Ta Có Thể Biến Thành Cá
Chương 202: Bắt Rắn Biển
- Mang lưới da ra đây rồi đi theo sau tôi. Sở Tiên quay về phía bọn họ hô to một tiếng, sau đó liền nhảy xuống biển.
" Tõm tõm tõm"
Theo sau là mấy âm thanh nhảy xuống biển. Bọn người Nhị Kiếm lập tức theo sau, trong tay mỗi người cầm theo túi lưới da bám theo.
Sở Tiên cảm nhận được vị trí của con rắn biển đó, trong lòng khẽ động một cái biến hình thành cá.
Con cá khổng lồ dài hơn bốn mét, thân hình nhìn giống rắn đang ở dưới biển chuyện động theo từng tầng gợn nước.
- Chính là con này!
Một con rắn biển dài khoảng một mét rưỡi, phần trên có màu xám, cả người ánh lên sắc vàng kim xuất hiện dưới thị giác thượng đế của hắn. Rắn không thuộc về loài cá, cho nên hắn không thể thống trị được, đành xông lên trực tiếp dùng đầu cánh tay bắt lấy nó.
" Sà sà"
Con rắn biển nhìn thấy con quái vật khổng lồ bơi về phía nó, nó chầm chậm ngẩng đều lên. Cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cái lưỡi trong miệng nó cứ phun ra nuốt vào.
- Tên nhóc con này, mày hãy ngoan ngoan đưa tay chịu trói đi. Sở Tiên tự tin cười, cả thân hình khổng lồ làm cho hắn không thể đứng chung hàng với chữ "thất bại" được.
Rắn biển khi gặp phải nguy hiểm thường rất hiếm khi chạy trốn, bọn chúng sẽ dựng thẳng người để chuẩn bị sẵn sàng tấn công.
Sở Tiên với cặp mắt to bằng nắm tay nhìn chằm chằm nó, cả người di chuyển xung quanh nó canh thời điểm chuẩn bị ra tay tóm lấy nó.
Cặp mắt của con rắn biển nhìn chằm chằm về phần đầu của hắn. Hắn di chuyển, cả người nó cũng di chuyển theo. Nhìn thì có vẻ hơi buồn cười, nhưng nếu như lúc chú ý nhìn vào mắt rắn biển, sẽ cảm thấy tim đập hơi nhanh.
"Kéttt!"
Ngay lúc này, Sở Tiên đột nhiên gia tăng tốc độ, đầu cánh tay lập tức hướng về phía sau đầu nó chộp lấy.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ đến chính là tốc độ rắn biển vậy mà lại nhanh hơn cả hắn, cả con rắn như môt tia chớp màu vàng kim. Lúc cánh tay hắn vẫn chưa chạm tới liền nhanh chóng cắn vào tay hắn. Hơn nữa cái miệng nho nhỏ lại có thể há to khủng khiếp, răng độc bén nhọn tản ra ánh sáng âm u.
- Đậu má! Sở Tiên nhất thời cảm thấy tay bị tê rần, sắc mặt khẽ thay đổi, liền lập tức hất ra bên cạnh.
Nhưng mà miệng con rắn biển vẫn cắn hết sức vào tay hắn, ngay cả khi liên tục vùng mạnh cũng không chịu bay ra.
- Mẹ nó, chẳng trách bây giờ người bắt rắn càng ngày càng ít. Sở Tiên trong lòng cả kinh, cảm thấy cánh tay đang dần dần tê dại, tập trung tâm niệm một cái, điệp áp xuất hiện trên cánh tay của hắn.
"Rẹt rẹt!" Một âm thanh cực nhỏ truyền đến, rắn biển liền lập tức tách khỏi cánh tay hắn.
Sở Tiên vội vàng nhìn cánh tay có hơi chuyển sang đen, mặt có chút biến sắc. Trong lòng khẽ động, trực tiếp lấy kềm bấm đứt cánh tay này.
- Áh, đau thật đó, xem ra bắt rắn không phải người bình thường có thể làm được. Sở Tiên nhịn không được há miệng ra.
- Độc tính mạnh quá. Mẹ nó, con này chắc là rắn biển astrotia. Trong lòng Sở Tiên có hơi rét lạnh.
Cơ thể trưởng thành của rắn biển astrotia dài khoảng một mét hai, hai mét, nặng có thể lên tới năm cân. Chỗ to nhất trên cơ thể nó có thể lên đến không phẩy hai mươi sáu mét. Ở nước mình chủ yếu phân bổ dọc theo bờ biển Đài Loan. Sống dọc theo bờ biển ở nơi nước trong ngay chỗ mỏm đá san hô có độ sâu ba mươi mét. Loài rắn này có chất kịch độc, sau khi bị nó cắn trong vòng năm tiếng có thể dẫn đến tử vong.
- Vô tình đụng trúng con rắn có kịch độc, xem ra bắt rắn biển thật sự không thể quá qua quýt. Sở Tiên cảm thấy vừa nãy bản thân có hơi tự đại quá đáng, xem ra rắn biển bơi mất cũng không xa lắm, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh.
- Còn muốn chạy trốn à, cắn tao một phát mày cho rằng mày có thể chạy được sao? Sở Tiên khẽ há miệng, theo sát sau là một quả cầu điện tấn công thẳng về hướng nó.
"Rầm!" Quả cầu điện trúng ngay trên người con rắn biển astrotia, trong chớp mắt khiến cho người nó tê rần, nhịn không được giãy dụa kịch liệt.
Sở Tiên tâm niệm một cái, đầu cánh tay chầm chậm phục hồi lại, hơn nữa trên cánh tay còn che phủ chi chít vây cá.
- Như vậy cho dù có bị cắn trúng cũng không thể cắn nát vây cá dày đặc trên cánh tay được. Trên mặt Sở Tiên khẽ mỉm cười, liền bơi đến bên cạnh rắn biển, chìa cánh tay ra bắt lấy nó.
- Một con rắn biển giá vài vạn đồng, kiếm tiền dễ thật đấy. Sở Tiên nhìn kỹ nó.
Con rắn biển này nặng khoảng tám cân, sờ lên người cảm giác đầy đặn, tiện tay ném về cho Nhị Kiếm bơi phía sau.
Nhị Kiếm cẩn thận từng ly từng tý bỏ rắn biển vào trong túi, ngay sau đó bơi đằng sau Sở Tiên tiếp tục bơi về phía trước.
Vịnh Thái Lan được coi là nơi nổi tiếng có rắn biển trên thế giới, cho dù vậy rắn biển cũng cực kỳ hiếm. Hắn bắt con rắn biển astrotia này rồi tiếp tục bơi về phía con rắn biển khác.
Lần này Sở Tiên không lỗ mãng trực tiếp bơi đến chìa tay bắt nữa mà là thông qua thị giác thượng đế quan sát một chút.
Đây là rắn biển có vằn sọc xanh đen, cuộn tròn người trên một tảng đá dưới đáy biển, đầu tì vào người nhìn đầu nó hơi giống hình tam giác.
- Rắn biển có đầu hình tam giác thường đều có kịch độc, độc tính hoàn toàn không thua gì rắn hổ mang ở trên đất liền.
Sở Tiên trong lòng suy nghĩ, trên thực tế, rắn biển trên toàn cầu ước chừng khoảng sáu mươi loại, phần lớn thuộc họ rắn hổ mang, có quan hệ thân thích với loài rắn hổ mang trên đất liền. Rắn hổ mang ở đất liền là loài rắn có độc cực mạnh khiến người ta sợ hãi, nhưng so với rất nhiều loài rắn biển khác thì lại chênh lệch rất lớn.
Bởi vì trước mắt có mấy chục loài rắn biển đều không có huyết thanh có thể giải được độc tố, một khi bị cắn trúng, may mắn độc tính chưa thâm nhập sâu thì không sao. Nhưng nếu số không được đỏ thì sẽ bị chết luôn, ngay cả hy vọng cứu chữa cũng chẳng có. Đây cũng chính là điều khủng khiếp của rắn biển.
- Con này chắc là rắn cạp nia biển. Bản thân Sở Tiên tìm hiểu mấy ngày trời về rắn biển, trong lòng liền nghĩ đến cái tên ấy.
- Vì lý do an toàn, vẫn nên tấn công trước đi. Độc tính của loài rắn biển này chắc còn vượt xa con rắn biển astrotia lúc nãy nữa. Vì để bảo đảm an toàn, Sở Tiên mở miệng phun ra một quả cầu điện.
Quả cầu điện to bằng đầu người rơi trúng người rắn cạp nia biển khiến nó run rẩy kịch liệt. Sở Tiên không hề lấy hết sức phóng điện áp, cho nên cũng không lo con rắn ấy chết mất.
Điện áp rơi trúng người rắn biển khiến nó cả người nó cứng ngắt tạm thời. Sở Tiên bơi qua dùng tay tóm lấy nó dễ như trở bàn tay, ngay sau đó liền ném về phía sau cho bọn Nhị Kiếm.
- Mới hai con à. Bắt có hai con rắn biển mà tốn mười mấy phút đồng hồ, tốc độ có hơi chậm. Để bọn Nhị Kiếm tự tay bắt chắc còn chậm hơn nữa, nhưng mà bọn họ hoàn toàn có thể dùng cách của người thường để bắt rắn.
Sở Tiên khẽ cau mày, liền mỉm cười, tiếp tục bơi về phía trước.
Rắn biển có đặc tính lẩn trốn rất tốt, trên người xanh đỏ sặc sỡ nếu như không nhìn kỹ chắc cũng không phát hiện được bọn chúng, cho nên tốc độ bơi của Sở Tiên cũng không nhanh lắm. Sóng âm quét tìm trên mặt biển còn thị giác thượng đế nhìn san hô và các hốc đá dưới đáy biển.
- Ồ, trên mặt biển có ba con này. Cách khoảng năm trăm, sáu trăm mét, vị trí của ba con rắn biển xuất hiện trong đầu Sở Tiên, chắc là chúng đang ngoi lên hít thở không khí.
Rắn biển không thể giống như cá chỉ luôn ở trong biển, bọn chúng cũng cần phải hô hấp. Rắn biển từ đầu đến đuôi đều cùng da để hô hấp. Lỗ mũi của chúng hướng lên trên, có van có thể đóng mở. Sau khi hít không khí vào có thể đóng lỗ mũi lại ngăn nước tràn vào được khoảng ba mươi phút. Rắn biển dưới biển sâu thậm chí có thể ở dưới biển liên tục hai, ba tiếng đồng hồ.
- Nhất Lư, Nhị Kiếm mấy anh qua đó đi, trước mặt có ba con rắn biển, các anh đến bắt đi. Sở Tiên không tự mình đi bắt mà ra lệnh cho bọn Nhất Kiếm đi bắt. Dẫu sao hắn không thể cứ mãi ở chỗ này hoài, sau này đều phải để bọn người Nhất Kiếm tự mình hành động vậy.
Mấy người cá gật đầu, lập tức bơi về hướng rắn biển. Mấy ngày này bọn họ đang tìm hiểu rất kỹ về rắn biển, với việc phải bắt như thế nào lão Tầm cũng đã giảng giải cho bọn họ tường tận rồi.
Cơ thể bảy người Nhất Kiếm đến Thất Kiếm đều vô cùng cường tráng, đứng đầu trong đám người cá. Bọn họ được xem là loài cá cờ xanh tốc độ, cho nên biến thành người cá thì tốc độ còn nhanh hơn bọn Nhất Kiếm nữa.
Bảy người cá nhìn một cái, trong đó ba người Nhất Lư, Nhị Lư, Tam Kiếm bơi lên phía trước, trong tay mang theo một cái bao tay da cùng bao tay để đề phòng cánh tay bị rắn biển cắn trúng.
Bọn họ bơi đến, ba con rắn biển lập tức cảnh giác, từng con từng con một lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhất Kiếm dùng tay ra hiệu với Nhị Lư, Tam Lư, sau đó ba người liền từ từ tản ra, giăng lưới bao lại, vây ba con rắn biển ở vị trí trung tâm.
Rắn biển dù sao cũng không có trí tuệ loài người, một con rắn biển nhìn chằm chằm lấy Nhất Kiếm nhưng có hai con lại nhìn chằm chằm Nhị Lư.
Ba người Nhất Kiếm chỉ chỉ ngón tay trong biển, Tam Kiếm không bị rắn biển nhìn liền lập tức ra tay bắt con rắn đang xoay lưng về phía hắn.
Tốc độ Tam Kiếm rất nhanh, dựa vào sức nước trong biển nhanh chóng tóm lấy đầu rắn biển, lúc mạnh cực mạnh trong chốc lát khiến con rắn biển mất đi hành động. Tam Kiếm nhanh chống tung tấm lưới đang buộc trên thắt lưng ra.
Hai con răn biển còn lại nhìn thấy đồng loại mình bị bắt đi, hung hãng xoay mình tấn công về hướng Tam Lư.
Nhưng đúng lúc này, Nhất Kiếm cùng Nhị Kiếm hành động, bọn họ liền ra tay, lợi dụng cách tương tự bắt hai còn rắn biển rồi ném chúng vào trong túi.
- Không tồi. Cách đó không xa Sở Tiên nhìn thấy hành động của bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng. Thực lực bắt rắn biển này căn bản không thể so sánh với người bình thường bắt rắn được.
- Lên bờ đi. Sở Tiên nhìn xung quanh một chút rồi bơi về hướng ngư thuyền.
- Ông chủ, thu hoạch thế nào? Lão Tầm nhìn bọn họ lên liền hỏi.
- Cũng không tệ. Sở Tiên gật đầu, chỉ với nửa tiếng ngắn ngủi đã có thể bắt được năm con rắn biến, thu hoạch thế này cũng đã coi như tốt lắm rồi.
- Ông chủ, chúng ta nên đi về phía trước một chút, sau đó dùng ánh đèn thu hút rắn biển đi. Lão Tầm đề nghị.
Sở Tiên suy nghĩ liền gật đầu, rắn biển hướng sáng, ở trong biển người khác bắt rắn đều dùng phương pháp này đi bắt, sau đó lấy lưới bắt lại. Sau này bọn người Nhất Kiếm cũng có thể dùng theo cách này.
- Để bọn Nhất Kiếm thử xem đi.
Sở Tiên nói xong, ngư thuyền tiếp tục chạy tiếp, lão Tầm không ngừng quan sát xung quanh, giống như vừa thấy được gì đó vậy.
- Dừng lại, chính là chỗ này. Lão Tầm nói một tiếng với lão Mục sau đó Nhất Lư, Nhị Kiếm cắm bóng đèn vào ổ điện treo trên cọc gỗ, ánh đèn sáng sủa trong chốc lát liền chiếu sáng xung quanh.
- Xuống nước. Lão Tầm vừa nói, bọn người Nhất Kiếm lập tức nhảy xuống biển, ngay sau đó nhìn xung quanh.
Sở Tiên từ sóng âm quả thật phát hiện ba con rắn biển đang từ từ bơi về hướng ánh đèn. Mà nơi đáy biển sâu, bọn người Nhất Kiếm đang âm thầm chờ đợi.
Ước chừng mười mấy phút trôi qua, ba con rắn biển lần lượt đến gần ánh đèn, có một con nhô lên khỏi mặt nước, còn hai con ở dưới nước.
Người bình thường bắt rắn bọn họ sẽ dùng lưới thả nổi trên mặt rắn biển rồi mới bắt đầu bắt chúng, nhưng cách này tỷ lệ thành công cũng không thể đạt đến một trăm phần trăm.
Rắn biển nhạy bén, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ nhanh, một khi để nó phản ứng kịp sẽ lập tức trốn thoát, thường bốn, năm con rắn mới có thể bắt được một con thôi.
Về phần rắn biển đang ở trong nước, nếu như bắt rắn tập thể, bọn họ sẽ đến gần chỗ ánh đèn rồi thả lưới cá xuống, lúc phát hiện có rắn biển thì có thể trực tiếp kéo lên
Cách này cũng có mặt xấu, đó chính là có thể ngăn rắn biển tập trung dưới ánh đèn, dù sao lưới cá không thể xuống được độ sâu bốn mươi, năm mươi mét dưới đáy biển.
Ba con rắn biển cùng tập trung lại, hai người Nhất Kiếm đến gần chúng.
Tốc độ của hai người còn nhanh hơn rắn biển, người cá cùng hợp sức bắt một con rắn biển, đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Không đến một phút, ba còn rắn biển bị bọn họ bẳt cho vào lưới da.
- Tiếp tục chạy về phía trước. Lão Tầm nói với lão Mục một tiếng, rồi quay qua nói với Sở Tiên:
- Thông thường thời gian để rắn biển tập trung ở chỗ có ánh đèn cần khoảng mười mấy phút, nếu như chưa tập trung được, vậy thì rắn biển đang cuộn mình dưới đáy biển. Nếu như vùng lân cận không có rắn biển, chúng ta có thể đổi chỗ khác.
Sở Tiên gật đầu. Ngư thuyền chạy khoảng một ngàn mét rồi ngừng lại lần nữa liền dùng cách cũ tiếp tục bắt rắn biển.
Sở Tiên dõi theo một tiếng đồng hồ, bọn Nhất Kiếm cũng đã bắt được mười con rắn biển, hiệu suất nếu so với người bắt rắn khác mà nói thì đã coi như cực kỳ kinh khủng rồi.
Tính ra thì một đêm có thể bắt được khoảng một trăm con. Một trăm con cũng chính là thu được năm trăm, sáu trăm vạn. Một năm trừ thời gian rắn biển đi ngủ đông khoảng một trăm tám mươi ngày ra, thì cả năm có thể thu được khoảng chín trăm triệu, là chín trăm triệu đó nha!
Nghĩ đến đây trong lòng Sở Tiên nóng hừng hực như lửa, nhưng mà sau đó lại có hơi không thỏa mãn.
Hai khu vực vịnh Thái Lan cùng Việt Nam mỗi năm bắt được rắn biển giá trị lên đến ba tỷ đô la Mỹ, tương đương hai mươi tỷ nhân dân tệ. Bản thân chỉ chiếm được khoảng bốn phần trăm trong đó thôi, cũng không được xem là nhiều.
"Nếu như có thể tăng nhanh tốc độ đánh bắt rắn biển vậy sẽ tốt hơn nhiều". Trong lòng Sở Tiên thầm nghĩ.
Thật ra đối với xí nghiệp đánh bắt rắn biển mà nói, bọn họ đã coi như vô cùng lớn rồi, phải biết rằng ngày trước lợi nhuận hàng năm của nhà bọn người Lý Long cũng chỉ hơn một trăm triệu thôi. Mà đó là do có mấy trăm nhân công cùng nhau bắt rắn đó.
- Các anh ở đây bắt đi, tôi đi qua vùng lân cận xem thử. Sở Tiên nói với lão Tầm rồi liền lấy một lưới da nhảy vào rong biển.
Sở Tiên biến thành hình cá, rồi sau đó nhanh chóng bơi ra phía xa xa.
"Chỉ cần ở cách ngư thuyền trong phạm vi mười mấy cây số thì sẽ không bị mất phương hướng" Trong lòng Sở Tiên thầm nghĩ, liền bơi ra chỗ xa hơn.
"Ở đây có một con"
Trong lúc Sở Tiên phát sóng âm dò tìm, rất nhanh liền phát hiện mấy con rắn biển. Ngay sau đó không kiêng kị gì trực tiếp bơi về phía bầy rắn.
"Quả cầu điện!" Bơi cách bầy rắn khoảng mười mét, Sở Tiên không chút do dự trực tiếp há miệng phóng quả cầu điện lên người rắn biển.
Sở Tiên chìa cánh tay ra dễ như trở bàn tay trực tiếp ném cái kềm vào trong lưới da.
"Người cá mà có được hiệu suất như vậy thì tốt biết mấy. Đáng tiếc, loài cá thiên phú hình dạng to lớn quá ít.
Sở Tiên mỉm cười lắc đầu, liền bơi về phía xa.
"Í! Đó là cái gì?"
Đúng lúc này, trong đầu Sở Tiên bỗng xuất hiện một thân hình khổng lồ dài khoảng bốn mét. Tốc độ bơi vô cùng nhanh, miệng đang nuốt trọn cái gì đó.
" Tõm tõm tõm"
Theo sau là mấy âm thanh nhảy xuống biển. Bọn người Nhị Kiếm lập tức theo sau, trong tay mỗi người cầm theo túi lưới da bám theo.
Sở Tiên cảm nhận được vị trí của con rắn biển đó, trong lòng khẽ động một cái biến hình thành cá.
Con cá khổng lồ dài hơn bốn mét, thân hình nhìn giống rắn đang ở dưới biển chuyện động theo từng tầng gợn nước.
- Chính là con này!
Một con rắn biển dài khoảng một mét rưỡi, phần trên có màu xám, cả người ánh lên sắc vàng kim xuất hiện dưới thị giác thượng đế của hắn. Rắn không thuộc về loài cá, cho nên hắn không thể thống trị được, đành xông lên trực tiếp dùng đầu cánh tay bắt lấy nó.
" Sà sà"
Con rắn biển nhìn thấy con quái vật khổng lồ bơi về phía nó, nó chầm chậm ngẩng đều lên. Cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cái lưỡi trong miệng nó cứ phun ra nuốt vào.
- Tên nhóc con này, mày hãy ngoan ngoan đưa tay chịu trói đi. Sở Tiên tự tin cười, cả thân hình khổng lồ làm cho hắn không thể đứng chung hàng với chữ "thất bại" được.
Rắn biển khi gặp phải nguy hiểm thường rất hiếm khi chạy trốn, bọn chúng sẽ dựng thẳng người để chuẩn bị sẵn sàng tấn công.
Sở Tiên với cặp mắt to bằng nắm tay nhìn chằm chằm nó, cả người di chuyển xung quanh nó canh thời điểm chuẩn bị ra tay tóm lấy nó.
Cặp mắt của con rắn biển nhìn chằm chằm về phần đầu của hắn. Hắn di chuyển, cả người nó cũng di chuyển theo. Nhìn thì có vẻ hơi buồn cười, nhưng nếu như lúc chú ý nhìn vào mắt rắn biển, sẽ cảm thấy tim đập hơi nhanh.
"Kéttt!"
Ngay lúc này, Sở Tiên đột nhiên gia tăng tốc độ, đầu cánh tay lập tức hướng về phía sau đầu nó chộp lấy.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ đến chính là tốc độ rắn biển vậy mà lại nhanh hơn cả hắn, cả con rắn như môt tia chớp màu vàng kim. Lúc cánh tay hắn vẫn chưa chạm tới liền nhanh chóng cắn vào tay hắn. Hơn nữa cái miệng nho nhỏ lại có thể há to khủng khiếp, răng độc bén nhọn tản ra ánh sáng âm u.
- Đậu má! Sở Tiên nhất thời cảm thấy tay bị tê rần, sắc mặt khẽ thay đổi, liền lập tức hất ra bên cạnh.
Nhưng mà miệng con rắn biển vẫn cắn hết sức vào tay hắn, ngay cả khi liên tục vùng mạnh cũng không chịu bay ra.
- Mẹ nó, chẳng trách bây giờ người bắt rắn càng ngày càng ít. Sở Tiên trong lòng cả kinh, cảm thấy cánh tay đang dần dần tê dại, tập trung tâm niệm một cái, điệp áp xuất hiện trên cánh tay của hắn.
"Rẹt rẹt!" Một âm thanh cực nhỏ truyền đến, rắn biển liền lập tức tách khỏi cánh tay hắn.
Sở Tiên vội vàng nhìn cánh tay có hơi chuyển sang đen, mặt có chút biến sắc. Trong lòng khẽ động, trực tiếp lấy kềm bấm đứt cánh tay này.
- Áh, đau thật đó, xem ra bắt rắn không phải người bình thường có thể làm được. Sở Tiên nhịn không được há miệng ra.
- Độc tính mạnh quá. Mẹ nó, con này chắc là rắn biển astrotia. Trong lòng Sở Tiên có hơi rét lạnh.
Cơ thể trưởng thành của rắn biển astrotia dài khoảng một mét hai, hai mét, nặng có thể lên tới năm cân. Chỗ to nhất trên cơ thể nó có thể lên đến không phẩy hai mươi sáu mét. Ở nước mình chủ yếu phân bổ dọc theo bờ biển Đài Loan. Sống dọc theo bờ biển ở nơi nước trong ngay chỗ mỏm đá san hô có độ sâu ba mươi mét. Loài rắn này có chất kịch độc, sau khi bị nó cắn trong vòng năm tiếng có thể dẫn đến tử vong.
- Vô tình đụng trúng con rắn có kịch độc, xem ra bắt rắn biển thật sự không thể quá qua quýt. Sở Tiên cảm thấy vừa nãy bản thân có hơi tự đại quá đáng, xem ra rắn biển bơi mất cũng không xa lắm, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh.
- Còn muốn chạy trốn à, cắn tao một phát mày cho rằng mày có thể chạy được sao? Sở Tiên khẽ há miệng, theo sát sau là một quả cầu điện tấn công thẳng về hướng nó.
"Rầm!" Quả cầu điện trúng ngay trên người con rắn biển astrotia, trong chớp mắt khiến cho người nó tê rần, nhịn không được giãy dụa kịch liệt.
Sở Tiên tâm niệm một cái, đầu cánh tay chầm chậm phục hồi lại, hơn nữa trên cánh tay còn che phủ chi chít vây cá.
- Như vậy cho dù có bị cắn trúng cũng không thể cắn nát vây cá dày đặc trên cánh tay được. Trên mặt Sở Tiên khẽ mỉm cười, liền bơi đến bên cạnh rắn biển, chìa cánh tay ra bắt lấy nó.
- Một con rắn biển giá vài vạn đồng, kiếm tiền dễ thật đấy. Sở Tiên nhìn kỹ nó.
Con rắn biển này nặng khoảng tám cân, sờ lên người cảm giác đầy đặn, tiện tay ném về cho Nhị Kiếm bơi phía sau.
Nhị Kiếm cẩn thận từng ly từng tý bỏ rắn biển vào trong túi, ngay sau đó bơi đằng sau Sở Tiên tiếp tục bơi về phía trước.
Vịnh Thái Lan được coi là nơi nổi tiếng có rắn biển trên thế giới, cho dù vậy rắn biển cũng cực kỳ hiếm. Hắn bắt con rắn biển astrotia này rồi tiếp tục bơi về phía con rắn biển khác.
Lần này Sở Tiên không lỗ mãng trực tiếp bơi đến chìa tay bắt nữa mà là thông qua thị giác thượng đế quan sát một chút.
Đây là rắn biển có vằn sọc xanh đen, cuộn tròn người trên một tảng đá dưới đáy biển, đầu tì vào người nhìn đầu nó hơi giống hình tam giác.
- Rắn biển có đầu hình tam giác thường đều có kịch độc, độc tính hoàn toàn không thua gì rắn hổ mang ở trên đất liền.
Sở Tiên trong lòng suy nghĩ, trên thực tế, rắn biển trên toàn cầu ước chừng khoảng sáu mươi loại, phần lớn thuộc họ rắn hổ mang, có quan hệ thân thích với loài rắn hổ mang trên đất liền. Rắn hổ mang ở đất liền là loài rắn có độc cực mạnh khiến người ta sợ hãi, nhưng so với rất nhiều loài rắn biển khác thì lại chênh lệch rất lớn.
Bởi vì trước mắt có mấy chục loài rắn biển đều không có huyết thanh có thể giải được độc tố, một khi bị cắn trúng, may mắn độc tính chưa thâm nhập sâu thì không sao. Nhưng nếu số không được đỏ thì sẽ bị chết luôn, ngay cả hy vọng cứu chữa cũng chẳng có. Đây cũng chính là điều khủng khiếp của rắn biển.
- Con này chắc là rắn cạp nia biển. Bản thân Sở Tiên tìm hiểu mấy ngày trời về rắn biển, trong lòng liền nghĩ đến cái tên ấy.
- Vì lý do an toàn, vẫn nên tấn công trước đi. Độc tính của loài rắn biển này chắc còn vượt xa con rắn biển astrotia lúc nãy nữa. Vì để bảo đảm an toàn, Sở Tiên mở miệng phun ra một quả cầu điện.
Quả cầu điện to bằng đầu người rơi trúng người rắn cạp nia biển khiến nó run rẩy kịch liệt. Sở Tiên không hề lấy hết sức phóng điện áp, cho nên cũng không lo con rắn ấy chết mất.
Điện áp rơi trúng người rắn biển khiến nó cả người nó cứng ngắt tạm thời. Sở Tiên bơi qua dùng tay tóm lấy nó dễ như trở bàn tay, ngay sau đó liền ném về phía sau cho bọn Nhị Kiếm.
- Mới hai con à. Bắt có hai con rắn biển mà tốn mười mấy phút đồng hồ, tốc độ có hơi chậm. Để bọn Nhị Kiếm tự tay bắt chắc còn chậm hơn nữa, nhưng mà bọn họ hoàn toàn có thể dùng cách của người thường để bắt rắn.
Sở Tiên khẽ cau mày, liền mỉm cười, tiếp tục bơi về phía trước.
Rắn biển có đặc tính lẩn trốn rất tốt, trên người xanh đỏ sặc sỡ nếu như không nhìn kỹ chắc cũng không phát hiện được bọn chúng, cho nên tốc độ bơi của Sở Tiên cũng không nhanh lắm. Sóng âm quét tìm trên mặt biển còn thị giác thượng đế nhìn san hô và các hốc đá dưới đáy biển.
- Ồ, trên mặt biển có ba con này. Cách khoảng năm trăm, sáu trăm mét, vị trí của ba con rắn biển xuất hiện trong đầu Sở Tiên, chắc là chúng đang ngoi lên hít thở không khí.
Rắn biển không thể giống như cá chỉ luôn ở trong biển, bọn chúng cũng cần phải hô hấp. Rắn biển từ đầu đến đuôi đều cùng da để hô hấp. Lỗ mũi của chúng hướng lên trên, có van có thể đóng mở. Sau khi hít không khí vào có thể đóng lỗ mũi lại ngăn nước tràn vào được khoảng ba mươi phút. Rắn biển dưới biển sâu thậm chí có thể ở dưới biển liên tục hai, ba tiếng đồng hồ.
- Nhất Lư, Nhị Kiếm mấy anh qua đó đi, trước mặt có ba con rắn biển, các anh đến bắt đi. Sở Tiên không tự mình đi bắt mà ra lệnh cho bọn Nhất Kiếm đi bắt. Dẫu sao hắn không thể cứ mãi ở chỗ này hoài, sau này đều phải để bọn người Nhất Kiếm tự mình hành động vậy.
Mấy người cá gật đầu, lập tức bơi về hướng rắn biển. Mấy ngày này bọn họ đang tìm hiểu rất kỹ về rắn biển, với việc phải bắt như thế nào lão Tầm cũng đã giảng giải cho bọn họ tường tận rồi.
Cơ thể bảy người Nhất Kiếm đến Thất Kiếm đều vô cùng cường tráng, đứng đầu trong đám người cá. Bọn họ được xem là loài cá cờ xanh tốc độ, cho nên biến thành người cá thì tốc độ còn nhanh hơn bọn Nhất Kiếm nữa.
Bảy người cá nhìn một cái, trong đó ba người Nhất Lư, Nhị Lư, Tam Kiếm bơi lên phía trước, trong tay mang theo một cái bao tay da cùng bao tay để đề phòng cánh tay bị rắn biển cắn trúng.
Bọn họ bơi đến, ba con rắn biển lập tức cảnh giác, từng con từng con một lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhất Kiếm dùng tay ra hiệu với Nhị Lư, Tam Lư, sau đó ba người liền từ từ tản ra, giăng lưới bao lại, vây ba con rắn biển ở vị trí trung tâm.
Rắn biển dù sao cũng không có trí tuệ loài người, một con rắn biển nhìn chằm chằm lấy Nhất Kiếm nhưng có hai con lại nhìn chằm chằm Nhị Lư.
Ba người Nhất Kiếm chỉ chỉ ngón tay trong biển, Tam Kiếm không bị rắn biển nhìn liền lập tức ra tay bắt con rắn đang xoay lưng về phía hắn.
Tốc độ Tam Kiếm rất nhanh, dựa vào sức nước trong biển nhanh chóng tóm lấy đầu rắn biển, lúc mạnh cực mạnh trong chốc lát khiến con rắn biển mất đi hành động. Tam Kiếm nhanh chống tung tấm lưới đang buộc trên thắt lưng ra.
Hai con răn biển còn lại nhìn thấy đồng loại mình bị bắt đi, hung hãng xoay mình tấn công về hướng Tam Lư.
Nhưng đúng lúc này, Nhất Kiếm cùng Nhị Kiếm hành động, bọn họ liền ra tay, lợi dụng cách tương tự bắt hai còn rắn biển rồi ném chúng vào trong túi.
- Không tồi. Cách đó không xa Sở Tiên nhìn thấy hành động của bọn họ, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng. Thực lực bắt rắn biển này căn bản không thể so sánh với người bình thường bắt rắn được.
- Lên bờ đi. Sở Tiên nhìn xung quanh một chút rồi bơi về hướng ngư thuyền.
- Ông chủ, thu hoạch thế nào? Lão Tầm nhìn bọn họ lên liền hỏi.
- Cũng không tệ. Sở Tiên gật đầu, chỉ với nửa tiếng ngắn ngủi đã có thể bắt được năm con rắn biến, thu hoạch thế này cũng đã coi như tốt lắm rồi.
- Ông chủ, chúng ta nên đi về phía trước một chút, sau đó dùng ánh đèn thu hút rắn biển đi. Lão Tầm đề nghị.
Sở Tiên suy nghĩ liền gật đầu, rắn biển hướng sáng, ở trong biển người khác bắt rắn đều dùng phương pháp này đi bắt, sau đó lấy lưới bắt lại. Sau này bọn người Nhất Kiếm cũng có thể dùng theo cách này.
- Để bọn Nhất Kiếm thử xem đi.
Sở Tiên nói xong, ngư thuyền tiếp tục chạy tiếp, lão Tầm không ngừng quan sát xung quanh, giống như vừa thấy được gì đó vậy.
- Dừng lại, chính là chỗ này. Lão Tầm nói một tiếng với lão Mục sau đó Nhất Lư, Nhị Kiếm cắm bóng đèn vào ổ điện treo trên cọc gỗ, ánh đèn sáng sủa trong chốc lát liền chiếu sáng xung quanh.
- Xuống nước. Lão Tầm vừa nói, bọn người Nhất Kiếm lập tức nhảy xuống biển, ngay sau đó nhìn xung quanh.
Sở Tiên từ sóng âm quả thật phát hiện ba con rắn biển đang từ từ bơi về hướng ánh đèn. Mà nơi đáy biển sâu, bọn người Nhất Kiếm đang âm thầm chờ đợi.
Ước chừng mười mấy phút trôi qua, ba con rắn biển lần lượt đến gần ánh đèn, có một con nhô lên khỏi mặt nước, còn hai con ở dưới nước.
Người bình thường bắt rắn bọn họ sẽ dùng lưới thả nổi trên mặt rắn biển rồi mới bắt đầu bắt chúng, nhưng cách này tỷ lệ thành công cũng không thể đạt đến một trăm phần trăm.
Rắn biển nhạy bén, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ nhanh, một khi để nó phản ứng kịp sẽ lập tức trốn thoát, thường bốn, năm con rắn mới có thể bắt được một con thôi.
Về phần rắn biển đang ở trong nước, nếu như bắt rắn tập thể, bọn họ sẽ đến gần chỗ ánh đèn rồi thả lưới cá xuống, lúc phát hiện có rắn biển thì có thể trực tiếp kéo lên
Cách này cũng có mặt xấu, đó chính là có thể ngăn rắn biển tập trung dưới ánh đèn, dù sao lưới cá không thể xuống được độ sâu bốn mươi, năm mươi mét dưới đáy biển.
Ba con rắn biển cùng tập trung lại, hai người Nhất Kiếm đến gần chúng.
Tốc độ của hai người còn nhanh hơn rắn biển, người cá cùng hợp sức bắt một con rắn biển, đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Không đến một phút, ba còn rắn biển bị bọn họ bẳt cho vào lưới da.
- Tiếp tục chạy về phía trước. Lão Tầm nói với lão Mục một tiếng, rồi quay qua nói với Sở Tiên:
- Thông thường thời gian để rắn biển tập trung ở chỗ có ánh đèn cần khoảng mười mấy phút, nếu như chưa tập trung được, vậy thì rắn biển đang cuộn mình dưới đáy biển. Nếu như vùng lân cận không có rắn biển, chúng ta có thể đổi chỗ khác.
Sở Tiên gật đầu. Ngư thuyền chạy khoảng một ngàn mét rồi ngừng lại lần nữa liền dùng cách cũ tiếp tục bắt rắn biển.
Sở Tiên dõi theo một tiếng đồng hồ, bọn Nhất Kiếm cũng đã bắt được mười con rắn biển, hiệu suất nếu so với người bắt rắn khác mà nói thì đã coi như cực kỳ kinh khủng rồi.
Tính ra thì một đêm có thể bắt được khoảng một trăm con. Một trăm con cũng chính là thu được năm trăm, sáu trăm vạn. Một năm trừ thời gian rắn biển đi ngủ đông khoảng một trăm tám mươi ngày ra, thì cả năm có thể thu được khoảng chín trăm triệu, là chín trăm triệu đó nha!
Nghĩ đến đây trong lòng Sở Tiên nóng hừng hực như lửa, nhưng mà sau đó lại có hơi không thỏa mãn.
Hai khu vực vịnh Thái Lan cùng Việt Nam mỗi năm bắt được rắn biển giá trị lên đến ba tỷ đô la Mỹ, tương đương hai mươi tỷ nhân dân tệ. Bản thân chỉ chiếm được khoảng bốn phần trăm trong đó thôi, cũng không được xem là nhiều.
"Nếu như có thể tăng nhanh tốc độ đánh bắt rắn biển vậy sẽ tốt hơn nhiều". Trong lòng Sở Tiên thầm nghĩ.
Thật ra đối với xí nghiệp đánh bắt rắn biển mà nói, bọn họ đã coi như vô cùng lớn rồi, phải biết rằng ngày trước lợi nhuận hàng năm của nhà bọn người Lý Long cũng chỉ hơn một trăm triệu thôi. Mà đó là do có mấy trăm nhân công cùng nhau bắt rắn đó.
- Các anh ở đây bắt đi, tôi đi qua vùng lân cận xem thử. Sở Tiên nói với lão Tầm rồi liền lấy một lưới da nhảy vào rong biển.
Sở Tiên biến thành hình cá, rồi sau đó nhanh chóng bơi ra phía xa xa.
"Chỉ cần ở cách ngư thuyền trong phạm vi mười mấy cây số thì sẽ không bị mất phương hướng" Trong lòng Sở Tiên thầm nghĩ, liền bơi ra chỗ xa hơn.
"Ở đây có một con"
Trong lúc Sở Tiên phát sóng âm dò tìm, rất nhanh liền phát hiện mấy con rắn biển. Ngay sau đó không kiêng kị gì trực tiếp bơi về phía bầy rắn.
"Quả cầu điện!" Bơi cách bầy rắn khoảng mười mét, Sở Tiên không chút do dự trực tiếp há miệng phóng quả cầu điện lên người rắn biển.
Sở Tiên chìa cánh tay ra dễ như trở bàn tay trực tiếp ném cái kềm vào trong lưới da.
"Người cá mà có được hiệu suất như vậy thì tốt biết mấy. Đáng tiếc, loài cá thiên phú hình dạng to lớn quá ít.
Sở Tiên mỉm cười lắc đầu, liền bơi về phía xa.
"Í! Đó là cái gì?"
Đúng lúc này, trong đầu Sở Tiên bỗng xuất hiện một thân hình khổng lồ dài khoảng bốn mét. Tốc độ bơi vô cùng nhanh, miệng đang nuốt trọn cái gì đó.
Tác giả :
Cá Con Ăn Thịt Rồng