Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân
Chương 54: Hiên viên kiếm ● tứ hải thần phục
Đạo kim quang kia từ tầng mây tới thiên đỉnh, rồi từ thiên đỉnh hung hăng rơi xuống. Oa hoàng cung đã bị kiếm khí Hiên Viên quét thành đống đổ nát, trong tường sụp ngói vụn, cữu vĩ linh hồ chắp nối tia khí lực cuối cùng, kéo phần bụng bị cắt xẻ, lưu lại một lằn máu xúc mục kinh tâm giữa đống gạch ngói vỡ bò tới một nơi bị gạch đá che lấp.
Toàn thân nó run rẩy, da lông xinh đẹp đã bị máu nhuộm thành màu tím sẫm; nó bò đến phía sau con tin duy nhất không bị chú ý tới, kiệt lực cắn xé trên cổ tay Cơ Phát, sau khi răng hồ cắt đứt thừng da, nó liền mềm nhũn gục đầu xuống.
Hai tay Cơ Phát được cởi trói, vội lấy ngoại y bao lấy linh hồ, tìm một nơi an trí hảo cho nó, tiên huyết vẫn ồ ạt rỉ ra từ trong y bào.
Bấy giờ, thân thể Hạo Nhiên đã hợp làm một cùng linh hồn Văn Trọng, hai người đều đã dốc hết toàn lực, Hiên Viên kiếm hiểm càng thêm hiểm vô số lần hóa giải thế công như cuồng phong mưa rào của Nữ Oa. Hạo Nhiên kêu khổ không thôi, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đều là hư ảnh binh khí.
“Sư huynh! Thế này không được! Nàng căn bản đánh không chết! Lúc trước sao ngươi không chịu học cho tốt công khóa!”
“Sao ta biết được!” Văn Trọng ở trong lòng Hạo Nhiên nổi cáu mắng.
Trước mặt ngân quang xoáy tròn, ghim lên cánh tay Hạo Nhiên, hung hăng xé xuống một miếng thịt, đau đớn dữ dội truyền lại, Hạo Nhiên luôn miệng kêu gào.
“Đừng hoảng! Dùng lực chống đỡ trước! Rồi chờ thời cơ phản kích!”
Hạo Nhiên một mặt lướt qua cái đuôi xà khổng lồ quét ngang kia, một mặt hét: “Nói nghe dễ lắm!”
Cái đuôi lớn vỗ đập, tứ mục điện quang bắn vùn vụt, sáu cánh tay binh khí tề phi, chỉ sợ trước khi nhìn thấy cơ hội phản kích thì mình đã hao sạch khí lực, hôn mê luôn rồi.
Hạo Nhiên lại chấn mạnh một cái, phát ra tiếng chuông, sóng xung kích hơi đẩy Nữ Oa ra.
“Ngay bây giờ!” Văn Trọng quát. Hai người tâm thần quy nhất, Hạo Nhiên tung Hiên Viên kiếm, nháy mắt vạn kiếm tề phi nghênh đón tiếng gào bén nhọn của Nữ Oa lao đi.
Nữ Oa lui rồi lại lui, Hạo Nhiên luân phiên mãnh công, cuối cùng lợi nhận trên sáu cánh tay keng keng chống đỡ Hiên Viên kiếm đâm tới trước cổ, Nữ Oa trợn bốn mắt, cười lạnh nói: “Thuật nguyên hồn phụ thể?” Chợt hai con mắt trên trán hợp lại thành một con mắt to, chiếm cứ toàn bộ phần trán, cự nhãn thình lình mở lớn bắn ra một đạo hắc quang hung hăng kích trúng ***g ngực Hạo Nhiên.
“Văn Trọng!” Hạo Nhiên bị đâm bay thẳng ra ngoài, đầu đau muốn nứt, dưới một kích này linh hồn Văn Trọng tách khỏi thân thể Hạo Nhiên, phá tan tầng mây, từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống!
Hạo Nhiên vẫn chưa hết kinh hồn, Văn Trọng không biết đã đi đâu, hắn vùng vẫy trên mặt đất, chỉ thấy một thân khí lực tan biến hầu như sạch sẽ, một tay liên tục phát run, vẫn nắm thật chặt Hiên Viên kiếm, lùi ra phía sau.
“Chuông nhi, ngươi nên sớm trở về…” Nữ Oa hơi bình ổn hô hấp, lại khôi phục thanh tuyến nhu hòa, nàng dùng đuôi xà uốn lượn trườn lên một mạch, Hạo Nhiên liên tục lui ra sau, trong mắt hiện ra thần sắc sợ hãi, sau lưng nàng là huyền môn vẫn còn mở rộng, và Cơ Phát run bần bật dưới kim ỷ.
Cơ Phát ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Nhiên, ánh mắt ấy rất phức tạp, sợ hãi, khâm phục. Tại thời khắc này Hạo Nhiên nhìn vào trong mắt, chỉ có thể cười khổ.
Nữ Oa từ trên cao đưa mắt nhìn xuống Hạo Nhiên, ngón tay thon dài vươn ra móng vuốt bén nhọn, trên móng hàn quang lấp lóe, không ngừng mọc dài, thẳng đến khi chạm vào mi tâm Hạo Nhiên.
Môi Cơ Phát giật giật, Hạo Nhiên biết có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Theo một tiếng “Đoàng” vang dội, kim ỷ bị lực phản chấn ném bay qua, trên mặt Nữ Oa mở ra một lỗ máu, phun trào một đạo hồng tuyến, vẩy lên đầu Hạo Nhiên.
Nàng khó có thể tin quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Phát run lẩy bẩy cầm một vật lóe ánh bạc, chính là vật mà Hạo Nhiên giao cho hắn.
“Một tên phàm nhân mà lại dám khinh nhờn thần linh!” Nữ Oa giận tím mặt, cái đuôi quét ngang hất Hạo Nhiên văng vào góc điện, sau đó xoay người lao tới Cơ Phát!
“Đừng, đừng qua đây!” Cơ Phát hoảng sợ la hét, hai chân giật mạnh trốn ra phía sau. “Đừng giết sư phụ ta!” Hắn phát điên gào thét, bị phế thạch ngáng chân, ngã xuống đất.
Nữ Oa không giận mà ngược lại còn mỉm cười, đuôi xà uốn lượn di động, giang sáu cánh tay, chầm chậm tiến lên.
“Đoàng!” Cơ Phát lại nổ súng, trúng ngay con mắt to giữa trán Nữ Oa, nhưng chỉ ngăn cản được một chút.
Nữ Oa ôn nhu nói: “Lũ phàm nhân ngu xuẩn các ngươi, năm ngàn năm trước đã như vậy…Năm ngàn năm sau vẫn như thế, thật sự cho rằng cái thứ vứt đi này có thể tổn thương thần thánh?”
Cơ Phát sợ hãi kêu gào, hai chân đá loạn, liên tục nổ súng, tiếng “đoàng đoàng” vang lên mãnh liệt!
Nữ Oa đột nhiên đưa tay đè lên bụng – nơi tiếp nối giữa nhân người và đuôi xà – ngừng lại, không tới gần nữa.
Nàng liên tục thở dốc, Cơ Phát đã sợ đến hoảng loạn, dùng cả tay lẫn chân bò đến bên điện.
“Sư phụ_____!” Hắn vừa la vừa khóc, mãnh liệt lay Hạo Nhiên, Hạo Nhiên bị ném đến vỡ đầu chảy máu ngất đi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hạo Nhiên hồi thần, thấy Nữ Oa che vết thương, ngẩng đầu nhìn qua hai sư đồ, trong mắt tràn ngập cừu hận, đột nhiên minh bạch.
Hắn bảo hộ Cơ Phát sau lưng, quát lớn: “Bảy tấc!”
Rồi đề khởi một khẩu khí sau cùng, giơ Hiên Viên kiếm phóng qua, Nữ Oa hét một tiếng chói tai, bị Hiên Viên kiếm đâm xuyên tiểu phúc, sáu cánh tay của nàng cùng duỗi ra, bóp chặt cổ Hạo Nhiên.
Mắt Hạo Nhiên đỏ ngầu, chỉ sử xuất khí lực liều chết, trực tiếp xuyên Nữ Oa trên Hiên Viên kiếm, phát ra một tiếng gầm như dã thú, đẩy nàng đâm vào chỗ gấp khúc của huyền môn!
“Ngươi…” Nữ Oa đau đớn gào thét, âm thanh bén nhọn kia chấn đến màng nhĩ Hạo Nhiên đau nhói, nàng giơ tay dùng móng vuốt sắc bén trảo vào hai mắt Hạo Nhiên, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, nhưng vẫn sống chết không buông Hiên Viên kiếm ra.
Nửa người của Nữ Oa bị đẩy vào trong huyền môn, nhưng phần đuôi vẫn quấn chặt lên kim ỷ phía xa, kim ỷ bị nàng kéo dịch chuyển một đoạn.
Hai mắt đau đớn, màng nhĩ hai tai bị đâm thủng, hô hấp nghẹn tại cổ họng, Hạo Nhiên đã không còn phân rõ chuyện mình đang làm nữa, khí lực rời khỏi cơ thể, từng giọt từng giọt tan biến, ý thức sau cùng cũng chỉ có liều mạng đâm tới.
Nữ Oa vọt ra một tay nắm ngay vết nứt vừa được tu bổ trên thân Hiên Viên kiếm, Hiên Viên kiếm phát ra một trận gào thét hấp hối. Vết nứt lại dần dần nứt toác.
Đột nhiên nàng ngừng động tác.
“Thiên vô tư phúc dã, địa vô tư tái”
“Nhật nguyệt vô tư chúc dã, tứ thì vô tư hành”
“Hành kỳ đức, nhi vạn vật đắc toại trường yên…*”
[*Trời sẽ không vì mình mà lật đổ, đất sẽ không chứa đựng riêng cho bản thân thứ gì
Thái dương và ánh trăng sẽ không soi sáng riêng cho mình, bốn mùa sẽ không vì chính mình mà thay đổi khí hậu
Chúng nó sẽ mở rộng và phát huy ưu thế của bản thân, cho nên vạn vật mới có thể sinh trưởng]
Trong hư không vang lên giọng nói của Tam Thanh, linh hồn thánh nhân tái hiện.
“Không_____!” Nữ Oa thất thanh gào thét.
Một tay của Nguyên Thủy Thiên Tôn nhẹ nhàng vẽ một vòng trước mặt, cánh tay nắm lấy Hạo Nhiên của Nữ Oa đứt rời.
Thông Thiên giáo chủ cười nói: “Phi dĩ kỳ vô tư tà…*”
Liền duỗi ngón tay hư nhón, Hiên Viên kiếm rời phần bụng Nữ Oa, cùng Hạo Nhiên ngã ra sau.
Thái Thượng Lão Quân nâng ngang song chưởng, mở hai mắt, mặt mang tiếu ý, chậm rãi nói: “Cố năng thành kỳ tư*” [*Phi dĩ kỳ vô tư tà…Cố năng thành kỳ tư: bậc thánh nhân vì không tư lợi cho riêng mình nên mới có thể đạt được thành tựu]
Chợt trở tay, ấn xuống.
Huyền môn khép lại, Nữ Oa bị cắt thành hai nửa, đuôi xà vỗ vỗ trên mặt đất, ngừng giãy dụa; thân trên rơi vào trong hư không vĩnh hằng.
Một đạo kim quang rơi xuống đại địa, ghim vào nơi cao ở cổng thành Triều Ca.
Khoảnh khắc Nữ Oa chết đi, khe nứt khổng lồ trên chiến trường Mục Dã cũng khép lại.
Lúc Cơ Phát mở mắt lần nữa thì lại phát hiện mình đang ở giữa đồng trống.
“Không sao chứ, đại vương”
“Đại vương!”
Cơ Phát nỗ lực mở hai mắt, bốn phía đều là đuốc, trời đã rạng sáng.
Cơ Phát yếu ớt nói: “Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
“Chúng ta thắng rồi! Yêu ma đã đi! Ân Thương bại rồi!” Ánh đuốc chiếu rọi, trên gương mặt binh sĩ tràn đầy kích động, họ tề thanh reo hò, rồi sau đó hô về phía hậu trận: “Tìm thấy đại vương rồi!”
Cơ Phát mới tỉnh ngộ ra, lúc ngẩng đầu nhìn lại thiên không, chỉ thấy bầu trời đêm mênh mông, toàn thiên địa bị bao phủ trong bóng tối vô biên, anh linh trong Vạn tiên trận chẳng biết đã đi đâu. Quân Tây Kỳ bị binh sĩ chủ lực của Trụ vương ngăn chặn lúc này mới vòng qua Lê sơn đuổi theo, tụ họp cùng đội tiền phong.
Cơ Phát quay đầu hỏi: “Thượng phụ đâu? Dương Tiễn sư thúc đâu?” Chúng binh tướng đều mờ mịt không biết, nói: “Hôm nay xua quân công hãm Triều Ca hay khải hoàn hồi triều? Thỉnh đại vương ra chỉ thị”
Mọi người nâng Cơ Phát lên lưng ngựa, một con ngựa khác chở quang huy Khải minh tinh* từ xa phi lại. Người đến trước mặt ghìm ngừng cương ngựa, trên vai quấn băng vải, chính là Hoàng Thiên Hóa. [*sao mai]
“Tìm được sư phụ ngươi chưa?” Hoàng Thiên Hóa hỏi.
Trận đại chiến kinh tâm động phách trên Oa hoàng cung vẫn còn rành rành trước mắt, Cơ Phát hơi định thần, lắc đầu nói: “Ta…Ta không biết” Lại hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Cách thành Triều Ca hơn hai dặm” Hoàng Thiên Hóa đáp: “Không biết Ân Thụ Đức đang ở đâu, trong thành binh lực trống rỗng, bách tính bỏ chạy cả rồi. Giờ đại vương tính thế nào?”
“Thiên Hóa sư thúc, không, Hoàng tướng quân” Cơ Phát nói: “Ngươi chỉnh quân nhập thành Triều Ca, nếu tìm được Ân Thụ Đức, đừng thương tổn tính mệnh hắn, trói hắn tới gặp ta”
Thiên Hóa quan sát Cơ Phát hồi lâu, trong lòng có chút tức giận, nói: “Ngươi muốn tha cho tên hôn quân kia?”
Đột nhiên Cơ Phát bừng bừng khí thế, quát: “Những chuyện mà sư phụ ta làm vì các ngươi còn chưa đủ sao?!”
Thiên Hóa nhìn Cơ Phát như không nhận biết, lập tức trầm mặc, lĩnh một đội binh, nâng cao bó đuốc, chạy băng băng về phía Triều Ca.
Hiên Viên kiếm tỏa ánh sáng mờ nhạt, rung vù vù hồi lâu, sau cùng hóa thành một nam tử cao lớn nằm trong vũng máu.
Hắn xoay người qua, thân thể hơi gập lại, há miệng thở dốc, nỗ lực chống một tay xuống đất, lảo đảo đứng lên. Hắn tiện tay nhặt một thanh chiến kích bên đường, dùng để chống đỡ, nghiêng nghiêng ngã ngã bước vào vương cung của mình.
Phần bụng của hắn chẳng biết sao lại xuất hiện một vết thương, chảy máu tươi ồ ạt. Hắn đè bụng để ruột không đổ ra ngoài, trước mắt tối đen một mảnh, chỉ có thể nhận thấy ánh lửa loáng thoáng trên Lộc đài.
Trong thành Triều Ca trống trải vắng lặng, trong lúc hắn chiến đấu đẫm máu trên chiến trường, gắng sức chống bầy yêu ma thì bách tính trong thành trì đã chạy không còn thấy bóng dáng.
Màn trời đêm sau lưng mơ hồ truyền tới tiếng reo hò của quân Tây Kỳ: “Hôn quân ra đây chịu chết!”
Hắn chống chiến kích thở dốc mấy hơi, lúc ngẩng đầu lên thì trong bóng tối đã có một người đứng.
Giọng nói của Hoàng Thiên Hóa dường như xa xăm vô cùng: “Ta tới báo thù cho phụ mẫu”
“Cổ thị không phải do Cô giết chết…” Trong miệng Trụ vương thổ ra tiên huyết, “Tuy không phải chính tay Cô làm, nhưng cũng chẳng khác biệt gì…”
“Sao ngươi lại biến thành cái dạng này?” Hoàng Thiên Hóa thầm cả kinh, ngạc nhiên hỏi.
Trụ vương cười khổ lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nhường đường, Cô không muốn giết ngươi”
Trong lòng Hoàng Thiên Hóa dâng lên một tia đồng cảm, nói: “Đi theo ta, Vũ vương tha mạng cho ngươi”
Trụ vương không biết lấy khí lực từ đâu, vung chiến kích, cười lạnh nói: “Tha mạng cho Cô? Tới chiến!”
Hoàng Thiên Hóa rùng mình, tiếp theo giũ khai Mạc tà kiếm, kiếm phong rét buốt tựa tuyết, từ xa chỉ hướng Trụ vương.
Trụ vương giễu cợt: “Đến bây giờ vẫn chưa chết tâm sao?” Chấn khởi trường kích, uy thế bễ nghễ thiên hạ thoáng chốc tái hiện, quát: “Ngươi vẫn còn si tâm vọng tưởng!”
Hoàng Thiên Hóa chậm rãi nói: “Ta cũng có lý do muốn chiến, không phải vì phụ mẫu ta, mà là vì Hạo Nhiên…”
Trụ vương mỉa mai: “Vì Hạo Nhiên? Ngươi có nguyên do gì?!”
Hoàng Thiên Hóa đáp: “Ngươi không hiểu đâu, tới. Dù ta chỉ là khách qua đường…” Chợt nghiêm giọng quát: “Hôn quân! Tới chiến!”
Lời chưa dứt, Trụ vương và Hoàng Thiên Hóa đã bất ngờ lao vào nhau.
Lúc Hạo Nhiên mở mắt liền phát hiện ra một gương mặt anh tuấn, đôi mắt kia rõ ràng chứa đựng tiếu ý trêu ghẹo.
“Đồ đệ”
Hạo Nhiên ngồi bật dậy, đưa tay sờ, thất thanh gọi: “Sư phụ!”
Lúc quay đầu nhìn thì thấy mình đang ở trong đống phế tích sau trận quyết chiến giữa hai đảo, gạch đá khắp nơi, đá loạn đầy đồng, xung quanh trống trống vắng vắng, trước mắt đều là khói thuốc súng mù mịt. Hạo Nhiên thở ra, cười nói: “Ta cũng chết rồi, may mà có sư phụ ở đây, nhìn chung không đến nỗi tịch mịch”
Thông Thiên ngồi xếp bằng trên đống gạch ngói vụn, nhái theo mười phần ngữ điệu của Thái Thượng Lão Quân, thần bí cười nói: “Chuông nhi, không phải ngươi chết rồi, mà là ta vẫn sống”
“…”
Hạo Nhiên ngây ngẩn cả người.
Thông Thiên ung dung hỏi ngược lại: “Sống là gì, chết là gì? Nguồn gốc của suy tư là gì?”
“Thảo luận xem sinh mệnh bản thân có đáng giá để trải nghiệm hay không, chính là vấn đề cuối cùng mà chúng ta phải đối mặt” Thông Thiên giáo chủ sẵn tiện nhặt một cục gạch, đặt vào tay ước lượng, cười nói: “Vì sao vạn vật tồn tại? Trời xanh tạo ra vật có dụng ý gì? Hết thảy rồi cũng sẽ tiêu vong, vậy ý nghĩa của sự từng tồn tại ở đâu? Đừng nói lưu danh thiên cổ, lưu danh thanh sử; phải biết rằng nhân mạng đều sẽ tận, vương triều thay đổi, giang sơn thay đổi triều đại, ngay cả Thần Châu đại lục cũng chạy không thoát kết cục sụp đổ cuối cùng, ngươi từ hậu thế tới đây, đương nhiên càng rõ ràng hơn bất cứ người nào, đợi đến lúc ngay cả thế giới cũng tiêu vẫn thì sự tồn tại trước đó rốt cuộc là vì cái gì?”
Hạo Nhiên bị hỏi khó, chỉ cảm thấy nhất thời mông mông lung lung, nghĩ không rõ, trong đầu rối như tơ vò.
Thông Thiên lại cười nói: “Cầu sinh, cầu tồn, cầu tử; là tam si, cũng là quá trình từ không đến có, từ có đến không; cho dù ngươi là ngu dân thánh hiền, hay thượng tiên lệ quỷ, cuối cùng cả đời, đều không đạt được lời giải thích chân thực cho vấn đề này; người đời sau truyền nhầm thành ‘Tam thi’, tam si tựa như ác mộng, ngươi có từng chất vấn qua ý nghĩa sinh tồn của bản thân mình chưa?”
Hạo Nhiên chậm rãi gật đầu: “Có”
Thông Thiên hiểu ý mỉm cười, nói: “Chúng ta không thể còn sống mà cảm thụ tử vong, bởi vì bản thân tử vong không phải là một bộ phận của quá trình sống, chỉ có vượt qua sự trói buộc này, mới nhận được giải đáp, nhưng bản năng cầu sinh hạn chế mỗi một người trong chúng ta, sống tốt lành như vậy, ai lại đi tìm chết?” Xoay một viên châu nhét vào trong tay Hạo Nhiên, thần thần bí bí nói: “Nhiều chuyện quá rồi, đây là thiên cơ, nói thêm ngươi cũng không hiểu. Đi đi, ngươi còn phải quét dọn chiến trường nữa”
Hạo Nhiên mới nhớ tới chuyện lúc trước, giật mình nói: “Vậy Nữ Oa…”
Thông Thiên cười: “Đã giải quyết xong Nữ Oa, ngươi nên đi làm chuyện của mình đi. Làm xong rồi quay về đây, sư phụ còn có thứ tốt muốn cho ngươi” Nói xong lại tiện tay tung tung viên gạch, chớp chớp mắt, hỏi: “Đồ đệ, ngươi thích thẳng, hay thích ngang?”
Hạo Nhiên không hiểu mô tê gì, nghi hoặc hỏi: “Ngang?”
Thông Thiên cười nói: “Tỉnh dậy!” Chợt cầm viên gạch trong tay, đập ngang một cái!
“Oa a! Chờ đã!”
Hạo Nhiên chỉ thấy trời đất quay cuồng, vù một tiếng, tỉnh lại. Đột nhiên phát hiện Hiên Viên kiếm trong tay không biết đâu mất rồi, vội ngồi dậy, rồi lại nhìn viên châu tử sắc trong tay, xoay tròn một vòng, không biết là vật gì.
“Sư phụ!” Hắn mờ mịt nhìn quanh, không thấy Thông Thiên giáo chủ, chỉ thấy thành Triều Ca như cự thú lẳng lặng núp trong màn đêm trước hừng đông. Sâu trong thành Triều Ca truyền tới tiếng reo hò phá thành đại thắng, hắn vội đứng dậy chạy về phía Triều Ca.
Hắn chạy qua cánh đồng hoang mênh mông vô bờ, chạy qua những bó đuốc san sát của quân Tây Kỳ, chạy qua đại môn Triều Ca, hắn đem sức lực cả đời tiêu hao trong cuộc chạy băng băng này, sau cùng thả chậm cước bộ, ngừng trước một cổ thi thể trên đại đạo trong thành Triều Ca.
Hoàng Thiên Hóa cúi thấp đầu, hai gối gập lại, nhưng không quỳ xuống, một thanh chiến kích xuyên thấu ***g ngực chống đỡ thân thể hắn. Hạo Nhiên nghẹn ngào đưa tay sờ, gương mặt bị hủy mất nửa bên của hắn đã sớm lạnh lẽo.
Hạo Nhiên đặt hắn trên mặt đất, nhẹ nhàng hôn đôi môi hắn, sau đó quay lưng chạy về phía ánh lửa trong vương cung Triều Ca.
Tiếng bước chân của Hạo Nhiên vang vọng trong vương thành trống trải, hắn chậm rãi đi vào ngọ môn, đưa tay vuốt kim la chồng chất vết thương, hắn đi qua cây cột đá sụp đổ trước ngọ môn, bước vào trong Cửu Gian điện, nơi đó có ký ức về một Ti mặc mà hắn đã từng làm.
Hắn đi về phía Thọ Tiên cung, lướt xa xa trên vườn thược dược, bay lên Lộc đài đang chìm ngập trong liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.
Vô số liệt diễm và tro bụi xẹt qua trước mặt hắn, Hạo Nhiên dừng tại nơi cao, đối thị cùng nam tử anh vĩ đứng ở đỉnh Lộc đài kia, sau đó tiến lên, dịu dàng ôm lấy Trụ vương chực ngã về phía trước.
Bốn phía đều là liệt hỏa, máu tươi của Ân Thụ Đức nhiễm đỏ cả cổ Hạo Nhiên, hắn gục trên vai Hạo Nhiên, buông thõng hai tay, cúi thấp đầu, đứt quãng nói: “Cô…biết ngươi sẽ…tới” Rồi ngừng hô hấp.
Hạo Nhiên khẽ nói: “Đại vương, theo Hạo Nhiên thôi, hết thảy đều đã kết thúc rồi”
Lộc đài ầm ầm sụp đổ, một đạo lưu tinh phá tan bầu trời đêm, mang đến ánh bình minh ngày mới.
Ngoài thành mấy vạn người lao nhao đứng, nín thở nhìn biến cố trong thành Triều Ca, tiếng nổ truyền ra, vô số tro bụi bay lên thiên không.
“Đó là Ân…Là hôn quân kia? Hắn chết rồi sao?” Cơ Phát thất thanh nói. Nhìn về phía Lộc đài sụp đổ.
Ở đầu cùng thành tường chẳng biết khi nào đã có một người đứng đó, hai tay hắn nâng ngang Hiên Viên kiếm, thời khắc Hiên Viên kiếm xuất hiện, một trận rung chuyển và uy hiếp cực kỳ dữ dội truyền vào trong lòng mỗi người.
Nháy mắt kim quang vạn đạo, phá vỡ thiên không, luồng hỗn nguyên nhất khí truyền thừa từ thiên địa thượng cổ kia áp bức từng phàm nhân.
Tức khắc tiếng binh khí chạm đất trong quân Tây Kỳ vang hàng loạt, binh sĩ liên tục quỳ xuống, giữa đồng hoang ngoài thành Triều Ca cũng đầy người quỳ!
Khương Tử Nha, Thân Công Báo, Dương Tiễn đều hạ tọa kỵ, quỳ phục xuống đất.
Cơ Phát quy quy củ củ mà quỳ xuống trước Hạo Nhiên trên tường thành.
Hiên Viên kiếm xuất, tứ hải thần phục.
Hạo Nhiên đưa mắt nhìn biển người đông nghịt kia, hồi lâu sau nói: “Vũ vương Cơ Phát. Ngươi thừa thiên mệnh thành vương, từ nay về sau thống lĩnh Thần Châu, Tây Kỳ, Triều Ca quy vi nhất thống, bách tính an cư lạc nghiệp, lưu hương thiên cổ!
Cơ Phát nói: “Đồ nhi cung kính nghe sư phụ giáo huấn”
Tia sáng bình minh đầu tiên từ cuối trời chuyển đến, hợp làm một sắc cùng lưu kim kiếm quang của Hiên Viên kiếm.
“Ngươi thân là nhân vương, phải trọng tính mệnh vạn dân, không thể dùng võ định công nghiệp*”
“Dạ”
“Giang sơn xã tắc, đều là vật chết, cơ nghiệp quốc gia, gắn liền nhân tâm”
“Dạ”
“Vương đạo không phải kiếm, mà ở thân ngươi” Hạo Nhiên nói xong câu cuối cùng, nhẹ giọng bảo:
“Đồ nhi, sư phụ đi đây, đừng nhớ”
☆
☆ ☆ ☆
☆
Quyển năm – HIÊN VIÊN KIẾM – Hoàn
Toàn thân nó run rẩy, da lông xinh đẹp đã bị máu nhuộm thành màu tím sẫm; nó bò đến phía sau con tin duy nhất không bị chú ý tới, kiệt lực cắn xé trên cổ tay Cơ Phát, sau khi răng hồ cắt đứt thừng da, nó liền mềm nhũn gục đầu xuống.
Hai tay Cơ Phát được cởi trói, vội lấy ngoại y bao lấy linh hồ, tìm một nơi an trí hảo cho nó, tiên huyết vẫn ồ ạt rỉ ra từ trong y bào.
Bấy giờ, thân thể Hạo Nhiên đã hợp làm một cùng linh hồn Văn Trọng, hai người đều đã dốc hết toàn lực, Hiên Viên kiếm hiểm càng thêm hiểm vô số lần hóa giải thế công như cuồng phong mưa rào của Nữ Oa. Hạo Nhiên kêu khổ không thôi, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đều là hư ảnh binh khí.
“Sư huynh! Thế này không được! Nàng căn bản đánh không chết! Lúc trước sao ngươi không chịu học cho tốt công khóa!”
“Sao ta biết được!” Văn Trọng ở trong lòng Hạo Nhiên nổi cáu mắng.
Trước mặt ngân quang xoáy tròn, ghim lên cánh tay Hạo Nhiên, hung hăng xé xuống một miếng thịt, đau đớn dữ dội truyền lại, Hạo Nhiên luôn miệng kêu gào.
“Đừng hoảng! Dùng lực chống đỡ trước! Rồi chờ thời cơ phản kích!”
Hạo Nhiên một mặt lướt qua cái đuôi xà khổng lồ quét ngang kia, một mặt hét: “Nói nghe dễ lắm!”
Cái đuôi lớn vỗ đập, tứ mục điện quang bắn vùn vụt, sáu cánh tay binh khí tề phi, chỉ sợ trước khi nhìn thấy cơ hội phản kích thì mình đã hao sạch khí lực, hôn mê luôn rồi.
Hạo Nhiên lại chấn mạnh một cái, phát ra tiếng chuông, sóng xung kích hơi đẩy Nữ Oa ra.
“Ngay bây giờ!” Văn Trọng quát. Hai người tâm thần quy nhất, Hạo Nhiên tung Hiên Viên kiếm, nháy mắt vạn kiếm tề phi nghênh đón tiếng gào bén nhọn của Nữ Oa lao đi.
Nữ Oa lui rồi lại lui, Hạo Nhiên luân phiên mãnh công, cuối cùng lợi nhận trên sáu cánh tay keng keng chống đỡ Hiên Viên kiếm đâm tới trước cổ, Nữ Oa trợn bốn mắt, cười lạnh nói: “Thuật nguyên hồn phụ thể?” Chợt hai con mắt trên trán hợp lại thành một con mắt to, chiếm cứ toàn bộ phần trán, cự nhãn thình lình mở lớn bắn ra một đạo hắc quang hung hăng kích trúng ***g ngực Hạo Nhiên.
“Văn Trọng!” Hạo Nhiên bị đâm bay thẳng ra ngoài, đầu đau muốn nứt, dưới một kích này linh hồn Văn Trọng tách khỏi thân thể Hạo Nhiên, phá tan tầng mây, từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống!
Hạo Nhiên vẫn chưa hết kinh hồn, Văn Trọng không biết đã đi đâu, hắn vùng vẫy trên mặt đất, chỉ thấy một thân khí lực tan biến hầu như sạch sẽ, một tay liên tục phát run, vẫn nắm thật chặt Hiên Viên kiếm, lùi ra phía sau.
“Chuông nhi, ngươi nên sớm trở về…” Nữ Oa hơi bình ổn hô hấp, lại khôi phục thanh tuyến nhu hòa, nàng dùng đuôi xà uốn lượn trườn lên một mạch, Hạo Nhiên liên tục lui ra sau, trong mắt hiện ra thần sắc sợ hãi, sau lưng nàng là huyền môn vẫn còn mở rộng, và Cơ Phát run bần bật dưới kim ỷ.
Cơ Phát ngẩng đầu nhìn về phía Hạo Nhiên, ánh mắt ấy rất phức tạp, sợ hãi, khâm phục. Tại thời khắc này Hạo Nhiên nhìn vào trong mắt, chỉ có thể cười khổ.
Nữ Oa từ trên cao đưa mắt nhìn xuống Hạo Nhiên, ngón tay thon dài vươn ra móng vuốt bén nhọn, trên móng hàn quang lấp lóe, không ngừng mọc dài, thẳng đến khi chạm vào mi tâm Hạo Nhiên.
Môi Cơ Phát giật giật, Hạo Nhiên biết có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Theo một tiếng “Đoàng” vang dội, kim ỷ bị lực phản chấn ném bay qua, trên mặt Nữ Oa mở ra một lỗ máu, phun trào một đạo hồng tuyến, vẩy lên đầu Hạo Nhiên.
Nàng khó có thể tin quay đầu lại, chỉ thấy Cơ Phát run lẩy bẩy cầm một vật lóe ánh bạc, chính là vật mà Hạo Nhiên giao cho hắn.
“Một tên phàm nhân mà lại dám khinh nhờn thần linh!” Nữ Oa giận tím mặt, cái đuôi quét ngang hất Hạo Nhiên văng vào góc điện, sau đó xoay người lao tới Cơ Phát!
“Đừng, đừng qua đây!” Cơ Phát hoảng sợ la hét, hai chân giật mạnh trốn ra phía sau. “Đừng giết sư phụ ta!” Hắn phát điên gào thét, bị phế thạch ngáng chân, ngã xuống đất.
Nữ Oa không giận mà ngược lại còn mỉm cười, đuôi xà uốn lượn di động, giang sáu cánh tay, chầm chậm tiến lên.
“Đoàng!” Cơ Phát lại nổ súng, trúng ngay con mắt to giữa trán Nữ Oa, nhưng chỉ ngăn cản được một chút.
Nữ Oa ôn nhu nói: “Lũ phàm nhân ngu xuẩn các ngươi, năm ngàn năm trước đã như vậy…Năm ngàn năm sau vẫn như thế, thật sự cho rằng cái thứ vứt đi này có thể tổn thương thần thánh?”
Cơ Phát sợ hãi kêu gào, hai chân đá loạn, liên tục nổ súng, tiếng “đoàng đoàng” vang lên mãnh liệt!
Nữ Oa đột nhiên đưa tay đè lên bụng – nơi tiếp nối giữa nhân người và đuôi xà – ngừng lại, không tới gần nữa.
Nàng liên tục thở dốc, Cơ Phát đã sợ đến hoảng loạn, dùng cả tay lẫn chân bò đến bên điện.
“Sư phụ_____!” Hắn vừa la vừa khóc, mãnh liệt lay Hạo Nhiên, Hạo Nhiên bị ném đến vỡ đầu chảy máu ngất đi cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hạo Nhiên hồi thần, thấy Nữ Oa che vết thương, ngẩng đầu nhìn qua hai sư đồ, trong mắt tràn ngập cừu hận, đột nhiên minh bạch.
Hắn bảo hộ Cơ Phát sau lưng, quát lớn: “Bảy tấc!”
Rồi đề khởi một khẩu khí sau cùng, giơ Hiên Viên kiếm phóng qua, Nữ Oa hét một tiếng chói tai, bị Hiên Viên kiếm đâm xuyên tiểu phúc, sáu cánh tay của nàng cùng duỗi ra, bóp chặt cổ Hạo Nhiên.
Mắt Hạo Nhiên đỏ ngầu, chỉ sử xuất khí lực liều chết, trực tiếp xuyên Nữ Oa trên Hiên Viên kiếm, phát ra một tiếng gầm như dã thú, đẩy nàng đâm vào chỗ gấp khúc của huyền môn!
“Ngươi…” Nữ Oa đau đớn gào thét, âm thanh bén nhọn kia chấn đến màng nhĩ Hạo Nhiên đau nhói, nàng giơ tay dùng móng vuốt sắc bén trảo vào hai mắt Hạo Nhiên, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, nhưng vẫn sống chết không buông Hiên Viên kiếm ra.
Nửa người của Nữ Oa bị đẩy vào trong huyền môn, nhưng phần đuôi vẫn quấn chặt lên kim ỷ phía xa, kim ỷ bị nàng kéo dịch chuyển một đoạn.
Hai mắt đau đớn, màng nhĩ hai tai bị đâm thủng, hô hấp nghẹn tại cổ họng, Hạo Nhiên đã không còn phân rõ chuyện mình đang làm nữa, khí lực rời khỏi cơ thể, từng giọt từng giọt tan biến, ý thức sau cùng cũng chỉ có liều mạng đâm tới.
Nữ Oa vọt ra một tay nắm ngay vết nứt vừa được tu bổ trên thân Hiên Viên kiếm, Hiên Viên kiếm phát ra một trận gào thét hấp hối. Vết nứt lại dần dần nứt toác.
Đột nhiên nàng ngừng động tác.
“Thiên vô tư phúc dã, địa vô tư tái”
“Nhật nguyệt vô tư chúc dã, tứ thì vô tư hành”
“Hành kỳ đức, nhi vạn vật đắc toại trường yên…*”
[*Trời sẽ không vì mình mà lật đổ, đất sẽ không chứa đựng riêng cho bản thân thứ gì
Thái dương và ánh trăng sẽ không soi sáng riêng cho mình, bốn mùa sẽ không vì chính mình mà thay đổi khí hậu
Chúng nó sẽ mở rộng và phát huy ưu thế của bản thân, cho nên vạn vật mới có thể sinh trưởng]
Trong hư không vang lên giọng nói của Tam Thanh, linh hồn thánh nhân tái hiện.
“Không_____!” Nữ Oa thất thanh gào thét.
Một tay của Nguyên Thủy Thiên Tôn nhẹ nhàng vẽ một vòng trước mặt, cánh tay nắm lấy Hạo Nhiên của Nữ Oa đứt rời.
Thông Thiên giáo chủ cười nói: “Phi dĩ kỳ vô tư tà…*”
Liền duỗi ngón tay hư nhón, Hiên Viên kiếm rời phần bụng Nữ Oa, cùng Hạo Nhiên ngã ra sau.
Thái Thượng Lão Quân nâng ngang song chưởng, mở hai mắt, mặt mang tiếu ý, chậm rãi nói: “Cố năng thành kỳ tư*” [*Phi dĩ kỳ vô tư tà…Cố năng thành kỳ tư: bậc thánh nhân vì không tư lợi cho riêng mình nên mới có thể đạt được thành tựu]
Chợt trở tay, ấn xuống.
Huyền môn khép lại, Nữ Oa bị cắt thành hai nửa, đuôi xà vỗ vỗ trên mặt đất, ngừng giãy dụa; thân trên rơi vào trong hư không vĩnh hằng.
Một đạo kim quang rơi xuống đại địa, ghim vào nơi cao ở cổng thành Triều Ca.
Khoảnh khắc Nữ Oa chết đi, khe nứt khổng lồ trên chiến trường Mục Dã cũng khép lại.
Lúc Cơ Phát mở mắt lần nữa thì lại phát hiện mình đang ở giữa đồng trống.
“Không sao chứ, đại vương”
“Đại vương!”
Cơ Phát nỗ lực mở hai mắt, bốn phía đều là đuốc, trời đã rạng sáng.
Cơ Phát yếu ớt nói: “Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
“Chúng ta thắng rồi! Yêu ma đã đi! Ân Thương bại rồi!” Ánh đuốc chiếu rọi, trên gương mặt binh sĩ tràn đầy kích động, họ tề thanh reo hò, rồi sau đó hô về phía hậu trận: “Tìm thấy đại vương rồi!”
Cơ Phát mới tỉnh ngộ ra, lúc ngẩng đầu nhìn lại thiên không, chỉ thấy bầu trời đêm mênh mông, toàn thiên địa bị bao phủ trong bóng tối vô biên, anh linh trong Vạn tiên trận chẳng biết đã đi đâu. Quân Tây Kỳ bị binh sĩ chủ lực của Trụ vương ngăn chặn lúc này mới vòng qua Lê sơn đuổi theo, tụ họp cùng đội tiền phong.
Cơ Phát quay đầu hỏi: “Thượng phụ đâu? Dương Tiễn sư thúc đâu?” Chúng binh tướng đều mờ mịt không biết, nói: “Hôm nay xua quân công hãm Triều Ca hay khải hoàn hồi triều? Thỉnh đại vương ra chỉ thị”
Mọi người nâng Cơ Phát lên lưng ngựa, một con ngựa khác chở quang huy Khải minh tinh* từ xa phi lại. Người đến trước mặt ghìm ngừng cương ngựa, trên vai quấn băng vải, chính là Hoàng Thiên Hóa. [*sao mai]
“Tìm được sư phụ ngươi chưa?” Hoàng Thiên Hóa hỏi.
Trận đại chiến kinh tâm động phách trên Oa hoàng cung vẫn còn rành rành trước mắt, Cơ Phát hơi định thần, lắc đầu nói: “Ta…Ta không biết” Lại hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Cách thành Triều Ca hơn hai dặm” Hoàng Thiên Hóa đáp: “Không biết Ân Thụ Đức đang ở đâu, trong thành binh lực trống rỗng, bách tính bỏ chạy cả rồi. Giờ đại vương tính thế nào?”
“Thiên Hóa sư thúc, không, Hoàng tướng quân” Cơ Phát nói: “Ngươi chỉnh quân nhập thành Triều Ca, nếu tìm được Ân Thụ Đức, đừng thương tổn tính mệnh hắn, trói hắn tới gặp ta”
Thiên Hóa quan sát Cơ Phát hồi lâu, trong lòng có chút tức giận, nói: “Ngươi muốn tha cho tên hôn quân kia?”
Đột nhiên Cơ Phát bừng bừng khí thế, quát: “Những chuyện mà sư phụ ta làm vì các ngươi còn chưa đủ sao?!”
Thiên Hóa nhìn Cơ Phát như không nhận biết, lập tức trầm mặc, lĩnh một đội binh, nâng cao bó đuốc, chạy băng băng về phía Triều Ca.
Hiên Viên kiếm tỏa ánh sáng mờ nhạt, rung vù vù hồi lâu, sau cùng hóa thành một nam tử cao lớn nằm trong vũng máu.
Hắn xoay người qua, thân thể hơi gập lại, há miệng thở dốc, nỗ lực chống một tay xuống đất, lảo đảo đứng lên. Hắn tiện tay nhặt một thanh chiến kích bên đường, dùng để chống đỡ, nghiêng nghiêng ngã ngã bước vào vương cung của mình.
Phần bụng của hắn chẳng biết sao lại xuất hiện một vết thương, chảy máu tươi ồ ạt. Hắn đè bụng để ruột không đổ ra ngoài, trước mắt tối đen một mảnh, chỉ có thể nhận thấy ánh lửa loáng thoáng trên Lộc đài.
Trong thành Triều Ca trống trải vắng lặng, trong lúc hắn chiến đấu đẫm máu trên chiến trường, gắng sức chống bầy yêu ma thì bách tính trong thành trì đã chạy không còn thấy bóng dáng.
Màn trời đêm sau lưng mơ hồ truyền tới tiếng reo hò của quân Tây Kỳ: “Hôn quân ra đây chịu chết!”
Hắn chống chiến kích thở dốc mấy hơi, lúc ngẩng đầu lên thì trong bóng tối đã có một người đứng.
Giọng nói của Hoàng Thiên Hóa dường như xa xăm vô cùng: “Ta tới báo thù cho phụ mẫu”
“Cổ thị không phải do Cô giết chết…” Trong miệng Trụ vương thổ ra tiên huyết, “Tuy không phải chính tay Cô làm, nhưng cũng chẳng khác biệt gì…”
“Sao ngươi lại biến thành cái dạng này?” Hoàng Thiên Hóa thầm cả kinh, ngạc nhiên hỏi.
Trụ vương cười khổ lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nhường đường, Cô không muốn giết ngươi”
Trong lòng Hoàng Thiên Hóa dâng lên một tia đồng cảm, nói: “Đi theo ta, Vũ vương tha mạng cho ngươi”
Trụ vương không biết lấy khí lực từ đâu, vung chiến kích, cười lạnh nói: “Tha mạng cho Cô? Tới chiến!”
Hoàng Thiên Hóa rùng mình, tiếp theo giũ khai Mạc tà kiếm, kiếm phong rét buốt tựa tuyết, từ xa chỉ hướng Trụ vương.
Trụ vương giễu cợt: “Đến bây giờ vẫn chưa chết tâm sao?” Chấn khởi trường kích, uy thế bễ nghễ thiên hạ thoáng chốc tái hiện, quát: “Ngươi vẫn còn si tâm vọng tưởng!”
Hoàng Thiên Hóa chậm rãi nói: “Ta cũng có lý do muốn chiến, không phải vì phụ mẫu ta, mà là vì Hạo Nhiên…”
Trụ vương mỉa mai: “Vì Hạo Nhiên? Ngươi có nguyên do gì?!”
Hoàng Thiên Hóa đáp: “Ngươi không hiểu đâu, tới. Dù ta chỉ là khách qua đường…” Chợt nghiêm giọng quát: “Hôn quân! Tới chiến!”
Lời chưa dứt, Trụ vương và Hoàng Thiên Hóa đã bất ngờ lao vào nhau.
Lúc Hạo Nhiên mở mắt liền phát hiện ra một gương mặt anh tuấn, đôi mắt kia rõ ràng chứa đựng tiếu ý trêu ghẹo.
“Đồ đệ”
Hạo Nhiên ngồi bật dậy, đưa tay sờ, thất thanh gọi: “Sư phụ!”
Lúc quay đầu nhìn thì thấy mình đang ở trong đống phế tích sau trận quyết chiến giữa hai đảo, gạch đá khắp nơi, đá loạn đầy đồng, xung quanh trống trống vắng vắng, trước mắt đều là khói thuốc súng mù mịt. Hạo Nhiên thở ra, cười nói: “Ta cũng chết rồi, may mà có sư phụ ở đây, nhìn chung không đến nỗi tịch mịch”
Thông Thiên ngồi xếp bằng trên đống gạch ngói vụn, nhái theo mười phần ngữ điệu của Thái Thượng Lão Quân, thần bí cười nói: “Chuông nhi, không phải ngươi chết rồi, mà là ta vẫn sống”
“…”
Hạo Nhiên ngây ngẩn cả người.
Thông Thiên ung dung hỏi ngược lại: “Sống là gì, chết là gì? Nguồn gốc của suy tư là gì?”
“Thảo luận xem sinh mệnh bản thân có đáng giá để trải nghiệm hay không, chính là vấn đề cuối cùng mà chúng ta phải đối mặt” Thông Thiên giáo chủ sẵn tiện nhặt một cục gạch, đặt vào tay ước lượng, cười nói: “Vì sao vạn vật tồn tại? Trời xanh tạo ra vật có dụng ý gì? Hết thảy rồi cũng sẽ tiêu vong, vậy ý nghĩa của sự từng tồn tại ở đâu? Đừng nói lưu danh thiên cổ, lưu danh thanh sử; phải biết rằng nhân mạng đều sẽ tận, vương triều thay đổi, giang sơn thay đổi triều đại, ngay cả Thần Châu đại lục cũng chạy không thoát kết cục sụp đổ cuối cùng, ngươi từ hậu thế tới đây, đương nhiên càng rõ ràng hơn bất cứ người nào, đợi đến lúc ngay cả thế giới cũng tiêu vẫn thì sự tồn tại trước đó rốt cuộc là vì cái gì?”
Hạo Nhiên bị hỏi khó, chỉ cảm thấy nhất thời mông mông lung lung, nghĩ không rõ, trong đầu rối như tơ vò.
Thông Thiên lại cười nói: “Cầu sinh, cầu tồn, cầu tử; là tam si, cũng là quá trình từ không đến có, từ có đến không; cho dù ngươi là ngu dân thánh hiền, hay thượng tiên lệ quỷ, cuối cùng cả đời, đều không đạt được lời giải thích chân thực cho vấn đề này; người đời sau truyền nhầm thành ‘Tam thi’, tam si tựa như ác mộng, ngươi có từng chất vấn qua ý nghĩa sinh tồn của bản thân mình chưa?”
Hạo Nhiên chậm rãi gật đầu: “Có”
Thông Thiên hiểu ý mỉm cười, nói: “Chúng ta không thể còn sống mà cảm thụ tử vong, bởi vì bản thân tử vong không phải là một bộ phận của quá trình sống, chỉ có vượt qua sự trói buộc này, mới nhận được giải đáp, nhưng bản năng cầu sinh hạn chế mỗi một người trong chúng ta, sống tốt lành như vậy, ai lại đi tìm chết?” Xoay một viên châu nhét vào trong tay Hạo Nhiên, thần thần bí bí nói: “Nhiều chuyện quá rồi, đây là thiên cơ, nói thêm ngươi cũng không hiểu. Đi đi, ngươi còn phải quét dọn chiến trường nữa”
Hạo Nhiên mới nhớ tới chuyện lúc trước, giật mình nói: “Vậy Nữ Oa…”
Thông Thiên cười: “Đã giải quyết xong Nữ Oa, ngươi nên đi làm chuyện của mình đi. Làm xong rồi quay về đây, sư phụ còn có thứ tốt muốn cho ngươi” Nói xong lại tiện tay tung tung viên gạch, chớp chớp mắt, hỏi: “Đồ đệ, ngươi thích thẳng, hay thích ngang?”
Hạo Nhiên không hiểu mô tê gì, nghi hoặc hỏi: “Ngang?”
Thông Thiên cười nói: “Tỉnh dậy!” Chợt cầm viên gạch trong tay, đập ngang một cái!
“Oa a! Chờ đã!”
Hạo Nhiên chỉ thấy trời đất quay cuồng, vù một tiếng, tỉnh lại. Đột nhiên phát hiện Hiên Viên kiếm trong tay không biết đâu mất rồi, vội ngồi dậy, rồi lại nhìn viên châu tử sắc trong tay, xoay tròn một vòng, không biết là vật gì.
“Sư phụ!” Hắn mờ mịt nhìn quanh, không thấy Thông Thiên giáo chủ, chỉ thấy thành Triều Ca như cự thú lẳng lặng núp trong màn đêm trước hừng đông. Sâu trong thành Triều Ca truyền tới tiếng reo hò phá thành đại thắng, hắn vội đứng dậy chạy về phía Triều Ca.
Hắn chạy qua cánh đồng hoang mênh mông vô bờ, chạy qua những bó đuốc san sát của quân Tây Kỳ, chạy qua đại môn Triều Ca, hắn đem sức lực cả đời tiêu hao trong cuộc chạy băng băng này, sau cùng thả chậm cước bộ, ngừng trước một cổ thi thể trên đại đạo trong thành Triều Ca.
Hoàng Thiên Hóa cúi thấp đầu, hai gối gập lại, nhưng không quỳ xuống, một thanh chiến kích xuyên thấu ***g ngực chống đỡ thân thể hắn. Hạo Nhiên nghẹn ngào đưa tay sờ, gương mặt bị hủy mất nửa bên của hắn đã sớm lạnh lẽo.
Hạo Nhiên đặt hắn trên mặt đất, nhẹ nhàng hôn đôi môi hắn, sau đó quay lưng chạy về phía ánh lửa trong vương cung Triều Ca.
Tiếng bước chân của Hạo Nhiên vang vọng trong vương thành trống trải, hắn chậm rãi đi vào ngọ môn, đưa tay vuốt kim la chồng chất vết thương, hắn đi qua cây cột đá sụp đổ trước ngọ môn, bước vào trong Cửu Gian điện, nơi đó có ký ức về một Ti mặc mà hắn đã từng làm.
Hắn đi về phía Thọ Tiên cung, lướt xa xa trên vườn thược dược, bay lên Lộc đài đang chìm ngập trong liệt hỏa hừng hực thiêu đốt.
Vô số liệt diễm và tro bụi xẹt qua trước mặt hắn, Hạo Nhiên dừng tại nơi cao, đối thị cùng nam tử anh vĩ đứng ở đỉnh Lộc đài kia, sau đó tiến lên, dịu dàng ôm lấy Trụ vương chực ngã về phía trước.
Bốn phía đều là liệt hỏa, máu tươi của Ân Thụ Đức nhiễm đỏ cả cổ Hạo Nhiên, hắn gục trên vai Hạo Nhiên, buông thõng hai tay, cúi thấp đầu, đứt quãng nói: “Cô…biết ngươi sẽ…tới” Rồi ngừng hô hấp.
Hạo Nhiên khẽ nói: “Đại vương, theo Hạo Nhiên thôi, hết thảy đều đã kết thúc rồi”
Lộc đài ầm ầm sụp đổ, một đạo lưu tinh phá tan bầu trời đêm, mang đến ánh bình minh ngày mới.
Ngoài thành mấy vạn người lao nhao đứng, nín thở nhìn biến cố trong thành Triều Ca, tiếng nổ truyền ra, vô số tro bụi bay lên thiên không.
“Đó là Ân…Là hôn quân kia? Hắn chết rồi sao?” Cơ Phát thất thanh nói. Nhìn về phía Lộc đài sụp đổ.
Ở đầu cùng thành tường chẳng biết khi nào đã có một người đứng đó, hai tay hắn nâng ngang Hiên Viên kiếm, thời khắc Hiên Viên kiếm xuất hiện, một trận rung chuyển và uy hiếp cực kỳ dữ dội truyền vào trong lòng mỗi người.
Nháy mắt kim quang vạn đạo, phá vỡ thiên không, luồng hỗn nguyên nhất khí truyền thừa từ thiên địa thượng cổ kia áp bức từng phàm nhân.
Tức khắc tiếng binh khí chạm đất trong quân Tây Kỳ vang hàng loạt, binh sĩ liên tục quỳ xuống, giữa đồng hoang ngoài thành Triều Ca cũng đầy người quỳ!
Khương Tử Nha, Thân Công Báo, Dương Tiễn đều hạ tọa kỵ, quỳ phục xuống đất.
Cơ Phát quy quy củ củ mà quỳ xuống trước Hạo Nhiên trên tường thành.
Hiên Viên kiếm xuất, tứ hải thần phục.
Hạo Nhiên đưa mắt nhìn biển người đông nghịt kia, hồi lâu sau nói: “Vũ vương Cơ Phát. Ngươi thừa thiên mệnh thành vương, từ nay về sau thống lĩnh Thần Châu, Tây Kỳ, Triều Ca quy vi nhất thống, bách tính an cư lạc nghiệp, lưu hương thiên cổ!
Cơ Phát nói: “Đồ nhi cung kính nghe sư phụ giáo huấn”
Tia sáng bình minh đầu tiên từ cuối trời chuyển đến, hợp làm một sắc cùng lưu kim kiếm quang của Hiên Viên kiếm.
“Ngươi thân là nhân vương, phải trọng tính mệnh vạn dân, không thể dùng võ định công nghiệp*”
“Dạ”
“Giang sơn xã tắc, đều là vật chết, cơ nghiệp quốc gia, gắn liền nhân tâm”
“Dạ”
“Vương đạo không phải kiếm, mà ở thân ngươi” Hạo Nhiên nói xong câu cuối cùng, nhẹ giọng bảo:
“Đồ nhi, sư phụ đi đây, đừng nhớ”
☆
☆ ☆ ☆
☆
Quyển năm – HIÊN VIÊN KIẾM – Hoàn
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường