Ta Có Một Toà Đạo Quan
Chương 148
Ký ức tới đoạn này đã gần như kết thúc, Chung Ly cũng rời khỏi ý thức của Phó Yểu.
Y mở mắt, im lặng rất lâu.
Phó Yểu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của y, cười nói: “Sao thế? Ta không thể cứu được nữa à? Vẻ mặt của ngươi như đang có khổ đại cừu thâm vậy.”
Thật ra nàng cũng không hề ôm bất kỳ hy vọng nào với việc sửa mệnh. Đây là cái giá nàng phải trả khi thực hiện giao dịch, không thể đổi ý. Nếu đã có được thứ mình cần, vậy thì đương nhiên phải mất đi thứ khác, làm gì có chuyện nàng một mình chiếm hết lợi ích được.
“Ngươi không nên chịu kết cục như vậy.” Chung Ly nói: “Ngươi xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn.”
Nhìn những chuyện nàng đã trải qua làm y thấy hơi hối hận khi bản thân chọn rời đi sớm tới vậy. Nếu y không rời đi, ít nhất cũng có thể vì nàng mà che mưa chắn gió.
“Ta cảm thấy đời mình bây giờ rất tốt.” Phó Yểu là người biết đủ: “Có thể quay về thời điểm hiện tại, khi phụ thân vẫn còn sống khỏe mạnh, những người ta quen biết cũng vẫn còn tồn tại, đó đã là điều may mắn nhất rồi.”
Ít nhất thì trong cuộc sống của nàng vẫn còn ánh sáng, còn có rất nhiều người đang phải giãy giụa trong bóng tối cả đời, cuối cùng đều chỉ có thể chết đi trong tuyệt vọng.
“Làm người không nên quá tham lam.” Phó Yểu rút tay lại: “Cho nên chuyện sửa mệnh này, nếu sửa được thì tốt, không sửa được cũng không cần phải miễn cưỡng.”
Nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ cô đơn suốt cuộc đời này, nhưng cái ôm ngày hôm đó của Chung Ly đã làm trái tim nàng rung động một chút.
Chung Ly lại thấy chuyện này không hề miễn cưỡng: “Việc ngươi trở về cũng là ý của ba vị Tam Thanh.” Ba bức tượng đá kia cũng chính là ba bức tượng Tam Thanh trong đạo quan bây giờ, tinh quái bình thường không dám nhập vào: “Giờ ngươi giúp họ bình ổn xã tắc, với phong cách giao dịch trước giờ của các ngươi, bọn họ tất nhiên phải để lại cách giải quyết cái vận mệnh ngũ tệ tam thiếu kia.”
Như một vòng lặp.
Phó Yểu dùng vận mệnh ngũ tệ tam thiếu của mình để đổi lấy việc đại thành phương thuật, mà giờ nàng đã làm rất nhiều việc, giải quyết bao phiền phức giúp Tam Thanh, tượng Tam Thanh cũng nên bày tỏ thành ý một chút.
“Thật sao?” Phó Yểu hoàn toàn không nghĩ tới việc này. Có điều khi nghe Chung Ly nói như vậy, nàng lại cảm thấy cũng rất hợp tình hợp lý.
“Phải.” Chung Ly đi tới cạnh cửa sổ, đột ngột đưa tay ra, ban đầu chỉ có tiếng nước vang lên, sau đó Phó Yểu nhìn thấy có một con thủy quỷ từ ngoài cửa sổ đang bò vào trong. Chung Ly nói nhỏ mấy câu với nó rồi nói: “Đi thông báo xuống dưới đi.”
Thủy quỷ vội vàng làm theo lời y.
“Ngươi đang bảo đám thủy quỷ tìm cách giúp ngươi à?” Phó Yểu đã nghe hết những gì Chung Ly nói.
Chung Ly đáp: “Đừng khinh thường chúng nó. Trên mảnh đất này, ngoại trừ thần linh ra thì thứ sống lâu và biết nhiều nhất chính là chúng nó. Trước đây ta còn có vài chuyện băn khoăn, nhưng giờ thì không cần phải thế nữa.”
Mệnh cách của Phó Yểu là một cuộc giao dịch, vậy thì cũng chẳng có gì cần phải che giấu. Y có dự cảm, cách phá giải mệnh cách của Phó Yểu đang được giấu ở thời không này.
Nếu Phó Yểu không chọn quay về hiện tại, có lẽ nàng thậm chí còn không thể sửa mệnh được.
“Nhưng cho dù đám quỷ quái đó biết thì cũng chưa chắc sẽ tới nói cho chúng ta.” Lúc nàng tung tin mình đang tìm nước mắt của quỷ ra ngoài, tới tận hôm nay vẫn chẳng thấy có ai tới cửa.
Con người luôn quý trọng cái chổi cùn của mình, quỷ quái cũng không phải thứ dễ tin người.
“Quỷ quái biết cách nào sẽ tự mình dâng tới tận cửa.” Chung Ly nói.
Phó Yểu nhìn dáng vẻ chắc chắn của y, đột nhiên nghĩ tới việc y chính là quỷ tu đệ nhất, danh tiếng đã lan truyền từ lâu, so về danh vọng, y đúng là cao hơn nàng bây giờ rất nhiều. Đám quỷ quái kia không quan tâm tới nàng, nhưng không có nghĩa cũng không để tâm tới lời y nói.
Nàng nghĩ tới việc số mệnh của mình sẽ có thể thay đổi, tuy không biết việc này có tác dụng gì không nhưng tâm trạng của nàng vẫn trở nên tốt hơn nhiều: “Vậy chuyện này ta đành nhờ ngươi vậy. Ngoài ra, lời nói lúc đó của ngươi là có ý gì? Đối tốt với ta không phải vì người khác, chẳng lẽ ngươi không phải vì chờ người kia nên mới ở lại đây, không chịu rời đi à?”
Vấn đề này quá khó giải thích, Chung Ly vươn tay về phía nàng, nói: “Tự ngươi nhìn là biết.”
Phó Yểu biết ý trong câu này là để nàng tự xem ký ức của y, nàng cũng không hề thấy ngại, hơn nữa đúng là nàng rất tò mò với quá khứ của Chung Ly. Trước đó y đã xem ký ức của nàng, bây giờ nàng nhìn lại cũng rất là công bằng.
Hai người lại ngồi xuống giường, Phó Yểu nắm lấy cổ tay Chung Ly, nhanh chóng thấy được quá khứ của y.
Khác với nàng, Chung Ly là đích trưởng tử của hoàng thất Đại Ngụy, từ khi sinh ra đã được rất nhiều người vây quanh. Cho dù sau này nhiều hoàng tử khác được sinh ra, vậy mà địa vị của y vẫn chưa từng dao động.
Từ khi được sinh ra, y đã mang sứ mệnh trên người, sự ưu tú của y cũng khiến các hoàng tử khác trong cung chẳng kẻ nào dám nảy sinh những suy nghĩ không nên có, mà cho dù có cũng nào dám nói ra. Có thể nói, đến trước năm mười bảy tuổi, cuộc sống của Chung Ly cực kỳ thuận lợi, thuận lợi tới mức nhàm chán.
Cuộc đời của y bắt đầu thay đổi sau năm mười bảy tuổi, hoàng đế càng lúc càng già, hơn nữa bắt đầu chìm đắm vào những say mê trụy lạc của tuổi trẻ. Hoàng đế không quan tâm tới chính sự, chỉ biết hưởng lạc, triều thần dần chia năm xẻ bảy, khi đó y thân là Thái tử đã bắt đầu giám quốc.
Khác với những chiêu trò chốn hậu cung, âm mưu giữa các quyền thần mới thật sự khiến người ta phải kinh hãi.
Thái tử giám quốc làm các triều thần cảm nhận thấy có sự uy hiếp, so với một vị trữ quân có năng lực xuất sắc thì bọn họ lại mong hoàng đế tương lai là một con rối dễ khống chế hơn. Bọn họ hợp tác với nhau muốn kéo Chung Ly xuống nước, có điều mỗi lần bọn họ ra tay, Chung Ly đều có thể nắm được sơ hở, càng lúc địa vị Thái tử của y càng trở nên vững vàng.
Y áp chế quyền thần, quyết định quốc sách, chỉ bằng sức của một người mà có thể nâng Đại Nguy đang lung lay sắp đổ phất lên lần nữa, mỗi một bước đi của Chung Ly đều rất chậm rãi và kiên quyết vô cùng. Cũng vì có y, các đại thần biết lo cho vận mệnh quốc gia dường như đã tìm được người đáng tin cậy, liên tục quỳ lạy dưới chân y, cam tâm trở thành quân cờ trong tay y để giúp y củng cố Đại Ngụy.
Phó Yểu đóng vai người xem tới từ ngàn năm sau, ngắm nhìn dáng vẻ đứng ở trung tâm, được mọi người ủng hộ của y, trong lòng nàng cũng thấy hơi rung động, cùng lúc đó còn có một sự kiêu ngạo khó lòng miêu tả.
Nhưng sau sự rung động đó, Phó Yểu lại biết rõ kết cục của Chung Ly, cũng chính vì như thế nên nàng lại cảm thấy tâm trạng trở nên nặng nề hơn nhiều. Nếu không có chuyện lần đó, Chung Ly hẳn đã trở thành minh quân trong lòng tất cả con dân.
Cơ thể Chung Ly đột ngột gặp vấn đề, y vốn đang bàn luận đại sự với các thân tín, đột nhiên lại vẫy tay cho mọi người lui xuống, để bọn họ rời đi hết. Sau khi thân tín rời đi, y mới há miệng, phun ra một ngụm máu to.
Người hầu sợ tới mức lập tức chạy đi gọi ngự y tới, ngự y chẩn mạch xong thì mặt mũi tái nhợt.
Khác với vẻ mặt kinh hoàng của ngự y, Chung Ly lại tự lấy khăn tay, ung dung lau vết máu trên môi: “Cứ nói thẳng.”
“Điện hạ…” Ngự y gần như muốn rơi lệ: “Có lẽ vi thần đã khám sai rồi, xin cho vi thần khám lại lần nữa.”
Nhưng dù có khám đi khám lại mấy lần, sắc mặt của ngự y vẫn không thay đổi. Chung Ly trực tiếp gọi hai vị y quan đáng tin cậy khác tới.
Ba vị ngự y bắt mạch xong, sắc mặt ai nấy đều trở nên tái nhợt.
“Là thuốc độc, hơn nữa còn là loại tích lũy lâu ngày, bây giờ điện hạ đã hộc máu, chứng tỏ chất độc đó đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Máu đỏ pha chút màu đen chứng tỏ ngài vẫn còn ít thời gian, đợi máu hoàn toàn biến thành màu đen, nghĩa là…”
“Các ngươi có giải được độc này không?” Chung Ly hỏi thẳng kết quả.
Ba vị ngự y đều lắc đầu: “Khó.”
Sau đó, cả tòa cung điện im lặng như tờ.
Chung Ly cúi đầu, không ai biết được y đang nghĩ gì.
“Việc này đừng để lộ ra ngoài.” Cuối cùng y cũng mở miệng: “Còn về thuốc giải, các ngươi cứ cố gắng hết sức là được. Nếu như không thể giải được, vậy thì nói cho ta biết số thời gian còn lại.”
Trái tim ba vị ngự y kia như đang đeo sắt mang chì, giọng nói đã kèm theo tiếng nức nở: “Thần tuân mệnh.”
Sau ngày hôm đó, các vị ngự y không có chút tin tốt nào. Để tránh người khác phát hiện ra manh mối, Chung Ly chỉ uống thuốc viên, mỗi khi bàn luận với triều thần cũng không nói thêm lời vô nghĩa, thủ đoạn chính trị mềm dẻo cũng biến thành mạnh mẽ quyết đoán.
Y chỉ còn sống được hai năm nữa, nhưng vẫn có thể lo được chuyện trong tương lai trăm năm của Đại Ngụy.
Bảy ngày sau khi độc phát, y đã điều tra ra được người hạ độc, đó là một người hầu lớn lên bên cạnh y. Sau khi biết được người hạ độc là ai, muốn tiếp tục điều tra ngọn nguồn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng Chung Ly lại không cho thân tín tiếp tục điều tra nữa.
“Chuyện đã tới nước này thì không cần phải tra nữa.” Chung Ly nói.
Thân tín dù có không cam lòng cũng phải nghe lệnh chủ nhân.
Phó Yểu lại nhớ rất rõ, người hầu kia là người mà hoàng đế đã tự chọn cho y lúc Chung Ly vừa mới sinh ra.
Phó Yểu nghĩ tới đây, không đành lòng xem tiếp nữa.
Nàng rời khỏi ký ức của Chung Ly.
Nếu nữ tử kia là người Chung Ly thích khi đó, vậy thì cũng tốt, ít nhất trong cuộc đời của y cũng có chút màu sắc.
Chung Ly cảm nhận được nàng đã mở mắt, hỏi: “Xem xong rồi sao?”
Phó Yểu nhìn gương mặt mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi lăm của y, lắc đầu nói: “Chất độc đó là do phụ hoàng ngươi hạ?”
Chung Ly không nói chuyện.
“Nhiều năm qua, bên cạnh ngươi không có người thân cận nào, cũng là do ngươi không muốn bị phản bội một lần nữa đúng không?” Phó Yểu muốn mỉm cười với y nhưng lại nhận ra bản thân không cách nào nở nụ cười được, chỉ đành vươn tay chạm nhẹ lên mu bàn tay y: “Ngươi nói rằng vận mệnh của ta không nên như thế, vậy thì bản thân ngươi sao lại phải chịu đựng như vậy chứ?”
Trên người Phó Yểu không có nhiệt độ, cho nên lòng bàn tay của nàng cũng lạnh lẽo như băng, thế nhưng Chung Ly lại cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ.
“Không muốn biết chuyện kiếp trước của ngươi à?” Y cười nhạt chuyển đề tài, những chuyện đó là những chuyện không vui của y, cần gì phải nói ra làm nàng cũng u sầu theo: “Kiếp trước ngươi rất dũng cảm, dám một mình cưỡi ngựa chạy tới biên quan.”
Trước khi y chết, y đã nhìn thấy dáng vẻ nàng khóc lóc chạy về phía mình, y nhìn nước mắt của nàng, trong lòng cũng dâng lên thứ cảm giác kỳ quái.
Có rất nhiều người mong cho y chết, vậy mà trước khi chết lại có một người thật lòng rơi nước mắt vì y, cảm giác này thật sự không tệ.
Phó Yểu biết y không muốn nhắc lại những chuyện đó, nàng cũng không hỏi nữa, trong lòng chỉ hận trước đây nàng ra tay với Chung Ly Lâm còn quá nhân từ.
“Sau đó thì sao? Chỉ mỗi hai chữ dũng cảm thôi à?” Nàng tiếp tục với chủ đề của y.
Bây giờ nàng đã không còn quan tâm tới nữ nhân kia nữa rồi.
Có điều Chung Ly nghe câu hỏi này của nàng lại im lặng rất lâu, hỏi lại: “Hay là… chúng ta đổi đề tài khác đi?”
Y thật sự không có ấn tượng gì quá lớn. Dù sao đó cũng chỉ là người mới gặp có ba lần, hai lần trước chỉ thoáng thấy trong bữa tiệc cung đình, y biết phải miêu tả một người như vậy thế nào đây?
Phó Yểu nhìn thấy y như thế, đột ngột mở miệng: “Trương Trọng Nguyên là người như thế nào?” Trương Trọng Nguyên chính là vị quyền thần muốn đuổi Chung Ly khỏi ngôi vị Thái tử nhất.
“Xảo trá, mưu mẹo, thức thời, thủ đoạn hay tài năng đều đủ cả, nếu có thể khống chế tốt thì sẽ là một cây cột vững chắc.”
“…À, ngươi không biết một chút nào về nữ nhân vì ngươi mà khóc, kẻ địch hơn một ngàn năm thì ngươi lại nhớ rõ. Ta nói này Chung Ly, ngươi… thật sự thích nữ nhân đấy à?” Phó Yểu nghi ngờ cũng không phải không có lý do, nàng nhớ lại những năm tháng trước đây của Chung Ly, cảm thấy đời sống tinh thần của y không khác nào một hòa thượng trong chùa.
Đối với chuyện này, Chung Ly chỉ biết cười khổ, đáp: “Ta chắc chắn thích nữ nhân.”
Điều này thì y vẫn rất tin tưởng.
Y mở mắt, im lặng rất lâu.
Phó Yểu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của y, cười nói: “Sao thế? Ta không thể cứu được nữa à? Vẻ mặt của ngươi như đang có khổ đại cừu thâm vậy.”
Thật ra nàng cũng không hề ôm bất kỳ hy vọng nào với việc sửa mệnh. Đây là cái giá nàng phải trả khi thực hiện giao dịch, không thể đổi ý. Nếu đã có được thứ mình cần, vậy thì đương nhiên phải mất đi thứ khác, làm gì có chuyện nàng một mình chiếm hết lợi ích được.
“Ngươi không nên chịu kết cục như vậy.” Chung Ly nói: “Ngươi xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn.”
Nhìn những chuyện nàng đã trải qua làm y thấy hơi hối hận khi bản thân chọn rời đi sớm tới vậy. Nếu y không rời đi, ít nhất cũng có thể vì nàng mà che mưa chắn gió.
“Ta cảm thấy đời mình bây giờ rất tốt.” Phó Yểu là người biết đủ: “Có thể quay về thời điểm hiện tại, khi phụ thân vẫn còn sống khỏe mạnh, những người ta quen biết cũng vẫn còn tồn tại, đó đã là điều may mắn nhất rồi.”
Ít nhất thì trong cuộc sống của nàng vẫn còn ánh sáng, còn có rất nhiều người đang phải giãy giụa trong bóng tối cả đời, cuối cùng đều chỉ có thể chết đi trong tuyệt vọng.
“Làm người không nên quá tham lam.” Phó Yểu rút tay lại: “Cho nên chuyện sửa mệnh này, nếu sửa được thì tốt, không sửa được cũng không cần phải miễn cưỡng.”
Nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ cô đơn suốt cuộc đời này, nhưng cái ôm ngày hôm đó của Chung Ly đã làm trái tim nàng rung động một chút.
Chung Ly lại thấy chuyện này không hề miễn cưỡng: “Việc ngươi trở về cũng là ý của ba vị Tam Thanh.” Ba bức tượng đá kia cũng chính là ba bức tượng Tam Thanh trong đạo quan bây giờ, tinh quái bình thường không dám nhập vào: “Giờ ngươi giúp họ bình ổn xã tắc, với phong cách giao dịch trước giờ của các ngươi, bọn họ tất nhiên phải để lại cách giải quyết cái vận mệnh ngũ tệ tam thiếu kia.”
Như một vòng lặp.
Phó Yểu dùng vận mệnh ngũ tệ tam thiếu của mình để đổi lấy việc đại thành phương thuật, mà giờ nàng đã làm rất nhiều việc, giải quyết bao phiền phức giúp Tam Thanh, tượng Tam Thanh cũng nên bày tỏ thành ý một chút.
“Thật sao?” Phó Yểu hoàn toàn không nghĩ tới việc này. Có điều khi nghe Chung Ly nói như vậy, nàng lại cảm thấy cũng rất hợp tình hợp lý.
“Phải.” Chung Ly đi tới cạnh cửa sổ, đột ngột đưa tay ra, ban đầu chỉ có tiếng nước vang lên, sau đó Phó Yểu nhìn thấy có một con thủy quỷ từ ngoài cửa sổ đang bò vào trong. Chung Ly nói nhỏ mấy câu với nó rồi nói: “Đi thông báo xuống dưới đi.”
Thủy quỷ vội vàng làm theo lời y.
“Ngươi đang bảo đám thủy quỷ tìm cách giúp ngươi à?” Phó Yểu đã nghe hết những gì Chung Ly nói.
Chung Ly đáp: “Đừng khinh thường chúng nó. Trên mảnh đất này, ngoại trừ thần linh ra thì thứ sống lâu và biết nhiều nhất chính là chúng nó. Trước đây ta còn có vài chuyện băn khoăn, nhưng giờ thì không cần phải thế nữa.”
Mệnh cách của Phó Yểu là một cuộc giao dịch, vậy thì cũng chẳng có gì cần phải che giấu. Y có dự cảm, cách phá giải mệnh cách của Phó Yểu đang được giấu ở thời không này.
Nếu Phó Yểu không chọn quay về hiện tại, có lẽ nàng thậm chí còn không thể sửa mệnh được.
“Nhưng cho dù đám quỷ quái đó biết thì cũng chưa chắc sẽ tới nói cho chúng ta.” Lúc nàng tung tin mình đang tìm nước mắt của quỷ ra ngoài, tới tận hôm nay vẫn chẳng thấy có ai tới cửa.
Con người luôn quý trọng cái chổi cùn của mình, quỷ quái cũng không phải thứ dễ tin người.
“Quỷ quái biết cách nào sẽ tự mình dâng tới tận cửa.” Chung Ly nói.
Phó Yểu nhìn dáng vẻ chắc chắn của y, đột nhiên nghĩ tới việc y chính là quỷ tu đệ nhất, danh tiếng đã lan truyền từ lâu, so về danh vọng, y đúng là cao hơn nàng bây giờ rất nhiều. Đám quỷ quái kia không quan tâm tới nàng, nhưng không có nghĩa cũng không để tâm tới lời y nói.
Nàng nghĩ tới việc số mệnh của mình sẽ có thể thay đổi, tuy không biết việc này có tác dụng gì không nhưng tâm trạng của nàng vẫn trở nên tốt hơn nhiều: “Vậy chuyện này ta đành nhờ ngươi vậy. Ngoài ra, lời nói lúc đó của ngươi là có ý gì? Đối tốt với ta không phải vì người khác, chẳng lẽ ngươi không phải vì chờ người kia nên mới ở lại đây, không chịu rời đi à?”
Vấn đề này quá khó giải thích, Chung Ly vươn tay về phía nàng, nói: “Tự ngươi nhìn là biết.”
Phó Yểu biết ý trong câu này là để nàng tự xem ký ức của y, nàng cũng không hề thấy ngại, hơn nữa đúng là nàng rất tò mò với quá khứ của Chung Ly. Trước đó y đã xem ký ức của nàng, bây giờ nàng nhìn lại cũng rất là công bằng.
Hai người lại ngồi xuống giường, Phó Yểu nắm lấy cổ tay Chung Ly, nhanh chóng thấy được quá khứ của y.
Khác với nàng, Chung Ly là đích trưởng tử của hoàng thất Đại Ngụy, từ khi sinh ra đã được rất nhiều người vây quanh. Cho dù sau này nhiều hoàng tử khác được sinh ra, vậy mà địa vị của y vẫn chưa từng dao động.
Từ khi được sinh ra, y đã mang sứ mệnh trên người, sự ưu tú của y cũng khiến các hoàng tử khác trong cung chẳng kẻ nào dám nảy sinh những suy nghĩ không nên có, mà cho dù có cũng nào dám nói ra. Có thể nói, đến trước năm mười bảy tuổi, cuộc sống của Chung Ly cực kỳ thuận lợi, thuận lợi tới mức nhàm chán.
Cuộc đời của y bắt đầu thay đổi sau năm mười bảy tuổi, hoàng đế càng lúc càng già, hơn nữa bắt đầu chìm đắm vào những say mê trụy lạc của tuổi trẻ. Hoàng đế không quan tâm tới chính sự, chỉ biết hưởng lạc, triều thần dần chia năm xẻ bảy, khi đó y thân là Thái tử đã bắt đầu giám quốc.
Khác với những chiêu trò chốn hậu cung, âm mưu giữa các quyền thần mới thật sự khiến người ta phải kinh hãi.
Thái tử giám quốc làm các triều thần cảm nhận thấy có sự uy hiếp, so với một vị trữ quân có năng lực xuất sắc thì bọn họ lại mong hoàng đế tương lai là một con rối dễ khống chế hơn. Bọn họ hợp tác với nhau muốn kéo Chung Ly xuống nước, có điều mỗi lần bọn họ ra tay, Chung Ly đều có thể nắm được sơ hở, càng lúc địa vị Thái tử của y càng trở nên vững vàng.
Y áp chế quyền thần, quyết định quốc sách, chỉ bằng sức của một người mà có thể nâng Đại Nguy đang lung lay sắp đổ phất lên lần nữa, mỗi một bước đi của Chung Ly đều rất chậm rãi và kiên quyết vô cùng. Cũng vì có y, các đại thần biết lo cho vận mệnh quốc gia dường như đã tìm được người đáng tin cậy, liên tục quỳ lạy dưới chân y, cam tâm trở thành quân cờ trong tay y để giúp y củng cố Đại Ngụy.
Phó Yểu đóng vai người xem tới từ ngàn năm sau, ngắm nhìn dáng vẻ đứng ở trung tâm, được mọi người ủng hộ của y, trong lòng nàng cũng thấy hơi rung động, cùng lúc đó còn có một sự kiêu ngạo khó lòng miêu tả.
Nhưng sau sự rung động đó, Phó Yểu lại biết rõ kết cục của Chung Ly, cũng chính vì như thế nên nàng lại cảm thấy tâm trạng trở nên nặng nề hơn nhiều. Nếu không có chuyện lần đó, Chung Ly hẳn đã trở thành minh quân trong lòng tất cả con dân.
Cơ thể Chung Ly đột ngột gặp vấn đề, y vốn đang bàn luận đại sự với các thân tín, đột nhiên lại vẫy tay cho mọi người lui xuống, để bọn họ rời đi hết. Sau khi thân tín rời đi, y mới há miệng, phun ra một ngụm máu to.
Người hầu sợ tới mức lập tức chạy đi gọi ngự y tới, ngự y chẩn mạch xong thì mặt mũi tái nhợt.
Khác với vẻ mặt kinh hoàng của ngự y, Chung Ly lại tự lấy khăn tay, ung dung lau vết máu trên môi: “Cứ nói thẳng.”
“Điện hạ…” Ngự y gần như muốn rơi lệ: “Có lẽ vi thần đã khám sai rồi, xin cho vi thần khám lại lần nữa.”
Nhưng dù có khám đi khám lại mấy lần, sắc mặt của ngự y vẫn không thay đổi. Chung Ly trực tiếp gọi hai vị y quan đáng tin cậy khác tới.
Ba vị ngự y bắt mạch xong, sắc mặt ai nấy đều trở nên tái nhợt.
“Là thuốc độc, hơn nữa còn là loại tích lũy lâu ngày, bây giờ điện hạ đã hộc máu, chứng tỏ chất độc đó đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Máu đỏ pha chút màu đen chứng tỏ ngài vẫn còn ít thời gian, đợi máu hoàn toàn biến thành màu đen, nghĩa là…”
“Các ngươi có giải được độc này không?” Chung Ly hỏi thẳng kết quả.
Ba vị ngự y đều lắc đầu: “Khó.”
Sau đó, cả tòa cung điện im lặng như tờ.
Chung Ly cúi đầu, không ai biết được y đang nghĩ gì.
“Việc này đừng để lộ ra ngoài.” Cuối cùng y cũng mở miệng: “Còn về thuốc giải, các ngươi cứ cố gắng hết sức là được. Nếu như không thể giải được, vậy thì nói cho ta biết số thời gian còn lại.”
Trái tim ba vị ngự y kia như đang đeo sắt mang chì, giọng nói đã kèm theo tiếng nức nở: “Thần tuân mệnh.”
Sau ngày hôm đó, các vị ngự y không có chút tin tốt nào. Để tránh người khác phát hiện ra manh mối, Chung Ly chỉ uống thuốc viên, mỗi khi bàn luận với triều thần cũng không nói thêm lời vô nghĩa, thủ đoạn chính trị mềm dẻo cũng biến thành mạnh mẽ quyết đoán.
Y chỉ còn sống được hai năm nữa, nhưng vẫn có thể lo được chuyện trong tương lai trăm năm của Đại Ngụy.
Bảy ngày sau khi độc phát, y đã điều tra ra được người hạ độc, đó là một người hầu lớn lên bên cạnh y. Sau khi biết được người hạ độc là ai, muốn tiếp tục điều tra ngọn nguồn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng Chung Ly lại không cho thân tín tiếp tục điều tra nữa.
“Chuyện đã tới nước này thì không cần phải tra nữa.” Chung Ly nói.
Thân tín dù có không cam lòng cũng phải nghe lệnh chủ nhân.
Phó Yểu lại nhớ rất rõ, người hầu kia là người mà hoàng đế đã tự chọn cho y lúc Chung Ly vừa mới sinh ra.
Phó Yểu nghĩ tới đây, không đành lòng xem tiếp nữa.
Nàng rời khỏi ký ức của Chung Ly.
Nếu nữ tử kia là người Chung Ly thích khi đó, vậy thì cũng tốt, ít nhất trong cuộc đời của y cũng có chút màu sắc.
Chung Ly cảm nhận được nàng đã mở mắt, hỏi: “Xem xong rồi sao?”
Phó Yểu nhìn gương mặt mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi lăm của y, lắc đầu nói: “Chất độc đó là do phụ hoàng ngươi hạ?”
Chung Ly không nói chuyện.
“Nhiều năm qua, bên cạnh ngươi không có người thân cận nào, cũng là do ngươi không muốn bị phản bội một lần nữa đúng không?” Phó Yểu muốn mỉm cười với y nhưng lại nhận ra bản thân không cách nào nở nụ cười được, chỉ đành vươn tay chạm nhẹ lên mu bàn tay y: “Ngươi nói rằng vận mệnh của ta không nên như thế, vậy thì bản thân ngươi sao lại phải chịu đựng như vậy chứ?”
Trên người Phó Yểu không có nhiệt độ, cho nên lòng bàn tay của nàng cũng lạnh lẽo như băng, thế nhưng Chung Ly lại cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ.
“Không muốn biết chuyện kiếp trước của ngươi à?” Y cười nhạt chuyển đề tài, những chuyện đó là những chuyện không vui của y, cần gì phải nói ra làm nàng cũng u sầu theo: “Kiếp trước ngươi rất dũng cảm, dám một mình cưỡi ngựa chạy tới biên quan.”
Trước khi y chết, y đã nhìn thấy dáng vẻ nàng khóc lóc chạy về phía mình, y nhìn nước mắt của nàng, trong lòng cũng dâng lên thứ cảm giác kỳ quái.
Có rất nhiều người mong cho y chết, vậy mà trước khi chết lại có một người thật lòng rơi nước mắt vì y, cảm giác này thật sự không tệ.
Phó Yểu biết y không muốn nhắc lại những chuyện đó, nàng cũng không hỏi nữa, trong lòng chỉ hận trước đây nàng ra tay với Chung Ly Lâm còn quá nhân từ.
“Sau đó thì sao? Chỉ mỗi hai chữ dũng cảm thôi à?” Nàng tiếp tục với chủ đề của y.
Bây giờ nàng đã không còn quan tâm tới nữ nhân kia nữa rồi.
Có điều Chung Ly nghe câu hỏi này của nàng lại im lặng rất lâu, hỏi lại: “Hay là… chúng ta đổi đề tài khác đi?”
Y thật sự không có ấn tượng gì quá lớn. Dù sao đó cũng chỉ là người mới gặp có ba lần, hai lần trước chỉ thoáng thấy trong bữa tiệc cung đình, y biết phải miêu tả một người như vậy thế nào đây?
Phó Yểu nhìn thấy y như thế, đột ngột mở miệng: “Trương Trọng Nguyên là người như thế nào?” Trương Trọng Nguyên chính là vị quyền thần muốn đuổi Chung Ly khỏi ngôi vị Thái tử nhất.
“Xảo trá, mưu mẹo, thức thời, thủ đoạn hay tài năng đều đủ cả, nếu có thể khống chế tốt thì sẽ là một cây cột vững chắc.”
“…À, ngươi không biết một chút nào về nữ nhân vì ngươi mà khóc, kẻ địch hơn một ngàn năm thì ngươi lại nhớ rõ. Ta nói này Chung Ly, ngươi… thật sự thích nữ nhân đấy à?” Phó Yểu nghi ngờ cũng không phải không có lý do, nàng nhớ lại những năm tháng trước đây của Chung Ly, cảm thấy đời sống tinh thần của y không khác nào một hòa thượng trong chùa.
Đối với chuyện này, Chung Ly chỉ biết cười khổ, đáp: “Ta chắc chắn thích nữ nhân.”
Điều này thì y vẫn rất tin tưởng.
Tác giả :
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra