Tà Đạo Tu Tiên Lục
Chương 264: Kỳ dị cảnh tượng
Khi ánh sáng của mặt trời chiếu lên cây cối, cỏ dại trên Kỳ Phong sơn, chúng nó dường như rất sợ hãi ánh sáng của mặt trời, dần dần trở nên vàng úa héo rũ, mất đi dấu hiệu của sự sống.Sườn núi một mảnh hoang dã tiêu điều, sợ rằng chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể đem những sinh mệnh yếu ớt nơi này thiêu rụi, hôi phi yên diệt.Tên thổ tinh nhân kia vẫn như cũ cao ngạo đứng thẳng tại nơi đó, vẫn cái bộ dáng ấy, ngửa đầu nhìn không trung, làm cho người ta cảm giác, hắn dường như thực sự hâm mộ không trung, vẻ mặt hắn, vẫn bình thản như vậy, đầy vẻ say mê.Dưới nền đất đủ loại sinh mệnh khí tức, đang không ngừng cuồn cuộn tụ tập về dưới chân hắn, thân thể hắn, từ màu xám nguyên thủy, chậm rãi biến thành màu xanh nhạt. Chỉ là, ánh mắt hắn vẫn không thay đổi, vẫn như cũ là đỏ như máu. Hai mắt hắn bắn ra hồng sắc quang mang, xuyên thấu vô số không gian, như thấy được địa phương xa xôi nào đó, cõ lẽ, địa phương khiến hắn nhìn không tới, cũng chính là địa phương mà hắn khát vọng vươn tới.Hắn khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Nếu ta có thể bay thì tốt rồi, hiện tại ở nơi này không thể nhìn thấy được nơi đó. Địa phương xa xôi, lóe sáng kia, là cái gì? Ta tin tưởng, một ngày nào đó, năng lực của ta cường đại hơn, ta có thể nhìn thấy địa phương đó, có thể còn xa hơn. Bằng hữu phát sang kia, ngươi chờ đây, có một ngày nào đó ta sẽ thấy rõ ràng chân diện mục của ngươi." Giọng nói vừa dứt, một cảm giác thoải mái, trào lên trong lòng hắn, hắn phát ra tiếng cười như trẻ thơ.Tiền cười thật trong sáng, mang theo dục vọng muốn tìm tòi khám phá, cảm giác tò mò của trẻ con đối với vạn vật trên thế gian.Bỗng nhiên, vài đạo quang ảnh hoặc hồng, hoặc bạch, hoặc hắc, chợt xuất hiện trong tầm mắt hắn, hắn không có lập tức công kích bọn họ, chỉ là trong mắt lộ ra chút thần sắc nghi hoặc. Có lẽ, giờ phút này tư tưởng hắn thật sự như tiểu hài từ, đối với quang ảnh kia sinh ra hứng thú, muốn để cho họ đến gần mình một chút, để bản thần có thể gần gũi quan sát quang ảnh này.Rất nhanh, những đạo quang ảnh này hóa thành hình người, đứng ở đầu đỉnh núi cách thổ tinh nhân ước chừng mười trượng, lẳng lặng nhìn quái nhân màu lục nhạt phía trước không chớp mắt.Nhóm người tới này, đúng là Tử Điệp, Ngọc Lan, Điềm Hương Nhi, Tiểu Hà cùng với cha mẹ Tiểu Hà, Cũng không biết qua bao lâu, các nàng vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ nhìn quái nhân kia. Trong long đều buồn bực, cái tên như vậy, lại có thể đả bại Trần Nhược Tư, thực không thể tin được, nhưng các nàng lại không thể không thừa nhận đây là sự thật.Thời gian dường như đóng băng lại, người đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích. Nếu không phải vì quần áo các nàng, bị gió thổi trúng phiêu động, chỉ sợ nhìn thấy các nàng, hơn phân nửa là cho rằng các nàng chẳng qua là một pho tượng được điêu khắc mà thôi.Tử Điệp động, ánh mắt sắc bén quét qua một lần mặt đất ở chung quanh thổ tinh nhân, thấy không có thân ảnh Trần Nhược Tư, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hoàng một trận, cơ hồ khóc thất thanh. Ánh mắt nàng lại tập trung lên người thổ tinh nhân, trong mắt bắn ra quang mang phẫn hận, nhưng nàng cũng không có mất đi lý trí, không lập tức lao lên liều chết, nàng nói: "Quái nhân, là ngươi giết đệ ấy sao? Người ở đâu rồi?"Thổ linh chỉ vào cái mũi của mình,nói: "Ngươi gọi ta là gì? Ta không gọi là quái gia hỏa, mà kêu là Thổ Linh. Nhìn dáng vẻ của người rất khả ái, không nên một bộng dáng hung dữ như vậy mới phải chứ?"Tử Điệp nghe xong lời hắn nói, cũng không biết phải làm gì, cảm xúc phẫn nộ vừa rồi, thoáng yếu bớt chút, có lẽ, là bởi vì những lời hắn nói chính là lời nói thật, bộ dạng hung hăng, đối với nữ hài tử mà nói, đích thật là bộ dạng không tốt.Điềm Hương Nhi không thể kìm nén được bi phẫn trong lòng, hét lớn: "Tiểu yêu, ta không quản người là Thổ Linh hay Yêu Linh, mau nói thật, ngươi đem con ta đến nơi nào rồi?""Ai là con của người, ta căn bản là không biết hắn. Có lẽ, ngươi nói chính là cái tên vừa rồi cùng đấu với ta vài hiệp. Hắn, bay lên trời rồi, ta vừa vung nhẹ quyền lên, hắn đã bị bay đến phương xa rồi." Lúc này Thổ Linh có một bộ dạng thoải mái khôi hài, vừa nói vừa làm động tác."Hỗn đản!" Điềm Hương Nhi tức giận mắng một tiếng, thân hình chuyển động, hóa thành một đạo thanh quang, cấp tốc bay về phía Thổ Linh.Thổ Linh kia dường như cái gì đều không có nhìn thấy, cũng không làm động tác gì.Mấy người còn lại, thấy Điềm Hương Nhi phát động công kích, lo lắng nàng chịu thiệt, mà các nàng thấy cái tên kia cũng không có động tĩnh, khó có được cơ hội tốt, đều chuyển thân, nhào về phía Thổ Linh.Thanh, hồng, hắc, bạch, tạo thành bảy đạo quang ảnh, từ các góc độ khác nhau, bắn về phía Thổ Linh. Thổ Linh vẫn như cũ không động, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn vào bảy đạo quang ảnh kia, làm cho người ta cảm giác, dường như là đang thưởng thức bảy đạo quang ảnh, đang ở trên không trung vẽ ra những đường cong thật đẹp.Bỗng nhiên, Thổ Linh khẽ cười một tiếng, mạnh mẽ dậm chân, chấn động làm đất bụi bay lên, dưới chân nháy mắt xuất hiện một dòng khí, sau nhiều lần biến hóa, biến thành bảy đạo quang ba trong suốt, như thiểm điện bắn về phía bảy đạo quang ảnh đang tiếp cận bản thân.Bảy người Điềm Hương Nhi thấy thế, cũng cảm thấy kinh hãi không thôi, muốn thoát ra lui về, nhưng không còn kịp nữa, các nàng chỉ cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại, lấy lực lượng của chính mình không thể chống đỡ lại được lực lượng này, đang hung hăng cấp tốc bắn về phía bản thân. Các nàng thậm chí cảm giác được một cỗ hơi thở tử vong, đang tiếp cận các nàng. Tại thời khắc này, trong đầu các nàng đều có một cái ý niệm, khi đạo quang ba kia va chạm vào thân thể mình, chính là lúc bản thân mất đi sinh mệnh.Thổ Linh nhìn bảy gương mặt tái nhợt kia, trong lòng sinh ra một trận hưng phấn không hiểu được, hắn dường như thấy linh hồn các nàng, ly khai thân thể, lực lượng của các nàng, hội tụ vào trong đất, cùng lực lượng của bản thân dung hợp cùng nhau, biến thành một bộ phận lực lượng của bản thân. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnBỗng nhiên, hắn biến sắc, không nhìn một khắc quang ba va chạm lên thân thể nhóm người Điềm Hương Nhi, mà rất nhanh ngẩng đầu nhìn lên không trung. Trong nháy mắt hắn ngẩng đâu, một hạt châu hồng sắc lóng lánh quang mang, tựa như một ngôi sao băng rơi xuống, xẹt qua trời cao, kéo theo một cái đuôi thật dài, bắn về phía Thổ Linh. Tốc độ thật sự là quá nhanh, căn bản không thể dùng phép so sánh để hình dung. Thổ Linh còn chưa kịp làm ra động tác gì, hắn chỉ cảm thấy trước mặt hồng quang chợt lóe. Ngay sau đó nghe được từ mi tâm bị cái gì đó đánh vỡ, một trận cảm giác lạnh lẽo chưa bao giờ trả qua, từ mi tâm nhanh chóng khuếch tán toàn thân.Ngay tại một khắc kia, hắn cảm giác được thời gian như dừng lại, tất cả chẳng qua là hư ảo trong mắt. Tất cả lực lượng trong cơ thể, nháy mặt bị khỏa châu tử kia cắn nuốt. Hắn thậm chí còn cảm giác được thân thể của bản thân, chỉ còn lại có một cái xác không.Cũng trong một khắc hồng sắc châu tử kia tiến vào mi tâm của Thổ Linh, Điềm Hương Nhi cùng mọi người cảm giác được cỗ hơi thở lạnh lẽo, cắt qua quần áo trên người, vào thời điểm thấu nhập vào trong thân thể, cỗ hàn ý kia, lại vô thưc, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thân thể các nàng, trong nháy mắt mất đi tất cả lực lượng, giống như diều đứt dây, nhanh chóng rơi xuống, chỉ là, ý thức các nàng vẫn còn thanh tỉnh, biết bản thân cũng chưa chết.Một khắc khi các nàng rơi xuống phía dười, một thanh âm vang lên, truyền vào trong tai các nàng, giúp các nàng không chế được thân thể, theo bản năng quay đầu về hướng thanh âm vang lên kia, các nàng nhìn thấy một gia hỏa mầu lục nhạt, biến thành vô số mảnh nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống.Thân thể các nàng, khi rơi xuông trên mặt đất, vô số mảnh nhỏ kia liền biến mất hoàn toàn. Các nàng trơ mắt, phát hiện một cảnh tượng làm cho người ta vô cùng kinh ngạc. Các nàng nhìn thấy vị trí vừa rồi Thổ Linh đứng, đặt một tảng đá cỡ như trứng chim, phóng ra hồng sắc quang mang. Mà bên cạnh tảng đá các tiểu thảo, tiểu thụ cùng các thực vật khác trên mặt đất, đều xảy ra biến hóa, nháy mắt biến thành màu xanh biếc như ban đầu. Khu vực cây cối xanh tươi đó, nhanh chóng khuếch trương, nháy mắt đem một mảnh khô vàng, bao trùm lấy.Cảnh tượng kỳ dị trước mắt, khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm, giống như quên lúc nãy bản thân còn đang rơi xuống phía dưới. Vang lên mấy tiếng "Phanh phanh phanh" , mời đem các nàng từ trong cảnh tượng thần kỳ, quay trở lại hiện thực. Thân thể các nàng, chạm tới măt đất, từng trận cảm giác đau đớn ập đến cơ thể. Các nàng rơi xuống lăn đi vài vòng mới dừng lại, tất nhiên vận động đó không chịu sự khống chế của thân thể các nàng.Một đám nữ nhân bị ngã mặt mũi bầm dập, hữu khí vô lực từ mặt đất đứng dậy, nhìn khỏa châu tử kỳ quái lòng lánh hồng sắc quang mang kia, lâm vào trầm tư, đều đang hồi tưởng một màn vừa mới phát sinh, là xảy ra chuyện gì.
Tác giả :
Thần Khê Băng Phong