Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư
Chương 153: Đuổi theo không bỏ
Edit & Dịch: Emily Ton.
Quốc sư thật vất vả dập tắt ngọn lửa trên râu. Khi lão vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một bóng người mơ hồ bay vút qua, gần như rời khỏi phạm vi tầm nhìn của lão.
"Ở nơi đó! Tên tiểu tặc đã bỏ chạy! Mau đuổi theo!"
Lão vừa chỉ huy thuộc hạ xuống tay, vừa bắt đầu đuổi theo.
Hoàng Nguyệt Ly gần như thời gian thở dốc cũng đều không có, liều mạng chạy như bay về phía trước.
Mặc dù bộ pháp của nàng phi thường cao cấp, hơn nữa đã dùng tới tốc độ cực hạn, nhưng vẫn không vượt qua được quốc sư.
Cao thủ tứ trọng cảnh, cộng với huyền lực, gần như bay trên mặt đất, chỉ trong khoảnh khắc, gần như đã đuổi tới phía sau nàng.
Hoàng Nguyệt Ly gặp nguy không loạn, trong tay lại vứt ra một thanh phi đao, sau đó kích hoạt một cơ quan bên cạnh.
Một mạng lưới kim loại từ trên trời giáng xuống, vừa lúc ngăn cản đường đi của quốc sư.
Hoàng Nguyệt Ly nhân cơ hội tiếp tục chạy trốn, lao đi về phía trước một đoạn.
Lúc này, thủ vệ bảo khố cũng đã nhận được tin tức, tất cả đều bọc về phía bên nàng đánh lại.
Hoàng Nguyệt Ly không ngừng ra tay, một đường chạy như điên, kích hoạt tất cả các loại cơ quan đã được thiết đặt bên trong bảo khố.
"A! Trời ạ!"
"Đây là cái gì??"
"Cẩn thận, mau tránh ra!"
Nghe phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly hơi gợi lên.
Những cơ quan đó, vốn là dùng để phòng bị những kẻ bên ngoài xâm nhập, nhưng đụng phải chuyên gia là nàng, ngược lại lập tức trở thành vũ khí trong tay nàng, chơi cho nhóm thủ vệ bảo khố xoay quanh.
Nàng một đường chạy ra ngoài, trốn thoát vào trong một rừng cây gần đó, mới dừng bước chân lại.
"Hô...... hô...... mệt chết ta......"
Hoàng Nguyệt Ly liều mạng thở phì phò, cảm thấy sắp té xỉu. Không có huyền lực, hoàn toàn dựa vào sức mạnh thể chất, một đường chạy như điên, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, tiêu hao sức lực quá lớn.
Tuy nhiên, trước khi nàng kịp thở một hơi, đã nghe thấy tiếng hét truyền đến từ phía sau.
"Tiểu tặc! Ngươi đừng nghĩ chạy! Đứng lại cho ta! Nhanh chóng ngoan ngoãn đứng yên chịu trói, bằng không...... chờ lão phu bắt được ngươi rồi, tuyệt đối khiến ngươi sống không bằng chết!"
Hoàng Nguyệt Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa đã cười phun ra tại chỗ.
Vừa rồi quốc sư đại nhân vẫn rất có phong thái khí thế, hiện tại râu đều đã bị đốt trụi, trên mặt còn có một khối đen, một khối đỏ, quần áo cũng rách tứ tung, trên cánh tay còn cắm một mũi tên, hiển nhiên vừa rồi trúng không ít cơ quan, chật vật không nhẹ.
Sắc mặt lão đỏ bừng, hiển nhiên đã tức tới mức cực điểm.
Hoàng Nguyệt Ly nhanh chóng hoạt động hai chân đau nhức, cất bước lập tức chạy.
"Đừng chạy! Lão phu muốn nghiền xương ngươi thành tro!"
Quốc sư vẫn luôn gắt gao truy đuổi ở sau người Hoàng Nguyệt Ly, rõ ràng thực lực của tiểu tặc này rất thấp kém, chỉ cần vừa ra tay là có thể bắt lấy. Nhưng cố tình, mỗi một lần nàng đều trơn trượt giống như cá chạch, có thể bày ra đủ loại thủ đoạn để ngăn trở lão!
Một đường đuổi theo, ngay cả sợi tóc tiểu tặc lão cũng chưa đụng tới một cây, nhưng lại dẫm trúng vô số cơ quan, ngay cả bảo bối râu dài màu bạc lão quý nhất đều đã bị thiêu hủy hơn phân nửa!
Từ khi trở thành quốc sư tới nay, lão chưa bao giờ chật vật như thế!
Tiểu tặc này thật to gan lớn mật, không chỉ dám vào bảo khố hoàng gia ăn cắp, còn dám trêu chọc lão như thế!
"Đừng để lão phu bắt được ngươi, bằng không......" Quốc sư nghiến răng nghiến lợi nói.
Chạy! Chạy! Chạy!
Hai người đảo mắt đã chạy ra ngoài mười dặm.
Thể lực Hoàng Nguyệt Ly đã nhanh chóng đạt đến cực hạn, nhưng quốc sư có thể hấp thu huyền lực, hơi thở lâu dài, căn bản không hề lộ ra bất luận mệt mỏi nào.
Mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, trên mặt quốc sư lộ ra tươi cười dữ tợn.
"Vẫn chạy? Xem ngươi chạy tới đâu!"
Quốc sư thật vất vả dập tắt ngọn lửa trên râu. Khi lão vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một bóng người mơ hồ bay vút qua, gần như rời khỏi phạm vi tầm nhìn của lão.
"Ở nơi đó! Tên tiểu tặc đã bỏ chạy! Mau đuổi theo!"
Lão vừa chỉ huy thuộc hạ xuống tay, vừa bắt đầu đuổi theo.
Hoàng Nguyệt Ly gần như thời gian thở dốc cũng đều không có, liều mạng chạy như bay về phía trước.
Mặc dù bộ pháp của nàng phi thường cao cấp, hơn nữa đã dùng tới tốc độ cực hạn, nhưng vẫn không vượt qua được quốc sư.
Cao thủ tứ trọng cảnh, cộng với huyền lực, gần như bay trên mặt đất, chỉ trong khoảnh khắc, gần như đã đuổi tới phía sau nàng.
Hoàng Nguyệt Ly gặp nguy không loạn, trong tay lại vứt ra một thanh phi đao, sau đó kích hoạt một cơ quan bên cạnh.
Một mạng lưới kim loại từ trên trời giáng xuống, vừa lúc ngăn cản đường đi của quốc sư.
Hoàng Nguyệt Ly nhân cơ hội tiếp tục chạy trốn, lao đi về phía trước một đoạn.
Lúc này, thủ vệ bảo khố cũng đã nhận được tin tức, tất cả đều bọc về phía bên nàng đánh lại.
Hoàng Nguyệt Ly không ngừng ra tay, một đường chạy như điên, kích hoạt tất cả các loại cơ quan đã được thiết đặt bên trong bảo khố.
"A! Trời ạ!"
"Đây là cái gì??"
"Cẩn thận, mau tránh ra!"
Nghe phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, khóe miệng Hoàng Nguyệt Ly hơi gợi lên.
Những cơ quan đó, vốn là dùng để phòng bị những kẻ bên ngoài xâm nhập, nhưng đụng phải chuyên gia là nàng, ngược lại lập tức trở thành vũ khí trong tay nàng, chơi cho nhóm thủ vệ bảo khố xoay quanh.
Nàng một đường chạy ra ngoài, trốn thoát vào trong một rừng cây gần đó, mới dừng bước chân lại.
"Hô...... hô...... mệt chết ta......"
Hoàng Nguyệt Ly liều mạng thở phì phò, cảm thấy sắp té xỉu. Không có huyền lực, hoàn toàn dựa vào sức mạnh thể chất, một đường chạy như điên, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, tiêu hao sức lực quá lớn.
Tuy nhiên, trước khi nàng kịp thở một hơi, đã nghe thấy tiếng hét truyền đến từ phía sau.
"Tiểu tặc! Ngươi đừng nghĩ chạy! Đứng lại cho ta! Nhanh chóng ngoan ngoãn đứng yên chịu trói, bằng không...... chờ lão phu bắt được ngươi rồi, tuyệt đối khiến ngươi sống không bằng chết!"
Hoàng Nguyệt Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa đã cười phun ra tại chỗ.
Vừa rồi quốc sư đại nhân vẫn rất có phong thái khí thế, hiện tại râu đều đã bị đốt trụi, trên mặt còn có một khối đen, một khối đỏ, quần áo cũng rách tứ tung, trên cánh tay còn cắm một mũi tên, hiển nhiên vừa rồi trúng không ít cơ quan, chật vật không nhẹ.
Sắc mặt lão đỏ bừng, hiển nhiên đã tức tới mức cực điểm.
Hoàng Nguyệt Ly nhanh chóng hoạt động hai chân đau nhức, cất bước lập tức chạy.
"Đừng chạy! Lão phu muốn nghiền xương ngươi thành tro!"
Quốc sư vẫn luôn gắt gao truy đuổi ở sau người Hoàng Nguyệt Ly, rõ ràng thực lực của tiểu tặc này rất thấp kém, chỉ cần vừa ra tay là có thể bắt lấy. Nhưng cố tình, mỗi một lần nàng đều trơn trượt giống như cá chạch, có thể bày ra đủ loại thủ đoạn để ngăn trở lão!
Một đường đuổi theo, ngay cả sợi tóc tiểu tặc lão cũng chưa đụng tới một cây, nhưng lại dẫm trúng vô số cơ quan, ngay cả bảo bối râu dài màu bạc lão quý nhất đều đã bị thiêu hủy hơn phân nửa!
Từ khi trở thành quốc sư tới nay, lão chưa bao giờ chật vật như thế!
Tiểu tặc này thật to gan lớn mật, không chỉ dám vào bảo khố hoàng gia ăn cắp, còn dám trêu chọc lão như thế!
"Đừng để lão phu bắt được ngươi, bằng không......" Quốc sư nghiến răng nghiến lợi nói.
Chạy! Chạy! Chạy!
Hai người đảo mắt đã chạy ra ngoài mười dặm.
Thể lực Hoàng Nguyệt Ly đã nhanh chóng đạt đến cực hạn, nhưng quốc sư có thể hấp thu huyền lực, hơi thở lâu dài, căn bản không hề lộ ra bất luận mệt mỏi nào.
Mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, trên mặt quốc sư lộ ra tươi cười dữ tợn.
"Vẫn chạy? Xem ngươi chạy tới đâu!"
Tác giả :
Thủy khanh Khanh