, tiểu gia hỏa Phương gia liền có thể nhường cho hắn, Huyền Thanh ngươi đều đã thu nhiều đệ tử như vậy, nơi này có thể đến phiên ngươi nói chuyện sao?”
Huyền Thanh tính toán thất bại, hắn khí kiệt, nhưng trong điện này một nửa người bối phận so với hắn cao hơn, một nửa kia tu luyện so với hắn cũng cao hơn, ai cũng đều không thể chọc.
Còn mấy cái tu vi bối phận đều kém hắn, lại được toàn bộ tông môn coi trở thành trung tâm.
Biết hôm nay thiên tài này phỏng chừng cùng hắn vô duyên, Huyền Thanh không nhịn được một trận thất vọng, nhưng hắn lại không dám hướng người nói chuyện lắm miệng, liền xoay người trừng Tư Hằng, người thì không trừng đến, nhưng thật ra lại nhìn đến mao đoàn tử* trên người y.
*cục lông
(Vui lòng không mang truyện ra khỏi wattpad nhé, truyện chỉ được tui đăng tải tại nhà Vi Tiểu Bảo này thôi nha...please!)
_____________________
Mỗi ngày đều phải bị phương thức học tập cả đêm lẫn ngày ép khô, cứ liên tục như thế cho đến trước ngày tân nạp.
Với loại hiệu suất làm việc cao này, Y Chu thật sự nhận biết được hơn ngàn văn tự.
Khủng bố nhất chính là, Y Chu đã tập thành thói quen, trước kia cả ngày đều phải học đến mệt chết, còn bây giờ học xong rồi hắn vẫn còn tinh lực ra ngoài chơi một hồi.
Đôi khi ngẫm lại những ngày này, hắn thế nhưng còn cảm thấy rất khoan khoái.
Thật là đáng sợ!
Cảm giác có chỗ nào đó từ từ sụp đổ.
Đến ngày tân nạp trời còn chưa sáng, Y Chu đã tỉnh.
Hắn nằm trên giường một hồi, lăn rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được.
Y Chu trở mình, đem mông tới mép giường, sau đó dùng chân sau đầy thịt chạm đến chân giường, thật cẩn thận từ trên bờ xuống.
Cửa không khóa, Y Chu duỗi móng vuốt đến kẹt cửa, đem cửa phòng mở ra một chút, dùng sức bò ra cửa.
Sau khi ra cửa hắn nhìn nhìn phương hướng, bò đến chỗ ở của Tư Hằng trong ấn tượng.
Phòng Tư Hằng cách phòng hắn cũng không xa, bò một lúc đã đến.
Y Chu ghé ngoài cửa, từ kẹt cửa rình coi vào bên trong, trong lòng rối rắm không biết có nên mở cửa hay không.
Nếu gõ làm Tư Hằng không vui, không biết sẽ làm gì hắn đây.
Nếu không gõ, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng đằng xa — Người bên trong không biết sẽ khi nào mới ra đó.
Hai loại ý tưởng giằng co qua lại, cho nên Tư Hằng nhìn thấy chính là tiểu thú một lúc đỡ khung cửa bò dậy, một lúc lại lui trở về.
Đây là cái vận động kì quái gì.
Lúc Y Chu bò xuống giường y đã biết, không có hành động gì chính là muốn xem hắn định làm gì.
Hiện tại xem ra, tiểu thú này không quản không được.
Y Chu trong lòng giao chiến, cuối cùng sự tò mò về ngày tân nạp đánh bại sự sợ hãi có khả năng làm Tư Hằng phát giận.
Hắn đỡ khung cửa, chậm rãi đứng lên, sau đó nâng chân trước vỗ vỗ cửa, gõ một chút lại dừng, sau đó tiếp tục gõ.
Móng vuốt có thịt lót, gõ ở trên cửa âm thanh cũng không lớn, Y Chu gõ vài cái rồi lại nhìn móng vuốt, nghĩ có nên dùng đầu ngón tay gõ hay không?
Âm thanh kia giống như nghe không tốt lắm.
Thời điểm hắn đang dao động, cửa đột nhiên mở ra.
Tư Hằng rũ mắt nhìn thằng nhãi con một đầu ghé vào cửa, khống chế biểu tình trên mặt mà khom lưng bắt lấy da cổ hắn, xách vào bên trong.
"Ân. "
Y Chu tự biết đuối lý cũng không dám giãy giụa, ngược lại yếu ớt kêu một tiếng.
Người xách hắn vẫn không nói chuyện, đi vào nội thất đem hắn "ném" trên đệm hương bồ.
Đây là lần đầu tiên Y Chu nhìn thấy bên trong phòng Tư Hằng, nhưng hắn hiện tại không dám nhìn đông nhìn tây, bới vì người nọ sau khi buông hắn ra liền lập tức ngồi ở đối diện, thần sắc lãnh đạm.
"Không muốn ngủ đúng không?"
Y Chu ghé vào đệm hương bồ, chân trước duỗi thẳng, cằm đặt trên móng vuốt, nâng mí mắt cẩn thận nhìn vẻ mặt đối phương, từ cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Tư Hằng nhìn hắn như thế cũng không vừa lòng, diện vô biểu tình* hỏi: "Vừa rồi không phải nháo rất tốt sao?"
*mặt không cảm xúc.
"Ân~"
Ta sai rồi!
Y Chu rũ đầu xuống, chân trước che đôi mắt, làm bộ dáng hổ thẹn.
Hắn kỳ thật biết cách làm của mình không ổn, rất không lễ phép, nhưng không biết sao lại thế này. Y Chu hiện tại làm việc rất khó suy xét được mọi mặt, tựa hồ chỉ số thông minh đã bị ảnh hưởng rồi.
Đại khái khi muốn biến thành mãnh thú cần phải trả giá đại giới đi.
Nghĩ vậy Y Chu lại hừ một tiếng, lắc mông bò bò về phía trước, móng vuốt chợp lấy đầu gối Tư Hằng, đôi mắt trong suốt long lanh nhìn đối phương, ý đồ muốn bán manh qua ải này.
Nhưng mà chủ nhân mặt lạnh tâm ngạnh hoàn toàn không ăn thua, mặt không đổi sắc tùy ý để tiểu thú lấy lòng mình.
Chờ khi xem đủ rồi, mới mở miệng nói: "Nếu không muốn ngủ, thì đi tu luyện đi."
Ân?
Cứ như vậy sao?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Không ngủ được thì liền có thể được dạy tu luyện!
Tu luyện rồi có phải hay không có thể biến thành người?
Vốn cho rằng sẽ một phen trắc trở Y Chu nghe xong liền có chút không tin được.
Hắn trừng lớn mắt, miệng mở to, đỡ đầu gối Tư Hằng run rẩy đứng lên, dí sát vào mặt y nhìn.
Vẻ mặt đối phương giống như không có gì thay đổi nha.
Cho nên là do hắn nghe lầm sao?
Tư Hằng nhìn bộ dáng ngu ngốc không thể tin được của tiểu thú, miệng khẽ cong: "Như thế nào, không muốn? "
Y Chu điên cuồng lắc đầu, lắc xong lại gật đầu: "Ân. "
Nguyện ý!
Tư Hằng tùy ý gật gật đầu, cũng không đưa ra thêm điều kiện gì khác, trực tiếp mở miệng nói: "Bước đầu tiên của tu hành là đả tọa, tu thế chính xác có thể giúp việc hấp thu linh khí. "
Hắn bày ra tư thế ngũ hành hướng lên trời, nói với tiểu thú: "Giống như vậy. "
Y Chu nhìn bộ dáng của y, gật gật đầu.
"Ân. "
Chỉ như vậy thôi sao?
Thấy tiểu thú nhìn qua, Tư Hằng giấu ý cười nhợt nhạt bên môi: "Đúng vậy, trước cứ như thế, ngươi trước tiên bày ra tư thế đúng đi."
Được a.
Y Chu ừ một tiếng, nhìn Tư Hằng chuẩn bị làm theo.
Sau đó....
Gấu trúc thì làm sao bày ra được tư thế đó hả?
Móng vuốt quá ngắn, không thể đứng dậy được thì làm sao bây giờ?
Eo cong không được?
Y Chu thật sự không có cách bày ra tư thế giống Tư Hằng, vừa mới thử liền mệt đến không chịu được, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tư Hằng kêu một tiếng, muốn y hỗ trợ.
Nhưng mà người đối diện đã nhắm mắt lại, đắm chìm trong tu hành.
"Ân. "
Y Chu nhỏ giọng kêu một tiếng, thấy đối phương không phản ứng, liền từ bỏ.
Trong sách viết, thời điểm đả tọa tu luyện tốt nhất bảo trì an tĩnh, bằng không rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Nghĩ vậy hắn khẽ meo meo cách xa Tư Hằng một chút, chuyển qua đệm hương bồ bên cạnh, mới cúi đầu suy xét vấn đề đả tọa.
Đối phương nói ngũ hành hướng lên trời có lợi cho việc hấp thu linh khí, vậy có nghĩa là tư thế khác cũng có thể, nhiều lắm hiệu suất kém một chút.
Lí luận xong, Y Chu liền chuẩn bị thử một chút, hắn dùng hết toàn lực bày ra tư thế ngũ hành hướng lên trời nhất, sau đó nhắm mắt lại, chuẩn bị hấp thu linh khí.
Trên sách nào nói thế ấy hả? Thì là tiểu thuyết đời trước Y Chu xem qua.
Muốn tu hành tâm ý phải kiên định, đầu tiên chắp tay, sau đó mặc niệm pháp quyết, tưởng tượng linh khí ở trong kinh mạch chuyển động.
Tâm kiên ý định, chắp tay, vận hành công pháp…… Công pháp?
Chủ nhân có cho công pháp sao?
Y Chu mở mắt ra, nhìn về phía nam nhân đối diện, biểu tình nghi hoặc.
Đối phương như cũ vẫn không nhúc nhích, toàn thân tràn ngập khí tức người khác không thể quấy rầy.
Hắn đem số lượng không nhiều lắm ký ức đời này lật xem một lần, xác định không tìm được chút dấu vết nào liên quan đến tu luyện công pháp. Cho nên nói chẳng lẽ không cần công pháp, chỉ cần bảo trì tư thế hảo hảo cảm thụ là được sao?
Y Chu nghiêng đầu suy nghĩ, trong lòng lâm vào hoài nghi, tư thế cũng dần dần không thể bảo trì, cuối cùng nghĩ nghĩ, đầu lại rũ xuống dưới.
Thời điểm tỉnh lại xung quanh tựa hồ rất ồn ào, Y Chu xoa xoa đôi mắt, hừ một tiếng, theo thường lệ ở trên người Tư Hằng cọ cọ, ngửa đầu muốn ăn.
Tư Hằng một tay vỗ vỗ hắn, ý bảo an tĩnh.
Hắn lúc này mới phát hiện bên cạnh có người khác, còn không chỉ có một người.
Trước mắt là một tòa đại điện, so với chỗ ở cực nhỏ của Tư Hằng, nơi này thoạt nhìn to lớn không ít.
Đại điện cao nhìn không tới khung đỉnh, hai sườn các có chín cây cột lớn chống đỡ.
Trừ bỏ ghế dựa chủ vị, trong điện còn phân ra hai hàng, ngồi hơn mười người. Trừ bỏ người ngồi ra, ở sau ghế dựa còn đứng một loạt đệ tử thoạt nhìn có chút trẻ tuổi.
Mà Tư Hằng, ngồi phía cuối bên trái sườn nhất.
Phía sau, một người cũng không có.
Không đợi hắn nhìn qua hết mọi người, một cái râu đại thúc đối diện liền mở miệng.
“Năm nay đệ tử có vài cái hạt giống tốt, chư vị có coi trọng ai không?”
“Mới chỉ nói chuyện qua, còn chưa biết biết tư chất thế nào, hiện tại hỏi cái này chút hơi sớm.”
“ Thế gia xác thật đưa đến mấy cái hài tử đều không tồi, chư vị trong lòng đều hiểu rõ.”
“Cũng không hẳn, thế gia đưa người cũng không quá đáng tin.”
“Cái tiểu oa nhi không tồi kia, là Tô gia cái gì nhỉ?”
Y Chu theo hướng ngón tay người nọ, nhìn về phía cửa.
Trong điện gần vị trí cửa, có một tấm gương đồng to lớn, trong gương đồng hiện lên hình ảnh có vô số thiếu niên trèo lên cầu thang.
Cầu thang cũng không phải dựng đứng chót vót, bọn họ lại tựa hồ đi cực kỳ gian nan, mỗi khi đi một bước đều phải tạm dừng thời gian rất lâu, lúc sau những người này càng bước lên bậc thang, sẽ mạc danh té ngã lăn xuống bậc thang.
Người trong điện đối những thiếu niên ngã xuống đó cũng sẽ không liếc mắt nhiều thêm một cái, đa số tầm mắt đều chăm chú vào trên người thiếu niên dẫn đầu.
So với người khác bước đi tập tễnh, thiếu niên thoạt nhìn nhẹ nhàng nhiều, nói chuyện công phu cùng mấy người xung quanh, liền lại bước lên một bậc.
“Là tiểu gia hỏa Tô gia, nghe nói thân thể tu đạo thông thấu vạn năm khó gặp, linh căn to lớn, so chi Tư Hằng sư điệt cũng không thua kém chút nào, hiện tại xem ra đạo tâm cũng kiên định.”
Một vị mỹ phụ nói xong, nhẹ xoay lại liếc mắt nhìn Tư Hằng một cái, che miệng cười cười: “Không biết sư điệt có tính toán thu đồ đệ hay không?”
Tư Hằng vẫn luôn bảo trì tư thế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe vậy ngẩng đầu quét mắt nhìn gương đồng, tầm mắt ngừng lại ở trên người thiếu niên dẫn đầu một giây, sau đó hướng mỹ phụ nói: “Hắn cùng ta vô duyên.”
“Tư Hằng sư đệ khi nào cùng Thần Toán Môn học những cái kì lạ đó, Thái Diễn Tông ta thu đồ đệ, không phải từ trước đến nay tư chất đều trên hết sao?” Người bên cạnh cười nhạo một tiếng, nhìn Tư Hằng liếc mắt một cái: “Sư đệ không cần nói, liền nhường cho sư huynh càng tốt, vừa lúc ta còn thiếu cái quan môn đệ tử.”
Tư Hằng còn chưa trả lời, những người khác liền không đồng ý.
“Tư Hằng còn chưa thu đồ đệ, nếu là hắn nếu muốn, tiểu gia hỏa Phương gia liền có thể nhường cho hắn, Huyền Thanh ngươi đều đã thu nhiều đệ tử như vậy, nơi này có thể đến phiên ngươi nói chuyện sao?”
Huyền Thanh tính toán thất bại, hắn khí kiệt, nhưng trong điện này một nửa người bối phận so với hắn cao hơn, một nửa kia tu luyện so với hắn cũng cao hơn, ai cũng đều không thể chọc.
Còn mấy cái tu vi bối phận đều kém hắn, lại được toàn bộ tông môn coi trở thành trung tâm.
Biết hôm nay thiên tài này phỏng chừng cùng hắn vô duyên, Huyền Thanh không nhịn được một trận thất vọng, nhưng hắn lại không dám hướng người nói chuyện lắm miệng, liền xoay người trừng Tư Hằng, người thì không trừng đến, nhưng thật ra lại nhìn đến mao đoàn tử* trên người y.
*cục lông
Tác giả :
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái