Ta Có Một Bầy Họa Thủy
Chương 96: Sợ là tỷ gửi một kỹ năng ba không cho ta.
Edit: Jung Ad
Mấy ngày sau, Bảo Âm tiến cung vấn an Quý phi, nhớ tới lại nói chuyện này.
Phùng Niệm không thể ngừng cười sau khi nghe nàng ta nói về chuyện đó.
"Điều này có gì buồn cười sao?"
Phùng Niệm trách mắng: "Ngươi ấy... Tại sao cố chấp như vậy?"
"Chẳng lẽ nàng ta thật sự vì nương nương tới tìm ta? Nhưng mà ta nghe người khác nói, quan hệ giữa nương nương và người Phùng gia không tốt."
"Quả thật, ta không thích mẫu thân và tỷ tỷ nàng ta, nàng ta còn tạm được."
Bảo Âm nhớ lại từng li từng tí khi chung đụng trên thảo nguyên, giống như Phùng Nguyên được nuông chiều này cái gì cũng không biết ở trong mắt Quý phi lại vẫn được? ? ?
Nhìn khuôn mặt nàng ta viết lên chữ ghét bỏ, Phùng Niệm mới nói: "Nửa năm gần đây thay đổi rất lớn, sau này còn có cơ hội chạm mặt, ngươi đừng dùng ánh mắt như cũ nhìn nàng."
"Ta có nên bồi lỗi với nàng ta hay không?" Nhớ lại câu nói kia của mình, Bảo Âm cảm thấy hơi xấu hổ: "Thấy nàng ta vô duyên vô cớ chạy đến tặng lễ cho ta, ta còn tưởng rằng nàng ta đến vì Nhị ca ta, ta nói nàng ta biết trong lòng Ô Lực Cát có người khác, nàng ta xách giày cho người ta cũng không xứng, bảo nàng ta đừng có nằm mơ."
"Tuổi của Nhị Hoàng tử không kém bao nhiêu so với Hoàng Thượng đâu? Vừa mới có người trong lòng? Hắn ta không cưới Hoàng tử phi sao?"
"Đã từng định hôn sự hai lần đều không thành, mạng Nhị ca cứng rắn, người bình thường áp không nổi, vị trí chính phi bị bỏ trống, chẳng qua là cưới Trắc phi."
"Đã có người trong lòng, dù sao lần này cũng có thể thành."
Bảo Âm không biết nên tiếp thế nào, đành phải cười ha hả cho qua. Nhìn dáng vẻ nàng ta có vẻ không muốn nói nhiều, Phùng Niệm cũng không có tìm tòi ngọn nguồn, nói đến chuyện khác: "Chờ qua năm, đầu mùa xuân, sau đó Nhị Hoàng tử nên đến đây đưa đồ cưới cho ngươi, đến lúc đó huynh muội các ngươi lại có thể gặp mặt."
"Ta cũng chờ không nổi muốn gặp Nhị ca, ta thật sự có nhiều lời muốn nói với ca ca."
...
Thật ra nửa tháng trước Bảo Âm viết phong thư, đã trằn trọc đưa đến trên thảo nguyên. Trong phong thư này, nàng ta ghi lại rất nhiều chuyện giống như sổ thu chi, bao gồm cuộc sống ở kinh thành của nàng ta sau khi ca ca rời đi, tiến độ nàng ta học khiêu vũ, còn có ở chung cùng Quý phi và Bùi Diễm. Trọng điểm nhắc tới hiến vũ lễ Trung Thu, còn có luyến tiếc Ô Lực Cát đi quá sớm, nếu như lúc ấy hắn ở kinh thành không chừng có thể nhìn thấy điệu múa Nghê thường vũ y quá đẹp. Trong kinh thành Lương Quốc có một họa sĩ gọi là Lưu Nhị đã nhìn thoáng qua vào ngày hôm đó, nghẹn hơn một tháng làm bức họa, sau đó thanh danh lan truyền rất lớn.
Bảo Âm nói chỗ nàng ta cũng có một bức họa cùng Quý phi nắm tay, nhìn cực kì đẹp.
Đúng rồi đúng rồi, Quý phi mang thai, Bảo Âm suy nghĩ nếu nàng sinh ra một đại mỹ nữ, mười lăm năm sau có thể để cho dũng sĩ thảo nguyên đến tranh thủ một chút, nói không chừng liền ôm được mỹ nhân về.
Vì là Công chúa Hồ quốc đưa thư tín chắc chắn phải kiểm tra nội dung, Bảo Âm không sợ kiểm tra.
Với cách viết này của nàng ta, người có tài cũng nhìn không ra Ô Lực Cát có ý nghĩ không nên có đối với Quý phi!
Thư rất thuận lợi đưa vào vương trướng, giao cho Hồ vương mở ra nhìn, phong thư còn lại ông ta sai người đưa cho Ô Lực Cát.
Nghe nói đây là muội muội đưa lại, Ô Lực Cát rất vui mừng.
Hắn ta lấy đao mở ra, lấy ra vừa nhìn.
Nụ cười lập tức biến mất.
Người cũng dần dần tự bế.
Khánh Cách Nhĩ Thái ở ngay bên cạnh, nhìn hắn ta như vậy đưa tay cướp lấy bức thư đọc nhanh như gió.
Nhìn thấy Bảo Âm nói chỗ nàng ta có bức họa Quý phi Khánh Cách Nhĩ Thái còn oán trách: "Bảo Âm thật quá đáng, biết rõ các ca ca cũng rất muốn nhìn, có được bức họa vậy mà một mình độc chiếm, chẳng lẽ không nên đưa về cất giấu làm quốc bảo?"
Khánh Cách Nhĩ Thái vừa nói vừa nhìn về phía Ô Lực Cát: "Lão Nhị ca nói có đúng không? ... Lão Nhị? Lão Nhị ca làm sao vậy?"
Ô Lực Cát nghe tiếng xoay đầu lại, trong ánh mắt nhìn về phía huynh đệ như nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
"Trong thư này không có viết gì mà, tại sao ca xem xong lại thành như vậy rồi?"
"Còn không có viết gì? Đệ không thấy Hi Quý phi mang thai sao? ? ?"
Thật sự Khánh Cách Nhĩ Thái còn chưa thấy, hắn ta lại liếc mấy cái, đúng là như vậy! "Chẳng qua là mang thai mà thôi, không có gì cả? Người ta là phi tử Hoàng đế Lương Quốc, làm phi tử nhất định phải ngủ cùng Hoàng đế, đã ** có thể không mang thai? Ca xem một mỹ nhân mà thôi còn quan tâm nhiều như vậy, không để cho nàng ta sinh sau này Hoàng đế chết nàng ta không có nhi tử nuôi ca phụ trách nổi chứ?"
"Ta có một đồng cỏ rộng lớn phì nhiêu, ngựa dê bò nuôi thành đàn, làm sao không được?"
Nói đến, mặc dù Ô Lực Cát mạnh mẽ tuyên truyền mỹ mạo Hi Quý phi, dường như hắn ta không nói ý tưởng to lớn của mình với người ngoài giống như đã nói với Bảo Âm.
Trước đây không nói, bây giờ nói ra miệng.
Khánh Cách Nhĩ Thái mở to mắt: "Ca nghiêm túc? Muốn giành nữ nhân với Hoàng đế Lương quốc?"
Ô Lực Cát không để ý hắn ta, tiếp tục tự bế.
Trong lòng Khánh Cách Nhĩ Thái ngứa ngáy, hắn ta càng ngày càng tò mò với Hi Quý phi này, phải xinh đẹp đến mức nào mới khiến Ô Lực Cát mê mẫn thành như vậy?
Mặc dù phụ vương không đồng ý bọn họ đi Lương quốc, trong lòng Khánh Cách Nhĩ Thái thầm nói không tận mắt nhìn thấy hắn ta luôn nhớ mãi, khó chịu. Lúc đưa đồ cưới cho Bảo Âm, vẫn nên đi theo một chuyến, cùng lắm thì đi lén lút, nhiều lắm thì trở về chịu dạy dỗ.
Đánh chết Hồ vương cũng không nghĩ đến chính miệng ông ta hạ lệnh cũng ngăn không được nhi tử bước chân ra ngoài.
Khánh Cách Nhĩ Thái còn đặc biệt tự tin, lòng nói mình chỉ đi xem một chút, tuyệt đối sẽ không bị bắt được.
Dù nữ nhân có xinh đẹp thế nào đã mang thai khuôn mặt cũng xuống sắc, theo cách nói của Bảo Âm, Quý phi đó mang thai vào tháng mười, đợi bọn họ đến đã đầu xuân, người ta mang thai ít nhất cũng năm tháng, nữ nhân mang thai năm tháng đã sớm tẩm bổ đến mức mập mạp to lớn, sợ rằng gương mặt đã giống như tấm thớt, không hù chết người coi như tốt rồi còn muốn mê hoặc người nào chứ?
Thậm chí Khánh Cách Nhĩ Thái nghĩ đến, chờ hắn ta sang đó tận mắt nhìn thấy, nhất định phải cười nhạo Ô Lực Cát.
Nói là đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên, ánh mắt thật sự chẳng thế nào.
"Không làm không chết" và "Hố cha" hai từ này rất thích hợp dùng trên người những nhi nữ ngu ngơ của Hồ vương, ngẫm lại Ô Lực Cát khí thế đưa ngựa, suy nghĩ lại một chút Bảo Âm không hề do dự đưa mình, hiện tại Khánh Cách Nhĩ Thái đã nghĩ kế hoạch thật tốt chuẩn bị đuổi theo.
Bản thân hắn ta còn không có cảm thấy đây là tặng không.
Chẳng qua là thỏa mãn lòng tò mò một chút, sao có thể gọi là tặng chứ?
Huynh đệ thảo nguyên bi thương bi thương tò mò tò mò, cũng trong lúc đó, Bùi Càn chịu đựng sự khó chịu rất nhỏ trong thời gian đầu mang thai, toàn lực vùi đầu vào các hạng mục cuối năm, chủ yếu là tổng kết tuổi của văn võ bá quan và các nha môn lớn làm việc báo cáo, y phải nghe và nhìn cũng không ít, sau khi suy tính thật tốt mới thưởng phạt, cũng lập một kế hoạch sơ bộ cho năm sau.
Ngoại trừ tổng kết cuối năm, mùa đông này một số nơi ở phía Bắc gặp phải thiên tai do băng tuyết, cũng cần triều đình cứu tế. Mặc dù hàng năm đều có chuyện như vậy, báo lên chẳng qua cũng là làm theo quá trình, vẫn phải phân ưu giúp y. Biết có nhiều chỗ đang tại gặp tai hoạ, trong lòng Hoàng đế có thể không lo lắng?
Bùi Càn vốn coi trọng chuyện triều chính, xem nhẹ chuyện tình cảm, sau tháng chạp, chủ yếu y đang lo lắng chuyện triều đình, trì hoãn một chút mới nhớ đến Quý phi, còn những phi tần khác, ba năm bảy ngày chưa hẳn có thể xuất hiện trong đầu y một lần.
Trước đây còn không đến mức như vậy...
Chủ yếu là Thái hậu hồi cung, Bùi Càn rất tin tưởng mẫu hậu của mình, cảm thấy cho dù hiện tại Quý phi không tiện, chắc chắn mẫu hậu quản lý rất tốt chuyện lớn nhỏ trong cung, trước khi thăng làm Thái hậu bà đã làm Hoàng hậu rất nhiều năm.
Đối với chuyện Hoàng đế cự phúc giảm bớt số lần tiến vào hậu cung, Phùng Niệm thích ứng rất tốt.
Làm phụ nữ mang thai, nàng ước gì ít người đến Trường Hi cung, mỗi ngày vui chơi giải trí đi mấy bước trong đình viện hoạt động một chút, đi mệt ngồi xuống vào group, hoặc là ngủ một giấc đều tốt.
Cuộc sống này thật đẹp?
Nàng là đẹp, những người khác trong cung khổ đến không được, nhất là Trương Quý nhân, người có xuất thân là cung nữ được cất nhắc cùng Du Quý nhân.
Cũng biết Hoàng Thượng yêu thích thiên túc, hiện nay trong các phi tần chỉ có ba nữ nhân thiên túc, trong đó hai người đã mang thai, lẽ ra từ giờ cho đến sang năm trước khi có người mới tiến cung đều là cơ hội của nàng ta, chỉ cần nắm chắc, không nói được sủng ái giống như Quý phi, mỗi tháng thị tẩm mấy lần hẳn là cũng có thể mang thai.
Nghe nói từ lúc Quý phi mang thai, Trương Quý nhân liền chuẩn bị đầy đủ các phương thuốc, bảo dưỡng cẩn thận da thịt toàn thân, chỉ chờ Hoàng Thượng lật thẻ nàng ta.
Ai ngờ Hoàng Thượng vậy mà một lần cũng không nhớ tới nàng ta, đầu tiên lo lắng thân thể Quý phi luôn chạy về hướng Trường Hi cung, hiện tại dường như đã yên tâm, ngay cả hậu cung cũng không vào.
Đối với chuyện này, thật ra trong group họa thủy đã từng phàn nàn.
Chính là kỹ năng giữ thai của Vi Hương Nhi dùng quá tốt, đến mức khiến cái thai này không thể không ổn định, cộng thêm ngự thiện phòng cũng mò được khẩu vị của Phùng Niệm, hiện tại số lần nàng buồn nôn rất ít, những bệnh trạng khác cũng khá nhỏ. Sau khi đồng cam cộng khổ Bùi Càn rất dễ dàng nắm giữ tình trạng thân thể Phùng Niệm, bên kia y cảm giác cũng không tệ lắm, vào hậu cung gì chứ?
Triệu Phi Yến: "Nên thu lại vầng sáng để hắn nôn một trận, nếu không qua khoảng thời gian này muốn nôn cũng nôn không ra."
Hạ Cơ: "Không cần thiết đâu, đây không phải là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm?"
Phan Ngọc Nhi: "Không phải, đã đồng cam cộng khổ chẳng lẽ không phải đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại một ngàn?"
Lữ Trĩ: "Cầu xin các người làm người đi, gây sự cũng đừng chọn vào lúc này, cuối năm đầu năm Hoàng đế đều rất bận rộn. Phải nghe các nha môn lớn nhỏ tổng kết báo cáo không nói, soạn thảo kế hoạch năm sau không nói, còn có lễ mừng Tế Tự yến hội long trọng, thật sự cho rằng làm Hoàng đế chính là vui vẻ mỗi ngày sao?"
Triệu Hợp Đức: "Nhưng lúc ấy chúng ta cũng không phải như vậy?"
Dương Ngọc Hoàn: "Không sai."
Bao Tự: "Đúng nha."
Trần Viên Viên: "Các tỷ tỷ tỉnh táo một chút, Niệm Niệm nhà ta rõ ràng là kiểu nữ nhân cái gì cũng tốt, tuyệt đối nghiêm túc phát dương quang đại giang sơn cơ nghiệp tổ tông ở trong tay Hoàng đế kia..."
Vi Hương Nhi: "Chủ group không muốn làm nữ hoàng, như vậy hắn còn rất tốt, ít nhất không lo lắng sẽ mất nước vào một ngày nào đó."
Phùng Niệm: "! ! ! Đừng nói loại chuyện xưa ma quỷ này! Đừng nói làm nữ hoàng có mệt hay không, ta thật sự không có năng lực đó! Hơn nữa Bùi Càn làm không tốt sao?"
Vạn Trinh Nhi: "Có phải Vi tỷ tỷ đặc biệt đáng tiếc hay không? Sao không cho tỷ một group như vậy?"
Vi Hương Nhi: "Cũng còn tạm, chỉ có thể nói ta không có mệnh đó. Đúng rồi, thật ra các tỷ muội trong group không cần tiếc nuối, căn cứ kinh nghiệm sinh năm đứa bé của ta, cho dù thuận lợi như thế nào vẫn sẽ có những phản ứng xấu hổ, chờ qua năm tháng lớn một chút, Niệm Niệm sẽ phải chuẩn bị thường xuyên chạy cung phòng, cũng đã đồng cam cộng khổ, Hoàng đế cũng phải đi theo cùng..."
Chuyện này Phùng Niệm biết, trước đây đã từng nghe đại tẩu mang thai nói, nói rằng tháng lớn một chút có thể đè lên bàng quang, khiến ngươi thường xuyên muốn đi vệ sinh.
Loại chuyện vừa mới bắt đầu lâm triều Hoàng Thượng liền ngồi không yên muốn đi ngoài, suy nghĩ một chút đúng là rất xấu hổ.
Phùng Niệm tự chọc cười mình sau khi động não một chút.
Không biết có phải là tỷ muội trong group nói nhiều hay không, chạng vạng tối ngày hôm nay, cẩu Hoàng đế lại tới Trường Hi cung sau vài ngày không gặp. Lúc y đến trời đã sắp tối, trong phòng cũng đã thắp đèn, chẳng sợ tia sáng lờ mờ Phùng Niệm cũng nhìn ra Bùi Càn rất mệt mỏi.
Hỏi tại sao y mệt mỏi thành như vậy?
Bùi Càn không đáp ngay lập tức, y xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Trong khoảng thời gian này chuyện tương đối nhiều, trẫm không có quá nhiều thời gian rãnh rỗi tới đây, ái phi không trách ta chứ?"
Phùng Niệm còn chưa nói gì, y lại nói: "Ái phi khéo hiểu lòng người nhất, chắc chắn sẽ thông cảm cho trẫm, hi vọng nhạc phụ nhạc mẫu trên trời cũng thông cảm trẫm nhiều hơn, tuyệt đối không nên trách tội."
Phùng Niệm bị y chọc cười.
Nhìn nàng bật cười Bùi Càn cũng cười: "Vẫn xinh đẹp như vậy, mới vừa rồi như vậy rất xấu."
Trong group đều khiếp sợ.
Mặc dù biết y nói lời trêu chọc, nhưng mà chỉ vào vầng sáng của Tây Thi có thể nói chữ xấu với Quý phi y rất có khả năng nha!
Phùng Niệm nhướn mày: "Là người nào nói thần thiếp như thế nào cũng đẹp?"
"Nhưng mà ái phi cười lên xinh đẹp nhất, trẫm thích nhìn nàng cười."
Ngoài miệng trêu chọc cùng Phùng Niệm, nhìn y như vậy, rõ ràng là nhất tâm nhị dụng trong lòng vẫn có chuyện. Đoán trước thời gian gần đây chỉ sợ y là như thế, buổi tối đi ngủ cũng đang suy nghĩ chuyện này chuyện kia, khó trách khiến mình mệt mỏi như vậy.
Trong lòng Phùng Niệm nói thầm không được như vậy, bận rộn hơn nữa cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Lại cảm thấy khuyên y chỉ sợ không dùng được, con người này đặc biệt có chủ kiến đặc biệt cố chấp.
Lúc này nàng nhớ tới Hợp Đức đã từng gửi một cái "Ôn nhu hương," hình như là khiến người nam nhân mục tiêu đắm chìm trong ôn nhu hương ngay lập tức, hoàn toàn quên mất chuyện thường tình.
Trước đó Phùng Niệm có suy nghĩ thử kỹ năng này một chút, khổ nổi là không có cơ hội thích hợp, sau này cảm thấy tích bụi cũng được, ở phương diện này hiếm khi có một vầng sáng dài có thể mang cho Hoàng đế cần mẫn với chuyện triều chính.
Vốn dĩ cho rằng đã được sử dụng, hôm nay dường như là một thời cơ tốt. trong lòng Phùng Niệm nói thầm nàng làm một chuyện tốt, khiến Bùi Càn quên những chuyện linh tinh kia nghỉ ngơi thật tốt một phen, liền mở ra kỹ năng.
Mở xong thật sự có hiệu quả nhanh chóng.
Vừa rồi người còn đang suy nghĩ mọi chuyện, lúc này đã vứt đến sau đầu, trong mắt của y đều là Quý phi. Bùi Càn suy nghĩ đêm nay vui vẻ một chút, đã lâu rồi y không vui vẻ cùng Quý phi...
Chờ một chút, hình như không đúng.
Quý phi đẹp như vậy thơm như vậy, tại sao rất lâu rồi không vui vẻ cùng với nàng chứ?
...
Bùi Càn cau mày suy nghĩ một chút.
Hình như là bởi vì nàng mang thai.
Nàng vậy mà mang thai?
Trong hậu cung nhiều người như vậy, ai mang thai chẳng được tại sao hết lần này tới lần khác là Quý phi?
Phùng Niệm trơ mắt nhìn Bùi Càn lộ ra vẻ mặt suy sụp, giống như quay lưng nhảy múa đối với mình là tuyệt thế mỹ nữ vừa quay đầu lại biến thành Như Hoa.
Y thở dài, nói: "Chẳng qua trẫm ghé thăm nàng một chút, nếu ái phi vẫn tốt, trẫm liền đi trước."
Y đi rồi, lúc vẻ mặt Phùng Niệm đang ngơ ngác y mang người đi khỏi Trường Hi cung.
Phùng Niệm: "@ Triệu Hợp Đức, sợ là tỷ gửi một kỹ năng ba không cho ta. Ôn nhu hương treo trên người hắn đã đi rồi? Đã như vậy hắn còn muốn đi phê tấu chương? ? ? Đây mẹ nó quá cảm động!" [email protected]đ/l~q+đ
Triệu Hợp Đức: "..."
Trần Viên Viên: "Cũng không nhất định là muốn trở về phê tấu chương, không chừng là đến chỗ phi tần khác trong cung, ôn nhu hương này không cho ngủ hắn không thể đến tìm ôn nhu hương khác sao?" [email protected]đ/l~q+đ
Tây Thi: "Nói như vậy hình như cũng có đạo lý."
Lữ Trĩ: "... Treo kỹ năng liền chạy, sáng mai hắn có thể thức dậy không?"
Triệu Phi Yến: "Câu hỏi hay nha!"
Ðát Kỷ: "Ha ha ha ha không ngờ lần đầu tiên cẩu Hoàng đế không lâm triều vậy mà không phải vì chủ group chúng ta, cười chết ta rồi."[email protected]đ/l~q+đ
Mấy ngày sau, Bảo Âm tiến cung vấn an Quý phi, nhớ tới lại nói chuyện này.
Phùng Niệm không thể ngừng cười sau khi nghe nàng ta nói về chuyện đó.
"Điều này có gì buồn cười sao?"
Phùng Niệm trách mắng: "Ngươi ấy... Tại sao cố chấp như vậy?"
"Chẳng lẽ nàng ta thật sự vì nương nương tới tìm ta? Nhưng mà ta nghe người khác nói, quan hệ giữa nương nương và người Phùng gia không tốt."
"Quả thật, ta không thích mẫu thân và tỷ tỷ nàng ta, nàng ta còn tạm được."
Bảo Âm nhớ lại từng li từng tí khi chung đụng trên thảo nguyên, giống như Phùng Nguyên được nuông chiều này cái gì cũng không biết ở trong mắt Quý phi lại vẫn được? ? ?
Nhìn khuôn mặt nàng ta viết lên chữ ghét bỏ, Phùng Niệm mới nói: "Nửa năm gần đây thay đổi rất lớn, sau này còn có cơ hội chạm mặt, ngươi đừng dùng ánh mắt như cũ nhìn nàng."
"Ta có nên bồi lỗi với nàng ta hay không?" Nhớ lại câu nói kia của mình, Bảo Âm cảm thấy hơi xấu hổ: "Thấy nàng ta vô duyên vô cớ chạy đến tặng lễ cho ta, ta còn tưởng rằng nàng ta đến vì Nhị ca ta, ta nói nàng ta biết trong lòng Ô Lực Cát có người khác, nàng ta xách giày cho người ta cũng không xứng, bảo nàng ta đừng có nằm mơ."
"Tuổi của Nhị Hoàng tử không kém bao nhiêu so với Hoàng Thượng đâu? Vừa mới có người trong lòng? Hắn ta không cưới Hoàng tử phi sao?"
"Đã từng định hôn sự hai lần đều không thành, mạng Nhị ca cứng rắn, người bình thường áp không nổi, vị trí chính phi bị bỏ trống, chẳng qua là cưới Trắc phi."
"Đã có người trong lòng, dù sao lần này cũng có thể thành."
Bảo Âm không biết nên tiếp thế nào, đành phải cười ha hả cho qua. Nhìn dáng vẻ nàng ta có vẻ không muốn nói nhiều, Phùng Niệm cũng không có tìm tòi ngọn nguồn, nói đến chuyện khác: "Chờ qua năm, đầu mùa xuân, sau đó Nhị Hoàng tử nên đến đây đưa đồ cưới cho ngươi, đến lúc đó huynh muội các ngươi lại có thể gặp mặt."
"Ta cũng chờ không nổi muốn gặp Nhị ca, ta thật sự có nhiều lời muốn nói với ca ca."
...
Thật ra nửa tháng trước Bảo Âm viết phong thư, đã trằn trọc đưa đến trên thảo nguyên. Trong phong thư này, nàng ta ghi lại rất nhiều chuyện giống như sổ thu chi, bao gồm cuộc sống ở kinh thành của nàng ta sau khi ca ca rời đi, tiến độ nàng ta học khiêu vũ, còn có ở chung cùng Quý phi và Bùi Diễm. Trọng điểm nhắc tới hiến vũ lễ Trung Thu, còn có luyến tiếc Ô Lực Cát đi quá sớm, nếu như lúc ấy hắn ở kinh thành không chừng có thể nhìn thấy điệu múa Nghê thường vũ y quá đẹp. Trong kinh thành Lương Quốc có một họa sĩ gọi là Lưu Nhị đã nhìn thoáng qua vào ngày hôm đó, nghẹn hơn một tháng làm bức họa, sau đó thanh danh lan truyền rất lớn.
Bảo Âm nói chỗ nàng ta cũng có một bức họa cùng Quý phi nắm tay, nhìn cực kì đẹp.
Đúng rồi đúng rồi, Quý phi mang thai, Bảo Âm suy nghĩ nếu nàng sinh ra một đại mỹ nữ, mười lăm năm sau có thể để cho dũng sĩ thảo nguyên đến tranh thủ một chút, nói không chừng liền ôm được mỹ nhân về.
Vì là Công chúa Hồ quốc đưa thư tín chắc chắn phải kiểm tra nội dung, Bảo Âm không sợ kiểm tra.
Với cách viết này của nàng ta, người có tài cũng nhìn không ra Ô Lực Cát có ý nghĩ không nên có đối với Quý phi!
Thư rất thuận lợi đưa vào vương trướng, giao cho Hồ vương mở ra nhìn, phong thư còn lại ông ta sai người đưa cho Ô Lực Cát.
Nghe nói đây là muội muội đưa lại, Ô Lực Cát rất vui mừng.
Hắn ta lấy đao mở ra, lấy ra vừa nhìn.
Nụ cười lập tức biến mất.
Người cũng dần dần tự bế.
Khánh Cách Nhĩ Thái ở ngay bên cạnh, nhìn hắn ta như vậy đưa tay cướp lấy bức thư đọc nhanh như gió.
Nhìn thấy Bảo Âm nói chỗ nàng ta có bức họa Quý phi Khánh Cách Nhĩ Thái còn oán trách: "Bảo Âm thật quá đáng, biết rõ các ca ca cũng rất muốn nhìn, có được bức họa vậy mà một mình độc chiếm, chẳng lẽ không nên đưa về cất giấu làm quốc bảo?"
Khánh Cách Nhĩ Thái vừa nói vừa nhìn về phía Ô Lực Cát: "Lão Nhị ca nói có đúng không? ... Lão Nhị? Lão Nhị ca làm sao vậy?"
Ô Lực Cát nghe tiếng xoay đầu lại, trong ánh mắt nhìn về phía huynh đệ như nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
"Trong thư này không có viết gì mà, tại sao ca xem xong lại thành như vậy rồi?"
"Còn không có viết gì? Đệ không thấy Hi Quý phi mang thai sao? ? ?"
Thật sự Khánh Cách Nhĩ Thái còn chưa thấy, hắn ta lại liếc mấy cái, đúng là như vậy! "Chẳng qua là mang thai mà thôi, không có gì cả? Người ta là phi tử Hoàng đế Lương Quốc, làm phi tử nhất định phải ngủ cùng Hoàng đế, đã ** có thể không mang thai? Ca xem một mỹ nhân mà thôi còn quan tâm nhiều như vậy, không để cho nàng ta sinh sau này Hoàng đế chết nàng ta không có nhi tử nuôi ca phụ trách nổi chứ?"
"Ta có một đồng cỏ rộng lớn phì nhiêu, ngựa dê bò nuôi thành đàn, làm sao không được?"
Nói đến, mặc dù Ô Lực Cát mạnh mẽ tuyên truyền mỹ mạo Hi Quý phi, dường như hắn ta không nói ý tưởng to lớn của mình với người ngoài giống như đã nói với Bảo Âm.
Trước đây không nói, bây giờ nói ra miệng.
Khánh Cách Nhĩ Thái mở to mắt: "Ca nghiêm túc? Muốn giành nữ nhân với Hoàng đế Lương quốc?"
Ô Lực Cát không để ý hắn ta, tiếp tục tự bế.
Trong lòng Khánh Cách Nhĩ Thái ngứa ngáy, hắn ta càng ngày càng tò mò với Hi Quý phi này, phải xinh đẹp đến mức nào mới khiến Ô Lực Cát mê mẫn thành như vậy?
Mặc dù phụ vương không đồng ý bọn họ đi Lương quốc, trong lòng Khánh Cách Nhĩ Thái thầm nói không tận mắt nhìn thấy hắn ta luôn nhớ mãi, khó chịu. Lúc đưa đồ cưới cho Bảo Âm, vẫn nên đi theo một chuyến, cùng lắm thì đi lén lút, nhiều lắm thì trở về chịu dạy dỗ.
Đánh chết Hồ vương cũng không nghĩ đến chính miệng ông ta hạ lệnh cũng ngăn không được nhi tử bước chân ra ngoài.
Khánh Cách Nhĩ Thái còn đặc biệt tự tin, lòng nói mình chỉ đi xem một chút, tuyệt đối sẽ không bị bắt được.
Dù nữ nhân có xinh đẹp thế nào đã mang thai khuôn mặt cũng xuống sắc, theo cách nói của Bảo Âm, Quý phi đó mang thai vào tháng mười, đợi bọn họ đến đã đầu xuân, người ta mang thai ít nhất cũng năm tháng, nữ nhân mang thai năm tháng đã sớm tẩm bổ đến mức mập mạp to lớn, sợ rằng gương mặt đã giống như tấm thớt, không hù chết người coi như tốt rồi còn muốn mê hoặc người nào chứ?
Thậm chí Khánh Cách Nhĩ Thái nghĩ đến, chờ hắn ta sang đó tận mắt nhìn thấy, nhất định phải cười nhạo Ô Lực Cát.
Nói là đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên, ánh mắt thật sự chẳng thế nào.
"Không làm không chết" và "Hố cha" hai từ này rất thích hợp dùng trên người những nhi nữ ngu ngơ của Hồ vương, ngẫm lại Ô Lực Cát khí thế đưa ngựa, suy nghĩ lại một chút Bảo Âm không hề do dự đưa mình, hiện tại Khánh Cách Nhĩ Thái đã nghĩ kế hoạch thật tốt chuẩn bị đuổi theo.
Bản thân hắn ta còn không có cảm thấy đây là tặng không.
Chẳng qua là thỏa mãn lòng tò mò một chút, sao có thể gọi là tặng chứ?
Huynh đệ thảo nguyên bi thương bi thương tò mò tò mò, cũng trong lúc đó, Bùi Càn chịu đựng sự khó chịu rất nhỏ trong thời gian đầu mang thai, toàn lực vùi đầu vào các hạng mục cuối năm, chủ yếu là tổng kết tuổi của văn võ bá quan và các nha môn lớn làm việc báo cáo, y phải nghe và nhìn cũng không ít, sau khi suy tính thật tốt mới thưởng phạt, cũng lập một kế hoạch sơ bộ cho năm sau.
Ngoại trừ tổng kết cuối năm, mùa đông này một số nơi ở phía Bắc gặp phải thiên tai do băng tuyết, cũng cần triều đình cứu tế. Mặc dù hàng năm đều có chuyện như vậy, báo lên chẳng qua cũng là làm theo quá trình, vẫn phải phân ưu giúp y. Biết có nhiều chỗ đang tại gặp tai hoạ, trong lòng Hoàng đế có thể không lo lắng?
Bùi Càn vốn coi trọng chuyện triều chính, xem nhẹ chuyện tình cảm, sau tháng chạp, chủ yếu y đang lo lắng chuyện triều đình, trì hoãn một chút mới nhớ đến Quý phi, còn những phi tần khác, ba năm bảy ngày chưa hẳn có thể xuất hiện trong đầu y một lần.
Trước đây còn không đến mức như vậy...
Chủ yếu là Thái hậu hồi cung, Bùi Càn rất tin tưởng mẫu hậu của mình, cảm thấy cho dù hiện tại Quý phi không tiện, chắc chắn mẫu hậu quản lý rất tốt chuyện lớn nhỏ trong cung, trước khi thăng làm Thái hậu bà đã làm Hoàng hậu rất nhiều năm.
Đối với chuyện Hoàng đế cự phúc giảm bớt số lần tiến vào hậu cung, Phùng Niệm thích ứng rất tốt.
Làm phụ nữ mang thai, nàng ước gì ít người đến Trường Hi cung, mỗi ngày vui chơi giải trí đi mấy bước trong đình viện hoạt động một chút, đi mệt ngồi xuống vào group, hoặc là ngủ một giấc đều tốt.
Cuộc sống này thật đẹp?
Nàng là đẹp, những người khác trong cung khổ đến không được, nhất là Trương Quý nhân, người có xuất thân là cung nữ được cất nhắc cùng Du Quý nhân.
Cũng biết Hoàng Thượng yêu thích thiên túc, hiện nay trong các phi tần chỉ có ba nữ nhân thiên túc, trong đó hai người đã mang thai, lẽ ra từ giờ cho đến sang năm trước khi có người mới tiến cung đều là cơ hội của nàng ta, chỉ cần nắm chắc, không nói được sủng ái giống như Quý phi, mỗi tháng thị tẩm mấy lần hẳn là cũng có thể mang thai.
Nghe nói từ lúc Quý phi mang thai, Trương Quý nhân liền chuẩn bị đầy đủ các phương thuốc, bảo dưỡng cẩn thận da thịt toàn thân, chỉ chờ Hoàng Thượng lật thẻ nàng ta.
Ai ngờ Hoàng Thượng vậy mà một lần cũng không nhớ tới nàng ta, đầu tiên lo lắng thân thể Quý phi luôn chạy về hướng Trường Hi cung, hiện tại dường như đã yên tâm, ngay cả hậu cung cũng không vào.
Đối với chuyện này, thật ra trong group họa thủy đã từng phàn nàn.
Chính là kỹ năng giữ thai của Vi Hương Nhi dùng quá tốt, đến mức khiến cái thai này không thể không ổn định, cộng thêm ngự thiện phòng cũng mò được khẩu vị của Phùng Niệm, hiện tại số lần nàng buồn nôn rất ít, những bệnh trạng khác cũng khá nhỏ. Sau khi đồng cam cộng khổ Bùi Càn rất dễ dàng nắm giữ tình trạng thân thể Phùng Niệm, bên kia y cảm giác cũng không tệ lắm, vào hậu cung gì chứ?
Triệu Phi Yến: "Nên thu lại vầng sáng để hắn nôn một trận, nếu không qua khoảng thời gian này muốn nôn cũng nôn không ra."
Hạ Cơ: "Không cần thiết đâu, đây không phải là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm?"
Phan Ngọc Nhi: "Không phải, đã đồng cam cộng khổ chẳng lẽ không phải đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại một ngàn?"
Lữ Trĩ: "Cầu xin các người làm người đi, gây sự cũng đừng chọn vào lúc này, cuối năm đầu năm Hoàng đế đều rất bận rộn. Phải nghe các nha môn lớn nhỏ tổng kết báo cáo không nói, soạn thảo kế hoạch năm sau không nói, còn có lễ mừng Tế Tự yến hội long trọng, thật sự cho rằng làm Hoàng đế chính là vui vẻ mỗi ngày sao?"
Triệu Hợp Đức: "Nhưng lúc ấy chúng ta cũng không phải như vậy?"
Dương Ngọc Hoàn: "Không sai."
Bao Tự: "Đúng nha."
Trần Viên Viên: "Các tỷ tỷ tỉnh táo một chút, Niệm Niệm nhà ta rõ ràng là kiểu nữ nhân cái gì cũng tốt, tuyệt đối nghiêm túc phát dương quang đại giang sơn cơ nghiệp tổ tông ở trong tay Hoàng đế kia..."
Vi Hương Nhi: "Chủ group không muốn làm nữ hoàng, như vậy hắn còn rất tốt, ít nhất không lo lắng sẽ mất nước vào một ngày nào đó."
Phùng Niệm: "! ! ! Đừng nói loại chuyện xưa ma quỷ này! Đừng nói làm nữ hoàng có mệt hay không, ta thật sự không có năng lực đó! Hơn nữa Bùi Càn làm không tốt sao?"
Vạn Trinh Nhi: "Có phải Vi tỷ tỷ đặc biệt đáng tiếc hay không? Sao không cho tỷ một group như vậy?"
Vi Hương Nhi: "Cũng còn tạm, chỉ có thể nói ta không có mệnh đó. Đúng rồi, thật ra các tỷ muội trong group không cần tiếc nuối, căn cứ kinh nghiệm sinh năm đứa bé của ta, cho dù thuận lợi như thế nào vẫn sẽ có những phản ứng xấu hổ, chờ qua năm tháng lớn một chút, Niệm Niệm sẽ phải chuẩn bị thường xuyên chạy cung phòng, cũng đã đồng cam cộng khổ, Hoàng đế cũng phải đi theo cùng..."
Chuyện này Phùng Niệm biết, trước đây đã từng nghe đại tẩu mang thai nói, nói rằng tháng lớn một chút có thể đè lên bàng quang, khiến ngươi thường xuyên muốn đi vệ sinh.
Loại chuyện vừa mới bắt đầu lâm triều Hoàng Thượng liền ngồi không yên muốn đi ngoài, suy nghĩ một chút đúng là rất xấu hổ.
Phùng Niệm tự chọc cười mình sau khi động não một chút.
Không biết có phải là tỷ muội trong group nói nhiều hay không, chạng vạng tối ngày hôm nay, cẩu Hoàng đế lại tới Trường Hi cung sau vài ngày không gặp. Lúc y đến trời đã sắp tối, trong phòng cũng đã thắp đèn, chẳng sợ tia sáng lờ mờ Phùng Niệm cũng nhìn ra Bùi Càn rất mệt mỏi.
Hỏi tại sao y mệt mỏi thành như vậy?
Bùi Càn không đáp ngay lập tức, y xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Trong khoảng thời gian này chuyện tương đối nhiều, trẫm không có quá nhiều thời gian rãnh rỗi tới đây, ái phi không trách ta chứ?"
Phùng Niệm còn chưa nói gì, y lại nói: "Ái phi khéo hiểu lòng người nhất, chắc chắn sẽ thông cảm cho trẫm, hi vọng nhạc phụ nhạc mẫu trên trời cũng thông cảm trẫm nhiều hơn, tuyệt đối không nên trách tội."
Phùng Niệm bị y chọc cười.
Nhìn nàng bật cười Bùi Càn cũng cười: "Vẫn xinh đẹp như vậy, mới vừa rồi như vậy rất xấu."
Trong group đều khiếp sợ.
Mặc dù biết y nói lời trêu chọc, nhưng mà chỉ vào vầng sáng của Tây Thi có thể nói chữ xấu với Quý phi y rất có khả năng nha!
Phùng Niệm nhướn mày: "Là người nào nói thần thiếp như thế nào cũng đẹp?"
"Nhưng mà ái phi cười lên xinh đẹp nhất, trẫm thích nhìn nàng cười."
Ngoài miệng trêu chọc cùng Phùng Niệm, nhìn y như vậy, rõ ràng là nhất tâm nhị dụng trong lòng vẫn có chuyện. Đoán trước thời gian gần đây chỉ sợ y là như thế, buổi tối đi ngủ cũng đang suy nghĩ chuyện này chuyện kia, khó trách khiến mình mệt mỏi như vậy.
Trong lòng Phùng Niệm nói thầm không được như vậy, bận rộn hơn nữa cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Lại cảm thấy khuyên y chỉ sợ không dùng được, con người này đặc biệt có chủ kiến đặc biệt cố chấp.
Lúc này nàng nhớ tới Hợp Đức đã từng gửi một cái "Ôn nhu hương," hình như là khiến người nam nhân mục tiêu đắm chìm trong ôn nhu hương ngay lập tức, hoàn toàn quên mất chuyện thường tình.
Trước đó Phùng Niệm có suy nghĩ thử kỹ năng này một chút, khổ nổi là không có cơ hội thích hợp, sau này cảm thấy tích bụi cũng được, ở phương diện này hiếm khi có một vầng sáng dài có thể mang cho Hoàng đế cần mẫn với chuyện triều chính.
Vốn dĩ cho rằng đã được sử dụng, hôm nay dường như là một thời cơ tốt. trong lòng Phùng Niệm nói thầm nàng làm một chuyện tốt, khiến Bùi Càn quên những chuyện linh tinh kia nghỉ ngơi thật tốt một phen, liền mở ra kỹ năng.
Mở xong thật sự có hiệu quả nhanh chóng.
Vừa rồi người còn đang suy nghĩ mọi chuyện, lúc này đã vứt đến sau đầu, trong mắt của y đều là Quý phi. Bùi Càn suy nghĩ đêm nay vui vẻ một chút, đã lâu rồi y không vui vẻ cùng Quý phi...
Chờ một chút, hình như không đúng.
Quý phi đẹp như vậy thơm như vậy, tại sao rất lâu rồi không vui vẻ cùng với nàng chứ?
...
Bùi Càn cau mày suy nghĩ một chút.
Hình như là bởi vì nàng mang thai.
Nàng vậy mà mang thai?
Trong hậu cung nhiều người như vậy, ai mang thai chẳng được tại sao hết lần này tới lần khác là Quý phi?
Phùng Niệm trơ mắt nhìn Bùi Càn lộ ra vẻ mặt suy sụp, giống như quay lưng nhảy múa đối với mình là tuyệt thế mỹ nữ vừa quay đầu lại biến thành Như Hoa.
Y thở dài, nói: "Chẳng qua trẫm ghé thăm nàng một chút, nếu ái phi vẫn tốt, trẫm liền đi trước."
Y đi rồi, lúc vẻ mặt Phùng Niệm đang ngơ ngác y mang người đi khỏi Trường Hi cung.
Phùng Niệm: "@ Triệu Hợp Đức, sợ là tỷ gửi một kỹ năng ba không cho ta. Ôn nhu hương treo trên người hắn đã đi rồi? Đã như vậy hắn còn muốn đi phê tấu chương? ? ? Đây mẹ nó quá cảm động!" [email protected]đ/l~q+đ
Triệu Hợp Đức: "..."
Trần Viên Viên: "Cũng không nhất định là muốn trở về phê tấu chương, không chừng là đến chỗ phi tần khác trong cung, ôn nhu hương này không cho ngủ hắn không thể đến tìm ôn nhu hương khác sao?" [email protected]đ/l~q+đ
Tây Thi: "Nói như vậy hình như cũng có đạo lý."
Lữ Trĩ: "... Treo kỹ năng liền chạy, sáng mai hắn có thể thức dậy không?"
Triệu Phi Yến: "Câu hỏi hay nha!"
Ðát Kỷ: "Ha ha ha ha không ngờ lần đầu tiên cẩu Hoàng đế không lâm triều vậy mà không phải vì chủ group chúng ta, cười chết ta rồi."[email protected]đ/l~q+đ
Tác giả :
Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)