Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống
Quyển 1 - Chương 7: Kiếp đầu tiên 61-70
61. Nhưng hắn không phải bạn giường bình thường. Hắn là CEO bản triều. Tôi không những phải giữ hắn đến sang năm, mà còn phải tiến cung làm một shot với hắn ngay sáng mùng 1 đầu năm mới.
62. Kì thực từ hôm 29 tết tôi với hắn đã “tâm sự” qua một lượt, theo lí có thể nghỉ ngơi ít nhất đến mùng 7. Khốn nỗi hắn tự tìm đường chết, đêm giao thừa bày tiệc trong cung, mời bá quan văn võ cùng gia quyến có quan phong. Thế là bà chị dâu còn 2,3 tuần nữa là ở cữ nhà tôi liền vác cái bụng to theo ông anh tôi vào cung diện thánh. Ờm. Cho nên sáng mùng 1 hắn cho thái giám qua gọi, tôi không hề có chút ngạc nhiên nào.
63. Nhưng phản ứng của chị dâu tôi thì rất đáng ngạc nhiên. Lúc tôi định đi cùng thái giám, chị ấy đánh rơi cái bát xuống đất vỡ tan. Mặc dù mọi người đều cho rằng chị ấy sắp lâm bồn nên tâm lí bất an, nhưng tôi nhìn thấy được trong ánh mắt chị nhìn mình mang theo hơi sương mờ ẩm ướt.
64. Tôi cảm giác chị dâu tôi đã đoán được điều gì. Nhưng tôi không thể nói, chị cũng không thể nói. Tôi hi vọng chị chỉ đoán được quan hệ giữa tôi và Sở Tra Đế, chứ không biết trong quan hệ giữa tôi và Sở Tra Đế còn dây dưa đến chồng mình.
65. Sở Duệ Uyên không hổ là kẻ thông thấu đế vương chi thuật, hiện giờ đối đãi với anh tôi cơ bản như minh quân đối với lương thần. Nếu không phải người tham dự từ đầu đến cuối, chỉ nhìn thái độ bây giờ, đến tôi cũng không chắc đoán ra là hắn thích anh tôi. Nhưng bà chị dâu nhà tôi từ nhỏ đã đặc biệt thông minh, tôi nghĩ nếu chị ấy là dzai, cái chức thám hoa kia anh tôi đã chắc gì đến lượt. Cho nên dù tôi cảm thấy chị ấy không thể đoán được chân tướng phía sau, nhưng cũng không dám trăm phần trăm chắc chắn.
66. Chuyện của chị dâu khiến tôi hơi thấp thỏm bất an. Nên kế đó trong suốt quá trình làm với Sở Tra Đế, tôi có chút mất tập trung, dẫn đến mấy lần bị hắn đụng đau, tôi không lưu ý chịu đựng mà bật kêu thành tiếng. Kết quả là Sở Tra Đế chỉ bắn một lần, bèn rút cái trym rồng quý hơn vàng từ trong thân thể tôi ra.
67. “Ngươi… rất đau?” Sau khi rút phân thân cắm trong hậu huyệt tôi ra, Sở Duệ Uyên bèn hỏi. Không lẽ hắn trước giờ nghĩ là tôi rất sướng? Đều là đàn ông, sướng không sướng cứ nhìn xem có cứng không, có bắn không là biết, phải phụ nữ đâu mà lên đỉnh còn có thể giả vờ.
68. À, Sở Tra Đế lúc làm đều vào từ phía sau, tôi có cứng không, có bắn không, chưa biết chừng hắn thật sự không nắm được.
69. Tôi lại còn luôn rất có đạo đức nghề nghiệp mà không kêu đau, chưa biết chừng quý ngài thực sự nghĩ mình hàng to chạy tốt, chuỵch cho tôi dục tiên dục tử, rời xa trym rồng của hắn liền không sống nổi. Cho nên, vẫn là phải trách tôi thôi.
70. Huống chi bất luận có phải lỗi của tôi không, hắn là hoàng đế, nên đương nhiên là tôi có lỗi. Cho nên tôi nở nụ cười e thẹn mà rằng: “Thứ bệ hạ cho, dù có đau, Quân An vẫn thích.”
62. Kì thực từ hôm 29 tết tôi với hắn đã “tâm sự” qua một lượt, theo lí có thể nghỉ ngơi ít nhất đến mùng 7. Khốn nỗi hắn tự tìm đường chết, đêm giao thừa bày tiệc trong cung, mời bá quan văn võ cùng gia quyến có quan phong. Thế là bà chị dâu còn 2,3 tuần nữa là ở cữ nhà tôi liền vác cái bụng to theo ông anh tôi vào cung diện thánh. Ờm. Cho nên sáng mùng 1 hắn cho thái giám qua gọi, tôi không hề có chút ngạc nhiên nào.
63. Nhưng phản ứng của chị dâu tôi thì rất đáng ngạc nhiên. Lúc tôi định đi cùng thái giám, chị ấy đánh rơi cái bát xuống đất vỡ tan. Mặc dù mọi người đều cho rằng chị ấy sắp lâm bồn nên tâm lí bất an, nhưng tôi nhìn thấy được trong ánh mắt chị nhìn mình mang theo hơi sương mờ ẩm ướt.
64. Tôi cảm giác chị dâu tôi đã đoán được điều gì. Nhưng tôi không thể nói, chị cũng không thể nói. Tôi hi vọng chị chỉ đoán được quan hệ giữa tôi và Sở Tra Đế, chứ không biết trong quan hệ giữa tôi và Sở Tra Đế còn dây dưa đến chồng mình.
65. Sở Duệ Uyên không hổ là kẻ thông thấu đế vương chi thuật, hiện giờ đối đãi với anh tôi cơ bản như minh quân đối với lương thần. Nếu không phải người tham dự từ đầu đến cuối, chỉ nhìn thái độ bây giờ, đến tôi cũng không chắc đoán ra là hắn thích anh tôi. Nhưng bà chị dâu nhà tôi từ nhỏ đã đặc biệt thông minh, tôi nghĩ nếu chị ấy là dzai, cái chức thám hoa kia anh tôi đã chắc gì đến lượt. Cho nên dù tôi cảm thấy chị ấy không thể đoán được chân tướng phía sau, nhưng cũng không dám trăm phần trăm chắc chắn.
66. Chuyện của chị dâu khiến tôi hơi thấp thỏm bất an. Nên kế đó trong suốt quá trình làm với Sở Tra Đế, tôi có chút mất tập trung, dẫn đến mấy lần bị hắn đụng đau, tôi không lưu ý chịu đựng mà bật kêu thành tiếng. Kết quả là Sở Tra Đế chỉ bắn một lần, bèn rút cái trym rồng quý hơn vàng từ trong thân thể tôi ra.
67. “Ngươi… rất đau?” Sau khi rút phân thân cắm trong hậu huyệt tôi ra, Sở Duệ Uyên bèn hỏi. Không lẽ hắn trước giờ nghĩ là tôi rất sướng? Đều là đàn ông, sướng không sướng cứ nhìn xem có cứng không, có bắn không là biết, phải phụ nữ đâu mà lên đỉnh còn có thể giả vờ.
68. À, Sở Tra Đế lúc làm đều vào từ phía sau, tôi có cứng không, có bắn không, chưa biết chừng hắn thật sự không nắm được.
69. Tôi lại còn luôn rất có đạo đức nghề nghiệp mà không kêu đau, chưa biết chừng quý ngài thực sự nghĩ mình hàng to chạy tốt, chuỵch cho tôi dục tiên dục tử, rời xa trym rồng của hắn liền không sống nổi. Cho nên, vẫn là phải trách tôi thôi.
70. Huống chi bất luận có phải lỗi của tôi không, hắn là hoàng đế, nên đương nhiên là tôi có lỗi. Cho nên tôi nở nụ cười e thẹn mà rằng: “Thứ bệ hạ cho, dù có đau, Quân An vẫn thích.”
Tác giả :
Đào Hoa Tửu