Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 90
yến bị sỉ nhụ Đỉnh Huyên cúp điện thoại, lúc này đầu đã đổ đầy mồ hôi, vội vàng kéo một bạn học bên cạnh, Đinh Huyên lớn tiếng hỏi: “Có nhìn thấy Kỷ Du Du không? Có nhìn thấy Kỷ Du Du không?” “Không thấy…” Đinh Huyên đẩy bạn học này ra, vội vàng chạy vào trong phòng.
Thật sự không thấy Kỷ Du Du đâu cả! Vừa nãy còn ở trong phòng cơ mà, anh ấy chẳng qua chỉ đi vào phòng vệ sinh một lát, lúc quay về đã không nhìn thấy Kỷ Du Du đâu nữa rồi! Bất kể gọi điện thoại cho Kỷ Du Du như thế nào, một câu đáp lại cũng không có.
Đinh Huyên biết rõ, thật sự đã xảy ra chuyện rồi! Trước đó Đường Ân đã nói, bảo mình giúp anh chăm sóc Kỷ Du Du, không ngờ được bây giờ mới có một ngày, Kỷ Du Du đã gặp chuyện như vậy.
Trên mặt Đinh Huyên tràn đầy tức giận, biết rõ đây chỉ là một cái bẫy, xoay người đi về phía phòng, một chân đạp cửa phòng ra.
Trong phòng, các bạn học vẫn đang hát hò, sau khi nhìn thấy cửa phòng bị đá văng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi! “Đinh Huyên, cậu điên rồi à? Cậu đang làm gì đó?” Trong phòng, ánh mắt của tất cả bạn học đều nhìn về phía Đinh Huyên.
Đinh Huyên hít sâu một hơi, bước từng bước một vào trong phòng, một tay cầm chai bia lên, choang một tiếng, đập vỡ cạnh bàn trà, trong tay vẫn còn cầm nửa chai bia. Ánh sáng lạnh sắc bén trên chai bia, dưới ánh đèn càng trở nên chói mắt hơn.
“Đừng hát nữa!” Đỉnh Huyên gào lên giận dữ, đôi mắt gần như đỏ bừng.
Mọi người ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đinh Huyên, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
“Đinh Huyên, cậu định làm gì?” Lâm Thần Phong không vui, một tay chỉ Đinh Huyên: “Nếu cậu muốn phát điên thì cút về trường học mà phát điên, đừng làm mất mặt ở chỗ này!” Định Huyên cười lạnh một tiếng, không để ý đến Lâm Thần Phong, mà chỉ nhìn về phía Giang Yến: “Kỷ Du Du đâu rồi?” Giang Yến sợ đến mức thân hình run rẩy: “Đinh Huyên, Kỷ Du Du… Tôi cũng không biết, không phải vừa nãy Kỷ Du Du còn ở đây sao?” “Mẹ nó đừng giả ngu với ông đây, ông đây hỏi cô Kỷ Du Du đâu rồi!” Định Huyên giận dữ gào lên, giơ nửa chai bia trong tay, chỉ thẳng vào mặt Giang Yến: “Nếu không nói, ông đây sẽ giết chết cô ngay bây giời” “Đinh Huyên, rốt cuộc là cậu định làm gì?” Lâm Thần Phong nổi giận, vỗ bàn trà.
“Cút ngay! Mẹ nó ông đây đã nhìn cậu chướng mắt từ lâu rồi, nếu cậu dám nhúng tay vào, hôm nay cũng lấy mạng cậu luôn!” Khí thế Đinh Huyên dâng cao, hung hăng dữ tợn nhìn chằm chằm tất cả mọi người ở đây. Cho dù lúc này anh ấy chỉ có một mình, thế nhưng cũng lộ ra vẻ can đảm có thể chống chọi lại trăm nghìn người.
“Kỷ Du Du là một người sống sờ sờ, làm sao tôi có thể quản lý được cô ta chứ? Nếu cô ta muốn thì làm sao tôi biết được chứ?” Giang Yến cứng rắn ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ tức giận: “Đinh Huyên, cậu phát điên trong quán bar, không sợ người ta đánh gấy chân cậu sao?” “Vậy hôm nay ông đây cũng phải giết chết cô trước đãt” Đinh Huyên cười một tiếng dữ tợn, giơ chai thủy tỉnh trong tay lên, nhắm thẳng vào bả vai Giang Yến, đâm đến.
Chuyện hôm nay, nếu không phải Giang Yến giở trò sau lưng, Đinh Huyên sẽ tự vặn đầu mình xuống: Ban đầu vốn dĩ không muốn đến, kết quả nhất định đòi kéo Kỷ Du Du đến đây, sau khi Kỷ Du Du đến, quả nhiên xảy ra chuyện như thế này.
Các sinh viên trong phòng nhìn thấy Đỉnh Huyên hung dữ như vậy, lập tức sợ hãi đến gào thét ầm ï.
Đầu Giang Yến trống rỗng, nhìn Đinh Huyên nghiêng người xông lên, sợ đến mức hai chân run rẩy.
Ẩm…
Một tiếng vang lớn, cửa phòng lại bị người ta đạp mở ra lần nữa.
Mười mấy thanh niên choai choai từ bên ngoài tràn vào, ai nấy đều động tác nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Đinh Huyên, một chân đá bay Đinh Huyên.
Đỉnh Huyên cần răng, lập tức bò dậy, nhìn ra có người thanh niên đang đứng ngoài cửa, được mấy người vây xung quanh, đi vào trong gian phòng.
Đám sinh viên trong phòng theo bản năng rụt cổ lại, rối rít lùi lại đăng sau, sắc mặt có chút khó coi.
Đám người này vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện gì, cả đám người tóc nhuộm vàng, trên người có một luồng hơi thở hung dữ, khiến người ta vừa nhìn một cái, cũng biết đây là những tên côn đồ vân lảng vảng xung quanh.
“Ranh con, gan gớm nhỉ, dám gây chuyện ở địa bàn của tao à!” Trong miệng Vương Hạo ngậm xì gà, nhìn Đinh Huyên cười tàn nhẫn.
“Anh Vương…” Giang Yến nhìn thấy Vương Hạo đi đến, lập tức nhào sang.
Vương Hạo bíu môi, có chút vui vẻ nói: “Cục cưng của anh, làm cho em sợ hãi rồi, lần này thật sự là lỗi của anh! Đến, để anh Vương thương em nào…” “Anh Vương, Đinh Huyên đòi giết em…” Giang Yến nói chưa hết đã nghẹn ngào.
Định Huyên cắn răng, trong tay vẫn cầm nửa chai bia, anh ấy nhận ra người trước mặt này, nghe nói là kẻ lăn lộn có máu mặt ở chỗ này, tên gọi Vương Hạo. Ở đây, anh ta có tiếng nói hơn bất cứ ai.
“Định Huyên phải không?” Vương Hạo mím khóe miệng lạnh lùng, bước từng bước một lên, cười tủm tỉm nhìn Đinh Huyên, nâng tay lên tát một cái.
Bốp một tiếng, thân thể Đinh Huyên không đứng vững, lảo đảo lui về phía sau.
“Đánh cho tao, hôm nay phải đánh gãy hai chân nó, nếu không đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nơi này!” Vương Hạo cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Khốn nạn!” Đinh Huyên bùng nổ, đâm nửa chai bia trong tay lên bả vai một người trong số đó, hung hăng lao ra.
Trong nháy mắt máu tươi văng tung tóe, dọa những người xung quanh giật mình.
“Xông lên, giết chết nó…” “Đánh cho tao, đánh chết nó…” Sắc mặt Vương Hạo thay đổi, cắn răng chỉ vào Đinh Huyên.
Một người trong đó rút một cây gậy ra, đập lên đầu Đinh Huyên.
Đinh Huyên thân hình nhanh nhẹn, tránh thoát được gậy này nhưng mà lại bị đập trúng vào bả vai đau đớn, người ngã sang bên cạnh, đập xuống bàn trà.
“Đánh, đánh mạnh vào!” Vương Hạo cười lạnh, một tay chỉ Đinh Huyền: “Chỉ dựa vào mày mà cũng đòi đấu với tao ở đây à? Mẹ nó sao mày không hỏi thử xem, chỗ này là do ai quyết định?” Đinh Huyên cắn răng, lăn từ trên bàn trà xuống, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
Mọi người ba chân bốn cẳng xông lên, đạp mạnh lên người Đinh Huyên, Đinh Huyên vốn đã bị đánh một gậy, một cánh tay đã không còn cử động được, lúc này chỉ có thể co người lại trên mặt đất, sợ bị người ta đánh vào chỗ chết người.
Trong hai ba phút ngắn ngủi, Đinh Huyên đã bị đánh đến mức không ra hình dạng, khóe mắt bị rách hai vết, đầu bị đạp rất nhiều nhát, một xương sườn ở.ngực cũng vang lên âm thanh khe khẽ, sợ là không chịu đựng được.
Âm thanh tay đấm chân đá không ngừng vang lên, làm cho người ta lạnh lẽo trong lòng, sợ đến mức đám sinh viên xung quanh sắc mặt thay đổi.
Cho dù những sinh viên này có làm gì trong trường học cũng chỉ là chuyện của sinh viên, bình thường mặc dù cũng từng nổi giận, nhưng vẫn ở trong phạm vi kiềm chế. Lúc này nhìn thấy cảnh tượng này mới biết được, thế giới này thật sự không phải bọn họ có thể tưởng tượng được.
“Dừng!” Vương Hạo phất tay, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, ngồi xổm xuống, một tay năm tóc Đinh Huyên, nhìn Đinh Huyên đã gần như hôn mê, cười lạnh: “Mày muốn tìm Kỷ Du Du kia ấy à? Bây giờ… có lẽ đang nằm trên giường rên rỉ rồi cũng nên?”
Thật sự không thấy Kỷ Du Du đâu cả! Vừa nãy còn ở trong phòng cơ mà, anh ấy chẳng qua chỉ đi vào phòng vệ sinh một lát, lúc quay về đã không nhìn thấy Kỷ Du Du đâu nữa rồi! Bất kể gọi điện thoại cho Kỷ Du Du như thế nào, một câu đáp lại cũng không có.
Đinh Huyên biết rõ, thật sự đã xảy ra chuyện rồi! Trước đó Đường Ân đã nói, bảo mình giúp anh chăm sóc Kỷ Du Du, không ngờ được bây giờ mới có một ngày, Kỷ Du Du đã gặp chuyện như vậy.
Trên mặt Đinh Huyên tràn đầy tức giận, biết rõ đây chỉ là một cái bẫy, xoay người đi về phía phòng, một chân đạp cửa phòng ra.
Trong phòng, các bạn học vẫn đang hát hò, sau khi nhìn thấy cửa phòng bị đá văng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi! “Đinh Huyên, cậu điên rồi à? Cậu đang làm gì đó?” Trong phòng, ánh mắt của tất cả bạn học đều nhìn về phía Đinh Huyên.
Đinh Huyên hít sâu một hơi, bước từng bước một vào trong phòng, một tay cầm chai bia lên, choang một tiếng, đập vỡ cạnh bàn trà, trong tay vẫn còn cầm nửa chai bia. Ánh sáng lạnh sắc bén trên chai bia, dưới ánh đèn càng trở nên chói mắt hơn.
“Đừng hát nữa!” Đỉnh Huyên gào lên giận dữ, đôi mắt gần như đỏ bừng.
Mọi người ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đinh Huyên, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
“Đinh Huyên, cậu định làm gì?” Lâm Thần Phong không vui, một tay chỉ Đinh Huyên: “Nếu cậu muốn phát điên thì cút về trường học mà phát điên, đừng làm mất mặt ở chỗ này!” Định Huyên cười lạnh một tiếng, không để ý đến Lâm Thần Phong, mà chỉ nhìn về phía Giang Yến: “Kỷ Du Du đâu rồi?” Giang Yến sợ đến mức thân hình run rẩy: “Đinh Huyên, Kỷ Du Du… Tôi cũng không biết, không phải vừa nãy Kỷ Du Du còn ở đây sao?” “Mẹ nó đừng giả ngu với ông đây, ông đây hỏi cô Kỷ Du Du đâu rồi!” Định Huyên giận dữ gào lên, giơ nửa chai bia trong tay, chỉ thẳng vào mặt Giang Yến: “Nếu không nói, ông đây sẽ giết chết cô ngay bây giời” “Đinh Huyên, rốt cuộc là cậu định làm gì?” Lâm Thần Phong nổi giận, vỗ bàn trà.
“Cút ngay! Mẹ nó ông đây đã nhìn cậu chướng mắt từ lâu rồi, nếu cậu dám nhúng tay vào, hôm nay cũng lấy mạng cậu luôn!” Khí thế Đinh Huyên dâng cao, hung hăng dữ tợn nhìn chằm chằm tất cả mọi người ở đây. Cho dù lúc này anh ấy chỉ có một mình, thế nhưng cũng lộ ra vẻ can đảm có thể chống chọi lại trăm nghìn người.
“Kỷ Du Du là một người sống sờ sờ, làm sao tôi có thể quản lý được cô ta chứ? Nếu cô ta muốn thì làm sao tôi biết được chứ?” Giang Yến cứng rắn ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ tức giận: “Đinh Huyên, cậu phát điên trong quán bar, không sợ người ta đánh gấy chân cậu sao?” “Vậy hôm nay ông đây cũng phải giết chết cô trước đãt” Đinh Huyên cười một tiếng dữ tợn, giơ chai thủy tỉnh trong tay lên, nhắm thẳng vào bả vai Giang Yến, đâm đến.
Chuyện hôm nay, nếu không phải Giang Yến giở trò sau lưng, Đinh Huyên sẽ tự vặn đầu mình xuống: Ban đầu vốn dĩ không muốn đến, kết quả nhất định đòi kéo Kỷ Du Du đến đây, sau khi Kỷ Du Du đến, quả nhiên xảy ra chuyện như thế này.
Các sinh viên trong phòng nhìn thấy Đỉnh Huyên hung dữ như vậy, lập tức sợ hãi đến gào thét ầm ï.
Đầu Giang Yến trống rỗng, nhìn Đinh Huyên nghiêng người xông lên, sợ đến mức hai chân run rẩy.
Ẩm…
Một tiếng vang lớn, cửa phòng lại bị người ta đạp mở ra lần nữa.
Mười mấy thanh niên choai choai từ bên ngoài tràn vào, ai nấy đều động tác nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Đinh Huyên, một chân đá bay Đinh Huyên.
Đỉnh Huyên cần răng, lập tức bò dậy, nhìn ra có người thanh niên đang đứng ngoài cửa, được mấy người vây xung quanh, đi vào trong gian phòng.
Đám sinh viên trong phòng theo bản năng rụt cổ lại, rối rít lùi lại đăng sau, sắc mặt có chút khó coi.
Đám người này vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện gì, cả đám người tóc nhuộm vàng, trên người có một luồng hơi thở hung dữ, khiến người ta vừa nhìn một cái, cũng biết đây là những tên côn đồ vân lảng vảng xung quanh.
“Ranh con, gan gớm nhỉ, dám gây chuyện ở địa bàn của tao à!” Trong miệng Vương Hạo ngậm xì gà, nhìn Đinh Huyên cười tàn nhẫn.
“Anh Vương…” Giang Yến nhìn thấy Vương Hạo đi đến, lập tức nhào sang.
Vương Hạo bíu môi, có chút vui vẻ nói: “Cục cưng của anh, làm cho em sợ hãi rồi, lần này thật sự là lỗi của anh! Đến, để anh Vương thương em nào…” “Anh Vương, Đinh Huyên đòi giết em…” Giang Yến nói chưa hết đã nghẹn ngào.
Định Huyên cắn răng, trong tay vẫn cầm nửa chai bia, anh ấy nhận ra người trước mặt này, nghe nói là kẻ lăn lộn có máu mặt ở chỗ này, tên gọi Vương Hạo. Ở đây, anh ta có tiếng nói hơn bất cứ ai.
“Định Huyên phải không?” Vương Hạo mím khóe miệng lạnh lùng, bước từng bước một lên, cười tủm tỉm nhìn Đinh Huyên, nâng tay lên tát một cái.
Bốp một tiếng, thân thể Đinh Huyên không đứng vững, lảo đảo lui về phía sau.
“Đánh cho tao, hôm nay phải đánh gãy hai chân nó, nếu không đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nơi này!” Vương Hạo cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Khốn nạn!” Đinh Huyên bùng nổ, đâm nửa chai bia trong tay lên bả vai một người trong số đó, hung hăng lao ra.
Trong nháy mắt máu tươi văng tung tóe, dọa những người xung quanh giật mình.
“Xông lên, giết chết nó…” “Đánh cho tao, đánh chết nó…” Sắc mặt Vương Hạo thay đổi, cắn răng chỉ vào Đinh Huyên.
Một người trong đó rút một cây gậy ra, đập lên đầu Đinh Huyên.
Đinh Huyên thân hình nhanh nhẹn, tránh thoát được gậy này nhưng mà lại bị đập trúng vào bả vai đau đớn, người ngã sang bên cạnh, đập xuống bàn trà.
“Đánh, đánh mạnh vào!” Vương Hạo cười lạnh, một tay chỉ Đinh Huyền: “Chỉ dựa vào mày mà cũng đòi đấu với tao ở đây à? Mẹ nó sao mày không hỏi thử xem, chỗ này là do ai quyết định?” Đinh Huyên cắn răng, lăn từ trên bàn trà xuống, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
Mọi người ba chân bốn cẳng xông lên, đạp mạnh lên người Đinh Huyên, Đinh Huyên vốn đã bị đánh một gậy, một cánh tay đã không còn cử động được, lúc này chỉ có thể co người lại trên mặt đất, sợ bị người ta đánh vào chỗ chết người.
Trong hai ba phút ngắn ngủi, Đinh Huyên đã bị đánh đến mức không ra hình dạng, khóe mắt bị rách hai vết, đầu bị đạp rất nhiều nhát, một xương sườn ở.ngực cũng vang lên âm thanh khe khẽ, sợ là không chịu đựng được.
Âm thanh tay đấm chân đá không ngừng vang lên, làm cho người ta lạnh lẽo trong lòng, sợ đến mức đám sinh viên xung quanh sắc mặt thay đổi.
Cho dù những sinh viên này có làm gì trong trường học cũng chỉ là chuyện của sinh viên, bình thường mặc dù cũng từng nổi giận, nhưng vẫn ở trong phạm vi kiềm chế. Lúc này nhìn thấy cảnh tượng này mới biết được, thế giới này thật sự không phải bọn họ có thể tưởng tượng được.
“Dừng!” Vương Hạo phất tay, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, ngồi xổm xuống, một tay năm tóc Đinh Huyên, nhìn Đinh Huyên đã gần như hôn mê, cười lạnh: “Mày muốn tìm Kỷ Du Du kia ấy à? Bây giờ… có lẽ đang nằm trên giường rên rỉ rồi cũng nên?”
Tác giả :
Cửu Kinh