Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 87
Edit: Đào Sindy
Hoàng Hậu nghe nói Thái Tử bị Hoàng Đế răn dạy, ngồi bất động trong phòng nửa canh giờ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, không đi Đại Nguyệt cung cầu tình vì Thái Tử, cũng không nhắc tới việc này trước mặt Vân Khánh Đế.
Cho đến khi bà nghe nói Ban Hằng tiến cung tạ ơn, mới bảo hai người Ban Hằng và Thái Tử cùng vào. Thấy thế nào Ban Hằng cũng là bộ dáng vui vẻ, trên mặt Hoàng Hậu không tự giác lộ ra chút ý cười: "Nghe nói ngươi tiến cung tạ ơn, là muốn tạ ơn gì vậy?"
"Vi thần bái kiến Hoàng Hậu nương nương. " Ban Hằng cười hì hì thi lễ với Hoàng Hậu: "Mấy ngày trước đây Thái Tử điện hạ để cung nhân đưa tới không ít đồ tốt, trong lòng nhị lão ở nhà vô cùng cảm kích, liền để vi thần tiến cung tạ ơn Thái Tử điện hạ. Lúc đầu hai ngày trước đã muốn tiến cung, nào biết được hai ngày này thân thể phụ thân vi thần lại không được tốt, vi thần ở trong nhà chậm trễ mấy ngày."
"Người trong nhà cần gì nói cảm tạ với không cảm tạ. " Hoàng Hậu cười quay đầu, thấy trên mặt Thái Tử khác lạ, nhất thời trong lòng có loại dự cảm xấu: "Thái Tử, ngươi đưa cho nhà Tĩnh Đình Công thứ tốt gì, đáng để đứa nhỏ này trông mong đến cám ơn ngươi một chuyến?"
"Nhi thần..." Thái Tử không dám nhìn thẳng hai mắt Hoàng Hậu: "Cũng không phải đồ vật hiếm có gì."
Ánh mắt Hoàng Hậu liếc lên người hắn, sau đó cười nói với Ban Hằng: "Nghe thấy Thái Tử nói, không phải đồ vật hiếm có gì, chỗ nào đáng để ngươi làm thế? Lần sau đừng khách sáo như vậy nữa, ta sẽ tức giận."
Ban Hằng nghe vậy cười ngượng ngùng: "Lần này bởi vì chuyện của gia phụ, bệ hạ mệt mỏi hao tâm tốn sức như thế, chuyện còn liên lụy đến..." Mắt hắn nhìn Thái Tử, lúng túng nuốt lời xuống: "Sớm biết chuyện sẽ huyên náo lớn như vậy, vi thần liền khuyên người nhà một chút."
"Khuyên gì?" Hoàng Hậu lườm Thái Tử một cái, giọng điệu có chút lạnh nhạt: "Đã làm sai chuyện, nên nhận trừng phạt. Mà các ngươi lại là thân thích của bản cung và bệ hạ, những người này to gan lớn mật dám ra tay tính toán, nếu không sớm ngăn lại, sớm muộn có một ngày bọn họ cũng có thể tính toán trên đầu bản cung và bệ hạ."
Thái Tử nghe nói như thế, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cứ như Hoàng Hậu không nhìn thấy thần sắc hắn thay đổi, chỉ nói: "Sau này ngươi đừng nói với ta những lời như thế, không thì ta giận ngươi đấy."
Cái khác Ban Hằng không am hiểu, nhưng ở lâu với mẫu thân và tỷ tỷ nhà mình rồi, bản lĩnh lừa nữ hài tử vui vẻ đã luyện được thêm vài phần, cho nên không đầy một lát đã dỗ Hoàng Hậu mặt mày vui vẻ, đúng là đã quên Thái Tử còn ở đây.
Thái Tử là người tính cách nhu hòa, Hoàng Hậu đối với hắn như vậy, nội tâm không chút oán hận, chỉ nghĩ rốt cuộc mình đã làm gì để mẫu hậu không vui.
Trước đó bởi vì hắn nghe lời một phía từ Thái Tử Phi, cảm thấy Thạch gia vô tội, mới đồng ý giúp Thạch gia chuyện này.
Nhưng mà mấy ngày nay hắn ở trong thư phòng tinh tế suy nghĩ, mặc dù Thạch gia thật có khả năng bị oan uổng, nhưng cũng có khả năng đang nói láo. Thái Tử Phi nói muội muội của nàng ta là một nữ tử nhu nhược chỉ biết vẽ tranh làm thơ, thế nhưng hắn phái người nghe ngóng qua, phát hiện bộ dáng muội muội Thái Tử Phi không phải như trong miệng nàng ta.
Cùng nhiều nam tử cấu kết, thậm chí còn không minh bạch với người từng là vị hôn phu của Ban Hoạ, hiện tại Họa Họa và Thành An Bá đính hôn, lại truyền ra lời đồn đại nàng ta ngưỡng mộ Thành An Bá trong lòng. Điều này khiến Thái Tử không thể không hoài nghi, Thạch Nhị cô nương tâm thuật bất chính, thậm chí có ý nhằm vào Họa Họa. Không phải thì tại sao trong Kinh thành nhiều binh sĩ như vậy nàng ta không chọn, hết lần này tới lần khác luôn có dính dấp với nam nhân Họa Họa có hôn ước?
Quan trọng nhất là, ngày Nhị đệ thành hôn, còn cố ý đi gặp nàng ta, đây này là sức quyến rũ bực nào, mới có thể để Nhị đệ có hành vi bỏ tân nương tử? Trước đó Nhị đệ luôn gây khó dễ với Họa Họa, thậm chí cố ý ức hiếp Họa Họa, chẳng lẽ là vì tin lời Nhị muội Thái Tử Phi, mới làm ra chuyện như vậy?
Đầu óc của con người rất lạ, khi mình nhận định một chuyện rồi, coi như chuyện đó có chỗ không hợp lý, hắn cũng sẽ tự động bổ sung hoàn chỉnh, để nó trở nên hợp lý.
Một số hành vi gần đây của Thái Tử Phi, đã làm Thái Tử bất mãn, thế nhưng tính cách hắn mềm mại, lại nhớ tình cũ, cho nên vẫn giấu bất mãn này vào đáy lòng, thậm chí có khả năng ngay cả chính hắn còn không phát giác được bất mãn này. Cho đến chuyện của Thạch gia lần này, hắn bị phụ hoàng trách cứ, hắn giật mình tỉnh táo lại, hiện tại hắn làm rất nhiều chuyện, rất nhiều quyết định, phía sau đều có bóng dáng Thạch gia, đến mức hắn đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần có chuyện lại thích tìm nhạc phụ hỏi vài câu, căn cứ đề nghị của ông ta để ra quyết định.
Thế nhưng nhạc phụ cuối cùng chỉ là nhạc phụ, không phải phụ thân của hắn, thiên hạ này họ Tưởng không phải họ Thạch, khó trách phụ hoàng thất vọng với hắn như thế.
Nghĩ rõ điểm này, khi nhìn đến Ban Hằng, áy náy Thái Tử đối với Ban gia liền không nhịn được rồi. Đừng nói hiện tại ngay trước mặt Hoàng Hậu Ban Hằng bơ hắn, coi như Ban Hằng mắng hắn hai câu, hắn sẽ không cãi lại.
Ban Hằng ở hậu cung ngồi gần nửa canh giờ, liền đứng dậy cáo từ. Hắn thân là binh sĩ, ở hậu cung đợi quá lâu không quá thỏa đáng. Hoàng Hậu không giữ hắn lại, liền để cung nhân sủng ái bên người tiễn hắn xuất cung.
Đợi sau khi Ban Hằng rời đi, sắc mặt Hoàng Hậu trầm xuống.
"Thái Tử."
"Mẫu hậu. " Thái Tử cúi đầu đứng trước mặt Hoàng Hậu, mặt mũi đầy áy náy.
Nhìn thấy bộ dáng nhi tử như vậy, Hoàng Hậu vừa tức vừa đau lòng: "Ngươi đó."
"Nhi thần để mẫu hậu thất vọng rồi, nhi thần biết sai. " Thái Tử nắm chặt tay Hoàng Hậu: "Chỉ cầu mẫu hậu đừng chọc tức thân thể."
"Tính tình này của ngươi, hẳn nên sửa lại rồi. " Hoàng Hậu vỗ vỗ mu bàn tay hắn, thở dài nói: " Ngươi là Thái Tử, Đế Vương tương lai, sao có thể ngay cả chuyện hậu viện mình còn quản không tốt. Ban gia nhận được hậu lễ, là ngươi đưa qua, hay Thái Tử Phi mượn danh nghĩa của ngươi đưa đi?"
"Vâng... Thái Tử Phi."
"Cái này đều do mẫu hậu, năm đó thấy Thạch thị đoan trang đại khí, lại có hiền danh, thì cảm thấy nàng là lựa chọn tốt nhất với vị trí Thái Tử Phi, nào biết được nàng hồ đồ như thế..." Hoàng Hậu nói đến đây, liên tục thở dài mấy lần: "Việc này không thể truyền ra ngoài, càng không thể để người khác biết là Thái Tử Phi làm, nàng hồ đồ rồi ngươi cũng không thể hồ đồ, thứ này là ngươi tặng, cũng chỉ có thể là ngươi tặng, hiểu chưa?"
"Nhi thần nhớ kỹ."
"Cả đám đều không bớt lo." Hoàng Hậu vuốt trán: "Ngươi lui ra đi."
"Mẫu hậu, nhi thần thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, hay là để thái y đến bắt mạch cho ngươi. " Thái Tử thấy thần sắc Hoàng Hậu rã rời, ý xấu hổ trong lòng càng đậm: "Không thì nội tâm nhi thần khó có thể an ổn."
"Không sao, đều là bệnh cũ. " Hoàng Hậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngươi và đệ đệ ngươi đừng chọc tức ta, ta sẽ không còn bệnh gì."
"Vâng."
Thái Tử trở lại Đông cung, thấy thái giám phục vụ trước mặt Thái Tử Phi đang nhìn quanh ở cửa thư phòng, nhớ tới lời mẫu hậu nói, liền giận tái mặt nói với cung nhân sau lưng: "Bắt tiểu thái giám đang nhìn dáo dác kia lại, phạt mười trượng."
"Thái Tử điện hạ, đó là Thái Tử Phi..."
" Lời cô* nói không dùng được rồi à?"
* tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
"Vâng!"
Mấy năm Thái Tử và Thái Tử Phi thành hôn, dưới gối Thái Tử Phi không con, Thái Tử chưa từng để Thái Tử Phi chịu khó xử, nhưng lần này mặt mũi Thái Tử Phi, chỉ sợ giữ không được.
Nhưng Thái Tử Phi không có mặt mũi cũng là Thái Tử Phi, bọn họ làm cung bộc ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời, thì không có lựa chọn dư thừa.
Rất nhanh trên triều bắt đầu xuất hiện tấu chương vạch tội Thạch Sùng Hải, nhóm Thạch đảng nhao nhao tìm kiếm phương pháp, bộ dáng hoảng sợ, cùng nhóm Nghiêm đảng năm ngoái khi Nghiêm gia thất thế chẳng khác gì? Chỉ tiếc vết xe đổ của Nghiêm Huy không để bọn họ học được cúi thấp, ngược lại bởi vì Nghiêm Huy thất thế, trở nên càng thêm đắc ý càn rỡ, rốt cục gây ra tai vạ hôm nay.
Làm sao Thạch Sùng Hải có thể nhận tội mướn hung ám sát Quốc Công triều đình, cho nên người hai bên một mực đấu khẩu, nhưng thời gian Thạch gia xác thực trở nên gian nan, ngay cả Thạch Sùng Hải và Thạch Tấn cũng tạm thời về nhà "Tĩnh dưỡng" rồi.
Trong nhà giam Đại Lý Tự, Thạch Phi Tiên ngoại trừ mất đi tự do, tắm rửa rửa mặt không tiện lắm, thì không bị tra tấn gì. Hộ vệ trông coi nhà giam khách sáo với nàng ta, hương vị cơm canh mặc dù không chú trọng, nhưng sạch sẽ có thể nuốt xuống, thậm chí bọn họ cũng không ngăn trở người Tướng phủ đến gặp nàng ta, nàng ta trở thành người được đối đãi tử tế nhất nhà lao.
Cái này cùng dự đoán của Thạch Phi Tiên có chút khác biệt, nàng nghĩ Dung Hà vì quan hệ với Ban Họa, cố ý bảo người làm khó nàng ta. Thế nhưng những ngày này đi qua, nàng ta mới biết ý nghĩ này của mình quá mức tiểu nhân. Nếu Dung Hà đối xử tàn khốc với nàng ta hơn, trong nội tâm nàng ta có lẽ sẽ càng thêm khó chịu, nhưng y chỉ không xuất hiện trước mặt nàng ta, cứ nàng ta như những phạm nhân khác trong Đại Lý Tự, không đáng để y nhìn nhiều.
"Thạch cô nương. " Cai ngục đi tới, khách sáo thi lễ với nàng: "Mẫu thân tới thăm ngươi."
"Mẫu thân?" Thạch Phi Tiên ngẩng đầu, nhìn thấy Thạch phu nhân rồi, kích động đứng người lên: "Mẫu thân!"
"Hài tử. " Thạch phu nhân nhìn bộ dáng nữ nhi tiều tụy, đau lòng đi đến một bên cửa nhà lao, bắt lấy tay của nữ nhi cách rào chắn: "Hài tử, ngươi chịu khổ."
Mẫu tử hai người cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ, khóc cho đủ một trận, Thạch phu nhân liền bắt đầu nói qua một số việc nhỏ vụn vặt trong nhà, gì mà Thái Tử Phi bị thiên tử chán ghét vứt bỏ, Tướng gia trên triều đình bước đi liên tục khó khăn, chỉ có thể tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng. Ngự Sử hùng hổ dọa người, Thạch đảng trước kia đều là cỏ đầu tường*, người chân chính có thể dùng không nhiều vân vân.
* gió thổi chiều nào theo chiều nấy
Thạch Phi Tiên nghe mẫu thân phàn nàn, nhìn mình hồi lâu rồi chưa được bảo dưỡng, cánh tay trở nên không còn ánh sáng, nội tâm vì nhìn thấy mẫu thân dâng lên tâm tình kích động, từng chút từng chút bình tĩnh trở lại.
" Hôm nay mẫu thân đến, là muốn nói những lời này với nữ nhi sao?" Giọng nàng ta có chút run, buông lỏng cổ tay đang bắt lấy tay Thạch phu nhân ra.
"Hài tử..." Thạch phu nhân nhìn nữ nhi, lời nói trong miệng chuyển vô số, nhưng thủy chung nói không nên lời.
"Mẫu thân muốn ta gánh tội một mình?" Hai mắt Thạch Phi Tiên rưng rưng, lại lộ ra một nụ cười trào phúng: "Thanh danh hiện tại đã hỏng, coi như có ra cũng không thể tìm nam nhân ở rể có tác dụng, không thể nói trước còn liên lụy toàn bộ Thạch gia. Không bằng ta gánh tội, phụ thân, đại tỷ, đại ca sẽ không bị liên lụy, ngươi nói có đúng không?"
Thạch phu nhân che miệng khóc rống lắc đầu, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
"Nhưng ta không làm chuyện này, các ngươi thân là người nhà, không nên vì ta lấy lại công đạo sao?" Giọng Thạch Phi Tiên trở nên sắc nhọn: "Như Tĩnh Đình Công lúc trước, ai ức hiếp nữ nhi của ông, ông sẽ đến đập cửa nhà đó, coi như thanh danh nữ nhi kém, cũng phải che chở nàng không để nàng chịu chút ấm ức, đây mới là chuyện người nhà phụ mẫu nên làm, không phải sao?"
Thạch phu nhân ghé vào rào chắn, khóc đến thở không ra hơi, bà ta không dám nhìn mặt nữ nhi, cũng không mặt mũi nào đối mặt với nữ nhi.
"Ta đã biết. " Thạch Phi Tiên nhìn Thạch phu nhân khóc rống, lấy tay lau đi lệ trên mặt: "Ngươi đi đi."
"Hài tử..."
"Ngươi yên tâm, tội này... Ta sẽ gánh." Thạch Phi Tiên quay lưng lại, không nhìn Thạch phu nhân, giọng nói run rẩy: "Coi như nữ nhi trả ân nuôi dưỡng của phụ mẫu."
"Ta không muốn, ta không muốn. " Thạch phu nhân khóc đánh vào lồng ngực mình: "Do mẫu thân vô dụng, không bảo hộ được ngươi."
Thạch Phi Tiên nhìn tro bụi lưu lại trên tường trong thời gian dài, khóc đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không muốn quay đầu nhìn Thạch phu nhân một cái.
Một ngày sau đó, Đại Nguyệt cung.
Khanh Đại Lý Tự hành đại lễ với Vân Khánh Đế.
"Bệ hạ, Thạch cô nương đã nhận tội."
"Nàng ta nói thế nào?"
Khanh Đại Lý Tự đưa tờ lời khai trình hai tay lên, khom người đáp: "Thạch cô nương thừa nhận, bởi vì nàng xuất phát từ ghen ghét, không muốn Phúc Nhạc Quận Chúa gả cho Thành An Bá, cho nên mời sát thủ ám sát người trong phủ Tĩnh Đình Công. Nhưng Tướng phủ giáo dục cực nghiêm, tuyệt đối không cho phép nữ nhi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, cho nên nàng chỉ có thể tự mình tìm mấy tên lưu manh gan lớn, để bọn họ đi ám sát Phúc Nhạc Quận Chúa. Nhưng mấy ngày tìm không thấy cơ hội thích hợp, nàng mới thay đổi kế hoạch, để mấy tên côn đồ ra tay với Tĩnh Đình Công, Phúc Nhạc Quận Chúa phải giữ đạo hiếu ba năm, trong ba năm này nàng không thể gả cho Thành An Bá."
"Ồ?" Vân Khánh Đế thả tấu chương trong tay xuống, sắc mặt thâm trầm nói: " Nàng ta có nói ra chuyện làm thế nào quen biết với hạ nhân Huệ Vương Phủ."
"Thạch cô nương nói, nàng vốn không biết người này là hạ nhân Huệ Vương Phủ, coi ông ta là người trung gian giới thiệu sát thủ."
Khanh Đại Lý Tự cảm thấy lý do này có chút gượng ép, rõ ràng Thạch cô nương muốn tiếp tục gánh tất cả tội danh, để không liên lụy Thạch gia.
Ông ta nghĩ bệ hạ định sẽ không tin lý do vụng về này, không nghĩ tới vậy mà bệ hạ không phản bác, chỉ để ông ta nói lời khai liền để ông ta đi.
Rời khỏi Đại Nguyệt cung, ông ta không nhịn được nghĩ, chỉ sợ Hoàng Thượng vẫn muốn che chở Thái Tử, cho nên mới không tiếp tục truy cứu.
Mấy ngày sau, án Tĩnh Đình Công bị tập kích chân tướng rõ ràng, nguyên nhân lại là do nữ nhân ghen ghét. Trải qua chuyện này, mỹ danh của Thành An Bá Dung Quân Phách truyền khắp thiên hạ, bởi vì nam nhân có thể làm cho nữ tử khuê các sinh lòng ghen ghét mà giết người, nhất định là người cực kì xuất chúng mê người.
Trong lúc nhất thời, Dung Hà trong Kinh Thành được hoan nghênh không giảm mà còn tăng, nếu không phải y đã đính hôn với người khác, chỉ sợ bọn nữ tử mỗi ngày tặng những vật như hoa tươi, khăn tay, trái cây, nhiều đến có thể chôn y xuống.
Thạch Sùng Hải "Biết nữ nhi phạm phải tội lớn này, trên mặt gần như đầy máu và nước mắt cầu phạt với Hoàng Đế, còn tới Ban gia đội gai nhận tội", không bao che nữ nhi, dũng cảm thừa nhận hành vi sai lầm của mình, thắng được bộ phận người đọc sách khen ngợi.
Cái này còn chưa tính, thậm chí Thạch Sùng Hải tự xin rời chức, ông nói mình dạy nữ nhi không nghiêm, không mặt mũi nào đảm nhiệm chức Tướng gia. Hoàng Đế bị thái độ chân thành của ông ta làm cảm động, nói rõ nữ nhi phạm sai lầm, không nên để ông ta gánh chịu, trên đời chỉ có cha nợ con trả, không có lí nào con nợ cha trả. Kết quả cuối cùng là Thạch Sùng Hải bị phạt năm ngàn lượng bạc, đồng thời tự mình tạ lỗi với Tĩnh Đình Công, ngừng bổng lộc nửa năm.
Thạch Sùng Hải lập tức không dị nghị, ngày hôm sau liền bày thịnh yến tạ đại tội, không chỉ mời Ban Hoài làm thượng khách, còn mời rất nhiều người có danh vọng tới làm khách.
Hành động này lộ ra, khiến ông ta thắng được không ít khen ngợi.
Ban Hoài dẫn theo một đôi nhi nữ đến, trong tửu lâu đã không ít người rồi. Mặc dù yến hội bày ở lầu hai, nhưng trong đại đường phía dưới lại có không ít người xem náo nhiệt, tất cả mọi người đang đợi người Ban gia sẽ có phản ứng gì.
Ban Họa nhìn vẻ mặt kích động của những người đọc sách dưới lầu, nhẹ hừ một tiếng sau đó dời đi ánh mắt.
Ban Hằng thấy ánh mắt những người dưới lầu như chó sói theo dõi tỷ hắn, thì chen đến cầu thang, chắn Ban Họa bên trong.
"Tĩnh Đình Công!" Thạch Sùng Hải nhìn thấy Ban Hoài, còn chưa nói hai câu, đã đỏ vành mắt trước, xá dài đến cùng với Ban Hoài: "Tại hạ dạy nữ không nghiêm, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn, tại hạ không mặt mũi nào gặp ngươi."
Ánh mắt Ban Hoài đảo qua tân khách bốn phía xem náo nhiệt, tránh đi lễ của Thạch Sùng Hải, không để ý lắm nói: "Không sao, không phải ngươi đã gặp được sao? Dù nữ nhi này của ngươi không dạy tốt, Nhưng may mắn vận khí ta tốt, bảo vệ được mạng."
Nói xong câu đó, ông thở hồng hộc ngồi xuống ghế bên cạnh, có chút xấu hổ nói: "Để các vị chê cười, lá gan ta có chút nhỏ, chuyện lần này dọa ta bệnh một trận. Hôm nay vốn không muốn ra ngoài, nhưng nghĩ đến nếu hôm nay ta không đến, Thạch Tướng gia sẽ nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tới. Vả lại tinh thần ta quả thực không tốt lắm, nếu có chỗ nào thất lễ, mong chư vị thứ lỗi nhiều hơn."
Đám người nghe vậy nhao nhao quan tâm tới tình trạng cơ thể Ban Hoài, một đống người lao nhao, vô cùng náo nhiệt.
Thạch Sùng Hải ở bên cạnh cũng cười theo, nói tạ lỗi, nhưng rất nhiều người vội vàng nịnh nọt Ban Hoài, không ai để ý ông ta làm gì.
Ban Họa không có tâm tư xem nháo kịch này, quay đầu lại đối mặt với hai con ngươi của Thạch Tấn. Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, Ban Họa trầm mặc không nói gì. Thạch Tấn do dự một chút, đi đến đứng vững nơi cách Ban Họa hai bước: " Gần đây Quận Chúa ổn chứ?"
"Gia phụ bị bệnh, ta thân là nữ nhi, sao có thể tốt được. " Giọng điệu Ban Họa có chút nhàn nhạt: "Thạch đại nhân có việc gì sao?"
Thạch Tấn vái chào nàng, trầm mặc không nói gì.
Ban Họa quay đầu nhìn phụ thân ngồi giữa đám khách quý: "Thạch đại nhân, Thạch cô nương sao rồi?"
"Xá muội phạm phải tội lớn ngập trời, bị Đại Lý Tự phán phục dịch mười lăm năm." Thạch Tấn trầm mặc xuống, giữa hắn và Ban Hoạ, không lời nào để nói.
" Phục dịch ở đâu?"
Một lát sau, Thạch Tấn nghe được Ban Họa hỏi như vậy. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trên mặt Ban Họa không có bao nhiêu tức giận, liền nói: " Tây Châu."
"Tây Châu xa xôi nghèo nàn, gió cát lớn, lệnh muội sao chịu được khí hậu nơi đó?" Mí mắt Ban Họa rủ xuống, giọng điệu mềm thêm vài phần: "Sao không đổi nơi khác có khí hậu tốt hơn?"
"Phạm sai lầm nên bị phạt, Thạch gia cũng không dám có lời oán giận." Thạch Tấn gục đầu xuống, không nhìn mắt Ban Họa.
"Đương nhiên các ngươi không có gì để oán." Ban Họa có chút ngán ngẩm với người Thạch gia, mặc dù nàng có oán với Thạch Phi Tiên, nhưng nếu như Thạch Phi Tiên thật sự không liên quan đến việc phụ thân bị tập kích, nàng sẽ không hận đối phương đến có ý nghĩ muốn họ chết đi.
Ngược lại người Thạch gia xua đuổi ý nghĩ còn nhanh hơn nàng, nếu như nàng nói nhảm thêm nữa, ngược lại khiến người ta ghét thôi.
Thạch Sùng Hải kính trà xin lỗi với Ban Hoài, Ban Hoài biểu lộ bình tĩnh uống xong. Lúc yến hội sắp chính thức bắt đầu, bỗng nhiên sắc mặt Ban Hoài trắng bệch, hôn mê. Dọa mọi người vội vàng mời đại phu đến, mới biết được thân thể của ông còn rất suy yếu, không thể quá mức mệt nhọc.
Thế là bữa tiệc này chưa ăn, mọi người đã đưa Ban Hoài về nhà, ra khỏi cửa lớn Ban gia, Ban Hoài có nhận Thạch Sùng Hải xin lỗi hay là không nhận?
Mặc kệ có nhận hay không, việc này cứ hạ màn như thế. Mặt ngoài nhìn, Thạch Sùng Hải và Nghiêm Huy vẫn như cũ là Tướng gia, địa vị không bị ảnh hưởng. Nhưng trên thực tế người hai nhà không còn vinh quang như ngày xưa, không chỉ không còn nở mày nở mặt, còn phải trải qua thời gian như giẫm trên băng mỏng.
Từ nay về sau, trong triều không còn Thạch đảng Nghiêm đảng nói chuyện. Nhưng dưới mặt bình tĩnh này, hình như ẩn giấu sóng ngầm, chỉ còn chờ ai làm lộ nó, sẽ nghiêng trời lệch đất, thiên địa biến sắc.
Ngày thứ ba sau khi Thạch Sùng Hải nói xin lỗi Ban Hoài, Thạch Phi Tiên đeo xiềng xích, đầu kẹp, cùng một nhóm nữ phạm bị đày đến Tây Châu, ngồi vào trong xe gỗ.
Trong xe gỗ chật hẹp cũ nát tràn đầy mùi vị khác thường, mấy nữ nhân cùng xe nhìn nàng ta, thực sự nghĩ mãi mà không rõ, một nữ nhi nũng nịu như thế, đến tột cùng phạm vào tội bao lớn, mới có thể bị đày đi đến vùng đất nghèo nàn như Tây Châu kia?
Trong xe ngựa, nữ nhân nhiều tuổi nhất nhìn qua gần bốn mươi tuổi, trên thực tế mới ngoài ba mươi. Nàng ta giết trượng phu ngược đãi mình lẫn bà bà, nhưng vì lúc tuổi còn trẻ cứu được một nữ nhi quan viên, có chút nhân tình, cho nên không bị phán tội chết, mà phán quyết lưu vong.
Nàng ta nhịn không được nói với Thạch Phi Tiên: "Cô nương, ngươi phạm vào chuyện gì thế?"
"Ta?" Thạch Phi Tiên sững sờ mà nhìn khuôn mặt nữ nhân tang thương trước mắt này, nửa ngày sau mới nó: "Đầu thai sai, làm sai chuyện."
Xe gỗ rất vững chắc, chỉ để mấy cái lỗ nho nhỏ cung cấp không khí cho người trong xe, nàng ta nghe âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài, nhịn không được hoảng hốt, đây là lần cuối cùng đời này nàng ta nghe tiếng Kinh Thành phồn hoa.
Tây Châu, bão cát lớn, nước mưa ít, ánh mắt trời thiêu đốt đủ nướng cháy làn da nàng ta, nàng ta không biết mình có thể chịu đựng hay không.
Xe gỗ ra khỏi thành, hai bên đường có người nhà phạm nhân đến đưa y phục, có người khóc, có người dập đầu, nhưng vì nha dịch áp giải phạm nhân thu bạc của những người này, với loại tình cảnh này liền mở một mắt nhắm một mắt.
Mấy nữ phạm trên xe, ngoại trừ Thạch Phi Tiên, tất cả mọi người được thân nhân chuẩn bị đồ, cả nữ nhân hỏi nàng ta khi nãy.
Nàng ta xoay người ngồi trng góc nhỏ hẹp của xe gỗ, nhìn cảnh sinh ly tử biệt ngoài xe, sắc mặt chết lặng vô cùng.
"Thạch cô nương." Một hộ vệ cưỡi ngựa từ trong thành đuổi tới, trong tay hắn còn mang theo một bao phục không nhỏ.
Hai mắt Thạch Phi Tiên sáng lên, nhưng khi nhìn rõ tướng mạo hộ vệ, ánh sáng trong mắt nàng ta biến mất. Người này nàng ta chưa từng thấy qua, chắc chắn không phải người của Thạch gia.
" Gia chủ ta nói, núi cao đường xa, cách xa thiên nhai, ân oán ngày xưa xóa bỏ, hãy trân trọng." Hộ vệ nhét bao phục vào trong tay Thạch Phi Tiên, giọng thẳng thắng: " Bao phục này mong cô nương nhận lấy."
"Chờ một chút. " Thạch Phi Tiên nắm một góc bao phục, nhìn về phía hộ vệ tướng mạo bình thường: " Gia chủ ngươi là ai?"
Hộ vệ thi lễ: "Xin thứ cho tại hạ không thể trả lời vấn đề này của ngươi, cáo từ!"
Thạch Phi Tiên nắm bao phục to lớn, nhìn bóng lưng hộ vệ cưỡi ngựa rời đi xuất thần. Rất nhanh các nữ phạm khác cũng bị nhốt về trong xe gỗ, các nàng bắt đầu lật xem bao phục người nhà chuẩn bị, nóng lòng biết bên trong có thứ gì, chỉ có Thạch Phi Tiên nắm bao phục không hề động.
Nàng ta không biết bên trong chứa gì, cũng không có hứng thú biết, có lẽ là đồ đạc nguyền rủa nàng ta, cho dù là chuột chết, con gián cũng có khả năng.
Nàng ta luôn biết, có một số tiểu thư trong Kinh Thành âm thầm ghen ghét nàng ta, nhưng nàng ta càng rõ ràng hơn, bởi vì quan hệ của cha và tỷ tỷ, những người này coi như ghen ghét, cũng không dám biểu hiện chút nào trước mặt mình, thậm chí phí hết tâm tư nịnh nọt nàng ta.
Mà những nam nhân được gọi là ái mộ, đã sớm lẫn rất xa. Ngay cả người nhà nàng ta cũng không muốn dính vào nàng ta, càng đừng đề cập tới những nam nhân này.
"Khuê nữ, chất vải bao phục của ngươi thật tốt. " Một nữ phạm nói: " Dùng nhiều năm cũng không hư đấy."
Dưới ánh mắt chờ mong của những người này, Thạch Phi Tiên cắn răng, bắt đầu đưa tay mở bao phục.
Nàng ta muốn biết, đến tột cùng là người nào từng có ân oán với mình, dám ở trước mắt tặng đồ cho nàng ta. Ngay cả Thạch gia còn không dám làm, nàng ta lấy đâu ra lá gan lớn như thế.
Bao phục mở ra, bên trong không có chết chuột, cũng không có mấy thứ bẩn thỉu, chỉ có một túi nước, mấy bộ y phục không thấy được bốn mùa, một bao lương khô, còn có một cái ví nhỏ, nàng ta đưa tay nhéo nhéo, bên trong còn có tiền đồng và bạc vụn.
Nữ tù trong xe hâm mộ nhìn bao phục trong tay Thạch Phi Tiên, đồ vật trong này chuẩn bị thật đầy đủ, chất vải y phục không nói, thậm chí ngay cả y phục thiếp thân nữ nhân, còn có vật mỗi tháng cần, đều chuẩn bị đầy đủ, có thể thấy được tâm tư người chuẩn bị bao phục bỏ ra.
Thiên nhai cách xa nhau, từ đây ân oán xóa bỏ.
Những người chân chính có ân oán với nàng ta, mấy ai có can đảm như vậy, sắp xếp hộ vệ đưa những vật này đến?
Ngày xưa nàng ta vốn không nhìn đồ, giờ phút này lại thành thứ duy nhất nàng ta có thể có. Người nhà của nàng ta, bằng hữu của nàng ta, nam nhân ái mộ nàng ta, đều tránh nàng ta như rắn rết, chỉ có người này, lại làm chuyện người khác không dám làm.
Một lát sau, trước mắt nàng ta mơ hồ một mảnh, nước mắt theo gương mặt lướt qua, rơi trên bao phục.
Hoàng Hậu nghe nói Thái Tử bị Hoàng Đế răn dạy, ngồi bất động trong phòng nửa canh giờ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, không đi Đại Nguyệt cung cầu tình vì Thái Tử, cũng không nhắc tới việc này trước mặt Vân Khánh Đế.
Cho đến khi bà nghe nói Ban Hằng tiến cung tạ ơn, mới bảo hai người Ban Hằng và Thái Tử cùng vào. Thấy thế nào Ban Hằng cũng là bộ dáng vui vẻ, trên mặt Hoàng Hậu không tự giác lộ ra chút ý cười: "Nghe nói ngươi tiến cung tạ ơn, là muốn tạ ơn gì vậy?"
"Vi thần bái kiến Hoàng Hậu nương nương. " Ban Hằng cười hì hì thi lễ với Hoàng Hậu: "Mấy ngày trước đây Thái Tử điện hạ để cung nhân đưa tới không ít đồ tốt, trong lòng nhị lão ở nhà vô cùng cảm kích, liền để vi thần tiến cung tạ ơn Thái Tử điện hạ. Lúc đầu hai ngày trước đã muốn tiến cung, nào biết được hai ngày này thân thể phụ thân vi thần lại không được tốt, vi thần ở trong nhà chậm trễ mấy ngày."
"Người trong nhà cần gì nói cảm tạ với không cảm tạ. " Hoàng Hậu cười quay đầu, thấy trên mặt Thái Tử khác lạ, nhất thời trong lòng có loại dự cảm xấu: "Thái Tử, ngươi đưa cho nhà Tĩnh Đình Công thứ tốt gì, đáng để đứa nhỏ này trông mong đến cám ơn ngươi một chuyến?"
"Nhi thần..." Thái Tử không dám nhìn thẳng hai mắt Hoàng Hậu: "Cũng không phải đồ vật hiếm có gì."
Ánh mắt Hoàng Hậu liếc lên người hắn, sau đó cười nói với Ban Hằng: "Nghe thấy Thái Tử nói, không phải đồ vật hiếm có gì, chỗ nào đáng để ngươi làm thế? Lần sau đừng khách sáo như vậy nữa, ta sẽ tức giận."
Ban Hằng nghe vậy cười ngượng ngùng: "Lần này bởi vì chuyện của gia phụ, bệ hạ mệt mỏi hao tâm tốn sức như thế, chuyện còn liên lụy đến..." Mắt hắn nhìn Thái Tử, lúng túng nuốt lời xuống: "Sớm biết chuyện sẽ huyên náo lớn như vậy, vi thần liền khuyên người nhà một chút."
"Khuyên gì?" Hoàng Hậu lườm Thái Tử một cái, giọng điệu có chút lạnh nhạt: "Đã làm sai chuyện, nên nhận trừng phạt. Mà các ngươi lại là thân thích của bản cung và bệ hạ, những người này to gan lớn mật dám ra tay tính toán, nếu không sớm ngăn lại, sớm muộn có một ngày bọn họ cũng có thể tính toán trên đầu bản cung và bệ hạ."
Thái Tử nghe nói như thế, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cứ như Hoàng Hậu không nhìn thấy thần sắc hắn thay đổi, chỉ nói: "Sau này ngươi đừng nói với ta những lời như thế, không thì ta giận ngươi đấy."
Cái khác Ban Hằng không am hiểu, nhưng ở lâu với mẫu thân và tỷ tỷ nhà mình rồi, bản lĩnh lừa nữ hài tử vui vẻ đã luyện được thêm vài phần, cho nên không đầy một lát đã dỗ Hoàng Hậu mặt mày vui vẻ, đúng là đã quên Thái Tử còn ở đây.
Thái Tử là người tính cách nhu hòa, Hoàng Hậu đối với hắn như vậy, nội tâm không chút oán hận, chỉ nghĩ rốt cuộc mình đã làm gì để mẫu hậu không vui.
Trước đó bởi vì hắn nghe lời một phía từ Thái Tử Phi, cảm thấy Thạch gia vô tội, mới đồng ý giúp Thạch gia chuyện này.
Nhưng mà mấy ngày nay hắn ở trong thư phòng tinh tế suy nghĩ, mặc dù Thạch gia thật có khả năng bị oan uổng, nhưng cũng có khả năng đang nói láo. Thái Tử Phi nói muội muội của nàng ta là một nữ tử nhu nhược chỉ biết vẽ tranh làm thơ, thế nhưng hắn phái người nghe ngóng qua, phát hiện bộ dáng muội muội Thái Tử Phi không phải như trong miệng nàng ta.
Cùng nhiều nam tử cấu kết, thậm chí còn không minh bạch với người từng là vị hôn phu của Ban Hoạ, hiện tại Họa Họa và Thành An Bá đính hôn, lại truyền ra lời đồn đại nàng ta ngưỡng mộ Thành An Bá trong lòng. Điều này khiến Thái Tử không thể không hoài nghi, Thạch Nhị cô nương tâm thuật bất chính, thậm chí có ý nhằm vào Họa Họa. Không phải thì tại sao trong Kinh thành nhiều binh sĩ như vậy nàng ta không chọn, hết lần này tới lần khác luôn có dính dấp với nam nhân Họa Họa có hôn ước?
Quan trọng nhất là, ngày Nhị đệ thành hôn, còn cố ý đi gặp nàng ta, đây này là sức quyến rũ bực nào, mới có thể để Nhị đệ có hành vi bỏ tân nương tử? Trước đó Nhị đệ luôn gây khó dễ với Họa Họa, thậm chí cố ý ức hiếp Họa Họa, chẳng lẽ là vì tin lời Nhị muội Thái Tử Phi, mới làm ra chuyện như vậy?
Đầu óc của con người rất lạ, khi mình nhận định một chuyện rồi, coi như chuyện đó có chỗ không hợp lý, hắn cũng sẽ tự động bổ sung hoàn chỉnh, để nó trở nên hợp lý.
Một số hành vi gần đây của Thái Tử Phi, đã làm Thái Tử bất mãn, thế nhưng tính cách hắn mềm mại, lại nhớ tình cũ, cho nên vẫn giấu bất mãn này vào đáy lòng, thậm chí có khả năng ngay cả chính hắn còn không phát giác được bất mãn này. Cho đến chuyện của Thạch gia lần này, hắn bị phụ hoàng trách cứ, hắn giật mình tỉnh táo lại, hiện tại hắn làm rất nhiều chuyện, rất nhiều quyết định, phía sau đều có bóng dáng Thạch gia, đến mức hắn đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần có chuyện lại thích tìm nhạc phụ hỏi vài câu, căn cứ đề nghị của ông ta để ra quyết định.
Thế nhưng nhạc phụ cuối cùng chỉ là nhạc phụ, không phải phụ thân của hắn, thiên hạ này họ Tưởng không phải họ Thạch, khó trách phụ hoàng thất vọng với hắn như thế.
Nghĩ rõ điểm này, khi nhìn đến Ban Hằng, áy náy Thái Tử đối với Ban gia liền không nhịn được rồi. Đừng nói hiện tại ngay trước mặt Hoàng Hậu Ban Hằng bơ hắn, coi như Ban Hằng mắng hắn hai câu, hắn sẽ không cãi lại.
Ban Hằng ở hậu cung ngồi gần nửa canh giờ, liền đứng dậy cáo từ. Hắn thân là binh sĩ, ở hậu cung đợi quá lâu không quá thỏa đáng. Hoàng Hậu không giữ hắn lại, liền để cung nhân sủng ái bên người tiễn hắn xuất cung.
Đợi sau khi Ban Hằng rời đi, sắc mặt Hoàng Hậu trầm xuống.
"Thái Tử."
"Mẫu hậu. " Thái Tử cúi đầu đứng trước mặt Hoàng Hậu, mặt mũi đầy áy náy.
Nhìn thấy bộ dáng nhi tử như vậy, Hoàng Hậu vừa tức vừa đau lòng: "Ngươi đó."
"Nhi thần để mẫu hậu thất vọng rồi, nhi thần biết sai. " Thái Tử nắm chặt tay Hoàng Hậu: "Chỉ cầu mẫu hậu đừng chọc tức thân thể."
"Tính tình này của ngươi, hẳn nên sửa lại rồi. " Hoàng Hậu vỗ vỗ mu bàn tay hắn, thở dài nói: " Ngươi là Thái Tử, Đế Vương tương lai, sao có thể ngay cả chuyện hậu viện mình còn quản không tốt. Ban gia nhận được hậu lễ, là ngươi đưa qua, hay Thái Tử Phi mượn danh nghĩa của ngươi đưa đi?"
"Vâng... Thái Tử Phi."
"Cái này đều do mẫu hậu, năm đó thấy Thạch thị đoan trang đại khí, lại có hiền danh, thì cảm thấy nàng là lựa chọn tốt nhất với vị trí Thái Tử Phi, nào biết được nàng hồ đồ như thế..." Hoàng Hậu nói đến đây, liên tục thở dài mấy lần: "Việc này không thể truyền ra ngoài, càng không thể để người khác biết là Thái Tử Phi làm, nàng hồ đồ rồi ngươi cũng không thể hồ đồ, thứ này là ngươi tặng, cũng chỉ có thể là ngươi tặng, hiểu chưa?"
"Nhi thần nhớ kỹ."
"Cả đám đều không bớt lo." Hoàng Hậu vuốt trán: "Ngươi lui ra đi."
"Mẫu hậu, nhi thần thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, hay là để thái y đến bắt mạch cho ngươi. " Thái Tử thấy thần sắc Hoàng Hậu rã rời, ý xấu hổ trong lòng càng đậm: "Không thì nội tâm nhi thần khó có thể an ổn."
"Không sao, đều là bệnh cũ. " Hoàng Hậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngươi và đệ đệ ngươi đừng chọc tức ta, ta sẽ không còn bệnh gì."
"Vâng."
Thái Tử trở lại Đông cung, thấy thái giám phục vụ trước mặt Thái Tử Phi đang nhìn quanh ở cửa thư phòng, nhớ tới lời mẫu hậu nói, liền giận tái mặt nói với cung nhân sau lưng: "Bắt tiểu thái giám đang nhìn dáo dác kia lại, phạt mười trượng."
"Thái Tử điện hạ, đó là Thái Tử Phi..."
" Lời cô* nói không dùng được rồi à?"
* tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
"Vâng!"
Mấy năm Thái Tử và Thái Tử Phi thành hôn, dưới gối Thái Tử Phi không con, Thái Tử chưa từng để Thái Tử Phi chịu khó xử, nhưng lần này mặt mũi Thái Tử Phi, chỉ sợ giữ không được.
Nhưng Thái Tử Phi không có mặt mũi cũng là Thái Tử Phi, bọn họ làm cung bộc ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời, thì không có lựa chọn dư thừa.
Rất nhanh trên triều bắt đầu xuất hiện tấu chương vạch tội Thạch Sùng Hải, nhóm Thạch đảng nhao nhao tìm kiếm phương pháp, bộ dáng hoảng sợ, cùng nhóm Nghiêm đảng năm ngoái khi Nghiêm gia thất thế chẳng khác gì? Chỉ tiếc vết xe đổ của Nghiêm Huy không để bọn họ học được cúi thấp, ngược lại bởi vì Nghiêm Huy thất thế, trở nên càng thêm đắc ý càn rỡ, rốt cục gây ra tai vạ hôm nay.
Làm sao Thạch Sùng Hải có thể nhận tội mướn hung ám sát Quốc Công triều đình, cho nên người hai bên một mực đấu khẩu, nhưng thời gian Thạch gia xác thực trở nên gian nan, ngay cả Thạch Sùng Hải và Thạch Tấn cũng tạm thời về nhà "Tĩnh dưỡng" rồi.
Trong nhà giam Đại Lý Tự, Thạch Phi Tiên ngoại trừ mất đi tự do, tắm rửa rửa mặt không tiện lắm, thì không bị tra tấn gì. Hộ vệ trông coi nhà giam khách sáo với nàng ta, hương vị cơm canh mặc dù không chú trọng, nhưng sạch sẽ có thể nuốt xuống, thậm chí bọn họ cũng không ngăn trở người Tướng phủ đến gặp nàng ta, nàng ta trở thành người được đối đãi tử tế nhất nhà lao.
Cái này cùng dự đoán của Thạch Phi Tiên có chút khác biệt, nàng nghĩ Dung Hà vì quan hệ với Ban Họa, cố ý bảo người làm khó nàng ta. Thế nhưng những ngày này đi qua, nàng ta mới biết ý nghĩ này của mình quá mức tiểu nhân. Nếu Dung Hà đối xử tàn khốc với nàng ta hơn, trong nội tâm nàng ta có lẽ sẽ càng thêm khó chịu, nhưng y chỉ không xuất hiện trước mặt nàng ta, cứ nàng ta như những phạm nhân khác trong Đại Lý Tự, không đáng để y nhìn nhiều.
"Thạch cô nương. " Cai ngục đi tới, khách sáo thi lễ với nàng: "Mẫu thân tới thăm ngươi."
"Mẫu thân?" Thạch Phi Tiên ngẩng đầu, nhìn thấy Thạch phu nhân rồi, kích động đứng người lên: "Mẫu thân!"
"Hài tử. " Thạch phu nhân nhìn bộ dáng nữ nhi tiều tụy, đau lòng đi đến một bên cửa nhà lao, bắt lấy tay của nữ nhi cách rào chắn: "Hài tử, ngươi chịu khổ."
Mẫu tử hai người cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ, khóc cho đủ một trận, Thạch phu nhân liền bắt đầu nói qua một số việc nhỏ vụn vặt trong nhà, gì mà Thái Tử Phi bị thiên tử chán ghét vứt bỏ, Tướng gia trên triều đình bước đi liên tục khó khăn, chỉ có thể tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng. Ngự Sử hùng hổ dọa người, Thạch đảng trước kia đều là cỏ đầu tường*, người chân chính có thể dùng không nhiều vân vân.
* gió thổi chiều nào theo chiều nấy
Thạch Phi Tiên nghe mẫu thân phàn nàn, nhìn mình hồi lâu rồi chưa được bảo dưỡng, cánh tay trở nên không còn ánh sáng, nội tâm vì nhìn thấy mẫu thân dâng lên tâm tình kích động, từng chút từng chút bình tĩnh trở lại.
" Hôm nay mẫu thân đến, là muốn nói những lời này với nữ nhi sao?" Giọng nàng ta có chút run, buông lỏng cổ tay đang bắt lấy tay Thạch phu nhân ra.
"Hài tử..." Thạch phu nhân nhìn nữ nhi, lời nói trong miệng chuyển vô số, nhưng thủy chung nói không nên lời.
"Mẫu thân muốn ta gánh tội một mình?" Hai mắt Thạch Phi Tiên rưng rưng, lại lộ ra một nụ cười trào phúng: "Thanh danh hiện tại đã hỏng, coi như có ra cũng không thể tìm nam nhân ở rể có tác dụng, không thể nói trước còn liên lụy toàn bộ Thạch gia. Không bằng ta gánh tội, phụ thân, đại tỷ, đại ca sẽ không bị liên lụy, ngươi nói có đúng không?"
Thạch phu nhân che miệng khóc rống lắc đầu, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.
"Nhưng ta không làm chuyện này, các ngươi thân là người nhà, không nên vì ta lấy lại công đạo sao?" Giọng Thạch Phi Tiên trở nên sắc nhọn: "Như Tĩnh Đình Công lúc trước, ai ức hiếp nữ nhi của ông, ông sẽ đến đập cửa nhà đó, coi như thanh danh nữ nhi kém, cũng phải che chở nàng không để nàng chịu chút ấm ức, đây mới là chuyện người nhà phụ mẫu nên làm, không phải sao?"
Thạch phu nhân ghé vào rào chắn, khóc đến thở không ra hơi, bà ta không dám nhìn mặt nữ nhi, cũng không mặt mũi nào đối mặt với nữ nhi.
"Ta đã biết. " Thạch Phi Tiên nhìn Thạch phu nhân khóc rống, lấy tay lau đi lệ trên mặt: "Ngươi đi đi."
"Hài tử..."
"Ngươi yên tâm, tội này... Ta sẽ gánh." Thạch Phi Tiên quay lưng lại, không nhìn Thạch phu nhân, giọng nói run rẩy: "Coi như nữ nhi trả ân nuôi dưỡng của phụ mẫu."
"Ta không muốn, ta không muốn. " Thạch phu nhân khóc đánh vào lồng ngực mình: "Do mẫu thân vô dụng, không bảo hộ được ngươi."
Thạch Phi Tiên nhìn tro bụi lưu lại trên tường trong thời gian dài, khóc đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không muốn quay đầu nhìn Thạch phu nhân một cái.
Một ngày sau đó, Đại Nguyệt cung.
Khanh Đại Lý Tự hành đại lễ với Vân Khánh Đế.
"Bệ hạ, Thạch cô nương đã nhận tội."
"Nàng ta nói thế nào?"
Khanh Đại Lý Tự đưa tờ lời khai trình hai tay lên, khom người đáp: "Thạch cô nương thừa nhận, bởi vì nàng xuất phát từ ghen ghét, không muốn Phúc Nhạc Quận Chúa gả cho Thành An Bá, cho nên mời sát thủ ám sát người trong phủ Tĩnh Đình Công. Nhưng Tướng phủ giáo dục cực nghiêm, tuyệt đối không cho phép nữ nhi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, cho nên nàng chỉ có thể tự mình tìm mấy tên lưu manh gan lớn, để bọn họ đi ám sát Phúc Nhạc Quận Chúa. Nhưng mấy ngày tìm không thấy cơ hội thích hợp, nàng mới thay đổi kế hoạch, để mấy tên côn đồ ra tay với Tĩnh Đình Công, Phúc Nhạc Quận Chúa phải giữ đạo hiếu ba năm, trong ba năm này nàng không thể gả cho Thành An Bá."
"Ồ?" Vân Khánh Đế thả tấu chương trong tay xuống, sắc mặt thâm trầm nói: " Nàng ta có nói ra chuyện làm thế nào quen biết với hạ nhân Huệ Vương Phủ."
"Thạch cô nương nói, nàng vốn không biết người này là hạ nhân Huệ Vương Phủ, coi ông ta là người trung gian giới thiệu sát thủ."
Khanh Đại Lý Tự cảm thấy lý do này có chút gượng ép, rõ ràng Thạch cô nương muốn tiếp tục gánh tất cả tội danh, để không liên lụy Thạch gia.
Ông ta nghĩ bệ hạ định sẽ không tin lý do vụng về này, không nghĩ tới vậy mà bệ hạ không phản bác, chỉ để ông ta nói lời khai liền để ông ta đi.
Rời khỏi Đại Nguyệt cung, ông ta không nhịn được nghĩ, chỉ sợ Hoàng Thượng vẫn muốn che chở Thái Tử, cho nên mới không tiếp tục truy cứu.
Mấy ngày sau, án Tĩnh Đình Công bị tập kích chân tướng rõ ràng, nguyên nhân lại là do nữ nhân ghen ghét. Trải qua chuyện này, mỹ danh của Thành An Bá Dung Quân Phách truyền khắp thiên hạ, bởi vì nam nhân có thể làm cho nữ tử khuê các sinh lòng ghen ghét mà giết người, nhất định là người cực kì xuất chúng mê người.
Trong lúc nhất thời, Dung Hà trong Kinh Thành được hoan nghênh không giảm mà còn tăng, nếu không phải y đã đính hôn với người khác, chỉ sợ bọn nữ tử mỗi ngày tặng những vật như hoa tươi, khăn tay, trái cây, nhiều đến có thể chôn y xuống.
Thạch Sùng Hải "Biết nữ nhi phạm phải tội lớn này, trên mặt gần như đầy máu và nước mắt cầu phạt với Hoàng Đế, còn tới Ban gia đội gai nhận tội", không bao che nữ nhi, dũng cảm thừa nhận hành vi sai lầm của mình, thắng được bộ phận người đọc sách khen ngợi.
Cái này còn chưa tính, thậm chí Thạch Sùng Hải tự xin rời chức, ông nói mình dạy nữ nhi không nghiêm, không mặt mũi nào đảm nhiệm chức Tướng gia. Hoàng Đế bị thái độ chân thành của ông ta làm cảm động, nói rõ nữ nhi phạm sai lầm, không nên để ông ta gánh chịu, trên đời chỉ có cha nợ con trả, không có lí nào con nợ cha trả. Kết quả cuối cùng là Thạch Sùng Hải bị phạt năm ngàn lượng bạc, đồng thời tự mình tạ lỗi với Tĩnh Đình Công, ngừng bổng lộc nửa năm.
Thạch Sùng Hải lập tức không dị nghị, ngày hôm sau liền bày thịnh yến tạ đại tội, không chỉ mời Ban Hoài làm thượng khách, còn mời rất nhiều người có danh vọng tới làm khách.
Hành động này lộ ra, khiến ông ta thắng được không ít khen ngợi.
Ban Hoài dẫn theo một đôi nhi nữ đến, trong tửu lâu đã không ít người rồi. Mặc dù yến hội bày ở lầu hai, nhưng trong đại đường phía dưới lại có không ít người xem náo nhiệt, tất cả mọi người đang đợi người Ban gia sẽ có phản ứng gì.
Ban Họa nhìn vẻ mặt kích động của những người đọc sách dưới lầu, nhẹ hừ một tiếng sau đó dời đi ánh mắt.
Ban Hằng thấy ánh mắt những người dưới lầu như chó sói theo dõi tỷ hắn, thì chen đến cầu thang, chắn Ban Họa bên trong.
"Tĩnh Đình Công!" Thạch Sùng Hải nhìn thấy Ban Hoài, còn chưa nói hai câu, đã đỏ vành mắt trước, xá dài đến cùng với Ban Hoài: "Tại hạ dạy nữ không nghiêm, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn, tại hạ không mặt mũi nào gặp ngươi."
Ánh mắt Ban Hoài đảo qua tân khách bốn phía xem náo nhiệt, tránh đi lễ của Thạch Sùng Hải, không để ý lắm nói: "Không sao, không phải ngươi đã gặp được sao? Dù nữ nhi này của ngươi không dạy tốt, Nhưng may mắn vận khí ta tốt, bảo vệ được mạng."
Nói xong câu đó, ông thở hồng hộc ngồi xuống ghế bên cạnh, có chút xấu hổ nói: "Để các vị chê cười, lá gan ta có chút nhỏ, chuyện lần này dọa ta bệnh một trận. Hôm nay vốn không muốn ra ngoài, nhưng nghĩ đến nếu hôm nay ta không đến, Thạch Tướng gia sẽ nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tới. Vả lại tinh thần ta quả thực không tốt lắm, nếu có chỗ nào thất lễ, mong chư vị thứ lỗi nhiều hơn."
Đám người nghe vậy nhao nhao quan tâm tới tình trạng cơ thể Ban Hoài, một đống người lao nhao, vô cùng náo nhiệt.
Thạch Sùng Hải ở bên cạnh cũng cười theo, nói tạ lỗi, nhưng rất nhiều người vội vàng nịnh nọt Ban Hoài, không ai để ý ông ta làm gì.
Ban Họa không có tâm tư xem nháo kịch này, quay đầu lại đối mặt với hai con ngươi của Thạch Tấn. Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, Ban Họa trầm mặc không nói gì. Thạch Tấn do dự một chút, đi đến đứng vững nơi cách Ban Họa hai bước: " Gần đây Quận Chúa ổn chứ?"
"Gia phụ bị bệnh, ta thân là nữ nhi, sao có thể tốt được. " Giọng điệu Ban Họa có chút nhàn nhạt: "Thạch đại nhân có việc gì sao?"
Thạch Tấn vái chào nàng, trầm mặc không nói gì.
Ban Họa quay đầu nhìn phụ thân ngồi giữa đám khách quý: "Thạch đại nhân, Thạch cô nương sao rồi?"
"Xá muội phạm phải tội lớn ngập trời, bị Đại Lý Tự phán phục dịch mười lăm năm." Thạch Tấn trầm mặc xuống, giữa hắn và Ban Hoạ, không lời nào để nói.
" Phục dịch ở đâu?"
Một lát sau, Thạch Tấn nghe được Ban Họa hỏi như vậy. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trên mặt Ban Họa không có bao nhiêu tức giận, liền nói: " Tây Châu."
"Tây Châu xa xôi nghèo nàn, gió cát lớn, lệnh muội sao chịu được khí hậu nơi đó?" Mí mắt Ban Họa rủ xuống, giọng điệu mềm thêm vài phần: "Sao không đổi nơi khác có khí hậu tốt hơn?"
"Phạm sai lầm nên bị phạt, Thạch gia cũng không dám có lời oán giận." Thạch Tấn gục đầu xuống, không nhìn mắt Ban Họa.
"Đương nhiên các ngươi không có gì để oán." Ban Họa có chút ngán ngẩm với người Thạch gia, mặc dù nàng có oán với Thạch Phi Tiên, nhưng nếu như Thạch Phi Tiên thật sự không liên quan đến việc phụ thân bị tập kích, nàng sẽ không hận đối phương đến có ý nghĩ muốn họ chết đi.
Ngược lại người Thạch gia xua đuổi ý nghĩ còn nhanh hơn nàng, nếu như nàng nói nhảm thêm nữa, ngược lại khiến người ta ghét thôi.
Thạch Sùng Hải kính trà xin lỗi với Ban Hoài, Ban Hoài biểu lộ bình tĩnh uống xong. Lúc yến hội sắp chính thức bắt đầu, bỗng nhiên sắc mặt Ban Hoài trắng bệch, hôn mê. Dọa mọi người vội vàng mời đại phu đến, mới biết được thân thể của ông còn rất suy yếu, không thể quá mức mệt nhọc.
Thế là bữa tiệc này chưa ăn, mọi người đã đưa Ban Hoài về nhà, ra khỏi cửa lớn Ban gia, Ban Hoài có nhận Thạch Sùng Hải xin lỗi hay là không nhận?
Mặc kệ có nhận hay không, việc này cứ hạ màn như thế. Mặt ngoài nhìn, Thạch Sùng Hải và Nghiêm Huy vẫn như cũ là Tướng gia, địa vị không bị ảnh hưởng. Nhưng trên thực tế người hai nhà không còn vinh quang như ngày xưa, không chỉ không còn nở mày nở mặt, còn phải trải qua thời gian như giẫm trên băng mỏng.
Từ nay về sau, trong triều không còn Thạch đảng Nghiêm đảng nói chuyện. Nhưng dưới mặt bình tĩnh này, hình như ẩn giấu sóng ngầm, chỉ còn chờ ai làm lộ nó, sẽ nghiêng trời lệch đất, thiên địa biến sắc.
Ngày thứ ba sau khi Thạch Sùng Hải nói xin lỗi Ban Hoài, Thạch Phi Tiên đeo xiềng xích, đầu kẹp, cùng một nhóm nữ phạm bị đày đến Tây Châu, ngồi vào trong xe gỗ.
Trong xe gỗ chật hẹp cũ nát tràn đầy mùi vị khác thường, mấy nữ nhân cùng xe nhìn nàng ta, thực sự nghĩ mãi mà không rõ, một nữ nhi nũng nịu như thế, đến tột cùng phạm vào tội bao lớn, mới có thể bị đày đi đến vùng đất nghèo nàn như Tây Châu kia?
Trong xe ngựa, nữ nhân nhiều tuổi nhất nhìn qua gần bốn mươi tuổi, trên thực tế mới ngoài ba mươi. Nàng ta giết trượng phu ngược đãi mình lẫn bà bà, nhưng vì lúc tuổi còn trẻ cứu được một nữ nhi quan viên, có chút nhân tình, cho nên không bị phán tội chết, mà phán quyết lưu vong.
Nàng ta nhịn không được nói với Thạch Phi Tiên: "Cô nương, ngươi phạm vào chuyện gì thế?"
"Ta?" Thạch Phi Tiên sững sờ mà nhìn khuôn mặt nữ nhân tang thương trước mắt này, nửa ngày sau mới nó: "Đầu thai sai, làm sai chuyện."
Xe gỗ rất vững chắc, chỉ để mấy cái lỗ nho nhỏ cung cấp không khí cho người trong xe, nàng ta nghe âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài, nhịn không được hoảng hốt, đây là lần cuối cùng đời này nàng ta nghe tiếng Kinh Thành phồn hoa.
Tây Châu, bão cát lớn, nước mưa ít, ánh mắt trời thiêu đốt đủ nướng cháy làn da nàng ta, nàng ta không biết mình có thể chịu đựng hay không.
Xe gỗ ra khỏi thành, hai bên đường có người nhà phạm nhân đến đưa y phục, có người khóc, có người dập đầu, nhưng vì nha dịch áp giải phạm nhân thu bạc của những người này, với loại tình cảnh này liền mở một mắt nhắm một mắt.
Mấy nữ phạm trên xe, ngoại trừ Thạch Phi Tiên, tất cả mọi người được thân nhân chuẩn bị đồ, cả nữ nhân hỏi nàng ta khi nãy.
Nàng ta xoay người ngồi trng góc nhỏ hẹp của xe gỗ, nhìn cảnh sinh ly tử biệt ngoài xe, sắc mặt chết lặng vô cùng.
"Thạch cô nương." Một hộ vệ cưỡi ngựa từ trong thành đuổi tới, trong tay hắn còn mang theo một bao phục không nhỏ.
Hai mắt Thạch Phi Tiên sáng lên, nhưng khi nhìn rõ tướng mạo hộ vệ, ánh sáng trong mắt nàng ta biến mất. Người này nàng ta chưa từng thấy qua, chắc chắn không phải người của Thạch gia.
" Gia chủ ta nói, núi cao đường xa, cách xa thiên nhai, ân oán ngày xưa xóa bỏ, hãy trân trọng." Hộ vệ nhét bao phục vào trong tay Thạch Phi Tiên, giọng thẳng thắng: " Bao phục này mong cô nương nhận lấy."
"Chờ một chút. " Thạch Phi Tiên nắm một góc bao phục, nhìn về phía hộ vệ tướng mạo bình thường: " Gia chủ ngươi là ai?"
Hộ vệ thi lễ: "Xin thứ cho tại hạ không thể trả lời vấn đề này của ngươi, cáo từ!"
Thạch Phi Tiên nắm bao phục to lớn, nhìn bóng lưng hộ vệ cưỡi ngựa rời đi xuất thần. Rất nhanh các nữ phạm khác cũng bị nhốt về trong xe gỗ, các nàng bắt đầu lật xem bao phục người nhà chuẩn bị, nóng lòng biết bên trong có thứ gì, chỉ có Thạch Phi Tiên nắm bao phục không hề động.
Nàng ta không biết bên trong chứa gì, cũng không có hứng thú biết, có lẽ là đồ đạc nguyền rủa nàng ta, cho dù là chuột chết, con gián cũng có khả năng.
Nàng ta luôn biết, có một số tiểu thư trong Kinh Thành âm thầm ghen ghét nàng ta, nhưng nàng ta càng rõ ràng hơn, bởi vì quan hệ của cha và tỷ tỷ, những người này coi như ghen ghét, cũng không dám biểu hiện chút nào trước mặt mình, thậm chí phí hết tâm tư nịnh nọt nàng ta.
Mà những nam nhân được gọi là ái mộ, đã sớm lẫn rất xa. Ngay cả người nhà nàng ta cũng không muốn dính vào nàng ta, càng đừng đề cập tới những nam nhân này.
"Khuê nữ, chất vải bao phục của ngươi thật tốt. " Một nữ phạm nói: " Dùng nhiều năm cũng không hư đấy."
Dưới ánh mắt chờ mong của những người này, Thạch Phi Tiên cắn răng, bắt đầu đưa tay mở bao phục.
Nàng ta muốn biết, đến tột cùng là người nào từng có ân oán với mình, dám ở trước mắt tặng đồ cho nàng ta. Ngay cả Thạch gia còn không dám làm, nàng ta lấy đâu ra lá gan lớn như thế.
Bao phục mở ra, bên trong không có chết chuột, cũng không có mấy thứ bẩn thỉu, chỉ có một túi nước, mấy bộ y phục không thấy được bốn mùa, một bao lương khô, còn có một cái ví nhỏ, nàng ta đưa tay nhéo nhéo, bên trong còn có tiền đồng và bạc vụn.
Nữ tù trong xe hâm mộ nhìn bao phục trong tay Thạch Phi Tiên, đồ vật trong này chuẩn bị thật đầy đủ, chất vải y phục không nói, thậm chí ngay cả y phục thiếp thân nữ nhân, còn có vật mỗi tháng cần, đều chuẩn bị đầy đủ, có thể thấy được tâm tư người chuẩn bị bao phục bỏ ra.
Thiên nhai cách xa nhau, từ đây ân oán xóa bỏ.
Những người chân chính có ân oán với nàng ta, mấy ai có can đảm như vậy, sắp xếp hộ vệ đưa những vật này đến?
Ngày xưa nàng ta vốn không nhìn đồ, giờ phút này lại thành thứ duy nhất nàng ta có thể có. Người nhà của nàng ta, bằng hữu của nàng ta, nam nhân ái mộ nàng ta, đều tránh nàng ta như rắn rết, chỉ có người này, lại làm chuyện người khác không dám làm.
Một lát sau, trước mắt nàng ta mơ hồ một mảnh, nước mắt theo gương mặt lướt qua, rơi trên bao phục.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh