Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế
Chương 197
Chiến hoả bùng nổ, và Thanh Y chấp sự chính là người đầu tiên xuất chiêu. Hắn cầm trên tay một thanh kiếm màu vàng, dùng sức vung ra mấy đợt kiếm quang sắc bén như cương phong, chỉ trong chốc lát đã lao nhanh đến chỗ đám người, khiến cho họ bắt buộc phải giải tán để né đòn.
Tuy đã tránh né thành công nhưng những nơi kiếm quang màu vàng vừa đi qua đã để lại những vết tích vô cùng đáng sợ. Họ có thể nhìn thấy rõ ràng mấy vết kiếm lớn hằn sâu trên vách đá vững chắc, vô số thạch nhũ trên đường đi đều bị cắt rất ngọt ngọt. Thế thì thử hỏi đòn kia mà dính vào người thì sẽ như thế nào?
Chết chắc.
"Ích Địa trung kỳ sao? Tương nối nan giải"
<
Lý Thuần Quân hơi nhíu mày nhưng lại không hề nao núng. Sau một thoáng suy nghĩ đi qua, hắn đã quyết định tiếp tục nhờ vả hệ thống: "Trên người hắn có điểm yếu nào có thể lợi dụng không?"
Hệ thống đáp lời: [Đang phân tích, cố gắng câu giờ đi]
"Được, trông cậy vào ngươi"
Đối phương đã ra chiêu xong, giờ thì đến lượt Lý Thuần Quân đáp lễ. Hắn rút thanh sáo trúc mang tên "Tâm Huyền" ra rồi lao thẳng về phía Thanh Y chấp sự, để đối phương nhất thời cảm thấy hơi nghi hoặc.
Advertisement
Sáo trúc thì để làm gì? Tên này đang muốn trêu đùa hắn sao?
Ban đầu Thanh Y chấp sự cũng không có ý định tránh né Lý Thuần Quân. Tuy nhiên khi đối phương đã tiến đến rất gần, hắn lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất an đến cùng cực, lan nhanh từ sống lưng đến tận sâu trong đầu óc.
Trực giác của một tu sĩ mạnh mẽ đã mách bảo hắn đòn tấn công này không hề bình thường như những gì đối phương đã thể hiện ra, thế là hắn đã ngay lập tức dùng thân pháp lẩn trốn trước khi quá muộn.
Nhưng, chung quy lại vẫn là muộn.
Lý Thuần Quân từng được thần quả tẩm bổ nên cho dù tu vi có phần thua kém, riêng về phương diện thực lực thì hắn lại chẳng yếu hơn Thanh Y chấp sự là bao. Nói tóm lại, khoảng cách này đã được tính là đủ để hắn tung một đòn hiểm khiến đối phương không cách nào tránh né!
"Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!"
Dứt lời, lưỡi kiếm được giấu trong thanh sáo trúc dần dần lộ diện, ánh kim bất chợt loé lên, và thân ảnh của Lý Thuần Quân cũng nương theo màn sáng mà biến mất ngay trước mặt Thanh Y chấp sự, phảng phất tựa như hắn vốn không hề tồn tại trước mắt đối phương vậy.
Nối tiếp ngay sau đó, một cảm giác buốt lạnh đột nhiên xuất hiện từ phía tay trái của Thanh Y chấp sự. Sắc mặt đại biến, hắn vội vàng lách người né sang một bên, may mắn tránh được đường kiếm lạnh lẽo đang chém thẳng về phía mình từ bên trái.
Màn phản xạ kịp thời này đã cứu được tính mạng của Thanh Y chấp sự khỏi trận đột kích bất ngờ của Lý Thuần Quân... Tuy nhiên, đáng tiếc thay là nó lại không cứu được cánh tay trái của hắn ta.
Lý Thuần Quân xuất hiện sau lưng Thanh Y chấp sự, một tay cầm Tâm Huyền, một tay cầm cánh tay trái bị chặt đứt đang không ngừng xối máu kia, mỉm cười nói: "Không hổ là cường giả của Vạn Niên Đại Giáo, nếu là người cùng cấp độ thì chắc chắn đã bay đầu sau màn vừa rồi rồi đấy"
"Bỉ ổi, ngươi vậy là lại đánh lừa ta..."
"Đó là dùng cái đầu để đánh, ngươi thất thế chỉ vì ngươi quá chủ quan mà thôi" Lý Thuần Quân trực tiếp cắt ngang lời buộc tội của đối phương.
Sau đó, hắn lại cười lạnh: "Một cánh tay hẳn là không đủ để buộc ngươi đầu hàng, nhưng ta vẫn khá chắc là nó sẽ làm chiến lực của ngươi suy giảm đi đôi chút, nhỉ?"
Thanh Y chấp sự vừa dùng linh lực kiềm chế lượng máu đang xối xả trên cánh tay cụt, vừa nhìn Lý Thuần Quân với một nhãn thần hết sức mất bình tĩnh. Đơn giản là vì... Lý Thuần Quân không hề nói sai.
Hắn đã chủ quan trong một khoảnh khắc, và hành động tưởng chừng như nhỏ nhặt đó đã khiến hắn phải trả giá bằng cả một cánh tay trái. Truyện Trọng Sinh
"Giấu dao trong nhạc cụ sao? Nhà ngươi cũng thật là âm hiểm, không giống như vẻ ngoài dễ gần của ngươi" Thanh Y chấp sự cười mỉa mai: "Nên nói sao đây, chúng ta là cùng một loại người sao?"
"Đừng cố gắng lôi kéo, ta với ngươi hoàn toàn khác nhau" Lý Thuần Quân nhún vai: "Ta không có hứng thú với Vạn Niên Đại Giáo, càng không ưa thích mớ lí luận vô lí của các ngươi. Cho nên, ta vẫn khuyên ngươi không nên lãng phí nước bọt với ta"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền vung đi lớp máu tươi dính trên Tâm Huyền, chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Thanh Y chấp sự khẽ nhíu mày, sắc mặt khó coi đến cùng cực.
Hắn biết mình đã rơi vào thế bị động, nếu cứ tiếp tục chiến đấu sẽ rất khó giành phần thắng. Thế nên, lúc nãy hắn đã có ý định câu giờ bỏ chạy... Cơ mà, đối phương giống như đã biết được ý đồ của hắn, căn bản không muốn cho hắn cơ hội trốn chạy.
"Hừ"
Thanh Y chấp sự hừ lạnh, không nói nhiều nữa liền lao lên tấn công.
Lý Thuần Quân tỏ vẻ hơi nghi hoặc, nhưng ngay sau đó lại lộ ra một nụ cười.
Chiều theo ý đối phương, hắn cũng không nghĩ gì thêm nữa liền ra sức tiếp đón những đòn tấn công đầy điên cuồng của đối phương.
Trong khi đó, giữa không trung từ lúc nào đã xuất hiện một con hạt giấy đang ra sức vỗ cánh, từ từ bay về phía toà thành...
...
...
Nửa ngày sau, trận "khổ chiến" đã dần lâm vào hồi kết.
Bị mất đi cánh tay, Thanh Y chấp sự đã không thể đánh nhau một cách bình thường được nữa. Tuy là ban đầu hắn đã áp đảo được Lý Thuần Quân, thế nhưng từ khoảng giữa trận về sau thì hắn lại dần trở nên đuối sức, từ từ bị Lý Thuần Quân áp đảo ngược lại rồi cuối cùng là bị dồn vào chân tường.
"Đánh đủ rồi, chắc là giờ ngươi cũng không đánh nổi được nữa rồi nhỉ?" Lý Thuần Quân khẽ cười: "Vừa tập trung đánh nhau vừa chữa trị cho cánh tay đã mất, hẳn là phải khó khăn lắm đúng không?"
Thanh Y chấp sự cắn răng, đôi mắt sung huyết hung ác trừng Lý Thuần Quân: "Đồ quái vật! Ích Địa sơ kỳ thì làm gì mạnh đến mức vô lí như vậy! Ngươi đang che giấu thực lực đúng không?!"
Lý Thuần Quân cười ha ha: "Đoán xem?"
Che giấu thực lực thì đúng đấy, nhưng tu vi Ích Địa sơ kỳ cũng là sự thật nha, chỉ là... Ta may mắn hơn ngươi một chút?
Không, nói đúng hơn là ngươi đần hơn ta một chút... Chính ta cũng không nghĩ tới trận chiến này lại đơn giản đến ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Lý Thuần Quân trong lòng thầm nghĩ.
Thanh Y chấp sự lại cắn răng, trong vô thức đảo mắt nhìn về phương xa giống như đang chờ đợi điều gì đó trong tuyệt vọng. Thấy vậy, Lý Thuần Quân mới tiếp tục lên tiếng châm chọc: "Đang đợi đồng bọn tìm đến ứng cứu đúng không? Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ta đoán là bọn chúng đều liệm hết rồi"
Thanh Y chấp sự: "Cái gì?"
"Hạc giấy truyền tin ấy à... Ha ha, đừng tưởng là ta không biết" Lý Thuần Quân tiếp tục cười mỉa: "Và ngươi cũng đừng quên là từ đầu tới cuối ta không hề một mình. Những người bên cạnh ta đã làm gì trong suốt khoảng thời gian này... Ngươi không cảm thấy thắc mắc hay sao?"
Thanh Y chấp sự ngẩn ngơ, chỉ không lâu sau đó đã nhận ra Lý Thuần Quân đang ám chỉ điều gì. Tức thì, hắn như hoá điên hoá dại mà lao lên, một bộ muốn liều mạng với Lý Thuần Quân: "Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!"
"Chà, cũng vì ngay từ đầu ngươi đã không có cửa thắng nên ta mới có thể tính xa được đến như vậy, thật là đáng buồn cho ngươi nha" Lý Thuần Quân vừa cười khẩy vừa uyển chuyển tránh đòn: "Ta có thể không đánh lại ngươi, nhưng ngoại vật ta mang theo bên người lại đủ để đè chết ngươi cả vạn lần... Biết gì không, đây chính là sức mạnh của người giàu đấy!"
"Aaaaa!"
Thanh Y chấp sự dùng sức rống lên, dường như chuẩn bị làm ra những chuyện còn điên cuồng hơn. Bất quá hắn đã bị Lý Thuần Quân hạ đo ván ngay sau đó bằng một cú nện trực diện lên đỉnh đầu.
"Chậc, thanh trúc này trông vậy mà cứng dã man. Đúng là đồ Mộ Khuynh Tiên xuất xưởng, tất chúc tinh phẩm nha" Lý Thuần Quân tấm tắc nâng niu cây sáo trúc, trông có vẻ rất hài lòng.
Một lúc sau, nhóm sát thủ đã quay trở về với chủy thủ cùng quần áo đều đang dính đầy máu. Nam nhân lớn tuổi nhất trong nhóm bước ra, ôm quyền bẩm báo với Lý Thuần Quân: "Khách nhân, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ"
"Đồng bọn của hắn có bao nhiêu tên?"
"Khoảng gần hai mươi người, tất cả đều là Bạch Y tín đồ, thực lực trung bình là Hoá Anh Cảnh, không có gì đáng ngại" Nam sát thủ thành thật nói: "Nhưng mà... Chúng lại có chút vướng chân, rất khó giết"
"Bảo sao, tên này muốn gọi đồng bọn đến để làm bia thịt cho mình đây mà. Tâm cơ đủ ác đấy" Lý Thuần Quân thản nhiên nói: "Thế, các ngươi có biết Sưu Hồn Thuật hay thứ gì đó tương tự hay không?"
Nhóm sát thủ đồng loạt lắc đầu.
"Chậc, thôi thì để ta tự làm vậy"
Ngồi xuống, Lý Thuần Quân lại nhờ cậy vào công năng của hệ thống: "Mau trích xuất toàn bộ ký ức của hắn cho ta, càng chi tiết càng tốt"
[Được thôi, tính luôn từ lúc mới sinh đến giờ cũng được, không thành vấn đề]
Nói gì thì nói, không hiểu tại sao gần đây hệ thống đột nhiên trở nên rất hữu dụng. Thật may là vừa nãy nàng đã đưa ra gợi ý kịp thời, bằng không thì Lý Thuần Quân có lẽ sẽ không thể đánh bại Thanh Y chấp sự một cách dễ dàng đến như vậy.
Thanh Y chấp sự được nhận xét là một kẻ thiếu thận trọng, bốc đồng, ác độc và thiếu tầm nhìn. Đây đều là những khuyết điểm có thể lợi dụng, và Lý Thuần Quân lúc nãy đã làm rất tốt chuyện này.
Tên này rất hay chủ quan trước các loại hư chiêu cùng kĩ xảo đánh lừa thị giác... Thành ra đối với Lý Thuần Quân mà nói, đối thủ kiểu này cũng không quá khó xơi.
Bất quá, tuy là Lý Thuần Quân đã làm rất tốt phần việc của mình, nhưng hệ thống cũng không phải không có công lao.
"Được rồi, tên này cứ để ta lo liệu, các ngươi mau đi rửa sạch máu tanh trên người đi" Lý Thuần Quân ném cho nhóm sát thủ một rổ hoa thơm: "Cho thứ này vào nước tắm, sau đó từ từ cảm nhận công dụng thần kỳ của nó"
Một nữ sát thủ trong nhóm lao tới chụp lấy rổ hoa, đồng thời có chút khó hiểu hỏi: "Khách nhân, tại sao?"
"Là phần thưởng đấy, không liên quan đến tiền thuê đâu, cứ nhận đi" Lý Thuần Quân vừa nói vừa phất phất tay, ra hiệu cho cả nhóm mau mau rời đi.
Nhóm nữ sát thủ lập tức mừng quýnh, trong khi hai nam sát thủ còn lại thì sắc mặt đang có chút khó coi.
Đường đường là nam nhi bảy thước, tắm với nước hoa thì còn ra thể thống gì?
Nhưng mà... Thôi được rồi. Đã là thành ý thì không thể từ chối.
Tuy đã tránh né thành công nhưng những nơi kiếm quang màu vàng vừa đi qua đã để lại những vết tích vô cùng đáng sợ. Họ có thể nhìn thấy rõ ràng mấy vết kiếm lớn hằn sâu trên vách đá vững chắc, vô số thạch nhũ trên đường đi đều bị cắt rất ngọt ngọt. Thế thì thử hỏi đòn kia mà dính vào người thì sẽ như thế nào?
Chết chắc.
"Ích Địa trung kỳ sao? Tương nối nan giải"
<
Lý Thuần Quân hơi nhíu mày nhưng lại không hề nao núng. Sau một thoáng suy nghĩ đi qua, hắn đã quyết định tiếp tục nhờ vả hệ thống: "Trên người hắn có điểm yếu nào có thể lợi dụng không?"
Hệ thống đáp lời: [Đang phân tích, cố gắng câu giờ đi]
"Được, trông cậy vào ngươi"
Đối phương đã ra chiêu xong, giờ thì đến lượt Lý Thuần Quân đáp lễ. Hắn rút thanh sáo trúc mang tên "Tâm Huyền" ra rồi lao thẳng về phía Thanh Y chấp sự, để đối phương nhất thời cảm thấy hơi nghi hoặc.
Advertisement
Sáo trúc thì để làm gì? Tên này đang muốn trêu đùa hắn sao?
Ban đầu Thanh Y chấp sự cũng không có ý định tránh né Lý Thuần Quân. Tuy nhiên khi đối phương đã tiến đến rất gần, hắn lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất an đến cùng cực, lan nhanh từ sống lưng đến tận sâu trong đầu óc.
Trực giác của một tu sĩ mạnh mẽ đã mách bảo hắn đòn tấn công này không hề bình thường như những gì đối phương đã thể hiện ra, thế là hắn đã ngay lập tức dùng thân pháp lẩn trốn trước khi quá muộn.
Nhưng, chung quy lại vẫn là muộn.
Lý Thuần Quân từng được thần quả tẩm bổ nên cho dù tu vi có phần thua kém, riêng về phương diện thực lực thì hắn lại chẳng yếu hơn Thanh Y chấp sự là bao. Nói tóm lại, khoảng cách này đã được tính là đủ để hắn tung một đòn hiểm khiến đối phương không cách nào tránh né!
"Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!"
Dứt lời, lưỡi kiếm được giấu trong thanh sáo trúc dần dần lộ diện, ánh kim bất chợt loé lên, và thân ảnh của Lý Thuần Quân cũng nương theo màn sáng mà biến mất ngay trước mặt Thanh Y chấp sự, phảng phất tựa như hắn vốn không hề tồn tại trước mắt đối phương vậy.
Nối tiếp ngay sau đó, một cảm giác buốt lạnh đột nhiên xuất hiện từ phía tay trái của Thanh Y chấp sự. Sắc mặt đại biến, hắn vội vàng lách người né sang một bên, may mắn tránh được đường kiếm lạnh lẽo đang chém thẳng về phía mình từ bên trái.
Màn phản xạ kịp thời này đã cứu được tính mạng của Thanh Y chấp sự khỏi trận đột kích bất ngờ của Lý Thuần Quân... Tuy nhiên, đáng tiếc thay là nó lại không cứu được cánh tay trái của hắn ta.
Lý Thuần Quân xuất hiện sau lưng Thanh Y chấp sự, một tay cầm Tâm Huyền, một tay cầm cánh tay trái bị chặt đứt đang không ngừng xối máu kia, mỉm cười nói: "Không hổ là cường giả của Vạn Niên Đại Giáo, nếu là người cùng cấp độ thì chắc chắn đã bay đầu sau màn vừa rồi rồi đấy"
"Bỉ ổi, ngươi vậy là lại đánh lừa ta..."
"Đó là dùng cái đầu để đánh, ngươi thất thế chỉ vì ngươi quá chủ quan mà thôi" Lý Thuần Quân trực tiếp cắt ngang lời buộc tội của đối phương.
Sau đó, hắn lại cười lạnh: "Một cánh tay hẳn là không đủ để buộc ngươi đầu hàng, nhưng ta vẫn khá chắc là nó sẽ làm chiến lực của ngươi suy giảm đi đôi chút, nhỉ?"
Thanh Y chấp sự vừa dùng linh lực kiềm chế lượng máu đang xối xả trên cánh tay cụt, vừa nhìn Lý Thuần Quân với một nhãn thần hết sức mất bình tĩnh. Đơn giản là vì... Lý Thuần Quân không hề nói sai.
Hắn đã chủ quan trong một khoảnh khắc, và hành động tưởng chừng như nhỏ nhặt đó đã khiến hắn phải trả giá bằng cả một cánh tay trái. Truyện Trọng Sinh
"Giấu dao trong nhạc cụ sao? Nhà ngươi cũng thật là âm hiểm, không giống như vẻ ngoài dễ gần của ngươi" Thanh Y chấp sự cười mỉa mai: "Nên nói sao đây, chúng ta là cùng một loại người sao?"
"Đừng cố gắng lôi kéo, ta với ngươi hoàn toàn khác nhau" Lý Thuần Quân nhún vai: "Ta không có hứng thú với Vạn Niên Đại Giáo, càng không ưa thích mớ lí luận vô lí của các ngươi. Cho nên, ta vẫn khuyên ngươi không nên lãng phí nước bọt với ta"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền vung đi lớp máu tươi dính trên Tâm Huyền, chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
Thanh Y chấp sự khẽ nhíu mày, sắc mặt khó coi đến cùng cực.
Hắn biết mình đã rơi vào thế bị động, nếu cứ tiếp tục chiến đấu sẽ rất khó giành phần thắng. Thế nên, lúc nãy hắn đã có ý định câu giờ bỏ chạy... Cơ mà, đối phương giống như đã biết được ý đồ của hắn, căn bản không muốn cho hắn cơ hội trốn chạy.
"Hừ"
Thanh Y chấp sự hừ lạnh, không nói nhiều nữa liền lao lên tấn công.
Lý Thuần Quân tỏ vẻ hơi nghi hoặc, nhưng ngay sau đó lại lộ ra một nụ cười.
Chiều theo ý đối phương, hắn cũng không nghĩ gì thêm nữa liền ra sức tiếp đón những đòn tấn công đầy điên cuồng của đối phương.
Trong khi đó, giữa không trung từ lúc nào đã xuất hiện một con hạt giấy đang ra sức vỗ cánh, từ từ bay về phía toà thành...
...
...
Nửa ngày sau, trận "khổ chiến" đã dần lâm vào hồi kết.
Bị mất đi cánh tay, Thanh Y chấp sự đã không thể đánh nhau một cách bình thường được nữa. Tuy là ban đầu hắn đã áp đảo được Lý Thuần Quân, thế nhưng từ khoảng giữa trận về sau thì hắn lại dần trở nên đuối sức, từ từ bị Lý Thuần Quân áp đảo ngược lại rồi cuối cùng là bị dồn vào chân tường.
"Đánh đủ rồi, chắc là giờ ngươi cũng không đánh nổi được nữa rồi nhỉ?" Lý Thuần Quân khẽ cười: "Vừa tập trung đánh nhau vừa chữa trị cho cánh tay đã mất, hẳn là phải khó khăn lắm đúng không?"
Thanh Y chấp sự cắn răng, đôi mắt sung huyết hung ác trừng Lý Thuần Quân: "Đồ quái vật! Ích Địa sơ kỳ thì làm gì mạnh đến mức vô lí như vậy! Ngươi đang che giấu thực lực đúng không?!"
Lý Thuần Quân cười ha ha: "Đoán xem?"
Che giấu thực lực thì đúng đấy, nhưng tu vi Ích Địa sơ kỳ cũng là sự thật nha, chỉ là... Ta may mắn hơn ngươi một chút?
Không, nói đúng hơn là ngươi đần hơn ta một chút... Chính ta cũng không nghĩ tới trận chiến này lại đơn giản đến ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Lý Thuần Quân trong lòng thầm nghĩ.
Thanh Y chấp sự lại cắn răng, trong vô thức đảo mắt nhìn về phương xa giống như đang chờ đợi điều gì đó trong tuyệt vọng. Thấy vậy, Lý Thuần Quân mới tiếp tục lên tiếng châm chọc: "Đang đợi đồng bọn tìm đến ứng cứu đúng không? Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ta đoán là bọn chúng đều liệm hết rồi"
Thanh Y chấp sự: "Cái gì?"
"Hạc giấy truyền tin ấy à... Ha ha, đừng tưởng là ta không biết" Lý Thuần Quân tiếp tục cười mỉa: "Và ngươi cũng đừng quên là từ đầu tới cuối ta không hề một mình. Những người bên cạnh ta đã làm gì trong suốt khoảng thời gian này... Ngươi không cảm thấy thắc mắc hay sao?"
Thanh Y chấp sự ngẩn ngơ, chỉ không lâu sau đó đã nhận ra Lý Thuần Quân đang ám chỉ điều gì. Tức thì, hắn như hoá điên hoá dại mà lao lên, một bộ muốn liều mạng với Lý Thuần Quân: "Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!"
"Chà, cũng vì ngay từ đầu ngươi đã không có cửa thắng nên ta mới có thể tính xa được đến như vậy, thật là đáng buồn cho ngươi nha" Lý Thuần Quân vừa cười khẩy vừa uyển chuyển tránh đòn: "Ta có thể không đánh lại ngươi, nhưng ngoại vật ta mang theo bên người lại đủ để đè chết ngươi cả vạn lần... Biết gì không, đây chính là sức mạnh của người giàu đấy!"
"Aaaaa!"
Thanh Y chấp sự dùng sức rống lên, dường như chuẩn bị làm ra những chuyện còn điên cuồng hơn. Bất quá hắn đã bị Lý Thuần Quân hạ đo ván ngay sau đó bằng một cú nện trực diện lên đỉnh đầu.
"Chậc, thanh trúc này trông vậy mà cứng dã man. Đúng là đồ Mộ Khuynh Tiên xuất xưởng, tất chúc tinh phẩm nha" Lý Thuần Quân tấm tắc nâng niu cây sáo trúc, trông có vẻ rất hài lòng.
Một lúc sau, nhóm sát thủ đã quay trở về với chủy thủ cùng quần áo đều đang dính đầy máu. Nam nhân lớn tuổi nhất trong nhóm bước ra, ôm quyền bẩm báo với Lý Thuần Quân: "Khách nhân, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ"
"Đồng bọn của hắn có bao nhiêu tên?"
"Khoảng gần hai mươi người, tất cả đều là Bạch Y tín đồ, thực lực trung bình là Hoá Anh Cảnh, không có gì đáng ngại" Nam sát thủ thành thật nói: "Nhưng mà... Chúng lại có chút vướng chân, rất khó giết"
"Bảo sao, tên này muốn gọi đồng bọn đến để làm bia thịt cho mình đây mà. Tâm cơ đủ ác đấy" Lý Thuần Quân thản nhiên nói: "Thế, các ngươi có biết Sưu Hồn Thuật hay thứ gì đó tương tự hay không?"
Nhóm sát thủ đồng loạt lắc đầu.
"Chậc, thôi thì để ta tự làm vậy"
Ngồi xuống, Lý Thuần Quân lại nhờ cậy vào công năng của hệ thống: "Mau trích xuất toàn bộ ký ức của hắn cho ta, càng chi tiết càng tốt"
[Được thôi, tính luôn từ lúc mới sinh đến giờ cũng được, không thành vấn đề]
Nói gì thì nói, không hiểu tại sao gần đây hệ thống đột nhiên trở nên rất hữu dụng. Thật may là vừa nãy nàng đã đưa ra gợi ý kịp thời, bằng không thì Lý Thuần Quân có lẽ sẽ không thể đánh bại Thanh Y chấp sự một cách dễ dàng đến như vậy.
Thanh Y chấp sự được nhận xét là một kẻ thiếu thận trọng, bốc đồng, ác độc và thiếu tầm nhìn. Đây đều là những khuyết điểm có thể lợi dụng, và Lý Thuần Quân lúc nãy đã làm rất tốt chuyện này.
Tên này rất hay chủ quan trước các loại hư chiêu cùng kĩ xảo đánh lừa thị giác... Thành ra đối với Lý Thuần Quân mà nói, đối thủ kiểu này cũng không quá khó xơi.
Bất quá, tuy là Lý Thuần Quân đã làm rất tốt phần việc của mình, nhưng hệ thống cũng không phải không có công lao.
"Được rồi, tên này cứ để ta lo liệu, các ngươi mau đi rửa sạch máu tanh trên người đi" Lý Thuần Quân ném cho nhóm sát thủ một rổ hoa thơm: "Cho thứ này vào nước tắm, sau đó từ từ cảm nhận công dụng thần kỳ của nó"
Một nữ sát thủ trong nhóm lao tới chụp lấy rổ hoa, đồng thời có chút khó hiểu hỏi: "Khách nhân, tại sao?"
"Là phần thưởng đấy, không liên quan đến tiền thuê đâu, cứ nhận đi" Lý Thuần Quân vừa nói vừa phất phất tay, ra hiệu cho cả nhóm mau mau rời đi.
Nhóm nữ sát thủ lập tức mừng quýnh, trong khi hai nam sát thủ còn lại thì sắc mặt đang có chút khó coi.
Đường đường là nam nhi bảy thước, tắm với nước hoa thì còn ra thể thống gì?
Nhưng mà... Thôi được rồi. Đã là thành ý thì không thể từ chối.
Tác giả :
Mặc Ngọc Tiếu