Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 123
"Bảo người đến kiểm tra lại các tướng sĩ bị thương và tử trận trong trận chiến này, phải hậu táng trang trọng, cấp phí trấn an cho người nhà của họ, nhớ kỹ, việc này phải tìm người tin cậy làm." Ban Họa nhớ lại trong quân doanh vẫn có phí trợ cấp cá nhân, vì thế nói thêm, "Nếu ai dám không làm như vậy, tự Ta sẽ chém đầu của hắn không càn bẩm báo cho chủ công."
"Rõ." Đỗ Cửu hơi run trong bụng, ngoài mặt đầy xúc động, "Xin tướng quân yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ thu xếp thỏa đáng việc này."
Ban Họa thấy hắn bước ra ngoài với khí thế hừng hực, nàng lại thở dài một hơi, nữ hộ vệ đứng sau lưng lo âu nhìn nàng, "Quận chúa, ngài có khỏe không?"
Quận chúa được nuông chiều từ bé, tuy rằng có đi theo lão tướng quân học điều binh khiển tướng, thế nhưng đó là chuyện của mấy năm về trước, khi đó quận chúa vẫn là một cô bé, nào hiểu được sự tàn khốc trên chiến trường? Hiện giờ ngài suốt ngày lăn lộn cùng những binh lính này, đã vậy còn ăn không ngon mặc không được ấm, gấm vóc lụa là và đồ trang sức càng không thể dùng, quận chúa nhà bọn họ đã bao giờ phải chịu khổ như thế?
"Ta không sao." Ban Họa dựa người vào ghế, nhắm mắt để nữ hộ vệ bóp vai cho mình, "Hành động của Tưởng Lạc quá tàn bạo, nếu không phải vì hắn ta thì dân chúng trong thiên hạ này đâu cần phải ăn ngủ không yên, ngay cả mọi người trong Ban gia cũng không phải sống khổ cực."
"Thế nhưng..." Nữ hộ vệ do dự, "Khi chim hết, lương cung cũng đem cất, thuộc hạ lo lắng cô gia..."
Nếu thật sự cô gia có ngày đăng cơ làm đế, mặc dù chủ tử và cô gia đã trở thành vợ chồng, nhưng lòng người dễ đổi, lỡ như đến lúc đó, cô gia kiêng kỵ huyết mạch bộ tộc Tưởng thị chảy trong người chủ tử, vậy bọn họ phải làm thế nào đây?
"Nếu vậy coi như tình cảm giữa Ta và Dung Hà đã hết, nhưng ít nhất chàng cũng là một hoàng đế tốt, cộng thêm Ban gia đối đãi với chàng không tệ, chắc hẳn chàng sẽ không làm khó người Ban gia." Ban Họa cười cười, "Ve phần những thứ khác, lo lắng sớm như vậy cũng không được gì. sống ở đời cần nên nghĩ đến những điều tốt đẹp, bằng không cuộc sống sẽ không thoải mái vui vẻ, vì thế đừng quá tính toán làm chi."
"Bản tính Quận chúa quá tốt, suy nghĩ cũng rất rộng lượng." Nữ hộ vệ bị Ban Họa chọc cười, "Ngài nói quả có đạo lý, là thuộc hạ quá nhát gan."
"Dân gian có câu, hình như được nói là "không nỡ bỏ thân xác này, sao có thể kẻo người đẹp rơi xuống ngựa "." Ban Họa xinh đẹp ngước đầu lên, "Em nói xem có đúng hay không?"
"Mấy câu chuyện kể bên ngoài chẳng phải "buông bỏ thân xác này, sao có thể kéo hoàng đế.... " hay sao." Nữ hộ vệ biến sắc, cười khổ nói, "Quận chúa, ngài lại trêu chọc thuộc hạ rồi, lời này thuộc hạ làm sao dám nói ra."
"Có gì mà không dám nói, hiện giờ chúng ta đang làm chuyện bất chính mà." Ban Họa hùng hồn nói, "Không sao đâu, chúng ta đóng chặt cửa lại nói nhỏ với nhau trong phòng thôi, không ai biết hết."
Các nữ hộ vệ đồng thanh nói "đúng", cứ như Ban Họa nói cái gì, các nàng sẽ đều tin chắc như thế.
Huyện Thanh Tùng là một huyện nghèo dưới quyền quản lý của Thái Châu, địa thế khu huyện này rất hiểm trở, cấu tạo và tính chất của đất đai khô cằn thiếu màu mỡ nên nông sản cũng không được phong phú, vào lúc thời tiết tốt thì mùa màng thu hoạch còn tàm tạm, miễn cưỡng có thể ăn no. Còn nếu gặp phải năm tai ương, thì phải thắt áo lưng ôm mà sống, bằng không sẽ bị chết đói.
Ban Họa đến không những không khiến dân chúng địa phương cảm thấy tuyệt vọng, trái lại còn làm bọn họ thấy được hy vọng.
Những binh lính này không đốt nhà giết người đánh đập hay cướp bóc, cũng không có mượn cớ gây khó dễ cho người dân. Ai nấy cũng đều cảm nhận được những phản quân này thật lòng muốn giải cứu dân chúng ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cũng chính vì thế mà bọn họ gia nhập phản quân. Có người hỏi thăm vị tướng quân tuấn tú trẻ tuổi kia, khi biết được vị tướng quân này là một trong hai người nắm giữ chức vụ cao nhất, thậm chí có vài vị lão thái thái bắt đầu quan tâm đến vị tướng quân này đã có gia đình hay chưa.
Sau khi biết được vị tướng quân ấy đã thành thân, không ít gia đình vọng tộc trong thị trấn tỏ ra thất vọng, thế nhưng bọn họ vẫn rất thân thiết và nhiệt tình, còn hiến cho quân Dung gia một ít lương thảo. Ở vào thời điểm này, vàng bạc lại không quý và được nghênh đón bằng lương thảo. Những vọng tộc một là muốn nhân cơ hội, hai là lo lắng phản quân chỉ làm bộ làm tịch, nhưng lại không dám đắc tội, phải đành tỏ ra rộng lượng giao cho bọn họ.
Ban Họa tiếp nhận số lương thảo, tất cả đều được ghi chép rõ ràng trong sổ sách, xong xuôi nàng nói với những vọng tộc kia, "Các vị hương thân, tại hạ đã ghi nhớ trong lòng nghĩa cử của các vị, đợi sau khi dẹp được đám nịnh thần, chắc chắn sẽ bồi đắp cho chư vị gấp bội."
"Tướng quân nói quá lời rồi, không dám không dám."
Những vọng tộc phú quý đều không dám nói cuộc chiến này sẽ thành công, bọn họ lục đục kéo ra khỏi phủ đệ trú tạm của Ban Họa, xem như bản thân bỏ chút tiền mua lòng trung.
Mới vừa tiễn bước những người này đi thì có binh sĩ đến bẩm báo lại, đại quân triều đình đã xuất hiện cách đây hai dặm.
"Cuối cùng cũng tới." Ban Họa đứng lên, "Chuẩn bị cung thủ."
"Rõ.
Ban Họa câm lấy mũ giáp để trên bàn, vội vã bước lên đỉnh thành.
Tốc độ hành quân của đội quân triều đình rất nhanh, Ban Họa đứng trên cổng thành, nhìn trên lá cờ viết chữ Thạch bay phấp phới phía truớc, không kìm lòng được nhíu mày, người dẫn binh chính là Thạch Tấn.
"Tại hạ Thạch Tấn, nhận mệnh lệnh đặc biệt của bệ hạ đến kêu gọi chư vị đầu hàng, chỉ cần chư vị buông khí giới đầu hàng, triều đình sẽ không truy cứu sai lầm của chư vị." Thạch Tấn ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn cung binh trên cổng thành, binh lính sau lưng dồn dập nâng tấm khiên chắn trước mặt hắn.
"Khá khen cho Thạch tướng quân một lòng trung nghĩa." Ban Họa đứng trên tường thành lớn tiếng nói, "Hôm nay đất nước đã không ra đất nước, dân chúng lầm than, ta không đành lòng nhìn bách tính sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, dù phải gánh trên vai tội danh lưu vào sử sách cũng quyết không thối lui. Thạch tướng quân trung tâm vì hoàng đế, một lòng làm việc vì triều đình, quả nhiên xứng với câu tán thưởng trung thành của sử quan."
Lời nói nghe có vẻ như đang khích lệ Thạch Tấn, thế nhưng mỗi một chữ tựa như kim đâm vào tim, sắc mặt Thạch Tấn trắng bệch, khi hắn thấy rõ người đang lên tiếng là ai, sắc mặt càng tăm tối chẳng khác nào đểm ba mươi.
"Thần gặp qua Phúc Nhạc quận chúa." Hắn chắp tay cung kính thi lễ với nguời trên tuờng thành, "Ngài là quận chúa đuợc triều đình khâm phong, vì sao lại thông đông làm bậy cùng phản quân?"
"Phong Ninh Đế bất nhân giam lỏng bệ hạ và Thái tử, bản thân Ta là quận chúa do bệ hạ khâm phong, sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn bệ hạ và Thái tử chịu đối xử như vậy?" Ban Họa hùng hồn nói, "Nếu Phong Ninh Đế không chột dạ lo lắng, vì sao không cho ta được gặp mặt bệ hạ và Thái tử?!"
Làm sao Thạch Tấn không biết những lời Ban Họa vừa nói chính là sự thật, thế nhưng toàn bộ mấy trăm tính mệnh người chủ mạch và chi nhánh Thạch gia đều bị Tưởng Lạc nám giữ trong tay, bởi thế hắn đành phải khuất phục.
Hai bên tướng sĩ không lên tiếng, hai đội quân giằng co nhau trong trầm lặng, trở thành cuộc chiến tranh tâm lý giữa hai vị tướng soái. Sau đó Thạch Tấn thấy thẹn trong lòng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt Ban Họa.
"Quận chúa, phải chăng ngài đã hiểu lầm điều chi? Nếu có hãy quay về kinh nói rõ sự tình, hôm nay dính líu đến quá nhiều người, còn khiến người dân hốt hoảng bàng hoàng, sao ngài có thể nhẫn tâm như thế?" Thạch Tấn gục đầu xuống nói, "Tại hạ phụng mệnh đến
Ban Họa cười nhạt, nàng kéo căng cung, bắn một mũi tên làm gãy soái kỳ quân triều đình, cất giọng nói: "Nếu các ngươi dám tiến thêm một bước thì sẽ giống như lá cờ đó."
"Tướng quân, tài bắn cung của ngài thật giỏi." Đỗ Cửu tiếp nhận cung tiễn trong tay Ban Họa, "Thuộc hạ bội phục."
"Khả năng bắn cung của ta không giỏi lắm đâu." Ban Họa lắc đầu, "Không thể so được với các cung thủ đã từng xông pha nơi chiến trường."
Đỗ Cửu thầm nghĩ: Bắn được như vậy mà bảo không giỏi, vậy bắn thế nào mới là giỏi???
"Cung tiễn chuẩn bị!"
Tiếng hò hét chém giết dưới lầu gác vang vọng rung trời, toán quân thứ nhất của quân triều đình bị mưa tên ép xuống làm thối lui ra ngoài mấy trăm thước, thấy mưa tên ngừng, bọn hắn lại xông tới.
"Các huynh đệ, cung tiễn của bọn họ đã hết, mau xông lên."
Nhưng bọn hắn còn chưa tới gần cửa thành thì hết nồi nước sôi này đến nồi nước sôi khác, còn có dầu sôi đổ xuống, binh lính công thành đau đớn kêu rên rối rít, không dám tiến đến gần nữa.
"Tướng quân!" Trợ thủ của Thạch Tấn thối lui đến bên cạnh Thạch Tấn, "Đối thủ quá giảo hoạt, bọn họ mới vừa công thành không lâu, lấy được nước nóng và dầu ở đâu ra?"
Thạch Tấn nhìn cục diện giằng co trước mất, nghĩ tới một loại khả năng, lẽ nào là do dân chúng bên trong tòa thành này giúp đỡ phản quân, cho nên bọn họ mới có nhiều dầu trơn và nước sôi như thế. Hắn giơ tay nói, "Tạm dừng công kích, không nên hy sinh vô ích."
Ban Họa đã sớm có phòng bị, hiện tại bọn hắn có cố gắng tiến công cũng khó thành công.
Rõ.
"Tướng quân, bọn chúng bỏ chạy rồi."
Một sĩ binh ngạc nhiên chỉ xuống dưới thành.
"Kế hoãn binh mà thôi." Ban Họa nheo mắt, "Trong vòng hai canh giờ tới, đám quân triều đình kia chắc chắn sẽ không quay lại, mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ đi, để lại vài người canh chừng cổng thành, nhớ kỹ, binh khí không được rời khỏi người!"
"Rõ.
Ban Họa chống tay lên gạch tường thành, nhìn về phía quân triều đình rút lui, ánh mắt đăm chiêu.
Nàng không biết tại sao Thạch Tấn lại nguyện ý mang binh đến đây tiêu diệt phản quân, thế nhưng người này là một người rất trầm ổn và bình tĩnh, không dễ dàng nổi giận giống như tên tướng quân thủ hộ thành huyện Thanh Tùng trước kia, bởi vì hắn là người rất cẩn thận và dè dặt.
Nếu như nàng là Thạch Tấn, nàng sẽ chọn phương thức gì để công thành???
"Thạch tướng quân, làm sao bây giờ?"
Thạch Tấn nhìn thương binh đang nằm trên băng ca, lắc đầu nói: "Trước tiên cần bôi thuốc cho các binh sĩ bị thương."
"Tướng quân, thuốc trị thương không đủ, thiếu dùng."
"Tướng quân, một bộ phận binh khí có vấn đề, e rằng không thể sử dụng được trên chiến trường."
"Tướng quân, lương thực triều đình phát cho chúng ta đã thối rữa, thuộc hạ lo lắng các tướng sĩ dùng mấy thứ này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, e rằng không thể cầm cự được."
Thạch Tấn càng nghe càng trầm mặc, đám sâu mọt trong triều đình này, một bên bảo bọn họ ra chiến trường giết địch, một bên lại trao cho bọn họ những thứ hư thối, quả thật đáng kinh tởm. Mặc dù tính cách Thạch Tấn trầm ổn nhưng cũng không nhịn được mà xụ mặt xuống, triều đình như vậy, hoàng thất như vậy, vì sao hắn còn tiếp tục ủng hộ?
"Tướng quân?!
Lính pháo thấy sắc mặt tướng quân không tốt, dè dặt nói, "Ngài không sao chứ?"
Thạch Tấn lắc đầu: "Đi xem có những thứ nào ăn được, trước mắt không được để mọi người đói, còn vấn đề khác... Ta sẽ nghĩ cách sau."
Lính pháo thối lui ra ngoài doanh trướng, Thạch Tấn bất lực ngồi xụi lơ trên ghế, xoa trán thở dài một hơi.
Nửa đểm, binh sĩ trông coi lương thảo chợp mắt ngủ gục, lúc mở mắt ra liền vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có đồng liêu nào chú ý tới mình, bèn vội vàng lắc đầu làm mình thanh tỉnh hơn.
Lúc này, hắn nhìn thấy một tên lính quèn bước ra sau doanh trướng, nói thì thâm nào là đau bụng muốn đi ngoài... Nhớ lại chén cháo ôi thiu ăn hồi chiều, hắn thương cảm nhìn tên lính quèn ấy, trông hắn ta da dẻ mảnh mai, cơ thể gầy guộc, e rằng trước đây chưa từng xông trận. Những lão binh như bọn họ thì có gì chưa từng ăn qua, đừng nói là chén cháo loãng ôi thiu, mà ngay cả vỏ cấy rễ cấy, thỏ rừng... cũng đã từng nếm thử.
Không bao lâu sau tiểu binh đó túm quần lon ton chạy về, lúc đi qua bên cạnh hắn còn nhỏ giọng nói: "Đại ca, ngài không cảm thấy bụng khó chịu ư?"
"Nhiêu đó đã là gì, thanh niên như cậu có lẽ chưa nếm trải nhiều nên mới khó chịu." Hắn nhìn tiểu binh nhỏ gầy, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu, liền nói với tiểu binh, "Đứng canh giúp Ta một lát, ta quay lại liền."
"Đại ca, ta chưa từng canh gác bao giờ, huynh... đi nhanh rồi về nhé." Cậu lính trẻ quay đầu nhìn xung quanh, thấy ở đây chỉ có một mình mình đứng gác, hắn co rúm người sợ hãi.
"Đã ra chiến trường mà nhát như chuột vậy mày." Lão binh gác thấy cậu ta sợ tối như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Cứ đứng im ở đây một lát, ta quay lại ngay."
Lúc xoay người rời đi hắn còn thấy đắc ý, mấy tân binh này không bị mắng sẽ không biết chiến trường gian khổ cỡ nào.
Ban Họa lôi bột phốt pho giấu trên người ra ném vào trong khố phòng phía sau, khi nàng bước ra vài bước liền châm giấy ném vào.
"Tách tách...." Bột phốt pho một khi gặp phải lửa liền cháy lên, tên hộ vệ đứng bên cạnh nhìn thấy hành động vừa rồi của nàng, chưa kịp mở miệng đã bị nàng che miệng lại quất cho một phát choáng váng, sau đó ném ra một nơi cách khá xa kho lúa.
"Cháy, cháy...." Ban Họa hô hoán lên, sau đó nhanh chân lủi ra sau doanh trướng bên cạnh, đến khi những binh lính trong doanh trướng khác chạy đến, nàng liền giả bộ vội vàng hốt hoảng chen vào trong đám lính này.
"Mau dập lửa, canh gác nghiêm ngặt xung quanh, không được để bất cứ kẻ khả nghi nào chạy thoát."
Thạch Tấn hoàn toàn không tỏ ra giật mình hốt hoảng khi nghe báo tin kho thóc bị cháy, hắn đi ra ngoài doanh trướng nhìn kho thóc nhanh chóng được dập tắt lửa, nhìn thoáng qua xung quanh, hỏi, "Có bắt được kẻ nào khả nghi không?"
Lúc này có tên lính báo lại, nói hắn vừa nói chuyện với một thắng lính trẻ da trắng gầy gò.
Lính trẻ da trắng gầy gò?
Thạch Tấn thầm nghi hoặc, chẳng lẽ là Ban Họa tự mình xuất thủ?
Đợi lửa được dập xong, hắn phát hiện có mùi phốt pho thoảng trong khói, "Là mùi thuốc... pháo."
Phốt pho là món đồ được rất nhiều nghệ sĩ ảo thuật dùng, thế nhưng phương thức dùng luôn được giữ bí mật, trừ khi trong nhà có nuôi dạng người này mới hiểu rõ cách thức sử dụng, xem ra việc này là do chính tay Ban Họa làm ra, có ai ở trong kinh thành mà không biết Ban gia nuôi rất nhiều nghệ sĩ xiếc.
Thế nhưng nàng làm vậy là có ý gì? Chỉ nhiêu đó lửa thì không thể đốt sạch được kho thóc, cả một kho thóc chứ không phải một mẩu giấy.
Thạch Tấn nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu được, một lát sau binh lính mệt mỏi quay về doanh trướng nghỉ ngơi, hắn mới trở lại chủ trướng. Vừa mới ngồi vào sạp, trên cổ đã có thêm một thanh kiếm lạnh lẽo
"Quận chúa, ngài không nên tới đây." Hắn nhắm mắt lại, "Nếu bây giờ Ta hét lên, ngài còn có thể sống sót rời khỏi chỗ này sao?"
"Có gì mà nên hay không nên?" Ban Họa bước ra trước mặt hắn, mỉm cười nói, "Ta tin chắc lúc này có rất nhiều người đã ngủ say, cho dù Ta khua chiêng gõ trống bọn họ cũng chưa chắc tỉnh lại được."
Lúc nãy nàng ném vào trong kho thóc không chỉ có mỗi phốt pho, mà còn có thuốc gây mê, chỉ cần hít khói thuốc nào vào thì sẽ ngủ say như chết.
Thạch Tấn biến sắc, "Đây mới chính là mục đích của ngài."
Ban Họa chỉ cười mà không nói thêm điều gì.
Thạch Tấn mở mất ra, nhìn Ban Họa mặc áo giáp binh sĩ, dưới ánh nến lờ mờ, khuôn mặt nàng trông có Vẻ tiều tụy, thế nhưng đôi mắt kia rất tinh tường hoạt bát. Hắn dời tầm mắt, "Quận chúa quả thông minh, Thạch mỗ xin thua."
"Không phải Thạch tướng quân cũng phái mật thám trà trộn vào trong thành rồi sao?" Ban Họa nở nụ cười, "Chúng ta chỉ thăm dò lẫn nhau mà thôi."
Thạch Tấn bĩu môi: "Nếu Quận chúa muốn động thủ thì hãy nhanh lên đi." Hắn do dự một chút, "Sau khi làm xong thì đi ra từ cửa doanh phía Tây, phía đó phòng thủ khá lỏng lẽo, sẽ có lợi cho quận chúa."
"Ta muốn giết huynh, huynh còn tìm đường lui cho ta sao?" Ban Họa bật cười, "Huynh thật biết điều."
Nàng nhìn thẳng vào mắt Thạch Tấn, "Trông huynh cũng rất anh tuấn, ta không nỡ lòng động thủ với huynh." Nói xong, nàng bỗng trở tay thu hồi kiếm, đập mạnh một cái vào ót Thạch Tấn, Thạch Tấn hét lên rồi ngã gục.
"Quận chúa!" Một sĩ binh chạy đến, hắn ta chính là lính pháo trong quân doanh, "Chúng ta đi mau thôi." Nói xong, hắn và một binh sĩ thoạt nhìn khá linh hoạt cùng buớc lại kéo Thạch Tấn nhét vào trong một cái bao màu đen, sau đó khiêng đi.
Màn đểm an tĩnh bao trùm lên khấp doanh truớng quân triều đình, chỉ có mỗi tiếng gáy vọng ra.
Ban Họa liếc nhìn bốn phía, nói: "Cho vấy bên này lại, thu tóm tất cả vũ khí của họ."
Nàng không phải chính nhân quân tử gì cả, cũng không phải danh tuớng tuyệt thế, nếu như phải dùng vài thủ đoạn để giành được chiến thắng, nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Lính pháo này chính là cháu trai của lão lính già được Ban gia nuôi, ngoài mặt thì trông như không hề có quan hệ gì với Ban gia, nhưng trên thực tế lại chính là "mạng tình báo" của Ban gia trong quân đội.
Hắn giữ chức vụ quản lý đội pháo binh, là lựa chọn thích hợp nhất cho việc làm trộn thuốc mê vào trong cơm canh, vả lại lương thảo đã mốc meo, dù cơm canh có mùi lạ mọi người cũng sẽ cho rằng do thức ăn có vấn đề, chứ không nghĩ rằng cơm canh có vấn đề.
Lượng thuốc mê do lính pháo trộn trong cơm và lượng thuốc mê nàng ném cùng trong trận hỏa hoạn đủ để mọi người chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ là hy vọng ngày mai bọn họ tỉnh lại sẽ không quá hoang mang hoảng sợ khi phát hiện mình áo quần không đủ che thân, toàn bộ vũ khí đã bị cưóp sạch.
Ra khỏi quân doanh, Ban Họa dẫn thân vệ trở lại huyện Thanh Tùng, thế nhưng vẫn chưa vào cửa thành, nàng đã lập tức phát hiện điều bất thường, vội vàng giơ tay lên ra hiệu mọi người dừng lại, "Toàn bộ tắt đuốc, trên cửa thành có chuyện."
Các thân vệ đều dập tắt lửa, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lủi sang hai bên né tránh để đề phòng cung thủ núp trên cửa thành bắn xuống.
Thế nhưng trên cửa thành không có mưa tên như tưởng tượng, ngược lại có người đốt đuốc, đứng trên cửa thành.
"Người phía dưới... Là quận chúa sao?"
Ban Họa nghe thấy giọng nói này rất quen tai, hình như là Triệu Trọng?
Nàng liếc nhìn thân vệ bên cạnh, bảo bọn họ đừng cử động, còn mình rón rén thay đổi vị trí khác, nói: "Là Ta."
"Họa Họa." Bỗng nhiên Dung Hà xuất hiện trên cửa thành, hắn đứng bên cạnh cấy đuốc, quay sang nói với phía dưới thành đang chìm trong màn đểm đen như mực, "Ta xuống đón nàng."
Ban Họa sững sờ nhìn Dung Hà thoáng xuất hiện trên cửa thành trong chốc lát, ngay sau đó cửa thành mở rộng ra, Dung Hà cưỡi ngựa trắng, mặc kim giáp phóng ra ngoài, ngọn đuốc đỏ rực soi sáng gò má của hắn, trông hắn đang rất vui sướng.
Ban Họa đứng thẳng người, nhìn Dung Hà đang rọi đuốc tìm kiếm xung quanh, bất đắc dĩ nói, "Thiếp ở đây."
Dung Hà nhảy xuống ngựa, giơ đuốc lên đi tới bên cạnh Ban Họa, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Đi, chúng ta vào thôi."
"Chàng bị điên rồi sao? Sao lại lao đến đây? Chàng không muốn sống nữa sao?" Ban Họa mặc kệ hắn nắm tay mình, "Lỡ như thiếp bị bắt đi, bị người ta bắt làm con tin buộc chàng lộ diện, chàng còn giữ được mạng sao?"
"Nếu bọn họ bắt nàng thì có khác gì bắt mất mạng sống của ta đâu, nếu như được chết cùng với nàng được làm một đôi uyên ương vong thân, như thế cũng rất tốt."
"Nói bậy." Ban Họa không kìm được gõ một cái lên mũ giáp của hắn, "Lại đây, trong đầu chứa cái gì vậy? Thiếp nghe thấy có tiếng nước chảy? Có phải bị úng não rồi không?"
Nhóm người vào trong thành, Dung Hà phát hiện có hai tên lính đang khiêng một túi vải màu đen, hắn tò mò dừng bước lại liếc cnhìn, "Cái này là gì vậy?"
Nhìn giống như đang khiêng một người.
"Hả? Thiếp vừa thuận lợi bắt cóc được tướng quân của địch thủ."
Dung Hà sửng sốt, là tướng quân... Thạch Tấn sao?
"Bắt hắn thì có ích lợi gì, ném hắn ta đi đi." Dung Hà lạnh lùng vô tình nói, "Hắn chỉ là một tên thất bại, có tác dụng gì với triều đình đâu."
"Vô dụng với triều đình nhưng hữu dụng với chàng mà." Ban Họa thực lòng nói, "Người này có năng lực, để cho chàng sử dụng cũng tốt."
"Không cần!" Dung Hà thẳng thắncự tuyệt.
Ban Họa:...
Hắn mắc bệnh gì thế?
Cũng may hai vợ chồng không tiếp tục tranh cãi chuyện của Thạch Tấn, Ban Họa cùng Dung Hà trở về phủ đệ, nàng cởi áo giáp trên người, ngáp một cái nằm lăn ra giường, "Sao chàng lại tới đây?"
Kế hoạch lúc đầu của bọn họ chẳng phải hắn lưu lại đánh Vĩnh Châu, nàng đến huyện Thanh Tùng sao?
"Kế hoạch thay đổi." Dung Hà thấy quầng thâm trên mắt nàng, hắn đau lòng sờ mất nàng, "Đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt sao?"
"Còn phải hỏi ư? Nào là sổ sách này nọ, thiếp xem mà đau hết cả đầu." Ban Họa đạp giày trên chân ra, giày rơi xuống đất, nàng lười cởi vớ, mơ mơ màng màng nói một câu "Chàng đến thiếp thấy rất yên tâm." Sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Dung Hà thấy nàng mệt mỏi như vậy bèn cởi tất giúp nàng, dùng nước nóng lau khô chân nàng, phát hiện lòng bàn chân trắng nõn của nàng có vài bọng nước, hắn lấy rượu khử trùng chân, nhẹ nhàng phá bọng nước, bôi thuốc lên, sau đó đắp chắn cho nàng.
Hôm sau, trời vừa sáng, Dung Hà nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, hắn mặc ngoại bào, mang giày đi ra cửa: "Có chuyện gì?"
Triệu Trọng hơi sửng sốt khi thấy áo choàng của hắn xốc xếch, giày mang vội, liền nói, "Chủ công, Thạch Tấn tỉnh rồi."
"Ta sẽ đến gặp hắn ngay."
Sau khi Thạch Tấn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng, trên người đắp chắn bông sạch sẽ, hắn ngây ra một lát liền hiểu: Mình đã bị phản quân mang đi.
Người hắn rã rời không chút sức lực, cố gắng ngồi dậy, chưa kịp xuống đất đã thấy một sĩ binh đẩy cửa bước vào, liếc nhìn hắn một cái rồi lật đật quay người đi ra.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Dung Hà đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy người đến là Dung Hà, Thạch Tấn cười lạnh nói: "Thành An Hầu quả thật rất có tài cán, không ngờ lại lừa đến huyện Thanh Tùng, thế nhưng bản lĩnh lớn nhất của ngài không phải lừa được Trường Thanh Vương tới chỗ này mà là lừa một cô gái thay ngài nhảy vào hố lửa."
Triệu Trọng nghe Thạch Tấn nói như thế, muốn giải thích vài câu thay Dung Hà, thế nhưngDung Hà ngăn lại.
"Quả thật Ta cũng rất bội phục mình ở điểm này." Dung Hà mỉm cười nói, "Thạch đại nhân nếu nhìn không quen thì xin thứ lỗi cho, biết sao được, phu nhân nhà Ta lúc nào cũng tốt với Ta như thế đó, ta cũng đâu biết phải làm sao."
"Ngài có phải là đàn ông không?" Thạch Tấn căm ghét thái độ dương dương tự đắc của Dung Hà, "Dung Hà, nếu như ngài còn là một thắng đàn ông, thì hãy bảo vệ nàng cho thật tốt, đừng để nàng phải làm chuyện mạo hiểm như vậy."
"Thạch đại nhân là cái thá gì mà xen vào chuyện riêng giữa hai vợ chồng Ta?" Dung Hà nhếch mày, "Luận công, thân phận của ngài và Ta khác biệt, luận tư, hai nhà chúng ta cũng không có quan hệ thân thiết gì, Thạch đại nhân không thấy mình đã xen vào chuyện của người khác rồi sao?"
Sắc mặt Thạch Tấn có chút khó coi, Dung Hà nói như vậy khiến hắn không có cách nào mở miệng phản bác.
"Phiền sau này Thạch đại nhân hãy thận trọng từ lời nói cho đến việc làm của mình, không nên xen vào việc của người khác." Dung Hà rũ mắt xuống, "Chúng ta nên nói chuyện công thì thích họp hon."
Họa Họa của hán vốn không chịu nghe lời, tự lấy thân mình mạo hiểm, đợi sau khi nàng tỉnh lại, hắn sẽ dạy nàng một bài học.
"Rõ." Đỗ Cửu hơi run trong bụng, ngoài mặt đầy xúc động, "Xin tướng quân yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ thu xếp thỏa đáng việc này."
Ban Họa thấy hắn bước ra ngoài với khí thế hừng hực, nàng lại thở dài một hơi, nữ hộ vệ đứng sau lưng lo âu nhìn nàng, "Quận chúa, ngài có khỏe không?"
Quận chúa được nuông chiều từ bé, tuy rằng có đi theo lão tướng quân học điều binh khiển tướng, thế nhưng đó là chuyện của mấy năm về trước, khi đó quận chúa vẫn là một cô bé, nào hiểu được sự tàn khốc trên chiến trường? Hiện giờ ngài suốt ngày lăn lộn cùng những binh lính này, đã vậy còn ăn không ngon mặc không được ấm, gấm vóc lụa là và đồ trang sức càng không thể dùng, quận chúa nhà bọn họ đã bao giờ phải chịu khổ như thế?
"Ta không sao." Ban Họa dựa người vào ghế, nhắm mắt để nữ hộ vệ bóp vai cho mình, "Hành động của Tưởng Lạc quá tàn bạo, nếu không phải vì hắn ta thì dân chúng trong thiên hạ này đâu cần phải ăn ngủ không yên, ngay cả mọi người trong Ban gia cũng không phải sống khổ cực."
"Thế nhưng..." Nữ hộ vệ do dự, "Khi chim hết, lương cung cũng đem cất, thuộc hạ lo lắng cô gia..."
Nếu thật sự cô gia có ngày đăng cơ làm đế, mặc dù chủ tử và cô gia đã trở thành vợ chồng, nhưng lòng người dễ đổi, lỡ như đến lúc đó, cô gia kiêng kỵ huyết mạch bộ tộc Tưởng thị chảy trong người chủ tử, vậy bọn họ phải làm thế nào đây?
"Nếu vậy coi như tình cảm giữa Ta và Dung Hà đã hết, nhưng ít nhất chàng cũng là một hoàng đế tốt, cộng thêm Ban gia đối đãi với chàng không tệ, chắc hẳn chàng sẽ không làm khó người Ban gia." Ban Họa cười cười, "Ve phần những thứ khác, lo lắng sớm như vậy cũng không được gì. sống ở đời cần nên nghĩ đến những điều tốt đẹp, bằng không cuộc sống sẽ không thoải mái vui vẻ, vì thế đừng quá tính toán làm chi."
"Bản tính Quận chúa quá tốt, suy nghĩ cũng rất rộng lượng." Nữ hộ vệ bị Ban Họa chọc cười, "Ngài nói quả có đạo lý, là thuộc hạ quá nhát gan."
"Dân gian có câu, hình như được nói là "không nỡ bỏ thân xác này, sao có thể kẻo người đẹp rơi xuống ngựa "." Ban Họa xinh đẹp ngước đầu lên, "Em nói xem có đúng hay không?"
"Mấy câu chuyện kể bên ngoài chẳng phải "buông bỏ thân xác này, sao có thể kéo hoàng đế.... " hay sao." Nữ hộ vệ biến sắc, cười khổ nói, "Quận chúa, ngài lại trêu chọc thuộc hạ rồi, lời này thuộc hạ làm sao dám nói ra."
"Có gì mà không dám nói, hiện giờ chúng ta đang làm chuyện bất chính mà." Ban Họa hùng hồn nói, "Không sao đâu, chúng ta đóng chặt cửa lại nói nhỏ với nhau trong phòng thôi, không ai biết hết."
Các nữ hộ vệ đồng thanh nói "đúng", cứ như Ban Họa nói cái gì, các nàng sẽ đều tin chắc như thế.
Huyện Thanh Tùng là một huyện nghèo dưới quyền quản lý của Thái Châu, địa thế khu huyện này rất hiểm trở, cấu tạo và tính chất của đất đai khô cằn thiếu màu mỡ nên nông sản cũng không được phong phú, vào lúc thời tiết tốt thì mùa màng thu hoạch còn tàm tạm, miễn cưỡng có thể ăn no. Còn nếu gặp phải năm tai ương, thì phải thắt áo lưng ôm mà sống, bằng không sẽ bị chết đói.
Ban Họa đến không những không khiến dân chúng địa phương cảm thấy tuyệt vọng, trái lại còn làm bọn họ thấy được hy vọng.
Những binh lính này không đốt nhà giết người đánh đập hay cướp bóc, cũng không có mượn cớ gây khó dễ cho người dân. Ai nấy cũng đều cảm nhận được những phản quân này thật lòng muốn giải cứu dân chúng ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cũng chính vì thế mà bọn họ gia nhập phản quân. Có người hỏi thăm vị tướng quân tuấn tú trẻ tuổi kia, khi biết được vị tướng quân này là một trong hai người nắm giữ chức vụ cao nhất, thậm chí có vài vị lão thái thái bắt đầu quan tâm đến vị tướng quân này đã có gia đình hay chưa.
Sau khi biết được vị tướng quân ấy đã thành thân, không ít gia đình vọng tộc trong thị trấn tỏ ra thất vọng, thế nhưng bọn họ vẫn rất thân thiết và nhiệt tình, còn hiến cho quân Dung gia một ít lương thảo. Ở vào thời điểm này, vàng bạc lại không quý và được nghênh đón bằng lương thảo. Những vọng tộc một là muốn nhân cơ hội, hai là lo lắng phản quân chỉ làm bộ làm tịch, nhưng lại không dám đắc tội, phải đành tỏ ra rộng lượng giao cho bọn họ.
Ban Họa tiếp nhận số lương thảo, tất cả đều được ghi chép rõ ràng trong sổ sách, xong xuôi nàng nói với những vọng tộc kia, "Các vị hương thân, tại hạ đã ghi nhớ trong lòng nghĩa cử của các vị, đợi sau khi dẹp được đám nịnh thần, chắc chắn sẽ bồi đắp cho chư vị gấp bội."
"Tướng quân nói quá lời rồi, không dám không dám."
Những vọng tộc phú quý đều không dám nói cuộc chiến này sẽ thành công, bọn họ lục đục kéo ra khỏi phủ đệ trú tạm của Ban Họa, xem như bản thân bỏ chút tiền mua lòng trung.
Mới vừa tiễn bước những người này đi thì có binh sĩ đến bẩm báo lại, đại quân triều đình đã xuất hiện cách đây hai dặm.
"Cuối cùng cũng tới." Ban Họa đứng lên, "Chuẩn bị cung thủ."
"Rõ.
Ban Họa câm lấy mũ giáp để trên bàn, vội vã bước lên đỉnh thành.
Tốc độ hành quân của đội quân triều đình rất nhanh, Ban Họa đứng trên cổng thành, nhìn trên lá cờ viết chữ Thạch bay phấp phới phía truớc, không kìm lòng được nhíu mày, người dẫn binh chính là Thạch Tấn.
"Tại hạ Thạch Tấn, nhận mệnh lệnh đặc biệt của bệ hạ đến kêu gọi chư vị đầu hàng, chỉ cần chư vị buông khí giới đầu hàng, triều đình sẽ không truy cứu sai lầm của chư vị." Thạch Tấn ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn cung binh trên cổng thành, binh lính sau lưng dồn dập nâng tấm khiên chắn trước mặt hắn.
"Khá khen cho Thạch tướng quân một lòng trung nghĩa." Ban Họa đứng trên tường thành lớn tiếng nói, "Hôm nay đất nước đã không ra đất nước, dân chúng lầm than, ta không đành lòng nhìn bách tính sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, dù phải gánh trên vai tội danh lưu vào sử sách cũng quyết không thối lui. Thạch tướng quân trung tâm vì hoàng đế, một lòng làm việc vì triều đình, quả nhiên xứng với câu tán thưởng trung thành của sử quan."
Lời nói nghe có vẻ như đang khích lệ Thạch Tấn, thế nhưng mỗi một chữ tựa như kim đâm vào tim, sắc mặt Thạch Tấn trắng bệch, khi hắn thấy rõ người đang lên tiếng là ai, sắc mặt càng tăm tối chẳng khác nào đểm ba mươi.
"Thần gặp qua Phúc Nhạc quận chúa." Hắn chắp tay cung kính thi lễ với nguời trên tuờng thành, "Ngài là quận chúa đuợc triều đình khâm phong, vì sao lại thông đông làm bậy cùng phản quân?"
"Phong Ninh Đế bất nhân giam lỏng bệ hạ và Thái tử, bản thân Ta là quận chúa do bệ hạ khâm phong, sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn bệ hạ và Thái tử chịu đối xử như vậy?" Ban Họa hùng hồn nói, "Nếu Phong Ninh Đế không chột dạ lo lắng, vì sao không cho ta được gặp mặt bệ hạ và Thái tử?!"
Làm sao Thạch Tấn không biết những lời Ban Họa vừa nói chính là sự thật, thế nhưng toàn bộ mấy trăm tính mệnh người chủ mạch và chi nhánh Thạch gia đều bị Tưởng Lạc nám giữ trong tay, bởi thế hắn đành phải khuất phục.
Hai bên tướng sĩ không lên tiếng, hai đội quân giằng co nhau trong trầm lặng, trở thành cuộc chiến tranh tâm lý giữa hai vị tướng soái. Sau đó Thạch Tấn thấy thẹn trong lòng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt Ban Họa.
"Quận chúa, phải chăng ngài đã hiểu lầm điều chi? Nếu có hãy quay về kinh nói rõ sự tình, hôm nay dính líu đến quá nhiều người, còn khiến người dân hốt hoảng bàng hoàng, sao ngài có thể nhẫn tâm như thế?" Thạch Tấn gục đầu xuống nói, "Tại hạ phụng mệnh đến
Ban Họa cười nhạt, nàng kéo căng cung, bắn một mũi tên làm gãy soái kỳ quân triều đình, cất giọng nói: "Nếu các ngươi dám tiến thêm một bước thì sẽ giống như lá cờ đó."
"Tướng quân, tài bắn cung của ngài thật giỏi." Đỗ Cửu tiếp nhận cung tiễn trong tay Ban Họa, "Thuộc hạ bội phục."
"Khả năng bắn cung của ta không giỏi lắm đâu." Ban Họa lắc đầu, "Không thể so được với các cung thủ đã từng xông pha nơi chiến trường."
Đỗ Cửu thầm nghĩ: Bắn được như vậy mà bảo không giỏi, vậy bắn thế nào mới là giỏi???
"Cung tiễn chuẩn bị!"
Tiếng hò hét chém giết dưới lầu gác vang vọng rung trời, toán quân thứ nhất của quân triều đình bị mưa tên ép xuống làm thối lui ra ngoài mấy trăm thước, thấy mưa tên ngừng, bọn hắn lại xông tới.
"Các huynh đệ, cung tiễn của bọn họ đã hết, mau xông lên."
Nhưng bọn hắn còn chưa tới gần cửa thành thì hết nồi nước sôi này đến nồi nước sôi khác, còn có dầu sôi đổ xuống, binh lính công thành đau đớn kêu rên rối rít, không dám tiến đến gần nữa.
"Tướng quân!" Trợ thủ của Thạch Tấn thối lui đến bên cạnh Thạch Tấn, "Đối thủ quá giảo hoạt, bọn họ mới vừa công thành không lâu, lấy được nước nóng và dầu ở đâu ra?"
Thạch Tấn nhìn cục diện giằng co trước mất, nghĩ tới một loại khả năng, lẽ nào là do dân chúng bên trong tòa thành này giúp đỡ phản quân, cho nên bọn họ mới có nhiều dầu trơn và nước sôi như thế. Hắn giơ tay nói, "Tạm dừng công kích, không nên hy sinh vô ích."
Ban Họa đã sớm có phòng bị, hiện tại bọn hắn có cố gắng tiến công cũng khó thành công.
Rõ.
"Tướng quân, bọn chúng bỏ chạy rồi."
Một sĩ binh ngạc nhiên chỉ xuống dưới thành.
"Kế hoãn binh mà thôi." Ban Họa nheo mắt, "Trong vòng hai canh giờ tới, đám quân triều đình kia chắc chắn sẽ không quay lại, mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ đi, để lại vài người canh chừng cổng thành, nhớ kỹ, binh khí không được rời khỏi người!"
"Rõ.
Ban Họa chống tay lên gạch tường thành, nhìn về phía quân triều đình rút lui, ánh mắt đăm chiêu.
Nàng không biết tại sao Thạch Tấn lại nguyện ý mang binh đến đây tiêu diệt phản quân, thế nhưng người này là một người rất trầm ổn và bình tĩnh, không dễ dàng nổi giận giống như tên tướng quân thủ hộ thành huyện Thanh Tùng trước kia, bởi vì hắn là người rất cẩn thận và dè dặt.
Nếu như nàng là Thạch Tấn, nàng sẽ chọn phương thức gì để công thành???
"Thạch tướng quân, làm sao bây giờ?"
Thạch Tấn nhìn thương binh đang nằm trên băng ca, lắc đầu nói: "Trước tiên cần bôi thuốc cho các binh sĩ bị thương."
"Tướng quân, thuốc trị thương không đủ, thiếu dùng."
"Tướng quân, một bộ phận binh khí có vấn đề, e rằng không thể sử dụng được trên chiến trường."
"Tướng quân, lương thực triều đình phát cho chúng ta đã thối rữa, thuộc hạ lo lắng các tướng sĩ dùng mấy thứ này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, e rằng không thể cầm cự được."
Thạch Tấn càng nghe càng trầm mặc, đám sâu mọt trong triều đình này, một bên bảo bọn họ ra chiến trường giết địch, một bên lại trao cho bọn họ những thứ hư thối, quả thật đáng kinh tởm. Mặc dù tính cách Thạch Tấn trầm ổn nhưng cũng không nhịn được mà xụ mặt xuống, triều đình như vậy, hoàng thất như vậy, vì sao hắn còn tiếp tục ủng hộ?
"Tướng quân?!
Lính pháo thấy sắc mặt tướng quân không tốt, dè dặt nói, "Ngài không sao chứ?"
Thạch Tấn lắc đầu: "Đi xem có những thứ nào ăn được, trước mắt không được để mọi người đói, còn vấn đề khác... Ta sẽ nghĩ cách sau."
Lính pháo thối lui ra ngoài doanh trướng, Thạch Tấn bất lực ngồi xụi lơ trên ghế, xoa trán thở dài một hơi.
Nửa đểm, binh sĩ trông coi lương thảo chợp mắt ngủ gục, lúc mở mắt ra liền vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có đồng liêu nào chú ý tới mình, bèn vội vàng lắc đầu làm mình thanh tỉnh hơn.
Lúc này, hắn nhìn thấy một tên lính quèn bước ra sau doanh trướng, nói thì thâm nào là đau bụng muốn đi ngoài... Nhớ lại chén cháo ôi thiu ăn hồi chiều, hắn thương cảm nhìn tên lính quèn ấy, trông hắn ta da dẻ mảnh mai, cơ thể gầy guộc, e rằng trước đây chưa từng xông trận. Những lão binh như bọn họ thì có gì chưa từng ăn qua, đừng nói là chén cháo loãng ôi thiu, mà ngay cả vỏ cấy rễ cấy, thỏ rừng... cũng đã từng nếm thử.
Không bao lâu sau tiểu binh đó túm quần lon ton chạy về, lúc đi qua bên cạnh hắn còn nhỏ giọng nói: "Đại ca, ngài không cảm thấy bụng khó chịu ư?"
"Nhiêu đó đã là gì, thanh niên như cậu có lẽ chưa nếm trải nhiều nên mới khó chịu." Hắn nhìn tiểu binh nhỏ gầy, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu, liền nói với tiểu binh, "Đứng canh giúp Ta một lát, ta quay lại liền."
"Đại ca, ta chưa từng canh gác bao giờ, huynh... đi nhanh rồi về nhé." Cậu lính trẻ quay đầu nhìn xung quanh, thấy ở đây chỉ có một mình mình đứng gác, hắn co rúm người sợ hãi.
"Đã ra chiến trường mà nhát như chuột vậy mày." Lão binh gác thấy cậu ta sợ tối như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Cứ đứng im ở đây một lát, ta quay lại ngay."
Lúc xoay người rời đi hắn còn thấy đắc ý, mấy tân binh này không bị mắng sẽ không biết chiến trường gian khổ cỡ nào.
Ban Họa lôi bột phốt pho giấu trên người ra ném vào trong khố phòng phía sau, khi nàng bước ra vài bước liền châm giấy ném vào.
"Tách tách...." Bột phốt pho một khi gặp phải lửa liền cháy lên, tên hộ vệ đứng bên cạnh nhìn thấy hành động vừa rồi của nàng, chưa kịp mở miệng đã bị nàng che miệng lại quất cho một phát choáng váng, sau đó ném ra một nơi cách khá xa kho lúa.
"Cháy, cháy...." Ban Họa hô hoán lên, sau đó nhanh chân lủi ra sau doanh trướng bên cạnh, đến khi những binh lính trong doanh trướng khác chạy đến, nàng liền giả bộ vội vàng hốt hoảng chen vào trong đám lính này.
"Mau dập lửa, canh gác nghiêm ngặt xung quanh, không được để bất cứ kẻ khả nghi nào chạy thoát."
Thạch Tấn hoàn toàn không tỏ ra giật mình hốt hoảng khi nghe báo tin kho thóc bị cháy, hắn đi ra ngoài doanh trướng nhìn kho thóc nhanh chóng được dập tắt lửa, nhìn thoáng qua xung quanh, hỏi, "Có bắt được kẻ nào khả nghi không?"
Lúc này có tên lính báo lại, nói hắn vừa nói chuyện với một thắng lính trẻ da trắng gầy gò.
Lính trẻ da trắng gầy gò?
Thạch Tấn thầm nghi hoặc, chẳng lẽ là Ban Họa tự mình xuất thủ?
Đợi lửa được dập xong, hắn phát hiện có mùi phốt pho thoảng trong khói, "Là mùi thuốc... pháo."
Phốt pho là món đồ được rất nhiều nghệ sĩ ảo thuật dùng, thế nhưng phương thức dùng luôn được giữ bí mật, trừ khi trong nhà có nuôi dạng người này mới hiểu rõ cách thức sử dụng, xem ra việc này là do chính tay Ban Họa làm ra, có ai ở trong kinh thành mà không biết Ban gia nuôi rất nhiều nghệ sĩ xiếc.
Thế nhưng nàng làm vậy là có ý gì? Chỉ nhiêu đó lửa thì không thể đốt sạch được kho thóc, cả một kho thóc chứ không phải một mẩu giấy.
Thạch Tấn nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu được, một lát sau binh lính mệt mỏi quay về doanh trướng nghỉ ngơi, hắn mới trở lại chủ trướng. Vừa mới ngồi vào sạp, trên cổ đã có thêm một thanh kiếm lạnh lẽo
"Quận chúa, ngài không nên tới đây." Hắn nhắm mắt lại, "Nếu bây giờ Ta hét lên, ngài còn có thể sống sót rời khỏi chỗ này sao?"
"Có gì mà nên hay không nên?" Ban Họa bước ra trước mặt hắn, mỉm cười nói, "Ta tin chắc lúc này có rất nhiều người đã ngủ say, cho dù Ta khua chiêng gõ trống bọn họ cũng chưa chắc tỉnh lại được."
Lúc nãy nàng ném vào trong kho thóc không chỉ có mỗi phốt pho, mà còn có thuốc gây mê, chỉ cần hít khói thuốc nào vào thì sẽ ngủ say như chết.
Thạch Tấn biến sắc, "Đây mới chính là mục đích của ngài."
Ban Họa chỉ cười mà không nói thêm điều gì.
Thạch Tấn mở mất ra, nhìn Ban Họa mặc áo giáp binh sĩ, dưới ánh nến lờ mờ, khuôn mặt nàng trông có Vẻ tiều tụy, thế nhưng đôi mắt kia rất tinh tường hoạt bát. Hắn dời tầm mắt, "Quận chúa quả thông minh, Thạch mỗ xin thua."
"Không phải Thạch tướng quân cũng phái mật thám trà trộn vào trong thành rồi sao?" Ban Họa nở nụ cười, "Chúng ta chỉ thăm dò lẫn nhau mà thôi."
Thạch Tấn bĩu môi: "Nếu Quận chúa muốn động thủ thì hãy nhanh lên đi." Hắn do dự một chút, "Sau khi làm xong thì đi ra từ cửa doanh phía Tây, phía đó phòng thủ khá lỏng lẽo, sẽ có lợi cho quận chúa."
"Ta muốn giết huynh, huynh còn tìm đường lui cho ta sao?" Ban Họa bật cười, "Huynh thật biết điều."
Nàng nhìn thẳng vào mắt Thạch Tấn, "Trông huynh cũng rất anh tuấn, ta không nỡ lòng động thủ với huynh." Nói xong, nàng bỗng trở tay thu hồi kiếm, đập mạnh một cái vào ót Thạch Tấn, Thạch Tấn hét lên rồi ngã gục.
"Quận chúa!" Một sĩ binh chạy đến, hắn ta chính là lính pháo trong quân doanh, "Chúng ta đi mau thôi." Nói xong, hắn và một binh sĩ thoạt nhìn khá linh hoạt cùng buớc lại kéo Thạch Tấn nhét vào trong một cái bao màu đen, sau đó khiêng đi.
Màn đểm an tĩnh bao trùm lên khấp doanh truớng quân triều đình, chỉ có mỗi tiếng gáy vọng ra.
Ban Họa liếc nhìn bốn phía, nói: "Cho vấy bên này lại, thu tóm tất cả vũ khí của họ."
Nàng không phải chính nhân quân tử gì cả, cũng không phải danh tuớng tuyệt thế, nếu như phải dùng vài thủ đoạn để giành được chiến thắng, nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Lính pháo này chính là cháu trai của lão lính già được Ban gia nuôi, ngoài mặt thì trông như không hề có quan hệ gì với Ban gia, nhưng trên thực tế lại chính là "mạng tình báo" của Ban gia trong quân đội.
Hắn giữ chức vụ quản lý đội pháo binh, là lựa chọn thích hợp nhất cho việc làm trộn thuốc mê vào trong cơm canh, vả lại lương thảo đã mốc meo, dù cơm canh có mùi lạ mọi người cũng sẽ cho rằng do thức ăn có vấn đề, chứ không nghĩ rằng cơm canh có vấn đề.
Lượng thuốc mê do lính pháo trộn trong cơm và lượng thuốc mê nàng ném cùng trong trận hỏa hoạn đủ để mọi người chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ là hy vọng ngày mai bọn họ tỉnh lại sẽ không quá hoang mang hoảng sợ khi phát hiện mình áo quần không đủ che thân, toàn bộ vũ khí đã bị cưóp sạch.
Ra khỏi quân doanh, Ban Họa dẫn thân vệ trở lại huyện Thanh Tùng, thế nhưng vẫn chưa vào cửa thành, nàng đã lập tức phát hiện điều bất thường, vội vàng giơ tay lên ra hiệu mọi người dừng lại, "Toàn bộ tắt đuốc, trên cửa thành có chuyện."
Các thân vệ đều dập tắt lửa, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lủi sang hai bên né tránh để đề phòng cung thủ núp trên cửa thành bắn xuống.
Thế nhưng trên cửa thành không có mưa tên như tưởng tượng, ngược lại có người đốt đuốc, đứng trên cửa thành.
"Người phía dưới... Là quận chúa sao?"
Ban Họa nghe thấy giọng nói này rất quen tai, hình như là Triệu Trọng?
Nàng liếc nhìn thân vệ bên cạnh, bảo bọn họ đừng cử động, còn mình rón rén thay đổi vị trí khác, nói: "Là Ta."
"Họa Họa." Bỗng nhiên Dung Hà xuất hiện trên cửa thành, hắn đứng bên cạnh cấy đuốc, quay sang nói với phía dưới thành đang chìm trong màn đểm đen như mực, "Ta xuống đón nàng."
Ban Họa sững sờ nhìn Dung Hà thoáng xuất hiện trên cửa thành trong chốc lát, ngay sau đó cửa thành mở rộng ra, Dung Hà cưỡi ngựa trắng, mặc kim giáp phóng ra ngoài, ngọn đuốc đỏ rực soi sáng gò má của hắn, trông hắn đang rất vui sướng.
Ban Họa đứng thẳng người, nhìn Dung Hà đang rọi đuốc tìm kiếm xung quanh, bất đắc dĩ nói, "Thiếp ở đây."
Dung Hà nhảy xuống ngựa, giơ đuốc lên đi tới bên cạnh Ban Họa, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Đi, chúng ta vào thôi."
"Chàng bị điên rồi sao? Sao lại lao đến đây? Chàng không muốn sống nữa sao?" Ban Họa mặc kệ hắn nắm tay mình, "Lỡ như thiếp bị bắt đi, bị người ta bắt làm con tin buộc chàng lộ diện, chàng còn giữ được mạng sao?"
"Nếu bọn họ bắt nàng thì có khác gì bắt mất mạng sống của ta đâu, nếu như được chết cùng với nàng được làm một đôi uyên ương vong thân, như thế cũng rất tốt."
"Nói bậy." Ban Họa không kìm được gõ một cái lên mũ giáp của hắn, "Lại đây, trong đầu chứa cái gì vậy? Thiếp nghe thấy có tiếng nước chảy? Có phải bị úng não rồi không?"
Nhóm người vào trong thành, Dung Hà phát hiện có hai tên lính đang khiêng một túi vải màu đen, hắn tò mò dừng bước lại liếc cnhìn, "Cái này là gì vậy?"
Nhìn giống như đang khiêng một người.
"Hả? Thiếp vừa thuận lợi bắt cóc được tướng quân của địch thủ."
Dung Hà sửng sốt, là tướng quân... Thạch Tấn sao?
"Bắt hắn thì có ích lợi gì, ném hắn ta đi đi." Dung Hà lạnh lùng vô tình nói, "Hắn chỉ là một tên thất bại, có tác dụng gì với triều đình đâu."
"Vô dụng với triều đình nhưng hữu dụng với chàng mà." Ban Họa thực lòng nói, "Người này có năng lực, để cho chàng sử dụng cũng tốt."
"Không cần!" Dung Hà thẳng thắncự tuyệt.
Ban Họa:...
Hắn mắc bệnh gì thế?
Cũng may hai vợ chồng không tiếp tục tranh cãi chuyện của Thạch Tấn, Ban Họa cùng Dung Hà trở về phủ đệ, nàng cởi áo giáp trên người, ngáp một cái nằm lăn ra giường, "Sao chàng lại tới đây?"
Kế hoạch lúc đầu của bọn họ chẳng phải hắn lưu lại đánh Vĩnh Châu, nàng đến huyện Thanh Tùng sao?
"Kế hoạch thay đổi." Dung Hà thấy quầng thâm trên mắt nàng, hắn đau lòng sờ mất nàng, "Đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt sao?"
"Còn phải hỏi ư? Nào là sổ sách này nọ, thiếp xem mà đau hết cả đầu." Ban Họa đạp giày trên chân ra, giày rơi xuống đất, nàng lười cởi vớ, mơ mơ màng màng nói một câu "Chàng đến thiếp thấy rất yên tâm." Sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Dung Hà thấy nàng mệt mỏi như vậy bèn cởi tất giúp nàng, dùng nước nóng lau khô chân nàng, phát hiện lòng bàn chân trắng nõn của nàng có vài bọng nước, hắn lấy rượu khử trùng chân, nhẹ nhàng phá bọng nước, bôi thuốc lên, sau đó đắp chắn cho nàng.
Hôm sau, trời vừa sáng, Dung Hà nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, hắn mặc ngoại bào, mang giày đi ra cửa: "Có chuyện gì?"
Triệu Trọng hơi sửng sốt khi thấy áo choàng của hắn xốc xếch, giày mang vội, liền nói, "Chủ công, Thạch Tấn tỉnh rồi."
"Ta sẽ đến gặp hắn ngay."
Sau khi Thạch Tấn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng, trên người đắp chắn bông sạch sẽ, hắn ngây ra một lát liền hiểu: Mình đã bị phản quân mang đi.
Người hắn rã rời không chút sức lực, cố gắng ngồi dậy, chưa kịp xuống đất đã thấy một sĩ binh đẩy cửa bước vào, liếc nhìn hắn một cái rồi lật đật quay người đi ra.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Dung Hà đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy người đến là Dung Hà, Thạch Tấn cười lạnh nói: "Thành An Hầu quả thật rất có tài cán, không ngờ lại lừa đến huyện Thanh Tùng, thế nhưng bản lĩnh lớn nhất của ngài không phải lừa được Trường Thanh Vương tới chỗ này mà là lừa một cô gái thay ngài nhảy vào hố lửa."
Triệu Trọng nghe Thạch Tấn nói như thế, muốn giải thích vài câu thay Dung Hà, thế nhưngDung Hà ngăn lại.
"Quả thật Ta cũng rất bội phục mình ở điểm này." Dung Hà mỉm cười nói, "Thạch đại nhân nếu nhìn không quen thì xin thứ lỗi cho, biết sao được, phu nhân nhà Ta lúc nào cũng tốt với Ta như thế đó, ta cũng đâu biết phải làm sao."
"Ngài có phải là đàn ông không?" Thạch Tấn căm ghét thái độ dương dương tự đắc của Dung Hà, "Dung Hà, nếu như ngài còn là một thắng đàn ông, thì hãy bảo vệ nàng cho thật tốt, đừng để nàng phải làm chuyện mạo hiểm như vậy."
"Thạch đại nhân là cái thá gì mà xen vào chuyện riêng giữa hai vợ chồng Ta?" Dung Hà nhếch mày, "Luận công, thân phận của ngài và Ta khác biệt, luận tư, hai nhà chúng ta cũng không có quan hệ thân thiết gì, Thạch đại nhân không thấy mình đã xen vào chuyện của người khác rồi sao?"
Sắc mặt Thạch Tấn có chút khó coi, Dung Hà nói như vậy khiến hắn không có cách nào mở miệng phản bác.
"Phiền sau này Thạch đại nhân hãy thận trọng từ lời nói cho đến việc làm của mình, không nên xen vào việc của người khác." Dung Hà rũ mắt xuống, "Chúng ta nên nói chuyện công thì thích họp hon."
Họa Họa của hán vốn không chịu nghe lời, tự lấy thân mình mạo hiểm, đợi sau khi nàng tỉnh lại, hắn sẽ dạy nàng một bài học.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh