Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 253
Anh ấy có thể cho tôi cả thế giới nghĩ này đi!” Đường Uý cười châm chọc.
Đường Kha nở nụ cười: “Đúng thật là thế… Nhưng theo.
gợi ý của chị, cuối cùng tôi đã có được một manh mối rồi, manh mối về vương quốc Ám Dạ, chị muốn biết không?”
“Đường Kha, tôi ghét cái cách nói chuyện của cậu!”
Đường Uý cố nén cơn giận.
Đường Kha cười: “Chị còn nhớ sự dạy dỗ của bác hai gái với Đường Ân lúc trước không?”
ĐườnG Uý cau mày như nhớ tới điều gì đó!
“Tôi nghĩ chắc trí nhớ của chị vẫn chưa bị thoái hoá! Lúc trước bác hai gái từng dẫn Đường Ân rời đi, tuy lúc đó anh ta còn rất nhỏ, nhưng môi năm bác hai gái đều phải dẫn anh ta rời đi ba hoặc năm tháng! Lúc đó mọi người đều không hiểu vì sao, mà lời giải thích của bác hai gái là Đường Ân cần một vài người bạn khi còn nhỏ…”
Đường Kha liếm môi mình, ánh mắt liên tục chớp loé.
“Nói vậy, cái gọi là bạn khi còn nhỏ chính là một vài người của vương quốc Ám Dạ sao?”
“Tôi nghĩ có lẽ là thế, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn!
Nếu có tin tức, tôi sẽ gợi ý cho chị một phần, dù sao tuy chúng ta là đối thủ nhưng cũng là đồng đội mà, có đúng không?” Đường Kha cười ha hả, ánh mắt tối tăm hơn: “Chị họ, có hứng thú đến Đông Nam Á không? Nếu có hứng thú đến bên này, tôi sẽ tìm mấy thú cưng cho chị vui vẻ, bọn họ có dáng người ma quỷ, có sự quyến rũ đặc biệt của phụ nữ, ở trên giường lại có thể cho chị sự sảng khoái chỉ có ở đàn ông..”
Ánh mắt Đường Uý hơi hung ác, trực tiếp cúp máy, hít sâu một hơi.
Sự thất bại của Đồng Quân Hựu khiến tất cả tai mắt của cô ta đều bị mất hết. Nếu không phải còn có mấy người nằm vùng ở nhà họ Đường, chỉ sợ đến bây giờ chị ta vẫn không biết tình hình cụ thể của Đồng Quân Hựu.
Lần này thật sự đã gây ra thiệt hại vô cùng nghiêm trọng với Đường Uý!
“Đường Ân..”
Đường Uý lẩm bẩm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, đại học Thành phố Giang.
Lâm Thành sắp xếp xong đồ ăn để vào trong phòng lạnh, sau đó sắp xếp tất cả các gia vị cần thiết.
Lâm Sở Sở mặc quần jean ngản để lộ đôi chân dài mảnh khảnh trắng như tuyết, thân trên là áo thun màu trắng đi xuống từ trên lầu. Trên tay cô ta vẫn còn quấn băng gạc, xem ra vết thương hôm qua vẫn chưa khỏi hản.
Lâm Thành nhìn thoáng qua con gái của mình, hơi đau lòng: “Sở Sở, không ngủ thêm một lát sao? Sắp khai giảng rồi, bây giờ không ngủ thêm, đợi đến lúc đó sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Cô ta im lặng lắc đầu, như vừa bị đả kích gì đó xuống lầu cầm lấy khăn lau, bát đầu chà lau bàn ghế trong quán.
Là quán ăn nhỏ gần đại học thành phố Giang, việc làm ăn của quán không tệ. Nhất là lúc trước sau khi Đường Ân rời khỏi đã kêu người đặc biệt quan tâm nơi này, cho nên thỉnh thoảng sẽ có người cố ý tới đây nhắc một hai câu Đường Ân.
Một khi đến lúc đó, Lâm Sở Sở đều cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không có cách nào nói rõ ra.
Ngô Mẫn vừa ngáp vừa đi xuống từ trên lầu, người còn mặc áo ngủ: “Sở Sở à, đi lên lầu ngủ thêm một lát đi, tránh lát nữa lại buồn ngủ, như thế không tốt cho làn da của mình! Mẹ còn phải trông cậy vào con lấy một tên có tiền đó, làn da không đẹp sao mà được?”
Lâm Sở Sở ngẩng đầu nhìn bà ta, không nói thêm gì, chỉ cúi đầu lau bàn.
“Nói vừa vừa thôi, nếu con gái muốn tìm cũng phải tìm người mình thích! Có tiền hơn nữa, không thích con gái của chúng ta thì có tác dụng gì?” Lâm Thành phản bác.
“Vậy ông có tác dụng gì?” Ngô Mãn như con mèo bị đạp.
trúng đuôi, quát lớn với Lâm Thành: “Tìm một người có tiên, sau này con gái của tôi sẽ không phải lo ăn lo uống, vẫn tốt hơn tìm một tên vô dụng như ông đúng không?
Bình thường ngay cả ăn mặc cũng không cung cấp.
được! Thích thì có tác dụng gì? Thích có thể đổi thành cơm ăn à?”
Trong chốc lát Lâm Thành hơi nghẹn họng, lầm bầm nói: “Tôi cũng không thấy bà bị đói”
“Ông có ý gì?” Ngô Mẫn quay đầu lại trừng ông ấy một ái: “Sớm biết ông vô dụng như vậy, lúc đầu bà đây có mù cũng sẽ không lấy ông! Nhìn dáng vẻ hèn nhát của ông đi, bình thường không có chút bản lĩnh nào cả, ông làm cái gì được?”
Lâm Thành tức giận đến tái mặt, nhưng cũng không nói gì, xoay người đi vào phòng bếp.
Ngô Mẫn trợn mắt liếc ông ấy một cái, giành lấy khăn lau trong tay Lâm Sở Sở, cười nói: “Con gái ngoan, sau này lúc tìm chồng phải sáng mắt một chút, đừng tìm loại không có bản lĩnh như ba con, ít nhất cũng phải tìm người không khác Đường Ân là mấy ấy… Không, phải tìm người có tiền hơn cả Đường Ân!”
Nghe thấy lời này, Lâm Sở Sở run rẩy, cúi đầu không nói chuyện.
“Đường Ân này cũng thật là, biết bao lâu rồi vẫn không đến đây một chuyến, được nghỉ cũng không đến xem sao! Thiệt cho chúng ta lúc trước chăm sóc cậu ta như: vậy, đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!” Ngô Mẫn than thở một câu, giặt sạch khăn lau: “Bây giờ có tiền rồi đã không nhớ lúc không có tiền, chúng ta đã cho cậu ta cơm ăn thế nào…”
“Cho người ta cơm ăn? Người ta không làm việc hả?”
Lâm Thành không nhịn được châm chọc, chỉ là giọng rất nhỏ, cũng không để hai mẹ con nghe thấy.
Lúc này, một chiếc xe thương vụ dừng lại trước cửa.
Ngô Mẫn nhìn thoáng qua, vội vàng vui vẻ tiến lên: “Hoan nghênh quý khách!”
Trên xe có ba người đi xuống, một người đàn ông trung niên năm mươi mấy tuổi mặc quần áo Tôn Trung Sơn, mái tóc hơi thưa thớt, nhưng ánh mắt lại mang theo cảm giác không giận tự uy.
Hai người còn lại là một nam một nữ, nam là Điền Vĩ, nữ là Điền Nhuy.
Lâm Sở Sở thấy ba người này xuống xe, sắc mặt lập tức thay đổi, kích động đến giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, vội vàng cúi đầu xuống.
Tính tình của Điền Nhuy thế nào thì hôm qua đã biết rồi, chỉ khiến cô ta không ngờ là hôm nay ba người này lại đến đây?
“Mời vào! Mời vào!” Ngô Mẫn tươi cười tiếp đón.
Vu Quý cười gật đầu, còn hai anh em nhìn thoáng qua vệ sinh trong quán nhỏ, trên mặt đều tỏ vẻ chán ghét.
“Xin hỏi, ba vị muốn ăn gì?” Ngô Mẫn dẫn ba người vào.
quán, quay đầu nói với Lâm Sở Sở: “Sở Sở, làm gì thế?
Mau lấy menu cho khách đi..”
Lâm Sở Sở hơi hoảng hốt, nhưng nghe thấy tiếng của Ngô Mẫn vẫn cúi đầu đem menu tới.
“Không sao! Không sao!” Vu Quý phất tay, cười rất dịu dàng: “Hôm nay tôi dẫn hai đứa cháu bất hiếu đến đây để xin lỗi! Bạn học Lâm Sở Sở, chuyện hôm qua thật sự rất xin lỗi!”
Lâm Sở Sở ngơ ngác, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc rất phức tạp.
Chuyện hôm qua thật sự là một cơn ác mộng với cô ta, nếu không phải có Đường Ân, cô ta cũng không biết sẽ trở thành thế nào nữa.
“Xin lỗi? Sở Sở à, người này đến đây tìm con à?” Đầu tiên Ngô Mẫn ngạc nhiên, sau đó thấy ba người ăn mặc đều rất gọn gàng, vui mừng nói: “Ôi chu choa, mọi người ngồi xuống trước rồi nói… Đừng quan tâm Đường Ân hay là không gì nữa, cậu ta là tên sói mắt trắng, dù sao chúng †a vẫn phải sống mà đúng không!”
Đường Kha nở nụ cười: “Đúng thật là thế… Nhưng theo.
gợi ý của chị, cuối cùng tôi đã có được một manh mối rồi, manh mối về vương quốc Ám Dạ, chị muốn biết không?”
“Đường Kha, tôi ghét cái cách nói chuyện của cậu!”
Đường Uý cố nén cơn giận.
Đường Kha cười: “Chị còn nhớ sự dạy dỗ của bác hai gái với Đường Ân lúc trước không?”
ĐườnG Uý cau mày như nhớ tới điều gì đó!
“Tôi nghĩ chắc trí nhớ của chị vẫn chưa bị thoái hoá! Lúc trước bác hai gái từng dẫn Đường Ân rời đi, tuy lúc đó anh ta còn rất nhỏ, nhưng môi năm bác hai gái đều phải dẫn anh ta rời đi ba hoặc năm tháng! Lúc đó mọi người đều không hiểu vì sao, mà lời giải thích của bác hai gái là Đường Ân cần một vài người bạn khi còn nhỏ…”
Đường Kha liếm môi mình, ánh mắt liên tục chớp loé.
“Nói vậy, cái gọi là bạn khi còn nhỏ chính là một vài người của vương quốc Ám Dạ sao?”
“Tôi nghĩ có lẽ là thế, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn!
Nếu có tin tức, tôi sẽ gợi ý cho chị một phần, dù sao tuy chúng ta là đối thủ nhưng cũng là đồng đội mà, có đúng không?” Đường Kha cười ha hả, ánh mắt tối tăm hơn: “Chị họ, có hứng thú đến Đông Nam Á không? Nếu có hứng thú đến bên này, tôi sẽ tìm mấy thú cưng cho chị vui vẻ, bọn họ có dáng người ma quỷ, có sự quyến rũ đặc biệt của phụ nữ, ở trên giường lại có thể cho chị sự sảng khoái chỉ có ở đàn ông..”
Ánh mắt Đường Uý hơi hung ác, trực tiếp cúp máy, hít sâu một hơi.
Sự thất bại của Đồng Quân Hựu khiến tất cả tai mắt của cô ta đều bị mất hết. Nếu không phải còn có mấy người nằm vùng ở nhà họ Đường, chỉ sợ đến bây giờ chị ta vẫn không biết tình hình cụ thể của Đồng Quân Hựu.
Lần này thật sự đã gây ra thiệt hại vô cùng nghiêm trọng với Đường Uý!
“Đường Ân..”
Đường Uý lẩm bẩm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, đại học Thành phố Giang.
Lâm Thành sắp xếp xong đồ ăn để vào trong phòng lạnh, sau đó sắp xếp tất cả các gia vị cần thiết.
Lâm Sở Sở mặc quần jean ngản để lộ đôi chân dài mảnh khảnh trắng như tuyết, thân trên là áo thun màu trắng đi xuống từ trên lầu. Trên tay cô ta vẫn còn quấn băng gạc, xem ra vết thương hôm qua vẫn chưa khỏi hản.
Lâm Thành nhìn thoáng qua con gái của mình, hơi đau lòng: “Sở Sở, không ngủ thêm một lát sao? Sắp khai giảng rồi, bây giờ không ngủ thêm, đợi đến lúc đó sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Cô ta im lặng lắc đầu, như vừa bị đả kích gì đó xuống lầu cầm lấy khăn lau, bát đầu chà lau bàn ghế trong quán.
Là quán ăn nhỏ gần đại học thành phố Giang, việc làm ăn của quán không tệ. Nhất là lúc trước sau khi Đường Ân rời khỏi đã kêu người đặc biệt quan tâm nơi này, cho nên thỉnh thoảng sẽ có người cố ý tới đây nhắc một hai câu Đường Ân.
Một khi đến lúc đó, Lâm Sở Sở đều cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không có cách nào nói rõ ra.
Ngô Mẫn vừa ngáp vừa đi xuống từ trên lầu, người còn mặc áo ngủ: “Sở Sở à, đi lên lầu ngủ thêm một lát đi, tránh lát nữa lại buồn ngủ, như thế không tốt cho làn da của mình! Mẹ còn phải trông cậy vào con lấy một tên có tiền đó, làn da không đẹp sao mà được?”
Lâm Sở Sở ngẩng đầu nhìn bà ta, không nói thêm gì, chỉ cúi đầu lau bàn.
“Nói vừa vừa thôi, nếu con gái muốn tìm cũng phải tìm người mình thích! Có tiền hơn nữa, không thích con gái của chúng ta thì có tác dụng gì?” Lâm Thành phản bác.
“Vậy ông có tác dụng gì?” Ngô Mãn như con mèo bị đạp.
trúng đuôi, quát lớn với Lâm Thành: “Tìm một người có tiên, sau này con gái của tôi sẽ không phải lo ăn lo uống, vẫn tốt hơn tìm một tên vô dụng như ông đúng không?
Bình thường ngay cả ăn mặc cũng không cung cấp.
được! Thích thì có tác dụng gì? Thích có thể đổi thành cơm ăn à?”
Trong chốc lát Lâm Thành hơi nghẹn họng, lầm bầm nói: “Tôi cũng không thấy bà bị đói”
“Ông có ý gì?” Ngô Mẫn quay đầu lại trừng ông ấy một ái: “Sớm biết ông vô dụng như vậy, lúc đầu bà đây có mù cũng sẽ không lấy ông! Nhìn dáng vẻ hèn nhát của ông đi, bình thường không có chút bản lĩnh nào cả, ông làm cái gì được?”
Lâm Thành tức giận đến tái mặt, nhưng cũng không nói gì, xoay người đi vào phòng bếp.
Ngô Mẫn trợn mắt liếc ông ấy một cái, giành lấy khăn lau trong tay Lâm Sở Sở, cười nói: “Con gái ngoan, sau này lúc tìm chồng phải sáng mắt một chút, đừng tìm loại không có bản lĩnh như ba con, ít nhất cũng phải tìm người không khác Đường Ân là mấy ấy… Không, phải tìm người có tiền hơn cả Đường Ân!”
Nghe thấy lời này, Lâm Sở Sở run rẩy, cúi đầu không nói chuyện.
“Đường Ân này cũng thật là, biết bao lâu rồi vẫn không đến đây một chuyến, được nghỉ cũng không đến xem sao! Thiệt cho chúng ta lúc trước chăm sóc cậu ta như: vậy, đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!” Ngô Mẫn than thở một câu, giặt sạch khăn lau: “Bây giờ có tiền rồi đã không nhớ lúc không có tiền, chúng ta đã cho cậu ta cơm ăn thế nào…”
“Cho người ta cơm ăn? Người ta không làm việc hả?”
Lâm Thành không nhịn được châm chọc, chỉ là giọng rất nhỏ, cũng không để hai mẹ con nghe thấy.
Lúc này, một chiếc xe thương vụ dừng lại trước cửa.
Ngô Mẫn nhìn thoáng qua, vội vàng vui vẻ tiến lên: “Hoan nghênh quý khách!”
Trên xe có ba người đi xuống, một người đàn ông trung niên năm mươi mấy tuổi mặc quần áo Tôn Trung Sơn, mái tóc hơi thưa thớt, nhưng ánh mắt lại mang theo cảm giác không giận tự uy.
Hai người còn lại là một nam một nữ, nam là Điền Vĩ, nữ là Điền Nhuy.
Lâm Sở Sở thấy ba người này xuống xe, sắc mặt lập tức thay đổi, kích động đến giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, vội vàng cúi đầu xuống.
Tính tình của Điền Nhuy thế nào thì hôm qua đã biết rồi, chỉ khiến cô ta không ngờ là hôm nay ba người này lại đến đây?
“Mời vào! Mời vào!” Ngô Mẫn tươi cười tiếp đón.
Vu Quý cười gật đầu, còn hai anh em nhìn thoáng qua vệ sinh trong quán nhỏ, trên mặt đều tỏ vẻ chán ghét.
“Xin hỏi, ba vị muốn ăn gì?” Ngô Mẫn dẫn ba người vào.
quán, quay đầu nói với Lâm Sở Sở: “Sở Sở, làm gì thế?
Mau lấy menu cho khách đi..”
Lâm Sở Sở hơi hoảng hốt, nhưng nghe thấy tiếng của Ngô Mẫn vẫn cúi đầu đem menu tới.
“Không sao! Không sao!” Vu Quý phất tay, cười rất dịu dàng: “Hôm nay tôi dẫn hai đứa cháu bất hiếu đến đây để xin lỗi! Bạn học Lâm Sở Sở, chuyện hôm qua thật sự rất xin lỗi!”
Lâm Sở Sở ngơ ngác, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc rất phức tạp.
Chuyện hôm qua thật sự là một cơn ác mộng với cô ta, nếu không phải có Đường Ân, cô ta cũng không biết sẽ trở thành thế nào nữa.
“Xin lỗi? Sở Sở à, người này đến đây tìm con à?” Đầu tiên Ngô Mẫn ngạc nhiên, sau đó thấy ba người ăn mặc đều rất gọn gàng, vui mừng nói: “Ôi chu choa, mọi người ngồi xuống trước rồi nói… Đừng quan tâm Đường Ân hay là không gì nữa, cậu ta là tên sói mắt trắng, dù sao chúng †a vẫn phải sống mà đúng không!”
Tác giả :
Cửu Kinh