Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 69
Edit: Đào Sindy
"Mấy tháng không gặp, ngược lại Bá gia khác xưa rồi. " Hòa thượng lấy chén khác, châm thêm trà nóng để trước mặt Dung Hà: "Mời dùng chậm."
"Không cần phải khách sáo. " Dung Hà cầm ấm trà qua, trực tiếp rót nước trà vào cái chén trong tay: "Nàng do ngươi cố ý dẫn tới?"
"Bá gia, nếu bần tăng có năng lực lớn như vậy, không cần ở trong chùa này rồi?" Hòa thượng thấy Dung Hà không uống trà mình rót, duỗi tay cầm chén trà kia tự uống một hớp: " Hôm nay đột nhiên Phúc Nhạc Quận Chúa tới chơi, bần tăng còn kinh ngạc hơn Bá gia."
Bầu không khí lập tức an tĩnh xuống, Dung Hà nhìn hòa thượng không giống hòa thượng trước mắt: "Chuyện của ta nàng không biết, sau này ngươi ở trước mặt nàng, phải cẩn thận một chút."
"Bá gia yên tâm, nàng đối với bần tăng mà nói, chỉ là một vị khách hành hương hào phóng mà thôi. " Hòa thượng có vẻ hơi vô lại: " Lương thực trong miếu hòa thượng không dư nhiều, toàn bộ mấy chục miệng ăn từ trên xuống dưới đều nhờ những khách hành hương có tiền này nuôi, bần tăng cũng không dám đắc tội."
"Được rồi, ở trước mặt ta không cần phải nói những lời xã giao này. " Dung Hà đặt chén trà xuống: " Đến tột cùng ngươi phát hiện được gì?"
Hòa thượng dùng ngón tay chấm nước trà trên bàn viết một chữ nhị.
"Quyền thế động nhân tâm, vị này ngồi không yên."
Dung Hà xùy cười một tiếng: "Người hoàng gia vốn như thế, đây cũng không tính là chuyện lớn kinh thiên động địa gì. Đương kim càng thích Thái Tử, trong long hắn ta biết rõ. Hôm nay ngươi đến, là vì nói với ta chuyện này?"
Trên mặt hòa thượng mọc đầy nếp nhăn mỉm cười độ lượng: "Bá gia cần gì phải gấp gáp, coi như bần tăng tìm ngươi đến luận thiền đàm kinh là được."
"Ta từ không tin phật, cũng không tin thần. " Dung Hà khẽ cười một tiếng: "Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?"
"Bần tăng muốn nói với ngươi về Phúc Nhạc Quận Chúa."
Đuôi lông mày Dung Hà khẽ nhúc nhích, không nói gì.
"Phúc Nhạc Quận Chúa là một cô nương tốt hiếm có, nhưng bần tăng thấy, lúc này không phải là lúc thành hôn tốt nhất của Bá gia. " Hoà thượng nói lời từ chối nhưng nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như xuân: " Trên người Phúc Nhạc Quận Chúa mang theo huyết mạch hoàng thất Tưởng thị, vô ích với đại nghiệp của Bá gia. Nhà nàng nhìn như hiển hách, lại là gác xép lơ lửng, cũng không thể giúp Bá gia được nhiều, bần tăng không biết, vì sao ngài vội vàng định hôn thê như vậy?"
"Như vậy theo đại sư, ai mới là người chọn lựa thích hợp nhất?" Dung Hà nhíu mày, y cười như không cười mà nhìn hòa thượng.
"Tất nhiên là không thành hôn. " Hòa thượng nhìn thẳng vào hai mắt Dung Hà: "Hiện tại Bá gia chọn thành hôn, là lựa chọn không lý trí. Nghe Bá gia đính hôn với Quận Chúa Ban gia, bần tăng hết sức kinh ngạc, không giống như chuyện Bá gia ngươi phải làm bây giờ."
"Đại sư là người xuất gia, cần gì phải cân nhắc những tục sự hồng trần này. " Dung Hà đứng dậy đi đến dưới một cây dương: "Ta không hy vọng sau này đại sư gọi ta tới, là vì đàm luận mấy chuyện không quan trọng này."
Nụ cười trên mặt hòa thượng dần dần tản đi, ánh mắt trở nên nghiêm túc hẳn: "Bá gia, ngươi thích vị Quận Chúa này rồi?"
Nam nhân đứng dưới tàng cây không quay đầu lại, cũng không đáp lại.
Hòa thượng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực niệm một câu phật: "Là bần tăng nhiều chuyện rồi, chỉ mong Bá gia không hối hận vì ngày hôm nay."
"Đại sư. " Dung Hà quay đầu nhìn hòa thượng: "Ta cảm tạ đại sư bằng lòng giúp ta một chút sức lực, nhưng có mấy lời ta chỉ nói một lần. Phúc Nhạc Quận Chúa là ta cầu được, cho dù không hợp, cũng là ta không hợp với nàng, không liên quan gì đến nàng."
Hòa thượng mở mắt ra, sau một lúc lâu chậm rãi lắc đầu: "Thôi thôi thôi, Bá gia đã nói đến vậy, bần tăng không dám nhiều lời."
Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, một lúc lâu sau mở miệng nói: "Nhị Hoàng Tử và người nhà họ Nghiêm âm thầm cấu kết với nhau, Thạch gia đắc ý quên hình, trong lòng đương kim đã có bất mãn, ngại mặt mũi Thái Tử mà ẩn nhẫn không bộc phát. Nhưng... Nghiêm gia phải phục lên."
Gió xuân nổi lên, mang theo tiết lạnh đầu xuân, thổi khắp cả Kinh Thành.
Ngay trong lúc mọi người nghĩ Thạch gia sẽ trở thành người nắm giữa một nửa triều chính Đại Nghiệp, thì đương kim bệ hạ đột nhiên nhớ tới chỗ tốt của Nghiêm gia, liên tiếp lộ ra sắc mặt tốt với Nghiêm Huy trên triều đình, thậm chí có chuyện quan trọng đều giao cho Nghiêm Huy xử lý.
Người có mắt đều có thể nhìn ra, Nghiêm Huy phục sủng rồi.
Có lẽ bởi vì một thời gian trước nhận quá nhiều vắng vẻ, cho dù Nghiêm Huy được Đế Vương trọng dụng, cũng nơm nớp lo sợ, không dám đắc ý chút nào, thậm chí cắt đứt lui tới với Thái Tử. Ngày xưa Nghiêm gia và phe phái Thái Tử âm thầm lui tới, thường hay vì Thái Tử bày mưu tính kế, nhưng lúc Nghiêm gia thất thế, Thái Tử cũng không giúp Nghiêm gia nói tốt trước mặt bệ hạ, thậm chí trên tình cảm hơi có xu thế về Ban gia, cho nên Nghiêm Huy đã sớm buồn lòng với Thái Tử.
Nghiêm Huy thấy, ông đối với Thái Tử không có có công lao cũng cũng có khổ lao, vì sao Thái Tử tuyệt tình đến vậy? Ông hết lần này tới lần khác đã quên, Ban gia cũng là thân thích Thái Tử, thậm chí Trưởng Công Chúa còn là trưởng bối Thái Tử thực tình tôn trọng, trọng lượng Nghiêm Huy trong lòng Thái Tử, sao hơn được Ban gia? Lần này Thái Tử không cùng những người khác bỏ đá xuống giếng với Nghiêm gia, đã là trái với chuẩn tắc bình thường Thái Tử hay làm, bởi vì hắn thấy, ân oán giữa Nghiêm gia và Ban gia, quả thật là Nghiêm gia sai rồi.
Nhưng đối với việc Nghiêm gia thức thời rời xa Thái Tử, Vân Khánh Đế vẫn rất hài lòng. Ông muốn Thái Tử trở thành một người thừa kế xuất sắc, không muốn để hắn thoát ly khống chế của ông sớm, ngự trị trên ông, cho nên hiện tại rất đúng lúc.
Người tuổi càng lớn, lại càng e ngại già đi.
Tình phụ tử giữa ông và Thái Tử, cũng càng thêm phức tạp.
Ba tháng sau, Lương Đệ của Thái Tử sinh hạ một nữ, Lương Đệ sinh con không lâu sau bị băng huyết mà chết, thế là đứa bé thứ nhất của Thái Tử liền nuôi dưỡng dưới trướng Thái Tử Phi. Mặc dù người phe Thái Tử có chút thất vọng đây không phải một nhi tử, nhưng người Thạch gia lại nhẹ nhàng thở ra, nếu có trưởng tử cản trước mặt bọn họ, không phải chuyện tốt với Thái Tử Phi.
Ngày tắm ba ngày*, bởi vì trên người Ban gia có hiếu, cho nên không tiến cung chúc mừng Thái Tử, nhưng phái Thường ma ma tiến cung, thay bọn họ cho hoàng tôn nữ thêm bồn.
* theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm
Thái Tử thích nữ nhi này vô cùng, thấy người Ban gia không tới, còn cố ý hỏi thăm Thường ma ma một phen, nghe rõ lí do, thở dài, thưởng mấy thứ cho Thường ma ma liền để bà lui xuống.
"Ta không phải người chú trọng tục lễ, biểu thúc và biểu thẩm thật sự quá để ý rồi." Thái Tử nhớ khi còn bé, biểu thúc dẫn hắn đi dưới cây móc tổ chim, bắt ve cho hắn chơi, đây là trong số tuổi thơ quy cũ, hồi ức nhẹ nhõm không nhiều.
"Điện hạ, Ban gia là hiểu quy củ. " Thái Tử Phi thấy thần sắc Thái Tử có chút thất vọng, liền cười khuyên nói: " Tiểu nha đầu mới hơi lớn, vẫn nên tránh bị va chạm, tránh mang đến uế khí không tốt với hài tử."
Sắc mặt Thái Tử có chút không dễ nhìn: "Cô tổ mẫu cả đời vì hoàng gia, cho dù đã qua đời, lão nhân gia bà cũng phù hộ nữ nhi chúng ta sống lâu trăm tuổi, há lại hại nàng?"
"Điện hạ, đây là quy củ trong cung, trên người để tang..."
"Ngươi và hài tử về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài." Thái Tử đứng người lên, giọng nói có chút lạnh, nhìn cũng không nhìn Thái Tử Phi, liền ra cửa.
Thái Tử Phi ngơ ngẩn, muốn mở miệng dặn dò Thái Tử mặc thêm y phục, bên ngoài có chút lạnh, thế nhưng quay đầu thấy tay hài tử nắm tã lót ló ra, tất cả lực chú ý của nàng ta đều đặt trên người hài tử, lời định nói, cũng bị nàng ta quên sau đầu.
Thái Tử quay đầu thấy Thái Tử Phi cúi đầu dỗ hài tử, cuối cùng thở dài, khom người ra khỏi viện.
"Quốc công gia, phu nhân. " Thường ma ma trở lại Ban gia, sau lưng còn đi theo mấy thái giám phụng lễ Đông cung.
Mấy thái giám bái kiến người Ban gia xong, liền lấy lễ vật Thái Tử chuẩn bị ra. Những lễ vật này chuẩn bị rất tận tâm, ngay cả hộp quà cũng không khỏi tinh mĩ.
"Thái tử điện hạ quá khách sáo, sao nhận được những thứ này." Ban Hoài liên tục cám ơn, cho những tiểu thái giám này mỗi người một hầu bao, mới bảo quản gia đưa bọn họ ra ngoài.
Đợi đám tiểu thái giám rời đi, Âm thị để Thường ma ma ngồi xuống: "Ma ma, Thái Tử ổn chứ?"
"Nô tỳ thấy khí sắc Thái Tử cũng không tệ lắm, vô cùng yêu thích hoàng tôn. " Thường ma ma ngồi trên ghế, có chút khom người nói: " Nghe nói mọi người không thể đi, Thái Tử rất thất vọng, cho nên bảo người đưa lễ tới."
"Thái Tử là một người nhân đức." Âm thị quay đầu nhìn nữ nhi, dưới đáy lòng thầm thở dài một hơi, nếu Thái Tử có thể an an ổn ổn ngồi lên hoàng vị thì tốt.
"Đúng vậy, trong lòng Thái Tử điện hạ nhất định ghi nhớ mọi người. " Thường ma ma nhớ tới phương thức ở chung giữa Thái Tử và Thái Tử Phi, nhỏ giọng nói: " Nhưng nô tỳ muốn nói thêm một câu, giữa Thái Tử Phi và Thái Tử, chỉ sợ chung đụng không quá hòa hợp."
"Sao lại như thế?" Âm thị kinh ngạc nhìn Thường ma ma: "Không phải Thái Tử vô cùng kính yêu Thái Tử Phi à, bên người ngoại trừ hai Lương Đệ Hoàng Hậu ban thưởng, thì không có người khác mà? Trong đó một Lương Đệ sinh hoàng tôn nữ rồi mất, làm sao giữa bọn họ không tốt?"
"Sự hoà hợp giữa phu thê, ít nhiều nô tỳ cũng nhìn ra được, tỉ như Công Chúa Điện Hạ và Phò Mã, còn có Quốc Công gia và phu nhân, đều là phu thê ân ái hiếm có, về phần Thái Tử và Thái Tử Phi..." Thường ma ma lắc đầu: "Chỉ sợ hai người không được như tin đồn bên ngoài."
"Chuyện riêng của hoàng gia, chung quy chúng ta chen miệng vào không lọt. " Mặc dù Âm thị có không ít hảo cảm với Thái Tử, nghe Thường ma ma nói vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
"Thái Tử Phi không phải đại tiểu thư Thạch gia sao" Ban Hoạ ở bên cạnh nghe nửa ngày chợt mở miệng nói: " Con nhớ tính cách nàng ta hiền lành đoan trang, Thái Tử biểu ca tính cách ôn hòa nhân thiện, hai người bọn họ hẳn rất hợp mới đúng."
Đại tiểu thư Thạch gia với Ban Hoạ xem ra, là một đại tiểu thư đúng nghĩa, khí độ bất phàm, cử chỉ ưu nhã, dù cho nàng không thích Nhị tiểu thư Thạch gia, cũng tìm không ra sai lầm của đại tiểu thư Thạch gia. Dung mạo đại tiểu thư Thạch gia so sánh với Nhị tiểu thư, phải kém hơn mấy phần, nhưng hai tiểu thư Thạch gia đứng chung một chỗ, mọi người để ý tới đầu tiên nhất định là đại tiểu thư Thạch gia, mà không phải Thạch Phi Tiên.
Đại tiểu thư Thạch gia giống như trân châu trân quý, đẹp đến mức ôn hòa mà không loá mắt, nhưng khiến người ta gặp sẽ cảm thấy dễ chịu, với hiểu biết của nàng với Thái Tử, hắn nên thích loại nữ tử này.
Nhưng Thường ma ma nhìn người cực chuẩn, nếu không phải giữa Thái Tử và Thái Tử Phi tồn tại vấn đề, với tính tình cẩn thận của Thường ma ma, tuyệt đối sẽ không mở miệng, cho nên Ban Họa không thể không tin tưởng, cặp phu thê tôn quý thứ nhì Đại Nghiệp, xảy ra vấn đề.
"Đứa nhỏ ngốc, loại chuyện tình cảm này, có đôi khi rất khó nói đấy. " Âm thị cười cười: "Nam nữ thiên hạ đi với nhau, không phải cứ có tình cảm là tốt."
"Mấy tháng không gặp, ngược lại Bá gia khác xưa rồi. " Hòa thượng lấy chén khác, châm thêm trà nóng để trước mặt Dung Hà: "Mời dùng chậm."
"Không cần phải khách sáo. " Dung Hà cầm ấm trà qua, trực tiếp rót nước trà vào cái chén trong tay: "Nàng do ngươi cố ý dẫn tới?"
"Bá gia, nếu bần tăng có năng lực lớn như vậy, không cần ở trong chùa này rồi?" Hòa thượng thấy Dung Hà không uống trà mình rót, duỗi tay cầm chén trà kia tự uống một hớp: " Hôm nay đột nhiên Phúc Nhạc Quận Chúa tới chơi, bần tăng còn kinh ngạc hơn Bá gia."
Bầu không khí lập tức an tĩnh xuống, Dung Hà nhìn hòa thượng không giống hòa thượng trước mắt: "Chuyện của ta nàng không biết, sau này ngươi ở trước mặt nàng, phải cẩn thận một chút."
"Bá gia yên tâm, nàng đối với bần tăng mà nói, chỉ là một vị khách hành hương hào phóng mà thôi. " Hòa thượng có vẻ hơi vô lại: " Lương thực trong miếu hòa thượng không dư nhiều, toàn bộ mấy chục miệng ăn từ trên xuống dưới đều nhờ những khách hành hương có tiền này nuôi, bần tăng cũng không dám đắc tội."
"Được rồi, ở trước mặt ta không cần phải nói những lời xã giao này. " Dung Hà đặt chén trà xuống: " Đến tột cùng ngươi phát hiện được gì?"
Hòa thượng dùng ngón tay chấm nước trà trên bàn viết một chữ nhị.
"Quyền thế động nhân tâm, vị này ngồi không yên."
Dung Hà xùy cười một tiếng: "Người hoàng gia vốn như thế, đây cũng không tính là chuyện lớn kinh thiên động địa gì. Đương kim càng thích Thái Tử, trong long hắn ta biết rõ. Hôm nay ngươi đến, là vì nói với ta chuyện này?"
Trên mặt hòa thượng mọc đầy nếp nhăn mỉm cười độ lượng: "Bá gia cần gì phải gấp gáp, coi như bần tăng tìm ngươi đến luận thiền đàm kinh là được."
"Ta từ không tin phật, cũng không tin thần. " Dung Hà khẽ cười một tiếng: "Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?"
"Bần tăng muốn nói với ngươi về Phúc Nhạc Quận Chúa."
Đuôi lông mày Dung Hà khẽ nhúc nhích, không nói gì.
"Phúc Nhạc Quận Chúa là một cô nương tốt hiếm có, nhưng bần tăng thấy, lúc này không phải là lúc thành hôn tốt nhất của Bá gia. " Hoà thượng nói lời từ chối nhưng nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như xuân: " Trên người Phúc Nhạc Quận Chúa mang theo huyết mạch hoàng thất Tưởng thị, vô ích với đại nghiệp của Bá gia. Nhà nàng nhìn như hiển hách, lại là gác xép lơ lửng, cũng không thể giúp Bá gia được nhiều, bần tăng không biết, vì sao ngài vội vàng định hôn thê như vậy?"
"Như vậy theo đại sư, ai mới là người chọn lựa thích hợp nhất?" Dung Hà nhíu mày, y cười như không cười mà nhìn hòa thượng.
"Tất nhiên là không thành hôn. " Hòa thượng nhìn thẳng vào hai mắt Dung Hà: "Hiện tại Bá gia chọn thành hôn, là lựa chọn không lý trí. Nghe Bá gia đính hôn với Quận Chúa Ban gia, bần tăng hết sức kinh ngạc, không giống như chuyện Bá gia ngươi phải làm bây giờ."
"Đại sư là người xuất gia, cần gì phải cân nhắc những tục sự hồng trần này. " Dung Hà đứng dậy đi đến dưới một cây dương: "Ta không hy vọng sau này đại sư gọi ta tới, là vì đàm luận mấy chuyện không quan trọng này."
Nụ cười trên mặt hòa thượng dần dần tản đi, ánh mắt trở nên nghiêm túc hẳn: "Bá gia, ngươi thích vị Quận Chúa này rồi?"
Nam nhân đứng dưới tàng cây không quay đầu lại, cũng không đáp lại.
Hòa thượng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực niệm một câu phật: "Là bần tăng nhiều chuyện rồi, chỉ mong Bá gia không hối hận vì ngày hôm nay."
"Đại sư. " Dung Hà quay đầu nhìn hòa thượng: "Ta cảm tạ đại sư bằng lòng giúp ta một chút sức lực, nhưng có mấy lời ta chỉ nói một lần. Phúc Nhạc Quận Chúa là ta cầu được, cho dù không hợp, cũng là ta không hợp với nàng, không liên quan gì đến nàng."
Hòa thượng mở mắt ra, sau một lúc lâu chậm rãi lắc đầu: "Thôi thôi thôi, Bá gia đã nói đến vậy, bần tăng không dám nhiều lời."
Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, một lúc lâu sau mở miệng nói: "Nhị Hoàng Tử và người nhà họ Nghiêm âm thầm cấu kết với nhau, Thạch gia đắc ý quên hình, trong lòng đương kim đã có bất mãn, ngại mặt mũi Thái Tử mà ẩn nhẫn không bộc phát. Nhưng... Nghiêm gia phải phục lên."
Gió xuân nổi lên, mang theo tiết lạnh đầu xuân, thổi khắp cả Kinh Thành.
Ngay trong lúc mọi người nghĩ Thạch gia sẽ trở thành người nắm giữa một nửa triều chính Đại Nghiệp, thì đương kim bệ hạ đột nhiên nhớ tới chỗ tốt của Nghiêm gia, liên tiếp lộ ra sắc mặt tốt với Nghiêm Huy trên triều đình, thậm chí có chuyện quan trọng đều giao cho Nghiêm Huy xử lý.
Người có mắt đều có thể nhìn ra, Nghiêm Huy phục sủng rồi.
Có lẽ bởi vì một thời gian trước nhận quá nhiều vắng vẻ, cho dù Nghiêm Huy được Đế Vương trọng dụng, cũng nơm nớp lo sợ, không dám đắc ý chút nào, thậm chí cắt đứt lui tới với Thái Tử. Ngày xưa Nghiêm gia và phe phái Thái Tử âm thầm lui tới, thường hay vì Thái Tử bày mưu tính kế, nhưng lúc Nghiêm gia thất thế, Thái Tử cũng không giúp Nghiêm gia nói tốt trước mặt bệ hạ, thậm chí trên tình cảm hơi có xu thế về Ban gia, cho nên Nghiêm Huy đã sớm buồn lòng với Thái Tử.
Nghiêm Huy thấy, ông đối với Thái Tử không có có công lao cũng cũng có khổ lao, vì sao Thái Tử tuyệt tình đến vậy? Ông hết lần này tới lần khác đã quên, Ban gia cũng là thân thích Thái Tử, thậm chí Trưởng Công Chúa còn là trưởng bối Thái Tử thực tình tôn trọng, trọng lượng Nghiêm Huy trong lòng Thái Tử, sao hơn được Ban gia? Lần này Thái Tử không cùng những người khác bỏ đá xuống giếng với Nghiêm gia, đã là trái với chuẩn tắc bình thường Thái Tử hay làm, bởi vì hắn thấy, ân oán giữa Nghiêm gia và Ban gia, quả thật là Nghiêm gia sai rồi.
Nhưng đối với việc Nghiêm gia thức thời rời xa Thái Tử, Vân Khánh Đế vẫn rất hài lòng. Ông muốn Thái Tử trở thành một người thừa kế xuất sắc, không muốn để hắn thoát ly khống chế của ông sớm, ngự trị trên ông, cho nên hiện tại rất đúng lúc.
Người tuổi càng lớn, lại càng e ngại già đi.
Tình phụ tử giữa ông và Thái Tử, cũng càng thêm phức tạp.
Ba tháng sau, Lương Đệ của Thái Tử sinh hạ một nữ, Lương Đệ sinh con không lâu sau bị băng huyết mà chết, thế là đứa bé thứ nhất của Thái Tử liền nuôi dưỡng dưới trướng Thái Tử Phi. Mặc dù người phe Thái Tử có chút thất vọng đây không phải một nhi tử, nhưng người Thạch gia lại nhẹ nhàng thở ra, nếu có trưởng tử cản trước mặt bọn họ, không phải chuyện tốt với Thái Tử Phi.
Ngày tắm ba ngày*, bởi vì trên người Ban gia có hiếu, cho nên không tiến cung chúc mừng Thái Tử, nhưng phái Thường ma ma tiến cung, thay bọn họ cho hoàng tôn nữ thêm bồn.
* theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm
Thái Tử thích nữ nhi này vô cùng, thấy người Ban gia không tới, còn cố ý hỏi thăm Thường ma ma một phen, nghe rõ lí do, thở dài, thưởng mấy thứ cho Thường ma ma liền để bà lui xuống.
"Ta không phải người chú trọng tục lễ, biểu thúc và biểu thẩm thật sự quá để ý rồi." Thái Tử nhớ khi còn bé, biểu thúc dẫn hắn đi dưới cây móc tổ chim, bắt ve cho hắn chơi, đây là trong số tuổi thơ quy cũ, hồi ức nhẹ nhõm không nhiều.
"Điện hạ, Ban gia là hiểu quy củ. " Thái Tử Phi thấy thần sắc Thái Tử có chút thất vọng, liền cười khuyên nói: " Tiểu nha đầu mới hơi lớn, vẫn nên tránh bị va chạm, tránh mang đến uế khí không tốt với hài tử."
Sắc mặt Thái Tử có chút không dễ nhìn: "Cô tổ mẫu cả đời vì hoàng gia, cho dù đã qua đời, lão nhân gia bà cũng phù hộ nữ nhi chúng ta sống lâu trăm tuổi, há lại hại nàng?"
"Điện hạ, đây là quy củ trong cung, trên người để tang..."
"Ngươi và hài tử về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài." Thái Tử đứng người lên, giọng nói có chút lạnh, nhìn cũng không nhìn Thái Tử Phi, liền ra cửa.
Thái Tử Phi ngơ ngẩn, muốn mở miệng dặn dò Thái Tử mặc thêm y phục, bên ngoài có chút lạnh, thế nhưng quay đầu thấy tay hài tử nắm tã lót ló ra, tất cả lực chú ý của nàng ta đều đặt trên người hài tử, lời định nói, cũng bị nàng ta quên sau đầu.
Thái Tử quay đầu thấy Thái Tử Phi cúi đầu dỗ hài tử, cuối cùng thở dài, khom người ra khỏi viện.
"Quốc công gia, phu nhân. " Thường ma ma trở lại Ban gia, sau lưng còn đi theo mấy thái giám phụng lễ Đông cung.
Mấy thái giám bái kiến người Ban gia xong, liền lấy lễ vật Thái Tử chuẩn bị ra. Những lễ vật này chuẩn bị rất tận tâm, ngay cả hộp quà cũng không khỏi tinh mĩ.
"Thái tử điện hạ quá khách sáo, sao nhận được những thứ này." Ban Hoài liên tục cám ơn, cho những tiểu thái giám này mỗi người một hầu bao, mới bảo quản gia đưa bọn họ ra ngoài.
Đợi đám tiểu thái giám rời đi, Âm thị để Thường ma ma ngồi xuống: "Ma ma, Thái Tử ổn chứ?"
"Nô tỳ thấy khí sắc Thái Tử cũng không tệ lắm, vô cùng yêu thích hoàng tôn. " Thường ma ma ngồi trên ghế, có chút khom người nói: " Nghe nói mọi người không thể đi, Thái Tử rất thất vọng, cho nên bảo người đưa lễ tới."
"Thái Tử là một người nhân đức." Âm thị quay đầu nhìn nữ nhi, dưới đáy lòng thầm thở dài một hơi, nếu Thái Tử có thể an an ổn ổn ngồi lên hoàng vị thì tốt.
"Đúng vậy, trong lòng Thái Tử điện hạ nhất định ghi nhớ mọi người. " Thường ma ma nhớ tới phương thức ở chung giữa Thái Tử và Thái Tử Phi, nhỏ giọng nói: " Nhưng nô tỳ muốn nói thêm một câu, giữa Thái Tử Phi và Thái Tử, chỉ sợ chung đụng không quá hòa hợp."
"Sao lại như thế?" Âm thị kinh ngạc nhìn Thường ma ma: "Không phải Thái Tử vô cùng kính yêu Thái Tử Phi à, bên người ngoại trừ hai Lương Đệ Hoàng Hậu ban thưởng, thì không có người khác mà? Trong đó một Lương Đệ sinh hoàng tôn nữ rồi mất, làm sao giữa bọn họ không tốt?"
"Sự hoà hợp giữa phu thê, ít nhiều nô tỳ cũng nhìn ra được, tỉ như Công Chúa Điện Hạ và Phò Mã, còn có Quốc Công gia và phu nhân, đều là phu thê ân ái hiếm có, về phần Thái Tử và Thái Tử Phi..." Thường ma ma lắc đầu: "Chỉ sợ hai người không được như tin đồn bên ngoài."
"Chuyện riêng của hoàng gia, chung quy chúng ta chen miệng vào không lọt. " Mặc dù Âm thị có không ít hảo cảm với Thái Tử, nghe Thường ma ma nói vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
"Thái Tử Phi không phải đại tiểu thư Thạch gia sao" Ban Hoạ ở bên cạnh nghe nửa ngày chợt mở miệng nói: " Con nhớ tính cách nàng ta hiền lành đoan trang, Thái Tử biểu ca tính cách ôn hòa nhân thiện, hai người bọn họ hẳn rất hợp mới đúng."
Đại tiểu thư Thạch gia với Ban Hoạ xem ra, là một đại tiểu thư đúng nghĩa, khí độ bất phàm, cử chỉ ưu nhã, dù cho nàng không thích Nhị tiểu thư Thạch gia, cũng tìm không ra sai lầm của đại tiểu thư Thạch gia. Dung mạo đại tiểu thư Thạch gia so sánh với Nhị tiểu thư, phải kém hơn mấy phần, nhưng hai tiểu thư Thạch gia đứng chung một chỗ, mọi người để ý tới đầu tiên nhất định là đại tiểu thư Thạch gia, mà không phải Thạch Phi Tiên.
Đại tiểu thư Thạch gia giống như trân châu trân quý, đẹp đến mức ôn hòa mà không loá mắt, nhưng khiến người ta gặp sẽ cảm thấy dễ chịu, với hiểu biết của nàng với Thái Tử, hắn nên thích loại nữ tử này.
Nhưng Thường ma ma nhìn người cực chuẩn, nếu không phải giữa Thái Tử và Thái Tử Phi tồn tại vấn đề, với tính tình cẩn thận của Thường ma ma, tuyệt đối sẽ không mở miệng, cho nên Ban Họa không thể không tin tưởng, cặp phu thê tôn quý thứ nhì Đại Nghiệp, xảy ra vấn đề.
"Đứa nhỏ ngốc, loại chuyện tình cảm này, có đôi khi rất khó nói đấy. " Âm thị cười cười: "Nam nữ thiên hạ đi với nhau, không phải cứ có tình cảm là tốt."
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh