Ta Có Một Toà Đạo Quan
Chương 116
“RÀO!”
Một cơn sóng vỗ tới dưới chân Chu Thừa Tự, bóng dáng kia cũng càng lúc càng gần, đứng cách hắn chỉ khoảng hai bước, để lộ gương mặt của mình lên mặt nước, đuối cá bên dưới thì chìm trong mặt biển.
“Không phải chàng muốn thấy dáng vẻ của ta sao?” Chu Thừa Tự nghe thấy giọng của nàng ta: “Hiện tại chàng thấy rồi đấy.”
Cho dù trước đó Chu Thừa Tự đã nghĩ tới điều này, nhưng khi thật sự nhìn thấy hình dáng thật của nàng, trong lòng hắn vẫn đau khổ: “Tế Nữ.”
Hắn thà rằng người trước mặt không phải là nàng, vậy thì nàng sẽ chẳng cần chịu nhiều đau thương đến thế.
“Chàng không sợ ta sao?” Tế Nữ cong đuôi cá lên, để hắn nhìn thấy rõ hơn một chút.
“Đuôi của nàng rất đẹp.” Chu Thừa Tự cố nhịn không rơi nước mắt: “Bọn họ nói, đôi mắt của nàng có màu xanh lam. Vậy nên việc mà nàng nói rằng có thể chữa cho ta, chính là dùng đôi mắt của nàng để đổi sao?”
“Đúng thế, chàng thích món quà này không?” Tế Nữ hỏi: “Đây là thứ duy nhất ta có thể trả ơn cho Chu phu nhân. Ơn nghĩa năm đó, ta vẫn luôn nhớ rõ.”
“Xin lỗi.” Chu Thừa Tự nói: “Nếu năm đó ta dẫn nàng đi thì tốt rồi.”
Tế Nữ mỉm cười: “Người lương thiện sẽ luôn thấy mình làm chuyện tốt chưa đủ, người ác độc thì lại thấy mọi chuyện mình làm không hề tàn nhẫn. Chàng không cần phải tự trách, thù của ta, ta đã tự mình báo. Tên cầm thú kia và nhi tử của ông ta không phải chết trong gió lốc, mà là bị ta cố ý lật thuyền, khiến bọn họ chết đuối dưới biển.”
“Chàng không biết khi đó bọn họ nhìn ta sợ hãi tới mức nào đâu, trong lòng ta cũng rất thoải mái. Buồn cười nhất là, tên cầm thú kia trước khi chết còn cầu xin ta cứu nhi tử của mình. Nói rằng tội của ông ta tuy không thể tha, nhưng hài tử là vô tội.”
Nói tới đây, Tế Nữ cười lạnh: “Ông ta cũng dám nhắc tới hai chữ “vô tội” sao? Thế là ta cho ông ta một thanh gỗ, để ông ta tận mắt chứng kiến cảnh con mình chết như thế nào, giống như lúc ông ta giết nương ta trước mặt ta vậy. Chu Thừa Tự, ta không đáng thương như chàng nghĩ đâu, tay của ta đã dính máu người rồi.”
“Bọn họ chết là đáng tội.” Chu Thừa Tự nói: “Bọn họ không nên đối xử với nàng như thế.”
“Ta đáng sợ như vậy, chàng còn bênh vực ta sao?” Tế Nữ hỏi.
“Nàng chỉ đáng sợ với kẻ ác mà thôi.”
“Chàng sống với ta chỉ mới ba tháng mà đã tin tưởng ta là người tốt rồi. Chu Thừa Tự, ta chấp nhận tặng đôi mắt cho chàng là vì ta từng chịu ơn nhà chàng, nhưng chuyện này không có nghĩa ta là người tốt.” Tế Nữ nói: “Có biết tại sao ta làm hoành thánh ngon tới vậy không? Khi mà người khác có bắt chước cỡ nào cũng không làm ra được.”
“Là vì nó được bỏ thêm nọc độc của giao nhân. Cũng giống như nọc độc của cá nóc, bỏ vào một chút sẽ không có cảm giác gì kì lạ, chỉ làm mùi vị của món ăn thơm ngon hơn mà thôi. Nhưng ngày qua ngày, chất độc càng ngấm càng sâu, cuối cùng người trúng độc sẽ chết.”
“Điều đáng sợ của giao độc không phải chỉ làm một người chết đi, mà là nó sẽ lan ra ngoài như ôn dịch vậy. Các chàng nên cảm tạ Chu lão thái gia mới đúng, lúc đó nếu ông ấy không ngăn cản mấy người kia ăn thịt nương của ta thì Lâm Hải phủ thành đã biến thành địa ngục lâu rồi. Hiện giờ, bọn họ cũng nên cảm ơn Chu phu nhân đi.”
Chu Thừa Tự không ngờ sau lưng còn che giấu nhiều chuyện tới vậy, hai mắt hắn mở to như không thể tin nổi.
Tế Nữ thấy hắn không nói gì, cười giễu hỏi: “Sợ rồi sao?”
Chu Thừa Tự lắc đầu: “Xin lỗi.” Hắn lại nói thêm lần nữa: “Nhưng ta vẫn tin rằng nếu không gặp những chuyện này, nàng chắc chắn sẽ không thành ra như thế.”
Lần này, tới phiên Tế Nữ im lặng.
Một lúc sau, nàng ta nói: “Nếu cũng chỉ là nếu, bởi vì nếu sẽ mãi mãi không xảy ra, mà giờ có nhắc tới cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Nhưng nàng bây giờ đâu có làm như vậy, chúng ta đều còn sống, quán hoành thánh của nàng vẫn có thể mở cửa.” Chu Thừa Tự nói.
“Nếu như không có hai người kia thì sao ta lại bỏ nó chứ?” Tế Nữ không vui đáp.
“Không, nàng sẽ bỏ. Ta biết nàng chắc chắn cũng đang chờ đợi có người tới cứu mình, nếu không sẽ không chỉ nói đơn giản như lúc này, nếu nàng để ôn dịch lan ra, toàn bộ người trong Lâm Hải phủ thành đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Nàng không xấu xa như nàng tưởng đâu, cũng chẳng có gì là không thể tha thứ cả. Vậy nên, xin nàng đừng tự hạ thấp bản thân mình như vậy.” Chu Thừa Tự nói như đang cầu xin: “Những chuyện trước kia đều đã qua rồi, nàng là Tế Nữ, về sau sẽ không có ai làm nàng không vui nữa.”
Tế Nữ dường như bị người ta đánh trúng điểm yếu, chống hai tay lên bờ biển, siết chặt lấy cát mịn, nàng ta bắt đầu hỗn loạn, muốn trốn tránh những điều hắn nói: “Hôm nay nói chuyện với chàng vậy là đã đủ rồi, ta đi đây.”
Nàng ta xoay người muốn đi, nhưng lúc này Chu Thừa Tự đã nhảy khỏi mỏm đá, nhào về phía trước, ôm chặt lấy nàng.
Sóng biển đẩy cả hai sát vào bờ, cả người Chu Thừa Tự ướt đẫm, hắn vẫn không chịu buông tay ra. Tứ Nữ nằm trong lòng hắn thì căng cứng cả người, hai tay không biết để ở đâu.
Đây là lần đầu tiên nàng ta được người khác ôm lấy, cảm giác thật ấm áp.
“Mặc dù ta rất muốn bảo nàng ở lại, cũng muốn hứa hẹn chăm sóc cho nàng cả đời, nhưng ta biết nàng thuộc về biển rộng. Nếu để ta chăm sóc nàng, ta thà rằng để nàng tự do sống hết cuộc đời mình, không còn bị bó buộc nữa.” Chu Thừa Tự dựa trán mình vào trán nàng ta, nhìn nàng ta rồi nói: “Lần này nàng rời đi thì đừng quay đầu lại nữa. Đi đi, ta ở đây nhìn nàng.”
Tế Nữ cảm giác được vòng tay ôm mình đã thả lỏng, nàng ta ngẩng đầu đối mặt với hắn, cuối cùng xoay người quay về biển sâu.
Cái đuôi của nàng ta vung vẩy, bóng người dần hòa vào làn nước biển xanh sẫm.
Chu Thừa Tự đứng bên bờ biển một lúc lâu, mãi tới khi không còn thấy bóng dáng của nàng nữa vẫn không chịu rời đi.
…
Tế Nữ bơi mãi vào biển sâu, trong đầu nàng ta trống rỗng, chỉ muốn rời bờ biển thật xa.
Tới khi nàng mệt rồi, không thể bơi được nữa mới nhận ra, không biết từ khi nào mà nàng ta đã ở dưới đáy biển, người giao dịch với nàng ta đang ở ngay trước mặt.
“Tới rồi?” Phó Yểu hỏi.
Tế Nữ lấy thanh kiếm chôn dưới lớp bùn lên cho nàng, nói: “Cảm ơn.”
Chu Thừa Tự nói rất đúng, nàng ta đang chờ đợi một sự cứu giúp, may mắn là nàng ta đã chờ được.
“Đừng khách sáo. Về sau muốn làm gì?” Phó Yểu hỏi.
“Có lẽ là sẽ đi tìm các giao nhân khác.” Tế Nữ đáp: “Dù sao ta cũng không bao giờ lên đất liền nữa.”
“Ồ, đó là một quyết định rất đúng.” Phó Yểu tán thành: “Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, ta đi trước đây.”
“Được.”
Hai người chào tạm biệt nhau, Tế Nữ nhìn nàng biến mất tại chỗ, tiếp tục bơi xuống sâu hơn.
Phó Yểu cầm kiếm về đạo quan, mọi người cũng có mặt đầy đủ, nhìn thấy thanh kiếm tốt như vậy, ai nấy đều tò mò.
Phó Yểu kể lại đại khái câu chuyện, Tam Nương nói: “Thật ra nếu Chu gia đồng ý thì Tế Nữ vẫn có thể ở lại Chu gia.”
“Bản thân Tế Nữ là kết quả của giao nhân và con người, nàng ta sao có thể để hài tử của mình cũng chịu khổ giống vậy được chứ?” Phó Yểu nói: “Nếu nàng ta và Chu Thừa Tự ở bên nhau, có thể không động phòng cả đời được à? Người khác không biết thân phận của nàng ta thì thôi, nhưng một khi lộ ra ngoài, cả Chu gia đó đều gặp xui xẻo. Câu “không phải tộc ta, tất có dị tâm” cũng không phải là nói chơi.”
“Hầy.” Tam Nương thở dài, nghĩ tới hoàn cảnh của mình, đột nhiên lại thấy buồn hơn hẳn.
Triệu Hưng Thái bên cạnh lại chú ý tới việc khác: “Nghĩa là, bát canh hoành thánh kia vì có độc của giao nhân nên mới tươi ngon như thế? Chỉ một ít nọc độc thôi mà đã ngon tới vậy, nếu thêm nhiều chút…”
“Thêm nhiều một chút thì ngươi có thể mãi mãi ở lại đạo quan kiếm tiền cho ta rồi.” Phó Yểu nói: “Có điều là kiếm tiền âm phủ.”
Một cơn sóng vỗ tới dưới chân Chu Thừa Tự, bóng dáng kia cũng càng lúc càng gần, đứng cách hắn chỉ khoảng hai bước, để lộ gương mặt của mình lên mặt nước, đuối cá bên dưới thì chìm trong mặt biển.
“Không phải chàng muốn thấy dáng vẻ của ta sao?” Chu Thừa Tự nghe thấy giọng của nàng ta: “Hiện tại chàng thấy rồi đấy.”
Cho dù trước đó Chu Thừa Tự đã nghĩ tới điều này, nhưng khi thật sự nhìn thấy hình dáng thật của nàng, trong lòng hắn vẫn đau khổ: “Tế Nữ.”
Hắn thà rằng người trước mặt không phải là nàng, vậy thì nàng sẽ chẳng cần chịu nhiều đau thương đến thế.
“Chàng không sợ ta sao?” Tế Nữ cong đuôi cá lên, để hắn nhìn thấy rõ hơn một chút.
“Đuôi của nàng rất đẹp.” Chu Thừa Tự cố nhịn không rơi nước mắt: “Bọn họ nói, đôi mắt của nàng có màu xanh lam. Vậy nên việc mà nàng nói rằng có thể chữa cho ta, chính là dùng đôi mắt của nàng để đổi sao?”
“Đúng thế, chàng thích món quà này không?” Tế Nữ hỏi: “Đây là thứ duy nhất ta có thể trả ơn cho Chu phu nhân. Ơn nghĩa năm đó, ta vẫn luôn nhớ rõ.”
“Xin lỗi.” Chu Thừa Tự nói: “Nếu năm đó ta dẫn nàng đi thì tốt rồi.”
Tế Nữ mỉm cười: “Người lương thiện sẽ luôn thấy mình làm chuyện tốt chưa đủ, người ác độc thì lại thấy mọi chuyện mình làm không hề tàn nhẫn. Chàng không cần phải tự trách, thù của ta, ta đã tự mình báo. Tên cầm thú kia và nhi tử của ông ta không phải chết trong gió lốc, mà là bị ta cố ý lật thuyền, khiến bọn họ chết đuối dưới biển.”
“Chàng không biết khi đó bọn họ nhìn ta sợ hãi tới mức nào đâu, trong lòng ta cũng rất thoải mái. Buồn cười nhất là, tên cầm thú kia trước khi chết còn cầu xin ta cứu nhi tử của mình. Nói rằng tội của ông ta tuy không thể tha, nhưng hài tử là vô tội.”
Nói tới đây, Tế Nữ cười lạnh: “Ông ta cũng dám nhắc tới hai chữ “vô tội” sao? Thế là ta cho ông ta một thanh gỗ, để ông ta tận mắt chứng kiến cảnh con mình chết như thế nào, giống như lúc ông ta giết nương ta trước mặt ta vậy. Chu Thừa Tự, ta không đáng thương như chàng nghĩ đâu, tay của ta đã dính máu người rồi.”
“Bọn họ chết là đáng tội.” Chu Thừa Tự nói: “Bọn họ không nên đối xử với nàng như thế.”
“Ta đáng sợ như vậy, chàng còn bênh vực ta sao?” Tế Nữ hỏi.
“Nàng chỉ đáng sợ với kẻ ác mà thôi.”
“Chàng sống với ta chỉ mới ba tháng mà đã tin tưởng ta là người tốt rồi. Chu Thừa Tự, ta chấp nhận tặng đôi mắt cho chàng là vì ta từng chịu ơn nhà chàng, nhưng chuyện này không có nghĩa ta là người tốt.” Tế Nữ nói: “Có biết tại sao ta làm hoành thánh ngon tới vậy không? Khi mà người khác có bắt chước cỡ nào cũng không làm ra được.”
“Là vì nó được bỏ thêm nọc độc của giao nhân. Cũng giống như nọc độc của cá nóc, bỏ vào một chút sẽ không có cảm giác gì kì lạ, chỉ làm mùi vị của món ăn thơm ngon hơn mà thôi. Nhưng ngày qua ngày, chất độc càng ngấm càng sâu, cuối cùng người trúng độc sẽ chết.”
“Điều đáng sợ của giao độc không phải chỉ làm một người chết đi, mà là nó sẽ lan ra ngoài như ôn dịch vậy. Các chàng nên cảm tạ Chu lão thái gia mới đúng, lúc đó nếu ông ấy không ngăn cản mấy người kia ăn thịt nương của ta thì Lâm Hải phủ thành đã biến thành địa ngục lâu rồi. Hiện giờ, bọn họ cũng nên cảm ơn Chu phu nhân đi.”
Chu Thừa Tự không ngờ sau lưng còn che giấu nhiều chuyện tới vậy, hai mắt hắn mở to như không thể tin nổi.
Tế Nữ thấy hắn không nói gì, cười giễu hỏi: “Sợ rồi sao?”
Chu Thừa Tự lắc đầu: “Xin lỗi.” Hắn lại nói thêm lần nữa: “Nhưng ta vẫn tin rằng nếu không gặp những chuyện này, nàng chắc chắn sẽ không thành ra như thế.”
Lần này, tới phiên Tế Nữ im lặng.
Một lúc sau, nàng ta nói: “Nếu cũng chỉ là nếu, bởi vì nếu sẽ mãi mãi không xảy ra, mà giờ có nhắc tới cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Nhưng nàng bây giờ đâu có làm như vậy, chúng ta đều còn sống, quán hoành thánh của nàng vẫn có thể mở cửa.” Chu Thừa Tự nói.
“Nếu như không có hai người kia thì sao ta lại bỏ nó chứ?” Tế Nữ không vui đáp.
“Không, nàng sẽ bỏ. Ta biết nàng chắc chắn cũng đang chờ đợi có người tới cứu mình, nếu không sẽ không chỉ nói đơn giản như lúc này, nếu nàng để ôn dịch lan ra, toàn bộ người trong Lâm Hải phủ thành đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Nàng không xấu xa như nàng tưởng đâu, cũng chẳng có gì là không thể tha thứ cả. Vậy nên, xin nàng đừng tự hạ thấp bản thân mình như vậy.” Chu Thừa Tự nói như đang cầu xin: “Những chuyện trước kia đều đã qua rồi, nàng là Tế Nữ, về sau sẽ không có ai làm nàng không vui nữa.”
Tế Nữ dường như bị người ta đánh trúng điểm yếu, chống hai tay lên bờ biển, siết chặt lấy cát mịn, nàng ta bắt đầu hỗn loạn, muốn trốn tránh những điều hắn nói: “Hôm nay nói chuyện với chàng vậy là đã đủ rồi, ta đi đây.”
Nàng ta xoay người muốn đi, nhưng lúc này Chu Thừa Tự đã nhảy khỏi mỏm đá, nhào về phía trước, ôm chặt lấy nàng.
Sóng biển đẩy cả hai sát vào bờ, cả người Chu Thừa Tự ướt đẫm, hắn vẫn không chịu buông tay ra. Tứ Nữ nằm trong lòng hắn thì căng cứng cả người, hai tay không biết để ở đâu.
Đây là lần đầu tiên nàng ta được người khác ôm lấy, cảm giác thật ấm áp.
“Mặc dù ta rất muốn bảo nàng ở lại, cũng muốn hứa hẹn chăm sóc cho nàng cả đời, nhưng ta biết nàng thuộc về biển rộng. Nếu để ta chăm sóc nàng, ta thà rằng để nàng tự do sống hết cuộc đời mình, không còn bị bó buộc nữa.” Chu Thừa Tự dựa trán mình vào trán nàng ta, nhìn nàng ta rồi nói: “Lần này nàng rời đi thì đừng quay đầu lại nữa. Đi đi, ta ở đây nhìn nàng.”
Tế Nữ cảm giác được vòng tay ôm mình đã thả lỏng, nàng ta ngẩng đầu đối mặt với hắn, cuối cùng xoay người quay về biển sâu.
Cái đuôi của nàng ta vung vẩy, bóng người dần hòa vào làn nước biển xanh sẫm.
Chu Thừa Tự đứng bên bờ biển một lúc lâu, mãi tới khi không còn thấy bóng dáng của nàng nữa vẫn không chịu rời đi.
…
Tế Nữ bơi mãi vào biển sâu, trong đầu nàng ta trống rỗng, chỉ muốn rời bờ biển thật xa.
Tới khi nàng mệt rồi, không thể bơi được nữa mới nhận ra, không biết từ khi nào mà nàng ta đã ở dưới đáy biển, người giao dịch với nàng ta đang ở ngay trước mặt.
“Tới rồi?” Phó Yểu hỏi.
Tế Nữ lấy thanh kiếm chôn dưới lớp bùn lên cho nàng, nói: “Cảm ơn.”
Chu Thừa Tự nói rất đúng, nàng ta đang chờ đợi một sự cứu giúp, may mắn là nàng ta đã chờ được.
“Đừng khách sáo. Về sau muốn làm gì?” Phó Yểu hỏi.
“Có lẽ là sẽ đi tìm các giao nhân khác.” Tế Nữ đáp: “Dù sao ta cũng không bao giờ lên đất liền nữa.”
“Ồ, đó là một quyết định rất đúng.” Phó Yểu tán thành: “Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, ta đi trước đây.”
“Được.”
Hai người chào tạm biệt nhau, Tế Nữ nhìn nàng biến mất tại chỗ, tiếp tục bơi xuống sâu hơn.
Phó Yểu cầm kiếm về đạo quan, mọi người cũng có mặt đầy đủ, nhìn thấy thanh kiếm tốt như vậy, ai nấy đều tò mò.
Phó Yểu kể lại đại khái câu chuyện, Tam Nương nói: “Thật ra nếu Chu gia đồng ý thì Tế Nữ vẫn có thể ở lại Chu gia.”
“Bản thân Tế Nữ là kết quả của giao nhân và con người, nàng ta sao có thể để hài tử của mình cũng chịu khổ giống vậy được chứ?” Phó Yểu nói: “Nếu nàng ta và Chu Thừa Tự ở bên nhau, có thể không động phòng cả đời được à? Người khác không biết thân phận của nàng ta thì thôi, nhưng một khi lộ ra ngoài, cả Chu gia đó đều gặp xui xẻo. Câu “không phải tộc ta, tất có dị tâm” cũng không phải là nói chơi.”
“Hầy.” Tam Nương thở dài, nghĩ tới hoàn cảnh của mình, đột nhiên lại thấy buồn hơn hẳn.
Triệu Hưng Thái bên cạnh lại chú ý tới việc khác: “Nghĩa là, bát canh hoành thánh kia vì có độc của giao nhân nên mới tươi ngon như thế? Chỉ một ít nọc độc thôi mà đã ngon tới vậy, nếu thêm nhiều chút…”
“Thêm nhiều một chút thì ngươi có thể mãi mãi ở lại đạo quan kiếm tiền cho ta rồi.” Phó Yểu nói: “Có điều là kiếm tiền âm phủ.”
Tác giả :
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra