Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 8: Bất hòa
“Việc này không đúng lắm.”
“Ta cũng cảm thấy không đúng lắm.”
Phụ tử Ban gia nhìn lẫn nhau, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Âm Thị, muốn tìm được đáp án ở bà.
“Các người nhìn ta làm gì?” Âm Thị sửng sốt một chút nói: “Ta cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.” Bà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết có chuyện gì ẩn dấu bên trong, đành phải nói với Ban Họa: “ Họa Họa, con nghĩ kĩ lại xem, trong mơ quả thực không có chuyện con được phong làm Quận Quân sao?”
“Không.” Ban Họa rất khẳng định lắc đầu: “Nếu như có chuyện tốt này, con sẽ không quên.”
“Chuyện đó... Giấc mơ này của tỷ có thể là giả?” Ban Hằng đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác: “Chuyện Tạ Khải Lâm chỉ là chuyện trùng hợp, trên thực tế không ai tạo phản cả, nhà chúng ta cũng sẽ không bị xét nhà, đây hết thảy cũng chỉ là phán đoán của tỷ?”
Nằm mơ báo trước mọi chuyện, từ trước đến nay là bảo sao hay vậy, khó phân thật giả. Ngay cả hắn cũng biết, những người muốn tạo phản khi Hoàng Đế đã khai quốc, đều có chút liên quan đến thần tiên, bao gồm đại nghiệp của Hoàng Đế khai quốc cũng dùng chiêu này, có thần tiên thật hay không, trên thực tế tất cả mọi người đều biết, chỉ là bị dao động qua lời nói của dân chúng mà thôi.
Bị Ban Hằng hỏi như vậy, Ban Họa cũng có chút không xác định, nàng đứng dậy bước đến kệ lấy hộp gỗ, bên trong đó có một chồng giấy, chữ trên giấy như gà bới, đại khái trừ Ban Họa nhìn ra, những người khác không biết nàng viết gì.
“Hôm đó con sợ qua lâu sẽ quên nội dung giấc mơ, nên đã ghi tất cả những gì còn nhớ lại.” Ban Họa để chồng giấy lên bàn: “Mọi người nhìn xem còn có chuyện gì xảy ra trùng hợp không. Lần một lần hai tính là trùng hợp, lần ba lần bốn không thể cũng là trùng hợp đâu?”
Ban Hoài cầm giấy nhìn thật lâu, hai mắt ngây ngốc nhìn Ban Họa: “Khuê nữ, con viết gì trên đây thế?”
Ban Họa cầm tờ giấy đọc lên: “Tạ Uyển Dụ muốn gả cho Nhị Hoàng Tử, nhưng Nhị Hoàng Tử thích lại là Thạch Phi Tiên.”
“Làm sao tỷ có thể nhớ được những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này. “ Ban Hằng biết mình không đọc ra đống chữ gà bới kia của Ban Họa, nên dứt khoác không them nhìn: “Có chuyện gì lớn trong triều xảy ra không?”
“Ta lười như thế, sao có thể mơ tới đại sự triều chính. “ Ban Họa cây ngay không sợ chết đứng nói: “Vả lại, trong mơ mỗi ngày ta đều bận cả, làm sao có thời giờ đi quan tâm chuyện trong triều nhàm chán cơ chứ? Để đệ đến, đệ cũng không nhớ được đâu.”
Ban Hằng nghiêm túc suy nghĩ, nếu như hắn có thể vào giấc mơ này, có thể thức dậy sẽ quên đi, chắc chắn không bằng tỷ tỷ hắn.
“Vậy sao tỷ lại nhớ ai gả cho ai rõ đến vậy” Điểm này Ban Hằng có chút không hiểu lắm.
“Ai bảo nàng ta cùng ta không hợp nhau chứ?”
Ban Hằng giật mình, đã hiểu gật đầu, với tính cách thù dai của tỷ hắn, việc này quả thật có thể nhớ kỹ.
Hiện tại Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử đều là con Hoàng Hậu, có thể là trước khi bệ hạ đăng cơ, đã ăn đủ khổ khi tiên đế lệch sủng, cho nên ông kính trọng nhất chỉ có Hoàng Hậu, coi trọng Hoàng Tử cũng do Hoàng Hậu sinh.
Chỉ tiếc bệ hạ đối với hai đứa trai trưởng lệch sủng, để hai người bọn họ từ nhỏ qua đã quen thuận buồm xui gió, cho nên tính cách Thái Tử không được quyết đoán, lỗ tai mềm, dễ dàng xử trí theo cảm tính. Nhị Hoàng Tử tính cách ngạo mạn, bình thường bên ngoài vĩnh viễn đều là bộ dạng Hoàng Đế là lão đại, Thái Tử là lão nhị, hắn liền là lão tam, về phần triều thần, rất ít người có thể khiến hắn để vào mắt.
Hai tên Hoàng Tử này cùng Tĩnh Đình Hầu phủ quan hệ không được tốt lắm, cho nên Ban Họa đối với hai bọn hắn không có nhiều hảo cảm.
Trong mơ có một màn Ban Họa nhớ vô cùng rõ ràng, khi trở thành Hoàng Tử Phi Tạ Uyển Dụ đánh Thạch Phi Tiên một bạt tay, mà Nhị Hoàng Tử lại ngay trước mặt nhiều người, quát lớn Tạ Uyển Dụ không nói, còn tự thân dẫn Thạch Phi Tiên đi xem thái y.
Nam nhân nữ tử hoàng gia, đều không phải là người thật tâm, nhưng tốt xấu cũng đều duy trì tình cảm trên mặt, Nhị Hoàng Tử cũng thế, không cho chính phi tý mặt mũi, đã làm quá mức.
Hiện tại Tạ Uyển Dụ và Thạch Phi Tiên đang là tỷ muội tốt, ai sẽ nghĩ tới về sau sẽ xảy ra chuyện này.
Không, không đúng, không phải Thạch Phi Tiên có tình ý với Dung Hà sao? Ngày sau nàng ta và Nhị Hoàng Tử có mối quan hệ mập mờ, đã nói sẽ không gả cho Dung Hà. Như vậy vấn đề tới, nữ nhân gả cho Dung Hà đến tột cùng là ai?
“Ai.”
Ban Họa dùng tay chống cằm thở dài một hơi, chỉ tiếc nàng không quen Dung Hà, ngay cả nằm mơ cũng không mơ đến y, cho nên còn không biết nữ nhân có thể cướp đi người trong lòng Thạch Phi Tiên là ai.
“Chờ một chút đi. “ Âm Thị sờ lên đầu nữ nhi: “Nếu như cô nương Tạ gia thật sự gả cho Nhị Hoàng Tử, chúng ta lại...”
Trên thực tế bọn hắn lại có thể thế nào, chỉ có tước vị, không có thực quyền, nếu như thực sự có người nghịch phản xưng đế, bọn hắn có thể làm, cũng chỉ là ngoan ngoãn làm thịt cá trên thớt mà thôi.
“Tỷ, nếu như tỷ biết ai tạo phản thì tót quá. “ Cảm xúc của Ban Hằng sa sút mười phần: “Chí ít chúng ta còn có thể lựa chọn giết chết hắn hoặc ôm đùi hắn.”
“Nếu như giấc mơ của tỷ con thành sự thật, nói rõ người này là "chân mệnh thiên tử", con nói giết chết hắn là có thể giết chết hắn ư?” Ban Hoài tức giận nói: “Làm người ‘giàu sang’ cho tốt đi, đừng làm khó dễ đầu óc của con đấy.”
Đại nghiệp Triều Vân Khánh hai mươi mốt năm xuân thu, Hoàng Đế mời mệnh phụ nào đó trong triều làm mai mối, thay Nhị Hoàng Tử đặt sính lễ với tiểu thư Tạ Uyển Dụ phủ Trung Bình Bá.
Trung Bình Bá phủ chỉ có thể coi là làm tân quý, theo lý thuyết khuê nữ nhà ông ta không thể gả đến phủ Hoàng Tử, Hoàng Đế làm chủ vì hắn cưới một chính phi không có sức ảnh hưởng về, là bởi vì tâm của ông lớn. Ông có thể sủng ái thứ tử, nhưng cũng không có nghĩa là ông có tâm tư khiến thứ tử thay vị trí trưởng tử.
Đối với Trung Bình Bá phủ mà nói, đây cũng không phải một hôn sự tốt, thế nhưng Thánh Thượng mời nhất phẩm mệnh phụ tự mình đến làm mai mối, ông ta nói không nên lời cũng không dám cự tuyệt.
Biết được Tạ Uyển Dụ vậy mà thật muốn gả cho Nhị Hoàng Tử, bốn người nhà Ban gia như phụ mẫu chết, tránh trong phòng ôm đầu khóc rống một trận.
Đại Nguyệt Cung, là chỗ thay mặt Hoàng Đế, đồng dạng là nơi mà chư vị Hoàng Tử đều muốn vào.
Nhị Hoàng Tử Tưởng Lạc quỳ gối trước mặt Vân Khánh Đế, trên mặt tràn đầy không cam lòng cùng phẫn hận: “Phụ hoàng, người nhi thần ngưỡng mộ trong lòng không phải là cô nương Tạ gia, vì sao ngài muốn buộc nhi tử cưới nàng?”
“Vị cô nương Tạ gia này ta nhìn qua, tướng mạo mỹ lệ, dáng vẻ hào phóng, càng quan trọng hơn là tính tình mười phần khoan dung, cùng ngươi xứng đôi mười phần.” Vân Khánh Đế cúi đầu viết chữ, nhìn cũng không nhìn Tưởng Lạc: “Nếu như ngươi nghĩ không ra, thì trở về từ từ suy nghĩ, lúc nào ngươi nghĩ thông suốt, ta lại cho ngươi xuất cung.”
“Phụ hoàng!” Tưởng Lạc không dám tin nhìn Vân Khánh Đế: “Ta và đại ca đều là con của ngài, tại sao ngài lại đối xử với ta như thế? Tạ Uyển Dụ có gì tốt, luận tài hoa không bằng tiểu thư Thạch gia, luận khí độ không bằng Khang Ninh Quận Chúa nhà hoàng thúc, về phần tướng mạo...”
Tưởng Lạc cười lạnh nói: “Ngay cả bao cỏ như Ban Họa còn có dáng dấp xinh đẹp hơn, tại sao ta phải cưới một nữ nhân như thế?”
“Nếu ngươi thấy Ban Họa đẹp hơn nàng, vậy ngươi liền cưới Ban Họa đi!” Vân Khánh Đế có chút không kiên nhẫn nói: “ Thế gian nào có nhiều nữ tử hoàn mỹ về mọi thứ như vậy, ngươi đừng không biết điều.”
Tưởng Lạc cắn răng, sợ mình lại ngang bướng, phụ hoàng sẽ thật để hắn cưới Ban Họa, đành phải im lặng dập đầu với Vân Khánh Đế một cái, im ắng lui ra ngoài.
Hiện tại không phải không có nữ nhân hoàn mỹ, chỉ là phụ hoàng hắn không nguyện ý để hắn có được mà thôi.
Trong phủ Trưởng Công Chúa, Ban Họa nói vài câu dí dỏm, liền chọc cho Trưởng Công Chúa vui vẻ ra mặt, mở miệng một tiếng tiểu tâm can, vô cùng yêu thích.
Ban Hằng vừa ăn vặt, vừa tố cáo: “Tổ mẫu, ngài đừng tin tỷ ta, lúc nàng quất Trầm Ngọc, nửa điểm cũng không lưu tình, một roi vung lên mạnh mẽ như hổ, ngay cả ta đều bị tư thế của nàng hù dọa.”
“Cô nương nên kiên cường mới tốt “ Trưởng Công Chúa vỗ tay khen Ban Họa: “Nhà chúng ta như vậy, không cần học những nữ nhân khác khúc ý nịnh nọt, nếu như ai trêu chọc ngươi, cứ việc nói cho tổ mẫu, ta thay ngươi làm chủ.”
Ban Họa cầm tay Đức Ninh Trưởng Công Chúa, khéo léo cười nói: “Ngài không cần quan tâm ta, ta cùng đệ đệ mọi chuyện đều tốt, chỉ cần thân thể ngài thật tốt, ta sẽ không còn sợ gì.”
“Tốt tốt tốt. “ Đức Ninh Trưởng Công Chúa ôm Ban Họa vào ngực, cười vô cùng hiền lành và dịu dàng: “Coi như vì Họa Họa nhà ta, bản cung cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
“Còn có thanh xuân mãi mãi, càng ngày càng trẻ đẹp.”
“Tốt, thanh xuân mãi mãi.” Đức Ninh Trưởng Công Chúa cười từng tiếng đồng ý.
Lúc hai tỷ đệ rời đi phủ Công Chúa, Đức Ninh Trưởng Công Chúa lại nhét cho bọn họ không ít đồ, một bộ sợ nhi tử không hiểu chuyện khiến hai đứa bé chịu ủy khuất.
“Khụ khụ khụ.” Nhìn hai tỷ đệ cưỡi ngựa càng đi càng xa, Đức Ninh Trưởng Công Chúa móc ra khăn che miệng lại, vịn tay ma ma bên cạnh, phát ra tiếng thở dài.
“Ta cũng cảm thấy không đúng lắm.”
Phụ tử Ban gia nhìn lẫn nhau, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Âm Thị, muốn tìm được đáp án ở bà.
“Các người nhìn ta làm gì?” Âm Thị sửng sốt một chút nói: “Ta cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.” Bà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết có chuyện gì ẩn dấu bên trong, đành phải nói với Ban Họa: “ Họa Họa, con nghĩ kĩ lại xem, trong mơ quả thực không có chuyện con được phong làm Quận Quân sao?”
“Không.” Ban Họa rất khẳng định lắc đầu: “Nếu như có chuyện tốt này, con sẽ không quên.”
“Chuyện đó... Giấc mơ này của tỷ có thể là giả?” Ban Hằng đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác: “Chuyện Tạ Khải Lâm chỉ là chuyện trùng hợp, trên thực tế không ai tạo phản cả, nhà chúng ta cũng sẽ không bị xét nhà, đây hết thảy cũng chỉ là phán đoán của tỷ?”
Nằm mơ báo trước mọi chuyện, từ trước đến nay là bảo sao hay vậy, khó phân thật giả. Ngay cả hắn cũng biết, những người muốn tạo phản khi Hoàng Đế đã khai quốc, đều có chút liên quan đến thần tiên, bao gồm đại nghiệp của Hoàng Đế khai quốc cũng dùng chiêu này, có thần tiên thật hay không, trên thực tế tất cả mọi người đều biết, chỉ là bị dao động qua lời nói của dân chúng mà thôi.
Bị Ban Hằng hỏi như vậy, Ban Họa cũng có chút không xác định, nàng đứng dậy bước đến kệ lấy hộp gỗ, bên trong đó có một chồng giấy, chữ trên giấy như gà bới, đại khái trừ Ban Họa nhìn ra, những người khác không biết nàng viết gì.
“Hôm đó con sợ qua lâu sẽ quên nội dung giấc mơ, nên đã ghi tất cả những gì còn nhớ lại.” Ban Họa để chồng giấy lên bàn: “Mọi người nhìn xem còn có chuyện gì xảy ra trùng hợp không. Lần một lần hai tính là trùng hợp, lần ba lần bốn không thể cũng là trùng hợp đâu?”
Ban Hoài cầm giấy nhìn thật lâu, hai mắt ngây ngốc nhìn Ban Họa: “Khuê nữ, con viết gì trên đây thế?”
Ban Họa cầm tờ giấy đọc lên: “Tạ Uyển Dụ muốn gả cho Nhị Hoàng Tử, nhưng Nhị Hoàng Tử thích lại là Thạch Phi Tiên.”
“Làm sao tỷ có thể nhớ được những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này. “ Ban Hằng biết mình không đọc ra đống chữ gà bới kia của Ban Họa, nên dứt khoác không them nhìn: “Có chuyện gì lớn trong triều xảy ra không?”
“Ta lười như thế, sao có thể mơ tới đại sự triều chính. “ Ban Họa cây ngay không sợ chết đứng nói: “Vả lại, trong mơ mỗi ngày ta đều bận cả, làm sao có thời giờ đi quan tâm chuyện trong triều nhàm chán cơ chứ? Để đệ đến, đệ cũng không nhớ được đâu.”
Ban Hằng nghiêm túc suy nghĩ, nếu như hắn có thể vào giấc mơ này, có thể thức dậy sẽ quên đi, chắc chắn không bằng tỷ tỷ hắn.
“Vậy sao tỷ lại nhớ ai gả cho ai rõ đến vậy” Điểm này Ban Hằng có chút không hiểu lắm.
“Ai bảo nàng ta cùng ta không hợp nhau chứ?”
Ban Hằng giật mình, đã hiểu gật đầu, với tính cách thù dai của tỷ hắn, việc này quả thật có thể nhớ kỹ.
Hiện tại Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử đều là con Hoàng Hậu, có thể là trước khi bệ hạ đăng cơ, đã ăn đủ khổ khi tiên đế lệch sủng, cho nên ông kính trọng nhất chỉ có Hoàng Hậu, coi trọng Hoàng Tử cũng do Hoàng Hậu sinh.
Chỉ tiếc bệ hạ đối với hai đứa trai trưởng lệch sủng, để hai người bọn họ từ nhỏ qua đã quen thuận buồm xui gió, cho nên tính cách Thái Tử không được quyết đoán, lỗ tai mềm, dễ dàng xử trí theo cảm tính. Nhị Hoàng Tử tính cách ngạo mạn, bình thường bên ngoài vĩnh viễn đều là bộ dạng Hoàng Đế là lão đại, Thái Tử là lão nhị, hắn liền là lão tam, về phần triều thần, rất ít người có thể khiến hắn để vào mắt.
Hai tên Hoàng Tử này cùng Tĩnh Đình Hầu phủ quan hệ không được tốt lắm, cho nên Ban Họa đối với hai bọn hắn không có nhiều hảo cảm.
Trong mơ có một màn Ban Họa nhớ vô cùng rõ ràng, khi trở thành Hoàng Tử Phi Tạ Uyển Dụ đánh Thạch Phi Tiên một bạt tay, mà Nhị Hoàng Tử lại ngay trước mặt nhiều người, quát lớn Tạ Uyển Dụ không nói, còn tự thân dẫn Thạch Phi Tiên đi xem thái y.
Nam nhân nữ tử hoàng gia, đều không phải là người thật tâm, nhưng tốt xấu cũng đều duy trì tình cảm trên mặt, Nhị Hoàng Tử cũng thế, không cho chính phi tý mặt mũi, đã làm quá mức.
Hiện tại Tạ Uyển Dụ và Thạch Phi Tiên đang là tỷ muội tốt, ai sẽ nghĩ tới về sau sẽ xảy ra chuyện này.
Không, không đúng, không phải Thạch Phi Tiên có tình ý với Dung Hà sao? Ngày sau nàng ta và Nhị Hoàng Tử có mối quan hệ mập mờ, đã nói sẽ không gả cho Dung Hà. Như vậy vấn đề tới, nữ nhân gả cho Dung Hà đến tột cùng là ai?
“Ai.”
Ban Họa dùng tay chống cằm thở dài một hơi, chỉ tiếc nàng không quen Dung Hà, ngay cả nằm mơ cũng không mơ đến y, cho nên còn không biết nữ nhân có thể cướp đi người trong lòng Thạch Phi Tiên là ai.
“Chờ một chút đi. “ Âm Thị sờ lên đầu nữ nhi: “Nếu như cô nương Tạ gia thật sự gả cho Nhị Hoàng Tử, chúng ta lại...”
Trên thực tế bọn hắn lại có thể thế nào, chỉ có tước vị, không có thực quyền, nếu như thực sự có người nghịch phản xưng đế, bọn hắn có thể làm, cũng chỉ là ngoan ngoãn làm thịt cá trên thớt mà thôi.
“Tỷ, nếu như tỷ biết ai tạo phản thì tót quá. “ Cảm xúc của Ban Hằng sa sút mười phần: “Chí ít chúng ta còn có thể lựa chọn giết chết hắn hoặc ôm đùi hắn.”
“Nếu như giấc mơ của tỷ con thành sự thật, nói rõ người này là "chân mệnh thiên tử", con nói giết chết hắn là có thể giết chết hắn ư?” Ban Hoài tức giận nói: “Làm người ‘giàu sang’ cho tốt đi, đừng làm khó dễ đầu óc của con đấy.”
Đại nghiệp Triều Vân Khánh hai mươi mốt năm xuân thu, Hoàng Đế mời mệnh phụ nào đó trong triều làm mai mối, thay Nhị Hoàng Tử đặt sính lễ với tiểu thư Tạ Uyển Dụ phủ Trung Bình Bá.
Trung Bình Bá phủ chỉ có thể coi là làm tân quý, theo lý thuyết khuê nữ nhà ông ta không thể gả đến phủ Hoàng Tử, Hoàng Đế làm chủ vì hắn cưới một chính phi không có sức ảnh hưởng về, là bởi vì tâm của ông lớn. Ông có thể sủng ái thứ tử, nhưng cũng không có nghĩa là ông có tâm tư khiến thứ tử thay vị trí trưởng tử.
Đối với Trung Bình Bá phủ mà nói, đây cũng không phải một hôn sự tốt, thế nhưng Thánh Thượng mời nhất phẩm mệnh phụ tự mình đến làm mai mối, ông ta nói không nên lời cũng không dám cự tuyệt.
Biết được Tạ Uyển Dụ vậy mà thật muốn gả cho Nhị Hoàng Tử, bốn người nhà Ban gia như phụ mẫu chết, tránh trong phòng ôm đầu khóc rống một trận.
Đại Nguyệt Cung, là chỗ thay mặt Hoàng Đế, đồng dạng là nơi mà chư vị Hoàng Tử đều muốn vào.
Nhị Hoàng Tử Tưởng Lạc quỳ gối trước mặt Vân Khánh Đế, trên mặt tràn đầy không cam lòng cùng phẫn hận: “Phụ hoàng, người nhi thần ngưỡng mộ trong lòng không phải là cô nương Tạ gia, vì sao ngài muốn buộc nhi tử cưới nàng?”
“Vị cô nương Tạ gia này ta nhìn qua, tướng mạo mỹ lệ, dáng vẻ hào phóng, càng quan trọng hơn là tính tình mười phần khoan dung, cùng ngươi xứng đôi mười phần.” Vân Khánh Đế cúi đầu viết chữ, nhìn cũng không nhìn Tưởng Lạc: “Nếu như ngươi nghĩ không ra, thì trở về từ từ suy nghĩ, lúc nào ngươi nghĩ thông suốt, ta lại cho ngươi xuất cung.”
“Phụ hoàng!” Tưởng Lạc không dám tin nhìn Vân Khánh Đế: “Ta và đại ca đều là con của ngài, tại sao ngài lại đối xử với ta như thế? Tạ Uyển Dụ có gì tốt, luận tài hoa không bằng tiểu thư Thạch gia, luận khí độ không bằng Khang Ninh Quận Chúa nhà hoàng thúc, về phần tướng mạo...”
Tưởng Lạc cười lạnh nói: “Ngay cả bao cỏ như Ban Họa còn có dáng dấp xinh đẹp hơn, tại sao ta phải cưới một nữ nhân như thế?”
“Nếu ngươi thấy Ban Họa đẹp hơn nàng, vậy ngươi liền cưới Ban Họa đi!” Vân Khánh Đế có chút không kiên nhẫn nói: “ Thế gian nào có nhiều nữ tử hoàn mỹ về mọi thứ như vậy, ngươi đừng không biết điều.”
Tưởng Lạc cắn răng, sợ mình lại ngang bướng, phụ hoàng sẽ thật để hắn cưới Ban Họa, đành phải im lặng dập đầu với Vân Khánh Đế một cái, im ắng lui ra ngoài.
Hiện tại không phải không có nữ nhân hoàn mỹ, chỉ là phụ hoàng hắn không nguyện ý để hắn có được mà thôi.
Trong phủ Trưởng Công Chúa, Ban Họa nói vài câu dí dỏm, liền chọc cho Trưởng Công Chúa vui vẻ ra mặt, mở miệng một tiếng tiểu tâm can, vô cùng yêu thích.
Ban Hằng vừa ăn vặt, vừa tố cáo: “Tổ mẫu, ngài đừng tin tỷ ta, lúc nàng quất Trầm Ngọc, nửa điểm cũng không lưu tình, một roi vung lên mạnh mẽ như hổ, ngay cả ta đều bị tư thế của nàng hù dọa.”
“Cô nương nên kiên cường mới tốt “ Trưởng Công Chúa vỗ tay khen Ban Họa: “Nhà chúng ta như vậy, không cần học những nữ nhân khác khúc ý nịnh nọt, nếu như ai trêu chọc ngươi, cứ việc nói cho tổ mẫu, ta thay ngươi làm chủ.”
Ban Họa cầm tay Đức Ninh Trưởng Công Chúa, khéo léo cười nói: “Ngài không cần quan tâm ta, ta cùng đệ đệ mọi chuyện đều tốt, chỉ cần thân thể ngài thật tốt, ta sẽ không còn sợ gì.”
“Tốt tốt tốt. “ Đức Ninh Trưởng Công Chúa ôm Ban Họa vào ngực, cười vô cùng hiền lành và dịu dàng: “Coi như vì Họa Họa nhà ta, bản cung cũng phải sống lâu trăm tuổi.”
“Còn có thanh xuân mãi mãi, càng ngày càng trẻ đẹp.”
“Tốt, thanh xuân mãi mãi.” Đức Ninh Trưởng Công Chúa cười từng tiếng đồng ý.
Lúc hai tỷ đệ rời đi phủ Công Chúa, Đức Ninh Trưởng Công Chúa lại nhét cho bọn họ không ít đồ, một bộ sợ nhi tử không hiểu chuyện khiến hai đứa bé chịu ủy khuất.
“Khụ khụ khụ.” Nhìn hai tỷ đệ cưỡi ngựa càng đi càng xa, Đức Ninh Trưởng Công Chúa móc ra khăn che miệng lại, vịn tay ma ma bên cạnh, phát ra tiếng thở dài.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh