Ta Có Dược A!
Quyển 1 - Chương 22: Kết quả luận võ
Edit: Tracy
Hách Liên Hưng Trình thân cao chín thước, lưng hùm vai gấu, diện mạo anh tuấn sáng sủa, bên ngoài nhìn vào chính là một trang hào kiệt, nhưng nhìn đến một tia nham hiểm hung ác xoạt qua trong mắt kia có thể thấy hắn căn bản không giống như những gì biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại là hạng người lòng dạ hẹp hòi.
Hắn nói mấy câu với Công Nghi Thiên Hành vừa rồi đều mang theo tức giận, hắn năm đó ăn không ít mệt bởi thủ hạ của Công Nghi Thiên Hành, hiện tại chỉ hận không thể lập tức đòi lại.
Cô Tá vừa nhìn Hách Liên Hưng Trình, đối với hắn nửa điểm hảo cảm cũng không có.
Hắn âm thầm nghĩ: Gia hỏa này có phải là công tử đế quốc không, đối với người không thể luyện võ lại có thể buông lời hung ác như vậy, chẳng lẽ không biết những lời kia là độc quyền của vai ác sao? Hơn nữa kẻ hay buông lời hung ác thường rất dễ bị người ta vả vào mặt đó.
Nhưng trào phúng thì trào phúng, trong luận võ kế tiếp, Cố Tá là một người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được Hách Liên Hưng Trình kia đúng là có tư cách ngạo mạn — hắn so với những võ giả trước kia, đúng là cường* hơn rất nhiều.
*mạnh
Có thể hiểu được chiến đấu từ kỹ xảo sau lại xuất ra thủ đoạn có thể bỏ xa những người kia ra mấy con phố, luận tới thực lực cũng thật là khiến người ta hoa cả mắt.
Cố Tá nhìn ra được kim chủ nhà mình cũng không giống như trước đó ban đầu liền có thể lập tức nói ra rất nhiều chiêu thức mà đối thủ sẽ dùng đến làm Long Nhất mau chóng thắng lợi.
Lúc này đây, kim chủ mỗi lần lên tiếng đều vô cùng ngắn ngủi, nhưng một khi nói liền sẽ nói ra vài từ hợp lại, tiếp đó rất nhanh thay đổi lại thay đổi.
Hách Liên Hưng Trình giơ tay nhấc chân đều mang theo một sức mạnh cực kì đáng sợ.
Khi hắn dùng đến "Băng Sơn Kinh" đấu võ trường có thể bị hắn đánh đến chấn động; hắn sử dụng thân pháp là có thể bức cho Long Nhất chỉ có thể xê dịch trốn tránh trong phạm vi nhỏ; tiếp đó hắn lại dùng "Huyền Vũ Công" vô cùng bén nhọn, chưởng lực mang theo tiếng xé gió, túc đạp vững vàng, bất động như núi, phòng ngự như mai rùa, thế công như sấm điện.
Có thể nói, hắn đem những võ kỹ đó, công pháp đó đều vận dụng đến cực hạn rồi!
Phi thường đáng sợ.
Cố Tá có tưởng tượng những thủ đoạn đó nếu dùng trên người mình, hắn khẳng định một giấy liền quải*. Nếu trên thế giới này võ giả gần Hậu thiên đều đáng sợ như vậy, vậy võ giả Tiên Thiên năng lực là cái dạng khủng bố gì hử?
*chết
Nếu muốn thuận lợi sống sót, thiệt là khó!
Người trên đại lục này cũng rất không dễ dàng a!
Đánh càng lâu, động tác Hách Liên Hưng Trình càng táo bạo, Long Nhất đã có kinh nghiệm chiến đấu trong sinh tử nên cũng vô cùng bình tĩnh. Càng về sau, Long Nhất liền sẽ không chủ động tiến công, trước sau vẫn duy trì trạng thái trốn tránh cùng phòng thủ, động tác dựa theo từng mệnh lệnh của Công Nghi Thiên Hành.
Nhưng cho dù Hách Liên Hưng Trình điên cuồng công kích, đến cuối cùng vẫn không thể phá vỡ ma chú phòng ngự của Công Nghi Thiên Hành... Thẳng cho đến khi Công Nghi Thiên Hành ra một chuỗi mệnh lệnh dồn dập, Long Nhất lập tức dùng hơn phân nữa lực lượng, hét lên một tiếng cho Hách Liên Hưng Trình một đòn nghiêm trọng! Mà chính Long Nhất ngược lại mượn lực từ một đòn này nhanh chóng lui lại, Công Nghi Thiên Hành tức khắc cũng thả ra một câu.
"Ta nhận thua."
Trong phút chốc, Hách Liên Hưng Trình không quan tâm vẫn tiếp tục công kích.
Trọng tài phụ trách trận đấu này đúng lúc ra ngăn cản hắn lại.
Long Nhất sắc mặt hơi hơi trắng, Công Nghi Thiên Hành cũng dừng lại ở vị trí thứ tám.
Chỉ là Hách Liên Hưng Trình thắng lợi lại không hoàn toàn vui sướng, hắn tâm tâm niệm niệm muốn đem Long Nhất đánh tàn phế, rốt cuộc lại không thành công — chỉ cần Long Nhất vẫn tốt, Công Nghi Thiên Hành cũng sẽ tốt, nghĩ tới đó toàn thân hắn đều không thoải mái!
Thoạt nhìn là hắn thắng, nhưng so sánh cùng lời nói hùng hồn trước khi luận võ, này lại chẳng khác nào hắn thua.
Cố Tá thực hưng phấn, cố chịu đựng không phát ra tiếng hoan hô, lại nhịn không được dựng lên ngón tay cái.
Công Nghi Minh Hà cùng Công Nghi Thiên Dương bên cạnh cũng đồng thời nhẹ nhàng thở ra, Công Nghi Minh Hà nhìn động tác này của hắn, không nén nổi tò mò hỏi: "A Tá ca ca, ngươi cái này là... Có ý gì?"
Cố Tá phản ứng lại, nhìn nhìn ngón tay cái chính mình, 囧 nói: "Chính là nói Thiên Hành công tử đặc biệt lợi hại, đặc biệt khiến cho người khác khâm phục. Ân, đơn giản mà nói, Thiên Hành công tử hảo suất!"
Công Nghi Minh Hà bừng tỉnh, cũng dựng thẳng ngón tay cái chính mình: "Đại ca hảo suất!"
Công Nghi Thiên Dương nhìn thấy, cũng nhịn không được nở nụ cười: "Không tồi, đại ca lợi hại nhất!"
Công Nghi Thiên Hành sau khi hoàn thành xong, y cũng không ở lại lâu, chậm rãi trở về thạch đài.
Long Nhất cũng theo sau, nhìn thương thế cũng không nghiêm trọng.
Hai người là thua không sai, nhưng tình huống bọn họ lại không giống nhau, thua so với thắng không chói mắt, hơn nữa có thể kiên trì trong lúc Hách Liên Hưng Trình mưa rền gió dữ mà nhận thua, kỳ thật đúng là một chiến tích tuyệt hảo.
Nếu không một người không võ ngược lại chiến thắng tứ đại công tử, kia không phải là quá mức kiêu ngạo sao?
Cho nên Công Nghi Thiên Hành không làm mất mặt chính mình, còn dẫm lên mặt mũi của Hách Liên Hưng Trình, y thuận lợi bảo vệ địa vị, khoe khoang thực lực chính mình, cũng khiến cho người khác không còn gì để nói, chỉ có thể một bụng nín thở.
Công Nghi Minh Hà nhíu chóp mũi, có chút đắc ý: "Lần trước, mỗi một lần đại ca đều như vậy, mấy cái gia hỏa đó còn chưa từ bỏ ý định, còn không phải đều không có biện pháp sao? Hắc hắc.. "
Công Nghi Thiên Hành lúc này đã đi tới, nghe vậy ôn hòa nói: "Ở sau lưng cười nhạo người khác, nếu dẫn đến chó cùng rứt giậu, cũng là thật sự rất khó coi."
Công Nghi Minh Hà "phụt" một tiếng lại nở nụ cười.
Công Nghi Thiên Hành khẽ lắc đầu, ngồi bên người Cố Tá: "A Tá đã quen rồi?"
Cố Tá vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."
Nam nhân đều có tâm huyết, từ đầu đánh nhau chết người gì đó không thể thích ứng được, chỉ cần không bảo chính hắn giết người, chậm rãi cũng sẽ thành thói quen.
Công Nghi Thiên Hành cười, cũng không nhiều lời.
Cố Tá lúc này cùng kim chủ ngồi cùng nhau, trong lòng lại càng thêm khẩn trương.
Tóm lại cảm thấy, nam thần cảm giác ngày càng thần....
Công Nghi Thiên Hành cảm giác thỉnh thoảng ánh mắt Cố Tá sẽ lén nhìn sang, trong lòng buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn: "A Tá, xem bốn người kia luận võ, đối với ngươi cũng có lợi."
Cố Tá nhìn lén bị phát hiện, có chút xấu hổ, bất quá cũng rất nghe lời.
Sau đó, hắn thật sự xem bốn vị công tử đế đô - người vốn dĩ hắn không có chút cảm thấy hứng thú đối chiến.
Tám người, Công Nghi Thiên Hành cùng Hách Liên Hưng Trình đã luận võ, ba trận luận võ khác cũng xong. Tuy rằng mấy người kia cũng rất lợi hại, chính là so với đám người Đoan Mộc Khinh Dung vẫn kém hơn rất nhiều, cơ hồ không có gì trì hoãn liền trong nửa canh giờ liền kết thúc.
Hiện tại tiến hành chính là trận chiến cuối cùng, còn lại tứ đại công tử, ai lợi hại hơn ai, ai thu phục được đối thủ.
Bởi vì thế lực bọn họ ngang nhau, trong đấu võ trường to lớn như vậy chấn động không thôi, đối chiến phi thường kịch liệt.
Có lẽ Hách Liên Hưng Trình bị Công Nghi Thiên Hành cho một cái tát tay*, hắn liền đem oán khí tích tụ phát lên trên người bọn Đoan Mộc Khinh Dung.
*chỗ đó để là "...ăn ba ba duyên cớ", ta tra hán việt thấy từ "ba ba" có nghĩa là cái tát tay, còn có nghĩa (địa phương) là phân (sh*t).
Đoan Mộc Kinh Dung tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng Hách Liên Hưng Trình bởi vì lửa giận nên tốc độ so với hắn cũng không chậm hơn, sau một phen khổ chiến, hắn chỉ kém một chiêu lại bại bởi Hách Liên Hưng Trình.
Vì thế Đoan Mộc Khinh Dung nhíu nhíu mày, đối với chính mình có chút không hài lòng.
Hắn nhìn sang Công Nghi Thiên Hành, ánh mắt lóe qua một tia cảm xúc.
So với người này, hắn giống như còn khiếm khuyết cái gì đó...
Mặc khác, Tư Mã Nguyên Hữu cùng Hoàng Phủ Trường Hạo đối chiến, chính là Hoàng Phủ Trường Hạo thắng.
Hoàng Phủ Trường Hạo rất ít nói, tính cách cũng rất khốc liệt, thời điểm ra tay có thể nói là tàn nhẫn, Tư Mã Nguyên Hữu tuy rằng cũng bá đạo, nhưng so với Hoàng Phủ Trường Hạo thiếu đi một tia táo bạo, nên mới có thể bại trận.
Cuối cùng chính là Hách Liên Hưng Trình cùng Hoàng Phủ Trường Hạo tranh đoạt, Đoan Mộc Khinh Dung cùng Tư Mã Nguyên Hữu luận võ.
Hai trận này đều là long tranh hổ đấu, đem chân khí trong cơ thể bọn họ tiêu hao gần như không còn, chỉ có thể dựa vào sức mạnh ý chí phân ra thắng bại — Hoàng Phủ Trường Hạo chung quy hồi phục thân thủ đầu tiên, tiếp theo chính là Hách Liên Hưng Trình, thứ ba là Đoan Mộc Khinh Dung, Tư Mã Nguyên Hữu là vị trí thấp nhất.
Bất quá cũng không phải là trận đấu sinh tử, nếu là thời điểm liên quan đến tính mệnh, mỗi người bọn họ đều ẩn giấu ác chủ bài, kêta quả có thể cũng khó nói được.
Đến đây, thế gia chiến cũng kết thúc.
Từ đầu tới cuối cũng có thể nói là xuất sắc, nhưng hấp dẫn người chú ý nhất chính là phần đối chiến của tứ đại công tử về sau.
Đông đảo võ giả thấy được thực lực tứ đại công tử đế đô, trong lòng khâm phục rất nhiều, trở về tất nhiên sẽ đem tình hình trận chiến truyền bá ra ngoài, không thể nghi ngờ tuyên truyền một hồi về công tử đế đô sẽ hấp dẫn rất nhiều võ giả, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đến tham gia như là một việc vô cùng trọng đại.
Một lần lại một lần, một năm lại một năm.
Ngũ công tử đế đô đúng là võ giả tuổi trẻ trụ cột, mà bọn họ đại biểu cho năm đại thế gia, cũng vì thế lại cành trở nên vinh quang, ở Thương Vân quốc ở một thế hệ đều truyền lại.
Đương nhiên, mấy cái này Cố Tá nhìn không thấu.
Hắn chỉ biết là thế gia chiến kết thúc, kim chủ nhà mình an toàn, bọn họ đã có thể trở về biệt viện rồi chứ hửm?
Tuy nói ở trung tâm đế đô, nhà lớn Công Nghi gia sa hoa phú quý, phi phàm náo nhiệt, nhưng đối với Cố Tá mà nói, hắn vẫn là như lúc trước ở lại biệt viện kia, như thế mới có thể đem lại cho hắn cảm giác một chút lòng trung thành.
Cho nên Cố Tá lặng lẽ hỏi: "Thiên Hành công tử, chúng ta đã có thể trở về chưa? Thế gia chiến đã kết thúc, những võ giả kia sao còn chưa chịu rời đi?"
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt hòa hoãn, trả lời: "Võ giả nơi khác đến tham gia thế gia chiến, đương nhiên đều có tâm tư muốn tranh thủ cho mình một con đường. Phàm là trong thứ tự luận võ, đều hy vọng được thế gia đế đô mời chào, ưu tú nhất trong số đó đều có khả năng được năm đại thế gia thu nạp. Đến lúc đó, người trong tộc của bọn họ cũng có thể được phù hộ."
Cố Tá hiểu rõ.
Tham gia thế gia chiến trừ bỏ năm đại thế gia, còn có tiểu gia tộc từ bên ngoài đế đô. Có thể đạt điều kiện tham gia luận võ, bọn họ cũng là ngàn dặm có một thiên tài, chuyến này vì chính mình bán một cái giá tốt.
Người như vậy tuy rằng ít, nhưng không thể không nói, rất nhiều thế gia phụ thuộc gia tộc, hoặc là thu nạp người khác họ.
Thời điểm Cố Tá đang ở thạch đài chờ gia tộc làm việc, đột nhiên có một thân xuyên giáp trụ, một võ giả uy vũ bất phàm mà bước đến, hắn trong tay cầm một cái thiệp được thiết kế kim sắc, hai tay đưa cho Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành sau khi xem, gật gật đầu: "Ta sẽ đúng giờ đi gặp."
Võ giả giáp trụ kia sau khi hành lễ, xoay người rời nhanh đi.
Cố Tá hiếu kì: "Thiên Hành công tử, làm gì vậy? "
Công Nghi Thiên Hành cười, đem thiệp đưa qua: "A Tá chính mình xem đi."
—
Hách Liên Hưng Trình thân cao chín thước, lưng hùm vai gấu, diện mạo anh tuấn sáng sủa, bên ngoài nhìn vào chính là một trang hào kiệt, nhưng nhìn đến một tia nham hiểm hung ác xoạt qua trong mắt kia có thể thấy hắn căn bản không giống như những gì biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại là hạng người lòng dạ hẹp hòi.
Hắn nói mấy câu với Công Nghi Thiên Hành vừa rồi đều mang theo tức giận, hắn năm đó ăn không ít mệt bởi thủ hạ của Công Nghi Thiên Hành, hiện tại chỉ hận không thể lập tức đòi lại.
Cô Tá vừa nhìn Hách Liên Hưng Trình, đối với hắn nửa điểm hảo cảm cũng không có.
Hắn âm thầm nghĩ: Gia hỏa này có phải là công tử đế quốc không, đối với người không thể luyện võ lại có thể buông lời hung ác như vậy, chẳng lẽ không biết những lời kia là độc quyền của vai ác sao? Hơn nữa kẻ hay buông lời hung ác thường rất dễ bị người ta vả vào mặt đó.
Nhưng trào phúng thì trào phúng, trong luận võ kế tiếp, Cố Tá là một người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được Hách Liên Hưng Trình kia đúng là có tư cách ngạo mạn — hắn so với những võ giả trước kia, đúng là cường* hơn rất nhiều.
*mạnh
Có thể hiểu được chiến đấu từ kỹ xảo sau lại xuất ra thủ đoạn có thể bỏ xa những người kia ra mấy con phố, luận tới thực lực cũng thật là khiến người ta hoa cả mắt.
Cố Tá nhìn ra được kim chủ nhà mình cũng không giống như trước đó ban đầu liền có thể lập tức nói ra rất nhiều chiêu thức mà đối thủ sẽ dùng đến làm Long Nhất mau chóng thắng lợi.
Lúc này đây, kim chủ mỗi lần lên tiếng đều vô cùng ngắn ngủi, nhưng một khi nói liền sẽ nói ra vài từ hợp lại, tiếp đó rất nhanh thay đổi lại thay đổi.
Hách Liên Hưng Trình giơ tay nhấc chân đều mang theo một sức mạnh cực kì đáng sợ.
Khi hắn dùng đến "Băng Sơn Kinh" đấu võ trường có thể bị hắn đánh đến chấn động; hắn sử dụng thân pháp là có thể bức cho Long Nhất chỉ có thể xê dịch trốn tránh trong phạm vi nhỏ; tiếp đó hắn lại dùng "Huyền Vũ Công" vô cùng bén nhọn, chưởng lực mang theo tiếng xé gió, túc đạp vững vàng, bất động như núi, phòng ngự như mai rùa, thế công như sấm điện.
Có thể nói, hắn đem những võ kỹ đó, công pháp đó đều vận dụng đến cực hạn rồi!
Phi thường đáng sợ.
Cố Tá có tưởng tượng những thủ đoạn đó nếu dùng trên người mình, hắn khẳng định một giấy liền quải*. Nếu trên thế giới này võ giả gần Hậu thiên đều đáng sợ như vậy, vậy võ giả Tiên Thiên năng lực là cái dạng khủng bố gì hử?
*chết
Nếu muốn thuận lợi sống sót, thiệt là khó!
Người trên đại lục này cũng rất không dễ dàng a!
Đánh càng lâu, động tác Hách Liên Hưng Trình càng táo bạo, Long Nhất đã có kinh nghiệm chiến đấu trong sinh tử nên cũng vô cùng bình tĩnh. Càng về sau, Long Nhất liền sẽ không chủ động tiến công, trước sau vẫn duy trì trạng thái trốn tránh cùng phòng thủ, động tác dựa theo từng mệnh lệnh của Công Nghi Thiên Hành.
Nhưng cho dù Hách Liên Hưng Trình điên cuồng công kích, đến cuối cùng vẫn không thể phá vỡ ma chú phòng ngự của Công Nghi Thiên Hành... Thẳng cho đến khi Công Nghi Thiên Hành ra một chuỗi mệnh lệnh dồn dập, Long Nhất lập tức dùng hơn phân nữa lực lượng, hét lên một tiếng cho Hách Liên Hưng Trình một đòn nghiêm trọng! Mà chính Long Nhất ngược lại mượn lực từ một đòn này nhanh chóng lui lại, Công Nghi Thiên Hành tức khắc cũng thả ra một câu.
"Ta nhận thua."
Trong phút chốc, Hách Liên Hưng Trình không quan tâm vẫn tiếp tục công kích.
Trọng tài phụ trách trận đấu này đúng lúc ra ngăn cản hắn lại.
Long Nhất sắc mặt hơi hơi trắng, Công Nghi Thiên Hành cũng dừng lại ở vị trí thứ tám.
Chỉ là Hách Liên Hưng Trình thắng lợi lại không hoàn toàn vui sướng, hắn tâm tâm niệm niệm muốn đem Long Nhất đánh tàn phế, rốt cuộc lại không thành công — chỉ cần Long Nhất vẫn tốt, Công Nghi Thiên Hành cũng sẽ tốt, nghĩ tới đó toàn thân hắn đều không thoải mái!
Thoạt nhìn là hắn thắng, nhưng so sánh cùng lời nói hùng hồn trước khi luận võ, này lại chẳng khác nào hắn thua.
Cố Tá thực hưng phấn, cố chịu đựng không phát ra tiếng hoan hô, lại nhịn không được dựng lên ngón tay cái.
Công Nghi Minh Hà cùng Công Nghi Thiên Dương bên cạnh cũng đồng thời nhẹ nhàng thở ra, Công Nghi Minh Hà nhìn động tác này của hắn, không nén nổi tò mò hỏi: "A Tá ca ca, ngươi cái này là... Có ý gì?"
Cố Tá phản ứng lại, nhìn nhìn ngón tay cái chính mình, 囧 nói: "Chính là nói Thiên Hành công tử đặc biệt lợi hại, đặc biệt khiến cho người khác khâm phục. Ân, đơn giản mà nói, Thiên Hành công tử hảo suất!"
Công Nghi Minh Hà bừng tỉnh, cũng dựng thẳng ngón tay cái chính mình: "Đại ca hảo suất!"
Công Nghi Thiên Dương nhìn thấy, cũng nhịn không được nở nụ cười: "Không tồi, đại ca lợi hại nhất!"
Công Nghi Thiên Hành sau khi hoàn thành xong, y cũng không ở lại lâu, chậm rãi trở về thạch đài.
Long Nhất cũng theo sau, nhìn thương thế cũng không nghiêm trọng.
Hai người là thua không sai, nhưng tình huống bọn họ lại không giống nhau, thua so với thắng không chói mắt, hơn nữa có thể kiên trì trong lúc Hách Liên Hưng Trình mưa rền gió dữ mà nhận thua, kỳ thật đúng là một chiến tích tuyệt hảo.
Nếu không một người không võ ngược lại chiến thắng tứ đại công tử, kia không phải là quá mức kiêu ngạo sao?
Cho nên Công Nghi Thiên Hành không làm mất mặt chính mình, còn dẫm lên mặt mũi của Hách Liên Hưng Trình, y thuận lợi bảo vệ địa vị, khoe khoang thực lực chính mình, cũng khiến cho người khác không còn gì để nói, chỉ có thể một bụng nín thở.
Công Nghi Minh Hà nhíu chóp mũi, có chút đắc ý: "Lần trước, mỗi một lần đại ca đều như vậy, mấy cái gia hỏa đó còn chưa từ bỏ ý định, còn không phải đều không có biện pháp sao? Hắc hắc.. "
Công Nghi Thiên Hành lúc này đã đi tới, nghe vậy ôn hòa nói: "Ở sau lưng cười nhạo người khác, nếu dẫn đến chó cùng rứt giậu, cũng là thật sự rất khó coi."
Công Nghi Minh Hà "phụt" một tiếng lại nở nụ cười.
Công Nghi Thiên Hành khẽ lắc đầu, ngồi bên người Cố Tá: "A Tá đã quen rồi?"
Cố Tá vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."
Nam nhân đều có tâm huyết, từ đầu đánh nhau chết người gì đó không thể thích ứng được, chỉ cần không bảo chính hắn giết người, chậm rãi cũng sẽ thành thói quen.
Công Nghi Thiên Hành cười, cũng không nhiều lời.
Cố Tá lúc này cùng kim chủ ngồi cùng nhau, trong lòng lại càng thêm khẩn trương.
Tóm lại cảm thấy, nam thần cảm giác ngày càng thần....
Công Nghi Thiên Hành cảm giác thỉnh thoảng ánh mắt Cố Tá sẽ lén nhìn sang, trong lòng buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn: "A Tá, xem bốn người kia luận võ, đối với ngươi cũng có lợi."
Cố Tá nhìn lén bị phát hiện, có chút xấu hổ, bất quá cũng rất nghe lời.
Sau đó, hắn thật sự xem bốn vị công tử đế đô - người vốn dĩ hắn không có chút cảm thấy hứng thú đối chiến.
Tám người, Công Nghi Thiên Hành cùng Hách Liên Hưng Trình đã luận võ, ba trận luận võ khác cũng xong. Tuy rằng mấy người kia cũng rất lợi hại, chính là so với đám người Đoan Mộc Khinh Dung vẫn kém hơn rất nhiều, cơ hồ không có gì trì hoãn liền trong nửa canh giờ liền kết thúc.
Hiện tại tiến hành chính là trận chiến cuối cùng, còn lại tứ đại công tử, ai lợi hại hơn ai, ai thu phục được đối thủ.
Bởi vì thế lực bọn họ ngang nhau, trong đấu võ trường to lớn như vậy chấn động không thôi, đối chiến phi thường kịch liệt.
Có lẽ Hách Liên Hưng Trình bị Công Nghi Thiên Hành cho một cái tát tay*, hắn liền đem oán khí tích tụ phát lên trên người bọn Đoan Mộc Khinh Dung.
*chỗ đó để là "...ăn ba ba duyên cớ", ta tra hán việt thấy từ "ba ba" có nghĩa là cái tát tay, còn có nghĩa (địa phương) là phân (sh*t).
Đoan Mộc Kinh Dung tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng Hách Liên Hưng Trình bởi vì lửa giận nên tốc độ so với hắn cũng không chậm hơn, sau một phen khổ chiến, hắn chỉ kém một chiêu lại bại bởi Hách Liên Hưng Trình.
Vì thế Đoan Mộc Khinh Dung nhíu nhíu mày, đối với chính mình có chút không hài lòng.
Hắn nhìn sang Công Nghi Thiên Hành, ánh mắt lóe qua một tia cảm xúc.
So với người này, hắn giống như còn khiếm khuyết cái gì đó...
Mặc khác, Tư Mã Nguyên Hữu cùng Hoàng Phủ Trường Hạo đối chiến, chính là Hoàng Phủ Trường Hạo thắng.
Hoàng Phủ Trường Hạo rất ít nói, tính cách cũng rất khốc liệt, thời điểm ra tay có thể nói là tàn nhẫn, Tư Mã Nguyên Hữu tuy rằng cũng bá đạo, nhưng so với Hoàng Phủ Trường Hạo thiếu đi một tia táo bạo, nên mới có thể bại trận.
Cuối cùng chính là Hách Liên Hưng Trình cùng Hoàng Phủ Trường Hạo tranh đoạt, Đoan Mộc Khinh Dung cùng Tư Mã Nguyên Hữu luận võ.
Hai trận này đều là long tranh hổ đấu, đem chân khí trong cơ thể bọn họ tiêu hao gần như không còn, chỉ có thể dựa vào sức mạnh ý chí phân ra thắng bại — Hoàng Phủ Trường Hạo chung quy hồi phục thân thủ đầu tiên, tiếp theo chính là Hách Liên Hưng Trình, thứ ba là Đoan Mộc Khinh Dung, Tư Mã Nguyên Hữu là vị trí thấp nhất.
Bất quá cũng không phải là trận đấu sinh tử, nếu là thời điểm liên quan đến tính mệnh, mỗi người bọn họ đều ẩn giấu ác chủ bài, kêta quả có thể cũng khó nói được.
Đến đây, thế gia chiến cũng kết thúc.
Từ đầu tới cuối cũng có thể nói là xuất sắc, nhưng hấp dẫn người chú ý nhất chính là phần đối chiến của tứ đại công tử về sau.
Đông đảo võ giả thấy được thực lực tứ đại công tử đế đô, trong lòng khâm phục rất nhiều, trở về tất nhiên sẽ đem tình hình trận chiến truyền bá ra ngoài, không thể nghi ngờ tuyên truyền một hồi về công tử đế đô sẽ hấp dẫn rất nhiều võ giả, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đến tham gia như là một việc vô cùng trọng đại.
Một lần lại một lần, một năm lại một năm.
Ngũ công tử đế đô đúng là võ giả tuổi trẻ trụ cột, mà bọn họ đại biểu cho năm đại thế gia, cũng vì thế lại cành trở nên vinh quang, ở Thương Vân quốc ở một thế hệ đều truyền lại.
Đương nhiên, mấy cái này Cố Tá nhìn không thấu.
Hắn chỉ biết là thế gia chiến kết thúc, kim chủ nhà mình an toàn, bọn họ đã có thể trở về biệt viện rồi chứ hửm?
Tuy nói ở trung tâm đế đô, nhà lớn Công Nghi gia sa hoa phú quý, phi phàm náo nhiệt, nhưng đối với Cố Tá mà nói, hắn vẫn là như lúc trước ở lại biệt viện kia, như thế mới có thể đem lại cho hắn cảm giác một chút lòng trung thành.
Cho nên Cố Tá lặng lẽ hỏi: "Thiên Hành công tử, chúng ta đã có thể trở về chưa? Thế gia chiến đã kết thúc, những võ giả kia sao còn chưa chịu rời đi?"
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt hòa hoãn, trả lời: "Võ giả nơi khác đến tham gia thế gia chiến, đương nhiên đều có tâm tư muốn tranh thủ cho mình một con đường. Phàm là trong thứ tự luận võ, đều hy vọng được thế gia đế đô mời chào, ưu tú nhất trong số đó đều có khả năng được năm đại thế gia thu nạp. Đến lúc đó, người trong tộc của bọn họ cũng có thể được phù hộ."
Cố Tá hiểu rõ.
Tham gia thế gia chiến trừ bỏ năm đại thế gia, còn có tiểu gia tộc từ bên ngoài đế đô. Có thể đạt điều kiện tham gia luận võ, bọn họ cũng là ngàn dặm có một thiên tài, chuyến này vì chính mình bán một cái giá tốt.
Người như vậy tuy rằng ít, nhưng không thể không nói, rất nhiều thế gia phụ thuộc gia tộc, hoặc là thu nạp người khác họ.
Thời điểm Cố Tá đang ở thạch đài chờ gia tộc làm việc, đột nhiên có một thân xuyên giáp trụ, một võ giả uy vũ bất phàm mà bước đến, hắn trong tay cầm một cái thiệp được thiết kế kim sắc, hai tay đưa cho Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành sau khi xem, gật gật đầu: "Ta sẽ đúng giờ đi gặp."
Võ giả giáp trụ kia sau khi hành lễ, xoay người rời nhanh đi.
Cố Tá hiếu kì: "Thiên Hành công tử, làm gì vậy? "
Công Nghi Thiên Hành cười, đem thiệp đưa qua: "A Tá chính mình xem đi."
—
Tác giả :
Y Lạc Thành Hỏa