nội dung
Lưng đồi ráng chiều ngả sang vàng sạm. Hoàng hôn thay áo, nhuộm lên sườn đồi một áng màu bình yên. Làng Lập Thạch nằm dưới chân Núi thuộc tỉnh Vĩnh Phúc sau năm năm kể từ những ngày giải phóng đã thay đổi rất nhiều. Tất cả cảnh quan kỳ diệu miền núi trung du tô đẹp một vùng đất Tam Đảo như một bức tranh thủy mộc.
Ngay thời khắc giao thoa của đất trời, sắc rừng hoa Sim bỗng trở nên đẹp mê hồn. Nụ được hòa mình trong thế giới thần tiên. Nơi ong, bướm chuyền Hoa hưởng thụ những giọt mật thơm ngon từ đợt khai nở đầu tiên của tháng tư. Hái những bông Sim gom lại thành bó, Nụ cất lên tiếng hát giữa lưng đồi. Giọng hát thánh thót vang lên, gieo những nốt thăng trầm ngọt ngào trên sườn đồi trải dài thênh thang...
Nụ nhớ đến Vỹ, mối tình đầu của cô.Nỗi nhớ của người con gái tuổi 18 trinh nguyên với những rung cảm đầu đời. Nụ cười dịu dàng như những cánh Sim tím nơi lưng đồi. Nhẹ nhàng và quyến rũ. Ở đồi Sim đẹp như tranh ấy, Nụ có một mối tình thật đẹp.
***
Cụ Xoan lom khom tiến về phía ụ rơm to đùng, rút lấy một nắm rồi lụ khụ ra một góc sân. Cụ ngồi bệt bên cạnh đống củi đã được chất thành đống nhỏ để chuẩn bị đốt.
Khói trắng bay lên tận mây trời. Cụ ngước mắt nhìn quanh. Những hàng chuối xanh chen chúc phía sau ao cá đang bốc mùi bùn mới móc lên hôm rồi. Mấy con chó chạy lăng xăng rượt đuổi đàn gà con nhốn nháo. Cụ chép miệng liên hồi rồi lắc đầu nhìn thằng con vô tích sự đang ngồi lấy nhành gỗ khô cứ đâm mạnh xuống đất. Lâu lâu anh lại cười lớn tiếng khiến cụ phải giật mình. Giọng cười man rợ của thằng con khiến cụ sờn gai ốc.
- Bố tổ nhà mày, tao ăn ở vô phúc đẻ ra thằng con không được bình thường như người ta. Mày chỉ biết cười khi tao khóc, ba mươi tuổi rồi mà cứ như đứa con nít.
Cuộc đời đúng bạt. Đứa con trai ngoan hiền của cụ đang yên đang lành bước vào tuổi lấy vợ thì dở chứng. Lúc điên lúc tỉnh. Người trong làng đồn nhau rằng anh bị vong theo. Những lúc bình thường thì hiền như đất. Nhưng lâu lâu lại lên cơn điên, khiến cả làng phải sợ.
Nụ là con gái nuôi của cụ.Cụ đem cô về sau ngày thần lũ nổi cơn thịnh nộ.Đó là một đêm kinh hoàng. Cứ mỗi lần nghĩ về cái đêm ấy, ai cũng đau đáu tận tâm gan.Đêm đó người ta chạy lũ đông lắm. Chỉ nghe thấy tiếng la hét, tiếng khóc than của trẻ con và phụ nữ trong đêm tối. Cả tiếng gà đập cánh rồi rớt tỏm xuống nước, tiếng kêu thất thanh lặng dần của những con nghé... Khi sớm mai mặt trời ló rạng, Nụ không còn cha mẹ nữa.Cơn Lũ đã cướp đi cha mẹ cô. Cụ Xoan thương tình cảnh của Nụ, nên mang cô về nuôi. Âý thế mà cũng được mươi mấy con trăng. Cụ Xoan yêu thương Nụ, coi cô như con gái ruột của mình.
Cho thêm rơm vào ngọn lửa đang cháy, cụ ngẩng cái cổ ngắn khàn khàn gọi lớn:
- Cái Nụ đâu rồi? Mày đem lá Sim ra cho bầm xông đất. Bố tổ mày! Than cháy gần trụi hết rồi...
Cụ Xoan đã ngoài 70, sống bằng nghề bán bánh đất, cụ là con gái đất Hà Thành, theo cha mẹ định cư ở làng này từ tấm bé. Làng này lạ lắm, người ta có truyền thống ăn đất từ bao đời. Đất ngói được lấy sâu dưới lòng đất. Đem lên gọt lớp áo phủ bên ngoài, hun khói lá Sim sẽ có những cái bánh đất thơm ngon có mùi vị rất đặc biệt. Họ ăn bánh ngói đến nỗi ghiền. Những người có tuổi trong làng bảo rằng, đó là món ăn trời cho. Ăn để vượt qua những năm tháng đói nghèo. Nhớ lại năm 1945, không có đất ngói thì chết cả loạt ấy chứ. Ăn để có đi xa vẫn nhớ mùi vị của đất, của cây nơi quê nhà. Họ không biết người ta đã ăn đất ngói tự bao giờ. Chỉ biết rằng từ lúc sinh ra đã được thưởng thức món ăn này rồi.
Nụ ôm mớ lá Sim ra, ngồi xuống bên bếp củi đang buông khói.
- Bầm để con hun đất cho, Bầm vào nghỉ đi ạ!
- Để bầm làm cho vui, làm nhanh chứ trời cũng đương tối rồi. Tí nhớ đem một ít sang nhà cụ Bòn nhá!
Nụ đặt bánh đất vào cái rổ tre đen thui lùi, đặt trên bếp. Cho lá Sim vào lửa đang cháy. Mùi khói Sim thơm dịu đến say lòng, cô lại hồi tưởng tới rừng hoa Sim. Cụ Xoan tiêm trầu rồi cho một tép vào mồm nhai chóp chép. Nụ liếc mắt nhìn anh Lâm,anh trừng mắt nhìn Nụ rồi cười. Vẫn là điệu cười man rợ ấy. Nụ ám ảnh từ ngày cô về nhà cụ Xoan tới giờ. Mười mấy năm rồi ở trong căn nhà này, Nụ dở khóc dở cười với anh Lâm. Nhiều lúc lên cơn điên, anh cầm dao dí cô chạy khắp xóm. Còn những lúc bình thường, anh chỉ nhìn Nụ rồi cười. Nụ duỗi đôi bàn tay trắng nõn nà vào gần bếp lửa. Lấy chút hơi ấm xoa nhẹ bàn tay rồi ốp lên hai má.
Màn đêm buông xuống từ lúc nào. Ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu từ những căn nhà nhỏ xa xa như những ngôi sao đêm. Cụ Xoan lọm khọm vào nhà lấy cây đàn Nhị treo trên tường gỗ rồi ra cái sập tre ngoài sân. Bàn tay đầy những nếp nhăn đen sạm, ôm cần nhị vào lòng, buông những nốt nghe thắt lòng.
Dạt nước cánh bèo bấy lâu nay lênh đênh
Dạt nước cánh bèo đã từng lưu lạc
Với lấy chai rượu Sim dưới gầm sập. Rót rượu vào bát, cụ nốc một hơi thật đã. Rót một ít rượu Sim vào bát, cụ đưa cho Nụ.
- Uống đi, uống để quên đi những tháng ngày buồn chán.
Chén rượu thứ hai, Nụ bắt đầu thấy lòng mình nôn nao. Cô thấy cơ thể mình dần nóng lên. Men rượu làm cho khuôn mặt Nụ hồng hào. Những giọt nước mắt rớt dài trên má, cô vừa khóc vừa cười.
- Tại sao bầm không cho con quen anh Vỹ
- Bố tổ mày! Bầm bảo bao nhiêu lần rồi, không được! Nó không phải là người tốt...
- Bầm à....
Tay cụ cầm chặt cung vĩ kéo mạnh, lờ đi những lời của Nụ. Mắt cụ đăm chiêu nhìn ngọn đèn dầu lay lắt trong gió. Cụ nhớ lại ngày xưa. Cụ là đứa con gái đẹp nhất làng. Trai trong làng mê mẩn cụ. Rồi cụ đem lòng yêu chàng trai làng bên. Hai người đến với nhau, có con khi chưa kịp cưới. Những ngày lo chạy cưới cho nhanh khi bụng chửa ngày một lớn. . Trong lúc hạnh phúc đang rạo rực, cụ choáng váng hay tin rằng người ấy đã có vợ. Khi gia đình bên vợ của người ấy biết chuyện, họ tìm mọi cách để hại cụ. Rồi cụ lặng lẽ sinh con, nuôi con trong sự nhục nhã từ lời to tiếng nhỏ của đời.
Cụ không ưa Vỹ đơn giản vì cậu giống hệt người yêu xưa của cụ. Mỗi lần thấy Vỹ, cụ lại sùng sục cơn điên. Cụ dụi đi giọt nước mắt đang rơm rớm. Ngọn đèn đầu trở nên nhòa hẳn trong mắt cụ. Cụ lại thở dài, rồi kéo mạnh cung vĩ, dây đàn bỗng dưng đứt, cụ reo lên:
- Rõ khổ!
Cụ đăm chiêu vào cây đàn nhị, rồi chuyển ánh nhìn đầy lo lắng sang Nụ, anh Lâm. Dây nhị đứt, cụ cho rằng đây là điềm báo cho những đều không hay đang tới. Cụ đặt cây nhị xuống, nín lặng trong vài phút.
Mắt lim dim nhìn về phía cụ, Nụ bắt đầu thấy mình say hơn... Cô lại nhớ đến Vỹ, nhớ những ngày hẹn hò bên đồi Sim. Cô muốn muốn chạy ra đồi Sim để được cất cao giọng hát. Được hát bài hát mà cô thích, được dạo bước cùng hoa. Mắt Nụ lim dim, cô cất lên giọng hát.
Anh Lâm cầm cây nhị đứt dây cười hả hê. Lại là giọng cười man rợ. Anh cười tỏ vẻ sung sướng. Đêm ấy, ba con người với ba tâm trạng khác nhau ngồi ở ngoài sân mãi cho đến khi con trăng chập chờn lăn xuống dưới chân đồi. Tiếng gà gáy canh ba khai màn một ngày mới. Cụ Xoan lật đật thức dậy châm đèn, sửa soạn đồ đem ra chợ bán. Nụ vẫn còn say giấc.
Phiên chợ sáng rất nhộn nhịp. Cả chợ nháo nhào lên khi hai mụ bán thịt lợn chửi nhau dành khách. Cụ Xoan đứng ra can hoài nhưng bọn họ có chịu nghe đâu. Riết rồi cụ cũng kệ. Cụ chỉ biết lắc đầu...
Như mọi hôm, khách ghé thăm gánh hàng của cụ rất đông.Cụ tự hào kể với mọi người rằng cái Nụ là đứa chăm ngoan. Nó là đứa vừa đẹp người lại đẹp nết nhất làng.
Lấy gáo dừa múc nước rửa mặt, Nụ soi mình trong lu. Mái tóc nay dài tới tận eo thon. Cô nhớ lại những ngày cô bắt đầu trải nghiệm những khó khăn đầu đời của một đứa con gái. Những ngày đến tháng đầy hoang mang. Nụ rất sợ, rồi cũng có cụ Xoan chăm lo thuốc thang. Từ những bộ đồ lót cụ cũng chu đáo mua cho Nụ nữa. Nụ liếc mắt nhìn cặp ngực đang phơi phới của mình. Nụ thấy mình đã lớn thật rồi. Thấy chai rượu Sim nằm lăn lóc trên cái sập tre, Nụ bừng chợt nhớ ra rằng tối hôm qua mình đã uống rất nhiều rượu,còn dám đề cập chuyện tình cảm của mình với cụ nữa. Từ trước đến nay, Nụ luôn hiểu thân phận trong ngôi nhà này. Được cụ Xoan thương là cái phước.Trong thâm tâm của Nụ, cô luôn hứa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được làm cụ buồn. Nụ lấy tay vỗ nhẹ hai bên má.Anh Lâm đứng từ xa, mắt chằm chằm vào bộ ngực của Nụ. Nụ đỏ mặt, khoát nước vào mặt anh Lâm.
Mặt trời lơ lửng trên đỉnh cây Xoan đầu cổng. Nụ vác cuốc ra đồi đào đất Ngói. Anh Lâm tay cầm nhành củi khô cười ha hả lủi thủi theo sau. Con đường mòn hai bên những đám Xuyến Chi nở trắng xóa, tỏa hương nhẹ nhàng dẫn lối.
- Anh già ơi! Bầm không cho tôi yêu anh Vỹ, tôi phải làm sao chứ...
- Anh có đồng ý cho tôi quen anh Vỹ không?
Anh Lâm vỗ tay và đáp lại lời Nụ bằng cái cười nhẹ nhàng. Nụ lắc đầu nhìn anh Lâm rồi bước tiếp. Cô thấy mình quá nhỏ nhắn khi đi cạnh anh Lâm. Ngoại trừ những lần anh Lâm nổi cơn điên thì có những lúc anh Lâm lại dễ thương như vậy đấy. Lần đầu tiên trong đời Nụ được thấy anh Lâm cười một cách hiền từ như thế.
Mặt trời lên cao, nắng gay gắt. Nụ đào được chừng hai thúng đất ngói thì cô mệt đừ ra. Bỏ cuốc, cô chạy về phía lưng đồi. Anh Lâm vừa cười vừa chạy theo sau Nụ. Cô có cảm giác như Vỹ đang ở đó.Vỹ hứa rằng mỗi tuần sẽ từ thành phố về thăm Nụ. Lại hẹn hò nơi đồi Sim ấy.
Vẻ đẹp đồi Sim làm trái tim Nụ thêm tươi trẻ. Hái một nhành hoa vừa chớm nở, cô ngồi xuống một tảng đá. Đưa hoa sát mũi hít một hơi. Cô thèm ngửi cái hương rừng này lắm. Cô lại nghĩ về Vỹ.Cô nhớ đến nụ hôn đầu đời hôm ấy.
Trưa hôm ấy cụ Xoan không nói lời nào. Cụ nhìn Nụ, vừa thương mà vừa lo. Cụ không muốn cái Nụ tiếp xúc với Vỹ. Nhìn nó y hệt gả người yêu bội bạc của cụ ngày xưa. Chắc chắn đó là con của gã.
- Cha nó đến để lừa mình chưa đủ hay sao? Rồi cái Nụ cũng sẽ bị lừa như thế, cuộc sống nó sẽ ra sao? Khốn nạn!
Bữa cơm hôm ấy không ai nói với ai câu nào cả, chỉ nghe thấy tiếng cười của Anh Lâm giòn giã...
Một buổi chiều nhẹ nhàng ghé qua làng Lập Thạch. Từng âm thanh giã gạo rõ ràng rót vào tai.Tiếng trẻ con cười đùa. Người ta í ối gọi trâu về khép lại một ngày đầy mệt mỏi. Cụ lại ôm Nhị ra sạp tre ngồi.Từng tiếng cò ke vang lên giữa chiều tối nghe não lòng đến thế. Nụ nằm trên võng nghe những âm thanh ai oán rót vào tai.
Tiếng Tù Và lại vang lên, Nụ thấp thỏm trong lòng. Đó là tín hiệu của Vỹ gọi cô. Nụ đứng phắt dậy đi ra ngoài cửa. Cụ Xoan dừng kéo nhị.
- Đứng lại! Đêm hôm rồi! Mày đi đâu đấy hả?
- Con... con... qua nhà cái Đào tập văn nghệ ạ
Cụ thấy lòng mình thắt lại. Nuôi Nụ từ tấm bé đến tuổi này đủ cho cụ hiểu được trong đầu cô đang nghĩ gì. Hôm nay Nụ nói dối cụ. Cụ thấy lòng mình đau. Cụ lấy tay vuốt nhẹ vào lồng ngực của mình. Cụ còn lạ gì tiếng Tù Và quen thuộc ấy.
- Đêm hôm rồi, không đi đâu cả
- Bầm à...! Con đi tập văn nghệ mà...
Lặng người một lát, cụ hít một hơi thật dài:
- Đi nhanh rồi về! Mang theo cây đèn dầu rọi đường mà đi
- Dạ vâng ạ
- Nè,tới bàn thờ rút cây nhang, cầm theo có gặp ma thì cứ đưa ra trước mặt mà khấn...
Cụ chưa nói hết câu, Nụ đã chạy nhanh ra phía cổng.Tiếng chó nhà bên sủa ăng ẳng. Cụ ngồi thẩn thờ lo nghĩ. Cụ lại lo cho Nụ.Cụ nhìn thằng con trai của cụ rồi ngẫm nghĩ:
- Nếu thằng Lâm nó bình thường như bao đám thanh niên khác, thì tầm tuổi này nó đã có vợ, có con.
Cụ đã từng ao ước như thế. Cụ đau cho số phận của con mình, tủi cho cuộc đời quá bạc của cụ...
Cầm ngọn đèn dầu trên tay, Nụ mon men tới đồi Sim. Hai người gặp nhau chưa kịp lời nào. Họ ôm nhau giữa đồi Sim đêm vắng. Họ tâm sự với nhau cho đến khi ánh trăng già rớt tõm sau chân núi.
Cửa nhà vẫn để hờ cho Nụ về. Nụ bước vào nhà thấy cả Cụ Xoan và anh Lâm đã ngủ. Cô nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn dầu rồi lên giường. Cụ Xoan nín thở, xoa nhẹ lồng ngực của mình. Đêm ấy cả Nụ và cụ Xoan không ai ngủ cả. Tâm hồn Nụ mãi lang thang ở đồi Sim cùng Vỹ với những cái ôm, cái hôn ngọt ngào. Cụ Xoan trằn trọc với một mớ suy nghĩ đang rượt đuổi trong đầu. Cụ lo lắng vừa thương Nụ.
Khi những cánh Sim cuối cùng rớt xuống là ngày của tháng năm trôi qua vội vã. Giờ đây đứng trên đỉnh đồi, người ta chỉ nhìn thấy một áng màu xanh thẳm, và đâu đó còn sót lại vào cánh Sim mảnh mai đơn độc. Tháng năm kết thúc bằng trận mưa rất to. Trưa hôm ấy, con gà trống thiến nhà ông Hải nhảy lên dậu mồng tơi gáy như điên loạn.
Phiên chợ đầu tháng sáu vẫn như mọi hôm mở màn bởi hai mụ bán cá. Chị bầu lại lởn vởn trước mặt cụ. Một tay sách cái làn trống không, tay còn lại liên hồi nhét miếng xôi vào mồm ăn lấy ăn để... Thả cái làn xuống ngay trước mặt cụ rồi, nói cái giọng oang oang.
- Cả làng họ đang đồn cái Nụ có chửa đấy!
Cụ Xoan chụp nhanh cái đòn gánh dơ lên cao dọa đánh chị bầu. Lẫm bẩm điều gì đó trong miệng, cụ với vẻ mặt tức tối. Giỏi theo bóng dáng chị bầu khuất dần trong đám dân chợ. Cụ thấy hoang mang. Lời nói đùa của chị bầu khiến cụ không thể không suy nghĩ. Dạo gần đây, Nụ nó có những hành động rất lạ. Và hôm qua, tiếng con gà trống thiến gáy ban trưa là cụ linh tính trong làng có đứa chửa hoang rồi.Cụ lắc đầu lia lịa để xua hình ảnh đang chạy trong đầu cụ.Cụ với lấy chiếc nón lá rồi đội lên che một phần mặt của mình.Cụ đang lo sợ, cụ thấy có gì đó thật nhục nhã.
Khó chịu trong lòng, cụ vội vàng thu xếp hàng để về. Cụ gánh hai thúng bánh đất trên vai rồi chạy hết sức. Đường về làng khó đi. Cụ dẫm phải bãi phân trâu rồi trượt chân té. Mặt cụ dính đầy những phân trâu đang còn tươi mới. Cụ lấy tay quệt ngang mặt thật đáng thương.
Bánh ngói đỗ ra trên đường, cụ hốt cho vào thúng, nhưng rồi lại hất tung cái thúng đi. Cụ quẳng gánh, chạy về nhà. Vừa chạy cụ vừa dụi đi những giọt nước mắt đang lăn trên má...
- Không được, cái nụ không được chửa hoang
- Không phải vậy... Cái Nụ là đứa ngoan ngoãn
- Bầm tin con, con không chửa hoang...
- Bầm đã khổ một đời rồi, không được!
Về đến nhà không thấy Nụ đâu, chỉ thấy anh Lâm đang ngồi cầm cục đất ngói dí vào mặt nhìn chằm chằm.Linh tính dẫn cụ chạy ra bãi đất ngói.Vừa tới nơi cụ thấy Nụ ở một góc đằng xa. Cụ lặng người đi tới, nấp sau đám cỏ sậy. Thấy Nụ đang ngồi nhai cục đất ngói một cách ngon lành. Cô ăn hết miếng này sang miếng khác. Những đứa con gái khi có chửa, chúng nó ghiền món đất ngói này lắm.Cái Nụ có chữa thật rồi!
Chân cụ không đứng vững nữa, cụ khuỵu xuống, bàn tay ôm lấy lồng ngực đang đau nhói.
- Cái Nụ... thèm đất, nó ghiền đất từ bao giờ?
Cụ bắt đầu hận Vỹ đến tận xương tủy. Những giọt nước mắt cứ lăn dài hai bên gò má chai sạn một đời. Cụ lấy tay bịt mồm dấu đi tiếng khóc rồi lẳng lặng về nhà như người mất hồn. Một lát sau Nụ cũng trở về. Mặt mày và áo quần dính đầy đất ngói. Cụ nhìn chằm chằm lên cặp lông mày đang dựng đứng của Nụ. Cụ hít một hơi thật dài để trấn an mình. Thấy vẻ mặt thảm thương của con bé, cụ nén lại cơn giận vào lòng.
- Làm gì mà người ngợm ra thế
- Ra nhanh bờ ao tắm phát cho sạch sẽ đi con
- Nay nước lên, ao trong lắm, rửa cho hết bụi bẩn...
Câu nói vô tư của của cụ khiến lòng Nụ thắt lại, cô đau đớn và tủi nhục vô cùng.
Đêm ấy, Nụ đã ngồi ngoài sạp tre cùng cây nhị từ lúc nào. Từng lời sẩm ai oán như khứa vào tim của Nụ.Nụ ngồi một góc trên giường, nhìn anh Lâm đang cười ha hả mà sợ hãi. Bàn tay phải của Nụ vội nắm chặt lấy bàn tay trái để trấn an mình, tay chân cô run lên. Cụ Xoan cứ thế uống hết chén rượu này sang chén khác.
Khi canh ba vừa đến. Cụ kéo Nụ dậy.
- Mau dậy! Lấy tất cả quần áo đi mau...
- Tại sao chứ? Tại sao con không nghe lời bầm, để mọi chuyện xảy ra như thế... Bầm làm gì nên tội để mày mang nỗi nhục nhã này đến cho cái gia đình này..
Trong cơn tức giận dồn lên tận não, cụ tát vào mặt Nụ một cái đau điếng.
- Hãy đi thật xa, xa khỏi cái làng này, đừng để ai bắt gặp. Nếu có ai gặp thì bảo ra chợ sớm lấy cá.
- Bầm không muốn mày ở cái làng này để chịu nỗi nhục nhã. Hãy đi mau!
Nụ chụp lấy bàn tay cụ, nước mắt cô cứ thế tuông ra.
- Nhưng bầm ơi...con...
- Bầm đừng đuổi con đi... con xin bầm...
Cụ Xoan giựt tay Nụ ra, cô té xuống đất, cô chụp lấy tay cụ.
- Con lạy bầm!
- Mày đi ra khỏi nhà tao ngay! Nhà này không chấp nhận đứa con hư như mày, đi mau. Hãy đi khi trời chưa kịp sáng.
Cụ Xoan chạy tới cái tủ gỗ, vơ một mớ quần áo đưa cho Nụ.
- Hãy đi đi, đi càng xa càng tốt.
Lâm đứng núp sau cột nhà, anh vừa cười vừa vỗ tay vui mừng. Nụ ghét nụ cười ấy, Nụ sợ và ám ảnh nụ cười ấy vô cùng. Cụ Xoan chụp lấy cán chổi quất vào mông Nụ.
- Roi thứ nhất bầm đánh mày vì mày không nghe lời bầm
- Roi thứ hai bầm đánh mày vì mày chửa hoang
- Roi thứ ba bầm đánh mày vì tội bất hiếu
- Hãy ôm áo quần và đi ngay lập tức
Nụ đau đớn tột cùng. Cô ôm gói áo quần và chạy ra ngoài khi trời còn tối om. Cụ Xoan hốt nhanh một mớ bánh đất ngói, đuổi theo rồi đưa cho Nụ.
- Hãy mang theo, ăn cho đỡ ghiền
Nụ chạy trên con đường không một bóng người. Vừa chạy cô vừa khóc. Hình ảnh đồi Sim, Vỹ, cụ Xoan và anh Lâm cứ xuất hiện trong đầu cô.
Cụ Xoan tựa lưng mình bên bức tường gỗ, cụ thấy lòng mình đau như cắt. Cụ không biết mình đang làm gì.
Vài ngày sau đó,
Cơn mưa chiều ập xuống. Nước nhỏ giọt trong căn nhà hoang. Nụ thấy lạnh. Cô ngồi một góc nhớ về mái nhà xiêu vẹo. Cô nhớ Vỹ, nhớ cụ Xoan, và nhớ đến cái ngày định mệnh...
Nụ nhớ đến Vỹ. Càng ngày cô càng yêu Vỹ nhiều hơn nhưng đành phải chọn cách ra đi trong im lặng. Cô cho rằng mình không còn xứng đáng với cậu ấy nữa. Đứng từ ô cửa sổ trong căn nhà hoang vắng, cô nhìn về phía ngôi làng nằm sâu dưới chân Núi Tam Đảo. Nơi ấy, Nụ có gia đình, một mối tình thật đẹp.
Một buổi sáng bình yên, cụ Xoan thức dậy với hai má đẫm nước mắt. Đêm qua cụ gặp ác mộng. Cụ mơ thấy Nụ vừa khóc vừa chạy mãi, rồi té xuống vực núi sâu. Tiếng than khóc vang vọng cả núi đồi:
- Xin Bầm đừng đuổi con đi! Xin bầm...
Cụ trùm chăn lại khóc nức nở vì nhớ tới cái Nụ. Cụ lo không biết giờ này Nụ sống ra sao?
Khi hừng đông đỏ hửng phía bên kia đồi, cụ mở toang cánh cửa để đón nắng mới. Bất thình lình cụ thấy cái áo ngực của Nụ nằm bên cạnh lu nước. Cụ đinh ninh rằng Nụ về lấy áo quần để mang theo rồi đánh rơi ở đó. Cụ nhặt áo ngực lên rồi thở dài.
Một buổi trưa nắng nóng, cụ đang giội nước tắm. Từ đằng sau có một bàn tay ôm choàng lấy cụ rồi hôn sau gáy cụ. Cụ quay lưng lại thì biết rằng đó là anh Lâm. Cụ cố đẩy anh Lâm ra, rồi lập tức rút lấy khúc tre gác trên nhà tắm, lấy hết sức quất anh lâm một cái ngay bàn tay phải. Anh Lâm đau quá, bỏ chạy vào nhà... Cụ vừa hoang mang vừa lo sợ. Cụ không thể thốt lên lời khi thằng con trai của mình vừa giở trò với chính cả mẹ ruột của mình. Cụ thấy tủi không biết bày tỏ cùng ai sự nhục nhã này... Từ xưa đến nay có bao giờ anh Lâm hành động như thế đâu. Cổ cụ đắng nghét, nuốt vào trong sự đau đớn tột cùng...
Chiều hôm ấy cụ thấy anh Lâm ngồi một góc trên giường của Nụ. Tay cầm cái áo ngực hôn lấy hôn để. Đó là cái áo ngực của Nụ. Cụ cầm ngay cây chổi quất vào tay anh Lâm. Anh Lâm ôm chặt cái áo ngực, trùm chăn lại rên sợ hãi. Cụ thơ thửng bước ra ngoài hiên, ngồi bệt xuống đất như người mất hồn. Cụ không thể tưởng tượng rằng chuyên gì đang xảy ra với gia đình cụ lúc này?
- Thằng Lâm dạo này nó cứ làm sao ấy nhỉ? Ma quỷ bắt nó rồi. Cứ thế này nó đi hại đời con gái của người ta thì thật tội nghiệp!
Hình ảnh của Nụ bất chợt chạy qua trong đầu cụ. Cụ giật mình nhìn về phía anh Lâm.
- Không lẽ chính thằng Lâm...?
- Rõ ràng cái thai của Nụ là của thằng Vỹ
Trong đầu cụ bắt đầu xuất hiện hình ảnh thằng con trai của mình giở trò đồi bại với cái Nụ. Rồi cả hình ảnh của Vỹ cũng chạy dài trong suy nghĩ của cụ. Cụ lắc đầu để xua đi ý nghĩ ấy. Cụ thắc mắc tác giả của bào thai ấy là ai? Cụ đập tay mạnh vào lồng ngực của mình. Những giọt nước mắt lại cứ thế tuôn ra từ hai con mắt sâu của cụ già ngoài bảy mươi.Cụ chụp ngay cây chổi đánh anh Lâm trong tức tưởi.Cụ đánh liên hồi, đây là lần đầu tiên trong đời cụ đánh anh như thế. Anh Lâm sợ chui xuống gầm giường.
- Thằng khốn nạn! Có phải mày?
Ngay sau hôm ấy, cụ Xoan quyết định đi tìm Nụ, để hỏi cho ra chuyện. Nếu chuyện này không rõ ràng, nếu Nụ bị oan thì cụ chết cũng không nhắm mắt được.Cụ đi hết làng này đến làng khác, mang theo mớ bánh đất để bán kiếm ít đồng để ăn qua ngày.Cứ mỗi lần nhìn thấy cái bánh đất ngói là lòng cụ thắt lại.
Một ngày cuối tháng tư, cụ Xoan vui mừng khi tìm ra Nụ tại một quán rượu Sim. Nụ làm cô chủ nhỏ ở đó. Hai người gặp nhau ôm nhau khóc ròng đau đớn. Nụ chìm trong nước mắt kể lại ngày định mệnh ấy.
Hôm Nụ bị sốt vật vã nằm trên giường. Một người đàn ông đã cưỡng hiếp cô. Vì sốt nên cô không đủ sức để bảo vệ mình. Tuổi thanh xuân mất đi dễ dàng giữa thanh thiên bạch nhật. Làm sao cô có thể nói với cụ Xoan được. Vì người khiến cô ra nông nỗi này chính là Lâm, thằng con già điên của cụ. Nụ từng hứa sẽ không bao giờ để cụ phải buồn. Đó là nghĩa tận mà cô trả cho tháng ngày nuôi cô vất vả. Nên Nụ không nói chuyện này cho cụ biết. Nếu cụ biết thằng con cụ cướp đi đời con gái của Nụ, thì cụ sẽ ân hận cả phần đời còn lại của mình. Nụ nghĩ rằng cụ đã khổ cả đời rồi, nên cô đành một mình chịu oan ức để mọi chuyện được yên ổn.
Nghe xong câu chuyện, cụ Xoan khóc trong đau đớn. Những giọt nước mắt cuối cùng khóc cho tình thương Nụ. Khóc vì giận vì thằng con khốn nạn của mình. Khóc cho cuộc đời quá bạt. Cụ thấy mình tim mình nhói lên từng hồi, cụ khó thở...
Ba tháng sau đó, cụ đứng ra tổ chức hôn lễ cho Vỹ và Nụ. Thật ra, Vỹ chưa bao giờ trách Nụ.Chỉ vì sự việc đến quá bất ngờ khiến Vỹ khó lòng đón nhận ngay lập tức. Nhưng rồi, tình yêu ấy, vẫn cháy mãi trong lòng cậu. Trong ngày cưới của Nụ, cụ Xoan hạnh phúc với những giọt nước mắt. Giọt nước mắt đầy tâm trạng.
Vỹ cầm bó hoa Sim tươi thắm trao tay cho Nụ.Tình yêu họ vẫn đẹp mãi như hoa Sim, có lẽ họ mãi không thể quên đồi Sim hẹn hò...
Sáng hôm sau, người ta thấy ngôi nhà cụ Xoan cháy trụi, cụ đã đốt nhà và dẫn anh Lâm đi tìm sự bình yên cho những ngày cuối đời. Để lại hạnh phúc và sự bình yên cho Nụ...
Hồ Viết Tiên