Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 144
Dứt lời, Frank vặn công tắc.
Dòng điện yếu ớt xuyên qua dụng cụ, thân thể của Thẩm Hân lại bắt đầu run rẩy, không ngừng trợn trắng mắt, miệng còn phun ra bọt mép.
“Dừng lại! Mau dừng lại!” Steve lập tức kêu to.
Frank vừa định ra tay, phát hiện một bóng dáng đã nhanh chóng xông lên từ bên cạnh.
Độn: của Đường Ân rất nhanh, hơn nữa vẫn luôn theo dõi tình trạng của Thẩm Hãn, nhìn thấy cô bé xảy ra vấn đề, không đợi ngài Steve lên tiếng thì anh đã đá dụng cụ đi rồi.
Âm một tiếng, hai dụng cụ ngài Steve mang đến đã bị anh đá vỡ nát.
Frank hoảng sợ, vẻ mặt tức giận: “Oh my god, anh bị điên rồi sao? Anh có biết dụng cụ này đắt tiên đến mức.
nào không? Anh lại có thể đá nát nó? Anh đúng là một tên bạo lực, anh có biết không?” Đường Ân không quan tâm đến anh ta, vội vàng nhìn về phía Thẩm Hân.
“Xảy ra chuyện gì?” Bà Thẩm lập tức cuống cuồng đứng lên.
Đây cũng là lần đầu tiên Steve nhìn thấy tình huống thế này, vội vàng tiến lên ôm lấy Thẩm Hân, hai tay không ngừng võ về cô bé, nhưng cơ thể của cô bé vẫn không ngừng run rẩy, khiến ông ta cũng có hơi hoảng sợ.
“Để tôi thử xem..” Đường Ân lạnh lùng nhìn Frank một cái, đột nhiên nhớ tới lời Hồ Tùng nói hôm qua, tiến lên một bước đặt tay trên bụng nhỏ của Thẩm Hân, tay còn lại đè lên huyệt thiên trung.
“Ơ, đang làm cái gì đấy? Thầy Steve, thầy lại có thể đưa đứa nhỏ cho một tên côn đồ ư? Tuy đứa nhỏ này là người da vàng, nhưng cũng không thể như thế được…” Frank tức giận rống to.
“Câm miệng!” Jenny bất mãn nhìn anh ta: “Nếu anh không muốn ở lại đây thì có thể đi ngay, sẽ không ai ngăn anh lại đâu!” “Jenny, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Frank hơi tức giận, chỉ vào Đường Ân: “Khi nấy anh ta đá hỏng dụng cụ của chúng ta, cô có biết nó bao nhiêu tiền không? Anh ta đền nổi à?” Jenny không có thời gian để ý đến anh ta, đưa mắt nhìn sang Đường Ân.
Đường Ân đặt một tay trên bụng Thẩm Hân không ngừng xoa nần, một tay khác luôn đè trên huyệt thiên trung.
“Mát xa như thế có tác dụng ư? Nếu có tác dụng như vậy sao còn cần dụng cụ làm gì? Sao còn cần y học của chúng ta làm gì?” Frank mắng to một tiếng, oán hận đá chân.
.Jenny cũng không cho răng cách của anh có tác dụng, trong tư tưởng trước giờ của cô ta, tất cả sự vật đều.
phải giải thích bằng khoa học. Mặc dù hiện tại không thể giải thích bằng khoa học cũng là vì khoa học chưa phát triển đến mức đó. Mà Đường Ân trước mặt đang làm một chuyện không hề có căn cứ khoa học, nhưng điều thần kỳ lại xảy rat Thẩm Hân vốn nôn nóng không yên chợt dần bình tĩnh lại, miệng cũng không phun ra bọt mép nữa.
, oh my god, tôi vừa nhìn thấy cái gì đây…” Jenny khó tin nhìn cảnh này, gần như phá hỏng tam quan của cô ta.
Đường Ân thấy cô bé yên tĩnh trở lại, trong lòng lấy làm vui mừng, tay dần tăng sức.
“Đường Ân, anh thật sự vượt ngoài dự đoán của tôi đấy!” Jenny hơi tán thưởng nói.
Steve lấy sổ ghi chép tới, bắt đầu ghi lại biểu hiện của Thẩm Hân, còn không ngừng dùng máy ảnh chụp lại cảnh này.
Bà Thẩm thấy Thẩm Hân ổn hơn nhiều thì sắc mặt cũng dễ nhìn hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hơi tái, nhưng lại có thể dần mở mắt ra dưới sự mát xa của Đường Ân.
“Kỳ tích! Đây thật sự là kỳ tích mài!” .Jenny hơi khó tin.
Đường Ân thở phào nhẹ nhõm, dừng động tác trên tay lại, nhìn ánh mắt hơi đau đớn của Thẩm Hân, vội nói: “Tôi cảm thấy nên dừng chuyện kiểm tra bằng dụng cụ lại, chúng ta quan sát thêm một khoảng thời gian nữa địt”
“Được, tôi cũng thấy thế!” Ngài Steve gật đầu.
“Hân Nhi, con cảm thấy thế nào?” Bà Thẩm khóc ôm lấy Thẩm Hân.
Đường Ân nhìn thoáng qua, thở dài một hơi, Jenny kéo.
†ay anh, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đường Ân, anh làm bằng cách nào vậy? Có thể cho tôi biết không? Cách của anh thật sự rất có tác dụng!” “Jenny, tôi cảm thấy đó chỉ là trùng hợp mà thôi, cô biết sau khi dừng dụng cụ, tình hình của đứa bé sẽ chuyển biến tốt đẹp mà, lần trước cũng giống thế thôi. Chúng ta phải giữ vững sự tôn trọng với khoa học, nên lý trí bác bỏ những chuyện không có khoa học này!” Frank kéo „Jemny ra.
Đường Ân nhìn ra được Frank này rất để ý Jenny, chỉ là lối suy nghĩ giữa hai người lại khác biệt rất lớn.
“Đường Ân, có thể cho tôi biết không?” .Jenny vẫn đang hỏi.
Anh nghiêng đầu: “Cách này là một ông cụ nói với tôi..” “Cô xem đi, tôi nói có đúng không? Đó chính là trùng hợp mà..” Frank ở bên cạnh nói.
Đường Ân cười: “Anh Frank, anh cảm thấy là trùng hợp ư? “Ngoài trùng hợp ra, anh có thể giải thích thế nào?” Anh ta kiêu ngạo nhìn Đường Ân.
Anh cười nói: “Tuy tôi không thể nói với anh, nhưng tôi biết tổ tiên của Trung Quốc chúng tôi từng để lại rất nhiều thứ xuất sắc, rất nhiều thứ đã được khoa học chứng minh là thật sự tồn tại. Ví dụ như kinh mạch và huyệt vị trong cơ thể người… Anh tới từ Mỹ, tôi không trách anh, dù sao các người không có lắng đọng lịch sử, cũng không có tích luy văn hoá..” “Anh có biết mình đang nói gì không?” Frank hơi tức giận.
Đường Ân cười nhún vai: “Tôi nói các anh không có văn hoá… anh nghe không hiểu hả?” Anh ta giận dữ.
vJenny vội tiến lên chặn anh ta lại: “Đường Ân, có thể nói chuyện kinh mạch và huyệt vị với tôi không?” Đường Ân hơi chần chừ, không phải anh không muốn nói, mà là anh cũng không hiểu những điều này. Anh thật sự hiểu rất ít về kinh mạch và huyệt vị, cho dù có biết một chút, nói ra cũng không có tác dụng gì quá lớn.
“Jenny, tôi nói rồi, mánh khoé kia của anh ta chỉ là trùng hợp thôi, không cần phải quan tâm!” Frank kéo tay.
vJJenny.
enny hơi chán ghét hất tay anh ta ra, vẫn đang nhìn Đường Ân: “Vết thương trên đầu gối anh cũng được.
chữa khỏi bằng cách này đúng không? Thật ra cách này rất lợi hại, phải chứ?” “Đường Ân, cách cậu sử dụng khi nãy là cách của trung y sao?” Steve cũng đang hỏi.
“Đúng là cách của trung y!” Đường Ân gật đầu.
“Cách trung y cái khỉ gì, chỉ là mấy thứ nhảm nhí thôi, chẳng khác vu thuật là mấy… Trong mắt tôi, thứ kia còn chẳng đáng một đồng nữa!” Frank lại chửi tục, chán ghét nhìn anh.
Sắc mặt Đường Ân chợt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm anh ta: “Anh Frank, tôi hy vọng anh có thể xin lỗi tôi… Nếu không, hôm nay đừng ai muốn rời khỏi đây!” “Xin lỗi? Anh điên rồi hả, anh có biết tôi là ai không?” Frank đẩy anh một cái.
Dòng điện yếu ớt xuyên qua dụng cụ, thân thể của Thẩm Hân lại bắt đầu run rẩy, không ngừng trợn trắng mắt, miệng còn phun ra bọt mép.
“Dừng lại! Mau dừng lại!” Steve lập tức kêu to.
Frank vừa định ra tay, phát hiện một bóng dáng đã nhanh chóng xông lên từ bên cạnh.
Độn: của Đường Ân rất nhanh, hơn nữa vẫn luôn theo dõi tình trạng của Thẩm Hãn, nhìn thấy cô bé xảy ra vấn đề, không đợi ngài Steve lên tiếng thì anh đã đá dụng cụ đi rồi.
Âm một tiếng, hai dụng cụ ngài Steve mang đến đã bị anh đá vỡ nát.
Frank hoảng sợ, vẻ mặt tức giận: “Oh my god, anh bị điên rồi sao? Anh có biết dụng cụ này đắt tiên đến mức.
nào không? Anh lại có thể đá nát nó? Anh đúng là một tên bạo lực, anh có biết không?” Đường Ân không quan tâm đến anh ta, vội vàng nhìn về phía Thẩm Hân.
“Xảy ra chuyện gì?” Bà Thẩm lập tức cuống cuồng đứng lên.
Đây cũng là lần đầu tiên Steve nhìn thấy tình huống thế này, vội vàng tiến lên ôm lấy Thẩm Hân, hai tay không ngừng võ về cô bé, nhưng cơ thể của cô bé vẫn không ngừng run rẩy, khiến ông ta cũng có hơi hoảng sợ.
“Để tôi thử xem..” Đường Ân lạnh lùng nhìn Frank một cái, đột nhiên nhớ tới lời Hồ Tùng nói hôm qua, tiến lên một bước đặt tay trên bụng nhỏ của Thẩm Hân, tay còn lại đè lên huyệt thiên trung.
“Ơ, đang làm cái gì đấy? Thầy Steve, thầy lại có thể đưa đứa nhỏ cho một tên côn đồ ư? Tuy đứa nhỏ này là người da vàng, nhưng cũng không thể như thế được…” Frank tức giận rống to.
“Câm miệng!” Jenny bất mãn nhìn anh ta: “Nếu anh không muốn ở lại đây thì có thể đi ngay, sẽ không ai ngăn anh lại đâu!” “Jenny, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Frank hơi tức giận, chỉ vào Đường Ân: “Khi nấy anh ta đá hỏng dụng cụ của chúng ta, cô có biết nó bao nhiêu tiền không? Anh ta đền nổi à?” Jenny không có thời gian để ý đến anh ta, đưa mắt nhìn sang Đường Ân.
Đường Ân đặt một tay trên bụng Thẩm Hân không ngừng xoa nần, một tay khác luôn đè trên huyệt thiên trung.
“Mát xa như thế có tác dụng ư? Nếu có tác dụng như vậy sao còn cần dụng cụ làm gì? Sao còn cần y học của chúng ta làm gì?” Frank mắng to một tiếng, oán hận đá chân.
.Jenny cũng không cho răng cách của anh có tác dụng, trong tư tưởng trước giờ của cô ta, tất cả sự vật đều.
phải giải thích bằng khoa học. Mặc dù hiện tại không thể giải thích bằng khoa học cũng là vì khoa học chưa phát triển đến mức đó. Mà Đường Ân trước mặt đang làm một chuyện không hề có căn cứ khoa học, nhưng điều thần kỳ lại xảy rat Thẩm Hân vốn nôn nóng không yên chợt dần bình tĩnh lại, miệng cũng không phun ra bọt mép nữa.
, oh my god, tôi vừa nhìn thấy cái gì đây…” Jenny khó tin nhìn cảnh này, gần như phá hỏng tam quan của cô ta.
Đường Ân thấy cô bé yên tĩnh trở lại, trong lòng lấy làm vui mừng, tay dần tăng sức.
“Đường Ân, anh thật sự vượt ngoài dự đoán của tôi đấy!” Jenny hơi tán thưởng nói.
Steve lấy sổ ghi chép tới, bắt đầu ghi lại biểu hiện của Thẩm Hân, còn không ngừng dùng máy ảnh chụp lại cảnh này.
Bà Thẩm thấy Thẩm Hân ổn hơn nhiều thì sắc mặt cũng dễ nhìn hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hơi tái, nhưng lại có thể dần mở mắt ra dưới sự mát xa của Đường Ân.
“Kỳ tích! Đây thật sự là kỳ tích mài!” .Jenny hơi khó tin.
Đường Ân thở phào nhẹ nhõm, dừng động tác trên tay lại, nhìn ánh mắt hơi đau đớn của Thẩm Hân, vội nói: “Tôi cảm thấy nên dừng chuyện kiểm tra bằng dụng cụ lại, chúng ta quan sát thêm một khoảng thời gian nữa địt”
“Được, tôi cũng thấy thế!” Ngài Steve gật đầu.
“Hân Nhi, con cảm thấy thế nào?” Bà Thẩm khóc ôm lấy Thẩm Hân.
Đường Ân nhìn thoáng qua, thở dài một hơi, Jenny kéo.
†ay anh, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Đường Ân, anh làm bằng cách nào vậy? Có thể cho tôi biết không? Cách của anh thật sự rất có tác dụng!” “Jenny, tôi cảm thấy đó chỉ là trùng hợp mà thôi, cô biết sau khi dừng dụng cụ, tình hình của đứa bé sẽ chuyển biến tốt đẹp mà, lần trước cũng giống thế thôi. Chúng ta phải giữ vững sự tôn trọng với khoa học, nên lý trí bác bỏ những chuyện không có khoa học này!” Frank kéo „Jemny ra.
Đường Ân nhìn ra được Frank này rất để ý Jenny, chỉ là lối suy nghĩ giữa hai người lại khác biệt rất lớn.
“Đường Ân, có thể cho tôi biết không?” .Jenny vẫn đang hỏi.
Anh nghiêng đầu: “Cách này là một ông cụ nói với tôi..” “Cô xem đi, tôi nói có đúng không? Đó chính là trùng hợp mà..” Frank ở bên cạnh nói.
Đường Ân cười: “Anh Frank, anh cảm thấy là trùng hợp ư? “Ngoài trùng hợp ra, anh có thể giải thích thế nào?” Anh ta kiêu ngạo nhìn Đường Ân.
Anh cười nói: “Tuy tôi không thể nói với anh, nhưng tôi biết tổ tiên của Trung Quốc chúng tôi từng để lại rất nhiều thứ xuất sắc, rất nhiều thứ đã được khoa học chứng minh là thật sự tồn tại. Ví dụ như kinh mạch và huyệt vị trong cơ thể người… Anh tới từ Mỹ, tôi không trách anh, dù sao các người không có lắng đọng lịch sử, cũng không có tích luy văn hoá..” “Anh có biết mình đang nói gì không?” Frank hơi tức giận.
Đường Ân cười nhún vai: “Tôi nói các anh không có văn hoá… anh nghe không hiểu hả?” Anh ta giận dữ.
vJenny vội tiến lên chặn anh ta lại: “Đường Ân, có thể nói chuyện kinh mạch và huyệt vị với tôi không?” Đường Ân hơi chần chừ, không phải anh không muốn nói, mà là anh cũng không hiểu những điều này. Anh thật sự hiểu rất ít về kinh mạch và huyệt vị, cho dù có biết một chút, nói ra cũng không có tác dụng gì quá lớn.
“Jenny, tôi nói rồi, mánh khoé kia của anh ta chỉ là trùng hợp thôi, không cần phải quan tâm!” Frank kéo tay.
vJJenny.
enny hơi chán ghét hất tay anh ta ra, vẫn đang nhìn Đường Ân: “Vết thương trên đầu gối anh cũng được.
chữa khỏi bằng cách này đúng không? Thật ra cách này rất lợi hại, phải chứ?” “Đường Ân, cách cậu sử dụng khi nãy là cách của trung y sao?” Steve cũng đang hỏi.
“Đúng là cách của trung y!” Đường Ân gật đầu.
“Cách trung y cái khỉ gì, chỉ là mấy thứ nhảm nhí thôi, chẳng khác vu thuật là mấy… Trong mắt tôi, thứ kia còn chẳng đáng một đồng nữa!” Frank lại chửi tục, chán ghét nhìn anh.
Sắc mặt Đường Ân chợt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm anh ta: “Anh Frank, tôi hy vọng anh có thể xin lỗi tôi… Nếu không, hôm nay đừng ai muốn rời khỏi đây!” “Xin lỗi? Anh điên rồi hả, anh có biết tôi là ai không?” Frank đẩy anh một cái.
Tác giả :
Cửu Kinh