Ta Có Một Bầy Họa Thủy
Chương 158: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Jung Ad
Nói thật ra cũng chỉ là bị cảm, chẳng qua cái khó là người ta còn quá nhỏ dùng thuốc không tốt, Thái y chữa trị ổn định mấy ngày, Thất Hoàng tử từ từ chuyển biến tốt lại.
Du Quý nhân thở phào, Thái y cũng nhẹ nhàng thở ra, liên tục dặn dò nàng ta tuyệt đối đừng lại cho Thất Hoàng tử dùng nhiều băng như vậy, nếu thật sự muốn dùng cần phải bỏ bồn băng ra xa một chút, đừng để bên cạnh.
Sau khi biết được chuyện này, Bùi Càn phàn nàn: "Trẫm biết Du Quý nhân sẽ không nuôi dưỡng được từ lâu, Bùi Sâm ở trong tay nàng ta bệnh mấy lần? Nhìn xem B Nhi, ngay cả không thoải mái cũng chưa từng có."
Phùng Niệm cầm thìa dùng canh ngân nhĩ ở một bên, nghe nói như thế liếc Bùi Càn một cái: "Hoàng Thượng còn chưa hết hi vọng sao? Chúng ta thẳng thắn nói một chút, rốt cuộc tại sao người lại thích việc này như thế? Chẳng phải đều là nhi tử của người, người nào nuôi dưỡng mà không được?"
Bùi Càn nghe xong thì muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Nhìn y như vậy rõ ràng là chột dạ, ngay cả canh ngân nhĩ Phùng Niệm cũng để xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Càn.
"Thật ra cũng không có lý do đặc biệt."
"Nói như vậy tức là có lý do nha."
"... Chỉ là trẫm chưa sẵn sàng để ái phi mang thai lần nữa, nàng nói xem ngộ nhỡ vẫn chưa chuẩn bị tốt thì sao, trước tiên nuôi một đứa làm đệm, bất luận sau này sinh hay không sinh nàng cũng có nhi tử đúng không?" Để Bùi Càn xem ra, chuyện này ai cũng không thiệt thòi, Quý phi nhặt được một nhi tử, Thất Hoàng tử đi theo nàng dù sao cũng có tương lai hơn so với đi cùng Du Quý nhân, Du Quý nhân mặc kệ chuyện chăm sóc nuôi dưỡng nhẹ nhõm gấp trăm lần, chuyện này rất tốt đấy? "Chẳng qua nàng cũng nói không cần, trẫm còn có thể ép buộc nàng sao? Không muốn thì thôi vậy, dáng dấp Bùi Sâm quả thật không giống như con của ái phi nàng, lại càng không giống B Nhi của nàng, tại nơi này làm không tốt sẽ tự ti."
Cái quái gì cũng để y nói, Phùng Niệm dứt khoát không đáp lời.
Lại nói lý do này.
Là y nghĩ ra đấy, Bùi Càn đủ thành thật.
Chuyện này đã qua, hai người đế phi không xoắn xuýt nhiều, hai người bọn họ còn nói đến Tiểu Triệu Tử, rời kinh đã được một khoảng thời gian, không biết tới nơi nào. Để bảo đảm chuyện này có thể tiến triển thuận lợi, Bùi Càn chọn lựa vài người thị vệ tuyệt đối trung thành, để bọn họ cùng Tiểu Triệu Tử cải trang đi xuống phía nam. Lúc ấy chỉ sợ đi quá nhiều người sẽ rất chói mắt, hiện tại y lại có hơi lo lắng, sợ rằng mấy người kia đi ra ngoài gặp phải chuyện gì giải quyết không được, phụ lòng y chờ mong.
Y lo lắng, Phùng Niệm lại không lo lắng.
"Người yên tâm đi, trước khi đến Thanh Lai quốc hắn ta nhất định có thể tuyển được người, chỉ cần thị vệ người phái đi ra ngoài quản được người sau khi tuyển vào là đủ rồi. Còn Tiểu Triệu Tử, càng không cần lo lắng, tuổi này có thể ở làm người hầu trước ngự tiền ai không phải là người tinh tế? Chỉ cần Hoàng Thượng kiên nhẫn chờ là được, đến lúc đó phỉ thúy của thần thiếp và tin tức tốt người muốn nghe sẽ cùng nhau được đưa đến kinh thành."
"Chuyện lớn như vậy, trẫm có thể không suy nghĩ nhiều?"
"Suy nghĩ gì nữa? Chuyện đến Thanh Lai quốc mua đặc biệt lớn như vậy cũng không kỳ lạ, chỗ đó thừa thãi ngọc thạch phỉ thúy, tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều thương nhân kinh doanh ngọc thạch, không khó lẫn vào ở trong đó. Thần thiếp đã nói với Tiểu Triệu Tử, trừ khi nhu cầu cấp bách bao ngoài bị phát hiện nếu không không cần mở những thứ nguyên thạch kia, mua về bỏ vào rương niêm phong cải trang cộng thêm thẻ bài người cho gọi quan phủ lấy thuyền đi đường thủy lên kinh, người nhắc nhở Tổng đốc vận chuyển đường thuỷ một chút là được."
Chỉ có Bùi Càn mới lo lắng có thuận lợi hay không, Phùng Niệm và bọn tỷ muội trong group có lòng tin hai trăm phần trăm đối với Tiểu Triệu Tử, tất cả đều cảm thấy dù gặp phải tình huống gì hắn ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp giải quyết, sau đó mang đồ vật Quý phi muốn về.
Nam nhân bình thường sẽ còn cố kỵ tôn nghiêm và những thứ khác một chút.
Thái giám ngay ‘của quý’ cũng đứt mất, không có chuyện bọn họ không thể làm được, cũng không có chuyện hắn không dám làm.
Khách Ba Ba: "Hoàng đế hư tình giả ý thái giám một tấm chân tình, nói điều này cũng khiến người ta cười."
Dương Ngọc Hoàn: "Cũng không có hư tình giả ý đâu... Ta thấy Bùi Càn rất chân thành đấy."
Lữ Trĩ: "Nào có chuyện lấy thái giám so với Hoàng đế? Hoàng đế như vậy cũng không tệ rồi."
Phùng Tiểu Liên: "Dựa vào tính tình chó kia của Bùi Càn, tỷ xem hắn đối với những người khác như thế nào, tỷ xem Náo tần, tỷ xem Tô phi, tỷ xem Du Quý nhân, hắn đã từng suy tính cho người khác lúc nào chưa? Đối với Niệm Niệm cũng được gọi là tôn trọng."
Hạ Cơ: "Đúng vậy, trước mặt Niệm Niệm là "Không cần thì không cần, ái phi đừng phát hỏa lớn như vậy," đổi thành người khác thì biến thành ‘Không phải Trẫm đang thương lượng với ngươi, cút đi xử lý, liền ngay và lập tức"..."
Vương Chính Quân: "Bùi Càn cho các người chỗ tốt gì rồi?"
Đông Ca: "Câu câu không rời chỗ tốt, tại sao con người tỷ lại thô tục như vậy? Chúng ta là hệ thống họa thủy, gọi là hệ thống họa thủy nha?"
Trần Viên Viên: "Đát Kỷ tỷ tỷ đâu? Sao không thấy Đát Kỷ tỷ tỷ?"
Lữ Trĩ: "Đang ăn thịt đấy."
Triệu Hợp Đức: "Đừng để nàng ép khô nam nhân của mình..."
Vi Hương Nhi: "Lo lắng cái gì? Cùng lắm thì lại triệu Bá Ấp Khảo ra, đổi lấy mà dùng nha."
Đế Tân vào group được nửa năm rồi, cảm giác tồn tại của hắn không bằng Hoàng đế Lưu gia, cũng cùng Đát Kỷ đến
Edit: Jung Ad
Nói thật ra cũng chỉ là bị cảm, chẳng qua cái khó là người ta còn quá nhỏ dùng thuốc không tốt, Thái y chữa trị ổn định mấy ngày, Thất Hoàng tử từ từ chuyển biến tốt lại.
Du Quý nhân thở phào, Thái y cũng nhẹ nhàng thở ra, liên tục dặn dò nàng ta tuyệt đối đừng lại cho Thất Hoàng tử dùng nhiều băng như vậy, nếu thật sự muốn dùng cần phải bỏ bồn băng ra xa một chút, đừng để bên cạnh.
Sau khi biết được chuyện này, Bùi Càn phàn nàn: "Trẫm biết Du Quý nhân sẽ không nuôi dưỡng được từ lâu, Bùi Sâm ở trong tay nàng ta bệnh mấy lần? Nhìn xem B Nhi, ngay cả không thoải mái cũng chưa từng có."
Phùng Niệm cầm thìa dùng canh ngân nhĩ ở một bên, nghe nói như thế liếc Bùi Càn một cái: "Hoàng Thượng còn chưa hết hi vọng sao? Chúng ta thẳng thắn nói một chút, rốt cuộc tại sao người lại thích việc này như thế? Chẳng phải đều là nhi tử của người, người nào nuôi dưỡng mà không được?"
Bùi Càn nghe xong thì muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Nhìn y như vậy rõ ràng là chột dạ, ngay cả canh ngân nhĩ Phùng Niệm cũng để xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Càn.
"Thật ra cũng không có lý do đặc biệt."
"Nói như vậy tức là có lý do nha."
"... Chỉ là trẫm chưa sẵn sàng để ái phi mang thai lần nữa, nàng nói xem ngộ nhỡ vẫn chưa chuẩn bị tốt thì sao, trước tiên nuôi một đứa làm đệm, bất luận sau này sinh hay không sinh nàng cũng có nhi tử đúng không?" Để Bùi Càn xem ra, chuyện này ai cũng không thiệt thòi, Quý phi nhặt được một nhi tử, Thất Hoàng tử đi theo nàng dù sao cũng có tương lai hơn so với đi cùng Du Quý nhân, Du Quý nhân mặc kệ chuyện chăm sóc nuôi dưỡng nhẹ nhõm gấp trăm lần, chuyện này rất tốt đấy? "Chẳng qua nàng cũng nói không cần, trẫm còn có thể ép buộc nàng sao? Không muốn thì thôi vậy, dáng dấp Bùi Sâm quả thật không giống như con của ái phi nàng, lại càng không giống B Nhi của nàng, tại nơi này làm không tốt sẽ tự ti."
Cái quái gì cũng để y nói, Phùng Niệm dứt khoát không đáp lời.
Lại nói lý do này.
Là y nghĩ ra đấy, Bùi Càn đủ thành thật.
Chuyện này đã qua, hai người đế phi không xoắn xuýt nhiều, hai người bọn họ còn nói đến Tiểu Triệu Tử, rời kinh đã được một khoảng thời gian, không biết tới nơi nào. Để bảo đảm chuyện này có thể tiến triển thuận lợi, Bùi Càn chọn lựa vài người thị vệ tuyệt đối trung thành, để bọn họ cùng Tiểu Triệu Tử cải trang đi xuống phía nam. Lúc ấy chỉ sợ đi quá nhiều người sẽ rất chói mắt, hiện tại y lại có hơi lo lắng, sợ rằng mấy người kia đi ra ngoài gặp phải chuyện gì giải quyết không được, phụ lòng y chờ mong.
Y lo lắng, Phùng Niệm lại không lo lắng.
"Người yên tâm đi, trước khi đến Thanh Lai quốc hắn ta nhất định có thể tuyển được người, chỉ cần thị vệ người phái đi ra ngoài quản được người sau khi tuyển vào là đủ rồi. Còn Tiểu Triệu Tử, càng không cần lo lắng, tuổi này có thể ở làm người hầu trước ngự tiền ai không phải là người tinh tế? Chỉ cần Hoàng Thượng kiên nhẫn chờ là được, đến lúc đó phỉ thúy của thần thiếp và tin tức tốt người muốn nghe sẽ cùng nhau được đưa đến kinh thành."
"Chuyện lớn như vậy, trẫm có thể không suy nghĩ nhiều?"
"Suy nghĩ gì nữa? Chuyện đến Thanh Lai quốc mua đặc biệt lớn như vậy cũng không kỳ lạ, chỗ đó thừa thãi ngọc thạch phỉ thúy, tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều thương nhân kinh doanh ngọc thạch, không khó lẫn vào ở trong đó. Thần thiếp đã nói với Tiểu Triệu Tử, trừ khi nhu cầu cấp bách bao ngoài bị phát hiện nếu không không cần mở những thứ nguyên thạch kia, mua về bỏ vào rương niêm phong cải trang cộng thêm thẻ bài người cho gọi quan phủ lấy thuyền đi đường thủy lên kinh, người nhắc nhở Tổng đốc vận chuyển đường thuỷ một chút là được."
Chỉ có Bùi Càn mới lo lắng có thuận lợi hay không, Phùng Niệm và bọn tỷ muội trong group có lòng tin hai trăm phần trăm đối với Tiểu Triệu Tử, tất cả đều cảm thấy dù gặp phải tình huống gì hắn ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp giải quyết, sau đó mang đồ vật Quý phi muốn về.
Nam nhân bình thường sẽ còn cố kỵ tôn nghiêm và những thứ khác một chút.
Thái giám ngay ‘của quý’ cũng đứt mất, không có chuyện bọn họ không thể làm được, cũng không có chuyện hắn không dám làm.
Khách Ba Ba: "Hoàng đế hư tình giả ý thái giám một tấm chân tình, nói điều này cũng khiến người ta cười."
Dương Ngọc Hoàn: "Cũng không có hư tình giả ý đâu... Ta thấy Bùi Càn rất chân thành đấy."
Lữ Trĩ: "Nào có chuyện lấy thái giám so với Hoàng đế? Hoàng đế như vậy cũng không tệ rồi."
Phùng Tiểu Liên: "Dựa vào tính tình chó kia của Bùi Càn, tỷ xem hắn đối với những người khác như thế nào, tỷ xem Náo tần, tỷ xem Tô phi, tỷ xem Du Quý nhân, hắn đã từng suy tính cho người khác lúc nào chưa? Đối với Niệm Niệm cũng được gọi là tôn trọng."
Hạ Cơ: "Đúng vậy, trước mặt Niệm Niệm là "Không cần thì không cần, ái phi đừng phát hỏa lớn như vậy," đổi thành người khác thì biến thành ‘Không phải Trẫm đang thương lượng với ngươi, cút đi xử lý, liền ngay và lập tức"..."
Vương Chính Quân: "Bùi Càn cho các người chỗ tốt gì rồi?"
Đông Ca: "Câu câu không rời chỗ tốt, tại sao con người tỷ lại thô tục như vậy? Chúng ta là hệ thống họa thủy, gọi là hệ thống họa thủy nha?"
Trần Viên Viên: "Đát Kỷ tỷ tỷ đâu? Sao không thấy Đát Kỷ tỷ tỷ?"
Lữ Trĩ: "Đang ăn thịt đấy."
Triệu Hợp Đức: "Đừng để nàng ép khô nam nhân của mình..."
Vi Hương Nhi: "Lo lắng cái gì? Cùng lắm thì lại triệu Bá Ấp Khảo ra, đổi lấy mà dùng nha."
Đế Tân vào group được nửa năm rồi, cảm giác tồn tại của hắn không bằng Hoàng đế Lưu gia, cũng cùng Đát Kỷ đến
Tác giả :
Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)