Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 90
Edit: Đào Sindy
Tin tức Vân Khánh Đế bệnh nặng, cuối cùng không truyền ra ngoài cung. Hoàng Hậu hạ lệnh phong bế cửa cung, bất luận kẻ nào cũng không được để tin tức truyền khỏi cung, ngay cả chỗ ở Thái Tử và Nhị Hoàng Tử, đều phái trọng binh trấn giữ. Hoàng Hậu có thể tin tưởng hai nhi tử của mình, lại không thể tin được người bên cạnh hai nhi tử.
Hoàng Hậu bình thường không quá quản lý, tại thời khắc mấu chốt này lại hiện ra rõ quyết đoán của bà. Năm đó bà gả cho Hoàng Đế, chi vị Thái Tử của Hoàng Đế tràn ngập nguy hiểm, nhưng bà như cũ đi theo bên người Hoàng Đế không oán không hối. Bà và Hoàng Đế đồng hoạn nạn nhiều năm, đã đến độ tuổi này, là nữ nhân trong lòng Hoàng Đế tín nhiệm nhất, có thể thấy được thủ đoạn và lòng dạ của bà.
Từ khi tiến Thái y vào Đại Nguyệt cung, rốt cuộc không có cơ hội. Nếu cần lấy thuốc gì, toàn từ người bên cạnh Hoàng Hậu tự mình áp giải Thái y đi qua, toàn bộ Thái y viện cũng bị khóa lại.
Một canh giờ sau, Vân Khánh Đế tỉnh lại, ông thấy Hoàng Hậu ngồi bên giường rơi lệ, muốn ngồi dậy, kết quả trên người không có chút sức nào: "Hoàng Hậu, bà sao thế?"
"Bệ hạ, người có khỏe không?" Hoàng Hậu nhìn thấy Vân Khánh Đế tỉnh lại, trên mặt lộ ra vui mừng, vội vàng ngoắc tay để ngự y tới bắt mạch cho Hoàng Đế.
Lúc này Vân Khánh Đế mới chú ý tới tình huống có chút không đúng, thế nhưng giờ phút này đầu óc của ông hỗn độn một đoàn, ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp: "Hoàng Hậu, vì sao có nhiều người vây quanh bên người trẫm như vậy?"
"Bệ hạ, vi thần bắt mạch cho ngài."
"Ngươi lui ra, trẫm rất tốt, không cần bắt mạch. " Vân Khánh Đế không thích người khác nói thân thể ông xảy ra vấn đề, giận dữ suy nghĩ muốn mắng người, thế nhưng lời nói mắng ra lại đứt quãng: "Trẫm, trẫm không cần bắt mạch, thái y các ngươi đều, đều lui ra cho trẫm!"
Hoàng Hậu thấy vẻ mặt Vân Khánh Đế nhăn nhó, thậm chí ngay cả tiếng nói cũng có chút mơ hồ không rõ, trong lòng có cảm giác được không tốt lắm, bà nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoàng Đế: "Bệ hạ, để ngự y xem cho người được không, coi như để thiếp thân an tâm, nhé?"
Vân Khánh Đế thấy bộ dáng Hoàng Hậu lệ nóng quanh tròng, lửa giận trong lòng dần dần áp chế xuống. Hai người thành hôn nhiều năm như vậy, số lần Hoàng Hậu rơi lệ trước mặt ông có thể đếm được trên đầu ngón tay, mắt nhìn ngự y đứng bên cạnh Hoàng Hậu, Hoàng Hậu là người ông rất tín nhiệm, thế là Vân Khánh Đế không tiếp tục mở miệng.
Hoàng Hậu thấy thái độ ông mềm ra, quay đầu sử dụng ánh mắt với ngự y.
Ngự y cẩn thận từng li từng tí tiến lên, thi lễ với Vân Khánh Đế, mới để tay dựng lên cổ tay của ông. Sau đó lại thận trọng bóp cánh tay ông, quan sát mắt ông, sau khi xem xong, ngự y quay đầu nháy mắt với Hoàng Hậu, sau đó nói với Hoàng Đế: " Bệ hạ, tình huống bây giờ thân thể ngài cần phải tĩnh dưỡng."
"Tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng, suốt ngày cứ bảo trẫm tĩnh dưỡng. " Vân Khánh Đế mắng: " Trẫm là Hoàng Đế, tĩnh dưỡng thế nào."
Hoàng Hậu không nghĩ tới Vân Khánh Đế không hiểu thấu liền phát tính tình, nhỏ giọng trấn an tâm tình ông. Đợi ông ngủ, Hoàng Hậu thay ông đắp kĩ mền, đi đến gian ngoài bà mới hỏi ngự y bắt mạch cho Vân Khánh Đế: " Thân thể bệ hạ, đến tột cùng thế nào?"
"Hồi Hoàng Hậu nương nương, vi thần vô năng. " Ngự y quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: "Bệ hạ vất vả quá độ, thân thể bị trúng gió."
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Hậu có chút không chịu nổi đả kích như vậy, thân thể lung lay: " Có thể trị hết không?"
"Vi thần chỉ có thể hết sức dùng châm khơi thông huyệt đạo giúp bệ hạ, nếu bệ hạ phối hợp, đứng dậy ngồi đi mấy bước cũng có khả năng." Ngự y nói rất uyển chuyển: " Chỉ sợ bệ hạ không phối hợp vi thần trị liệu."
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Hoàng Hậu nhìn đèn cung đình chập chờn ngoài cửa sổ, chậm rãi gật đầu: "Bản cung đã biết."
"Người tới! Người tới!"
Ngay vào lúc này, Hoàng Hậu chợt nghe Vân Khánh Đế rống lên một tiếng, bà quay người vội vàng chạy vào phòng, thấy sắc mặt bệ hạ trắng bệch, hai mắt đỏ hồng, bắt tay ông lại: "Bệ hạ, người sao thế?"
"Có người ở bên ngoài thăm dò trẫm, nhanh bảo người giết cho trẫm!" Vân Khánh Đế chỉ bóng câynphía ngoài: "Hoàng Hậu, bà mau phái người đi xem một chút."
Hoàng Hậu muốn nói đây chẳng qua là bóng cây, nhưng thấy bộ dáng ông điên cuồng như thế, chỉ có thể gật đầu nói: "Thiếp thân đi ngay."
Bọn thị vệ không cách nào, cuối cùng chỉ có thể chém đứt gốc cây kia, mới khiến Hoàng Đế tin tưởng, người xấu đã bị bắt đi. Nhưng Vân Khánh Đế cả đêm này ngủ cũng không tốt, ông thỉnh thoảng bừng tỉnh, trong miệng lẩm bẩm Phò Mã, Thành An Bá các loại, trên mặt còn mang theo hoảng sợ.
Lòng bàn tay Hoàng Hậu phát lạnh, bà biết Phò Mã và Thành An Bá trong miệng bệ hạ là ai, nhưng cũng vì bà biết, mới cảm thấy trong lòng không ngừng lạnh.
Phò Mã Trưởng Công Chúa, năm đó có chút chiếu cố với bệ hạ, bệ hạ bị Nhị Hoàng Tử tính toán, cuộc đi săn mùa thu con mồi không đủ, Phò Mã lén đưa con mồi của mình cho ông. Bệ hạ trên triều đình bị xa lánh, Phò Mã cũng chống đỡ cho bệ hạ. Còn phụ thân Thành An Bá Dung Hà, năm đó thời niên thiếu là thư đồng bên cạnh bệ hạ, khi bệ hạ gian nan nhất làm bạn với ông, trợ giúp ông.
Sau đó Thành An Bá trung niên mất sớm, trưởng tử cũng mất, phủ Thành An Bá lớn như vậy, cũng chỉ còn lại một mình Dung Hà, bà biết bệ hạ nhớ tình cũ, cho nên rất chiếu cố Dung Hà.
Nhưng nếu như chân tướng của sự thật là thế, khi bệ hạ nhắc đến tên hai người kia, vì sao mặt đầy hoảng sợ? Bệ hạ... Đến tột cùng đã làm gì hai người này?
Hoàng Hậu ngồi bất động bên long sàn một đêm, thẳng đến khi trời sắp sáng, bà đứng người lên thân thể có chút cứng ngắc, nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ: "Người tới, mời Thái Tử đến."
"Vâng."
Một nén nhang sau, Vân Khánh Đế tỉnh lại, ông thấy ánh sáng bên ngoài mông lung, ông nhớ nên vào triều rồi, hôm nay có đại triều hội. Sau đó ông động không nổi như cũ, thậm chí trên người không có chút tri giác.
"Hoàng Hậu, trẫm sao thế?"
Hoàng Hậu vén rèm lên, đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm tay ông: "Bệ hạ, thân thể người khó chịu, hôm nay không vào triều được chứ?"
" Đến tột cùng trẫm làm sao vậy, Vương Đức đâu?" Thần sắc Hoàng Đế không tốt lắm, hình như ông ngay cả Hoàng Hậu cũng không tin.
"Bệ hạ, có nô tài." Vương Đức từ bên ngoài đi vào, thần sắc ông ấy tiều tụy, hình như một đêm không ngủ.
"Ngươi tới nói cho trẫm, trẫm thế nào?"
Vương Đức quỳ gối trước mặt Đế Hậu, trán đập xuống mặt đất lạnh buốt, không dám nói một chữ.
"Chó chết, ngươi ngay cả lời của trẫm cũng không nghe, trẫm còn cần ngươi để làm gì?" Vân Khánh Đế thấy ông ấy như thế, lập tức nổi giận: "Người tới!"
"Bệ hạ. " Hoàng Hậu cắt ngang ông, nhẹ nhẹ vỗ về ngực ông: "Thái y nói, bây giờ người không nên tức giận."
Mắt Vân Khánh Đế trừng Hoàng Hậu: "Vậy bà nói cho trẫm, thân thể trẫm vì sao không động được?"
Hoàng Hậu nhìn nam nhân cao cao tại thượng này, trong vòng một đêm đã trở nên chật vật như vậy, cặp mắt chua chua, quay lưng lại không dám để Hoàng Đế nhìn thấy nước mắt của mình.
"Trẫm..." Vân Khánh Đế dần dần tỉnh táo lại, ông thấy hai vai Hoàng Hậu run rẩy, không dám nhìn ông: "Có phải trẫm bị trúng gió rồi không?"
"Bệ hạ..." Hoàng Hậu lau khô nước mắt: "Thái y nói, chỉ cần người tĩnh dưỡng tốt, chắc chắn không có chuyện gì."
Vân Khánh Đế nhắm mắt lại, nửa ngày mới cố gắng để mình bình tĩnh trở lại: "Để người đi truyền Dung Hà, Chu Bỉnh An, Trương Khởi Hoài, Triệu Vĩ Thân tiến cung."
Dung Hà là Lại bộ Thượng thư, Chu Bỉnh An là Thượng Thư Lệnh, Trương Khởi Hoài là Công bộ Thượng thư, Triệu Vĩ Thân là Binh bộ Thượng thư, mấy người này đều là người Vân Khánh Đế đáng giá tín nhiệm trong lòng.
Hoàng Hậu vội vàng đáp ứng.
Thái giám vừa đi tuyên mấy vị đại nhân này, Thái Tử đã vào, hắn còn không biết trong cung đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Đông cung bị bao vây lớp lớp, trong lòng bất an, cho đến khi hắn thấy hai người Đế Hậu, mới miễn cưỡng thở dài một hơi.
"Thái Tử, hôm nay thân thể bệ hạ khó chịu, ngươi tạm thời giúp bệ hạ giám quốc. " Hoàng Hậu không nói Vân Khánh Đế bệnh nghiêm trọng đến mức nào: "Có gì không hiểu, ngươi có thể tới tìm bệ hạ lĩnh giáo."
"Phụ hoàng, ngài thế nào?" Thái Tử nghe được giám quốc cũng không có vẻ hưng phấn, ngược lại ân cần nhìn Vân Khánh Đế:: "Là nhi tử bất hiếu, đúng là không biết thân thể phụ hoàng khó chịu." Hốc mắt hắn đỏ lên, nhìn Hoàng Đế nằm trên giường, cảm thấy áy náy vạn phần trong lòng.
"Trẫm không sao, thái y nói cần phải tĩnh dưỡng. " Tốc độ Hoàng Đế nói chuyện rất chậm, ông muốn để mình nghe có thể rõ ràng: "Trẫm triệu kiến mấy vị trọng thần trong triều, sau khi ngươi giám quốc, phải thương lượng quốc sự thật tốt cùng mấy vị đại nhân này, không thể lỗ mãng."
"Phụ hoàng, nhi thần không bằng một nửa người, sao làm được chuyện giám quốc?" Thái Tử lắc đầu liên tục nói: "Ngài mau khoẻ lên nhé."
Nếu bình thường Thái Tử nói như vậy, Hoàng Đế đầu sẽ cảm thấy hắn mềm yếu vô năng, thế nhưng lúc này, ông lại nhìn nhi tử này vô cùng thuận mắt rồi, bởi vì nhi tử này toàn tâm toàn ý tin cậy ông, thậm chí đối với chuyện giám quốc đều không để trong lòng. Trong lòng vui vẻ, ông lại dặn dò Thái Tử nhiều vài câu, một số lời trước kia ông không muốn nói với Thái Tử.
Chờ Vương Đức đến, nói là mấy vị đại nhân đều tới, Hoàng Đế mới bảo Hoàng Hậu và Thái Tử dìu ông ngồi dậy, lại bảo người sửa sang lại dung nhan cho ông một phen, miễn cưỡng duy trì uy nghiêm Đế Vương, mới bảo Vương Đức tuyên mấy người này.
Tháng bốn, năm tuy không tính là lạnh, nhưng vội vàng từ trong chăn rời giường, y phục vội vàng mặc cho xong, mấy vị đại nhân không tính là quá dễ chịu. Mà tiến cung cứ ba bước có một trạm canh gác, năm bước một tốp, bọn hộ vệ đều mang đao, để tay tại chuôi đao, bọn họ đoán được trong cung có chuyện xảy ra.
Trong bốn người Dung Hà trẻ tuổi nhất đi ở cuối cùng, ba người khác có lòng hỏi y hai câu, nhưng dưới là ánh mắt giám thị bốn phía, bọn họ cũng không dễ quay đầu mở miệng, chỉ có thể kiên trì đi tới ngoài Đại Nguyệt cung.
Thủ vệ Đại Nguyệt cung càng thêm sâm nghiêm, bốn người dưới mí mắt bọn thị vệ song song đứng chung một chỗ, Chu Bỉnh An quay đầu nhìn Dung Hà một cái, nào biết được ngay cả mí mắt Dung Hà cũng không nâng lên, phần lạnh nhạt này đúng là để mấy lão thần bọn họ cảm thấy xấu hổ.
"Chu đại nhân, Dung đại nhân, Triệu đại nhân, Trương đại nhân, Hoàng thượng cho mời." Vương Đức đi tới, thi lễ với bốn người, làm một tư thế mời.
"Làm phiền." Chu Bỉnh An thấy vẻ mặt Vương Đức nghiêm túc, ngay cả môi cũng mím thật chặt, trong lòng âm thầm kêu khổ, không chỉ là đại sự, chỉ sợ là chuyện ngập trời.
Bốn người vào cửa đã nghe trong phòng truyền ra mùi thuốc nồng đậm, thái giám cung nữ quỳ toàn bộ phòng, Thái Tử và Hoàng Hậu đứng bên cạnh giường, mà Hoàng Thượng... Còn ngồi tựa trên ghế. Mặc dù tinh thần nhìn vẫn tốt, nhưng biểu lộ hơi mất tự nhiên kia, hai mắt đục ngầu và miệng có chút lệch, đều khiến trong lòng bọn họ âm thầm hít một hơi.
Bệ hạ không được tốt rồi.
Phủ Tĩnh Đình Công.
Ban Họa từ trong mơ tỉnh lại, quay đầu thấy trời còn chưa sáng, lại trở về trong chăn. Nhưng không biết vì sao, nàng lật qua lật lại trên giường cũng ngủ không được, cho đến khi sắc trời tảng sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
"Họa Họa."
"Họa Họa."
Ban Họa mở mắt ra, nhìn lão nhân ngồi bên giường, lập tức liền nhào vào ngực bà: "Tổ mẫu, sao người lại đến đây?"
"Ta tới thăm cháu. " Trưởng Công Chúa yêu thương vuốt ve đỉnh đầu nàng, cười tủm tỉm nói: " Hôm nay tổ mẫu rất vui."
Ban Họa dính trong ngực Trưởng Công Chúa, tò mò hỏi: "Sao người lại vui?"
Trưởng Công Chúa cười không nói, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như dỗ một đứa bé. Ban Họa cảm thấy trong ngực tổ mẫu mềm nhũn thơm thơm, đầu óc nàng mơ màng muốn ngủ mất.
"Ta với tổ phụ cháu trở về."
Lúc mơ hồ, nàng nghe tổ mẫu nói như vậy.
Lạ quá, không phải tổ phụ đã sớm đi tây phương sao, làm sao tổ mẫu và tổ phụ cùng trở về được?
Đi tây phương?
Ban Họa đột nhiên mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng choang, nàng từ trên giường ngồi dậy, cười khổ vuốt mi tâm. Thật sự ngày nghĩ đêm mơ thấy, hôm qua ở phủ Thành Quốc Công nghe lão Quốc Công gia nhắc đến tổ mẫu, nàng liền mơ tới lão nhân gia nhà nàng.
"Quận Chúa, ngài đã tỉnh?"
Ban Họa nghe được giọng nha hoàn, liền vỗ tay.
Bọn nha hoàn nghe được tiếng vỗ tay, bưng dụng cụ rửa mặt tiến đến. Lúc Ban Họa súc miệng, Như Ý nhỏ giọng nói: "Quận Chúa, vừa rồi trong cung cho người tới, mời Quốc Công gia vào triều đấy."
Ban Họa phun nước trong miệng ra, lấy khăn tay chùi miệng nói: " Không phải phụ thân còn giữ đạo hiếu sao?"
"Nô tỳ cũng không biết. " Như Ý lắc đầu: "Nhưng phu nhân nói rồi, đợi người tỉnh, liền đến chính viện."
"Ta đã biết." Ban Họa nhẹ gật đầu, thay xong y phục chải kỹ tóc rồi, liền dẫn nha hoàn đi chính viện. Nàng đến muộn, Âm thị và Ban Hằng đã ngồi trước bàn, thấy nàng đến, Âm thị cũng không để nàng hành lễ, trực tiếp kêu nàng ngồi xuống.
" Sợ là trong cung xảy ra chuyện lớn." Âm thị nhấp một miếng trà, nói với hai nhi nữ: " Hai ngày gần nhất hai đứa an phận đợi trong nhà ít đi ra ngoài, xem trước một chút tình thế phát triển."
"Xảy ra chuyện gì?" Mắt Ban Họa nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng phụ thân: "Con mới vừa nghe Như Ý nói, người trong cung tới tuyên phụ thân vào triều?"
"Ừm. " Âm thị nhẹ gật đầu, sau đó nói:" Vừa rồi phủ Binh bộ Thượng thư phái người đến truyền tin, nói sợ là trong cung không tốt lắm, bảo chúng ta chú ý hơn."
Binh bộ Thượng thư Triệu Vĩ Thân trước kia nhận ân huệ của lão gia tử Ban gia, những năm này người hai nhà mặc dù mặt ngoài không có gì lui tới, nhưng âm thầm gặp chuyện lớn, ông ta vẫn lén phái người đến truyền tin tức, miễn để người Ban gia không biết, trêu chọc tới tai họa diệt môn.
Mặc dù đều họ Triệu, nhưng Triệu Vĩ Thân và nhà Triệu Cổ gặp chuyện không có quan hệ gì, không đồng tông cũng khác tộc, chỉ trùng hợp giống dòng họ nhau.
Ban Hằng và Ban Họa nghe vậy khéo léo gật đầu, Âm thị thấy thế cười nói: "Cũng không bảo hai đứa lập tức cẩn thận ngay, chỉ là cẩn thận chút. Nếu nhà Triệu Thượng Thư truyền tin, chỉ sợ chuyện còn chưa nghiêm trọng như vậy. Mà trước Triệu Thượng Thư, còn có người đưa tin tới."
"Ai vậy?" Trong lòng Ban Họa nghĩ cùng nhà bọn họ có quan hệ tương đối tốt, trừ một số hoàn khố tin tức không linh thông so với bọn họ, thì là một số người tổ tiên xuất thân võ tướng, nhưng những người này thân phận phần lớn không tính quá cao, dù có tâm truyền tin cho họ, cũng không có tin tức gì để truyền.
"Vị hôn phu của con Dung Quân Phách. " Âm thị lấy ra một tờ tờ giấy, đưa tới trước mặt Ban Họa: "Con xem thử đi."
Chữ trên tờ giấy rất ẩu, tổng cộng chỉ có sáu chữ, giống như viết xuống trong lúc vội vã.
Trong cung có chuyện, cẩn thận.
Ban Họa cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, để tờ giấy trên ngọn đèn cầy đang cháy, cho đến khi cháy sạch tất cả giấy đều hóa thành bụi, nàng mới nói: "Mẫu thân, bây giờ chúng ta, hẳn là cái gì cũng không biết."
Âm thị cười: "Con nói đúng, chúng ta vốn không biết gì cả."
Ban Hằng nhìn Âm thị, lại nhìn Ban Họa, đầu óc mơ hồ.
Một biết, một lại không biết, một hồi lại phải cẩn thận, đây là ý gì?
Đúng vậy, đây là ý gì?
Ban Hoài bị người ta đào từ trong chăn ra ngơ ngơ ngác ngác đứng trong điện, đứng bên cạnh ông vẫn như cũ là những hoàn khố quen thuộc kia. Nhưng những hoàn khố bọn họ, ngày bình thường coi như vào triều, cũng không nhất định có thể tới đầy đủ, làm sao hôm nay tất cả mọi người đều ở đây?
Mấy hoàn khố khác kinh ngạc hơn Ban Hoài, bình thường Ban Hoài không thích vào triều, hiện trên người ông có hiếu kì, càng có lý không vào triều rồi, làm sao hôm nay lại tới? Nhưng bây giờ đang trên triều đình, bọn họ cũng không dễ hỏi, Ban Hoài hiểu ý giơ ngón cái lên, không nói gì.
Mấy hoàn khố khác lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đúng là ý của bệ hạ.
Nửa canh giờ sau, bệ hạ còn chưa xuất hiện, trong lòng triều thần có chút buồn bực, so với thời gian bắt đầu đại triều hội ngày thường chậm hơn nửa canh giờ, làm sao bệ hạ còn chưa ra?
Lúc mọi người đang suy đoán, bốn người Dung Hà xuất hiện, thần sắc bốn người bọn họ đều ngưng trọng, từ khi vào điện về thì không nói một lời, nhắm trúng nghi ngờ trong lòng những đại thần khác tỏa ra, nhưng lại không nghĩ ra.
"Thái Tử điện hạ đến!"
Mọi người thấy người Thái Tử mặc cẩm bào tú long văn Thái Tử, đầu đội ngũ long quấn châu quan, dẫn thái giám đi đến. Thái giám này triều thần nhận ra là thái giám tổng quản Vương Đức bên cạnh bệ hạ.
"Phụ hoàng có lệnh, do cô giám quốc. " Thái Tử đi đến trên điện, hắn không ngồi trên long ỷ, mà ngồi dưới ghế rồng phó vị: " Thân thể phụ hoàng khó chịu, cần tạm nghỉ tĩnh dưỡng mấy ngày. Cho nên gần đây, xin nhờ các vị đại nhân rồi."
Thân thể bệ hạ khó chịu, đến độ muốn Thái Tử giám quốc?!
"Chúng thần tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Được, dù sao bọn họ là thần tử, giúp đỡ Hoàng Thượng làm việc, hay giúp đỡ Thái Tử làm việc cũng không có gì sai biệt, Thái Tử đầu óc bình thường, sẽ không nổi điên bất chợt, bọn họ là thần tử chỉ có thể nhẫn.
Duy nhất để người ta cảm thấy vi diệu là, tình trạng nguy cấp này, bệ hạ triệu kiến bốn người không liên quan đến Nghiêm đảng hay Thạch đảng, có thể thấy được trong lòng bệ hạ Nghiêm Huy và Thạch Sùng Hải, đã mất đi địa vị. Không phải thì sao chuyện quan trọng như vậy, bệ hạ lại tuyên triệu bọn người Thành An Bá?
Tính cách Thái Tử tương đối ôn hòa, cộng thêm căn cơ bất ổn, cho nên nói chuyện làm việc trên triều đình, khó tránh khỏi sẽ giảm bớt nhiều. Cũng may trước đó Nghiêm đảng và Thạch đảng bị đả kích lớn, lực ảnh hưởng trong triều đã không lớn bằng lúc trước,cộng thêm còn có mấy người Dung Hà bận bịu, đại triều hội cũng coi như kết thúc mỹ mãn, thậm chí Thái Tử còn thắng được không ít quan viên khen ngợi.
Triều hội vừa kết thúc, Thái Tử liền chạy về Đại Nguyệt cung, nói công đường hôm nay xảy ra chuyện gì, đám đại thần đều báo cáo những sự kiện gì trọng đại, một năm một mười đều nói cho Vân Khánh Đế, ngay cả rất nhiều tấu chương đều đọc một lần cho Vân Khánh Đế.
Vân Khánh Đế đối với thái độ cung kính của hắn rất hưởng thụ, vốn bất mãn với Thái Tử vì chút chuyện kia, cũng dần dần tan thành mây khói.
Nhưng tâm tình tốt này, nghe hạ nhân nói Nhị Hoàng Tử xung đột cùng hộ vệ trông coi liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Vân Khánh Đế lạnh mặt nói: " Đừng để ý đến nó, mặc cho nó náo."
"Phụ hoàng. " Thái Tử do dự một chút: " Chỉ là tính tình Nhị đệ lỗ mãng, chỉ cần có người giải thích với hắn, hắn nhất định sẽ rõ."
"Giải thích?" Vân Khánh Đế bất mãn nói: " Nó đã hai mươi rồi, đầu óc còn không dài như thế, chẳng lẽ muốn làm trẫm tức chết mới cam tâm."
"Thế nhưng..."
"Ngươi không cần giúp nó nói chuyện. " Vân Khánh Đế tức giận đến biểu lộ nửa bên mặt đều cứng lại rồi: "Nhìn trẫm xem, trẫm một thân bệnh tật, một nửa chính là nó tạo ra đấy!"
Thái Tử há to miệng, thấy Vân Khánh Đế tức giận đến mặt vặn vẹo, không còn dám kích thích ông, đành phải tiếp tục đọc tấu chương, chuyển đi lực chú ý của Vân Khánh Đế.
"Dung đại nhân. " Chu đại nhân và Dung Hà cùng đi ra cửa cung, nhỏ giọng nói với y: " Thân thể bệ hạ sợ là không tốt lắm."
Dung Hà thở dài nói: "Bệ hạ chính là con của trời, có trời xanh phù hộ, nhất định không có trở ngại đâu."
Chu đại nhân biết y đang nói lời xã giao, cười: "Lão phu cũng mong mỏi như thế."
Dung Hà quay đầu nhìn Chu đại nhân, chân thành nói: " Thân thể bệ hạ nhất định sẽ không xảy ra chuyện."
Chu đại nhân sửng sốt một chút, lập tức dời ánh mắt: "Dung đại nhân nói đúng."
"Chu đại nhân, Quân Phách." Ban Hoài nhìn thấy hai người, vỗ vỗ con ngựa dưới thân, để nó mau đuổi theo. Dung Hà thấy là ông, bận bịu ghìm chặt dây cương, không cho con ngựa tiếp tục đi về phía trước, chờ Ban Hoài đến gần, y cách Ban Hoài sau nửa thân ngựa: "Bá phụ."
Ban Hoài ngáp một cái, sáng sớm liền bị ép rời giường, tinh thần ông thực sự không đến nơi nào: "Chỗ bệ hạ sao rồi?"
Chu đại nhân nhìn Dung Hà một chút, không nói gì.
Dung Hà nhỏ giọng nói: " Thân thể bệ hạ trúng gió, cần phải tĩnh dưỡng."
Trúng gió?
Ban Hoài thầm giật mình, bệnh này rất khó trị đấy, nhẹ thì tay chân không tiện lợi, nặng lại chỉ có thể liệt giường. Khó trách để Thái Tử giám quốc, một Hoàng Đế trúng gió, sao còn ngồi trên triều được?
Chu Bỉnh An bên cạnh càng giật mình hơn Ban Hoài, ông không nghĩ tới Dung Hà lại nói việc này cho Ban Hoài, chẳng lẽ y không sợ Ban Hoài giữ không được lời, mang đến phiền phức cho y sao?
Chờ đến lúc ra ngã rẻ, Chu Bỉnh An thấy Dung Hà đi theo phương hướng của Ban Hoài, lập tức giật mình, xem ra Dung Hà thật xem Ban Hoài là nhạc phụ mà đối đãi. Phúc Nhạc Quận Chúa thật có sức quyến rũ lớn như vậy, lại khiến Dung Hà làm ra hành vi như thế?
Ông ngẩng đầu nhìn mặt trời treo lửng lơ, âm thầm lắc đầu. Tối qua còn là sấm xuân, hôm nay mặt trời đã sáng lạn, thời tiết này thật đúng là nhìn không thấu.
Ban Hoài khó khi chủ động mời Dung Hà tới nhà làm khách, đây là sau khi Dung Hà và Ban Họa đính hôn, đãi ngộ rất khó có được. Cho nên hôm nay khi Ban Hoài mời y đến cửa, y không chút do dự đã đồng ý.
Nhạc phụ tương lai nói với y, lúc nam nhân theo đuổi nữ tử mình ngưỡng mộ trong lòng, da mặt luôn dày hơn, cho nên y đang cố gắng học theo nhạc phụ thật tốt.
"Tiểu nhân bái kiến lão gia, bái kiến Thành Quốc Công. " Người gác cổng Ban gia nhìn thấy hai người, hành lễ, dẫn ngựa, thái độ ân cần vừa nhiệt tình, mấy gã sai vặt vây quanh hai người, đưa hai người vào cửa rồi, mới hành lễ thối lui.
Đây cũng là đặc điểm của hạ nhân Ban gia, chính là đối với chủ nhân và khách nhân đều đặc biệt nhiệt tình, loại nhiệt tình này làm người ta có cảm giác, tất cả hạ nhân đều mong mỏi y đến.
Dung Hà làm khách qua rất nhiều nhà, giống Ban gia ân cần khách sáo như vậy, thật đúng là không có mấy nhà.
"Đi, vào trong nói chuyện. " Ban Hoài vỗ vai Dung Hà, dẫn Dung Hà trực tiếp đến nhị môn. Nhưng trước đó hai người vào cửa, sớm có hạ nhân đi bẩm báo Âm thị, để Âm thị có cái chuẩn bị.
"Ai?" Ban Họa đang ngồi trong viện Âm thị nghe sách, nghe được hạ nhân báo lại: "Ngươi nói ai cũng tới?"
"Dung Bá gia."
"Hắn à. " Ban Họa ngồi xuống lại, nói với nữ viết tiểu thuyết: " Nếu là Dung Bá gia, thì không ngại, ngươi tiếp tục kể."
Âm thị nghe vậy nhìn nàng một cái: "Càng ngày càng không quy củ, đợi Dung Bá gia đến, nhìn thấy con còn đang nghe người ta kể chuyện, giống kiểu gì?"
"Hắn không giống những người khác. " Ban Họa dùng xiên bạc xiên miếng hoa quả ăn, lau khô miệng rồi nói: " Thiên hạ có một số người đọc sách là thư sinh nói không không, có một số người đọc sách lòng lại đầy rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, hắn đó..." Nói đến đây, nàng trừng mắt nhìn: "Ước chừng là người không câu nệ tiểu tiết."
"Hắn không câu nệ tiểu tiết, là lòng dạ hắn rộng lượng. " Âm thị phất phất tay, để người viết tiểu thuyết lui ra: "Nhưng không có nghĩa là nhà chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa."
Âm thị cuối cùng còn chưa đủ hiểu rõ bản tính Dung Hà, cho nên làm việc liền càng thêm chú ý so với Ban Họa.
Ban Họa muốn nói, nhà bọn họ không cần khách sáo với Dung Hà đến vậy, nhưng đối mặt với đôi mắt phượng xinh đẹp của mẫu thân, nàng đem lời này nuốt trở vào.
Lời của mẫu thân, cũng không phải không có lý.
Tin tức Vân Khánh Đế bệnh nặng, cuối cùng không truyền ra ngoài cung. Hoàng Hậu hạ lệnh phong bế cửa cung, bất luận kẻ nào cũng không được để tin tức truyền khỏi cung, ngay cả chỗ ở Thái Tử và Nhị Hoàng Tử, đều phái trọng binh trấn giữ. Hoàng Hậu có thể tin tưởng hai nhi tử của mình, lại không thể tin được người bên cạnh hai nhi tử.
Hoàng Hậu bình thường không quá quản lý, tại thời khắc mấu chốt này lại hiện ra rõ quyết đoán của bà. Năm đó bà gả cho Hoàng Đế, chi vị Thái Tử của Hoàng Đế tràn ngập nguy hiểm, nhưng bà như cũ đi theo bên người Hoàng Đế không oán không hối. Bà và Hoàng Đế đồng hoạn nạn nhiều năm, đã đến độ tuổi này, là nữ nhân trong lòng Hoàng Đế tín nhiệm nhất, có thể thấy được thủ đoạn và lòng dạ của bà.
Từ khi tiến Thái y vào Đại Nguyệt cung, rốt cuộc không có cơ hội. Nếu cần lấy thuốc gì, toàn từ người bên cạnh Hoàng Hậu tự mình áp giải Thái y đi qua, toàn bộ Thái y viện cũng bị khóa lại.
Một canh giờ sau, Vân Khánh Đế tỉnh lại, ông thấy Hoàng Hậu ngồi bên giường rơi lệ, muốn ngồi dậy, kết quả trên người không có chút sức nào: "Hoàng Hậu, bà sao thế?"
"Bệ hạ, người có khỏe không?" Hoàng Hậu nhìn thấy Vân Khánh Đế tỉnh lại, trên mặt lộ ra vui mừng, vội vàng ngoắc tay để ngự y tới bắt mạch cho Hoàng Đế.
Lúc này Vân Khánh Đế mới chú ý tới tình huống có chút không đúng, thế nhưng giờ phút này đầu óc của ông hỗn độn một đoàn, ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp: "Hoàng Hậu, vì sao có nhiều người vây quanh bên người trẫm như vậy?"
"Bệ hạ, vi thần bắt mạch cho ngài."
"Ngươi lui ra, trẫm rất tốt, không cần bắt mạch. " Vân Khánh Đế không thích người khác nói thân thể ông xảy ra vấn đề, giận dữ suy nghĩ muốn mắng người, thế nhưng lời nói mắng ra lại đứt quãng: "Trẫm, trẫm không cần bắt mạch, thái y các ngươi đều, đều lui ra cho trẫm!"
Hoàng Hậu thấy vẻ mặt Vân Khánh Đế nhăn nhó, thậm chí ngay cả tiếng nói cũng có chút mơ hồ không rõ, trong lòng có cảm giác được không tốt lắm, bà nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoàng Đế: "Bệ hạ, để ngự y xem cho người được không, coi như để thiếp thân an tâm, nhé?"
Vân Khánh Đế thấy bộ dáng Hoàng Hậu lệ nóng quanh tròng, lửa giận trong lòng dần dần áp chế xuống. Hai người thành hôn nhiều năm như vậy, số lần Hoàng Hậu rơi lệ trước mặt ông có thể đếm được trên đầu ngón tay, mắt nhìn ngự y đứng bên cạnh Hoàng Hậu, Hoàng Hậu là người ông rất tín nhiệm, thế là Vân Khánh Đế không tiếp tục mở miệng.
Hoàng Hậu thấy thái độ ông mềm ra, quay đầu sử dụng ánh mắt với ngự y.
Ngự y cẩn thận từng li từng tí tiến lên, thi lễ với Vân Khánh Đế, mới để tay dựng lên cổ tay của ông. Sau đó lại thận trọng bóp cánh tay ông, quan sát mắt ông, sau khi xem xong, ngự y quay đầu nháy mắt với Hoàng Hậu, sau đó nói với Hoàng Đế: " Bệ hạ, tình huống bây giờ thân thể ngài cần phải tĩnh dưỡng."
"Tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng, suốt ngày cứ bảo trẫm tĩnh dưỡng. " Vân Khánh Đế mắng: " Trẫm là Hoàng Đế, tĩnh dưỡng thế nào."
Hoàng Hậu không nghĩ tới Vân Khánh Đế không hiểu thấu liền phát tính tình, nhỏ giọng trấn an tâm tình ông. Đợi ông ngủ, Hoàng Hậu thay ông đắp kĩ mền, đi đến gian ngoài bà mới hỏi ngự y bắt mạch cho Vân Khánh Đế: " Thân thể bệ hạ, đến tột cùng thế nào?"
"Hồi Hoàng Hậu nương nương, vi thần vô năng. " Ngự y quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: "Bệ hạ vất vả quá độ, thân thể bị trúng gió."
"Ngươi nói cái gì?" Hoàng Hậu có chút không chịu nổi đả kích như vậy, thân thể lung lay: " Có thể trị hết không?"
"Vi thần chỉ có thể hết sức dùng châm khơi thông huyệt đạo giúp bệ hạ, nếu bệ hạ phối hợp, đứng dậy ngồi đi mấy bước cũng có khả năng." Ngự y nói rất uyển chuyển: " Chỉ sợ bệ hạ không phối hợp vi thần trị liệu."
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Hoàng Hậu nhìn đèn cung đình chập chờn ngoài cửa sổ, chậm rãi gật đầu: "Bản cung đã biết."
"Người tới! Người tới!"
Ngay vào lúc này, Hoàng Hậu chợt nghe Vân Khánh Đế rống lên một tiếng, bà quay người vội vàng chạy vào phòng, thấy sắc mặt bệ hạ trắng bệch, hai mắt đỏ hồng, bắt tay ông lại: "Bệ hạ, người sao thế?"
"Có người ở bên ngoài thăm dò trẫm, nhanh bảo người giết cho trẫm!" Vân Khánh Đế chỉ bóng câynphía ngoài: "Hoàng Hậu, bà mau phái người đi xem một chút."
Hoàng Hậu muốn nói đây chẳng qua là bóng cây, nhưng thấy bộ dáng ông điên cuồng như thế, chỉ có thể gật đầu nói: "Thiếp thân đi ngay."
Bọn thị vệ không cách nào, cuối cùng chỉ có thể chém đứt gốc cây kia, mới khiến Hoàng Đế tin tưởng, người xấu đã bị bắt đi. Nhưng Vân Khánh Đế cả đêm này ngủ cũng không tốt, ông thỉnh thoảng bừng tỉnh, trong miệng lẩm bẩm Phò Mã, Thành An Bá các loại, trên mặt còn mang theo hoảng sợ.
Lòng bàn tay Hoàng Hậu phát lạnh, bà biết Phò Mã và Thành An Bá trong miệng bệ hạ là ai, nhưng cũng vì bà biết, mới cảm thấy trong lòng không ngừng lạnh.
Phò Mã Trưởng Công Chúa, năm đó có chút chiếu cố với bệ hạ, bệ hạ bị Nhị Hoàng Tử tính toán, cuộc đi săn mùa thu con mồi không đủ, Phò Mã lén đưa con mồi của mình cho ông. Bệ hạ trên triều đình bị xa lánh, Phò Mã cũng chống đỡ cho bệ hạ. Còn phụ thân Thành An Bá Dung Hà, năm đó thời niên thiếu là thư đồng bên cạnh bệ hạ, khi bệ hạ gian nan nhất làm bạn với ông, trợ giúp ông.
Sau đó Thành An Bá trung niên mất sớm, trưởng tử cũng mất, phủ Thành An Bá lớn như vậy, cũng chỉ còn lại một mình Dung Hà, bà biết bệ hạ nhớ tình cũ, cho nên rất chiếu cố Dung Hà.
Nhưng nếu như chân tướng của sự thật là thế, khi bệ hạ nhắc đến tên hai người kia, vì sao mặt đầy hoảng sợ? Bệ hạ... Đến tột cùng đã làm gì hai người này?
Hoàng Hậu ngồi bất động bên long sàn một đêm, thẳng đến khi trời sắp sáng, bà đứng người lên thân thể có chút cứng ngắc, nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ: "Người tới, mời Thái Tử đến."
"Vâng."
Một nén nhang sau, Vân Khánh Đế tỉnh lại, ông thấy ánh sáng bên ngoài mông lung, ông nhớ nên vào triều rồi, hôm nay có đại triều hội. Sau đó ông động không nổi như cũ, thậm chí trên người không có chút tri giác.
"Hoàng Hậu, trẫm sao thế?"
Hoàng Hậu vén rèm lên, đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm tay ông: "Bệ hạ, thân thể người khó chịu, hôm nay không vào triều được chứ?"
" Đến tột cùng trẫm làm sao vậy, Vương Đức đâu?" Thần sắc Hoàng Đế không tốt lắm, hình như ông ngay cả Hoàng Hậu cũng không tin.
"Bệ hạ, có nô tài." Vương Đức từ bên ngoài đi vào, thần sắc ông ấy tiều tụy, hình như một đêm không ngủ.
"Ngươi tới nói cho trẫm, trẫm thế nào?"
Vương Đức quỳ gối trước mặt Đế Hậu, trán đập xuống mặt đất lạnh buốt, không dám nói một chữ.
"Chó chết, ngươi ngay cả lời của trẫm cũng không nghe, trẫm còn cần ngươi để làm gì?" Vân Khánh Đế thấy ông ấy như thế, lập tức nổi giận: "Người tới!"
"Bệ hạ. " Hoàng Hậu cắt ngang ông, nhẹ nhẹ vỗ về ngực ông: "Thái y nói, bây giờ người không nên tức giận."
Mắt Vân Khánh Đế trừng Hoàng Hậu: "Vậy bà nói cho trẫm, thân thể trẫm vì sao không động được?"
Hoàng Hậu nhìn nam nhân cao cao tại thượng này, trong vòng một đêm đã trở nên chật vật như vậy, cặp mắt chua chua, quay lưng lại không dám để Hoàng Đế nhìn thấy nước mắt của mình.
"Trẫm..." Vân Khánh Đế dần dần tỉnh táo lại, ông thấy hai vai Hoàng Hậu run rẩy, không dám nhìn ông: "Có phải trẫm bị trúng gió rồi không?"
"Bệ hạ..." Hoàng Hậu lau khô nước mắt: "Thái y nói, chỉ cần người tĩnh dưỡng tốt, chắc chắn không có chuyện gì."
Vân Khánh Đế nhắm mắt lại, nửa ngày mới cố gắng để mình bình tĩnh trở lại: "Để người đi truyền Dung Hà, Chu Bỉnh An, Trương Khởi Hoài, Triệu Vĩ Thân tiến cung."
Dung Hà là Lại bộ Thượng thư, Chu Bỉnh An là Thượng Thư Lệnh, Trương Khởi Hoài là Công bộ Thượng thư, Triệu Vĩ Thân là Binh bộ Thượng thư, mấy người này đều là người Vân Khánh Đế đáng giá tín nhiệm trong lòng.
Hoàng Hậu vội vàng đáp ứng.
Thái giám vừa đi tuyên mấy vị đại nhân này, Thái Tử đã vào, hắn còn không biết trong cung đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Đông cung bị bao vây lớp lớp, trong lòng bất an, cho đến khi hắn thấy hai người Đế Hậu, mới miễn cưỡng thở dài một hơi.
"Thái Tử, hôm nay thân thể bệ hạ khó chịu, ngươi tạm thời giúp bệ hạ giám quốc. " Hoàng Hậu không nói Vân Khánh Đế bệnh nghiêm trọng đến mức nào: "Có gì không hiểu, ngươi có thể tới tìm bệ hạ lĩnh giáo."
"Phụ hoàng, ngài thế nào?" Thái Tử nghe được giám quốc cũng không có vẻ hưng phấn, ngược lại ân cần nhìn Vân Khánh Đế:: "Là nhi tử bất hiếu, đúng là không biết thân thể phụ hoàng khó chịu." Hốc mắt hắn đỏ lên, nhìn Hoàng Đế nằm trên giường, cảm thấy áy náy vạn phần trong lòng.
"Trẫm không sao, thái y nói cần phải tĩnh dưỡng. " Tốc độ Hoàng Đế nói chuyện rất chậm, ông muốn để mình nghe có thể rõ ràng: "Trẫm triệu kiến mấy vị trọng thần trong triều, sau khi ngươi giám quốc, phải thương lượng quốc sự thật tốt cùng mấy vị đại nhân này, không thể lỗ mãng."
"Phụ hoàng, nhi thần không bằng một nửa người, sao làm được chuyện giám quốc?" Thái Tử lắc đầu liên tục nói: "Ngài mau khoẻ lên nhé."
Nếu bình thường Thái Tử nói như vậy, Hoàng Đế đầu sẽ cảm thấy hắn mềm yếu vô năng, thế nhưng lúc này, ông lại nhìn nhi tử này vô cùng thuận mắt rồi, bởi vì nhi tử này toàn tâm toàn ý tin cậy ông, thậm chí đối với chuyện giám quốc đều không để trong lòng. Trong lòng vui vẻ, ông lại dặn dò Thái Tử nhiều vài câu, một số lời trước kia ông không muốn nói với Thái Tử.
Chờ Vương Đức đến, nói là mấy vị đại nhân đều tới, Hoàng Đế mới bảo Hoàng Hậu và Thái Tử dìu ông ngồi dậy, lại bảo người sửa sang lại dung nhan cho ông một phen, miễn cưỡng duy trì uy nghiêm Đế Vương, mới bảo Vương Đức tuyên mấy người này.
Tháng bốn, năm tuy không tính là lạnh, nhưng vội vàng từ trong chăn rời giường, y phục vội vàng mặc cho xong, mấy vị đại nhân không tính là quá dễ chịu. Mà tiến cung cứ ba bước có một trạm canh gác, năm bước một tốp, bọn hộ vệ đều mang đao, để tay tại chuôi đao, bọn họ đoán được trong cung có chuyện xảy ra.
Trong bốn người Dung Hà trẻ tuổi nhất đi ở cuối cùng, ba người khác có lòng hỏi y hai câu, nhưng dưới là ánh mắt giám thị bốn phía, bọn họ cũng không dễ quay đầu mở miệng, chỉ có thể kiên trì đi tới ngoài Đại Nguyệt cung.
Thủ vệ Đại Nguyệt cung càng thêm sâm nghiêm, bốn người dưới mí mắt bọn thị vệ song song đứng chung một chỗ, Chu Bỉnh An quay đầu nhìn Dung Hà một cái, nào biết được ngay cả mí mắt Dung Hà cũng không nâng lên, phần lạnh nhạt này đúng là để mấy lão thần bọn họ cảm thấy xấu hổ.
"Chu đại nhân, Dung đại nhân, Triệu đại nhân, Trương đại nhân, Hoàng thượng cho mời." Vương Đức đi tới, thi lễ với bốn người, làm một tư thế mời.
"Làm phiền." Chu Bỉnh An thấy vẻ mặt Vương Đức nghiêm túc, ngay cả môi cũng mím thật chặt, trong lòng âm thầm kêu khổ, không chỉ là đại sự, chỉ sợ là chuyện ngập trời.
Bốn người vào cửa đã nghe trong phòng truyền ra mùi thuốc nồng đậm, thái giám cung nữ quỳ toàn bộ phòng, Thái Tử và Hoàng Hậu đứng bên cạnh giường, mà Hoàng Thượng... Còn ngồi tựa trên ghế. Mặc dù tinh thần nhìn vẫn tốt, nhưng biểu lộ hơi mất tự nhiên kia, hai mắt đục ngầu và miệng có chút lệch, đều khiến trong lòng bọn họ âm thầm hít một hơi.
Bệ hạ không được tốt rồi.
Phủ Tĩnh Đình Công.
Ban Họa từ trong mơ tỉnh lại, quay đầu thấy trời còn chưa sáng, lại trở về trong chăn. Nhưng không biết vì sao, nàng lật qua lật lại trên giường cũng ngủ không được, cho đến khi sắc trời tảng sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
"Họa Họa."
"Họa Họa."
Ban Họa mở mắt ra, nhìn lão nhân ngồi bên giường, lập tức liền nhào vào ngực bà: "Tổ mẫu, sao người lại đến đây?"
"Ta tới thăm cháu. " Trưởng Công Chúa yêu thương vuốt ve đỉnh đầu nàng, cười tủm tỉm nói: " Hôm nay tổ mẫu rất vui."
Ban Họa dính trong ngực Trưởng Công Chúa, tò mò hỏi: "Sao người lại vui?"
Trưởng Công Chúa cười không nói, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như dỗ một đứa bé. Ban Họa cảm thấy trong ngực tổ mẫu mềm nhũn thơm thơm, đầu óc nàng mơ màng muốn ngủ mất.
"Ta với tổ phụ cháu trở về."
Lúc mơ hồ, nàng nghe tổ mẫu nói như vậy.
Lạ quá, không phải tổ phụ đã sớm đi tây phương sao, làm sao tổ mẫu và tổ phụ cùng trở về được?
Đi tây phương?
Ban Họa đột nhiên mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng choang, nàng từ trên giường ngồi dậy, cười khổ vuốt mi tâm. Thật sự ngày nghĩ đêm mơ thấy, hôm qua ở phủ Thành Quốc Công nghe lão Quốc Công gia nhắc đến tổ mẫu, nàng liền mơ tới lão nhân gia nhà nàng.
"Quận Chúa, ngài đã tỉnh?"
Ban Họa nghe được giọng nha hoàn, liền vỗ tay.
Bọn nha hoàn nghe được tiếng vỗ tay, bưng dụng cụ rửa mặt tiến đến. Lúc Ban Họa súc miệng, Như Ý nhỏ giọng nói: "Quận Chúa, vừa rồi trong cung cho người tới, mời Quốc Công gia vào triều đấy."
Ban Họa phun nước trong miệng ra, lấy khăn tay chùi miệng nói: " Không phải phụ thân còn giữ đạo hiếu sao?"
"Nô tỳ cũng không biết. " Như Ý lắc đầu: "Nhưng phu nhân nói rồi, đợi người tỉnh, liền đến chính viện."
"Ta đã biết." Ban Họa nhẹ gật đầu, thay xong y phục chải kỹ tóc rồi, liền dẫn nha hoàn đi chính viện. Nàng đến muộn, Âm thị và Ban Hằng đã ngồi trước bàn, thấy nàng đến, Âm thị cũng không để nàng hành lễ, trực tiếp kêu nàng ngồi xuống.
" Sợ là trong cung xảy ra chuyện lớn." Âm thị nhấp một miếng trà, nói với hai nhi nữ: " Hai ngày gần nhất hai đứa an phận đợi trong nhà ít đi ra ngoài, xem trước một chút tình thế phát triển."
"Xảy ra chuyện gì?" Mắt Ban Họa nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng phụ thân: "Con mới vừa nghe Như Ý nói, người trong cung tới tuyên phụ thân vào triều?"
"Ừm. " Âm thị nhẹ gật đầu, sau đó nói:" Vừa rồi phủ Binh bộ Thượng thư phái người đến truyền tin, nói sợ là trong cung không tốt lắm, bảo chúng ta chú ý hơn."
Binh bộ Thượng thư Triệu Vĩ Thân trước kia nhận ân huệ của lão gia tử Ban gia, những năm này người hai nhà mặc dù mặt ngoài không có gì lui tới, nhưng âm thầm gặp chuyện lớn, ông ta vẫn lén phái người đến truyền tin tức, miễn để người Ban gia không biết, trêu chọc tới tai họa diệt môn.
Mặc dù đều họ Triệu, nhưng Triệu Vĩ Thân và nhà Triệu Cổ gặp chuyện không có quan hệ gì, không đồng tông cũng khác tộc, chỉ trùng hợp giống dòng họ nhau.
Ban Hằng và Ban Họa nghe vậy khéo léo gật đầu, Âm thị thấy thế cười nói: "Cũng không bảo hai đứa lập tức cẩn thận ngay, chỉ là cẩn thận chút. Nếu nhà Triệu Thượng Thư truyền tin, chỉ sợ chuyện còn chưa nghiêm trọng như vậy. Mà trước Triệu Thượng Thư, còn có người đưa tin tới."
"Ai vậy?" Trong lòng Ban Họa nghĩ cùng nhà bọn họ có quan hệ tương đối tốt, trừ một số hoàn khố tin tức không linh thông so với bọn họ, thì là một số người tổ tiên xuất thân võ tướng, nhưng những người này thân phận phần lớn không tính quá cao, dù có tâm truyền tin cho họ, cũng không có tin tức gì để truyền.
"Vị hôn phu của con Dung Quân Phách. " Âm thị lấy ra một tờ tờ giấy, đưa tới trước mặt Ban Họa: "Con xem thử đi."
Chữ trên tờ giấy rất ẩu, tổng cộng chỉ có sáu chữ, giống như viết xuống trong lúc vội vã.
Trong cung có chuyện, cẩn thận.
Ban Họa cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, để tờ giấy trên ngọn đèn cầy đang cháy, cho đến khi cháy sạch tất cả giấy đều hóa thành bụi, nàng mới nói: "Mẫu thân, bây giờ chúng ta, hẳn là cái gì cũng không biết."
Âm thị cười: "Con nói đúng, chúng ta vốn không biết gì cả."
Ban Hằng nhìn Âm thị, lại nhìn Ban Họa, đầu óc mơ hồ.
Một biết, một lại không biết, một hồi lại phải cẩn thận, đây là ý gì?
Đúng vậy, đây là ý gì?
Ban Hoài bị người ta đào từ trong chăn ra ngơ ngơ ngác ngác đứng trong điện, đứng bên cạnh ông vẫn như cũ là những hoàn khố quen thuộc kia. Nhưng những hoàn khố bọn họ, ngày bình thường coi như vào triều, cũng không nhất định có thể tới đầy đủ, làm sao hôm nay tất cả mọi người đều ở đây?
Mấy hoàn khố khác kinh ngạc hơn Ban Hoài, bình thường Ban Hoài không thích vào triều, hiện trên người ông có hiếu kì, càng có lý không vào triều rồi, làm sao hôm nay lại tới? Nhưng bây giờ đang trên triều đình, bọn họ cũng không dễ hỏi, Ban Hoài hiểu ý giơ ngón cái lên, không nói gì.
Mấy hoàn khố khác lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đúng là ý của bệ hạ.
Nửa canh giờ sau, bệ hạ còn chưa xuất hiện, trong lòng triều thần có chút buồn bực, so với thời gian bắt đầu đại triều hội ngày thường chậm hơn nửa canh giờ, làm sao bệ hạ còn chưa ra?
Lúc mọi người đang suy đoán, bốn người Dung Hà xuất hiện, thần sắc bốn người bọn họ đều ngưng trọng, từ khi vào điện về thì không nói một lời, nhắm trúng nghi ngờ trong lòng những đại thần khác tỏa ra, nhưng lại không nghĩ ra.
"Thái Tử điện hạ đến!"
Mọi người thấy người Thái Tử mặc cẩm bào tú long văn Thái Tử, đầu đội ngũ long quấn châu quan, dẫn thái giám đi đến. Thái giám này triều thần nhận ra là thái giám tổng quản Vương Đức bên cạnh bệ hạ.
"Phụ hoàng có lệnh, do cô giám quốc. " Thái Tử đi đến trên điện, hắn không ngồi trên long ỷ, mà ngồi dưới ghế rồng phó vị: " Thân thể phụ hoàng khó chịu, cần tạm nghỉ tĩnh dưỡng mấy ngày. Cho nên gần đây, xin nhờ các vị đại nhân rồi."
Thân thể bệ hạ khó chịu, đến độ muốn Thái Tử giám quốc?!
"Chúng thần tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Được, dù sao bọn họ là thần tử, giúp đỡ Hoàng Thượng làm việc, hay giúp đỡ Thái Tử làm việc cũng không có gì sai biệt, Thái Tử đầu óc bình thường, sẽ không nổi điên bất chợt, bọn họ là thần tử chỉ có thể nhẫn.
Duy nhất để người ta cảm thấy vi diệu là, tình trạng nguy cấp này, bệ hạ triệu kiến bốn người không liên quan đến Nghiêm đảng hay Thạch đảng, có thể thấy được trong lòng bệ hạ Nghiêm Huy và Thạch Sùng Hải, đã mất đi địa vị. Không phải thì sao chuyện quan trọng như vậy, bệ hạ lại tuyên triệu bọn người Thành An Bá?
Tính cách Thái Tử tương đối ôn hòa, cộng thêm căn cơ bất ổn, cho nên nói chuyện làm việc trên triều đình, khó tránh khỏi sẽ giảm bớt nhiều. Cũng may trước đó Nghiêm đảng và Thạch đảng bị đả kích lớn, lực ảnh hưởng trong triều đã không lớn bằng lúc trước,cộng thêm còn có mấy người Dung Hà bận bịu, đại triều hội cũng coi như kết thúc mỹ mãn, thậm chí Thái Tử còn thắng được không ít quan viên khen ngợi.
Triều hội vừa kết thúc, Thái Tử liền chạy về Đại Nguyệt cung, nói công đường hôm nay xảy ra chuyện gì, đám đại thần đều báo cáo những sự kiện gì trọng đại, một năm một mười đều nói cho Vân Khánh Đế, ngay cả rất nhiều tấu chương đều đọc một lần cho Vân Khánh Đế.
Vân Khánh Đế đối với thái độ cung kính của hắn rất hưởng thụ, vốn bất mãn với Thái Tử vì chút chuyện kia, cũng dần dần tan thành mây khói.
Nhưng tâm tình tốt này, nghe hạ nhân nói Nhị Hoàng Tử xung đột cùng hộ vệ trông coi liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Vân Khánh Đế lạnh mặt nói: " Đừng để ý đến nó, mặc cho nó náo."
"Phụ hoàng. " Thái Tử do dự một chút: " Chỉ là tính tình Nhị đệ lỗ mãng, chỉ cần có người giải thích với hắn, hắn nhất định sẽ rõ."
"Giải thích?" Vân Khánh Đế bất mãn nói: " Nó đã hai mươi rồi, đầu óc còn không dài như thế, chẳng lẽ muốn làm trẫm tức chết mới cam tâm."
"Thế nhưng..."
"Ngươi không cần giúp nó nói chuyện. " Vân Khánh Đế tức giận đến biểu lộ nửa bên mặt đều cứng lại rồi: "Nhìn trẫm xem, trẫm một thân bệnh tật, một nửa chính là nó tạo ra đấy!"
Thái Tử há to miệng, thấy Vân Khánh Đế tức giận đến mặt vặn vẹo, không còn dám kích thích ông, đành phải tiếp tục đọc tấu chương, chuyển đi lực chú ý của Vân Khánh Đế.
"Dung đại nhân. " Chu đại nhân và Dung Hà cùng đi ra cửa cung, nhỏ giọng nói với y: " Thân thể bệ hạ sợ là không tốt lắm."
Dung Hà thở dài nói: "Bệ hạ chính là con của trời, có trời xanh phù hộ, nhất định không có trở ngại đâu."
Chu đại nhân biết y đang nói lời xã giao, cười: "Lão phu cũng mong mỏi như thế."
Dung Hà quay đầu nhìn Chu đại nhân, chân thành nói: " Thân thể bệ hạ nhất định sẽ không xảy ra chuyện."
Chu đại nhân sửng sốt một chút, lập tức dời ánh mắt: "Dung đại nhân nói đúng."
"Chu đại nhân, Quân Phách." Ban Hoài nhìn thấy hai người, vỗ vỗ con ngựa dưới thân, để nó mau đuổi theo. Dung Hà thấy là ông, bận bịu ghìm chặt dây cương, không cho con ngựa tiếp tục đi về phía trước, chờ Ban Hoài đến gần, y cách Ban Hoài sau nửa thân ngựa: "Bá phụ."
Ban Hoài ngáp một cái, sáng sớm liền bị ép rời giường, tinh thần ông thực sự không đến nơi nào: "Chỗ bệ hạ sao rồi?"
Chu đại nhân nhìn Dung Hà một chút, không nói gì.
Dung Hà nhỏ giọng nói: " Thân thể bệ hạ trúng gió, cần phải tĩnh dưỡng."
Trúng gió?
Ban Hoài thầm giật mình, bệnh này rất khó trị đấy, nhẹ thì tay chân không tiện lợi, nặng lại chỉ có thể liệt giường. Khó trách để Thái Tử giám quốc, một Hoàng Đế trúng gió, sao còn ngồi trên triều được?
Chu Bỉnh An bên cạnh càng giật mình hơn Ban Hoài, ông không nghĩ tới Dung Hà lại nói việc này cho Ban Hoài, chẳng lẽ y không sợ Ban Hoài giữ không được lời, mang đến phiền phức cho y sao?
Chờ đến lúc ra ngã rẻ, Chu Bỉnh An thấy Dung Hà đi theo phương hướng của Ban Hoài, lập tức giật mình, xem ra Dung Hà thật xem Ban Hoài là nhạc phụ mà đối đãi. Phúc Nhạc Quận Chúa thật có sức quyến rũ lớn như vậy, lại khiến Dung Hà làm ra hành vi như thế?
Ông ngẩng đầu nhìn mặt trời treo lửng lơ, âm thầm lắc đầu. Tối qua còn là sấm xuân, hôm nay mặt trời đã sáng lạn, thời tiết này thật đúng là nhìn không thấu.
Ban Hoài khó khi chủ động mời Dung Hà tới nhà làm khách, đây là sau khi Dung Hà và Ban Họa đính hôn, đãi ngộ rất khó có được. Cho nên hôm nay khi Ban Hoài mời y đến cửa, y không chút do dự đã đồng ý.
Nhạc phụ tương lai nói với y, lúc nam nhân theo đuổi nữ tử mình ngưỡng mộ trong lòng, da mặt luôn dày hơn, cho nên y đang cố gắng học theo nhạc phụ thật tốt.
"Tiểu nhân bái kiến lão gia, bái kiến Thành Quốc Công. " Người gác cổng Ban gia nhìn thấy hai người, hành lễ, dẫn ngựa, thái độ ân cần vừa nhiệt tình, mấy gã sai vặt vây quanh hai người, đưa hai người vào cửa rồi, mới hành lễ thối lui.
Đây cũng là đặc điểm của hạ nhân Ban gia, chính là đối với chủ nhân và khách nhân đều đặc biệt nhiệt tình, loại nhiệt tình này làm người ta có cảm giác, tất cả hạ nhân đều mong mỏi y đến.
Dung Hà làm khách qua rất nhiều nhà, giống Ban gia ân cần khách sáo như vậy, thật đúng là không có mấy nhà.
"Đi, vào trong nói chuyện. " Ban Hoài vỗ vai Dung Hà, dẫn Dung Hà trực tiếp đến nhị môn. Nhưng trước đó hai người vào cửa, sớm có hạ nhân đi bẩm báo Âm thị, để Âm thị có cái chuẩn bị.
"Ai?" Ban Họa đang ngồi trong viện Âm thị nghe sách, nghe được hạ nhân báo lại: "Ngươi nói ai cũng tới?"
"Dung Bá gia."
"Hắn à. " Ban Họa ngồi xuống lại, nói với nữ viết tiểu thuyết: " Nếu là Dung Bá gia, thì không ngại, ngươi tiếp tục kể."
Âm thị nghe vậy nhìn nàng một cái: "Càng ngày càng không quy củ, đợi Dung Bá gia đến, nhìn thấy con còn đang nghe người ta kể chuyện, giống kiểu gì?"
"Hắn không giống những người khác. " Ban Họa dùng xiên bạc xiên miếng hoa quả ăn, lau khô miệng rồi nói: " Thiên hạ có một số người đọc sách là thư sinh nói không không, có một số người đọc sách lòng lại đầy rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, hắn đó..." Nói đến đây, nàng trừng mắt nhìn: "Ước chừng là người không câu nệ tiểu tiết."
"Hắn không câu nệ tiểu tiết, là lòng dạ hắn rộng lượng. " Âm thị phất phất tay, để người viết tiểu thuyết lui ra: "Nhưng không có nghĩa là nhà chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa."
Âm thị cuối cùng còn chưa đủ hiểu rõ bản tính Dung Hà, cho nên làm việc liền càng thêm chú ý so với Ban Họa.
Ban Họa muốn nói, nhà bọn họ không cần khách sáo với Dung Hà đến vậy, nhưng đối mặt với đôi mắt phượng xinh đẹp của mẫu thân, nàng đem lời này nuốt trở vào.
Lời của mẫu thân, cũng không phải không có lý.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh