Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 63
Đó là địa ngục.
Khi thời gian của thế giới dừng lại mà thời gian của bản thân ngươi lại không ngừng trôi đi, đó là một địa ngục như thế nào?
Sở Địa Tàng nhìn thấy một thế giới ngưng đọng.
Trong thế giới đó, ai ai cũng biến thành bức tượng. Bọn họ, mỗi người một tư thế, mỗi người một biểu tình: có thợ làm vườn đang tưới nước, có kẻ đầu bếp đang xào rau — Bếp lửa kia cũng bị ngưng đọng thời gian, người đang cắt rau cũng bị dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Không có một chút âm thanh nào vang vọng… dường như trên thế giới này chỉ còn lại có mỗi mình Sở Địa Tàng.
Sau đó hắn nhìn thấy một người giống hệt hắn. Người kia lặng lẽ ngồi trên thềm đá, mặt không đổi sắc nhìn cảnh sắc trước mặt, ánh mắt trống rỗng y như những bức tượng người ở xung quanh.
“Hắn đi rồi.” Sở Thiên Hoàng nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói lại mang theo âm sắc nghẹn ngào. Hắn nói: “Sở Địa Tàng, Thiên Thụ đi rồi.”
Thiên Thụ? Thiên Thụ là ai? Sở Địa Tàng nhìn Sở Thiên Hoàng.
Sau đó một người đi tới — dường như người đó chính là Sở Địa Tàng ở thế giới này.
“Ta biết.” Biểu tình của Sở Địa Tàng kia giống hệt như Sở Thiên Hoàng, chết lặng giống như cương thi: “Hắn lừa chúng ta.”
“Đúng vậy.” Trong ánh mắt trống rỗng của Sở Thiên Hoàng lộ ra một tia điên cuồng: “Hắn đã lừa chúng ta.”
Sau đó Sở Địa Tàng kia cũng ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên Hoàng.
Hai người đều không nhúc nhích, cùng dung hợp một thể với cảnh sắc chung quanh.
Một ngày, hai ngày… một tháng, hai tháng… có là ai thì cũng không ngờ, hai pho tượng trước mặt lại chính là hai con người sống sờ sờ.
Thời gian của thế giới bị ngưng đọng, mà thời gian của Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng lại không ngừng trôi qua. Bọn họ đã trở thành ngoại tộc ở thế giới này, trở thành những con quái vật trong ngoại tộc.
“Ta muốn chết.” Một ngày nào đó vào mấy tháng sau, Sở Địa Tàng nhẹ nhàng mở miệng: “Đại ca, ta có thể đi chết không.”
Sở Thiên Hoàng không nói lời nào. Hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Địa Tàng, chúng ta không chết được.”
Không thể chết được là có ý gì? Sở Địa Tàng dùng đao mổ bụng mình — Cảm giác đau đớn này thật làm người cảm thấy hạnh phúc, dường như chỉ có như thế mới có thể khiến hắn cảm giác được hắn vẫn còn sống.
“Sao không chết được vậy.” Sau khi lấy nội tạng mình ra, Sở Địa Tàng phát hiện mình vẫn sống như thường. Hắn mờ mịt nhìn Sở Thiên Hoàng: “Đại ca?”
“Ta đã nói rồi, không chết được đâu.” Sở Thiên Hoàng hờ hững nhìn về phía Sở Địa Tàng, sau đó cởi áo mình — Trên ngực hắn hiện rõ một lỗ thủng rất to, hắn nói: “Ta thử qua rồi.”
Không chết, miệng vết thương cũng không khép lại, Sở Địa Tàng lại ngồi xuống.
“Chúng ta còn phải ở đây đến bao giờ.” Sở Địa Tàng hỏi: “Hắn sẽ trở về sao? Không phải hắn đã hứa với chúng ta sao?”
“Hắn sẽ không trở lại.” Giọng điệu Sở Thiên Hoàng vô cùng hờ hững: “Hắn đã lừa chúng ta.”
Sở Địa Tàng an tĩnh ngồi nghe, dường như không thể hiểu được hàm nghĩa của lời nói đó.
“Đừng tự lừa bản thân nữa, Địa Tàng.” Sở Thiên Hoàng cười, nụ cười kia phối hợp với vết thương trên người hắn tạo thành hình ảnh vô cùng thảm thiết: “Thế giới này… vì hắn mới tồn tại.”
Hắn đi rồi, thời gian liền dừng lại… nhưng thời gian của mình và em trai… lại vẫn trôi qua như trước.
Ác mộng… đó là một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Đột nhiên Sở Địa Tàng bắt đầu gào khóc. Hắn nắm lấy tóc mình, khóc đến khi không thể thở nổi mới gào lên: “Cứu mạng, có ai đến cứu chúng tôi không… Thiên Thụ, ngươi trở về đi, ngươi trở về đi mà!”
Bọn họ kêu người nọ là Cố Thiên Thụ, mà không phải là Cố Lân Đường.
“Sẽ không có ai trở về đâu.” Sở Thiên Hoàng nghiêng đầu: “Chúng ta đã bị bỏ rơi rồi.”
Bị lừa gạt, bị vứt bỏ, bị bỏ lại thế giới này — Người kia rời nơi này, cũng mang cả thời gian của bọn họ đi luôn.
“Trở về đi, trở về đi mà!” Sở Địa Tàng như một con cá lên bờ, ra sức cụng đầu vào tường, không thèm quan tâm đến cái đầu đã đầm đìa máu tươi.
Sở Thiên Hoàng hờ hững nhìn, giống như đang nhìn một người xa lạ. Nếu như chỉ có một mình ngươi còn lại ở trên cái thế giới này, có lẽ ngươi sẽ tịch mịch đến mức phát điên. Nhưng nếu còn lại hai người thì sao, sẽ nương tựa lẫn nhau chăng? — Đáp án không thể lường trước được.
Sở Thiên Hoàng rời đi, bỏ lại Sở Địa Tàng ở Sở gia.
“Đại… Đại ca?”Sau khi Sở Địa Tàng tỉnh lại thì phát hiện chỉ có một mình hắn ở đây, sau đó hắn nhìn thấy một bức thư.
“Ta hận hắn, hắn lừa chúng ta.” Hắn, đương nhiên là chỉ Cố Thiên Thụ.
Lúc trước Cố Thiên Thụ hứa hẹn ra sao với bọn họ. Hắn nói: Thiên Hoàng, Địa Tàng, ta sẽ nhanh chóng trở lại thôi, các ngươi nhớ nghĩ đến ta đó.
Sau đó hắn rời đi, không còn trở về nữa.
Bị lừa, bị lừa, bị kẻ lừa đảo chết tiệt kia lừa!!! Hắn lừa gạt mình, lại lừa đi thời gian của mình, bỏ mình lại ở thế giới này!!! Sở Địa Tàng như điên như loạn gào thét, hắn xé nát vụn bức thư, sau đó nhìn thấy bản thân trong gương.
Trong gương đồng, cả người hắn đầm đìa máu tươi, có thể nhìn thấy rõ cả nội tạng ở trên nửa thân trần của hắn. Quả thực là tựa như một con ác quỷ — ác quỷ.
Có gào thét, có phẫn nộ cũng vô dụng, bởi vì sẽ không có người nào nghe thấy. Có cầu xin, có khóc lóc cũng vô ích, bởi vì sẽ không có ai tới xem.
Rốt cục, Sở Địa Tàng điên rồi.
Hắn bắt đầu bỏ mặc bản thân, cả ngày dài cứ nằm trên phiến đá lạnh lẽo. Thời gian ở đây ngưng đọng lại lúc giữa trưa, ánh mặt trời vĩnh viễn ở góc độ kia, đám mây kia vĩnh viễn đều là hình dạng đó. Hắn không cần ăn cơm, cũng không cần đi ngủ, nếu muốn thì có thể trợn mắt cả ngày nhìn bầu trời vĩnh viễn không thay đổi ở trên cao.
Yên tĩnh như đã dung nhập vào huyết mạch, dường như Sở Địa Tàng đã biến thành một tảng đá.
Hận sao? Đương nhiên là hận, hận đến nổi muốn hủy diệt cả thế giới này. Yêu sao? Đương nhiên cũng đã từng yêu qua, nhưng khi hắn nguyện ý trả giá cả mạng sống của mình để được yêu thì người nọ lại rời xa hắn.
Hắn là đứa con bị thế giới này vứt bỏ, hắn tình nguyện thà rằng mình không tồn tại.
Sở Thiên Hoàng rời khỏi Sở gia, một mình đi về nơi phương xa không rõ.
Sở Thiên Hoàng thông minh hơn Sở Địa Tàng nhiều lắm. Cũng bởi vì hắn quá thông minh nên mới điên nhanh hơn Sở Địa Tàng.
Thế giới mà thời gian bị ngưng đọng lại thật là đáng sợ. Sở Thiên Hoàng chỉ có thể nói, hắn rất sợ hãi. Không có ban ngày ban đêm, không có xuân hạ thu đông, những người chung quanh đều như tượng đá. Đi càng nhiều nơi, càng nhiều quang cảnh hiện ra trước mặt Sở Thiên Hoàng, Sở Thiên Hoàng triệt để điên.
Ban đầu, Sở Thiên Hoàng còn hy vọng rằng Cố Thiên Thụ sẽ trở về. Nhưng khi thời gian dần trôi đi, hắn phát hiện ra một điều là hắn đang hy vọng xa vời, người kia đã không trở lại nữa rồi.
Sẽ không bao giờ trở lại nữa, mà hắn cùng Sở Địa Tàng thì sẽ ở lại trong thế giới điên cuồng vô cùng vô tận này.
Đã từng là khiêm khiêm quân tử* nổi tiếng trên giang hồ. Đã từng là một Sở Thiên Hoàng ôn nhu, thiện lương, võ công lại cao, hành hiệp trượng nghĩa. Sau đó, hắn điên rồi.
* Khiêm khiêm quân tử: đại khái là quý ông lịch thiệp.
Nếu sống cùng với hắn trên cái thế giới này không phải là người, mà là những pho tượng trùng trùng điệp điệp, vậy thì cần gì phải tôn trọng bọn họ? Nếu hắn đang sống trong một thế giới hư ảo, vậy thì cần gì phải quý trọng sinh mệnh? Những vấn đề này như đang cười nhạo Sở Thiên Hoàng: cười hắn ngây thơ, cười nhạo tín ngưỡng của hắn.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng tựa như là một con côn trùng đang bị mắc kẹt trong mạng nhện. Không thể giãy giụa, không thể sống, lại không thể chết; sinh tồn hay hủy diệt đã không còn thuộc về bọn họ. Mà ngay cả sống, cũng biến thành một loại tra tấn.
Lần đầu bị lừa là do kẻ lừa đảo sai, nhưng nếu lại bị lừa một lần nữa thì chính là do bản thân mình sai.
Sở Thiên Hoàng nghĩ: nếu hắn điên, có phải sẽ không còn thống khổ nữa chăng. Nếu hắn cũng biến thành những pho tượng kia, có phải sẽ không còn thống khổ như vậy nữa.
Nếu như mình không cho Cố Thiên Thụ trở về…
Đúng vậy, mình vốn không nên cho người nọ chạy, Sở Thiên Hoàng nói thế với bản thân. Hà tất gì phải mềm lòng với một kẻ lừa đảo, người nọ phản bội bọn họ… đã đi rồi, đi rồi…
Hắn rời khỏi nơi này!!! Hắn về cố hương!! Có lẽ hắn còn ở nơi đó cưới vợ sinh con, trải qua cuộc sống đầy mỹ mãn và hạnh phúc! Nhưng còn bọn họ thì sao, hai con người bị bỏ lại ở nơi đây thì sao!!!!
Bọn họ chỉ có thể cầu xin ông trời để cho bọn họ được chết, không cần phải nếm trải loại tra tấn vĩnh viễn này nữa.
Sai, sai, ngươi có thấy ngươi sai chưa. Trong lòng như đang có ma quỷ nói với Sở Thiên Hoàng: ngươi không nên tin tưởng hắn, trên cái thế giới này vốn không có người nào đáng giá để ngươi tin tưởng. Ngươi nhìn đi, nhìn đi, ngươi bị tên ngu xuẩn kia lừa rồi.
Bị lừa, bị lừa — bị lừa! Thật hận, thật hận, thật hận! Sở Thiên Hoàng cứ như vậy điên rồi.
Hắn đi bộ tới Tây Vực, đi tới tiểu thành nơi bọn họ lần đầu gặp nhau. Nơi đó vẫn như xưa, vẫn là những con người quen thuộc đó.
Ân Túy Mặc ở nơi đó mở một cửa hàng nho nhỏ, dường như sống cũng không tệ.
Chúc Thanh Trạch cùng người yêu của hắn sinh ra một đôi long phượng.
Chung Nghi Nguyên thì cuối cùng cũng bước lên ngai vàng Dược Hoàng, trở thành truyền thuyết trên giang hồ.
Sở Thiên Hoàng vẫn là hiệp khách với danh hào là Trúc Chi Quân, hành hiệp trượng nghĩa, mỹ danh truyền xa.
Sở Địa Tàng vẫn là kẻ hèn mọn thầm mến Cố Thiên Thụ như trước, khát vọng có được một ánh mắt một nụ cười của người kia.
Nhưng tất cả đều là cảnh tượng trong mơ, đã không còn tồn tại nữa. Hiện thực thì sao — hiện thực chính là ở Sở gia có một kẻ điên nằm trên mặt đất ngửa đầu nhìn trời mấy trăm năm. Nơi biên cảnh Tây Vực có một kẻ điên, ngồi trên tảng đá, bị gió thổi cát bay mấy trăm năm.
Đây mới là hiện thực, là hiện thực vừa tàn khốc lại vừa đẹp đẽ.
Đây là vòng luân hồi không hồi kết, cũng là câu chuyện mở màn.
Cố Thiên Thụ chết đi thì sẽ tiếp tục vòng luân hồi. Chỉ khi hắn chết đi, mới có thể khiến thời gian của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng lưu động.
Thời gian của thế giới bên ngoài cùng thời gian ở thế giới này khác biệt gấp mấy trăm lần. Ở trong manhua điên mất mấy trăm năm, cuối cùng hai người cũng được trọng sinh. Mà kế tiếp lại là một câu chuyện khiến người cảm thấy vô cùng xa lạ.
Chẳng qua trải qua mấy trăm, mấy ngàn câu chuyện, lại không hề có câu chuyện nào ngọt ngào như câu chuyện thưở ban đầu nữa.
Cố Thiên Thụ buông tha một kết cục đẹp đẽ với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, hắn lựa chọn lừa gạt cùng rời đi.
Đây không phải là do Cố Thiên Thụ sai, hắn cũng không biết kết quả của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng. Hắn chỉ là muốn… muốn trở về xem… xem mộ của mẹ mình có cỏ dại mọc lên hay không thôi.
Về nhà chính là giấc mộng của Cố Thiên Thụ, vì giấc mộng này mà hắn đã trả giá rất nhiều. Mà cái giá này, dù hắn có tiền cũng trả không được.
Cảnh còn người mất không phải là lời nói dối. Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, lại nghênh đón một thế giới hoàn toàn bất đồng.
Khi thời gian của thế giới dừng lại mà thời gian của bản thân ngươi lại không ngừng trôi đi, đó là một địa ngục như thế nào?
Sở Địa Tàng nhìn thấy một thế giới ngưng đọng.
Trong thế giới đó, ai ai cũng biến thành bức tượng. Bọn họ, mỗi người một tư thế, mỗi người một biểu tình: có thợ làm vườn đang tưới nước, có kẻ đầu bếp đang xào rau — Bếp lửa kia cũng bị ngưng đọng thời gian, người đang cắt rau cũng bị dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Không có một chút âm thanh nào vang vọng… dường như trên thế giới này chỉ còn lại có mỗi mình Sở Địa Tàng.
Sau đó hắn nhìn thấy một người giống hệt hắn. Người kia lặng lẽ ngồi trên thềm đá, mặt không đổi sắc nhìn cảnh sắc trước mặt, ánh mắt trống rỗng y như những bức tượng người ở xung quanh.
“Hắn đi rồi.” Sở Thiên Hoàng nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói lại mang theo âm sắc nghẹn ngào. Hắn nói: “Sở Địa Tàng, Thiên Thụ đi rồi.”
Thiên Thụ? Thiên Thụ là ai? Sở Địa Tàng nhìn Sở Thiên Hoàng.
Sau đó một người đi tới — dường như người đó chính là Sở Địa Tàng ở thế giới này.
“Ta biết.” Biểu tình của Sở Địa Tàng kia giống hệt như Sở Thiên Hoàng, chết lặng giống như cương thi: “Hắn lừa chúng ta.”
“Đúng vậy.” Trong ánh mắt trống rỗng của Sở Thiên Hoàng lộ ra một tia điên cuồng: “Hắn đã lừa chúng ta.”
Sau đó Sở Địa Tàng kia cũng ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên Hoàng.
Hai người đều không nhúc nhích, cùng dung hợp một thể với cảnh sắc chung quanh.
Một ngày, hai ngày… một tháng, hai tháng… có là ai thì cũng không ngờ, hai pho tượng trước mặt lại chính là hai con người sống sờ sờ.
Thời gian của thế giới bị ngưng đọng, mà thời gian của Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng lại không ngừng trôi qua. Bọn họ đã trở thành ngoại tộc ở thế giới này, trở thành những con quái vật trong ngoại tộc.
“Ta muốn chết.” Một ngày nào đó vào mấy tháng sau, Sở Địa Tàng nhẹ nhàng mở miệng: “Đại ca, ta có thể đi chết không.”
Sở Thiên Hoàng không nói lời nào. Hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Địa Tàng, chúng ta không chết được.”
Không thể chết được là có ý gì? Sở Địa Tàng dùng đao mổ bụng mình — Cảm giác đau đớn này thật làm người cảm thấy hạnh phúc, dường như chỉ có như thế mới có thể khiến hắn cảm giác được hắn vẫn còn sống.
“Sao không chết được vậy.” Sau khi lấy nội tạng mình ra, Sở Địa Tàng phát hiện mình vẫn sống như thường. Hắn mờ mịt nhìn Sở Thiên Hoàng: “Đại ca?”
“Ta đã nói rồi, không chết được đâu.” Sở Thiên Hoàng hờ hững nhìn về phía Sở Địa Tàng, sau đó cởi áo mình — Trên ngực hắn hiện rõ một lỗ thủng rất to, hắn nói: “Ta thử qua rồi.”
Không chết, miệng vết thương cũng không khép lại, Sở Địa Tàng lại ngồi xuống.
“Chúng ta còn phải ở đây đến bao giờ.” Sở Địa Tàng hỏi: “Hắn sẽ trở về sao? Không phải hắn đã hứa với chúng ta sao?”
“Hắn sẽ không trở lại.” Giọng điệu Sở Thiên Hoàng vô cùng hờ hững: “Hắn đã lừa chúng ta.”
Sở Địa Tàng an tĩnh ngồi nghe, dường như không thể hiểu được hàm nghĩa của lời nói đó.
“Đừng tự lừa bản thân nữa, Địa Tàng.” Sở Thiên Hoàng cười, nụ cười kia phối hợp với vết thương trên người hắn tạo thành hình ảnh vô cùng thảm thiết: “Thế giới này… vì hắn mới tồn tại.”
Hắn đi rồi, thời gian liền dừng lại… nhưng thời gian của mình và em trai… lại vẫn trôi qua như trước.
Ác mộng… đó là một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Đột nhiên Sở Địa Tàng bắt đầu gào khóc. Hắn nắm lấy tóc mình, khóc đến khi không thể thở nổi mới gào lên: “Cứu mạng, có ai đến cứu chúng tôi không… Thiên Thụ, ngươi trở về đi, ngươi trở về đi mà!”
Bọn họ kêu người nọ là Cố Thiên Thụ, mà không phải là Cố Lân Đường.
“Sẽ không có ai trở về đâu.” Sở Thiên Hoàng nghiêng đầu: “Chúng ta đã bị bỏ rơi rồi.”
Bị lừa gạt, bị vứt bỏ, bị bỏ lại thế giới này — Người kia rời nơi này, cũng mang cả thời gian của bọn họ đi luôn.
“Trở về đi, trở về đi mà!” Sở Địa Tàng như một con cá lên bờ, ra sức cụng đầu vào tường, không thèm quan tâm đến cái đầu đã đầm đìa máu tươi.
Sở Thiên Hoàng hờ hững nhìn, giống như đang nhìn một người xa lạ. Nếu như chỉ có một mình ngươi còn lại ở trên cái thế giới này, có lẽ ngươi sẽ tịch mịch đến mức phát điên. Nhưng nếu còn lại hai người thì sao, sẽ nương tựa lẫn nhau chăng? — Đáp án không thể lường trước được.
Sở Thiên Hoàng rời đi, bỏ lại Sở Địa Tàng ở Sở gia.
“Đại… Đại ca?”Sau khi Sở Địa Tàng tỉnh lại thì phát hiện chỉ có một mình hắn ở đây, sau đó hắn nhìn thấy một bức thư.
“Ta hận hắn, hắn lừa chúng ta.” Hắn, đương nhiên là chỉ Cố Thiên Thụ.
Lúc trước Cố Thiên Thụ hứa hẹn ra sao với bọn họ. Hắn nói: Thiên Hoàng, Địa Tàng, ta sẽ nhanh chóng trở lại thôi, các ngươi nhớ nghĩ đến ta đó.
Sau đó hắn rời đi, không còn trở về nữa.
Bị lừa, bị lừa, bị kẻ lừa đảo chết tiệt kia lừa!!! Hắn lừa gạt mình, lại lừa đi thời gian của mình, bỏ mình lại ở thế giới này!!! Sở Địa Tàng như điên như loạn gào thét, hắn xé nát vụn bức thư, sau đó nhìn thấy bản thân trong gương.
Trong gương đồng, cả người hắn đầm đìa máu tươi, có thể nhìn thấy rõ cả nội tạng ở trên nửa thân trần của hắn. Quả thực là tựa như một con ác quỷ — ác quỷ.
Có gào thét, có phẫn nộ cũng vô dụng, bởi vì sẽ không có người nào nghe thấy. Có cầu xin, có khóc lóc cũng vô ích, bởi vì sẽ không có ai tới xem.
Rốt cục, Sở Địa Tàng điên rồi.
Hắn bắt đầu bỏ mặc bản thân, cả ngày dài cứ nằm trên phiến đá lạnh lẽo. Thời gian ở đây ngưng đọng lại lúc giữa trưa, ánh mặt trời vĩnh viễn ở góc độ kia, đám mây kia vĩnh viễn đều là hình dạng đó. Hắn không cần ăn cơm, cũng không cần đi ngủ, nếu muốn thì có thể trợn mắt cả ngày nhìn bầu trời vĩnh viễn không thay đổi ở trên cao.
Yên tĩnh như đã dung nhập vào huyết mạch, dường như Sở Địa Tàng đã biến thành một tảng đá.
Hận sao? Đương nhiên là hận, hận đến nổi muốn hủy diệt cả thế giới này. Yêu sao? Đương nhiên cũng đã từng yêu qua, nhưng khi hắn nguyện ý trả giá cả mạng sống của mình để được yêu thì người nọ lại rời xa hắn.
Hắn là đứa con bị thế giới này vứt bỏ, hắn tình nguyện thà rằng mình không tồn tại.
Sở Thiên Hoàng rời khỏi Sở gia, một mình đi về nơi phương xa không rõ.
Sở Thiên Hoàng thông minh hơn Sở Địa Tàng nhiều lắm. Cũng bởi vì hắn quá thông minh nên mới điên nhanh hơn Sở Địa Tàng.
Thế giới mà thời gian bị ngưng đọng lại thật là đáng sợ. Sở Thiên Hoàng chỉ có thể nói, hắn rất sợ hãi. Không có ban ngày ban đêm, không có xuân hạ thu đông, những người chung quanh đều như tượng đá. Đi càng nhiều nơi, càng nhiều quang cảnh hiện ra trước mặt Sở Thiên Hoàng, Sở Thiên Hoàng triệt để điên.
Ban đầu, Sở Thiên Hoàng còn hy vọng rằng Cố Thiên Thụ sẽ trở về. Nhưng khi thời gian dần trôi đi, hắn phát hiện ra một điều là hắn đang hy vọng xa vời, người kia đã không trở lại nữa rồi.
Sẽ không bao giờ trở lại nữa, mà hắn cùng Sở Địa Tàng thì sẽ ở lại trong thế giới điên cuồng vô cùng vô tận này.
Đã từng là khiêm khiêm quân tử* nổi tiếng trên giang hồ. Đã từng là một Sở Thiên Hoàng ôn nhu, thiện lương, võ công lại cao, hành hiệp trượng nghĩa. Sau đó, hắn điên rồi.
* Khiêm khiêm quân tử: đại khái là quý ông lịch thiệp.
Nếu sống cùng với hắn trên cái thế giới này không phải là người, mà là những pho tượng trùng trùng điệp điệp, vậy thì cần gì phải tôn trọng bọn họ? Nếu hắn đang sống trong một thế giới hư ảo, vậy thì cần gì phải quý trọng sinh mệnh? Những vấn đề này như đang cười nhạo Sở Thiên Hoàng: cười hắn ngây thơ, cười nhạo tín ngưỡng của hắn.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng tựa như là một con côn trùng đang bị mắc kẹt trong mạng nhện. Không thể giãy giụa, không thể sống, lại không thể chết; sinh tồn hay hủy diệt đã không còn thuộc về bọn họ. Mà ngay cả sống, cũng biến thành một loại tra tấn.
Lần đầu bị lừa là do kẻ lừa đảo sai, nhưng nếu lại bị lừa một lần nữa thì chính là do bản thân mình sai.
Sở Thiên Hoàng nghĩ: nếu hắn điên, có phải sẽ không còn thống khổ nữa chăng. Nếu hắn cũng biến thành những pho tượng kia, có phải sẽ không còn thống khổ như vậy nữa.
Nếu như mình không cho Cố Thiên Thụ trở về…
Đúng vậy, mình vốn không nên cho người nọ chạy, Sở Thiên Hoàng nói thế với bản thân. Hà tất gì phải mềm lòng với một kẻ lừa đảo, người nọ phản bội bọn họ… đã đi rồi, đi rồi…
Hắn rời khỏi nơi này!!! Hắn về cố hương!! Có lẽ hắn còn ở nơi đó cưới vợ sinh con, trải qua cuộc sống đầy mỹ mãn và hạnh phúc! Nhưng còn bọn họ thì sao, hai con người bị bỏ lại ở nơi đây thì sao!!!!
Bọn họ chỉ có thể cầu xin ông trời để cho bọn họ được chết, không cần phải nếm trải loại tra tấn vĩnh viễn này nữa.
Sai, sai, ngươi có thấy ngươi sai chưa. Trong lòng như đang có ma quỷ nói với Sở Thiên Hoàng: ngươi không nên tin tưởng hắn, trên cái thế giới này vốn không có người nào đáng giá để ngươi tin tưởng. Ngươi nhìn đi, nhìn đi, ngươi bị tên ngu xuẩn kia lừa rồi.
Bị lừa, bị lừa — bị lừa! Thật hận, thật hận, thật hận! Sở Thiên Hoàng cứ như vậy điên rồi.
Hắn đi bộ tới Tây Vực, đi tới tiểu thành nơi bọn họ lần đầu gặp nhau. Nơi đó vẫn như xưa, vẫn là những con người quen thuộc đó.
Ân Túy Mặc ở nơi đó mở một cửa hàng nho nhỏ, dường như sống cũng không tệ.
Chúc Thanh Trạch cùng người yêu của hắn sinh ra một đôi long phượng.
Chung Nghi Nguyên thì cuối cùng cũng bước lên ngai vàng Dược Hoàng, trở thành truyền thuyết trên giang hồ.
Sở Thiên Hoàng vẫn là hiệp khách với danh hào là Trúc Chi Quân, hành hiệp trượng nghĩa, mỹ danh truyền xa.
Sở Địa Tàng vẫn là kẻ hèn mọn thầm mến Cố Thiên Thụ như trước, khát vọng có được một ánh mắt một nụ cười của người kia.
Nhưng tất cả đều là cảnh tượng trong mơ, đã không còn tồn tại nữa. Hiện thực thì sao — hiện thực chính là ở Sở gia có một kẻ điên nằm trên mặt đất ngửa đầu nhìn trời mấy trăm năm. Nơi biên cảnh Tây Vực có một kẻ điên, ngồi trên tảng đá, bị gió thổi cát bay mấy trăm năm.
Đây mới là hiện thực, là hiện thực vừa tàn khốc lại vừa đẹp đẽ.
Đây là vòng luân hồi không hồi kết, cũng là câu chuyện mở màn.
Cố Thiên Thụ chết đi thì sẽ tiếp tục vòng luân hồi. Chỉ khi hắn chết đi, mới có thể khiến thời gian của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng lưu động.
Thời gian của thế giới bên ngoài cùng thời gian ở thế giới này khác biệt gấp mấy trăm lần. Ở trong manhua điên mất mấy trăm năm, cuối cùng hai người cũng được trọng sinh. Mà kế tiếp lại là một câu chuyện khiến người cảm thấy vô cùng xa lạ.
Chẳng qua trải qua mấy trăm, mấy ngàn câu chuyện, lại không hề có câu chuyện nào ngọt ngào như câu chuyện thưở ban đầu nữa.
Cố Thiên Thụ buông tha một kết cục đẹp đẽ với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, hắn lựa chọn lừa gạt cùng rời đi.
Đây không phải là do Cố Thiên Thụ sai, hắn cũng không biết kết quả của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng. Hắn chỉ là muốn… muốn trở về xem… xem mộ của mẹ mình có cỏ dại mọc lên hay không thôi.
Về nhà chính là giấc mộng của Cố Thiên Thụ, vì giấc mộng này mà hắn đã trả giá rất nhiều. Mà cái giá này, dù hắn có tiền cũng trả không được.
Cảnh còn người mất không phải là lời nói dối. Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, lại nghênh đón một thế giới hoàn toàn bất đồng.
Tác giả :
Tây Tử Tự