Ta Có Một Bầy Họa Thủy
Chương 136: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Jung Ad
Quả thật có một khoảng thời gian rất dài Ngũ Hoàng tử không gặp Quý phi, nói đến, lần trước mắt nhìn thấy là vào cuối năm, trong bữa tiệc giao thừa, sau đó bởi vì thân thể Quý phi mang thai sáu tháng có nhiều bất tiện, nàng tương đối ít lộ diện công khai, cho dù tết Nguyên Tiêu ra ngoài một lần, sau đó đồng ý với lời mời của trụ trì chùa hoàng gia lại ra ngoài... Hai lần này đều không có Ngũ Hoàng tử.
Khoảng chừng mười tháng không gặp, dĩ nhiên nhìn nàng không giống trước.
Lúc đầu Ngũ Hoàng tử không nghĩ về phương diện kia, còn suy nghĩ sinh đứa bé lại có tác dụng này, sau khi bị Tam ca chen tới hắn hoàn toàn ngây ngốc.
Sau đó trên dọc đường, Ngũ Hoàng tử đều hoảng hốt.
Hắn cảm thấy mình cũng không lớn lắm, mới bảy tám tuổi, đã trở thành người lớn bỉ ổi bàn luận phân chia người khác đẹp hay xấu sao? Vừa rồi ở trong lòng hắn còn so sánh hồ ly tinh và mẫu thân, cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ cảm thấy phụ hoàng sủng ái hồ ly tinh cũng có lý... Giờ phút này Ngũ hoàng tử đặc biệt chột dạ, nhiều ngày liên tiếp không dám đi Thừa Lộ cung gặp mẫu thân hắn.
Người mỗi khi rảnh rỗi thì sẽ đến thỉnh an, đột nhiên không tới, trong lòng Phúc tần nhớ mong hắn, sai thái giám đi Hoàng tử sở xem tình huống.
Lúc này Bùi Hành mới kiên trì đi qua một chuyến.
Hắn đứng trước mặt mẫu thân vẫn là dáng vẻ cúi đầu có chút chột dạ, Phúc tần thấy thế buồn cười, hỏi: "Con lại gây họa bị Hoàng Thượng trách phạt sao? Hay là không nghe giảng bài bị phu tử trừng phạt? Sợ sau này nương biết lại mắng con?"
"Không có."
"Vậy tại sao không tới đây?"
Bùi Hành nhẫn nhịn nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Ta đã là người lớn, ta có bí mật của mình, người đừng hỏi nữa."
Phúc tần nhìn chằm chằm hắn một hồi, lát sau mới nhả ra nói: "Được thôi, đã đến đây thì chơi cùng muội muội của con một lát, Khang Ninh nàng rất nhớ con."
Khang Ninh chính là Ngũ Công chúa Phúc tần sinh vào mùa hè năm ngoái, bởi vì lúc sinh nàng vô cùng nguy hiểm, nếu không phải Quý phi cứu giúp có thể sẽ không giữ được hai mẫu nữ, sau khi an toàn được sinh ra, Hoàng Thượng ban cho một phong hào như vậy. Nàng còn có một tỷ tỷ hơn bốn tuổi có phong hào là Gia Hòa, nghe nói ca ca đến, Gia Hòa nắm Khang Ninh đi đường còn chưa vững tới đây.
Bùi Hành nhìn muội muội mũm mĩm của hắn vịn chặt khung cửa từ từ đi vào.
Nàng ngẩng đầu, bi bô gọi tiếng ca ca, hất mạnh tỷ tỷ của mình ra rồi xông về phía trước, chạy không vững nên ngã xuống...
Nhìn muội muội nhà mình, Bùi Hành không cẩn thận nhớ tới con vẹt Nhị ca đã từng nuôi. Vừa mới bắt đầu chỉ là một con vẹt nho nhỏ, nuôi nửa năm, nó đã mập đến mức bay không nổi.
Muội muội chính là như vậy.
Không biết có phải nhìn nhầm hay không, hắn luôn cảm thấy nàng tròn hơn so với lần gặp mặt trước. Nhìn nàng một cái, lại nhớ tới Lục Lục do hồ ly tinh sinh, nên nói thế nào, thật sự là cùng người không cùng muội muội nha.
Người nhà khác vừa trắng vừa mềm lại xinh đẹp, nhìn thêm hai mắt đều hận buổi tối không thể sang đó trộm nàng vào.
Lại nhìn Khang Ninh... Ôi.
Mặc dù Khang Ninh vừa béo vừa ngốc, dù sao cũng là thân muội cùng cha cùng nương với hắn, Bùi Hành vội vàng đón lấy muốn ôm người dỗ dành. Kết quả khẽ vươn tay, không ôm được. Hắn lại ôm lần nữa, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng ôm người đi vài bước lại không được.
Vẫn là Phúc tần đứng lên, nhận lấy nữ nhi bế trên tay, vỗ bụi bẩn cho nàng.
Nàng hơi nhỏ giọng dụ dỗ nữ nhi, chỉ nghe thấy nhi tử lo âu nói: "Sao muội muội béo như vậy? Nàng như vậy không được nha, vốn dĩ không xinh đẹp như Lục Lục, không để ý đến sau này làm sao gả bây giờ?"
Phúc tần vừa bực mình vừa buồn cười: "Muội muội của con mới hơn một tuổi, muốn gả cũng còn mười mấy năm, lo gì chứ?"
Nói xong lời này, Phúc tần mới phản ứng được: "Con gặp Lục Công chúa lúc nào?"
"Mấy ngày trước đây."
"Có phải nhìn thấy rất thích cũng muốn muội muội như thế hay không?"
Ngũ Hoàng tử chột dạ tại chỗ, hắn sờ mũi một cái.
Phúc tần nói: "Như vậy nương con không sinh được, khi Lục Công chúa sinh ra đã xinh đẹp từ trong bụng mẹ, lật khắp kinh thành cũng không tìm được người thứ hai. Con thích thì hãy giữ gìn mối quan hệ với Quý phi nương nương, mới có cơ hội nhìn lâu."
Ngũ Hoàng tử không có trả lời này đó, hắn lề mề đến bên người mẫu thân, nghiêm trang nói: "Nương người yên tâm, coi như người không xinh đẹp như Quý phi, ta vẫn thích người nhất."
Dứt lời phát hiện hai muội muội một trái một phải đều nhìn mình chằm chằm, lại bổ sung: "Muội muội cũng thế."
...
Lúc người một nhà tương thân tương ái trong Thừa Lộ cung, Trường Hi cung của Quý phi cũng nghênh đón một vị khách đặc biệt ―― Nghiễm Bình
Edit: Jung Ad
Quả thật có một khoảng thời gian rất dài Ngũ Hoàng tử không gặp Quý phi, nói đến, lần trước mắt nhìn thấy là vào cuối năm, trong bữa tiệc giao thừa, sau đó bởi vì thân thể Quý phi mang thai sáu tháng có nhiều bất tiện, nàng tương đối ít lộ diện công khai, cho dù tết Nguyên Tiêu ra ngoài một lần, sau đó đồng ý với lời mời của trụ trì chùa hoàng gia lại ra ngoài... Hai lần này đều không có Ngũ Hoàng tử.
Khoảng chừng mười tháng không gặp, dĩ nhiên nhìn nàng không giống trước.
Lúc đầu Ngũ Hoàng tử không nghĩ về phương diện kia, còn suy nghĩ sinh đứa bé lại có tác dụng này, sau khi bị Tam ca chen tới hắn hoàn toàn ngây ngốc.
Sau đó trên dọc đường, Ngũ Hoàng tử đều hoảng hốt.
Hắn cảm thấy mình cũng không lớn lắm, mới bảy tám tuổi, đã trở thành người lớn bỉ ổi bàn luận phân chia người khác đẹp hay xấu sao? Vừa rồi ở trong lòng hắn còn so sánh hồ ly tinh và mẫu thân, cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ cảm thấy phụ hoàng sủng ái hồ ly tinh cũng có lý... Giờ phút này Ngũ hoàng tử đặc biệt chột dạ, nhiều ngày liên tiếp không dám đi Thừa Lộ cung gặp mẫu thân hắn.
Người mỗi khi rảnh rỗi thì sẽ đến thỉnh an, đột nhiên không tới, trong lòng Phúc tần nhớ mong hắn, sai thái giám đi Hoàng tử sở xem tình huống.
Lúc này Bùi Hành mới kiên trì đi qua một chuyến.
Hắn đứng trước mặt mẫu thân vẫn là dáng vẻ cúi đầu có chút chột dạ, Phúc tần thấy thế buồn cười, hỏi: "Con lại gây họa bị Hoàng Thượng trách phạt sao? Hay là không nghe giảng bài bị phu tử trừng phạt? Sợ sau này nương biết lại mắng con?"
"Không có."
"Vậy tại sao không tới đây?"
Bùi Hành nhẫn nhịn nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Ta đã là người lớn, ta có bí mật của mình, người đừng hỏi nữa."
Phúc tần nhìn chằm chằm hắn một hồi, lát sau mới nhả ra nói: "Được thôi, đã đến đây thì chơi cùng muội muội của con một lát, Khang Ninh nàng rất nhớ con."
Khang Ninh chính là Ngũ Công chúa Phúc tần sinh vào mùa hè năm ngoái, bởi vì lúc sinh nàng vô cùng nguy hiểm, nếu không phải Quý phi cứu giúp có thể sẽ không giữ được hai mẫu nữ, sau khi an toàn được sinh ra, Hoàng Thượng ban cho một phong hào như vậy. Nàng còn có một tỷ tỷ hơn bốn tuổi có phong hào là Gia Hòa, nghe nói ca ca đến, Gia Hòa nắm Khang Ninh đi đường còn chưa vững tới đây.
Bùi Hành nhìn muội muội mũm mĩm của hắn vịn chặt khung cửa từ từ đi vào.
Nàng ngẩng đầu, bi bô gọi tiếng ca ca, hất mạnh tỷ tỷ của mình ra rồi xông về phía trước, chạy không vững nên ngã xuống...
Nhìn muội muội nhà mình, Bùi Hành không cẩn thận nhớ tới con vẹt Nhị ca đã từng nuôi. Vừa mới bắt đầu chỉ là một con vẹt nho nhỏ, nuôi nửa năm, nó đã mập đến mức bay không nổi.
Muội muội chính là như vậy.
Không biết có phải nhìn nhầm hay không, hắn luôn cảm thấy nàng tròn hơn so với lần gặp mặt trước. Nhìn nàng một cái, lại nhớ tới Lục Lục do hồ ly tinh sinh, nên nói thế nào, thật sự là cùng người không cùng muội muội nha.
Người nhà khác vừa trắng vừa mềm lại xinh đẹp, nhìn thêm hai mắt đều hận buổi tối không thể sang đó trộm nàng vào.
Lại nhìn Khang Ninh... Ôi.
Mặc dù Khang Ninh vừa béo vừa ngốc, dù sao cũng là thân muội cùng cha cùng nương với hắn, Bùi Hành vội vàng đón lấy muốn ôm người dỗ dành. Kết quả khẽ vươn tay, không ôm được. Hắn lại ôm lần nữa, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng ôm người đi vài bước lại không được.
Vẫn là Phúc tần đứng lên, nhận lấy nữ nhi bế trên tay, vỗ bụi bẩn cho nàng.
Nàng hơi nhỏ giọng dụ dỗ nữ nhi, chỉ nghe thấy nhi tử lo âu nói: "Sao muội muội béo như vậy? Nàng như vậy không được nha, vốn dĩ không xinh đẹp như Lục Lục, không để ý đến sau này làm sao gả bây giờ?"
Phúc tần vừa bực mình vừa buồn cười: "Muội muội của con mới hơn một tuổi, muốn gả cũng còn mười mấy năm, lo gì chứ?"
Nói xong lời này, Phúc tần mới phản ứng được: "Con gặp Lục Công chúa lúc nào?"
"Mấy ngày trước đây."
"Có phải nhìn thấy rất thích cũng muốn muội muội như thế hay không?"
Ngũ Hoàng tử chột dạ tại chỗ, hắn sờ mũi một cái.
Phúc tần nói: "Như vậy nương con không sinh được, khi Lục Công chúa sinh ra đã xinh đẹp từ trong bụng mẹ, lật khắp kinh thành cũng không tìm được người thứ hai. Con thích thì hãy giữ gìn mối quan hệ với Quý phi nương nương, mới có cơ hội nhìn lâu."
Ngũ Hoàng tử không có trả lời này đó, hắn lề mề đến bên người mẫu thân, nghiêm trang nói: "Nương người yên tâm, coi như người không xinh đẹp như Quý phi, ta vẫn thích người nhất."
Dứt lời phát hiện hai muội muội một trái một phải đều nhìn mình chằm chằm, lại bổ sung: "Muội muội cũng thế."
...
Lúc người một nhà tương thân tương ái trong Thừa Lộ cung, Trường Hi cung của Quý phi cũng nghênh đón một vị khách đặc biệt ―― Nghiễm Bình
Tác giả :
Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)