Ta Có Một Bầy Họa Thủy
Chương 230: Người còn muốn đi ăn cơm, đến nương của con mất tích rồi mà người còn muốn ăn cơm!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Như Phùng Niệm đã suy đoán, Bùi Càn bên đó có chút thảm.
Cái thuyền hoa kia cứ trôi nhẹ nhàng trên làn nước một lúc, ban đầu còn mới mẻ, chơi một hồi lâu thì cũng chỉ có như vậy. Mặc dù đang ở trên mặt nước nhưng thật ra bọn họ không thể chạm được nước, với cả trước khi Phùng Niệm đi nghỉ đã dặn dò không được dựa vào lan can, vậy nên sự hứng thú chả còn lại bao nhiêu.
Nhìn Lục Công chúa không còn hứng thú chơi đùa, nô tài trông coi nàng nghĩ ra một cách, nói trong hồ này có rất nhiều cá, sao không câu vài con cá rồi cho các vị chủ tử ở đây nếm thử vị cá tươi?
Thật sự mà nói, ở phương Bắc, bởi vì không có nhiều sông, nên cá bắt được có hơi ít. Mà bắt ít, thì ít người bán hơn, giá tiền cá sống ở bên này đắt hơn so với phương Nam rất nhiều.
Nhưng dù vậy, không hề ảnh hưởng tới hoàng gia.
Đám Hoàng tử Công chúa muốn ăn gì thì ăn đó, ngay cả quả vải chỉ cần hái xuống qua vài ngày sẽ có mùi mà cũng có thể quất roi thúc ngựa để đưa đến kinh thành, huống chi là cá.
Đến trưa thì bọn họ tới nhìn người câu cá, nhất là Lục Lục, là người có mưu ma chước quỷ nhất, nhìn thấy một người câu quá chậm nên tìm thêm mấy người khác tới tranh tài, nói ai câu nhiều cá nhất sẽ được ban thưởng, câu được con lớn nhất cũng được thưởng.
Giằng co hơn một canh giờ, thu hoạch cũng được kha khá.
Con lớn nhất được bảy tám cân, nếu không phải cảm thấy cái sào quá nặng nên có người nhanh chóng cầm lưới đến, cá vừa câu lên được bắt ngay vào, nếu không nó chỉ cần vung vẩy mấy lần chắc là đã thoát được cần câu.
Thu hoạch lớn như vậy, làm sao công chúa không đi tranh công với mẫu hậu nàng cho được?
Nàng lên bờ đi rửa sạch sẽ chân tay, hỏi tiểu thái giám: “Mẫu hậu của ta đâu?”
“Nương nương đang nghỉ ngơi ở Duyệt Tiên cung, Công chúa muốn đi qua đó sao?”
Đi! Đương nhiên muốn đi!
Bởi vì sáng sớm đã xuất phát, nên khi thánh giá đến sơn trang nghỉ mát mới qua nửa buổi trưa. Dù là nói nửa buổi trưa, nhưng nếu ở mùa đông thì trời cũng sắp tối rồi, bởi vì là Thất nguyệt, đến giờ thân mạt khắc, lại lên thuyền hoa chơi hơn một canh giờ, đã quá nửa giờ tuất hoàng hôn dần buông xuống, muốn trời tối hoàn toàn thì còn nửa canh giờ nữa.
Lục Lục sờ cái bụng, đói bụng quá, muốn tiểu thái giám dẫn đường tới Duyệt Tiên cung gọi mẫu thân ăn cơm, còn chưa tới nơi đã đụng phải Đại cung nữ Thụy Châu vẻ mặt hốt hoảng chạy tới.
“Ra là Thụy Châu, ngươi không ở với mẫu hậu, vội vàng chạy đi đâu vậy?”
Thậm chí Thụy Châu không nhớ tới việc thỉnh an Công chúa, sốt ruột nói: “Vừa mới có người tới truyền lời nói bữa tối đã chuẩn bị xong, muốn hỏi nương nương có muốn mang lên không? Tuy nương nương ngồi trên xe ngựa cả một ngày đã rất mệt mỏi, nhưng cũng phải dùng cơm đúng không? Sau khi các nô tì bàn bạc xong, đi gõ cửa, muốn hỏi nương nương có muốn ăn chút gì đó rồi tiếp tục ngủ được không, kết quả...”
“Nói tiếp đi, ngươi đừng ấp a ấp úng.”
“Kết quả thì dù gõ thế nào thì vẫn không thấy nương nương trả lời, bọn nô tì cả gan mở cửa ra xem, chỉ thấy thái tử điện hạ dang rộng hai tay hai chân ngủ ngon lành, nhưng lại không thấy bóng dáng nương nương đâu cả.”
Lục Công chúa nghe không hiểu, hỏi lời nàng ta nói ra là có ý gì?
“Chính là trong phòng không có ai, chúng ta đã chạy ra ngoài tìm, tìm một vòng cũng không thấy người đâu, có người nói có khả năng khi chúng ta không chú ý đã ra ngoài tìm Hoàng Thượng rồi. Bởi vì chúng ta vừa rồi đều đi thu xếp hành lý, cứ nghĩ nương nương ở trong phòng ngủ nên cũng không chú ý nhiều lắm. Nô tài muốn tới chỗ Hoàng Thượng, xem nương nương có ở bên đó hay không.”
“Ta cũng đi, ta đi với ngươi!”
Nghe nói Duyệt Tiên cung không có ai, Lục Lục đi theo Thụy Châu đến chỗ phụ hoàng.
Vừa nãy, Bùi Càn vừa đi lòng vòng trong sơn trang, tâm trạng của y vô cùng tốt, viết một bài thơ bày tỏ cảm xúc, mới dùng ngòi bút viết cẩn thận rồi dùng dấu ấn lên, đưa cho Lý Trung Thuận đi tìm người dán lên.
Y còn đang thưởng thức tuyệt tác của y thì nghe nói nữ nhi tới.
Vừa cảm động một chút, định hỏi tại sao nữ nhi lại tới đây? Đây là đang quan tâm phụ hoàng sao? Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng y đã chú ý tới vẻ mặt của Lục Lục, không phải là dáng vẻ vui sướng.
Bùi Càn đứng lên, hỏi có chuyện gì vậy?
Lục Lục không hề để ý đến, lạch cạch chạy vào trong đi một vòng, nhưng không thấy được người mà nàng muốn gặp, hỏi: “Nương của con đâu? Nương của con lớn như vậy đã bị người giấu ở chỗ nào rồi?”
Bùi Càn: ....
Đang nói gì vậy??
“Không phải Hoàng hậu đưa Thái tử đi nghỉ ngơi sao? Muốn tìm nàng thì con qua Duyệt Tiên cung tìm, tìm ở chỗ của trẫm làm gì?” Hại trẫm hiểu sai tình tình!
Lúc này Thụy Châu đi theo phía sau Lục Công chúa vẻ mặt hoảng sợ nói: “Nhưng nương nương không có ở Duyệt Tiên cung, các nô tì đã tìm quanh rồi nhưng vẫn không thấy người đâu hết!”
Lục Lục gật đầu theo: “Các nàng nói nương tới chỗ của người, nhưng mà người đâu rồi?”
Thụy Châu nhanh chóng giải thích bổ sung nói, là bởi vì lật tung khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy nương nương đâu nên mọi
Như Phùng Niệm đã suy đoán, Bùi Càn bên đó có chút thảm.
Cái thuyền hoa kia cứ trôi nhẹ nhàng trên làn nước một lúc, ban đầu còn mới mẻ, chơi một hồi lâu thì cũng chỉ có như vậy. Mặc dù đang ở trên mặt nước nhưng thật ra bọn họ không thể chạm được nước, với cả trước khi Phùng Niệm đi nghỉ đã dặn dò không được dựa vào lan can, vậy nên sự hứng thú chả còn lại bao nhiêu.
Nhìn Lục Công chúa không còn hứng thú chơi đùa, nô tài trông coi nàng nghĩ ra một cách, nói trong hồ này có rất nhiều cá, sao không câu vài con cá rồi cho các vị chủ tử ở đây nếm thử vị cá tươi?
Thật sự mà nói, ở phương Bắc, bởi vì không có nhiều sông, nên cá bắt được có hơi ít. Mà bắt ít, thì ít người bán hơn, giá tiền cá sống ở bên này đắt hơn so với phương Nam rất nhiều.
Nhưng dù vậy, không hề ảnh hưởng tới hoàng gia.
Đám Hoàng tử Công chúa muốn ăn gì thì ăn đó, ngay cả quả vải chỉ cần hái xuống qua vài ngày sẽ có mùi mà cũng có thể quất roi thúc ngựa để đưa đến kinh thành, huống chi là cá.
Đến trưa thì bọn họ tới nhìn người câu cá, nhất là Lục Lục, là người có mưu ma chước quỷ nhất, nhìn thấy một người câu quá chậm nên tìm thêm mấy người khác tới tranh tài, nói ai câu nhiều cá nhất sẽ được ban thưởng, câu được con lớn nhất cũng được thưởng.
Giằng co hơn một canh giờ, thu hoạch cũng được kha khá.
Con lớn nhất được bảy tám cân, nếu không phải cảm thấy cái sào quá nặng nên có người nhanh chóng cầm lưới đến, cá vừa câu lên được bắt ngay vào, nếu không nó chỉ cần vung vẩy mấy lần chắc là đã thoát được cần câu.
Thu hoạch lớn như vậy, làm sao công chúa không đi tranh công với mẫu hậu nàng cho được?
Nàng lên bờ đi rửa sạch sẽ chân tay, hỏi tiểu thái giám: “Mẫu hậu của ta đâu?”
“Nương nương đang nghỉ ngơi ở Duyệt Tiên cung, Công chúa muốn đi qua đó sao?”
Đi! Đương nhiên muốn đi!
Bởi vì sáng sớm đã xuất phát, nên khi thánh giá đến sơn trang nghỉ mát mới qua nửa buổi trưa. Dù là nói nửa buổi trưa, nhưng nếu ở mùa đông thì trời cũng sắp tối rồi, bởi vì là Thất nguyệt, đến giờ thân mạt khắc, lại lên thuyền hoa chơi hơn một canh giờ, đã quá nửa giờ tuất hoàng hôn dần buông xuống, muốn trời tối hoàn toàn thì còn nửa canh giờ nữa.
Lục Lục sờ cái bụng, đói bụng quá, muốn tiểu thái giám dẫn đường tới Duyệt Tiên cung gọi mẫu thân ăn cơm, còn chưa tới nơi đã đụng phải Đại cung nữ Thụy Châu vẻ mặt hốt hoảng chạy tới.
“Ra là Thụy Châu, ngươi không ở với mẫu hậu, vội vàng chạy đi đâu vậy?”
Thậm chí Thụy Châu không nhớ tới việc thỉnh an Công chúa, sốt ruột nói: “Vừa mới có người tới truyền lời nói bữa tối đã chuẩn bị xong, muốn hỏi nương nương có muốn mang lên không? Tuy nương nương ngồi trên xe ngựa cả một ngày đã rất mệt mỏi, nhưng cũng phải dùng cơm đúng không? Sau khi các nô tì bàn bạc xong, đi gõ cửa, muốn hỏi nương nương có muốn ăn chút gì đó rồi tiếp tục ngủ được không, kết quả...”
“Nói tiếp đi, ngươi đừng ấp a ấp úng.”
“Kết quả thì dù gõ thế nào thì vẫn không thấy nương nương trả lời, bọn nô tì cả gan mở cửa ra xem, chỉ thấy thái tử điện hạ dang rộng hai tay hai chân ngủ ngon lành, nhưng lại không thấy bóng dáng nương nương đâu cả.”
Lục Công chúa nghe không hiểu, hỏi lời nàng ta nói ra là có ý gì?
“Chính là trong phòng không có ai, chúng ta đã chạy ra ngoài tìm, tìm một vòng cũng không thấy người đâu, có người nói có khả năng khi chúng ta không chú ý đã ra ngoài tìm Hoàng Thượng rồi. Bởi vì chúng ta vừa rồi đều đi thu xếp hành lý, cứ nghĩ nương nương ở trong phòng ngủ nên cũng không chú ý nhiều lắm. Nô tài muốn tới chỗ Hoàng Thượng, xem nương nương có ở bên đó hay không.”
“Ta cũng đi, ta đi với ngươi!”
Nghe nói Duyệt Tiên cung không có ai, Lục Lục đi theo Thụy Châu đến chỗ phụ hoàng.
Vừa nãy, Bùi Càn vừa đi lòng vòng trong sơn trang, tâm trạng của y vô cùng tốt, viết một bài thơ bày tỏ cảm xúc, mới dùng ngòi bút viết cẩn thận rồi dùng dấu ấn lên, đưa cho Lý Trung Thuận đi tìm người dán lên.
Y còn đang thưởng thức tuyệt tác của y thì nghe nói nữ nhi tới.
Vừa cảm động một chút, định hỏi tại sao nữ nhi lại tới đây? Đây là đang quan tâm phụ hoàng sao? Lời nói chưa kịp ra khỏi miệng y đã chú ý tới vẻ mặt của Lục Lục, không phải là dáng vẻ vui sướng.
Bùi Càn đứng lên, hỏi có chuyện gì vậy?
Lục Lục không hề để ý đến, lạch cạch chạy vào trong đi một vòng, nhưng không thấy được người mà nàng muốn gặp, hỏi: “Nương của con đâu? Nương của con lớn như vậy đã bị người giấu ở chỗ nào rồi?”
Bùi Càn: ....
Đang nói gì vậy??
“Không phải Hoàng hậu đưa Thái tử đi nghỉ ngơi sao? Muốn tìm nàng thì con qua Duyệt Tiên cung tìm, tìm ở chỗ của trẫm làm gì?” Hại trẫm hiểu sai tình tình!
Lúc này Thụy Châu đi theo phía sau Lục Công chúa vẻ mặt hoảng sợ nói: “Nhưng nương nương không có ở Duyệt Tiên cung, các nô tì đã tìm quanh rồi nhưng vẫn không thấy người đâu hết!”
Lục Lục gật đầu theo: “Các nàng nói nương tới chỗ của người, nhưng mà người đâu rồi?”
Thụy Châu nhanh chóng giải thích bổ sung nói, là bởi vì lật tung khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy nương nương đâu nên mọi
Tác giả :
Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)