Ta Có Dược A!
Quyển 2 - Chương 70: Cối xay lớn
Thân thể Công Nghi Thiên Hành nhanh chóng rớt xuống mấy trượng, hầu như sẽ ngã rớt khỏi tổ một, nhưng y là nhân vật nào chứ, sao có thể chỉ vì vậy mà để bản thân rơi khỏi?
Trong tích tắc, vòng eo y vừa chuyển, hai chân đặt trên vách đá liền đạp, cả người như một con chim lớn, lần thứ hai bắn người nhảy lên! Không tồi, đó chính là Thiên Ưng Bộ, có khả năng lướt đi giữa không trung, hiện giờ có nơi mượn lực, sao không thể thoát khỏi tình huống thất bại?
Vì thế, Công Nghi Thiên Hành không những không ngã xuống, lần thứ hai ngược lại còn leo cao hơn mười trượng, lập tức lại tiến vào tổ một, đồng thời trở thành người dẫn đầu.
Tim Cố Tá đập không ngừng, sau khi thấy rõ, nhất thời cảm thấy bản thân quá ngốc lại đơn giản.
Đúng vậy, đại ca nhà hắn có Thiên Ưng Bộ, không phải hắn đã biết chuyện này từ tám trăm năm trước sao*? Quả nhiên là do kinh nghiệm chiến đấu quá yếu, nếu không vốn cũng sẽ không vì vậy mà hoảng sợ.
*là một kiểu nói quá lên thôi nha.
Đến giờ, Cố Tá mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thí luyện đầu tiên này vốn không thể ảnh hưởng đến Công Nghi Thiên Hành mới đúng!
Sự thật cũng đúng là vậy.
Công Nghi Thiên Hành như một khối cứng rắn, tại trăm trượng đầu y đặc biệt thành thạo, trăm trượng thứ hai trọng lực tăng lên nhưng vẫn thành thạo như lúc đầu, trăm trượng thứ ba trọng lực lại lần nữa tăng lên, nhưng vẫn giống như không có việc gì. Giống như cho dù thêm bao nhiêu trọng lực kiềm hãm y, cũng sẽ không tạo nên bất cứ trở ngại nào.
Hơn nữa, theo trọng lực ngày càng lớn, mấy con U Nhạc Điểu tập kích đến cũng ngày càng lợi hại, có thể phát hiện công kích của chúng cũng càng thêm hung hiểm, lợi trảo càng thêm sắc bén chắc chắn.
Đáng tiếc, những con U Nhạc Điểu đó, không một con có thể làm gì Công Nghi Thiên Hành, mà dị điểu kia có lợi hại thế nào, dưới độc thủ* của Công Nghi Thiên Hành cũng đều phải nuốt hận.
*thủ đoạn đáng sợ, độc ác
Cố Tá dần phát hiện, đàn chim U Nhạc này không thể làm gì Công Nghi Thiên Hành.
Sau nhiều lần thử, những đòn tập kích hung ác của chúng đã chuyển tới trên người những võ giả khác, càng là những người tổ thấp, bị tập kích càng mạnh mẽ dồn dập, mà lâu về sau, ít nhất có một phần ba số người đã chết dưới lợi trảo của U Nhạc Điểu! Ngay cả thân thể nội tạng, đều không hoàn chỉnh.
Trong thời gian ngắn, đã có lượng lớn võ giả bị đào thải.
Mà những người còn trên vách đá, thực lực không đủ cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, cho dù U Nhạc Điểu có hung ác hơn nữa, bọn họ cũng đều không buông tha cuộc thí luyện này.
Võ giả cùng trời tranh mệnh, ý chí võ đạo không thể phá vỡ, đã thế sao có thể vì chút nguy hiểm tính mạng mà nhu nhược bỏ trốn? Nếu là những võ giả của quốc gia bình thường nơi vàng thau lẫn lộn, nói không chừng sẽ cứ vậy mà bỏ cuộc, nhưng hiện tại đến tham chiến đều là những tinh anh được tinh tế tuyển chọn, bọn họ chiến đấu vì quang vinh của đế quốc, vì vẻ vang của gia tộc của bản thân mà chiến đấu, đã thế sao có thể lùi bước.
Cố Tá cảm thấy, nếu là hắn tại trên vách đá kia, nếu nhận ra không thể đấu lại những đầu chim U Nhạc kia… có lẽ hắn đã từ bỏ.
Ý chí võ đạo của hắn vốn bạc nhược như thế.
…Ngẫm lại cũng thấy bản thân thật vô dụng.
Đối với hắn cho dù có vì sự nghiệp chính nghĩa vĩ đại thế nào, đều không thể bằng niềm vui được trở về gặp lại ba ba, sợ chết thì cứ sợ chết thôi, dù sao hắn cũng không phải người của thế giới này.
Sau mấy giây hối hận, Cố Tá lại tiếp tục quan sát Công Nghi Thiên Hành đang không ngừng trèo lên trên.
Nhiều lúc, những chuyện hắn không thể làm bởi hạn chế thân thể hay ý chí, Công Nghi Thiên Hành đều có thể làm và làm rất tốt.
Đó đại khái cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ngưỡng mộ vị đại ca này như thế.
Cuối cùng, Công Nghi Thiên Hành vẫn tiến được vào đội một… A, hạng hai.
Rõ ràng có rất nhiều nhân tài từ các đế quốc nhất đẳng, nhưng cố tình phần lớn những nhân tài này đều không đủ uy phong để ngăn chặn Công Nghi Thiên Hành.
Người đứng nhất chỉ nhanh hơn Công Nghi Thiên Hành một chút, thuộc đế quốc nhất đẳng, ngay từ đầu đã được công nhận là một nhân tài tuyệt trần, bản nhân thoạt nhìn cũng rất có khí độ mà hiện giờ cũng chỉ miễn cưỡng giành chiến thắng.
Nhưng Cố Tá biết, đứng nhất vốn dĩ phải là đại ca nhà hắn.
Ngay thời khắc sắp đến đỉnh, Công Nghi Thiên Hành như nghĩ đến cái gì, không ai nhận ra y đã thả chậm tốc độ, khiến người phía sau có thể nhanh chóng đuổi kịp, chỉ trong khoảnh khắc, y chỉ kém một chút.
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành đứng sang một bên, vẻ mặt bình tĩnh, không chút ảo não hay có vẻ không cam lòng.
Cố Tá nhịn không được truyền đi suy nghĩ: Đại ca, tại sao?
Ánh mắt Công Nghi Thiên hành thoáng động, trả lời hắn: Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*, mà người tập võ nếu không có tài năng, cũng sẽ không được coi trọng.
*Cây cao vượt rừng dễ bị gió quật, chim bay vượt đàn dễ trúng tên. Nghĩa bóng chắc là vượt khỏi bình thường dễ bị để ý hay bị người vu hại.
Cố Tá đã hiểu.
Cho nên, không thể không nể tình mà chiếm thứ hạng đầu tiền, nhưng cũng vì kiêu ngạo của bản thân nên không thể thua quá khó nhìn?
Nếu những cường giả đứng xem nhãn lực đủ tốt, hẳn có thể thấy được hành động của Công Nghi Thiên Hành, bọn họ sẽ phát hiện Công Nghi Thiên Hành có tư chất bất phàm, cũng biết được Công Nghi Thiên Hành là một người thức thời — cũng không thể vì chút hành động nhường nhịn của y mà mang thù chứ? Ngược lại vì Công Nghi Thiên hành đã chú ý giữ thể diện cho đế quốc nhất đẳng kia, mà giảm đi mấy phần địch ý với y mới đúng.
Lúc này Cố Tá lại phát hiện.
Người đứng nhất kia, vừa lúc chính là con cháu của Khanh Thương quốc thuộc một trong ba nước lớn thuộc đại lục Kình Vân. Người như vậy từ đầu tiếng tăm đã vô cùng lớn, nếu như không được bề trên của Kình Vân ngầm đồng ý, căn bản cũng không có khả năng đó. Đại ca nhà hắn, nói là giữ thể diện cho Khanh Thương quốc, không bằng nói là nể mặt Kình Vân tông.
Đủ đường luồn cúi trong đó, cũng rất rắc rối.
Tình hình thực tế cũng thực sự là như thế.
Công Nghi Thiên Hành không phải không muốn tiếu ngạo thiên hạ*, chỉ là Kình Vân tông là một con quái vật lớn không thể bị quấy nhiễu. Hắn có dự cảm, đại chiến trăm nước này cũng không chỉ vì xác định cấp bậc các nước mà thôi, có lẽ, còn có mục đích quan trọng hơn nhiều.
*tiếu ngạo: cười cao ngạo
Trước đó, hắn cũng đã nghĩ rất nhiều.
— Đến lúc này, vòng đào thải thứ nhất đã chấm dứt.
Trong lần khảo nghiệm này, đối thủ của các võ giả chính là bản thân, cũng là những U Nhạc Điểu, hễ có thể đến đích, liền đều thuận lợi tiến vào vòng hai.
Khanh Thương quốc Phương Liên Ngọc đứng nhất*, đứng thứ hai chính là tam đẳng đế quốc Công Nghi Thiên Hành. Vài vị phía sau tạm thời không nhắc đến, nhưng đồng dạng đều đến từ Thương Vân cửu hoàng tử Thương Ngự, thế nhưng cũng chiếm thành tích thứ chín.
Vẻn vẹn chỉ là một tiểu quốc, thế nhưng có thể xuất hiện hai người xuất sắc có thể áp chế những võ giả thiên tài từ những nước xuất sắc hơn, cũng thật làm người ta đủ kinh ngạc!
Nhưng vì thương vong quá lớn, năm trăm võ giả tham gia trăm quốc đại chiến, đã bị U Nhạc Điểu trực tiếp đào thải hơn một trăm, hơn nữa số lượng bị thương nặng trong thời gian ngắn không thể điều dưỡng để tiếp tục xuất chiến đã đạt tới bốn mươi năm mươi người. Đến hiện tại, có thể tiếp tục vòng khảo nghiệm thứ hai, cũng chỉ có còn ba trăm hai mươi bốn người mà thôi.
Chỉ là, vòng khảo nghiệm thứ hai,như trước vẫn không phải đối chiến hai hai.
Mà là cái cối sinh tử.
Cố Tá vừa nghe hai chữ “sinh tử”, lại nghĩ đến con số tử vong lúc trước, nhất thời cảm thấy có chút không ổn.
…Vòng hai này, sẽ không chết càng nhiều chứ?
Lập tức, Cố Tá cũng biết đợt thứ hai rốt cuộc như thế nào.
Chỉ nghe mặt đất bằng phẳng phát ra một tiếng vang thật lớn, trung ương của sơn cốc, liền dâng lên một cái cối xay thật lớn, mà phía trên mặt cối lại xuất hiện chín cái lỗ, không sai biệt lắm đều cao rộng một thước, tròn trịa như được khảm lên.
Nếu chen chúc có thể chứa ba đến năm người vào, mà rộng một chút, cũng chỉ có một người.
Cố Tá đoán, nếu đó chính là khảo nghiệm, thì cũng chỉ có một người một cái.
Quả nhiên, ba vị võ giả thoát phàm cảnh trên tảng đá lớn kia đã nhanh chóng tuyên bố phương thức khảo nghiệm cụ thể của trận này.
Mỗi lỗ đứng một người, lúc cối xoay tròn, sẽ hạn chế hành động của người trong lỗ, khiến họ không thể rời khỏi, chỉ có thể di chuyển hai chân tại trong động, ngay cả phóng lên, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở xung quanh trụ cột của lỗ, cũng không thể quá hai trượng.
Khi khảo nghiệm bắt đầu, cối chuyển động, trung tâm sẽ xuất hiện rất nhiều kiếm quang, phân tán theo bốn phương tám hướng. Võ giả tại trong lỗ, sẽ lợi dụng binh khí ngăn cản, đánh nát, cũng có thể chi phối đến chỗ những người khác, nơi khác, hoặc đơn giản là tránh thoát.
Bị kiếm quang giết sẽ tự động rời khỏi cối xay, thay bằng người khác; tự nhận thua, cũng có thể rời khỏi cối, thay thành người khác; không nhận thua cũng không bị giết, thời gian kiên trì càng dài, thành tích càng tốt; sau khi kiên trì đủ tám canh giờ, những người còn ở lại trong cối, có thể tiến vào khảo nghiệm tiếp theo.
Về phần những người tiến lên thay thế lúc sau thời gian sẽ ngắn hơn, đối những người khác không công bằng?
Trình tự tiến vào cối đều là bản thân rút được, vận khí cũng chính là một loại thực lực thôi!
Cố Tá khẽ nhíu mày.
Hắn không biết đại ca nhà mình sẽ rút được vị trí nào, tóm lại càng sớm, hẳn sẽ càng bất lợi.
Đang lúc nghĩ vậy, Công Nghi Thiên Hành bên kia lại truyền đến suy nghĩ: A Tá đừng lo lắng, so với những võ giả bình thường kia, ta chắc chắn là giỏi hơn về kiên trì. Ngươi chỉ cần chờ tin tốt của ta là được.
Cố Tá buông lỏng mày: chờ đại ca chiến thắng trở về, ta sẽ làm đại yến thiết đãi đại ca.
Công Nghi Thiên Hành tựa hồ đang cười, cũng hồi đáp: ta đây phải cố hết sức mới được.
Sau khi “nói” vài câu, lo lắng của Cố Tá đã hạ không ít.
Hiện tại tầm mắt cậu lại dính sát vào Công Nghi Thiên hành, vì muốn nhìn đến cuối cùng y sẽ rút được con số gì.
Không lâu lắm, tất cả mọi người đều đem thăm rút trở về.
Cùng thời khắc đó, tại những nơi khác trong động đá, xung quanh cái cối đầu tiên lại ầm ầm dâng lên nhiều cái cối khác, không khác gì cái cối đầu tiên.
Thoáng tính toán, hiện tại số lỗ để chứa các võ giả là một trăm sáu mươi hai người, ước chừng có một nửa số võ giả sẽ đồng thời tiến vào!
Mà Công Nghi Thiên Hành, phía trên chiếc thẻ trong tay hắn hiện rõ: cối thứ mười tám, vị trí thứ ba.
Trong lòng Cố Tá ‘lộp bộp’ một tiếng: vận khí của đại ca, thật sự là không được tốt mà… Đây không phải là vòng thứ nhất đã tiến lên rồi sao? Tình huống cụ thể ra sao, ai cũng chưa rõ đâu! Khẳng định sẽ có phiền toái.
Nhưng thật ra Công Nghi Thiên Hành lại không cảm thấy có gì khó chịu.
Mặc kệ là đi đầu hay lúc sau tiến vào thay thế, đối với y cũng không có quá lớn khác nhau.
Về phần sống chết khi tiến vào cối, cũng chỉ là một hồi tôi luyện.
Y tin mình chắc chắn không thể bại ở nơi này.
Sau khi vị thoát phàm cảnh kia hạ lệnh, phàm là những võ giả rút trúng đều đồn thời nhảy lên, lao thẳng tới những lỗ trong cối.
Công Nghi Thiên Hành cũng không ngoại lệ, mũi chân y vừa đứng vững, liền phát hiện một cỗ sức mạnh từ lòng chân tràn lên, tựa như đang hút chặt hắn lại, khiến y không thể sử dụng thân pháp, chạy đến nơi khác quá xa khỏi cối.
_______
Trong tích tắc, vòng eo y vừa chuyển, hai chân đặt trên vách đá liền đạp, cả người như một con chim lớn, lần thứ hai bắn người nhảy lên! Không tồi, đó chính là Thiên Ưng Bộ, có khả năng lướt đi giữa không trung, hiện giờ có nơi mượn lực, sao không thể thoát khỏi tình huống thất bại?
Vì thế, Công Nghi Thiên Hành không những không ngã xuống, lần thứ hai ngược lại còn leo cao hơn mười trượng, lập tức lại tiến vào tổ một, đồng thời trở thành người dẫn đầu.
Tim Cố Tá đập không ngừng, sau khi thấy rõ, nhất thời cảm thấy bản thân quá ngốc lại đơn giản.
Đúng vậy, đại ca nhà hắn có Thiên Ưng Bộ, không phải hắn đã biết chuyện này từ tám trăm năm trước sao*? Quả nhiên là do kinh nghiệm chiến đấu quá yếu, nếu không vốn cũng sẽ không vì vậy mà hoảng sợ.
*là một kiểu nói quá lên thôi nha.
Đến giờ, Cố Tá mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thí luyện đầu tiên này vốn không thể ảnh hưởng đến Công Nghi Thiên Hành mới đúng!
Sự thật cũng đúng là vậy.
Công Nghi Thiên Hành như một khối cứng rắn, tại trăm trượng đầu y đặc biệt thành thạo, trăm trượng thứ hai trọng lực tăng lên nhưng vẫn thành thạo như lúc đầu, trăm trượng thứ ba trọng lực lại lần nữa tăng lên, nhưng vẫn giống như không có việc gì. Giống như cho dù thêm bao nhiêu trọng lực kiềm hãm y, cũng sẽ không tạo nên bất cứ trở ngại nào.
Hơn nữa, theo trọng lực ngày càng lớn, mấy con U Nhạc Điểu tập kích đến cũng ngày càng lợi hại, có thể phát hiện công kích của chúng cũng càng thêm hung hiểm, lợi trảo càng thêm sắc bén chắc chắn.
Đáng tiếc, những con U Nhạc Điểu đó, không một con có thể làm gì Công Nghi Thiên Hành, mà dị điểu kia có lợi hại thế nào, dưới độc thủ* của Công Nghi Thiên Hành cũng đều phải nuốt hận.
*thủ đoạn đáng sợ, độc ác
Cố Tá dần phát hiện, đàn chim U Nhạc này không thể làm gì Công Nghi Thiên Hành.
Sau nhiều lần thử, những đòn tập kích hung ác của chúng đã chuyển tới trên người những võ giả khác, càng là những người tổ thấp, bị tập kích càng mạnh mẽ dồn dập, mà lâu về sau, ít nhất có một phần ba số người đã chết dưới lợi trảo của U Nhạc Điểu! Ngay cả thân thể nội tạng, đều không hoàn chỉnh.
Trong thời gian ngắn, đã có lượng lớn võ giả bị đào thải.
Mà những người còn trên vách đá, thực lực không đủ cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, cho dù U Nhạc Điểu có hung ác hơn nữa, bọn họ cũng đều không buông tha cuộc thí luyện này.
Võ giả cùng trời tranh mệnh, ý chí võ đạo không thể phá vỡ, đã thế sao có thể vì chút nguy hiểm tính mạng mà nhu nhược bỏ trốn? Nếu là những võ giả của quốc gia bình thường nơi vàng thau lẫn lộn, nói không chừng sẽ cứ vậy mà bỏ cuộc, nhưng hiện tại đến tham chiến đều là những tinh anh được tinh tế tuyển chọn, bọn họ chiến đấu vì quang vinh của đế quốc, vì vẻ vang của gia tộc của bản thân mà chiến đấu, đã thế sao có thể lùi bước.
Cố Tá cảm thấy, nếu là hắn tại trên vách đá kia, nếu nhận ra không thể đấu lại những đầu chim U Nhạc kia… có lẽ hắn đã từ bỏ.
Ý chí võ đạo của hắn vốn bạc nhược như thế.
…Ngẫm lại cũng thấy bản thân thật vô dụng.
Đối với hắn cho dù có vì sự nghiệp chính nghĩa vĩ đại thế nào, đều không thể bằng niềm vui được trở về gặp lại ba ba, sợ chết thì cứ sợ chết thôi, dù sao hắn cũng không phải người của thế giới này.
Sau mấy giây hối hận, Cố Tá lại tiếp tục quan sát Công Nghi Thiên Hành đang không ngừng trèo lên trên.
Nhiều lúc, những chuyện hắn không thể làm bởi hạn chế thân thể hay ý chí, Công Nghi Thiên Hành đều có thể làm và làm rất tốt.
Đó đại khái cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ngưỡng mộ vị đại ca này như thế.
Cuối cùng, Công Nghi Thiên Hành vẫn tiến được vào đội một… A, hạng hai.
Rõ ràng có rất nhiều nhân tài từ các đế quốc nhất đẳng, nhưng cố tình phần lớn những nhân tài này đều không đủ uy phong để ngăn chặn Công Nghi Thiên Hành.
Người đứng nhất chỉ nhanh hơn Công Nghi Thiên Hành một chút, thuộc đế quốc nhất đẳng, ngay từ đầu đã được công nhận là một nhân tài tuyệt trần, bản nhân thoạt nhìn cũng rất có khí độ mà hiện giờ cũng chỉ miễn cưỡng giành chiến thắng.
Nhưng Cố Tá biết, đứng nhất vốn dĩ phải là đại ca nhà hắn.
Ngay thời khắc sắp đến đỉnh, Công Nghi Thiên Hành như nghĩ đến cái gì, không ai nhận ra y đã thả chậm tốc độ, khiến người phía sau có thể nhanh chóng đuổi kịp, chỉ trong khoảnh khắc, y chỉ kém một chút.
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành đứng sang một bên, vẻ mặt bình tĩnh, không chút ảo não hay có vẻ không cam lòng.
Cố Tá nhịn không được truyền đi suy nghĩ: Đại ca, tại sao?
Ánh mắt Công Nghi Thiên hành thoáng động, trả lời hắn: Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*, mà người tập võ nếu không có tài năng, cũng sẽ không được coi trọng.
*Cây cao vượt rừng dễ bị gió quật, chim bay vượt đàn dễ trúng tên. Nghĩa bóng chắc là vượt khỏi bình thường dễ bị để ý hay bị người vu hại.
Cố Tá đã hiểu.
Cho nên, không thể không nể tình mà chiếm thứ hạng đầu tiền, nhưng cũng vì kiêu ngạo của bản thân nên không thể thua quá khó nhìn?
Nếu những cường giả đứng xem nhãn lực đủ tốt, hẳn có thể thấy được hành động của Công Nghi Thiên Hành, bọn họ sẽ phát hiện Công Nghi Thiên Hành có tư chất bất phàm, cũng biết được Công Nghi Thiên Hành là một người thức thời — cũng không thể vì chút hành động nhường nhịn của y mà mang thù chứ? Ngược lại vì Công Nghi Thiên hành đã chú ý giữ thể diện cho đế quốc nhất đẳng kia, mà giảm đi mấy phần địch ý với y mới đúng.
Lúc này Cố Tá lại phát hiện.
Người đứng nhất kia, vừa lúc chính là con cháu của Khanh Thương quốc thuộc một trong ba nước lớn thuộc đại lục Kình Vân. Người như vậy từ đầu tiếng tăm đã vô cùng lớn, nếu như không được bề trên của Kình Vân ngầm đồng ý, căn bản cũng không có khả năng đó. Đại ca nhà hắn, nói là giữ thể diện cho Khanh Thương quốc, không bằng nói là nể mặt Kình Vân tông.
Đủ đường luồn cúi trong đó, cũng rất rắc rối.
Tình hình thực tế cũng thực sự là như thế.
Công Nghi Thiên Hành không phải không muốn tiếu ngạo thiên hạ*, chỉ là Kình Vân tông là một con quái vật lớn không thể bị quấy nhiễu. Hắn có dự cảm, đại chiến trăm nước này cũng không chỉ vì xác định cấp bậc các nước mà thôi, có lẽ, còn có mục đích quan trọng hơn nhiều.
*tiếu ngạo: cười cao ngạo
Trước đó, hắn cũng đã nghĩ rất nhiều.
— Đến lúc này, vòng đào thải thứ nhất đã chấm dứt.
Trong lần khảo nghiệm này, đối thủ của các võ giả chính là bản thân, cũng là những U Nhạc Điểu, hễ có thể đến đích, liền đều thuận lợi tiến vào vòng hai.
Khanh Thương quốc Phương Liên Ngọc đứng nhất*, đứng thứ hai chính là tam đẳng đế quốc Công Nghi Thiên Hành. Vài vị phía sau tạm thời không nhắc đến, nhưng đồng dạng đều đến từ Thương Vân cửu hoàng tử Thương Ngự, thế nhưng cũng chiếm thành tích thứ chín.
Vẻn vẹn chỉ là một tiểu quốc, thế nhưng có thể xuất hiện hai người xuất sắc có thể áp chế những võ giả thiên tài từ những nước xuất sắc hơn, cũng thật làm người ta đủ kinh ngạc!
Nhưng vì thương vong quá lớn, năm trăm võ giả tham gia trăm quốc đại chiến, đã bị U Nhạc Điểu trực tiếp đào thải hơn một trăm, hơn nữa số lượng bị thương nặng trong thời gian ngắn không thể điều dưỡng để tiếp tục xuất chiến đã đạt tới bốn mươi năm mươi người. Đến hiện tại, có thể tiếp tục vòng khảo nghiệm thứ hai, cũng chỉ có còn ba trăm hai mươi bốn người mà thôi.
Chỉ là, vòng khảo nghiệm thứ hai,như trước vẫn không phải đối chiến hai hai.
Mà là cái cối sinh tử.
Cố Tá vừa nghe hai chữ “sinh tử”, lại nghĩ đến con số tử vong lúc trước, nhất thời cảm thấy có chút không ổn.
…Vòng hai này, sẽ không chết càng nhiều chứ?
Lập tức, Cố Tá cũng biết đợt thứ hai rốt cuộc như thế nào.
Chỉ nghe mặt đất bằng phẳng phát ra một tiếng vang thật lớn, trung ương của sơn cốc, liền dâng lên một cái cối xay thật lớn, mà phía trên mặt cối lại xuất hiện chín cái lỗ, không sai biệt lắm đều cao rộng một thước, tròn trịa như được khảm lên.
Nếu chen chúc có thể chứa ba đến năm người vào, mà rộng một chút, cũng chỉ có một người.
Cố Tá đoán, nếu đó chính là khảo nghiệm, thì cũng chỉ có một người một cái.
Quả nhiên, ba vị võ giả thoát phàm cảnh trên tảng đá lớn kia đã nhanh chóng tuyên bố phương thức khảo nghiệm cụ thể của trận này.
Mỗi lỗ đứng một người, lúc cối xoay tròn, sẽ hạn chế hành động của người trong lỗ, khiến họ không thể rời khỏi, chỉ có thể di chuyển hai chân tại trong động, ngay cả phóng lên, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở xung quanh trụ cột của lỗ, cũng không thể quá hai trượng.
Khi khảo nghiệm bắt đầu, cối chuyển động, trung tâm sẽ xuất hiện rất nhiều kiếm quang, phân tán theo bốn phương tám hướng. Võ giả tại trong lỗ, sẽ lợi dụng binh khí ngăn cản, đánh nát, cũng có thể chi phối đến chỗ những người khác, nơi khác, hoặc đơn giản là tránh thoát.
Bị kiếm quang giết sẽ tự động rời khỏi cối xay, thay bằng người khác; tự nhận thua, cũng có thể rời khỏi cối, thay thành người khác; không nhận thua cũng không bị giết, thời gian kiên trì càng dài, thành tích càng tốt; sau khi kiên trì đủ tám canh giờ, những người còn ở lại trong cối, có thể tiến vào khảo nghiệm tiếp theo.
Về phần những người tiến lên thay thế lúc sau thời gian sẽ ngắn hơn, đối những người khác không công bằng?
Trình tự tiến vào cối đều là bản thân rút được, vận khí cũng chính là một loại thực lực thôi!
Cố Tá khẽ nhíu mày.
Hắn không biết đại ca nhà mình sẽ rút được vị trí nào, tóm lại càng sớm, hẳn sẽ càng bất lợi.
Đang lúc nghĩ vậy, Công Nghi Thiên Hành bên kia lại truyền đến suy nghĩ: A Tá đừng lo lắng, so với những võ giả bình thường kia, ta chắc chắn là giỏi hơn về kiên trì. Ngươi chỉ cần chờ tin tốt của ta là được.
Cố Tá buông lỏng mày: chờ đại ca chiến thắng trở về, ta sẽ làm đại yến thiết đãi đại ca.
Công Nghi Thiên Hành tựa hồ đang cười, cũng hồi đáp: ta đây phải cố hết sức mới được.
Sau khi “nói” vài câu, lo lắng của Cố Tá đã hạ không ít.
Hiện tại tầm mắt cậu lại dính sát vào Công Nghi Thiên hành, vì muốn nhìn đến cuối cùng y sẽ rút được con số gì.
Không lâu lắm, tất cả mọi người đều đem thăm rút trở về.
Cùng thời khắc đó, tại những nơi khác trong động đá, xung quanh cái cối đầu tiên lại ầm ầm dâng lên nhiều cái cối khác, không khác gì cái cối đầu tiên.
Thoáng tính toán, hiện tại số lỗ để chứa các võ giả là một trăm sáu mươi hai người, ước chừng có một nửa số võ giả sẽ đồng thời tiến vào!
Mà Công Nghi Thiên Hành, phía trên chiếc thẻ trong tay hắn hiện rõ: cối thứ mười tám, vị trí thứ ba.
Trong lòng Cố Tá ‘lộp bộp’ một tiếng: vận khí của đại ca, thật sự là không được tốt mà… Đây không phải là vòng thứ nhất đã tiến lên rồi sao? Tình huống cụ thể ra sao, ai cũng chưa rõ đâu! Khẳng định sẽ có phiền toái.
Nhưng thật ra Công Nghi Thiên Hành lại không cảm thấy có gì khó chịu.
Mặc kệ là đi đầu hay lúc sau tiến vào thay thế, đối với y cũng không có quá lớn khác nhau.
Về phần sống chết khi tiến vào cối, cũng chỉ là một hồi tôi luyện.
Y tin mình chắc chắn không thể bại ở nơi này.
Sau khi vị thoát phàm cảnh kia hạ lệnh, phàm là những võ giả rút trúng đều đồn thời nhảy lên, lao thẳng tới những lỗ trong cối.
Công Nghi Thiên Hành cũng không ngoại lệ, mũi chân y vừa đứng vững, liền phát hiện một cỗ sức mạnh từ lòng chân tràn lên, tựa như đang hút chặt hắn lại, khiến y không thể sử dụng thân pháp, chạy đến nơi khác quá xa khỏi cối.
_______
Tác giả :
Y Lạc Thành Hỏa